Xu Thiên Dẫn
Chương 38

binh thạch tam hoàng luyện thần đan, thiên địa đồng nguyên đạt hư cảnh

Sáng sớm tinh mơ, trăng sao khuất bóng, trong rừng điểu nhi từ trong ổ ló đầu ra, vươn đôi cánh bay khỏi cành cây, sương mai trong suốt đậu trên lá xanh, tựa như hoa trong đá, tia sáng rọi chiếu khắp chốn.

Một con chim vàng đang từ trên không xoay mình tìm sâu dừng ở bậc ở sổ, trên song cửa sổ màn sa mỏng xinh đẹp, nhìn thấu ánh dương bên ngoài, nhưng mà tình huống bên trong không cách nào nhìn thấy.

Một cổ hương khí từ bên trong chậm rãi tràn ra, nhưng nếu tỉ mỉ ngửi ắt sẽ phát hiện ẩn bên trong thoang thoáng mùi tiên dược, hỗn hợp này khiến chim nhỏ không khỏi tò mò thò đầu hiếu kỳ nhìn xung quanh. Chỉ thấy bên trong ở chính giữa, một đầu mút toàn thân xanh biếc, mang phong cách cổ xưa, là lô đỉnh chạm trổ hoa văn huyền vũ, lô đỉnh lúc này biến hóa thành màu đỏ, giống như bị làm liệt hỏa làm bỏng, nhưng mà bên trong căn phòng, tìm không thấy một chút tia lửa, thực sự không thể tưởng tượng nổi!

Lại thấy cạnh lô đỉnh, một người vận trường bào xanh khoanh chân ngồi đó, hắn đang nhắm mắt ngưng thần, kết ấn hồng quang trong tay lóng lánh, lại rực rỡ, càng ngày càng tiếp xúc gần với mũi nhọn đóm lửa gần lô đỉnh. Không khí ngay tại bên trong gian phòng nhỏ này đây phảng phất như bị ngưng đọng, giống như nơi đây là vùng hỗn độn. Làn khói trắng trong lô cuồn cuộn, nhưng không hề tràn ra bên ngoài, y như tình cảnh sóng biển nhấp nhô trong biển, trong cơn sóng lay động dập dìu lại thấy ẩn hiện nhàn nhạt tia sáng long lanh vàng óng ánh như châu, trôi trong đó, điều kỳ diệu chính là hương khí, đó tựa hồ như là ngọn nguồn bên trong.

Chim vàng anh ngửi thấy chút mùi vị tỏa ra, không hiểu sao cả người phát nhiệt, tâm linh thư thái, trong lúc không hay biết mở ra linh thức, đây cũng không phải là thứ mà một con chim chỉ có đạo hạnh mấy tháng có thể có.

Chợt thấy trên mình lô đang ửng đỏ đường văn xanh biếc chuyển màu xanh đen, mà chỗ ruột lô phiếm ra màu ngũ sắc, thần nhân lúc này chợt mở mắt, trở mình ngón tay bắn ra, từ bên trong lô nhất thời toát ra một viên quang châu năm màu, lại thấy trong quang hoa chói mắt, phá tan khí hỗn độn.

Hắn mở lòng bàn tay ra, biến ra một cái tráp gỗ, hạt châu rơi vào bên trong.

Lúc này thấy hắn vung trường tay áo lên, lô đỉnh biến mất, tất cả hồi phục lại nguyên trạng, ngoại trừ chú chim vàng anh đậu bên song cửa sổ, không người nào biết chuyện gì vừa mới phát sinh bên trong căn phòng, càng không ai biết, bất quá cơ duyên xảo hợp, khiến chim vàng anh kết hạ tiên duyên. (gặp may nhỉ, à mà không biết là xui hay may J.)

Chỗ hành lang truyền đến tiếng bước chân, con chim hoảng sợ vỗ cánh bay đi.

Sau đó, cửa phòng bị người gõ.

“Khởi bẩm tinh quân, long chủ cho mời.”

======================================================

Giáp vệ đi phía trước, dẫn Thiên Xu tới một góc đình viện.

Nước chảy róc rách, có cây cầu kiều, dẫn ra lương đình giữa hồ, trong nước lục bình vươn cao, ảnh ngược dưới mặt nước, một thân đen tuyền thon dài đứng đó, phảng phất như mới đợi chỉ trong chốc lát, rồi lại tựa như đã đợi ai… vạn năm dài.

Hình như có cảm giác người đang đợi đã đến, hắn quay đầu lại, không tỏ vẻ xu nịnh, cũng không nóng lòng chào hỏi, chỉ là đứng ở chỗ cũ, khóe miệng gợi lên một tia cười nhẹ nhàng đạm nhạt, thản nhiên tự tại, nhưng mà bên trong đôi mắt lấp lánh ánh vàng biểu lộ vui mừng biết bao, nhưng không lộ ra.

Tường long hộ giáp dừng lại bên cầu kiều, chắp tay lui ra.

Thiên Xu đi qua chín khúc cong, bước vào trong mái đình. Trong lương đình chưa bày trí ghế, chỉ có thiếp gác (cái giá) dựa vào lan can, trên bàn đá đã bày sẵn bộ trà cụ, hương khí lượn lờ, trái cây khéo léo, điểm tâm lả lướt, chỉ đợi khách ghé.

Ứng Long hơi nâng tay, làm một tư thế mời, rồi ngồi thẳng xuống.

Thiên Xu cũng không khách khí, chọn một chỗ ngồi xuống.

Hai người không nói lời nào, dòng nước biếc xanh cơn sóng lăn tăn dập dìu, như chuồn chuồn lướt nước, từng đợt từng đợt rung động nho nhỏ, gió thổi cây rừng trùng điệp xanh mướt, ảnh ngược chập chờn, quả thật là một khung cảnh bình yên.

Thiên Xu quan sát nam nhân bên cạnh, phương pháp tục tâm không thể so với phương pháp bình thường khác, huống chi trước đó Ứng Long từng thi triển thuật súc thủy, tổn hao chân lực, trợ phụ với nhau, cũng coi như là tiên nhân đắc đạo, chớ nói ba ngày ngắn ngủi, chỉ sợ trăm năm dài cũng không có khả năng từ trong cơn mộng ngủ say mà tỉnh lại. Nhưng mà Ứng Long trước mặt, ngoại trừ khí tức đôi lúc tán loạn, tinh thần coi như không tệ.

Vẫn như trước, Ứng Long mở miệng: “Vốn tưởng rằng chờ bản tọa tỉnh lại, tinh quân đã rời khỏi đây rồi.” Vốn tưởng rằng có được Hỏa Tinh bảo châu, Thiên Xu ắt hẳn đang nóng lòng chạy về tỏa yêu tháp, đi hay lưu lại, dựa vào ý nghĩ của Tham Lang tinh quân không người có thể giữ lại. Nhưng mà lúc hắn tỉnh lại, nghe nói đối phương vẫn chưa rời đi, lại làm lòng hắn âm thầm cảm thấy mừng rỡ.

“Rắc.”

Một hộp gỗ phổ thông xuất hiện ở trên bàn.

Ứng Long có chút ngạc nhiên, cũng ôm vài phần hiếu kỳ, vấn: “Đây là vật gì?”

“Nhìn liền biết.”

Mở tráp, ngay lập tức ngửi thấy một cổ dược hương lan ra thấm vào ruột gan, hộp không có lót vải gấm, cũng không có hoa văn chạm trổ, một viên dược hoàn đen thui nằm ở dưới đáy hộp, như là… viên đan dược trong hiệu thuốc bắc không bán bên ngoài.

Nhưng thị lực Ứng Long phi phàm, tự nhiên sẽ không bị bề ngoài đánh lừa, khẽ cười, bộ dáng không ngại học hỏi kẻ dưới, thái độ thật là tốt: “Xin thứ cho mắt bản tọa vụng về.”

Thiên Xu nói: “Đây là luyện thần đan.”

“A?”

Luyện tinh hóa khí, luyện khí hóa thần, luyện thần hoàn hư, khi đạt tới hư cảnh, sẽ trở lại nguyên trạng, đồng nguyên cùng thiên địa, vạn vật cùng sinh, không nơi tồn tại, hóa thành hư không. Viên luyện thần đan này, theo cách nói của thuật luyện đan chỗ cực kỳ diệu đó là “An thể, kéo duyên, thăng thiên, thần tiên”. Thái thượng lão quân ngàn năm trong lò luyện bất quá cũng chỉ luyện được năm viên, từ trước đến nay cực kỳ trân trọng không dễ dàng gì mà cho người.

• Hoàn hư: như hư không, trống rỗng

• Đồng nguyên: ngọn nguồn/ căn nguyên

Nếu đổi lại là ngày thường, luyện thần đan đối với hắn mà nói không có chỗ dùng, bất quá lúc này nguyên khí của hắn tổn hao nhiều, dùng luyện thần đan xác thực rất có lợi.

Ứng Long không khỏi hơi nghi hoặc: “Luyện thần đan này thế nhưng có vẻ không giống như là thần đan do Thái thượng lão quân luyện thành.” Lão quân luyện thần đan hắn không phải chưa thấy qua, chỉ là viên tiên đan này dáng dấp dường như hơi không được bình thường thì phải. (í ẹ, anh dám chê đan chồng anh tự tay luyện thành à J)

Tiên đan vốn cũng là ngũ kim, tam hoàng, binh thạch được luyện cùng, luyện ra màu sắc tự nhiên là tro vàng trát đen, lẫn vào đan sa sẽ có màu son, tuy không đẹp nhưng đã thần đan tiên gia, chắc chắn đập vào mắt người ngay cái nhìn đầu tiên? Trước tiên nhân luyện đan thì sẽ thêm giấy tráng kim hoặc là bột bạc, càng làm cho tiên đan nhìn qua càng quý, bất tới dù sao cũng xứng với đan dược trường sinh.

“Bản quân vừa mới luyện ra đó.”

Ứng Long nhíu mày: “Bản tọa nhớ kỹ nếu muốn luyện thành đan, cần không ít thuốc và kim châm, thêm nữa là Tế tiên thảo làm thuốc dẫn. Tế tiên thảo không thể so với những cây thuốc tầm thường, sinh trong Ma Vực, tiên vực thế gian không thể dùng được.”

Thiên Xu xưa nay hiếm khi nào lộ ra biểu tình, lúc này khó thấy được lộ ra chút vặn vẹo, trong lời nói ra cũng ẩn ý như có chút xấu hổ: “Tiên thảo là Lộc Tồn tinh quân tặng cho.” Nhớ tới vị tinh quân đồng tông kia, khi hắn từ trong tay tình nhân người nọ nhận lấy tế tiên thảo Ma Vực mới ngắt về đầy ma khí, lộ ra biểu tình tiểu nhân đắc chí nhưng thấy hắn lại thì sợ đến thiếu chút nữa cằm rơi trên mặt đất, vạn bất đắc dĩ hai tay dâng tiên giới cấm dược, bộ dạng khó nén yêu thương kia khiến Thiên Xu thật sự là khắc sâu. Hắn bấy giờ còn hoài nghi có phải lúc đối phương buông tha trở thành ma có phải là quyết định chính xác hay không nữa.

“Nhưng muốn luyện thành đan, ít nhất phải ba trăm năm…” Ứng Long sờ sờ cằm, “Bản tọa hình như chỉ ngủ ba ngày thôi mà.”

“Chẳng lẽ long vương đã quên, trên đời, vốn có đan luyện ngàn năm, thế nhưng dùng pháp bảo mười ngày sẽ thành?”

Ứng Long bỗng nhiên tỉnh ngộ ra nhiều: “Luyện thạch lô của Nữ Oa?!”

Thuở xưa, Nữ Oa không đành lòng nhìn chúng sinh nổi khổ, dùng ba vạn sáu ngàn năm trăm viên đá năm màu, luyện bảy bảy bốn mươi chín ngày sau khi vá trời xanh, sau đó luyện thạch lô trong núi Bất Chu Sơn. Nhưng muốn luyện thạch lô, không phải dùng lửa thế gian, là phải dùng chân nguyên tiên gia, vì lẽ đó trong lúc Nữ Oa luyện thạch tổn hao hết chân nguyên, rời khỏi thế gian quy thiên.

Ứng Long chợt biến sắc, một tay kéo cổ tay Thiên Xu qua: “Vớ vẩn, bản tọa còn nhiều tiên đan linh dược, không cần ngươi phải dùng chân nguyên để luyện!”

Nếu đổi lại là thường ngày, Thiên Xu chắc hẳn sẽ không để cho hắn làm càn như vậy, sợ là đã sớm thi pháp đánh người văng xa, chỉ là thấy khí tức hắn tuy bình thản nhưng long tức quanh thân tán loạn không ổn, cũng chưa phản kháng, chỉ khẽ nhíu: “Việc luyện đan, bản quân tự có chừng mực. Nhưng thật ra long vương mặc dù tâm mạch đã được trùng tu lại, nhưng nguyên thần bị tổn hại, lúc này phải điều dưỡng tâm thần, ăn viên đan này sẽ có ích.”

Người đứng đầu thất nguyên, nghe tin khiến tam giới chấn động, luyện đan dược xác thực bất quá chỉ như chín trâu mất sợi lông. (không đáng kể)

Luyện thần đan được luyện bởi chân nguyên tinh quân, mặc dù có màu tro đen, nhưng bên ngoài ẩn hiện sắc năm màu. Lại nhớ tới việc Thiên Xu trong khi hắn mê man, dùng thạch lô Nữ Oa luyện thành thần đan, Ứng Long không khỏi híp con mắt, làm ra vẻ thờ ơ hỏi: “Chẳng hay trước đó tinh quân có từng luyện qua tiên đan?”

“…” Thiên Xu không khỏi sửng sốt, nghìn vạn năm qua hắn trên thân nhận chỉ hạ phàm hàng yêu phục ma, đâu có nhàn hạ như mấy vị tiên nhân trên cửu thiên để canh giữ ở trước lò luyện đan, lần này nghe Ứng Long hỏi tới, mới nhớ tới chuyện bản thân mặc dù biết phương pháp luyện đan, nhưng lại là lần đầu luyện đan, “Bản quân… Chưa từng luyện qua. Nếu Long vương lo lắng về hiệu quả đan dược, không cần phải lo.”

Thế nhưng lời này lại làm cho mạt tiếu ý trên mặt nam nhân càng sâu, thậm chí từ ở chỗ sâu bên trong lồ lộ ra.

“Chưa từng luyện qua, đó chính là hắn chưa từng vì người luyện qua.” Ứng Long bàn tay lấy viên đan màu tron đen từ bên trong hộp ra, đưa đến bên mép, đôi môi khẽ mở, hàm răng hơi lộ ra, dược hoàn cứ như vậy rơi vào trong miệng, sau đó hầu kết trượt nhẹ, nuốt vào. Hắn hai mắt khép lại, cảm thụ cảm giác luyện thần đan trong cơ thể. (anh ý cứ như muốn nuốt người ta ấy J)

Luyện thần đan quả nhiên thần kỳ, sau khi vào bụng quả thật ấm áp, lực lượng khô kiệt một thời một lần nữa ngưng tụ, mắt thường khó có thể nhận vụn hắc sa từ từ nổi lên bên ngoài đình, xoay chung quanh.

Gió bỗng nhiên ngưng trệ, ngay cả mây trên trời như cũng đọng lại.

Khí tức tán loạn bên ngoài đột nhiên được thu lại, hắc sa nhỏ vụn ở giữa biến hóa hóa thành một cái đuôi rồng trên thân nam nhân trường bào đen, bên tai chợt nghe một tiếng long ngâm kinh trời. Cự long phân ra hóa thành mấy trăm long ảnh, mặt nước ở ngoài lương đình có vô số luồng nước bắn ra, hình rồng nhảy lên, từ hành cung tuôn ra bốn phía, càng xông vào rừng sâu càng làm càn lủi khắp nơi!

Trong khoảnh khắc gió cấp chín đột nhiên nổi lên, trong núi rừng cây lắc lư điên cuồng, bầu trời gió mây biến sắc, tầng mây dày đặc bao phủ ánh dương!

Trong lúc tình hình biến đổi, nhưng chỉ có thương y thần nhân ngồi ở bên trong lương đình thần chưa đổi, lúc hình rồng đen xông tới cách người hắn nửa thước thì phát sinh tiếng kêu ‘tê tê’, nháy mắt vết tích bị tiêu diệt hầu như không còn một mảnh.

Sau một lúc lâu, long ngâm chậm lại hạ xuống, bóng đen ẩn núp, mây trăng nắng trời lộ ra.

Ứng Long chậm rãi giương đôi mắt, dáng tươi cười như trước.

Thiên Xu chuyển mục nhìn về phía bên ngoài đình, cây rừng núi đá bên cạnh ao bị bọt nước bắn tung tóe trông như vừa có mưa rơi, trên mái hiên lương đình đính ngọc lưu ly từng giọt từng giọt ‘tí tách’ rơi tạo nên âm thanh thanh thúy, phảng phất nhạc hưởng.

” Tâm tình Long vương xem ra rất sung sướng.”

“Xác thực không sai.” Ứng Long nâng tay, khép lại nắp tráp gỗ trống không, sau đó một ngón tay đẩy tới trước mặt Thiên Xu, nghiền ngẫm cười, “Đa tạ tinh quân tặng dược, bất quá… Bản tọa thế nhưng đã nói trước, sổ sách tinh quân thiếu, đan dược này bất đắc dĩ chỉ là tài bảo, chắc tinh quân không quên chứ?”

“…”

Chiếm tiện nghi còn khoe mã, cứ làm như đương nhiên phải vậy, lời lẽ thẳng thắn hào hùng.

Thiên Xu có chút hối hận lúc trước sao lại không cho mấy cân hoàng liên vào trong thuốc này.

“Bản quân sẽ không quỵt nợ.”

Sắc vàng lấp lánh bên trong đôi mắt lóe ra chứa đầy ý vị sung sướng, càng đợi lâu con thú săn mồi càng hứng thú: “Nói như thế, tinh quân đúng là lo lắng về thỉnh cầu lúc trước của bản tọa?”

Thỉnh cầu lúc trước?

‘ ta nghĩ muốn ngươi. ’

Lời lẽ trắng trợn giống như vết tích được lưu lại trong trí nhớ, chồng chéo lên nhau bất chợt vang lên trong đầu.

“Bản quân không có gì hay để cho long vương nhớ thương.”

“Sao không có?”

Nam nhân vận trường bào đen đứng dậy khỏi chỗ, phủ xuống Thiên Xu vốn ngồi cách đó không xa: “Hàng mày này, đôi mắt này… làn da tay chân… Đều khiến bản tọa nhớ thương.”

“Nếu long vương thích bộ túi da này, sau khi sửa xong tháp sẽ tặng lại.”

“A…” Tiếng cười trầm thấp vang lên, từng mê hoặc vô số tiên yêu, “Chẳng lẽ tinh quân cho rằng, bản tọa chỉ như loại phàm phu tục tử hay sao?” Cánh tay cong lại thuận tiện nâng lọn tóc mai bên sườn mặt Thiên Xu để sát vào bạc môi, tựa như chạm nhẹ rồi lại như khẽ hôn lên, ảnh ngược chiếu bên trong cặp mắt quan sát chúng sinh kia lóe ra tinh quang rạng rỡ, mang theo sự tỉ mỉ, phác hoạ từng tấc từng tấc thân người bên dưới, giống như gọt lớp da thịt lóc lấy xương cốt, xuyên thấu qua túi da trên người, dừng ở bên trong tinh mang.

“Ta muốn chính là ngươi —— Tham Lang… Thiên Xu.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương