Xu Thiên Dẫn
-
Chương 5
cửu thập cửu tằng tù yêu đế, tháp đính linh ngữ khốn ứng long
Thiên lôi cổn, cửu tiêu động, cuồng thú hiện hình, sấm bất chu.
Tầng chín mươi chín giam giữ, cầm tù yêu đế,
đỉnh tháp vây khốn Ứng Long.
Thiên lôi nổi lên, chín tầng mây xanh không ngừng lưu động
Cuồng thú hiện hình, sấm không dứt.
Không ai có thể ngờ tới, lang yêu ở hạ giới, vì đuổi theo tinh quân lên tận trời, theo đường thông đạo từ phàm thế —— Bất Chu Sơn leo lên thiên giới!
Ở bên ngoài vùng Tây Bắc, trên vùng đất hoang phế, có ngọn núi thông trời, mang tên Bất Chu. Núi Bất Chu ẩn chứa một bí mật khác bên trong, là con đường duy nhất từ thế gian thông lên thiên đình, phàm phu tục tử, muốn đặt chân lên trời, theo đường bộ mà lên, hầu như thịt nát xương tan. Tất nhiên trong Bất Chu Sơn suốt năm tuyết đọng phủ kín, không thể nhìn rõ được, lại có thiên thú đáng sợ canh giữ, đường mòn nguy hiểm người bình thường không thể nào vượt qua.
Huống chi, một khi xông vào Bất Chu Sơn, thiên binh thiên tướng ở Nam Thiên môn cũng không phải là bù nhìn, cứ chuyện nghĩ muốn là lên được.
Ấy vậy mà, cố tình lôi thú đứng sáu mươi tư trong hàng yêu lại có thể vượt qua, mắt trái bị khét, vết thương khi xâm nhập vào thiên trì bị thiên binh thiên tướng kéo rách, cũng đủ thấy một hồi ác chiến lợi hại làm sao.
Trong đôi mắt nam tử trong trẻo nhưng lạnh lùng ngàn năm dần dần hiện ra cảm giác bàng hoàng.
Thiên Xu không thể ngăn lại, vốn là tinh nguyên bị nhiễm yêu tức, hóa thành yêu quái, hai mắt hóa đỏ, lạnh lẽo như tuyết. Thiên Tuyền hóa yêu, ôn nhu ôm chặt yêu quái mà hắn đến chết vẫn tưởng niệm trong lòng, vì hắn mà mất đi mắt trái.
“Thiên Tuyền, chúng ta đi trở về đi?” L
Nhẹ giọng thỉnh cầu, mang theo hèn mọn pha lẫn sự chờ mong, nhưng mà tất cả đều hiện lộ rõ ràng trong mắt Thiên Xu, một phen tâm huyết của lang yêu nóng cháy như lửa dĩ nhiên làm tan băng tuyết vạn năng, tinh quân luôn lạnh lùng, vô tình vô tâm tận trên chín tầng mây mở rộng trái tim mình.
Trong lòng chợt giật mình, trong lúc nhất thời cũng không biết phải làm làm sao.
Nên ngăn cản? Hay là dung túng?
Dĩ nhiên sự tình không phải do hắn nắm trong tay, thiên uy tức giận, thượng đế hạ chỉ trục xuất Cự Môn tinh quân ra khỏi thiên đình.
Tinh quân vi phạm thiên đạo, hóa thành yêu tiên, ắt gặp bách kiếp khó khăn, kiếp nạn phá hồn là chuyện gian nan nhất.
Đối mặt những chuyện này … Thiên Tuyền dĩ nhiên là không quan tâm, hắn mang theo lôi thú, ly khai khỏi lao tù thiên cung đã đem đến cho hắn mệt nhọc vạn năm qua. Cuộc đời này có lang yêu làm bạn, cho dù gặp phải thiên kiếp, hồn phi phách tán, cũng là không nề hà.
Hờ hững nhìn bóng lưng vô cùng kiên quyết của Thiên Tuyền, hắn không có đuổi theo.
Bởi vì hắn biết, cho dù có đuổi theo, Thiên Tuyền cũng sẽ không quay đầu lại.
Cho dù quay đầu lại, có thể làm sao?
Tham Lang là ngôi sao xấu, tinh mệnh cô sát, gặp người sinh kiếp, sao còn có thể hy vọng xa vời cùng bằng hữu bầu bạn.
Thiên Tuyền rốt cục tìm thấy con đường của mình, từ bỏ bài vị tiên phẩm, thậm chí cắt đứt quan hệ với thất nguyên tinh quân. Như vậy, hắn cùng với hắn đích thị cũng xuất hiện ngăn cách rồi.
Từ nay về sau một kẻ là thần tiên trên trời, một kẻ là yêu tà dưới vực.
Chỉ có thể vì hắn làm chút chuyện như vầy, dĩ nhiên cũng không nhiều nhặt gì.
Bốn phía gió nhẹ mây lượn lờ, tiếng sấm cuồn cuộn nay đã xa vời, phảng phất như cảm thấy số trời dị biến…
Thanh loan hạ xuống đất, cọ cọ tay áo hắn, Thiên Xu cúi đầu xoa xoa bộ lông chim bóng loáng, mềm mại: “Thương Lộ, đi một chuyến đến tháp trấn yêu.”
… Chí ít trước tại nơi đó, thay hắn phá nạn độ kiếp phá tan hồn phách.
Cửa Côn Lôn, tỏa yêu tháp.
Tỏa yêu tháp mất đi bảo châu, ngay cả mây xanh chót vót trên cao cũng hóa đen lạnh lẽo, hôm nay chỉ còn lại những bộ xương khô, ngay cả hồn phách của thi hài bỏ mạng trong tháp cũng chẳng sót.
Châm chọc nhất là, tỏa yêu tháp không còn, cửa Côn Lôn trái lại sinh sôi sự sống, lại thấy lá xanh của mùa xuân, mùa hạ nhánh cây đâm chồi nảy lộc, chờ ngày thu gặt hái, đợi ngày đông sang. Xưa nay khi linh châu còn trụ ở nơi này cũng không gặp qua bức tranh này, ba thước nơi nơi đóng băng, lúc này cây cỏ như sinh sôi, hoa dại kiên cường vươn lên.
Thanh loan hạ xuống khoảng đất trống phía trước cửa tòa tháp. Trong núi tiểu thú không ít, nhưng bởi vì vua bách điểu chính là loan điểu ở đây, nên chúng không dám bén mảng tới gần.
Thiên Xu phân phó: “Thương Lộ, ngươi ở đây canh giữ.”
Chim thanh loan tựa hồ cũng cảm giác được trong tháp tình hình phức tạp, yêu khí bình thường sẽ không dám tới gần, liền nhỏ giọng kêu lên một tiếng, rồi cúi đầu đợi.
Thiên Xu đi vào tỏa yêu tháp, ở đây, hắn đã hai nghìn năm chưa đặt chân, kể từ khi hắn tự tay mang yêu long giam giữ trong đỉnh của tỏa yêu tháp này.
Đã không có pháp lực bảo châu, cho dù tháp có tường đồng vách sắt, cũng không giam giữ được thứ gì, nói chi là thần long yêu đế.
Bên trong tháp vắng vẻ không một tiếng động, Thiên Xu đứng ở trước cái thang treo, ngẩng đầu nhìn lên, tầng chín mươi chín cao chót vót, như đỉnh núi, cao không thể leo trèo.
Thiên Xu niệm pháp quyết, sau đó thân phiêu phiêu bay lên, từ khe sáng bay vào.
Trong nháy mắt, nơi đặt chân đến, không ngoài ý muốn chính là trên đỉnh tháp ở tầng chín mươi chín.
Đỉnh tháp xung quanh tăm tối, phía dưới là tầng trệt không khe hở, ngay cả ánh sáng le lói của ban ngày bất quá cũng chỉ tạt đến cách vách, nhưng bên trong thủy chung vừa lạnh lẽo, băng hàn, lại vừa u ám, rùng rợn, xung quanh đều là hơi mù. Trong tháp có vô số dây xích chằng chịt, nhìn qua vừa lung tung, lại rất là hỗn loạn, nếu nhìn một cách tỉ mỉ, ắt hẳn đó chính là một trận pháp!
Lại thấy trên mặt đất rơi lả tả một ít hài cốt cổ quái của dã thú, hóa thành từng khúc màu trắng làm cho người ta sợ hãi, có đầu sư tử, có hình người, có xương sống của hổ, cánh chim, đầu người, có cái xương cực lớn, giống như trâu, cũng không khác với thú loại thế gian là bao.
Chẳng có gì bên trong tháp ngoài xương cốt của mãnh thú, nhìn những xương cốt này là có thể … chắc chắn những trân thú cường hãn không gì sánh được này là vào trong bụng ai đó tiêu hóa thành một loài thức ăn rồi đi.
Xiềng xích va chạm vào nhau tạo nên tiếng vang, từ trong một góc phía Nam truyền đến. Tù thất yên tĩnh nghe ra đâu đó trong đêm đen vang lên tiếng thở của mãnh thú ‘ồ ồ’, phảng phất như ẩn mình bên trong góc tối… dã thú khổng lồ, nằm trong bóng tối, nhìn chằm chằm, rục rịch, coi như tùy thời muốn từ trong bóng tối đập ra.
Thiên Xu không có một chút nào sợ hãi, ngón tay bật nhẹ, lập tức từ trong tháp chổ đèn tường bùng lên một trận lửa mạnh, nhanh chóng tràn lan ra bốn phía, nhất thời tất cả đều được đưa ra ánh sáng.
Ánh lửa truyền đến, phảng phất hiện lên trên đất một hình thể kéo dài, cảnh tượng đáng sợ bị trận lửa đốt tới giống như phát ra tiếng thét chói tai, sau đó nhanh chóng bay đi, là ở bên tường phía Nam.
Đây là cái dã thú gì, bất quá đang ngồi chỉ là một người nam nhân.
Người này vận huyền sắc trường bào, cả người bị khóa lại, tuy nhiên ngồi ở chỗ kia cũng có vẻ dị thường cao to, chỗ tay chân đều bị dây xích chằng chịt siết chặt, chỉ nhìn lướt qua liền phát hiện xiềng xích này được chế tạo từ loại sắt hạng nặng, chỉ sợ nâng tay cầm vật cũng thật gian nan.
Ánh sáng tựa hồ quấy rối đến hắn, nam nhân từ từ ngẩng đầu, nương theo ánh sáng đi vào cặp mắt vàng kia, ánh sáng lóe lên. Dung mạo hắn xinh đẹp, khí độ bất phàm, khó có thể tưởng tượng nhân vật như vậy dĩ nhiên trên người bị trọng tội, bị cầm tù giam giữ trong đỉnh tháp.
Hắn nhìn thấy Thiên Xu, đúng là khêu khêu mi cười: “Nguyên lai là Tham Lang tinh quân giá lâm, bản tọa không có từ xa tiếp đón, mong rằng thứ tội!” Ngôn ngữ thản nhiên tự tại, khí độ ung dung cao nhã, trong phút chốc phảng phất như cái rét lạnh trong tù thất tiêu thất, bóng râm đưa thân mình tới, lúc này hắn đang ở nơi này, liền như đang ở trong cung điện long tộc đẹp đẽ quý giá không gì sánh được chế tạo hoàng kim, dĩ nhiên như một long vương địa vị tôn quý, nghênh tiếp vị tinh quân đường xa mà đến này!
Thiên Xu mặt không đổi, trả lời: “Đã lâu không gặp, Ứng Long vương.” [Long ca~ tung hoa ***ôi, ta chờ huynh đã lâu]
Trên đỉnh tháp nhốt người, chính là yêu đế đứng đầu hàng trăm vạn yêu chúng nghịch thiên tạo phản—— Ứng Long!
Năm đó một hồi ác chiến, Ứng Long bại dưới trong tay Thiên Xu bị cầm tù trên đỉnh tỏa yêu tháp, đã hơn hai nghìn năm. Một hồi tiên yêu đại chiến, xác thực làm chấn động tam giới.
Khi vật đổi sao dời, thế gian thay đổi, kẻ gây họa lớn nếu là người khác từ lâu đã hóa thành tro bụi, không được luân hồi, nhưng mà trên chín tầng trời, nhắc tới tên Ứng Long, khiến cho chúng tiên tim đập nhanh bất an.
Vị vương giả này một tay nghịch thiên, hôm nay bị hãm sâu trong nhà tù, gông cùm xiềng xiếc quanh thân, nhưng vẫn như cũ không thay đổi khí độ thong dong, theo lý thuyết những kẻ bại trong tay Thiên Xu, hại hắn mất hai nghìn năm tự do, tất nhiên cừu nhân gặp mặt phải là tình cảnh đỏ mắt mới đúng, nhưng mà Ứng Long lại không có ngay tức khắc bổ người liều mạng chạy tới một trận tử chiến, trái lại cười tủm tỉm dưới đất mượn ánh sáng của ngọn lửa, nhìn thẳng quan sát Thiên Xu, nói: “Tinh quân xem ra khí sắc không tốt, chắc là vì chuyện sóng gió nhỏ nhặt trong thiên cung đi?” Càng cảm thán thở dài, “Thì ra trải qua vạn năm, xem ra bản lĩnh sai sử người của thượng đế tăng lên không ít.”
Ngữ khí không thiếu đi sự quan tâm, hình như hai người cũng không phải là đối địch, mà là bằng hữu lâu ngày ôn chuyện.
Thiên Xu lạnh lạnh ứng trả lời: “Không nhọc long vương lo lắng.”
Ứng Long tựa hồ vì thái độ đối phương không hiểu được phong tình cảm thấy thật bất đắc dĩ.
“Con người ta có câu, là ‘ không có chuyện không vào trong tam bảo điện ’. Hôm nay tinh quân đại giá quang lâm*, chắc hẳn là chuyện quan trọng, nên tiện đường đến xem dây xích này có đủ rắn chắc hay không?”
đại giá quang lâm*:tôn quý ghé qua
Ứng Long nhẹ nhàng nâng cổ tay lên, xiềng xích trên cổ tay va chạm tạo nên tiếng vang, gông xiềng vừa lạnh lẽo, vừa nặng nề đại biểu cho thiên uy vô tình, “Tinh quân lấy tinh hồn của mình chế tạo trận pháp nhốt yêu, có thể nói dụng tâm lương khổ*.”
dụng tâm lương khổ*: suy tính kỹ càng
Thiên Xu nói: “Tỏa yêu tháp nguyên bản nhốt không được ngươi.”
Ứng Long có chút tán thành gật nhẹ đầu: “Tinh quân quả nhiên có tính toán trước. Chỉ bất quá bản tọa nhớ kỹ, lúc đầu trên chiến trường, tinh quân đã từng nói qua…” Xiềng xích buộc vào người, cổ tay khi nhẹ động sẽ phát ra tiếng vang chói tai.
“‘ Nghịch thiên, không thể tha. ’ ”
Chợt nhớ lại, phảng phất khi ở trên sông sao, bầu trời đầy sao, hàng vạn hàng nghìn biến hóa thành dải ngân hà. Yêu tốt hò hét, thiên binh nổi trống, cờ bay phấn phới, sát khí phình ra.
Hai đội quân trước trận, hai người đối diện mà đứng, lần đầu gặp gỡ, một hồi ác chiến đã tới gần như tại lông mày và lông mi.
Ứng Long có chút suy nghĩ, tựa hồ vấn đề này là vừa vặn muốn xác định, mà dường như đã chờ đợi dĩ hôn hai nghìn năm: “Tham Lang tinh quân lúc đầu, muốn giết bản tọa. Vì sao đến phút cuối lại khoan dung?”
Thiên Xu mắt phượng thu liễm, sát ý ẩn nhẫn khó khăn.
Năm đó một trận đại chiến, hắn xác thực động sát khí. Nghịch thiên là tội lớn, đương nhiên giết không tha, nhưng mà…
“Vì sao?”
Ứng Long lại một lần ép hỏi, Thiên Xu thần tình lạnh lùng, không chút do dự, đáp: “Thiên mệnh không thể trái.”
Con ngươi sắc vàng trở nên sâu thẳm, hiển nhiên chưa từng ngờ tới là đáp án này.
Ý tứ của Thiên Xu, không nói mà hiểu rõ.
Ứng Long là thần tiên thượng cổ, tự ý gây loạn, năm đó trợ giúp cho Hiên Viên hoàng đế giết Xi Vưu lập đại công, không được quay về thiên đình, lưu lạc tại cực Nam, ngủ đông trong vùng núi ẩm ướt. Chỗ ở của Ứng Long, tự nhiên là nơi mây trôi nước chảy, khí hậu mưa liên miên. Phương Nam hai mùa mưa, mà phương Bắc lại gặp hạn.
Nếu Ứng Long chết, vùng đất phía nam sẽ gặp đại hạn, càn khôn điên đảo, trong số những kẻ nghịch thiên mệnh mà nói, chỉ có Ứng Long ngay cả nghịch thiên không chết.
“Ha ha ha ha ha ha…” Ứng Long đột nhiên cười to, trong tiếng cười bừa bãi ẩn hiện ý giễu cợt, xiềng xích bên trong tháp đều chấn động.
Thiên Xu hờ hững không để ý, một lời cũng chưa nói.
Tiếng cười đột nhiên đình chỉ, long quân nghiền ngẫm nhìn xung quanh, sau đó ngưng mắt nhìn thần nhân trước mặt: “Thiên mệnh.”
Lời nói nhẹ nhàng, mà ý tứ lại nặng nề, sâu xa.
“Hôm nay tỏa yêu tháp vừa vỡ, bách yêu phóng thích, yêu tà tác loạn, thế gian sinh biến. Bản tọa rất muốn biết, Tham Lang tinh auân nghĩ sao về thiên mệnh, có dự định gì để duy trì cho tới hôm nay?”
“Trùng tu bảo tháp, lại nhốt bách yêu.”
“Lẽ nào tinh quân cho rằng, yêu quái mỗi ngày thật vất vả ngày trong tỏa yêu trong tháp chạy đi, sẽ ngoan ngoãn trở về nhận hình chịu phạt?”
Thiên Xu cũng không nửa điểm do dự, lạnh nhạt nói: “Nếu không trở lại, giết ngay tại chỗ.”
Tham Lang tinh giết, lúc này hiện ra không ẩn giấu chút nào, nhãn thần nhìn về phía Ứng Long một đợt lạnh lẽo.
“Cũng không phải là mỗi một yêu quái, đều giống như Ứng Long vương—— lưng đeo thiên mệnh như vậy.”
Thiên lôi cổn, cửu tiêu động, cuồng thú hiện hình, sấm bất chu.
Tầng chín mươi chín giam giữ, cầm tù yêu đế,
đỉnh tháp vây khốn Ứng Long.
Thiên lôi nổi lên, chín tầng mây xanh không ngừng lưu động
Cuồng thú hiện hình, sấm không dứt.
Không ai có thể ngờ tới, lang yêu ở hạ giới, vì đuổi theo tinh quân lên tận trời, theo đường thông đạo từ phàm thế —— Bất Chu Sơn leo lên thiên giới!
Ở bên ngoài vùng Tây Bắc, trên vùng đất hoang phế, có ngọn núi thông trời, mang tên Bất Chu. Núi Bất Chu ẩn chứa một bí mật khác bên trong, là con đường duy nhất từ thế gian thông lên thiên đình, phàm phu tục tử, muốn đặt chân lên trời, theo đường bộ mà lên, hầu như thịt nát xương tan. Tất nhiên trong Bất Chu Sơn suốt năm tuyết đọng phủ kín, không thể nhìn rõ được, lại có thiên thú đáng sợ canh giữ, đường mòn nguy hiểm người bình thường không thể nào vượt qua.
Huống chi, một khi xông vào Bất Chu Sơn, thiên binh thiên tướng ở Nam Thiên môn cũng không phải là bù nhìn, cứ chuyện nghĩ muốn là lên được.
Ấy vậy mà, cố tình lôi thú đứng sáu mươi tư trong hàng yêu lại có thể vượt qua, mắt trái bị khét, vết thương khi xâm nhập vào thiên trì bị thiên binh thiên tướng kéo rách, cũng đủ thấy một hồi ác chiến lợi hại làm sao.
Trong đôi mắt nam tử trong trẻo nhưng lạnh lùng ngàn năm dần dần hiện ra cảm giác bàng hoàng.
Thiên Xu không thể ngăn lại, vốn là tinh nguyên bị nhiễm yêu tức, hóa thành yêu quái, hai mắt hóa đỏ, lạnh lẽo như tuyết. Thiên Tuyền hóa yêu, ôn nhu ôm chặt yêu quái mà hắn đến chết vẫn tưởng niệm trong lòng, vì hắn mà mất đi mắt trái.
“Thiên Tuyền, chúng ta đi trở về đi?” L
Nhẹ giọng thỉnh cầu, mang theo hèn mọn pha lẫn sự chờ mong, nhưng mà tất cả đều hiện lộ rõ ràng trong mắt Thiên Xu, một phen tâm huyết của lang yêu nóng cháy như lửa dĩ nhiên làm tan băng tuyết vạn năng, tinh quân luôn lạnh lùng, vô tình vô tâm tận trên chín tầng mây mở rộng trái tim mình.
Trong lòng chợt giật mình, trong lúc nhất thời cũng không biết phải làm làm sao.
Nên ngăn cản? Hay là dung túng?
Dĩ nhiên sự tình không phải do hắn nắm trong tay, thiên uy tức giận, thượng đế hạ chỉ trục xuất Cự Môn tinh quân ra khỏi thiên đình.
Tinh quân vi phạm thiên đạo, hóa thành yêu tiên, ắt gặp bách kiếp khó khăn, kiếp nạn phá hồn là chuyện gian nan nhất.
Đối mặt những chuyện này … Thiên Tuyền dĩ nhiên là không quan tâm, hắn mang theo lôi thú, ly khai khỏi lao tù thiên cung đã đem đến cho hắn mệt nhọc vạn năm qua. Cuộc đời này có lang yêu làm bạn, cho dù gặp phải thiên kiếp, hồn phi phách tán, cũng là không nề hà.
Hờ hững nhìn bóng lưng vô cùng kiên quyết của Thiên Tuyền, hắn không có đuổi theo.
Bởi vì hắn biết, cho dù có đuổi theo, Thiên Tuyền cũng sẽ không quay đầu lại.
Cho dù quay đầu lại, có thể làm sao?
Tham Lang là ngôi sao xấu, tinh mệnh cô sát, gặp người sinh kiếp, sao còn có thể hy vọng xa vời cùng bằng hữu bầu bạn.
Thiên Tuyền rốt cục tìm thấy con đường của mình, từ bỏ bài vị tiên phẩm, thậm chí cắt đứt quan hệ với thất nguyên tinh quân. Như vậy, hắn cùng với hắn đích thị cũng xuất hiện ngăn cách rồi.
Từ nay về sau một kẻ là thần tiên trên trời, một kẻ là yêu tà dưới vực.
Chỉ có thể vì hắn làm chút chuyện như vầy, dĩ nhiên cũng không nhiều nhặt gì.
Bốn phía gió nhẹ mây lượn lờ, tiếng sấm cuồn cuộn nay đã xa vời, phảng phất như cảm thấy số trời dị biến…
Thanh loan hạ xuống đất, cọ cọ tay áo hắn, Thiên Xu cúi đầu xoa xoa bộ lông chim bóng loáng, mềm mại: “Thương Lộ, đi một chuyến đến tháp trấn yêu.”
… Chí ít trước tại nơi đó, thay hắn phá nạn độ kiếp phá tan hồn phách.
Cửa Côn Lôn, tỏa yêu tháp.
Tỏa yêu tháp mất đi bảo châu, ngay cả mây xanh chót vót trên cao cũng hóa đen lạnh lẽo, hôm nay chỉ còn lại những bộ xương khô, ngay cả hồn phách của thi hài bỏ mạng trong tháp cũng chẳng sót.
Châm chọc nhất là, tỏa yêu tháp không còn, cửa Côn Lôn trái lại sinh sôi sự sống, lại thấy lá xanh của mùa xuân, mùa hạ nhánh cây đâm chồi nảy lộc, chờ ngày thu gặt hái, đợi ngày đông sang. Xưa nay khi linh châu còn trụ ở nơi này cũng không gặp qua bức tranh này, ba thước nơi nơi đóng băng, lúc này cây cỏ như sinh sôi, hoa dại kiên cường vươn lên.
Thanh loan hạ xuống khoảng đất trống phía trước cửa tòa tháp. Trong núi tiểu thú không ít, nhưng bởi vì vua bách điểu chính là loan điểu ở đây, nên chúng không dám bén mảng tới gần.
Thiên Xu phân phó: “Thương Lộ, ngươi ở đây canh giữ.”
Chim thanh loan tựa hồ cũng cảm giác được trong tháp tình hình phức tạp, yêu khí bình thường sẽ không dám tới gần, liền nhỏ giọng kêu lên một tiếng, rồi cúi đầu đợi.
Thiên Xu đi vào tỏa yêu tháp, ở đây, hắn đã hai nghìn năm chưa đặt chân, kể từ khi hắn tự tay mang yêu long giam giữ trong đỉnh của tỏa yêu tháp này.
Đã không có pháp lực bảo châu, cho dù tháp có tường đồng vách sắt, cũng không giam giữ được thứ gì, nói chi là thần long yêu đế.
Bên trong tháp vắng vẻ không một tiếng động, Thiên Xu đứng ở trước cái thang treo, ngẩng đầu nhìn lên, tầng chín mươi chín cao chót vót, như đỉnh núi, cao không thể leo trèo.
Thiên Xu niệm pháp quyết, sau đó thân phiêu phiêu bay lên, từ khe sáng bay vào.
Trong nháy mắt, nơi đặt chân đến, không ngoài ý muốn chính là trên đỉnh tháp ở tầng chín mươi chín.
Đỉnh tháp xung quanh tăm tối, phía dưới là tầng trệt không khe hở, ngay cả ánh sáng le lói của ban ngày bất quá cũng chỉ tạt đến cách vách, nhưng bên trong thủy chung vừa lạnh lẽo, băng hàn, lại vừa u ám, rùng rợn, xung quanh đều là hơi mù. Trong tháp có vô số dây xích chằng chịt, nhìn qua vừa lung tung, lại rất là hỗn loạn, nếu nhìn một cách tỉ mỉ, ắt hẳn đó chính là một trận pháp!
Lại thấy trên mặt đất rơi lả tả một ít hài cốt cổ quái của dã thú, hóa thành từng khúc màu trắng làm cho người ta sợ hãi, có đầu sư tử, có hình người, có xương sống của hổ, cánh chim, đầu người, có cái xương cực lớn, giống như trâu, cũng không khác với thú loại thế gian là bao.
Chẳng có gì bên trong tháp ngoài xương cốt của mãnh thú, nhìn những xương cốt này là có thể … chắc chắn những trân thú cường hãn không gì sánh được này là vào trong bụng ai đó tiêu hóa thành một loài thức ăn rồi đi.
Xiềng xích va chạm vào nhau tạo nên tiếng vang, từ trong một góc phía Nam truyền đến. Tù thất yên tĩnh nghe ra đâu đó trong đêm đen vang lên tiếng thở của mãnh thú ‘ồ ồ’, phảng phất như ẩn mình bên trong góc tối… dã thú khổng lồ, nằm trong bóng tối, nhìn chằm chằm, rục rịch, coi như tùy thời muốn từ trong bóng tối đập ra.
Thiên Xu không có một chút nào sợ hãi, ngón tay bật nhẹ, lập tức từ trong tháp chổ đèn tường bùng lên một trận lửa mạnh, nhanh chóng tràn lan ra bốn phía, nhất thời tất cả đều được đưa ra ánh sáng.
Ánh lửa truyền đến, phảng phất hiện lên trên đất một hình thể kéo dài, cảnh tượng đáng sợ bị trận lửa đốt tới giống như phát ra tiếng thét chói tai, sau đó nhanh chóng bay đi, là ở bên tường phía Nam.
Đây là cái dã thú gì, bất quá đang ngồi chỉ là một người nam nhân.
Người này vận huyền sắc trường bào, cả người bị khóa lại, tuy nhiên ngồi ở chỗ kia cũng có vẻ dị thường cao to, chỗ tay chân đều bị dây xích chằng chịt siết chặt, chỉ nhìn lướt qua liền phát hiện xiềng xích này được chế tạo từ loại sắt hạng nặng, chỉ sợ nâng tay cầm vật cũng thật gian nan.
Ánh sáng tựa hồ quấy rối đến hắn, nam nhân từ từ ngẩng đầu, nương theo ánh sáng đi vào cặp mắt vàng kia, ánh sáng lóe lên. Dung mạo hắn xinh đẹp, khí độ bất phàm, khó có thể tưởng tượng nhân vật như vậy dĩ nhiên trên người bị trọng tội, bị cầm tù giam giữ trong đỉnh tháp.
Hắn nhìn thấy Thiên Xu, đúng là khêu khêu mi cười: “Nguyên lai là Tham Lang tinh quân giá lâm, bản tọa không có từ xa tiếp đón, mong rằng thứ tội!” Ngôn ngữ thản nhiên tự tại, khí độ ung dung cao nhã, trong phút chốc phảng phất như cái rét lạnh trong tù thất tiêu thất, bóng râm đưa thân mình tới, lúc này hắn đang ở nơi này, liền như đang ở trong cung điện long tộc đẹp đẽ quý giá không gì sánh được chế tạo hoàng kim, dĩ nhiên như một long vương địa vị tôn quý, nghênh tiếp vị tinh quân đường xa mà đến này!
Thiên Xu mặt không đổi, trả lời: “Đã lâu không gặp, Ứng Long vương.” [Long ca~ tung hoa ***ôi, ta chờ huynh đã lâu]
Trên đỉnh tháp nhốt người, chính là yêu đế đứng đầu hàng trăm vạn yêu chúng nghịch thiên tạo phản—— Ứng Long!
Năm đó một hồi ác chiến, Ứng Long bại dưới trong tay Thiên Xu bị cầm tù trên đỉnh tỏa yêu tháp, đã hơn hai nghìn năm. Một hồi tiên yêu đại chiến, xác thực làm chấn động tam giới.
Khi vật đổi sao dời, thế gian thay đổi, kẻ gây họa lớn nếu là người khác từ lâu đã hóa thành tro bụi, không được luân hồi, nhưng mà trên chín tầng trời, nhắc tới tên Ứng Long, khiến cho chúng tiên tim đập nhanh bất an.
Vị vương giả này một tay nghịch thiên, hôm nay bị hãm sâu trong nhà tù, gông cùm xiềng xiếc quanh thân, nhưng vẫn như cũ không thay đổi khí độ thong dong, theo lý thuyết những kẻ bại trong tay Thiên Xu, hại hắn mất hai nghìn năm tự do, tất nhiên cừu nhân gặp mặt phải là tình cảnh đỏ mắt mới đúng, nhưng mà Ứng Long lại không có ngay tức khắc bổ người liều mạng chạy tới một trận tử chiến, trái lại cười tủm tỉm dưới đất mượn ánh sáng của ngọn lửa, nhìn thẳng quan sát Thiên Xu, nói: “Tinh quân xem ra khí sắc không tốt, chắc là vì chuyện sóng gió nhỏ nhặt trong thiên cung đi?” Càng cảm thán thở dài, “Thì ra trải qua vạn năm, xem ra bản lĩnh sai sử người của thượng đế tăng lên không ít.”
Ngữ khí không thiếu đi sự quan tâm, hình như hai người cũng không phải là đối địch, mà là bằng hữu lâu ngày ôn chuyện.
Thiên Xu lạnh lạnh ứng trả lời: “Không nhọc long vương lo lắng.”
Ứng Long tựa hồ vì thái độ đối phương không hiểu được phong tình cảm thấy thật bất đắc dĩ.
“Con người ta có câu, là ‘ không có chuyện không vào trong tam bảo điện ’. Hôm nay tinh quân đại giá quang lâm*, chắc hẳn là chuyện quan trọng, nên tiện đường đến xem dây xích này có đủ rắn chắc hay không?”
đại giá quang lâm*:tôn quý ghé qua
Ứng Long nhẹ nhàng nâng cổ tay lên, xiềng xích trên cổ tay va chạm tạo nên tiếng vang, gông xiềng vừa lạnh lẽo, vừa nặng nề đại biểu cho thiên uy vô tình, “Tinh quân lấy tinh hồn của mình chế tạo trận pháp nhốt yêu, có thể nói dụng tâm lương khổ*.”
dụng tâm lương khổ*: suy tính kỹ càng
Thiên Xu nói: “Tỏa yêu tháp nguyên bản nhốt không được ngươi.”
Ứng Long có chút tán thành gật nhẹ đầu: “Tinh quân quả nhiên có tính toán trước. Chỉ bất quá bản tọa nhớ kỹ, lúc đầu trên chiến trường, tinh quân đã từng nói qua…” Xiềng xích buộc vào người, cổ tay khi nhẹ động sẽ phát ra tiếng vang chói tai.
“‘ Nghịch thiên, không thể tha. ’ ”
Chợt nhớ lại, phảng phất khi ở trên sông sao, bầu trời đầy sao, hàng vạn hàng nghìn biến hóa thành dải ngân hà. Yêu tốt hò hét, thiên binh nổi trống, cờ bay phấn phới, sát khí phình ra.
Hai đội quân trước trận, hai người đối diện mà đứng, lần đầu gặp gỡ, một hồi ác chiến đã tới gần như tại lông mày và lông mi.
Ứng Long có chút suy nghĩ, tựa hồ vấn đề này là vừa vặn muốn xác định, mà dường như đã chờ đợi dĩ hôn hai nghìn năm: “Tham Lang tinh quân lúc đầu, muốn giết bản tọa. Vì sao đến phút cuối lại khoan dung?”
Thiên Xu mắt phượng thu liễm, sát ý ẩn nhẫn khó khăn.
Năm đó một trận đại chiến, hắn xác thực động sát khí. Nghịch thiên là tội lớn, đương nhiên giết không tha, nhưng mà…
“Vì sao?”
Ứng Long lại một lần ép hỏi, Thiên Xu thần tình lạnh lùng, không chút do dự, đáp: “Thiên mệnh không thể trái.”
Con ngươi sắc vàng trở nên sâu thẳm, hiển nhiên chưa từng ngờ tới là đáp án này.
Ý tứ của Thiên Xu, không nói mà hiểu rõ.
Ứng Long là thần tiên thượng cổ, tự ý gây loạn, năm đó trợ giúp cho Hiên Viên hoàng đế giết Xi Vưu lập đại công, không được quay về thiên đình, lưu lạc tại cực Nam, ngủ đông trong vùng núi ẩm ướt. Chỗ ở của Ứng Long, tự nhiên là nơi mây trôi nước chảy, khí hậu mưa liên miên. Phương Nam hai mùa mưa, mà phương Bắc lại gặp hạn.
Nếu Ứng Long chết, vùng đất phía nam sẽ gặp đại hạn, càn khôn điên đảo, trong số những kẻ nghịch thiên mệnh mà nói, chỉ có Ứng Long ngay cả nghịch thiên không chết.
“Ha ha ha ha ha ha…” Ứng Long đột nhiên cười to, trong tiếng cười bừa bãi ẩn hiện ý giễu cợt, xiềng xích bên trong tháp đều chấn động.
Thiên Xu hờ hững không để ý, một lời cũng chưa nói.
Tiếng cười đột nhiên đình chỉ, long quân nghiền ngẫm nhìn xung quanh, sau đó ngưng mắt nhìn thần nhân trước mặt: “Thiên mệnh.”
Lời nói nhẹ nhàng, mà ý tứ lại nặng nề, sâu xa.
“Hôm nay tỏa yêu tháp vừa vỡ, bách yêu phóng thích, yêu tà tác loạn, thế gian sinh biến. Bản tọa rất muốn biết, Tham Lang tinh auân nghĩ sao về thiên mệnh, có dự định gì để duy trì cho tới hôm nay?”
“Trùng tu bảo tháp, lại nhốt bách yêu.”
“Lẽ nào tinh quân cho rằng, yêu quái mỗi ngày thật vất vả ngày trong tỏa yêu trong tháp chạy đi, sẽ ngoan ngoãn trở về nhận hình chịu phạt?”
Thiên Xu cũng không nửa điểm do dự, lạnh nhạt nói: “Nếu không trở lại, giết ngay tại chỗ.”
Tham Lang tinh giết, lúc này hiện ra không ẩn giấu chút nào, nhãn thần nhìn về phía Ứng Long một đợt lạnh lẽo.
“Cũng không phải là mỗi một yêu quái, đều giống như Ứng Long vương—— lưng đeo thiên mệnh như vậy.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook