Xuân Hoa Thu Nguyệt Liễu Bất Liễu
-
Chương 34
Lại là hành trình hơn mười ngày, rốt cục lại bước trên quốc thổ Bắc Nguyệt.
Bắc Thần Quang Vũ bỗng nhiên có loại cảm giác đã trở về nhà, hắn sờ sờ ngực, cảm giác trái tim mình tựa hồ thêm vài phần hưng phấn mà đập thình thịch, lắc đầu cười khẽ, hóa ra bất tri bất giác, bản thân đã muốn đem quốc gia này coi như cố hương của mình.
Từ cảng hoàng gia của Bắc Nguyệt lại ngồi mấy ngày xe ngựa mới đến hoàng thành, vừa mới tiến vào cửa thành, liền nhìn thấy Lương công công của Kiền Nguyên cung đã cầm trong tay thánh chỉ, cười tủm tỉm đứng chờ ở nơi đó.
Đại ý chỉ dụ của Bắc Thần Mặc Hoàn là: Con trai Trữ quận vương, Bắc Thần Diễm do tể phụ Mộc Định Vân giáo dưỡng, chưa qua đại điển kế nhập hoàng thất tông miếu không được vào cung; ban thưởng Trữ quận vương Bắc Thần Quang Vũ một khối Ngự chế cung bài; gọi Trữ quận vương tức khắc đến Kiền Nguyên cung yết kiến.
Lĩnh chỉ tạ ơn xong, Bắc Thần Quang Vũ sờ sờ đầu Bắc Thần Diễm, cười tủm tỉm nói: “Tiểu quỷ, ngươi trước ở với Mộc thúc thúc, được không? Phụ thân ngày mai sẽ đến thăm ngươi.”
Bắc Thần Diễm híp mắt, đỉnh đầu cọ cọ vào lòng bàn tay Bắc Thần Quang Vũ, vẻ mặt ngoan ngoãn như con mèo con, sau đó mới nghiêm túc nhìn Bắc Thần Quang Vũ gật gật đầu, nói: “Dạ.”
Bắc Thần Quang Vũ cười khẽ nhéo nhéo hai má phấn nộn nộn của Bắc Thần Diễm, ngẩng đầu nhìn Mộc Định Vân nói: “Tiểu quỷ này trước làm phiền ngươi vậy.”
Mộc Định Vân cười cười, hòa nhã nói: “Ngươi yên tâm.”
Hai người nhìn nhau cười, chia tay trước cửa thành.
Lên nhuyễn kiệu một đường tới Kiền Nguyên cung, Lương công công dẫn Bắc Thần Quang Vũ vào ôn tuyền bạch ngọc dục trì [bồn tắm bạch ngọc có suối nước nóng].
Bắc Thần Quang Vũ nhướng mi, Lương công công cười nói: “Vương gia lặn lội đường xa, Hoàng Thượng Ngự ban thưởng bạch ngọc tuyền mộc dục sau đó thay y phục rồi mới yết kiến, để vơi đi vất vả.”
Lương công công nói xong, liền dẫn một chúng thái giám cung nữ lui ra ngoài. Bắc Thần Quang Vũ đứng tại chỗ ngẩn người, nháy mắt mấy cái, nhìn dục trì trống rỗng tràn ngập hơi nước, lầu bầu nói: “Thật là ngay cả một người hầu hạ cũng không có?” Tuy rằng hắn không cần cũng không có thói quen tắm rửa phải có cung nhân hầu hạ, nhưng nơi này là ngự dụng dục trì a, nơi High Class [đẳng cấp cao] như vậy mà ngay cả phục vụ cơ bản cũng không cung cấp sao? Tốt xấu cũng phải hỏi hắn có cần hầu hạ hay không, chờ hắn Say No thì lui ra cũng không được sao?
“Không bằng, để trẫm đến hầu hạ ngươi, thế nào?”Namâm trầm thấp khàn khàn từ tính từ phía bên kia dục trì truyền đến.
Bắc Thần Quang Vũ xoay người nhìn lại, trong hơi nước dày đặc, chậm rãi hiện ra thân ảnh cao lớn thon dài của Bắc Thần Mặc Hoàn, một thân bào phục vân văn màu trắng rộng thùng thình, mái tóc đen bóng không bó buộc rối tung bên người, trên gương mặt tuyệt thế xinh đẹp, đôi mắt màu vàng lợt thâm trầm nhìn hắn, mang theo biểu tình tựa tiếu phi tiếu.
Hai người cứ cách dục trì bốc hơi nhiệt khí lẳng lặng nhìn nhau như vậy.
Bắc Thần Mặc Hoàn vươn tay về phía hắn, khẽ mở đôi môi, như đang hạ ma chú, nhẹ giọng nói: “Vũ Nhi, lại đây.” Chiếc nhẫn ngọc phỉ thúy xanh biếc trên ngón tay dưới ánh sáng phát ra vẻ lấp lánh mê hoặc.
Bắc Thần Quang Vũ mê muội nhìn đôi mắt ma mị giống như cơn lốc xoáy màu vàng giữa hồ nước đen, từng bước hướng tới Bắc Thần Mặc Hoàn, để tay vào lòng bàn tay đang chờ đợi kia, ngẩng đầu nhìn kia cao quý chính là đế vương, cười khẽ, mặt nghiêng tuấn mỹ giống như phủ ánh sáng nhu hòa mông lung, thanh âm khàn khàn nói: “Không phải nói ngươi tới hầu hạ ta sao, sao lại bảo ta lại đây?”
Bắc Thần Mặc Hoàn chụp lấy cổ tay Bắc Thần Quang Vũ, lôi kéo toàn thân, áp Bắc Thần Quang Vũ lên vách tường bạch ngọc lạnh lẽo sáng loáng, thân thể hai người dán chặt vào nhau. Hơi thở ấm áp phun bên cái cổ trắng nõn của Bắc Thần Quang Vũ, khiến hắn không khỏi cả người run rẩy rất nhỏ.
“Trẫm cứ thế này hảo hảo mà hầu hạ ngươi......” Bắc Thần Mặc Hoàn khiêu khích thổi khí bên tai Bắc Thần Quang Vũ, đầu lưỡi linh hoạt vẽ lên lỗ tai duyên dáng bắt đầu phiếm hồng, cảm giác được thiếu niên dưới thân có chút mềm yếu ngửa đầu dựa vào vách tường, cặp mắt màu vàng lợt chậm rãi hiện ra ra dục vọng dày đặc thâm trầm.
Đôi môi nóng cháy ngậm lấy vành tai mượt mà mẫn cảm kia, nhẹ cắn, lại trượt đi xuống, lưu lại những nụ hôn nóng rực, rồi tìm kiếm đến đôi môi hồng nhuận đang hé mở, hung hăng hôn lấy, mút vào, miệng lưỡi dây dưa.
“Ngô......” Kỹ xảo kịch liệt linh hoạt làm cho Bắc Thần Quang Vũ không chịu nổi, cả người hắn mềm yếu, cằm bị nắm chặt, không cho phép hắn trốn tránh thoái lui, chỉ có thể ngẩng đầu nghênh đón, hắn hô hấp dồn dập, cánh tay vô lực đặt trên vai Bắc Thần Mặc Hoàn, đôi mắt nửa khép, lông mi nồng đậm cong vút hơi hơi run rẩy.
Hồi lâu, đôi môi kề sát của hai người mới chậm rãi tách ra, ngón cái nhẹ nhàng mơn trớn cánh môi bị chà đạp sưng đỏ kia, Bắc Thần Mặc Hoàn cười khẽ, cúi đầu đến bên tai Bắc Thần Quang Vũ trầm thấp nói: “Vũ Nhi, lúc này chỉ vừa mới bắt đầu.”
Đôi mắt đen chậm rãi mở ra, ánh lên quang hoa lấp lánh, Bắc Thần Quang Vũ khóe môi cong lên, nhìn cặp mắt tà tứ màu vàng lợt ấy, trêu tức nhẹ giọng nói: “Phải không? Vậy xem ngươi biểu hiện thế nào......”
Bắc Thần Mặc Hoàn hơi hơi nheo mắt lại, đôi mắt vàng lợt toát ra dã tính yêu mỵ, ngón tay thon dài của hắn nhẹ nhàng vuốt ve cái cổ trắng nõn bóng loáng, khiêu khích đến hầu kết tinh tế, lại trượt xuống cổ áo, luồn vào thật sâu. Khi bàn tay lạnh lẽo tiếp xúc đến da thịt khô nóng trên ngực, Bắc Thần Quang Vũ không khỏi run lên một trận, hít một hơi thật sâu, thù du trước ngực sớm đã gắng gượng bị nắm lấy, xoa nắn đè ép, chủ nhân ngón tay còn dùng móng tay ngón cái nhẹ nhàng gảy nhũ thủ, cảm giác trước mắt tựa hồ có một ánh bạch quang hiện lên, bên hông giật lên một trận tê dại, Bắc Thần Quang Vũ cắn chặn môi dưới, mới không làm cho tiếng rên rỉ kia thốt ra.
Nhắm hai mắt, Bắc Thần Quang Vũ cảm giác thần kinh toàn thân mình đều mẫn cảm thắt chặt, bàn tay lạnh lẽo di chuyển trên thân thể hắn, giống như còn quen thuộc những điểm mẫn cảm trên cơ thể hắn còn hơn bản thân chính hắn, trải qua mỗi một chỗ, tựa hồ có chút giảm bớt kêu gào của mỗi tế bào cơ khát, lại tựa hồ câu dẫn dục vọng càng nóng càng kịch liệt.
Bắc Thần Mặc Hoàn chậm rãi cởi y bào của Bắc Thần Quang Vũ, thưởng thức từng tấc thân thể nam tính hoàn mỹ kia, từng phân phơi bày ra trước mặt hắn, da thịt trắng nõn tinh tế sáng bóng nhu nhuận, xương quai xanh khéo léo, khuôn ngực bằng phẳng bóng loáng, cái eo mê người, cái bụng rắn chắc......
Đôi môi gợi lên nụ cười tà khí, Bắc Thần Mặc Hoàn cúi người, đem thân thể xinh đẹp y phục cở được phân nửa kia nhét vào trong lòng mình, một bên cúi đầu nhẹ nhàng cắn mút trên da thịt bóng loáng tinh tế kia, một bên đưa tay lướt đến sau lưng Bắc Thần Quang Vũ, theo cái lưng đường cong duyên dáng chậm rãi trượt xuống, theo xương sống mê người, đi vào cái mông mượt mà cong đỉnh, đầu ngón tay trêu chọc qua lại, cảm giác được cái mông kia tự nhiên co rút lại buộc chặt, đôi mắt vàng lợt thoáng chốc ám trầm xuống.
Bàn tay to hữu lực nắm chặt thắt lưng gầy gò, Bắc Thần Mặc Hoàn bắt giữ đôi môi sưng đỏ ướt át hôn sâu một lần nữa, tay kia thì đi xuống, cầm lấy thứ yếu ớt sớm đứng thẳng.
“n......” Miệng lưỡi dây dưa, Bắc Thần Quang Vũ rốt cục nhịn không được phát ra rên rỉ khàn khàn, từ dưới thân truyền đến khoái cảm mãnh liệt dồn dập làm cho hắn rốt cuộc chống đỡ không được thân thể của mình, đứng cũng đứng không vững, xụi lơ trong lòng Bắc Thần Mặc Hoàn, cánh tay vô lực choàng lấy cổ y.
Bàn tay lạnh lại mang cho hắn cảm giác cực nóng, Bắc Thần Quang Vũ mở to miệng hít khí, ngực phập phồng cao thấp, có một loại cảm giác sắp sửa hít thở không thông. Không biết là thân thể này quá mức mẫn cảm, hay là Bắc Thần Mặc Hoàn kỹ xảo quá tốt, khoái cảm kịch liệt giống như từng dòng điện từ dưới thân nhảy lên, xương sống tê dại, kích thích mãnh địa mỗi một dây thần kinh.
“A...... Buông...... Buông tay......” Ngay tại khi khoái cảm mãnh liệt tới cực hạn, tất cả dục vọng đều kêu gào phải dâng ra, muốn xuất ra lại bị tàn khốc nắm chặt, khổ sở nơi sưng lên bị áp chế làm cho đôi mắt đen mực của Bắc Thần Quang Vũ che kín hơi nước, khóe mắt chảy ra một giọt nước mắt như thủy tinh.
Bắc Thần Mặc Hoàn hung hăng liếm mút thù du sưng đỏ cứng rắn trước ngực Bắc Thần Quang Vũ, vừa lòng cảm giác được thân thể đang buộc chặt kia run rẩy kịch liệt trong dục vọng, y rướn người liếm đi giọt nước mắt vươn trên hàng lông mi cong vút đang run rẩy, thanh âm khàn khàn ở bên tai Bắc Thần Quang Vũ nói: “Vũ Nhi, trẫm hầu hạ, ngươi có vừa lòng?”
“...... n...... Có......” Bắc Thần Quang Vũ khát vọng phóng thích, hắn gian nan gật đầu, khẩn cầu ánh vào cặp mắt màu vàng lợt kia.
“Tốt lắm......” Trên gương mặt xinh đẹp của Bắc Thần Mặc Hoàn lộ ra tươi cười tà tứ, ngón tay thon dài lại vuốt ve trên nơi lửa nóng kiên quyết một trận rồi mới nhẹ nhàng buông tay.
Bắc Thần Quang Vũ nức nở một tiếng, ngửa đầu thở hổn hển, phóng xuất ra......
Dựa vào vách tường bạch ngọc lạnh lẽo sáng loáng, chậm rãi bình phục hô hấp của mình, Bắc Thần Quang Vũ ngẩng đầu, trong ánh mắt đen là thủy quang liễm diễm sau tình cảm mãnh liệt, ẩn ẩn còn mang theo vài phần dã khí phóng đãng thoát ra khỏi trói buộc. Hắn khiêu khích nhìn thấy cặp mắt vàng lợt thâm trầm xinh đẹp.
Bắc Thần Mặc Hoàn tà tứ nhướng mi, bên môi gợi lên một nụ cười khẽ, đáp lại khiêu khích của Bắc Thần Quang Vũ.
Hai người lẳng lặng nhìn nhau, giống hai con báo hoang nhìn chằm chằm sắp giao đấu.
Sau một lúc lâu, Bắc Thần Quang Vũ chậm rãi lộ ra tươi cười tao nhã, hắn một tay chống đỡ, đứng dậy vững vàng, mái tóc dài đen nhánh sáng bóng rối tung trên thân thể xinh đẹp trải qua *** lộ ra ánh sáng màu phấn hồng của hắn, môi sưng đỏ ướt át, có một loại tình sắc hấp dẫn cuồng dã.
Giữ chặt cánh tay Bắc Thần Mặc Hoàn, thân thể xoay tròn, vị trí hai người hoán đổi, thân thể Bắc Thần Mặc Hoàn dán vào vách tường bạch ngọc lạnh bóng loáng, mặc một tay Bắc Thần Quang Vũ chống bên cạnh y, áp thân thể lên người y.
Bắc Thần Quang Vũ thấp giọng ở bên tai Bắc Thần Mặc Hoàn khàn khàn nói: “Phụ hoàng, đây là đáp lại......”
Hắn nghiêng người hôn lên đôi môi kia, nhẹ nhàng cắn, không đợi đầu lưỡi linh hoạt kia dây dưa đến, liền lui ra, đắc ý cười cười, hắn cũng để bị lừa, đối với kỹ thuật hôn của Bắc Thần Mặc Hoàn hắn mặc cảm, nếu là hôn sâu, có hại chính là hắn.
Giống như đoán được tâm tư Bắc Thần Quang Vũ, Bắc Thần Mặc Hoàn cười, ánh mắt lại làm càn lướt qua thân thể trần trụi gầy gò thon dài ấy.
Bắc Thần Quang Vũ khẽ liếm tai Bắc Thần Mặc Hoàn, dùng đầu lưỡi trêu chọc điểm mẫn cảm của đối phương, hắn cảm giác được Bắc Thần Mặc Hoàn chậm rãi tăng thêm hơi thở, mỉm cười, ngón tay linh hoạt cởi bỏ dây cài y bào của y, nhẹ nhàng vén lên, vải vóc rơi xuống khỏi da thịt, lộ ra thân hình thon dài màu đồng bên trong.
...... Yêu tinh, bên trong vậy mà cái gì cũng không mặc! Bắc Thần Quang Vũ trừng phạt hung hăng cắn một cái lên thù du đỏ tươi đứng thẳng.
“n......” Tròng mắt màu vàng lợt khép hờ, Bắc Thần Mặc Hoàn hai tay để lên vách tường phía sau, hơi hơi ngửa đầu, gương mặt xinh đẹp toát ra yêu dã khêu gợi.
“Phụ hoàng...... Ngươi thực mê người......” Bắc Thần Quang Vũ vuốt ve thân thể màu đồng dưới thân, xúc cảm tinh tế bóng loáng làm cho hắn yêu thích không buông tay, cơ thể rắn chắc cùng đường cong duyên dáng, trong hơi nước tản ra dụ dỗ vô hạn.
Hắn một bên hút cắn thù du màu đỏ, một bên hai tay dao động giữa thắt lưng cùng bên trong đùi của Bắc Thần Mặc Hoàn câu dẫn khiêu khích, ác liệt chính là không đụng chạm cực đại đã sớm ngang nhiên đứng thẳng kia, thậm chí còn hung hăng nhéo một phen lên cái eo mềm dẻo.
“A...... n......” Bắc Thần Mặc Hoàn bên môi tràn ra rên rỉ khàn khàn, khó nhịn vặn vẹo thân thể, khát vọng đôi tay trắng nõn bóng loáng như đang đốt lửa trên người y có thể vuốt ve qua chỗ nóng sưng ấy, lại luôn bị khéo léo tránh đi. Y tựa hồ thống khổ hơi hơi nhíu làn mi xinh đẹp, vẻ mặt mang theo một tia kích thích bị làm nhục cùng khẩn cầu, cơ khát mà yêu mị.
Thân thể hai người quấn lấy nhau, Bắc Thần Mặc Hoàn không được đụng chạm cọ xát Bắc Thần Quang Vũ, lại luôn không thể được thỏa mãn, y chậm rãi vươn tay, muốn giảm bớt áp lực của bản thân; Bắc Thần Quang Vũ nhướng mi, hai tay cài vào mười ngón tay của y, cười khẽ lắc đầu nhìn về phía ánh mắt màu vàng lợt kia, thấp giọng nói: “Không được......”
Cũng không đoán được giật mình sửng sờ nhìn thấy đôi mắt đã khác khi xưa, ánh mắt màu vàng lợt ấy, trừ bỏ dục vọng đặc hơn, còn mang bá đạo tràn ngập, chiếm hữu, xâm lược cùng tựa tiếu phi tiếu. Ngón tay lạnh lẽo thon dài nắm lại cổ trắng nõn xinh đẹp, một tay kia nắm chặt cằm Bắc Thần Quang Vũ, chỉ nghe thấy thanh âm Bắc Thần Mặc Hoàn trầm thấp khàn khàn nói bên tai: “Không được? Vũ Nhi, không phải đã có một đứa nhỏ gọi ngươi phụ thân sao? Cho nên, ta nghĩ, ngươi hẳn là đã chuẩn bị tốt.”
Nói xong, một phen ôm lấy Bắc Thần Quang Vũ, đi đến bên giường bạch ngọc thả xuống, sau đó cúi người lại là một nụ hôn kịch liệt mà triền miên.
Đợi cả hai đều thở hổn hển tách ra, Bắc Thần Quang Vũ phục hồi tinh thần lại, vươn tay ôm lấy cổ Bắc Thần Mặc Hoàn, dùng sức lôi kéo, xoay người áp lên người y, sợi tóc đen nhánh bao phủ hơi thở của hai người.
“Ta cảm thấy được...... Ta hẳn là tất yếu nên đáp lại......” Bắc Thần Quang Vũ nheo mắt nhìn nam nhân đẹp đẽ liêu nhân dưới thân.
Bắc Thần Mặc Hoàn lộ ra tươi cười tà tứ, nói: “Được thôi.”
Hai người lại giống như hai con báo hoang thâm trầm lẳng lặng địa nhìn đối phương. Thật lâu sau, Bắc Thần Quang Vũ rốt cục khẽ nhúc nhích, lại vẫn chậm từng bước, mất khống chế, thân thể hai người dây dưa quay cuồng, cuối cùng hắn quỳ xuống dưới thân Bắc Thần Mặc Hoàn, hai tay bị nắm chặt.
“Ngươi......” Bắc Thần Quang Vũ ngửa đầu đang định chỉ trích người nào đó gian trá âm hiểm, lại bị nụ hôn đánh gảy.
Ngón tay thon dài vuốt ve lưng hắn, lại nhiễu đến trước ngực hắn đùa bỡn thù du sưng đỏ đứng thẳng, khoái cảm cùng vựng huyễn ào đến, Bắc Thần Quang Vũ nức nở, muốn giãy ra, rồi lại nhịn không được trầm luân.
Bàn tay kia tựa hồ mang theo ngọn lửa vuốt ve ngực hắn, nhanh chóng lưu luyến nơi thắt lưng, rốt cục chậm rãi trượt xuống dưới, cuối cùng lại cầm lấy dục vọng đã bắt đầu ngẩng đầu vuốt ve, làm cho thân thể hắn bắt đầu không chịu được run rẩy lên.
Đôi môi kề sát của hai người lại tách ra, Bắc Thần Quang Vũ thở phì phò, cái lưng đường cong duyên dáng hơi hơi khom xuống, cùng thắt lưng mềm dẻo cùng cái mông kiều đĩnh cấu thành đường cong xinh đẹp.
Bắc Thần Mặc Hoàn ánh mắt ám trầm, dục vọng bừng lên giống như hung mãnh dã thú bị thả ra khỏi nhà giam. Y động thân, đem cực đại của mình vuốt ve qua nơi tròn trịa kia, ngẩng đầu, hai mắt khép hờ, hô hấp ồ ồ.
Bắc Thần Quang Vũ không thể tránh né, phía sau hai chân có thứ nóng cứng rắn đặt ở đó, mà dục vọng của bản thân cũng đã bị khơi dậy, còn bị khống chế trong tay người khác.
Bỗng nhiên, hắn ngửi thấy được một mùi thơm ngát quái dị, lập tức phía sau bị thuốc cao lạnh lẽo vẽ loạn, ngón tay mang theo cường thế xâm lược chậm rãi vuốt ve nơi thắt chặt nóng rực kia.
“Ngô......” Đau đớn rồi lại chậm rãi bốc lên khoái cảm khác thường cực kỳ mãnh liệt, từ xương sống khởi đầu một đường lủi đến tứ chi bách hài, y ngước đầu lên, sợi tóc họa ra một đường cong trên không trung, mồ hôi theo thái dương rơi xuống, bắn ra bọt nước thật nhỏ trên giường bạch ngọc.
Rốt cục, thứ cực đại nóng rực chậm rãi xâm nhập vào, hai người đều nhịn không được phát ra rên rỉ khàn khàn.
Giữa hơi nước, hai thân thể chặt chẽ kết hợp cùng một chỗ, cùng với luật động và thở dốc, cuồng dã mà lại kiều diễm.
Hết chương thứ ba mươi bốn
Bắc Thần Quang Vũ bỗng nhiên có loại cảm giác đã trở về nhà, hắn sờ sờ ngực, cảm giác trái tim mình tựa hồ thêm vài phần hưng phấn mà đập thình thịch, lắc đầu cười khẽ, hóa ra bất tri bất giác, bản thân đã muốn đem quốc gia này coi như cố hương của mình.
Từ cảng hoàng gia của Bắc Nguyệt lại ngồi mấy ngày xe ngựa mới đến hoàng thành, vừa mới tiến vào cửa thành, liền nhìn thấy Lương công công của Kiền Nguyên cung đã cầm trong tay thánh chỉ, cười tủm tỉm đứng chờ ở nơi đó.
Đại ý chỉ dụ của Bắc Thần Mặc Hoàn là: Con trai Trữ quận vương, Bắc Thần Diễm do tể phụ Mộc Định Vân giáo dưỡng, chưa qua đại điển kế nhập hoàng thất tông miếu không được vào cung; ban thưởng Trữ quận vương Bắc Thần Quang Vũ một khối Ngự chế cung bài; gọi Trữ quận vương tức khắc đến Kiền Nguyên cung yết kiến.
Lĩnh chỉ tạ ơn xong, Bắc Thần Quang Vũ sờ sờ đầu Bắc Thần Diễm, cười tủm tỉm nói: “Tiểu quỷ, ngươi trước ở với Mộc thúc thúc, được không? Phụ thân ngày mai sẽ đến thăm ngươi.”
Bắc Thần Diễm híp mắt, đỉnh đầu cọ cọ vào lòng bàn tay Bắc Thần Quang Vũ, vẻ mặt ngoan ngoãn như con mèo con, sau đó mới nghiêm túc nhìn Bắc Thần Quang Vũ gật gật đầu, nói: “Dạ.”
Bắc Thần Quang Vũ cười khẽ nhéo nhéo hai má phấn nộn nộn của Bắc Thần Diễm, ngẩng đầu nhìn Mộc Định Vân nói: “Tiểu quỷ này trước làm phiền ngươi vậy.”
Mộc Định Vân cười cười, hòa nhã nói: “Ngươi yên tâm.”
Hai người nhìn nhau cười, chia tay trước cửa thành.
Lên nhuyễn kiệu một đường tới Kiền Nguyên cung, Lương công công dẫn Bắc Thần Quang Vũ vào ôn tuyền bạch ngọc dục trì [bồn tắm bạch ngọc có suối nước nóng].
Bắc Thần Quang Vũ nhướng mi, Lương công công cười nói: “Vương gia lặn lội đường xa, Hoàng Thượng Ngự ban thưởng bạch ngọc tuyền mộc dục sau đó thay y phục rồi mới yết kiến, để vơi đi vất vả.”
Lương công công nói xong, liền dẫn một chúng thái giám cung nữ lui ra ngoài. Bắc Thần Quang Vũ đứng tại chỗ ngẩn người, nháy mắt mấy cái, nhìn dục trì trống rỗng tràn ngập hơi nước, lầu bầu nói: “Thật là ngay cả một người hầu hạ cũng không có?” Tuy rằng hắn không cần cũng không có thói quen tắm rửa phải có cung nhân hầu hạ, nhưng nơi này là ngự dụng dục trì a, nơi High Class [đẳng cấp cao] như vậy mà ngay cả phục vụ cơ bản cũng không cung cấp sao? Tốt xấu cũng phải hỏi hắn có cần hầu hạ hay không, chờ hắn Say No thì lui ra cũng không được sao?
“Không bằng, để trẫm đến hầu hạ ngươi, thế nào?”Namâm trầm thấp khàn khàn từ tính từ phía bên kia dục trì truyền đến.
Bắc Thần Quang Vũ xoay người nhìn lại, trong hơi nước dày đặc, chậm rãi hiện ra thân ảnh cao lớn thon dài của Bắc Thần Mặc Hoàn, một thân bào phục vân văn màu trắng rộng thùng thình, mái tóc đen bóng không bó buộc rối tung bên người, trên gương mặt tuyệt thế xinh đẹp, đôi mắt màu vàng lợt thâm trầm nhìn hắn, mang theo biểu tình tựa tiếu phi tiếu.
Hai người cứ cách dục trì bốc hơi nhiệt khí lẳng lặng nhìn nhau như vậy.
Bắc Thần Mặc Hoàn vươn tay về phía hắn, khẽ mở đôi môi, như đang hạ ma chú, nhẹ giọng nói: “Vũ Nhi, lại đây.” Chiếc nhẫn ngọc phỉ thúy xanh biếc trên ngón tay dưới ánh sáng phát ra vẻ lấp lánh mê hoặc.
Bắc Thần Quang Vũ mê muội nhìn đôi mắt ma mị giống như cơn lốc xoáy màu vàng giữa hồ nước đen, từng bước hướng tới Bắc Thần Mặc Hoàn, để tay vào lòng bàn tay đang chờ đợi kia, ngẩng đầu nhìn kia cao quý chính là đế vương, cười khẽ, mặt nghiêng tuấn mỹ giống như phủ ánh sáng nhu hòa mông lung, thanh âm khàn khàn nói: “Không phải nói ngươi tới hầu hạ ta sao, sao lại bảo ta lại đây?”
Bắc Thần Mặc Hoàn chụp lấy cổ tay Bắc Thần Quang Vũ, lôi kéo toàn thân, áp Bắc Thần Quang Vũ lên vách tường bạch ngọc lạnh lẽo sáng loáng, thân thể hai người dán chặt vào nhau. Hơi thở ấm áp phun bên cái cổ trắng nõn của Bắc Thần Quang Vũ, khiến hắn không khỏi cả người run rẩy rất nhỏ.
“Trẫm cứ thế này hảo hảo mà hầu hạ ngươi......” Bắc Thần Mặc Hoàn khiêu khích thổi khí bên tai Bắc Thần Quang Vũ, đầu lưỡi linh hoạt vẽ lên lỗ tai duyên dáng bắt đầu phiếm hồng, cảm giác được thiếu niên dưới thân có chút mềm yếu ngửa đầu dựa vào vách tường, cặp mắt màu vàng lợt chậm rãi hiện ra ra dục vọng dày đặc thâm trầm.
Đôi môi nóng cháy ngậm lấy vành tai mượt mà mẫn cảm kia, nhẹ cắn, lại trượt đi xuống, lưu lại những nụ hôn nóng rực, rồi tìm kiếm đến đôi môi hồng nhuận đang hé mở, hung hăng hôn lấy, mút vào, miệng lưỡi dây dưa.
“Ngô......” Kỹ xảo kịch liệt linh hoạt làm cho Bắc Thần Quang Vũ không chịu nổi, cả người hắn mềm yếu, cằm bị nắm chặt, không cho phép hắn trốn tránh thoái lui, chỉ có thể ngẩng đầu nghênh đón, hắn hô hấp dồn dập, cánh tay vô lực đặt trên vai Bắc Thần Mặc Hoàn, đôi mắt nửa khép, lông mi nồng đậm cong vút hơi hơi run rẩy.
Hồi lâu, đôi môi kề sát của hai người mới chậm rãi tách ra, ngón cái nhẹ nhàng mơn trớn cánh môi bị chà đạp sưng đỏ kia, Bắc Thần Mặc Hoàn cười khẽ, cúi đầu đến bên tai Bắc Thần Quang Vũ trầm thấp nói: “Vũ Nhi, lúc này chỉ vừa mới bắt đầu.”
Đôi mắt đen chậm rãi mở ra, ánh lên quang hoa lấp lánh, Bắc Thần Quang Vũ khóe môi cong lên, nhìn cặp mắt tà tứ màu vàng lợt ấy, trêu tức nhẹ giọng nói: “Phải không? Vậy xem ngươi biểu hiện thế nào......”
Bắc Thần Mặc Hoàn hơi hơi nheo mắt lại, đôi mắt vàng lợt toát ra dã tính yêu mỵ, ngón tay thon dài của hắn nhẹ nhàng vuốt ve cái cổ trắng nõn bóng loáng, khiêu khích đến hầu kết tinh tế, lại trượt xuống cổ áo, luồn vào thật sâu. Khi bàn tay lạnh lẽo tiếp xúc đến da thịt khô nóng trên ngực, Bắc Thần Quang Vũ không khỏi run lên một trận, hít một hơi thật sâu, thù du trước ngực sớm đã gắng gượng bị nắm lấy, xoa nắn đè ép, chủ nhân ngón tay còn dùng móng tay ngón cái nhẹ nhàng gảy nhũ thủ, cảm giác trước mắt tựa hồ có một ánh bạch quang hiện lên, bên hông giật lên một trận tê dại, Bắc Thần Quang Vũ cắn chặn môi dưới, mới không làm cho tiếng rên rỉ kia thốt ra.
Nhắm hai mắt, Bắc Thần Quang Vũ cảm giác thần kinh toàn thân mình đều mẫn cảm thắt chặt, bàn tay lạnh lẽo di chuyển trên thân thể hắn, giống như còn quen thuộc những điểm mẫn cảm trên cơ thể hắn còn hơn bản thân chính hắn, trải qua mỗi một chỗ, tựa hồ có chút giảm bớt kêu gào của mỗi tế bào cơ khát, lại tựa hồ câu dẫn dục vọng càng nóng càng kịch liệt.
Bắc Thần Mặc Hoàn chậm rãi cởi y bào của Bắc Thần Quang Vũ, thưởng thức từng tấc thân thể nam tính hoàn mỹ kia, từng phân phơi bày ra trước mặt hắn, da thịt trắng nõn tinh tế sáng bóng nhu nhuận, xương quai xanh khéo léo, khuôn ngực bằng phẳng bóng loáng, cái eo mê người, cái bụng rắn chắc......
Đôi môi gợi lên nụ cười tà khí, Bắc Thần Mặc Hoàn cúi người, đem thân thể xinh đẹp y phục cở được phân nửa kia nhét vào trong lòng mình, một bên cúi đầu nhẹ nhàng cắn mút trên da thịt bóng loáng tinh tế kia, một bên đưa tay lướt đến sau lưng Bắc Thần Quang Vũ, theo cái lưng đường cong duyên dáng chậm rãi trượt xuống, theo xương sống mê người, đi vào cái mông mượt mà cong đỉnh, đầu ngón tay trêu chọc qua lại, cảm giác được cái mông kia tự nhiên co rút lại buộc chặt, đôi mắt vàng lợt thoáng chốc ám trầm xuống.
Bàn tay to hữu lực nắm chặt thắt lưng gầy gò, Bắc Thần Mặc Hoàn bắt giữ đôi môi sưng đỏ ướt át hôn sâu một lần nữa, tay kia thì đi xuống, cầm lấy thứ yếu ớt sớm đứng thẳng.
“n......” Miệng lưỡi dây dưa, Bắc Thần Quang Vũ rốt cục nhịn không được phát ra rên rỉ khàn khàn, từ dưới thân truyền đến khoái cảm mãnh liệt dồn dập làm cho hắn rốt cuộc chống đỡ không được thân thể của mình, đứng cũng đứng không vững, xụi lơ trong lòng Bắc Thần Mặc Hoàn, cánh tay vô lực choàng lấy cổ y.
Bàn tay lạnh lại mang cho hắn cảm giác cực nóng, Bắc Thần Quang Vũ mở to miệng hít khí, ngực phập phồng cao thấp, có một loại cảm giác sắp sửa hít thở không thông. Không biết là thân thể này quá mức mẫn cảm, hay là Bắc Thần Mặc Hoàn kỹ xảo quá tốt, khoái cảm kịch liệt giống như từng dòng điện từ dưới thân nhảy lên, xương sống tê dại, kích thích mãnh địa mỗi một dây thần kinh.
“A...... Buông...... Buông tay......” Ngay tại khi khoái cảm mãnh liệt tới cực hạn, tất cả dục vọng đều kêu gào phải dâng ra, muốn xuất ra lại bị tàn khốc nắm chặt, khổ sở nơi sưng lên bị áp chế làm cho đôi mắt đen mực của Bắc Thần Quang Vũ che kín hơi nước, khóe mắt chảy ra một giọt nước mắt như thủy tinh.
Bắc Thần Mặc Hoàn hung hăng liếm mút thù du sưng đỏ cứng rắn trước ngực Bắc Thần Quang Vũ, vừa lòng cảm giác được thân thể đang buộc chặt kia run rẩy kịch liệt trong dục vọng, y rướn người liếm đi giọt nước mắt vươn trên hàng lông mi cong vút đang run rẩy, thanh âm khàn khàn ở bên tai Bắc Thần Quang Vũ nói: “Vũ Nhi, trẫm hầu hạ, ngươi có vừa lòng?”
“...... n...... Có......” Bắc Thần Quang Vũ khát vọng phóng thích, hắn gian nan gật đầu, khẩn cầu ánh vào cặp mắt màu vàng lợt kia.
“Tốt lắm......” Trên gương mặt xinh đẹp của Bắc Thần Mặc Hoàn lộ ra tươi cười tà tứ, ngón tay thon dài lại vuốt ve trên nơi lửa nóng kiên quyết một trận rồi mới nhẹ nhàng buông tay.
Bắc Thần Quang Vũ nức nở một tiếng, ngửa đầu thở hổn hển, phóng xuất ra......
Dựa vào vách tường bạch ngọc lạnh lẽo sáng loáng, chậm rãi bình phục hô hấp của mình, Bắc Thần Quang Vũ ngẩng đầu, trong ánh mắt đen là thủy quang liễm diễm sau tình cảm mãnh liệt, ẩn ẩn còn mang theo vài phần dã khí phóng đãng thoát ra khỏi trói buộc. Hắn khiêu khích nhìn thấy cặp mắt vàng lợt thâm trầm xinh đẹp.
Bắc Thần Mặc Hoàn tà tứ nhướng mi, bên môi gợi lên một nụ cười khẽ, đáp lại khiêu khích của Bắc Thần Quang Vũ.
Hai người lẳng lặng nhìn nhau, giống hai con báo hoang nhìn chằm chằm sắp giao đấu.
Sau một lúc lâu, Bắc Thần Quang Vũ chậm rãi lộ ra tươi cười tao nhã, hắn một tay chống đỡ, đứng dậy vững vàng, mái tóc dài đen nhánh sáng bóng rối tung trên thân thể xinh đẹp trải qua *** lộ ra ánh sáng màu phấn hồng của hắn, môi sưng đỏ ướt át, có một loại tình sắc hấp dẫn cuồng dã.
Giữ chặt cánh tay Bắc Thần Mặc Hoàn, thân thể xoay tròn, vị trí hai người hoán đổi, thân thể Bắc Thần Mặc Hoàn dán vào vách tường bạch ngọc lạnh bóng loáng, mặc một tay Bắc Thần Quang Vũ chống bên cạnh y, áp thân thể lên người y.
Bắc Thần Quang Vũ thấp giọng ở bên tai Bắc Thần Mặc Hoàn khàn khàn nói: “Phụ hoàng, đây là đáp lại......”
Hắn nghiêng người hôn lên đôi môi kia, nhẹ nhàng cắn, không đợi đầu lưỡi linh hoạt kia dây dưa đến, liền lui ra, đắc ý cười cười, hắn cũng để bị lừa, đối với kỹ thuật hôn của Bắc Thần Mặc Hoàn hắn mặc cảm, nếu là hôn sâu, có hại chính là hắn.
Giống như đoán được tâm tư Bắc Thần Quang Vũ, Bắc Thần Mặc Hoàn cười, ánh mắt lại làm càn lướt qua thân thể trần trụi gầy gò thon dài ấy.
Bắc Thần Quang Vũ khẽ liếm tai Bắc Thần Mặc Hoàn, dùng đầu lưỡi trêu chọc điểm mẫn cảm của đối phương, hắn cảm giác được Bắc Thần Mặc Hoàn chậm rãi tăng thêm hơi thở, mỉm cười, ngón tay linh hoạt cởi bỏ dây cài y bào của y, nhẹ nhàng vén lên, vải vóc rơi xuống khỏi da thịt, lộ ra thân hình thon dài màu đồng bên trong.
...... Yêu tinh, bên trong vậy mà cái gì cũng không mặc! Bắc Thần Quang Vũ trừng phạt hung hăng cắn một cái lên thù du đỏ tươi đứng thẳng.
“n......” Tròng mắt màu vàng lợt khép hờ, Bắc Thần Mặc Hoàn hai tay để lên vách tường phía sau, hơi hơi ngửa đầu, gương mặt xinh đẹp toát ra yêu dã khêu gợi.
“Phụ hoàng...... Ngươi thực mê người......” Bắc Thần Quang Vũ vuốt ve thân thể màu đồng dưới thân, xúc cảm tinh tế bóng loáng làm cho hắn yêu thích không buông tay, cơ thể rắn chắc cùng đường cong duyên dáng, trong hơi nước tản ra dụ dỗ vô hạn.
Hắn một bên hút cắn thù du màu đỏ, một bên hai tay dao động giữa thắt lưng cùng bên trong đùi của Bắc Thần Mặc Hoàn câu dẫn khiêu khích, ác liệt chính là không đụng chạm cực đại đã sớm ngang nhiên đứng thẳng kia, thậm chí còn hung hăng nhéo một phen lên cái eo mềm dẻo.
“A...... n......” Bắc Thần Mặc Hoàn bên môi tràn ra rên rỉ khàn khàn, khó nhịn vặn vẹo thân thể, khát vọng đôi tay trắng nõn bóng loáng như đang đốt lửa trên người y có thể vuốt ve qua chỗ nóng sưng ấy, lại luôn bị khéo léo tránh đi. Y tựa hồ thống khổ hơi hơi nhíu làn mi xinh đẹp, vẻ mặt mang theo một tia kích thích bị làm nhục cùng khẩn cầu, cơ khát mà yêu mị.
Thân thể hai người quấn lấy nhau, Bắc Thần Mặc Hoàn không được đụng chạm cọ xát Bắc Thần Quang Vũ, lại luôn không thể được thỏa mãn, y chậm rãi vươn tay, muốn giảm bớt áp lực của bản thân; Bắc Thần Quang Vũ nhướng mi, hai tay cài vào mười ngón tay của y, cười khẽ lắc đầu nhìn về phía ánh mắt màu vàng lợt kia, thấp giọng nói: “Không được......”
Cũng không đoán được giật mình sửng sờ nhìn thấy đôi mắt đã khác khi xưa, ánh mắt màu vàng lợt ấy, trừ bỏ dục vọng đặc hơn, còn mang bá đạo tràn ngập, chiếm hữu, xâm lược cùng tựa tiếu phi tiếu. Ngón tay lạnh lẽo thon dài nắm lại cổ trắng nõn xinh đẹp, một tay kia nắm chặt cằm Bắc Thần Quang Vũ, chỉ nghe thấy thanh âm Bắc Thần Mặc Hoàn trầm thấp khàn khàn nói bên tai: “Không được? Vũ Nhi, không phải đã có một đứa nhỏ gọi ngươi phụ thân sao? Cho nên, ta nghĩ, ngươi hẳn là đã chuẩn bị tốt.”
Nói xong, một phen ôm lấy Bắc Thần Quang Vũ, đi đến bên giường bạch ngọc thả xuống, sau đó cúi người lại là một nụ hôn kịch liệt mà triền miên.
Đợi cả hai đều thở hổn hển tách ra, Bắc Thần Quang Vũ phục hồi tinh thần lại, vươn tay ôm lấy cổ Bắc Thần Mặc Hoàn, dùng sức lôi kéo, xoay người áp lên người y, sợi tóc đen nhánh bao phủ hơi thở của hai người.
“Ta cảm thấy được...... Ta hẳn là tất yếu nên đáp lại......” Bắc Thần Quang Vũ nheo mắt nhìn nam nhân đẹp đẽ liêu nhân dưới thân.
Bắc Thần Mặc Hoàn lộ ra tươi cười tà tứ, nói: “Được thôi.”
Hai người lại giống như hai con báo hoang thâm trầm lẳng lặng địa nhìn đối phương. Thật lâu sau, Bắc Thần Quang Vũ rốt cục khẽ nhúc nhích, lại vẫn chậm từng bước, mất khống chế, thân thể hai người dây dưa quay cuồng, cuối cùng hắn quỳ xuống dưới thân Bắc Thần Mặc Hoàn, hai tay bị nắm chặt.
“Ngươi......” Bắc Thần Quang Vũ ngửa đầu đang định chỉ trích người nào đó gian trá âm hiểm, lại bị nụ hôn đánh gảy.
Ngón tay thon dài vuốt ve lưng hắn, lại nhiễu đến trước ngực hắn đùa bỡn thù du sưng đỏ đứng thẳng, khoái cảm cùng vựng huyễn ào đến, Bắc Thần Quang Vũ nức nở, muốn giãy ra, rồi lại nhịn không được trầm luân.
Bàn tay kia tựa hồ mang theo ngọn lửa vuốt ve ngực hắn, nhanh chóng lưu luyến nơi thắt lưng, rốt cục chậm rãi trượt xuống dưới, cuối cùng lại cầm lấy dục vọng đã bắt đầu ngẩng đầu vuốt ve, làm cho thân thể hắn bắt đầu không chịu được run rẩy lên.
Đôi môi kề sát của hai người lại tách ra, Bắc Thần Quang Vũ thở phì phò, cái lưng đường cong duyên dáng hơi hơi khom xuống, cùng thắt lưng mềm dẻo cùng cái mông kiều đĩnh cấu thành đường cong xinh đẹp.
Bắc Thần Mặc Hoàn ánh mắt ám trầm, dục vọng bừng lên giống như hung mãnh dã thú bị thả ra khỏi nhà giam. Y động thân, đem cực đại của mình vuốt ve qua nơi tròn trịa kia, ngẩng đầu, hai mắt khép hờ, hô hấp ồ ồ.
Bắc Thần Quang Vũ không thể tránh né, phía sau hai chân có thứ nóng cứng rắn đặt ở đó, mà dục vọng của bản thân cũng đã bị khơi dậy, còn bị khống chế trong tay người khác.
Bỗng nhiên, hắn ngửi thấy được một mùi thơm ngát quái dị, lập tức phía sau bị thuốc cao lạnh lẽo vẽ loạn, ngón tay mang theo cường thế xâm lược chậm rãi vuốt ve nơi thắt chặt nóng rực kia.
“Ngô......” Đau đớn rồi lại chậm rãi bốc lên khoái cảm khác thường cực kỳ mãnh liệt, từ xương sống khởi đầu một đường lủi đến tứ chi bách hài, y ngước đầu lên, sợi tóc họa ra một đường cong trên không trung, mồ hôi theo thái dương rơi xuống, bắn ra bọt nước thật nhỏ trên giường bạch ngọc.
Rốt cục, thứ cực đại nóng rực chậm rãi xâm nhập vào, hai người đều nhịn không được phát ra rên rỉ khàn khàn.
Giữa hơi nước, hai thân thể chặt chẽ kết hợp cùng một chỗ, cùng với luật động và thở dốc, cuồng dã mà lại kiều diễm.
Hết chương thứ ba mươi bốn
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook