Xu Xu Đừng Khóc
Chương 72

“ăn đi, Xu Xu”

“cậu gọt gớm quá, ko ăn đâu”

quả táo Long gọt nhìn như bị ghẻ lở T__T

mà cũng ko nên hy vọng 1 cậu ấm như Lo Lo

có thể gọt trái cây đẹp được..

ko hiểu sao mẹ lại bảo cậu ấy làm việc này nữa.

tôi bị nứt xương mắt cá phải bó bột 1 tháng, Lo Lo và La La chia nhau đến chở tôi đi học hè, thứ 4 là Long và thứ 6 là Lãm.

chị Huyền nói tôi giống quan huyện có 2 tì thiếp, ặc ặc..

“ko ăn à? tớ gọt mà ko ăn, ko gọt nữa”

Long làm mặt giận, dằn trái táo và con dao xuống bàn, thật là…còn hơn đứa con nít nữa..

“cậu cắt nhỏ ra thì nhìn đỡ ghê hơn…tớ sẽ ăn…”

“vậy cũng được :))”

“mà…sao cậu ko về nhà đi… trời tối rồi.”

“ở thêm chút nữa, mới chạy xe về mà, mệt lắm..”

Long nói rồi cắt quả táo ra làm 6..

nhét vào miệng tôi *__*, xong nằm dài ra ghế, y như ăn vạ..

“Xu Xu àh…”

tôi giật mình quay đầu thì thấy, mẹ của Đu Đu, xách 1 giỏ to đứng ở cửa..

“ah, cô ghé chơi ạ?”

“có mẹ ở nhà ko con?”

“mẹ…ơi!!!!”

tôi gọi to nhưng có lẽ mẹ đang bận trên lầu, nên Long nhanh nhẩu ngồi dậy chạy ù lên gọi í ới “mẹ ơi, mẹ ơi” T______T

khiến cho mẹ Đu Đu cứ nhìn tôi thắc mắc..

“bạn…của con à?”

“dạ, cậu ấy cứ nghịch phá thế đó cô..”

“ah, cái này, Đu Đu nó bảo cô đem cho con.”

tôi đỡ cái túi nhựa đựng kẹo dẻo Jelly với 2 quả ổi xá lị, Đu Đu luôn nhớ sở thích của tôi..

sao cậu ấy ko sang thăm, chắc chắn Đu Đu biết tôi bị bó bột mà..

“nó nói bận ko ghé thăm con, con đừng buồn nhé.”

tôi gật đầu nhưng sao mà ko buồn, nếu trước đây tôi có làm sao thì, người sang chở tôi đi học luôn là cậu ấy.

mà bây giờ, thì lại là 2L..

whew..

mẹ xuống và mời cô ấy ngồi nói chuyện, nên tôi và Long bị đuổi lên phòng, Lo Lo bế tôi lên cầu thang T__T dù việc này mọi thường cũng ko cần thiết…

nhưng do yếu ớt, cộng thêm cái chân đang què quặt, tôi ko thể chống đối … hic hic..

mà mẹ lại còn nói – “để nó ẵm cho tiện” – nữa. T__T

“hình như nhẹ đi vài ký rồi”

“cậu …về đi.T_T”

“đuổi hoài vậy??… ah… Doremon! tớ thích truyện này, để đọc cái đã!”

và thế là Lo Lo lì lợm ở mãi trong phòng tôi, ôm cuốn Doremon mà đọc ngấu nghiến..<__<

tôi lấy ổi ra ăn..

1 loáng là hết 2 trái. :))

mẹ đột ngột đẩy cửa vào.

“Xu Xu, con biết… nhà Đu Đu sẽ dọn đi chưa?”

“hả?”

tôi gần như bay khỏi giường, hoảng hốt, Long quăng quyển truyện vội đỡ tôi, nếu ko chắc tôi nằm lăn quay dưới đất rồi..

cái gì chứ… dọn đi??

“mẹ Đu Đu qua chào tạm biệt nhà mình.. sáng mai họ đi...”

“sáng mai? sao gấp vậy?”

“ko, họ chuẩn bị lâu rồi. cô Thùy nói nhà rộng ở ko hết, bán đi để xoay xở vốn buôn bán gì đó.”

“họ dọn đi đâu ạ..?”

“quận 2. xa nhà mình lắm.”

“con qua đó liền đây!”

nói rồi tôi bước xuống giường, đi lò cò lại chỗ tủ áo..

Đu Đu ko thể cứ bỏ đi im lặng như vậy được..

bạn trong xóm..bây giờ cả bạn trong xóm cũng ko còn.

ko, ko thể được!

“con điên à? chân cẳng thế sao mà đi?”

tôi nhìn xuống, rõ ràng là tôi ko thể đi bộ hay đạp xe

với cái chân xi cà que này..

và tôi nhìn Long, nãy giờ cậu ấy vẫn như 1 kẻ vô hình.

“để cháu chở Xu Xu sang đó cho.”

cảm ơn, Lo Lo…^^

mẹ tôi định nói gì đó nhưng rồi mẹ cũng để tôi đi, mẹ thừa biết tôi sẽ ko thể ở yên trong nhà..

……………

đoạn đường từ nhà tôi sang nhà Đu Đu, đi bằng xe máy chỉ mất có 3 phút.

nên Long ko nói gì cả..

mẹ Đu Đu cũng vừa mở cửa vào nhà.

“cô ơi…”

“oh, Xu Xu? sao con sang đây?”

“con… tìm Đu Đu… cậu ấy..có nhà ko cô?”

“ah, nó đi đâu đó rồi, chắc trả 1 số đồ dùng mượn của hàng xóm…con vào đi.”

tôi bước cà nhắc tới bậc cửa, Long nhìn thấy thì vội tới ôm tôi nhấc lên, tôi giống bị tàn phế khi ở cạnh Long vậy T___T

mặc dù tôi có thể tự leo bậc thang được, lúc ko có cậu ấy, thế mà hễ Long có mặt là cậu ấy cứ tự ý coi tôi là…bao gạo, thích bế thì bế, thích ôm thì ôm. +__+

“2 đứa ngồi chơi đợi nó, cô đi dọn dẹp 1 số đồ nữa..”

“dạ…cô có cần giúp gì ko ạ?”

“thôi cứ ngồi đó được rồi..”

mẹ Đu Đu nói xong thì đi vội vào trong, lục đục khiên vác cái gì đó..

tôi định xuống giúp nhưng mà… cái chân…hic hic..

“muốn phụ phải ko? ngồi yên đi chị hai. để tớ.”

Long ấn tôi xuống ghế, rồi xắn tay áo đi ra sau, “hot boy” ngày càng dễ thương, hihi…

chắc chắn tớ sẽ bảo Đu Đu cảm ơn cậu!

khắp nhà là 1 bãi chiến trường, đầy các thùng giấy, bề bộn, ngổn ngang…vậy là, họ sẽ dọn đi thật rồi

cái thùng carton ghi chữ ĐU ĐU to đùng đập vào mắt tôi, chắc là đồ đạc của Đu Đu.

cạnh bên có mấy chồng sách chưa bỏ vào, còn đang cột dây..

nó chỉ cách chỗ tôi ngồi có vài bước..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương