Xuân Hạ Thu Đông
Chương 71: Tiểu Hàn (1)

Cuối học kỳ, Đường Chu nhận được điện thoại của phụ huynh lớp gia sư trước đó muốn cô dạy kèm cho con mình trong kỳ nghỉ đông, thi xong liền bắt đầu dạy, hôm nay là ngày đầu tiên. Hơn bảy giờ trong buổi sáng mùa đông, cô ngồi tàu điện ngầm đến chỗ dạy, ánh mặt trời vừa dịu vừa êm, chiếu lên trên người đều là ấm áp.
Bắt đầu từ hôm nay, hai tuần lễ liên tục, mỗi ngày hai tiếng, mỗi tiếng một trăm rưỡi, tính toán một chút cũng là một khoản tiền nhỏ.
Tâm tình Đường Chu rất tốt, không chỉ bởi vì có khoản thu nhập này, mà là vì Thi Từ nói chờ lúc cô dạy xong báo cho nàng biết trước nửa giờ, nàng sẽ lái xe tới đón cô, mỗi ngày nàng đều sẽ đến đón cô.
Cô có một người bạn gái rất săn sóc, Đường Chu vừa nghĩ đến nàng, sẽ nhớ tới bộ dáng của nàng, nét cười của nàng, lời nói của nàng, cái vỗ về của nàng. . .
Cô thật sự rất thích nàng thân cận mình, hơn nữa trong mấy lần ôn tồn gần đây, trong đầu của cô đã không còn những chuyện hỗn tạp khác, tràn đầy chỉ có Thi Từ, nguyên nhân có thể cũng bởi vì Thi Từ không có quá phận, không có "xằng bậy". . .
"Thu Thu, em có thể xằng bậy với chị. . ."
Các nàng dính đến mức rất gần, gần đến mức không còn thấy rõ biểu cảm của đối phương, hô hấp của Thi Từ phớt lên gò má của cô, hơi ngứa, Đường Chu có thể cảm nhận được khóe môi hơi cong lên của nàng.
Đường Chu vô thức nặn ngón tay của mình.
Chút xúc cảm này giống như là bơ sáp ấm áp hòa tan trên đầu ngón tay, thời khắc sờ lên đó như sấm sét đánh vào tâm hồn của cô, tất cả ý thức đều vỡ tan thành từng hạt bụi, mà những hạt bụi này tựa hồ cũng trở nên tươi đẹp rực rỡ, chút hương thơm thuộc về Thi Từ ở bên trong bụi mây bay lượn đầy trời, quẩn quanh giữa các nàng, đôi môi ướt mềm kia của Thi Từ hôn lên lỗ tai của mình, phát ra âm thanh ám muội, "A. . ."
Đường Chu căn bản không thể nghĩ được gì, tiếp đó cô nghe được tiếng cười của người phụ nữ kia, "Được rồi, cho em sờ rồi, đến phiên chị."
. . .
Trong bóng tối có thể cảm nhận được lòng bàn tay da cùng đầu ngón tay non mềm của nàng từng tấc từng tấc trượt xuống vuốt ve cô, bao bọc lấy cô, ánh đèn trong gian phòng như ánh sáng nhu hòa, mềm mại như màu của quả cam, tia sáng này thật giống như có thể thành hình, biến thành cái nôi, đặt các nàng ở bên trong nhẹ nhàng lắc lư, ý thức cũng đều bắt đầu mơ hồ, cô chỉ có thể ôm chặt lấy Thi Từ, cái ôm mềm mại ấm áp của nàng chính là Promised Land (miền đất hứa) của cô. . .
Cửa tàu điện ngầm hoàn toàn mở ra, có người xuống trạm có người lên tàu, Đường Chu phục hồi tinh thần lại, hai gò má nhất thời nóng lên.
Cô cư nhiên lén lút suy nghĩ. . . chuyện xấu hổ như thế, da mặt của cô thật dày. . .
Đường Chu giả vờ trấn định vội vội vàng vàng nhìn lướt nhìn xung quanh, trong toa xe không tính là chạt chội, tất cả mọi người đều có chỗ ngồi, có người đang ngủ gật, có người đang nhẹ giọng tán gẫu, có người đang ngẩn người, người đang ông ngồi ở đối diện lại đang nhìn cô vài cái, rồi quay về màn hình điện thoại.
Đường Chu hạ thấp lông mi, giữ chặt ý cười.
Cô mở di động tìm tên Thi Từ.
Cô gửi đi: "Thu Thu thu ~ " (tiếng chim kêu)
Thời điểm gửi tin nhắn đi, khóe miệng Đường Chu nhếch lên, ý cười từ trong đôi mắt tràn ra, ngay cả nốt ruồi lệ này đều hồng lên.
Vào giờ này, Thi Từ nên rời giường, khả năng đang tập thể dục, sẽ không lập tức thấy được tin nhắn của cô gửi đến. Bất quá, nàng biết sáng hôm nay mình muốn ra ngoài, nói không chừng...
Quả nhiên, nàng rất nhanh nhắn lại: "Ơ, có một con chim nhỏ gọi mình rời giường nè!"
Đường Chu cười khúc khích, lại gửi: "Ục ục ục ~ "
Thi Từ: "Xảy ra chuyện gì? Con chim nhỏ này còn ca hát?"
Đường Chu cười vài tiếng, người đàn ông đối diện nghi ngờ nhìn cô chăm chú. Đường Chu cụp mắt xuống, lén lút mím môi cười.
"Đã tới chưa, ăn sáng chưa?"
May là đối thoại bình thường, bằng không cô thật sự muốn cười đến không ngậm miệng lại được.
"Sắp đến rồi, em ăn sáng rồi."
"Tốt lắm, nhìn tên trạm, đừng để ngồi quá trạm đó nha."
Đường Chu cười cười, "Sẽ không đâu."
"Cũng không cần cố ý nói chuyện với chị mà quên thời gian nha."
"Sẽ không đâu."
"Chị đây sao lại có mị lực thế chứ, em thích chị như thế, thật sự sẽ không ngồi quá trạm sao?"
Lần thứ hai Đường Chu phốc phốc bật cười.
Tám giờ rưỡi bắt đầu học bổ túc, chỉ bất quá hôm nay vừa mới bắt đầu, cậu học sinh cấp hai mà cô cần dạy kèm này bảo rằng hôm nay hẹn bạn học gặp nhau, chỉ có thể học được một tiếng, còn dư lại một tiếng hôm nào sẽ bù lại.
Cậu học sinh muốn đi chơi, rõ ràng mất tập trung không có tinh thần học tập, Đường Chu cũng không miễn cưỡng liền đáp ứng cậu ta. Thời gian còn sớm, thời gian ước hẹn với Thi Từ vẫn chưa tới, Đường Chu quyết định tùy ý đi dạo, nhà của học sinh cách các cửa hàng thương mại cũng không xa.
Cô đeo tai nghe lên nghe nhạc.
Đường đi bộ trên phố cũng là lối đến trạm tàu điện ngầm, đủ loại người đang chờ, nam nữ già trẻ lui tới đều có, phối với âm nhạc thật giống với một bộ phim điện ảnh đang chiếu trước mặt cô.
Cô đứng đó yên lặng quan sát, ánh mặt trời ấm áp, cô cầm điện thoại lên chuẩn bị gửi WeChat cho Thi Từ.
Đột nhiên, màn ảnh lớn bên ngoài quảng trường nhảy ra một quảng cáo đồ uống.
Đường Chu vốn không chú ý, lúc cô liếc mắt qua nhìn một cái, liền khựng lại.
Huyết dịch bỗng chốc vọt tới trán, cô muốn đi nhưng dưới chân lại không nhúc nhích được, chỉ có thể để toàn bộ hình ảnh đó khắc sâu vào trong tầm mắt của mình.
Là cậu ta?
Là cậu ta.
Tuy rằng tóc nhuộm màu hồng nhạt, làn da trắng hơn rất nhiều, khuôn mặt trang điểm tinh xảo, nhưng mà tinh tế nhìn kỹ, Đường Chu liền nhận ra.
Đường Chu không biết cậu ta xuất đạo (debut) lúc nào, hình như hiện tại cũng rất hot, hai năm trước cô bận bịu học nghiệp cùng làm thêm, căn bản không có tâm tư đi chú ý những thứ này, người xung quanh như Trương Tử Nam cũng không hâm mộ thần tượng. Cho nên Đường Chu căn bản không nghĩ ra người này sống như thế nào.
Màn hình nqảng cáo dần mờ đi, đổi sang một quảng cáo khác, Đường Chu vẫn kinh ngạc ngước đầu, tầm mắt trống không.
Nghệ danh bây giờ của cô ta cũng không giống với lúc trước, người này vẫn bị Đường Chu giấu ở nơi sâu xa trong ký ức, hiện tại bỗng chốc bị ngoại lực ném ra trước mặt, cô lại không nhớ rõ cậu ta nguyên lai tên là gì.
Hình như họ Trịnh?
Khi đó các nàng cùng lớp 12, cậu ta là học sinh mới chuyển đến, nghe nói cha mẹ ly hôn, cậu ta mới đến trường học của bọn cô, dáng người rất cao, thành tích rất kém, không được người yêu thích. Đường Chu không qua lại với cậu ta, khi đó cô phải nhiều lần bôn ba trong bệnh viện cùng trường học, căn bản không có tâm tư đi kết bạn.
Đến lúc cô học lại, khi đó là lúc cần tiền nhất, bạn học Trịnh bỗng tìm đến cô.
"Có phải là cậu thiếu tiền?" Ánh mặt trời mùa hè chiếu lên hoa và cây cảnh khiến chúng nó đều ỉu xìu, trong không khí bay lên bụi bặm cùng hương hoa quả từ sạp hàng dứa, con đường hẹp không có xe cộ lui tới, bạn học Trịnh hỏi cô.
"Nếu như tôi cho cậu tiền, chỉ cần cậu thay tôi làm một chuyện, cậu sẽ đồng ý chứ?" Bạn học Trịnh giương cái cằm hơi nhọn lên, ngữ khí rất nhạt, ánh mắt cũng rất bình tĩnh, mang theo hết thảy thong dong, cùng với sự chật vật của cô hình thành sự chênh lệch rõ ràng.
"Sao cậu có thể có tiền?" Môi Đường Chu nổi bật trên làn da, bị ánh mặt trời gay gắt chiếu đến say nắng, cô ấn ấn đầu, cổ tay gầy yếu nâng lên muốn che ánh nắng lại.
Bạn học Trịnh nhìn cô một chút, đưa tới một bình nước Nông Phu Sơn Tuyền, "Cậu uống đi, đừng để bị say nắng."
Đường Chu ngẩn ra, mím mím môi.
"Tôi chưa uống qua."
Đường Chu thật sự sợ mình say nắng, cô đúng là không dám sinh bệnh, cô nhận lấy, vặn cái nắp ra uống mấy ngụm, lại sặc mấy cái, sau khi loại nước kia chảy vào trong cổ họng cảm giác các huyệt vị cũng được giảm bớt đau nhức, nghe rõ lời nói của bạn học Trịnh, "Nhà tôi có tiền, tôi không muốn học, muốn đi làm thực tập sinh, nhưng tôi không muốn đi Hàn Quốc. . . Hiện tại có cơ hội. . . Bất quá cần trả giá một chút. . ."
"Tôi không muốn đi. . . Nếu như cậu thay tôi đi, tôi cho cậu 5 vạn."
Bình nước ướp lạnh khiến cho đầy tay của cô đều là nước, lòng bàn tay lạnh lẽo, Đường Chu sững sờ, "Trả giá cái gì?"
"Còn có thể là cái gì, chính là như vậy." Ngữ khí của bạn học Trịnh bình tĩnh, "Cậu đồng ý thay tôi đi không? Tôi có thể cho cậu 2 vạn trước." Ánh nắng chiếu lên, khuôn mặt cậu ta chói mắt đến không nhìn rõ.
Đường Chu một mình đi trên lề đường rất lâu, không để ý, giày vải của cô liền dẫm phải một cái hố nhỏ rất hẹp ở ven đường, mắt cá chân trở nên đau đớn.
Cô mệt mỏi dừng lại.
Từ từ ngồi xổm xuống, thân thể bạc nhược cong xuống, làn da trắng nõn đến mức có thể thấy được tĩnh mạch màu xanh trên gò má, đầy mặt đều là nước mắt, cô che mặt thất thanh khóc rống lên.
Đường Chu nhớ tới cái ngày hè sau khi thi đại học xong kia, cô một mình đi xa như thế nào, mang theo loại tâm lý gì đi tới nhà bạn học Trịnh.
"Cậu đi tới Nam thành bao giờ chưa?"
Đường Chu thẫn thờ gật đầu. Năm cô 12 tuổi, lúc đi chỉnh răng, cách một quãng thời gian sẽ đến Nam thành một chuyến. Sau đó giao thông càng thêm thuận lợi, có không ít con đường đi thẳng tới.
"Lúc tới đó rồi thì tìm tới khách sạn XX này, có người chuyên biệt an bài, sẽ đưa phiếu phòng cho cậu."
"Tôi sẽ chuẩn bị quần áo cho cậu. Sau đó cậu đến Nam thành tìm một cửa hàng đổi kiểu tóc, để bọn họ trang điểm cho cậu. . ."
"Không cần." Đường Chu từ chối.
Bạn học Trịnh trầm mặc một hồi, nhìn cô một chút, cũng không miễn cưỡng, "Vậy thì tùy cậu, tiền vé và tiền đổi quần áo kiểu tóc tôi đều sẽ chi cho cậu. Chuyển WeChat cho cậu."
Đường Chu gật đầu, cũng không nói lời nào, xoay người.
"Đường Chu, " Bạn học Trịnh ở sau lưng gọi cô lại, cậu ta nói: "Cám ơn cậu, cậu yên tâm, tôi sẽ không nói với bất luận ai chuyện quen biết cậu."
Đường Chu hơi nghiêng đầu, cũng không quay đầu lại, bờ vai gầy yếu của cô thẳng tắp, cất bước rời đi.
Sau đó cô cũng không còn nhìn thấy bạn học Trịnh nữa, lúc cô chạy ra từ khách sạn, chuyện gì cũng không xen vào nữa, cô cho rằng cô đã phá hỏng chuyện đó, nhưng sau đó lại vẫn nhận được chuyển khoản của bạn học Trịnh.
Cậu ta chuyển tiền xong, liền kéo cô vào blacklist.
Từ đó các cô cũng không còn liên hệ.
Lúc đầu, cô nhịn không nhớ lại tất cả mọi chuyện đêm hôm đó, cùng những người có quan hệ với đêm hôm đó. Đến lúc mẹ đột ngột mất, tất cả tâm tình toàn bộ đều thức tỉnh, oán hận, hối hận, không cam lòng, thống khổ, thương tâm, tự ti, không có chí tiến thủ, một lần lại một lần nuốt chửng lấy cô.
Lại sau đó, mang theo một loại tiềm thức hết sức bản năng, cô nỗ lực muốn quên đi đêm hôm ấy, quên đến triệt để, cũng không cần nghĩ đến, mơ hồ quên sạch đến từng chi tiết nhỏ.
Cô đem mái tóc dài đã giữ được mười mấy năm cắt thành tóc ngắn.
Chỉ là, cô không nhớ rõ bạn học Trịnh, lại vẫn nhớ người phụ nữ xa lạ từng làm chuyện đó với mình, cho dù cô không có bất kỳ kinh nghiệm nào, cũng hiểu là người phụ nữ kia đã buông tha cho mình.
Đường Chu vốn là đã quên, nhưng mà lại qua mấy năm, ngay cả người phụ nữ kia đều đã quên, không nghĩ tới, cùng Thi Từ giao du, lúc cùng nàng ôn tồn dĩ nhiên lại nhớ tới người phụ nữ kia.
Cô cực kỳ áy náy, nhưng kiên trì cùng ôn nhu của Thi Từ dần dần đem lại cho cô cảm giác an toàn, cô cho rằng mình sẽ không nhớ đến nữa.
Nhưng là bây giờ. . .
Màn hình tinh thể lỏng lần thứ hai phát ra bức hình quảng cáo kia, hai bên huyệt thái dương của Đường Chu thình thịch đau đớn, viền mắt đau nhói, cuống họng của cô phát ra một chút mùi máu tanh.
Lẽ nào cô không có tư cách quên đi quá khứ sao?
Lẽ nào cô sẽ không có quyền lợi hạnh phúc sao?
Tại sao phải nhớ lại. . . Tại sao phải để cho cô gặp phải.
"Ha, tiểu thư, em làm sao vậy?" Có người ở sau lưng vỗ lên vai cô.
Cả người Đường Chu phát lạnh, cơ hồ là nhảy tránh ra, đề phòng nhìn chằm chằm người đến.
Là một người đàn ông xa lạ, hắn cười hì hì nói: "Còn nhớ anh không? Vừa nãy ở tàu điện ngầm anh ngồi ở đối diện em, chúng ta thật sự có duyên!"
Đường Chu hé miệng không để ý tới hắn, cô nhấc chân muốn đi, người đàn ông kia liền chắn ở trước mặt cô.
"Tránh ra." Đường Chu đi về một hướng khác, hắn lại ngăn cản cô, cà lơ phất phơ cười, "Đừng đi a, anh mời em đi xem phim a. . ."
Đường Chu nhiều lần muốn tránh khỏi đều lượn quanh không ra, cũng có người đi đường xa lạ xem hướng bên này, nam nhân cười giương giọng, "Em gái tôi, đang giận dỗi với tôi thôi."
Trong lòng Đường Chu có chút sợ hãi, cũng có chút buồn bực, nghe hắn nói như vậy, lúc muốn phản bác lại, phía sau truyền tới một thanh âm quen thuộc, "Đây là con gái tôi!"
Đường Chu vừa nhìn lại, nữ sĩ Đinh Diệu Ý mặc áo khoác da bò cùng quần bò, bên trong mặc một cái áo lông họa tiết da báo hồng nhạt, thần thái sáng láng, nhanh chân đi lại đây, ôm bả vai của Đường Chu, trừng mắt lên, "Cậu nói con bé là em gái cậu, sao tôi không nhớ rõ tôi từng sinh ra đứa con trai như cậu đây nhỉ!"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương