Xuân Hạ Thu Đông
-
Chương 7: Thanh Minh (1)
Hội thảo giáo dục mỗi tuần một lần.
Thi Từ phát biểu xong, có điểm buồn bực ngán ngẩm. Nam đại là trường cũ của nàng, không thể không có cảm tình, thế nhưng đồng nghiệp xung quanh không phải là lớn hơn nàng, thì chính là khiến cho người ta cảm thấy tẻ nhạt, cho nên nhân duyên của Thi Từ với đồng nghiệp cũng chỉ bình thường thôi.
Nàng đến Nam đại năm đầu tiên, lớp học mà nàng đảm nhận liền không còn chỗ ngồi, thậm chí có không ít những người chuyên ngành khác chạy tới dự thính? Khi đó đang dạy "Giới thiệu vận trù học" cho sinh viên năm thứ ba hệ chính quy, nàng thường hay nói: "Làm sao? Đề này còn cần tính lâu như vậy à?"
"Cái này có gì khó, đáp án không phải đã ở đó rồi sao?"
"Nhìn cô làm gì? Cô rất là xinh đẹp, nhưng mà lời giải không có nằm trên mặt cô đâu."
"Vị bạn học kia, đem điện thoại di động giơ cao một chút, đừng có chụp cô xấu đi, khỏi cần mở app chỉnh hình."
...
Tiếng cười trong lớp liên tục vang lên, bọn sinh viên toàn bộ tiết học mắt đều có hình ngôi sao.
Thế nhưng đến học kỳ cuối cùng bọn họ liền không cười được nữa.
Chỉ mới năm đầu đã thu hút được rất nhiều sinh viên, kinh động đến cả hiệu trưởng.
Hiệu trưởng là giáo viên hệ chính quy thời sinh viên của nàng, cười híp mắt chỉ điểm nàng, bảo nàng đừng quá nghiêm khắc, "Tiểu Thi Từ a, không phải tất cả sinh viên đều thông minh giống như các em. Em nên kiên trì chút."
"Bỏ chữ 'các' đi, cô giáo, người thông minh nhất chẳng lẽ không phải em sao?" Thi Từ ở trước mặt bà có chút không biết lớn nhỏ.
"Ha ha ha đúng đúng đúng." Lão giáo sư ngắm nhìn nàng, "Còn nữa, cũng không cần ăn mặc quá trẻ tuổi, dù sao em cũng là cấp bậc giáo viên a!"
Thi Từ nhún nhún vai không để tâm lắm.
Năm thứ hai dạy học nàng hơi buông lỏng một chút, nhưng sinh viên đến thính giảng nhiều hết mức, phòng học mà trường học an bài đều không ngồi đủ, còn một đám đứng đầy hành lang, còn có người cầm camera quay lại tiết dạy, chỉnh lý thành album video.
Đuôi mắt Thi Từ liếc qua một cái, "Tuy rằng cô rất đẹp, dạy cũng rất hay, nhưng cô không muốn nhìn thấy mấy thứ này trên internet đâu."
Cho nên những video này chỉ lưu truyền bên trong vườn trường Nam đại.
Cho nên nàng rất nổi danh ở Nam đại, cũng giống như cá gặp nước.
Nàng nhận được rất nhiều lời thổ lộ, đồng nghiệp, sinh viên, nam nhân, nữ nhân đều có.
Bất quá nàng không ăn cỏ ở gần hang, dù cho ngon miệng cũng không ăn.
Bất quá cũng không gặp được thứ cỏ nào ngon miệng.
Nàng thật sự không yêu thích việc mỗi tuần đều phải mở cuộc họp, mỗi lần mở họp đều thất thần, đặc biệt là ngày mai sẽ bắt đầu tiết Thanh Minh.
Nàng mở WeChat ra, lăn qua lăn lại lật tới lật lui nhắn tin với Thi Hải.
Một hàng chữ cuối cùng, "Cô ấy đều đã nói như vậy, em còn có thể như thế nào, chỉ có thể rời đi! Người huynh đệ kia của em nói cho em biết, ngoại trừ chờ đợi thì chỉ còn một biện pháp cuối cùng."
"Đó chính là nhận cô ấy làm chị gái nuôi, trước tiên rút ngắn khoảng cách, có chuyện tán gẫu lại nói."
Chơi cái trò anh trai mưa chị gái nắng này a......
Bài cũ.
Lúc đó Thi Từ chỉ nhẹ nhàng rên một tiếng, trả lời: "Chị cậu có một thằng em trai còn chưa đủ, cậu còn muốn kiếm thêm cho chị một đứa em gái?"
Đối thoại tới đây liền dừng, cũng không biết Thi Hải có phải thật sự đi nhận người ta làm chị gái nuôi.
Đầu ngón tay của Thi Từ hướng lên trên.
Dừng lại tại một cái video Thi Hải quay được.
Người trong hình nàng đã gặp qua hai lần.
Đầu ngón tay trắng nõn của Thi Từ dừng lại một chút, lại ấn vào.
Da rất trắng, thậm chí có chút trắng bệch ốm yếu. Tóc ngắn đen tuyền, cần cổ thon dài. Từ tóc mai đến cổ bị ánh mặt trời viền lên sắc vàng mỏng manh.
Mắt môi cúi xuống, nghiêm túc học tập, căn bản không chút để ý đến Thi Hải ngồi đối diện.
Đúng là khó theo đuổi a!
Liên tục mấy ngày tới sắc trời đều âm u, mưa nhỏ cuồn cuộn, tiết Thanh Minh mưa đến dồn dập.
Bên trong nghĩa trang ở vùng ngoại ô phía bắc của Nam thành.
Thi Hải ở trước mộ bia của ông bà nội nói mấy câu liền rời đi, tìm Thi Từ.
Tại một tấm bia mộ khác, Thi Từ đứng ở nơi đó, khẽ cúi đầu, đem bó hoa hồng trắng ôm trong lồng ngực thả xuống.
Thi Hải không đi qua, tri kỷ lưu lại không gian riêng cho chị gái của hắn.
Bức ảnh trên mộ là một bé gái cười rộ lên có đôi lúm đồng tiền ngọt ngào bên má.
Thi Từ yên lặng nhìn chăm chú bức ảnh một hồi.
"Mấy năm qua có lúc chị nghĩ, lúc em 30 tuổi sẽ là dáng vẻ gì đây?" Nàng hơi nở nụ cười, "Cũng vẫn sẽ đáng yêu như thế đi..."
Đầu ngón tay sờ sờ bức ảnh.
"Chị tốt vô cùng." Thi Từ cười một tieesng, "Bất quá, còn chưa gặp được người nào đáng yêu bằng một nửa em."
Ánh mắt của nàng rơi xuống bó hoa hồng trắng, lại trở về người trong hình.
"Nếu như gặp được... Sẽ mang đến cho em nhìn..."
Thanh âm nàng nhu hòa, thật giống cùng bạn cũ mặt đối mặt tán gẫu. Thi Hải cách không xa, cũng nghe được đại khái.
Lúc Thi Từ xuất quỹ là khi hắn còn rất nhỏ, hắn có chút không nhớ cụ thể lắm.
Tựa hồ là từ lúc Thi Từ học đại học, có một ngày nàng đem bạn gái đưa về nhà, chính thức hướng cha mẹ nói rõ tính hướng của mình.
Sau này Thi Hải phân tích, Đinh nữ sĩ cùng Thi lão đầu khả năng vẫn luôn nhìn thấu nhưng không nói toạc ra, không phản đối cũng không tán thành, ai biết đâu Thi Từ đặc biệt kiên định, vẫn cứ đem tầng giấy này xé rách, bức cha mẹ tỏ thái độ.
Khi đó Thi Hải bất quá bảy tám tuổi, chỉ nhớ rõ lúc đó trong nhà cãi nhau mấy lần, Thi Từ từng có một quãng thời gian rất dài không về nhà, cũng không chơi với hắn.
Sau đó lại có một khoảng thời gian, Đinh nữ sĩ cùng Thi lão đầu tựa hồ đã đồng ý, cũng tiếp nhận. Ấn tượng của Thi Hải đối với bạn gái của chị mình là rất đẹp, rất có kiên tri, mỗi lần tới nhà hắn đều mang cho hắn đồ chơi, tình cờ còn có thể dẫn hắn ra ngoài chơi đùa.
Đinh nữ sĩ nói với hắn trong nhà có thêm một người chị.
Thi Từ lại nói với hắn đây là người yêu của chị.
Hắn như hiểu lại như không, cảm thấy rất vui vẻ.
Sau đó, người yêu của chị lại ngã bệnh, sau đó cũng không sang nhà bọn họ nữa.
Lại sau đó, chị gái ra nước ngoài.
Rồi lại sau sau đó, nàng trở về rồi.
Chỉ là, những năm này, Thi Hải biết trong long nàng trước sau đều chỉ có một người.
Tuy rằng nàng cùng cô bé Văn Văn kia nói chuyện yêu đương khá lâu, nhưng cũng không mang cô ấy về nhà.
Chung quy vẫn là không giống đi.
Thi Hải giống như ông cụ non thở dài thật sâu.
Thiếu niên ngẩng đầu nhìn lên trời, trời âm u mây nặng hạt, lắc rắc mưa phùn, tựa hồ đang ấp ủ đổ xuống một cơn mưa lớn.
Bấy giờ, Thi Từ đã đi đến, nói với hắn: "Đi thôi, về nhà."
Thi Hải cẩn thận nhìn nàng, "Chị, chị muốn khóc em có thể cho chị mượn vai."
Thi Từ liếc hắn một cái, "Cảm ơn."
Thi Hải đi theo sau nàng, cười ha hả, "Chị, chúng ta tìm một chỗ ăn cơm đi, dù sao Đinh nữ sĩ hai lão nhân gia cũng không ở nhà."
"Chị, có thể để em lái xe hay không a....."
"Chị, hình như trời sắp mưa, lớn lắm, nhỏ giọt trên mặt em nè..."
"Chị, nếu không chúng ta đi ăn lẩu HaiDiLao đi nha? Ngày mưa ăn lẩu, rất là đắc ý!"
"Chị..."
"Câm miệng!"
Đường Chu đã trờ rất lâu ở trạm xe buýt, xe vẫn chậm chạp chưa tới.
Thị giác ở bên trong màn sương mù mờ ảo, mưa phùn kéo dài này, toàn bộ đất trời giống một bức trang thủy mặc khiến người ta hít thở không thông.
Cô từ nhà ga nhỏ ở vùng ngoại ô đón xe buýt, đi thêm một đoạn đường, trạm xe buýt nơi này có thể đi thẳng tới trường học, nhưng đợi gần 15 phút rồi, ngay cả cái bóng cũng không thấy.
Con đường này dẫn tới giữa sườn núi nghĩa trang, hôm nay là ngày nghỉ cuối cùng của tiết Thanh Minh, xe cộ lui tới ít đi rất nhiều, chỉ có mấy chiếc xe tình cờ gào thét lướt ngang qua, bắn lên một tràng bọt nước.
Đường Chu lấy điện thoại di động ra, đang định lên phần mềm gọi xe gõ địa chỉ trường hojv, một vài giọt mưa phất tới bắn lên mặt, nhìn lại một chút giá cả, lại đem điện thoại nhét vào túi quần.
Lần này về quê tảo mộ, cô ở lại nhà cậu.
Cậu của cô là thân nhân duy nhất, cha cô là cô nhi, cùng mẫu thân đều là giáo viên trung học trong thôn, sau này hai người nỗ lực đến trường trung học của thị trấn cùng nhau dạy học, vay tiền mua nhà ở thị trấn.
Sinh hoạt của Đường Chu trước năm mười lăm tuổi trải qua phong phú hạnh phúc, tình cảm cha mẹ vô cùng tốt, mẹ không để ý người nhà phản đối cùng cha kết hôn, mười năm như một ngày càng ân ái, hai người đều đem Đường Chu để ở trong lòng mà yêu thương.
Đến năm cô mười lăm, cha gặp tai nạn xe cộ tạ thế.
Cách một năm sau đó, mẹ kiểm tra thân thể xét ra mắc bệnh ung thư, ung thư tuyến sữa giai đoạn 3.
Từ đó cuộc sống của cô liền trời đất xoay vần.
Cậu của Đường Chu ở trong thôn mở tạp hóa bán lẻ, sinh hoạt miễn cưỡng không có trở ngại gì, có hai đứa con trai, đứa lớn học đại học ở trong thị trấn, đứa nhỏ vừa mới lên cao trung.
Ba ngày nghỉ trong tiết Thanh Minh này vừa vặn xảy ra chuyện, con trai trưởng của cậu học tập không tốt, lại mê chơi game, thêm vào yêu đương nhăng nhít, không có tiền bạc dư dả, nhất thời kích động vay mượn trên phần mềm internet không đáng tin.
Chờ đến lúc thật sự không dối gạt được nữa, cũng không trả nổi, mới khóc lóc mặt dày về nhà nghĩ biện pháp. Thằng nhóc một mét bảy to xác quỳ gối trước cha mẹ đã không còn trẻ ròng ròng khóc.
Đúng là ba ngày không yên.
Cậu khổ sở khóa chặt lông mày, vừa đánh vừa mắng, mợ thì vừa khóc vừa khuyên can, đấm ngực giậm chân, oán trời trách đất. Đứa con thứ chịu không được chạy ra ngoài, Đường Chu đi không được, ở lại cũng không xong.
Trời mưa dầm dề, hàn tịch thấu tâm.
Đường Chu quấn lấy lớp áo lông may bằng kim hở cổ trên người, thân thể hơi co rúm lại, từ từ đi tới, không chú ý dẫm phải một vũng nước, cả giày vải của cô cũng ướt đẫm, tất bên trong thấm đầy nước.
Mợ không còn cách nào liền tìm đến cô, "Tiểu Chu, lúc đó tiền chữa bệnh cho mẹ con, cậu con cũng cho con vay 40 ngàn, đây là gần một năm thu nhập trong tiệm, con suy nghĩ xem có còn chút tiền nào hay không?"
Cậu lớn tiếng quát bà ta, "Làm gì đấy! Tiểu Chu vẫn còn là sinh viên! Nó còn phải đi học! Nơi nào có tiền?"
Mợ khóc lóc mắng lại, "Tôi còn biện pháp gì, ông nghĩ cho em gái đã mất của ông, nghĩ cho cháu gái của ông, vậy con trai ông làm sao bây giờ? Mạng của tôi sao lại khổ như vậy, tôi còn không bằng em gái của ông, thà cứ chết cho rồi!"
"..."
Bà ta nhào tới lôi kéo ống tay áo của Đường Chu, "Con là sinh viên đại học có danh tiếng, khẳng định rất dễ xin việc, lại biết tiếng Anh, có thể kiếm tiền, Tiểu Chu, tình huống trong nhà con lúc đó rất gấp rút, con lại quỳ gối trước mặt chúng ta, chúng ta cũng không thể tâm địa sắt đá, giờ mợ cầu xin con, mợ quỳ xuống cầu xin con!"
Cậu lại kéo bà ta ra: "Bà muốn làm gì, muốn giết chết con bé sao?"
Mợ quay qua đánh nhau với cậu, "Ông cái đồ không bản lĩnh lại nhát gan này, ông không phải đàn ông! Ông có bản lĩnh giải quyết vấn đề đi a...."
Con trai không hiểu chuyện, món nợ đè nặng như núi, đã ép vỡ lưng đôi vợ chồng nghèo khó này, phá hủy sự ôn nhu vốn không nhiều nhặn gì giữa bọn họ.
Từ đầu đến cuối Đường Chu đều không nói gì, cũng không có cách nào nói được.
Trước khi quay lại trường, cô đem học bổng học kỳ đầu trường học phát cho và phần lớn học bổng sinh viên nghèo vượt khó đều cho cậu, lén lút đưa hắn sáu ngàn rưỡi, chỉ giữ lại cho mình năm tram.
Đường Chu từ từ đi trong màn mưa, áo khoác của cô thấm đẫm một tầng hơi nước, cái lạnh thẩm thấu tiến vào áo trong của cô.
Bên trong đất trời chỉ có mưa.
Trong mưa cũng chỉ có mình cô.
May là, cô còn có điểm đến.
May là, cô còn có trường học có thể trở về.
Ở trong ký túc xá trường, có giường nhỏ và ổ chăn thuộc về cô, chí ít đó là nơi cô an toàn và tự tại.
Mưa rơi càng lúc càng lớn, Thi Từ thả chậm tốc độ xa, nhìn về phía ngoài, mưa dần dần lớn hơn, khẽ cau mày.
Đột nhiên, ánh mắt ngưng lại.
Phía trước có bóng người, cần gạt đẩy màn nước ra, dòng nước chảy xuống, nhìn thấy rõ rang hơn, ba lô của cô gái có chút đồ vật quen mắt, không biết là đồ trang trí động vật nhỏ gà hay chó nữa.
Đồng thời, Thi Hải ngồi ở chỗ tài xế cũng nhìn thấy, lớn tiếng la lên, "Chị, chị, dừng xe, nhanh dừng xe, dừng lại chút..."
Hắn kéo cửa sổ xe xuống, hô to: "Đường Chu! Đường Chu!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook