Xuân Hoa Thu Nguyệt Liễu Bất Liễu
-
Chương 22
Dần dần vào thu, thời tiết chậm rãi mát mẻ, ban đêm không khô nóng, rất là dễ ngũ. Bắc Thần Quang Vũ tuy rằng rất chờ mong tiểu bằng hữu Đồng Hà lại quang lâm, hắn còn có một ít vấn đề muốn hỏi cậu, ngay cả chiếc bút lông ngọc bích kia hắn cũng mang từ thư phòng về để dưới gối đầu; bất quá hai tháng qua rồi, Đồng Hà cũng chưa xuất hiện lại.
Buổi sáng nay, Bắc Thần Quang Vũ lại thay kỵ trang, dẫn Bảo công công đi tới mã trường.
Đứng xa xa bên hàng rào, Bắc Thần Quang Vũ huýt sáo vang dội một cái, Hồng Tảo hứng phấn từ mã phòng vọt ra, vui vẻ chạy tới trước mặt hắn. Bắc Thần Quang Vũ vỗ vỗ lưng Hồng Tảo, vuốt vuốt bờm của nó, cười sủng ái cho nó mấy viên hạt thông đường.
“Vương gia hảo hưng trí.” Một thanh âm dễ nghe từ tính từ phía sau truyền đến.
Bắc Thần Quang Vũ quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Mộc Định Vân một thân triều phục đang đứng cách đó không xa nhìn hắn, trên gương mặt tuấn tú nho nhã mang theo mỉm cười.
“Mộc đại nhân.” Bắc Thần Quang Vũ cũng cười vẫy tay về phía hắn, “Đã lâu không gặp ngươi, gần đây chắc bề bộn nhiều việc nhỉ?”
Từ lần Bắc Thần Mặc Hoàn bí mật hồi cung, triều đình gần đây lại càng bận rộn hơn, ngay cả Mộc Định Vân thường tới mã trường cưỡi ngựa hoặc tản bộ ở Ngự hoa viên cũng rất ít khi gặp được. Cũng không biết Bắc Thần Mặc Hoàn lần kia trở về là vì sự tình gì, Văn Đức điện với sự quản lý nghiêm khắc Mộc Định Vân, tất cả quan viên thị vệ thái giám từ trước đến nay đều thật kín miệng, không có tiếng gió gì truyền ra, Bắc Thần Quang Vũ thậm chí phát giác cấm quân tuần tra trong hoàng cung cũng càng nghiêm mật hơn, làm cho hắn không khỏi bắt đầu hoài nghi có phải bọn họ phát hiện hành tung Đồng Hà không, Đồng Hà xuất hiện cùng Bắc Thần Mặc Hoàn đột nhiên hồi cung có liên hệ gì không.
Mộc Định Vân đi đến trước mặt Bắc Thần Quang Vũ, ánh mắt nhu hòa, không biết vì cái gì, mỗi lần gặp đứa nhỏ này, đều có thể cảm giác được một mảnh bình thản trong lòng, tuy là đứa nhỏ hoàng gia, cùng ở bên lại luôn tự nhiên như vậy, như là hảo hữu tri kỷ quen biết nhiều năm.
“Cũng ổn, không phải quá bận.” Mộc Định Vân cười cười, nhìn xem một mảnh đồng cỏ rộng lớn trong màu xanh đã bắt đầu xen lẫn màu cỏ vàng, nói, “Vi thần thấy hôm nay thời tiết không tồi, liền nghĩ trước khi đến Văn Đức điện thì qua đây một chút, không nghĩ gặp được Vương gia ở đây.”
“Ha hả, ta cũng vậy, nhìn bầu trời khí không tồi, ra tìm Hồng Tảo chạy đi.” Bắc Thần Quang Vũ vỗ vỗ đầu Hồng Tảo, Hồng Tảo đáp lại hắn bằng tiếng phì phì trong mũi.
Mộc Định Vân buông tay, cười bất đắc dĩ nói: “Nếu không phải chốc lát còn phải làm việc, vi thần thật cũng muốn dẫn Việt Ảnh đến chạy vài vòng.”
“Ha hả, nếu như vậy, chúng ta cùng nhau đi dạo một chút đi.” Bắc Thần Quang Vũ ngẩng đầu nhìn Mộc Định Vân, đôi mắt cười đến loan loan. Vừa lúc hắn có chút việc muốn hỏi Mộc Định Vân.
Mộc Định Vân cười, nói: “Vi thần cũng đang có ý này.”
Hai người đều vẫy lui người hầu trái phải, Bắc Thần Quang Vũ tay dắt Hồng Tảo cùng Mộc Định Vân đi vào đồng cỏ, chậm rãi từ từ tán bước dọc theo hàng rào.
Thời tiết rất không tồi, cuối thu quang đãng, ánh mặt trời ôn hòa, trên bầu trời không có một đám mây, xanh lam như được tẩy, gió thu mát mẻ thổi qua, mang theo hương cỏ xanh cùng bùn đất. Hồng Tảo dáng vẻ thật cao hứng, vẫy đuôi ngựa, thường phun hai tiếng phì phì trong mũi, đi theo sau Bắc Thần Quang Vũ cùng Mộc Định Vân, đá đá đạp đạp.
Hai người im lặng đi một đoạn đường, sự yên lặng cùng an nhàn chung quanh thực dễ dàng làm cho người ta thả lỏng tâm tình, cảm giác cả người thoải mái.
Một lát sau, Bắc Thần Quang Vũ sờ sờ cằm, nghĩ nghĩ, tìm đề tài mở miệng hỏi: “Mộc đại nhân, ngươi có biết Đông hải Phỉ Lạc có một bộ tộc gọi là Khuê tộc không?”
Mộc Định Vân đáy mắt bỗng nhiên hiện lên một tia kinh ngạc, cước bộ chậm một chút, nghiêng đầu nhìn về phía Bắc Thần Quang Vũ, hỏi: “Vương gia như thế nào đột nhiên hỏi vấn đề này?”
Bắc Thần Quang Vũ vẫn âm thầm quan sát thần sắc Mộc Định Vân, nhìn thấy vẻ mặt của hắn, trong lòng liền bắt đầu hiểu được vài phần, nháy mắt mấy cái, nhe răng cười, trả lời: “Mấy ngày trước đây lật xem một ít du ký, trong đó có nhắc tới một tộc người như vậy, nói là bọn họ tay chân đều dài hơn khác biệt với người thường, ta liền cảm thấy tò mò, không biết trên đời này thực có một tộc người như vậy không?”
Mộc Định Vân lẳng lặng nhìn ánh mắt Bắc Thần Quang Vũ, Bắc Thần Quang Vũ cũng thản nhiên lẳng lặng nhìn lại hắn.
Mộc Định Vân đáy mắt chậm rãi nổi lên ý cười nhu hòa tín nhiệm, hắn hơi hơi vuốt cằm, tiếp tục đi về phía trước, vừa đi vừa nói: “Quả thật là có một tộc người như vậy. Bọn họ nhiều thế hệ ở trên một đảo nhỏ tại Đông hải. Bất quá người Khuê tộc ở ẩn, hành tung bí ẩn, rất ít người gặp qua bọn họ.”
Bắc Thần Quang Vũ gật gật đầu, nói: “n, ta xem du ký kia cũng có nói như vậy, còn có truyền thuyết nói bọn họ giỏi bơi lội cùng lặn, còn có......” Hắn tinh tế nhìn biểu tình Mộc Định Vân, “Đóng thuyền.”
Mộc Định Vân dừng lại, nghiêng đầu nhìn về phía Bắc Thần Quang Vũ, nhíu mày, bỗng nhiên nhẹ nhàng cười, nói: “Đúng vậy, theo vi thần biết, người Khuê tộc là người giỏi đóng thuyền nhất trên đời này, thuyền biển bọn họ đóng ra không ai có thể làm được, có thể chống đỡ sóng gió lớn nhất trên biển mà vẫn chắc chắn hoàn hảo.”
“Kia......” Bắc Thần Quang Vũ bày ra biểu tình vô tội khờ dại vô hại nhất, cười tủm tỉm hỏi, “Vì sao Bắc Nguyệt chúng ta không tìm người Khuê tộc đến đóng thuyền cho chúng ta mà?”
Mộc Định Vân nhìn vào đôi mắt đen sáng ngời kia, lạnh nhạt cười nói: “Chúng ta sẽ làm thế.”
Đề tài này kéo dài theo một chút. Tiếp theo, hai người lại thiên nam bắc địa hàn huyên về nhiều địa phương, Mộc Định Vân nhìn nhìn sắc trời, mới cáo từ rời đi.
Mỉm cười nhìn theo bóng dáng cao lớn của Mộc Định Vân dần đi xa, Bắc Thần Quang Vũ lại hơi hơi nhíu mày. Xem ra, Bắc Thần Mặc Hoàn lần đó bí mật hồi cung quả nhiên là có quan hệ với Khuê tộc, hoặc có thể đoán rộng hơn, là có quan hệ với Phỉ Lạc. Đồng Hà xuất hiện ở Bắc Nguyệt hoàng cung không chỉ một lần, có vẻ là tìm kiếm cái gì đó; mà trong hoàng cung tăng mạnh cấm vệ tuần tra, xem ra cũng là có phát hiện hành tung của Đồng Hà, hoặc là nói bọn họ cũng lén lút trong hoàng cung tìm kiếm đồ vật gì đó? Đến tột cùng là thứ gì, cư nhiên ngay cả Bắc Thần Mặc Hoàn cũng vì thế mà rời chiến trường trở về một chuyến?
Ngô, sự tình hình như còn rất phức tạp. Bắc Thần Quang Vũ sờ sờ cái mũi, trong lòng âm thầm hy vọng Đồng Hà sẽ không trêu chọc phiền toái gì đó ở Bắc Nguyệt, dù sao, hắn đối với quái nhân tiểu bằng hữu này vẫn là có tò mò cùng hảo cảm.
Nếu sự tình nghĩ không rõ, hơn nữa, tựa hồ còn cùng bản thân không quan hệ nhiều lắm, vậy đơn giản không suy nghĩ nữa. Đem mấy vấn đề này vứt qua một bên, Bắc Thần Quang Vũ nhìn thái dương duỗi thắt lưng, sau đó gọn gàn xoay người lên ngựa, kéo dây cương, lớn tiếng nói: “Hồng Tảo, chúng ta chạy vài vòng đi! Người anh em, GO!” Nhẹ nhàng vung mã tiên, Hồng Tảo liền tung bốn vó, vui vẻ phi về phía trước. Giống một tia chớp màu đỏ, xẹt qua đồng cỏ bình yên an nhàn này.
Một đêm mát mẻ mấy ngày sau, lúc Bắc Thần Quang Vũ nằm trên giường mơ mơ màng màng sắp đi vào giấc ngủ, ngoài cửa sổ bỗng nhiên lại truyền đến một tiếng “Phần phật”, hắn giật mình một cái từ trên giường ngồi dậy, xoa xoa đôi mắt mệt rã rời, bên môi lại dẫn theo một nụ cười mỉm: Đồng Hà, ngươi rốt cục lại xuất hiện.
Quả nhiên, xốc màn đi xuống giường, liền nhìn thấy bóng dáng Đồng Hà đứng ở song cửa mỉm cười dưới ánh trăng. Bất quá hôm nay bên cạnh Đồng Hà có thêm một vị khách nhân, một lão nhân nhìn bề ngoài liền biết là đồng tộc với Đồng Hà, bất quá mắt lão nhân này không xanh màu ngọc bích như Đồng Hà, mà là màu đen như người bình thường, bộ mặt cũng rất hiền lành.
“Đồng Hà.” Bắc Thần Quang Vũ cười vẫy tay, đi đến trước mặt thiếu niên mắt xanh lá.
Đồng Hà cũng nhẹ giọng kêu một tiếng: “Quang Vũ.” Sau đó ánh mắt nhìn về phía vị lão nhân kia, dùng ngôn ngữ Khuê tộc nói vài câu với lão nhân.
Lão nhân hòa ái gật đầu, nhìn Bắc Thần Quang Vũ cười cười, tay phải nắm lại đặt trên ngực trái hơi hơi cúi mình chào hắn, nói: “Kiến quá Quang Vũ đại nhân.” Dùng lời nói Bắc Thần Quang Vũ có thể nghe hiểu.
Bắc Thần Quang Vũ bị hành động đột ngột của lão nhân làm hoảng sợ, vội vàng xua tay, nói: “Lão nhân gia không cần đa lễ!”
Lão nhân cười toét miệng lộ ra hai cái răng cửa, nói chuyện có chút thều thào, nhưng coi như rõ ràng: “Quang Vũ đại nhân, tiểu nhân là trưởng lão Đông hải Khuê tộc Đồng Thanh, lần này phụng mệnh tộc trưởng của ta đi tìm thiếu chủ, mạo muội có một chuyện muốn nhờ.”
Nguyên lai Đồng Hà là con trai của Khuê tộc tộc trưởng. Bắc Thần Quang Vũ tuy rằng nghi hoặc Khuê tộc này đột nhiên tới thỉnh cầu, nhưng vẫn lễ phép nói: “Ta cùng với Đồng Hà chỉ có vài lần chi duyến, hiểu biết về Đông hải cùng Khuê tộc cũng không nhiều lắm, không biết có thể giúp đỡ cái gì? Lão nhân gia không ngại trước ngồi xuống đã, rồi chậm rãi nói.” Bắc Thần Quang Vũ mời Đồng Thanh cùng Đồng Hà vào phòng.
Đồng Thanh nhẹ nhàng khoát tay áo, cự tuyệt nói: “Vô phương. Quang Vũ đại nhân, Bắc Nguyệt hoàng cung tuần tra chặt chẽ, không thể ở lâu, tiểu nhân nói ngắn gọn.” Nói xong, dừng một chút, lại tiếp tục, “Gần một năm trước, tộc của ta có người ở một tiểu đảo Đông hải nhiễm một loại dịch bệnh kỳ lạ, bại lộ hành tung, chẳng những gặp phải phỉ nhân [cường đạo, cướp], tánh mạng khó giữ được, hơn nữa lúc ấy người trong tộc mang theo một bức cơ mật hải đồ của tộc ta cũng bị phỉ nhân cướp đi.”
Nghe đến đó, Bắc Thần Quang Vũ khẽ nhíu mày, nghĩ nghĩ, hỏi: “Chẳng lẽ bức hải đồ đó hiện tại ở trong hoàng cung Bắc Nguyệt?” Trong lòng theo bản năng không hy vọng kẻ giết người cướp vật kia lại là người Bắc Nguyệt, đặc biệt là người trong hoàng cung Bắc Nguyệt.
Đồng Thanh gật đầu, nói: “Tộc trưởng của ta vừa thu được tin tức, liền lập tức phái tộc nhân đi tra, rốt cục tra được tung tích của phỉ nhân, cũng không dự đoán được phỉ nhân có phản đồ, hai bên chái nhà đánh nhau chết vô số, hải đồ bị kẻ khác thừa dịp loạn lạc cướp đi, tộc nhân lại tiêu phí công phu một phen, mới tra được đồ vật này bị người khác mang vào hoàng thành Bắc Nguyệt. Vì thế tộc trưởng phái Đồng Hà công phu tốt nhất tộc ta bí mật tra tìm ở Bắc Nguyệt hoàng thành, nhưng vẫn không thu hoạch được gì, mà Bắc Nguyệt hoàng cung giống như cảm giác được hành động của tộc ta, gần đây thủ vệ cùng tuần tra cũng càng ngày càng nghiêm mật, bọn ta làm việc cũng không tiện, đúng lúc Đồng Hà quen với Quang Vũ đại nhân, hải đồ kia đối với tộc ta vạn phần quan trọng, cho nên thật sự bất đắc dĩ, bẩm báo tộc trưởng, đành phải mạo muội thỉnh cầu Quang Vũ đại nhân hỗ trợ tìm kiếm.”
Bắc Thần Quang Vũ đơn giản lại mọi thứ, hóa ra hải đồ kia là lưu lạc tới nơi này rồi. Nhìn thấy biểu tình Đồng Thanh cùng Đồng Hà thành khẩn, hắn cúi đầu trầm ngâm một chút, chậm rãi nói: “Ta cùng với Đồng Thanh gặp qua hai lần, tuy rằng bọn ta ngôn ngữ không thông, nhưng cảm giác rất hợp ý, ta rất thích ý kết giao bằng hữu này. Về cơ mật hải đồ trong tộc các ngươi, ta không thể đảm bảo nhất định có thể tìm được cho các ngươi, bất quá ta sẽ hết sức giúp các ngươi.”
Thấy Bắc Thần Quang Vũ đáp ứng hỗ trợ, Đồng Thanh cảm kích nở nụ cười, liền nói: “Đa tạ Quang Vũ đại nhân, đa tạ Quang Vũ đại nhân!”
Đồng Hà cũng là vẻ mặt cao hứng, ánh mắt xanh bích nhu hòa nhìn về phía Bắc Thần Quang Vũ, bên trong cũng tràn đầy cảm kích cùng lòng biết ơn.
Bắc Thần Quang Vũ liên tục khoát tay, nói: “Lão nhân gia trước không cần cám tạ ta, ta còn không xác định có thể tìm được hải đồ kia hay không.”
Đồng Thanh nói: “Vô luận như thế nào, Quang Vũ đại nhân đáp ứng hỗ trợ, tiểu nhân cùng tộc nhân đều phi thường cảm kích. Khuê tộc thiếu đại nhân một phần ân tình, về sau đại nhân nếu có việc cần Khuê tộc hỗ trợ, Khuê tộc tuyệt không hai lời.”
Bắc Thần Quang Vũ cười cười, nhẹ nhàng xua tay, nói: “Lão nhân gia nói quá lời.” Bỗng nhiên nhớ tới gì đó, lại nhìn về phía Đồng Thanh, nói: “Lão nhân gia, ta từng ở chợ mua một cây bút, tính chất chiếc bút cùng hoa văn mặt trên thực tương tự chiếc nhẫn Đồng Hà tặng ta, ta mang tới, nhờ ngươi giúp ta xem xem có phải thứ làm ra từ nơi của các ngươi hay không.”
“Bút?!” Bắc Thần Quang Vũ xoay người đến đầu giường lấy bút không lưu ý đến Đồng Thanh biểu tình bỗng nhiên bắt đầu có chút giật mình cùng kích động.
Đợi Bắc Thần Quang Vũ đem chiếc bút lông ngọc bích nhỏ kia đến, Đồng Thanh vội vàng run rẩy đưa tay tiếp nhận, nương theo ánh trăng cẩn thận xem xét, càng xem, biểu tình trên mặt càng vô cùng ngạc nhiên kích động.
Nhìn thấy dáng vẻ này của Đồng Thanh, Bắc Thần Quang Vũ đầu tiên là nghi hoặc, sau đó nghĩ lại, không phải đâu...... Không khéo đến vậy đâu......
Quả nhiên, Đồng Thanh cùng Đồng Hà kinh hỉ nhìn nhau, lắp bắp nói: “Quang Vũ đại nhân...... Này...... Này...... Này chính là thứ tộc ta đang tìm a!”
Cư nhiên thực sự trùng hợp vậy sao! Bắc Thần Quang Vũ khó có thể tin.
Đồng Thanh tay run nhè nhẹ nắm lấy đuôi bút, nhẹ nhàng sờ soạng một phen, trong hôn ám, Bắc Thần Quang Vũ không thấy lão ấn thế nào, chỉ nghe thấy một tiếng “cạch” rất nhỏ, bút giống như một cái ống bị mở ra, Đồng Thanh đảo thân bút lại, thật có hai cuộn giấy nhỏ, mở ra thì thấy, hai mảnh giấy đều vẽ chút đồ án viết chút gì đó dày đặc, ánh trăng ảm đạm, Bắc Thần Quang Vũ cũng không thấy rõ lắm.
Đồng Thanh cùng Đồng Hà hai người nhìn nhau cười, cúi đầu nhanh chóng dùng ngôn ngữ Khuê tộc thương lượng một phen gì đó, sau đó, Đồng Thanh đem cuộn hai bản vẽ lại, trong đó một bức cẩn thận bỏ vào trong ngực, một bức để lại vào bên trong bút, lại nhẹ nhàng “cạch” một tiếng, thân bút khôi phục nguyên dạng, nhìn không ra dấu vết có thể được mở ra, bất quá cũng thấy rõ ràng, hóa ra Đồng Thanh nhấn một cái nút nào đó nơi thân bút, lại xoay tròn một phen, xem ra đó là cơ quan của cây bút này.
Bắc Thần Quang Vũ thật ra nhìn thấy một màn này có chút trợn mắt há hốc mồm, trong lòng cảm thán, hóa ra, trí tuệ nhân dân lao động, quả nhiên là vô hạn!
Đồng Thanh thấy dáng vẻ Bắc Thần Quang Vũ, không khỏi bật cười, sau đó cung kính dâng chiếc bút ngọc bích lên, trên mặt lại khó nén sắc mặt vui mừng, nói: “Quang Vũ đại nhân, lần này thật sự là đạp phá thiết hài vô mịch xử* a! Cơ mật hải đồ của tộc ta đã tìm được, trong bút này còn một bức thuyền đồ, coi như là Khuê tộc ta tặng Quang Vũ đại nhân làm lễ vật tạ ơn, thỉnh đại nhân nhận lấy.”
[Đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phí công phu: ý nói bình thường tâm cầu khẩn mà không được, tình cờ một khắc lại như nguyện.]
Đồng Hà cũng cười nhìn về phía Bắc Thần Quang Vũ, gật gật đầu.
Bắc Thần Quang Vũ sờ sờ cái ót, có chút ngượng ngùng nói: “Kỳ thật, ta cũng là trong lúc vô tình mua được cây bút này thôi, chỉ là thật không ngờ sẽ có chuyện trùng hợp như vậy, nói là hỗ trợ, ta còn chưa giúp gì mà.”
Đồng Hà từ tay Đồng Thanh lấy chiếc bút, nhét vào tay Bắc Thần Quang Vũ, cười nói liên tiếp mấy lời, sau đó nhìn về phía Đồng Thanh.
Đồng Thanh cười cười, phiên dịch cho Bắc Thần Quang Vũ: “Đồng Hà nói đây là đại nhân nên nhận được, thỉnh đại nhân an tâm nhận lấy. Mặt khác, hắn cùng với đại nhân từ lần đầu tiên gặp mặt cũng đã rất hợp ý, có lẽ có chút mạo muội, hắn cảm thấy bộ dáng đại nhân rất giống đệ đệ Đồng Tử hắn thương yêu nhất, muốn cùng đại nhân trở thành bằng hữu, về sau dựa vào chiếc nhẫn kia, có thể đến bến đò ở điểm cực đông của Phỉ Lạc chủ đảo, nơi đó sẽ có tộc nhân bọn ta mang đại nhân đến đảo Khuê tộc làm khách.”
Bắc Thần Quang Vũ cầm bút ngọc bích, thực chân thành nhìn Đồng Hà cười nói: “Cám ơn!”
Đồng Hà ôn nhu vỗ vỗ đầu Bắc Thần Quang Vũ, sau đó liền cùng Đồng Thanh một trước một sau nhảy lên nóc nhà, trong đêm đen chậm rãi đi xa.
Hết chương thứ hai mươi hai
Buổi sáng nay, Bắc Thần Quang Vũ lại thay kỵ trang, dẫn Bảo công công đi tới mã trường.
Đứng xa xa bên hàng rào, Bắc Thần Quang Vũ huýt sáo vang dội một cái, Hồng Tảo hứng phấn từ mã phòng vọt ra, vui vẻ chạy tới trước mặt hắn. Bắc Thần Quang Vũ vỗ vỗ lưng Hồng Tảo, vuốt vuốt bờm của nó, cười sủng ái cho nó mấy viên hạt thông đường.
“Vương gia hảo hưng trí.” Một thanh âm dễ nghe từ tính từ phía sau truyền đến.
Bắc Thần Quang Vũ quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Mộc Định Vân một thân triều phục đang đứng cách đó không xa nhìn hắn, trên gương mặt tuấn tú nho nhã mang theo mỉm cười.
“Mộc đại nhân.” Bắc Thần Quang Vũ cũng cười vẫy tay về phía hắn, “Đã lâu không gặp ngươi, gần đây chắc bề bộn nhiều việc nhỉ?”
Từ lần Bắc Thần Mặc Hoàn bí mật hồi cung, triều đình gần đây lại càng bận rộn hơn, ngay cả Mộc Định Vân thường tới mã trường cưỡi ngựa hoặc tản bộ ở Ngự hoa viên cũng rất ít khi gặp được. Cũng không biết Bắc Thần Mặc Hoàn lần kia trở về là vì sự tình gì, Văn Đức điện với sự quản lý nghiêm khắc Mộc Định Vân, tất cả quan viên thị vệ thái giám từ trước đến nay đều thật kín miệng, không có tiếng gió gì truyền ra, Bắc Thần Quang Vũ thậm chí phát giác cấm quân tuần tra trong hoàng cung cũng càng nghiêm mật hơn, làm cho hắn không khỏi bắt đầu hoài nghi có phải bọn họ phát hiện hành tung Đồng Hà không, Đồng Hà xuất hiện cùng Bắc Thần Mặc Hoàn đột nhiên hồi cung có liên hệ gì không.
Mộc Định Vân đi đến trước mặt Bắc Thần Quang Vũ, ánh mắt nhu hòa, không biết vì cái gì, mỗi lần gặp đứa nhỏ này, đều có thể cảm giác được một mảnh bình thản trong lòng, tuy là đứa nhỏ hoàng gia, cùng ở bên lại luôn tự nhiên như vậy, như là hảo hữu tri kỷ quen biết nhiều năm.
“Cũng ổn, không phải quá bận.” Mộc Định Vân cười cười, nhìn xem một mảnh đồng cỏ rộng lớn trong màu xanh đã bắt đầu xen lẫn màu cỏ vàng, nói, “Vi thần thấy hôm nay thời tiết không tồi, liền nghĩ trước khi đến Văn Đức điện thì qua đây một chút, không nghĩ gặp được Vương gia ở đây.”
“Ha hả, ta cũng vậy, nhìn bầu trời khí không tồi, ra tìm Hồng Tảo chạy đi.” Bắc Thần Quang Vũ vỗ vỗ đầu Hồng Tảo, Hồng Tảo đáp lại hắn bằng tiếng phì phì trong mũi.
Mộc Định Vân buông tay, cười bất đắc dĩ nói: “Nếu không phải chốc lát còn phải làm việc, vi thần thật cũng muốn dẫn Việt Ảnh đến chạy vài vòng.”
“Ha hả, nếu như vậy, chúng ta cùng nhau đi dạo một chút đi.” Bắc Thần Quang Vũ ngẩng đầu nhìn Mộc Định Vân, đôi mắt cười đến loan loan. Vừa lúc hắn có chút việc muốn hỏi Mộc Định Vân.
Mộc Định Vân cười, nói: “Vi thần cũng đang có ý này.”
Hai người đều vẫy lui người hầu trái phải, Bắc Thần Quang Vũ tay dắt Hồng Tảo cùng Mộc Định Vân đi vào đồng cỏ, chậm rãi từ từ tán bước dọc theo hàng rào.
Thời tiết rất không tồi, cuối thu quang đãng, ánh mặt trời ôn hòa, trên bầu trời không có một đám mây, xanh lam như được tẩy, gió thu mát mẻ thổi qua, mang theo hương cỏ xanh cùng bùn đất. Hồng Tảo dáng vẻ thật cao hứng, vẫy đuôi ngựa, thường phun hai tiếng phì phì trong mũi, đi theo sau Bắc Thần Quang Vũ cùng Mộc Định Vân, đá đá đạp đạp.
Hai người im lặng đi một đoạn đường, sự yên lặng cùng an nhàn chung quanh thực dễ dàng làm cho người ta thả lỏng tâm tình, cảm giác cả người thoải mái.
Một lát sau, Bắc Thần Quang Vũ sờ sờ cằm, nghĩ nghĩ, tìm đề tài mở miệng hỏi: “Mộc đại nhân, ngươi có biết Đông hải Phỉ Lạc có một bộ tộc gọi là Khuê tộc không?”
Mộc Định Vân đáy mắt bỗng nhiên hiện lên một tia kinh ngạc, cước bộ chậm một chút, nghiêng đầu nhìn về phía Bắc Thần Quang Vũ, hỏi: “Vương gia như thế nào đột nhiên hỏi vấn đề này?”
Bắc Thần Quang Vũ vẫn âm thầm quan sát thần sắc Mộc Định Vân, nhìn thấy vẻ mặt của hắn, trong lòng liền bắt đầu hiểu được vài phần, nháy mắt mấy cái, nhe răng cười, trả lời: “Mấy ngày trước đây lật xem một ít du ký, trong đó có nhắc tới một tộc người như vậy, nói là bọn họ tay chân đều dài hơn khác biệt với người thường, ta liền cảm thấy tò mò, không biết trên đời này thực có một tộc người như vậy không?”
Mộc Định Vân lẳng lặng nhìn ánh mắt Bắc Thần Quang Vũ, Bắc Thần Quang Vũ cũng thản nhiên lẳng lặng nhìn lại hắn.
Mộc Định Vân đáy mắt chậm rãi nổi lên ý cười nhu hòa tín nhiệm, hắn hơi hơi vuốt cằm, tiếp tục đi về phía trước, vừa đi vừa nói: “Quả thật là có một tộc người như vậy. Bọn họ nhiều thế hệ ở trên một đảo nhỏ tại Đông hải. Bất quá người Khuê tộc ở ẩn, hành tung bí ẩn, rất ít người gặp qua bọn họ.”
Bắc Thần Quang Vũ gật gật đầu, nói: “n, ta xem du ký kia cũng có nói như vậy, còn có truyền thuyết nói bọn họ giỏi bơi lội cùng lặn, còn có......” Hắn tinh tế nhìn biểu tình Mộc Định Vân, “Đóng thuyền.”
Mộc Định Vân dừng lại, nghiêng đầu nhìn về phía Bắc Thần Quang Vũ, nhíu mày, bỗng nhiên nhẹ nhàng cười, nói: “Đúng vậy, theo vi thần biết, người Khuê tộc là người giỏi đóng thuyền nhất trên đời này, thuyền biển bọn họ đóng ra không ai có thể làm được, có thể chống đỡ sóng gió lớn nhất trên biển mà vẫn chắc chắn hoàn hảo.”
“Kia......” Bắc Thần Quang Vũ bày ra biểu tình vô tội khờ dại vô hại nhất, cười tủm tỉm hỏi, “Vì sao Bắc Nguyệt chúng ta không tìm người Khuê tộc đến đóng thuyền cho chúng ta mà?”
Mộc Định Vân nhìn vào đôi mắt đen sáng ngời kia, lạnh nhạt cười nói: “Chúng ta sẽ làm thế.”
Đề tài này kéo dài theo một chút. Tiếp theo, hai người lại thiên nam bắc địa hàn huyên về nhiều địa phương, Mộc Định Vân nhìn nhìn sắc trời, mới cáo từ rời đi.
Mỉm cười nhìn theo bóng dáng cao lớn của Mộc Định Vân dần đi xa, Bắc Thần Quang Vũ lại hơi hơi nhíu mày. Xem ra, Bắc Thần Mặc Hoàn lần đó bí mật hồi cung quả nhiên là có quan hệ với Khuê tộc, hoặc có thể đoán rộng hơn, là có quan hệ với Phỉ Lạc. Đồng Hà xuất hiện ở Bắc Nguyệt hoàng cung không chỉ một lần, có vẻ là tìm kiếm cái gì đó; mà trong hoàng cung tăng mạnh cấm vệ tuần tra, xem ra cũng là có phát hiện hành tung của Đồng Hà, hoặc là nói bọn họ cũng lén lút trong hoàng cung tìm kiếm đồ vật gì đó? Đến tột cùng là thứ gì, cư nhiên ngay cả Bắc Thần Mặc Hoàn cũng vì thế mà rời chiến trường trở về một chuyến?
Ngô, sự tình hình như còn rất phức tạp. Bắc Thần Quang Vũ sờ sờ cái mũi, trong lòng âm thầm hy vọng Đồng Hà sẽ không trêu chọc phiền toái gì đó ở Bắc Nguyệt, dù sao, hắn đối với quái nhân tiểu bằng hữu này vẫn là có tò mò cùng hảo cảm.
Nếu sự tình nghĩ không rõ, hơn nữa, tựa hồ còn cùng bản thân không quan hệ nhiều lắm, vậy đơn giản không suy nghĩ nữa. Đem mấy vấn đề này vứt qua một bên, Bắc Thần Quang Vũ nhìn thái dương duỗi thắt lưng, sau đó gọn gàn xoay người lên ngựa, kéo dây cương, lớn tiếng nói: “Hồng Tảo, chúng ta chạy vài vòng đi! Người anh em, GO!” Nhẹ nhàng vung mã tiên, Hồng Tảo liền tung bốn vó, vui vẻ phi về phía trước. Giống một tia chớp màu đỏ, xẹt qua đồng cỏ bình yên an nhàn này.
Một đêm mát mẻ mấy ngày sau, lúc Bắc Thần Quang Vũ nằm trên giường mơ mơ màng màng sắp đi vào giấc ngủ, ngoài cửa sổ bỗng nhiên lại truyền đến một tiếng “Phần phật”, hắn giật mình một cái từ trên giường ngồi dậy, xoa xoa đôi mắt mệt rã rời, bên môi lại dẫn theo một nụ cười mỉm: Đồng Hà, ngươi rốt cục lại xuất hiện.
Quả nhiên, xốc màn đi xuống giường, liền nhìn thấy bóng dáng Đồng Hà đứng ở song cửa mỉm cười dưới ánh trăng. Bất quá hôm nay bên cạnh Đồng Hà có thêm một vị khách nhân, một lão nhân nhìn bề ngoài liền biết là đồng tộc với Đồng Hà, bất quá mắt lão nhân này không xanh màu ngọc bích như Đồng Hà, mà là màu đen như người bình thường, bộ mặt cũng rất hiền lành.
“Đồng Hà.” Bắc Thần Quang Vũ cười vẫy tay, đi đến trước mặt thiếu niên mắt xanh lá.
Đồng Hà cũng nhẹ giọng kêu một tiếng: “Quang Vũ.” Sau đó ánh mắt nhìn về phía vị lão nhân kia, dùng ngôn ngữ Khuê tộc nói vài câu với lão nhân.
Lão nhân hòa ái gật đầu, nhìn Bắc Thần Quang Vũ cười cười, tay phải nắm lại đặt trên ngực trái hơi hơi cúi mình chào hắn, nói: “Kiến quá Quang Vũ đại nhân.” Dùng lời nói Bắc Thần Quang Vũ có thể nghe hiểu.
Bắc Thần Quang Vũ bị hành động đột ngột của lão nhân làm hoảng sợ, vội vàng xua tay, nói: “Lão nhân gia không cần đa lễ!”
Lão nhân cười toét miệng lộ ra hai cái răng cửa, nói chuyện có chút thều thào, nhưng coi như rõ ràng: “Quang Vũ đại nhân, tiểu nhân là trưởng lão Đông hải Khuê tộc Đồng Thanh, lần này phụng mệnh tộc trưởng của ta đi tìm thiếu chủ, mạo muội có một chuyện muốn nhờ.”
Nguyên lai Đồng Hà là con trai của Khuê tộc tộc trưởng. Bắc Thần Quang Vũ tuy rằng nghi hoặc Khuê tộc này đột nhiên tới thỉnh cầu, nhưng vẫn lễ phép nói: “Ta cùng với Đồng Hà chỉ có vài lần chi duyến, hiểu biết về Đông hải cùng Khuê tộc cũng không nhiều lắm, không biết có thể giúp đỡ cái gì? Lão nhân gia không ngại trước ngồi xuống đã, rồi chậm rãi nói.” Bắc Thần Quang Vũ mời Đồng Thanh cùng Đồng Hà vào phòng.
Đồng Thanh nhẹ nhàng khoát tay áo, cự tuyệt nói: “Vô phương. Quang Vũ đại nhân, Bắc Nguyệt hoàng cung tuần tra chặt chẽ, không thể ở lâu, tiểu nhân nói ngắn gọn.” Nói xong, dừng một chút, lại tiếp tục, “Gần một năm trước, tộc của ta có người ở một tiểu đảo Đông hải nhiễm một loại dịch bệnh kỳ lạ, bại lộ hành tung, chẳng những gặp phải phỉ nhân [cường đạo, cướp], tánh mạng khó giữ được, hơn nữa lúc ấy người trong tộc mang theo một bức cơ mật hải đồ của tộc ta cũng bị phỉ nhân cướp đi.”
Nghe đến đó, Bắc Thần Quang Vũ khẽ nhíu mày, nghĩ nghĩ, hỏi: “Chẳng lẽ bức hải đồ đó hiện tại ở trong hoàng cung Bắc Nguyệt?” Trong lòng theo bản năng không hy vọng kẻ giết người cướp vật kia lại là người Bắc Nguyệt, đặc biệt là người trong hoàng cung Bắc Nguyệt.
Đồng Thanh gật đầu, nói: “Tộc trưởng của ta vừa thu được tin tức, liền lập tức phái tộc nhân đi tra, rốt cục tra được tung tích của phỉ nhân, cũng không dự đoán được phỉ nhân có phản đồ, hai bên chái nhà đánh nhau chết vô số, hải đồ bị kẻ khác thừa dịp loạn lạc cướp đi, tộc nhân lại tiêu phí công phu một phen, mới tra được đồ vật này bị người khác mang vào hoàng thành Bắc Nguyệt. Vì thế tộc trưởng phái Đồng Hà công phu tốt nhất tộc ta bí mật tra tìm ở Bắc Nguyệt hoàng thành, nhưng vẫn không thu hoạch được gì, mà Bắc Nguyệt hoàng cung giống như cảm giác được hành động của tộc ta, gần đây thủ vệ cùng tuần tra cũng càng ngày càng nghiêm mật, bọn ta làm việc cũng không tiện, đúng lúc Đồng Hà quen với Quang Vũ đại nhân, hải đồ kia đối với tộc ta vạn phần quan trọng, cho nên thật sự bất đắc dĩ, bẩm báo tộc trưởng, đành phải mạo muội thỉnh cầu Quang Vũ đại nhân hỗ trợ tìm kiếm.”
Bắc Thần Quang Vũ đơn giản lại mọi thứ, hóa ra hải đồ kia là lưu lạc tới nơi này rồi. Nhìn thấy biểu tình Đồng Thanh cùng Đồng Hà thành khẩn, hắn cúi đầu trầm ngâm một chút, chậm rãi nói: “Ta cùng với Đồng Thanh gặp qua hai lần, tuy rằng bọn ta ngôn ngữ không thông, nhưng cảm giác rất hợp ý, ta rất thích ý kết giao bằng hữu này. Về cơ mật hải đồ trong tộc các ngươi, ta không thể đảm bảo nhất định có thể tìm được cho các ngươi, bất quá ta sẽ hết sức giúp các ngươi.”
Thấy Bắc Thần Quang Vũ đáp ứng hỗ trợ, Đồng Thanh cảm kích nở nụ cười, liền nói: “Đa tạ Quang Vũ đại nhân, đa tạ Quang Vũ đại nhân!”
Đồng Hà cũng là vẻ mặt cao hứng, ánh mắt xanh bích nhu hòa nhìn về phía Bắc Thần Quang Vũ, bên trong cũng tràn đầy cảm kích cùng lòng biết ơn.
Bắc Thần Quang Vũ liên tục khoát tay, nói: “Lão nhân gia trước không cần cám tạ ta, ta còn không xác định có thể tìm được hải đồ kia hay không.”
Đồng Thanh nói: “Vô luận như thế nào, Quang Vũ đại nhân đáp ứng hỗ trợ, tiểu nhân cùng tộc nhân đều phi thường cảm kích. Khuê tộc thiếu đại nhân một phần ân tình, về sau đại nhân nếu có việc cần Khuê tộc hỗ trợ, Khuê tộc tuyệt không hai lời.”
Bắc Thần Quang Vũ cười cười, nhẹ nhàng xua tay, nói: “Lão nhân gia nói quá lời.” Bỗng nhiên nhớ tới gì đó, lại nhìn về phía Đồng Thanh, nói: “Lão nhân gia, ta từng ở chợ mua một cây bút, tính chất chiếc bút cùng hoa văn mặt trên thực tương tự chiếc nhẫn Đồng Hà tặng ta, ta mang tới, nhờ ngươi giúp ta xem xem có phải thứ làm ra từ nơi của các ngươi hay không.”
“Bút?!” Bắc Thần Quang Vũ xoay người đến đầu giường lấy bút không lưu ý đến Đồng Thanh biểu tình bỗng nhiên bắt đầu có chút giật mình cùng kích động.
Đợi Bắc Thần Quang Vũ đem chiếc bút lông ngọc bích nhỏ kia đến, Đồng Thanh vội vàng run rẩy đưa tay tiếp nhận, nương theo ánh trăng cẩn thận xem xét, càng xem, biểu tình trên mặt càng vô cùng ngạc nhiên kích động.
Nhìn thấy dáng vẻ này của Đồng Thanh, Bắc Thần Quang Vũ đầu tiên là nghi hoặc, sau đó nghĩ lại, không phải đâu...... Không khéo đến vậy đâu......
Quả nhiên, Đồng Thanh cùng Đồng Hà kinh hỉ nhìn nhau, lắp bắp nói: “Quang Vũ đại nhân...... Này...... Này...... Này chính là thứ tộc ta đang tìm a!”
Cư nhiên thực sự trùng hợp vậy sao! Bắc Thần Quang Vũ khó có thể tin.
Đồng Thanh tay run nhè nhẹ nắm lấy đuôi bút, nhẹ nhàng sờ soạng một phen, trong hôn ám, Bắc Thần Quang Vũ không thấy lão ấn thế nào, chỉ nghe thấy một tiếng “cạch” rất nhỏ, bút giống như một cái ống bị mở ra, Đồng Thanh đảo thân bút lại, thật có hai cuộn giấy nhỏ, mở ra thì thấy, hai mảnh giấy đều vẽ chút đồ án viết chút gì đó dày đặc, ánh trăng ảm đạm, Bắc Thần Quang Vũ cũng không thấy rõ lắm.
Đồng Thanh cùng Đồng Hà hai người nhìn nhau cười, cúi đầu nhanh chóng dùng ngôn ngữ Khuê tộc thương lượng một phen gì đó, sau đó, Đồng Thanh đem cuộn hai bản vẽ lại, trong đó một bức cẩn thận bỏ vào trong ngực, một bức để lại vào bên trong bút, lại nhẹ nhàng “cạch” một tiếng, thân bút khôi phục nguyên dạng, nhìn không ra dấu vết có thể được mở ra, bất quá cũng thấy rõ ràng, hóa ra Đồng Thanh nhấn một cái nút nào đó nơi thân bút, lại xoay tròn một phen, xem ra đó là cơ quan của cây bút này.
Bắc Thần Quang Vũ thật ra nhìn thấy một màn này có chút trợn mắt há hốc mồm, trong lòng cảm thán, hóa ra, trí tuệ nhân dân lao động, quả nhiên là vô hạn!
Đồng Thanh thấy dáng vẻ Bắc Thần Quang Vũ, không khỏi bật cười, sau đó cung kính dâng chiếc bút ngọc bích lên, trên mặt lại khó nén sắc mặt vui mừng, nói: “Quang Vũ đại nhân, lần này thật sự là đạp phá thiết hài vô mịch xử* a! Cơ mật hải đồ của tộc ta đã tìm được, trong bút này còn một bức thuyền đồ, coi như là Khuê tộc ta tặng Quang Vũ đại nhân làm lễ vật tạ ơn, thỉnh đại nhân nhận lấy.”
[Đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phí công phu: ý nói bình thường tâm cầu khẩn mà không được, tình cờ một khắc lại như nguyện.]
Đồng Hà cũng cười nhìn về phía Bắc Thần Quang Vũ, gật gật đầu.
Bắc Thần Quang Vũ sờ sờ cái ót, có chút ngượng ngùng nói: “Kỳ thật, ta cũng là trong lúc vô tình mua được cây bút này thôi, chỉ là thật không ngờ sẽ có chuyện trùng hợp như vậy, nói là hỗ trợ, ta còn chưa giúp gì mà.”
Đồng Hà từ tay Đồng Thanh lấy chiếc bút, nhét vào tay Bắc Thần Quang Vũ, cười nói liên tiếp mấy lời, sau đó nhìn về phía Đồng Thanh.
Đồng Thanh cười cười, phiên dịch cho Bắc Thần Quang Vũ: “Đồng Hà nói đây là đại nhân nên nhận được, thỉnh đại nhân an tâm nhận lấy. Mặt khác, hắn cùng với đại nhân từ lần đầu tiên gặp mặt cũng đã rất hợp ý, có lẽ có chút mạo muội, hắn cảm thấy bộ dáng đại nhân rất giống đệ đệ Đồng Tử hắn thương yêu nhất, muốn cùng đại nhân trở thành bằng hữu, về sau dựa vào chiếc nhẫn kia, có thể đến bến đò ở điểm cực đông của Phỉ Lạc chủ đảo, nơi đó sẽ có tộc nhân bọn ta mang đại nhân đến đảo Khuê tộc làm khách.”
Bắc Thần Quang Vũ cầm bút ngọc bích, thực chân thành nhìn Đồng Hà cười nói: “Cám ơn!”
Đồng Hà ôn nhu vỗ vỗ đầu Bắc Thần Quang Vũ, sau đó liền cùng Đồng Thanh một trước một sau nhảy lên nóc nhà, trong đêm đen chậm rãi đi xa.
Hết chương thứ hai mươi hai
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook