Xu Thiên Dẫn
Chương 3

Đông vô băng ảnh hạ vô bình.

Cuồng lôi liệt thiên tam xích hàn.

Đông không băng tuyết. Hạ không bèo.

Cuồng lôi ba thước xé trời xanh.

Nơi đất hoang, núi tên Bất Hàm, người hậu thế gọi Trường Bạch.

Vùng núi nơi đây quanh năm rét lạnh trải dài ngàn dặm về phía Đông Nam, tất cả muông loài, từ gấu xám cho đến loài báo, sói hoang đều không gây hại gì cho con người, trên những tảng đá tuyết kết đọng ngàn năm.

Người xưa có câu, ngày đông dài vô tận, lẳng lặng chờ thu sang, bóng tiên nhân mờ ảo. Tiếng phượng tuyệt mệnh như tiêu ngọc, thanh loan cô độc sải cánh hướng Dao Kinh.

Trong núi có ao trì, hình dáng như nụ sen vừa mới chớm nở, cách mặt đất hơn hai mươi dặm, như nằm giữa trời, người xưa gọi Thiên Trì.

Thiên Trì trong vắt như gương, đông không có băng, hạ không thấy bèo.

Đêm đêm, trên bầu trời lấp lánh ánh sao, phản chiếu xuống đáy nước, giống như đang rơi xuống trần, vừa thần bí lại rất khó lường.

Một bóng xanh thoắt ẩn hiện, hai chân lướt nhẹ trên làn nước, trường sam phất nhẹ trong gió cũng không dính chút nước nào, lẳng lặng dừng ở dưới mặt hồ, mặt nhìn chăm chú bầu trời, phảng phất như xuyên thấu qua mặt trăng, nhìn người nào đó cách xa ngàn dặm.

Người này, chính là Tham Lang tinh quân —— Thiên Xu hạ phàm tìm linh châu.

Thất vị tinh quân mặc dù phân tán mỗi người một nơi ở thế gian, ai cũng có nhiệm vụ bên người, nhưng dựa theo tinh tượng trên trời, có thể tùy thời giúp đỡ nhau.

Lúc hắn hạ phàm, đi vào nhân gian, mặc dù cũng tìm thấy mấy viên bảo châu, nhưng đều không phải là viên linh châu đang cần tìm, bất quá chúng đều là bảo vật ngàn năm, nhưng năng lực thì không đủ để trấn áp bách yêu trong tháp.

“Gao——” Một tiếng chim hót xé rách trời cao, bóng đen khổng lồ giống như mây đen che khuất bầu trời, bên bờ ao ánh sáng đều bị bao trùm.

Thiên Xu nhíu mày, chậm rãi ngẩng đầu lên.

Vừa ngẩng lên liền nhìn thấy… con chim đại bàng khổng lồ bay vút qua trời cao. Con đại bàng này có cái đầu vàng, mắt của báo, chính xác là… là Kim Sí đại bàng* (đại bàng cánh vàng)!

Đột nhiên vùng sáng hiện ra, nó thu chân thân biến hóa thành hình người, phiêu dật ở giữa không trung.

Đại bàng biến hóa thành hình hài, khoát trên người tơ lụa đẹp đẽ, quý giá, quả nhiên dung mạo xinh đẹp, tư sắc.

“Tán tiên hạ giới dám xâm phạm vào cấm địa Vũ tộc ta?!”

Hắn kiêu căng quan sát nam tử đang đứng lẳng lặng trong ao, thân hình cứng cáp như tùng giữa hồ, thấy trên người người này mặc dù có vài phần tiên khí, nhưng mà bất quá thân thể là phàm nhân, nó nghĩ kẻ này chính là đạo sĩ, muốn qua đây để hàng phục tà yêu, tích đức, nhằm leo lên thần tiên.

Hắn từ trong tháp trấn yêu đi ra nhiều năm … chuyện như thế này cũng gặp không ít, cũng là… trong bụng nuốt không ít đạo sĩ.

Kim Sí đại bàng là thần thú Phật giới, nhân Niết Bàn bất ổn, lén chuồn xuống hạ giới làm loạn. Sau khi tóm được Kim Ô, thậm chí khiến cho Quỳ Châu hạn hán liên miên không dứt, trăm họ lầm than, sau đó bị Vũ Khúc tinh quân bắt được, giam giữ trong tháp trấn yêu, thời hạn thi hành án kéo dài năm nghìn năm.

Ngoài ý muốn, tháp trấn yêu đột nhiên bị băng phá, hắn nhân cơ hội ngàn năm có một mà chạy trốn. Kim Sí đại bàng lưu luyến vẻ đẹp trong nhân gian, thèm thuồng hưởng thụ vật chất, không cam lòng quay về Phật giới tu hành.

Thiên trì tăm tối này, chính là sào huyệt* của đại bàng cánh kim thượng cổ.

sào huyệt*: nơi ẩn nấu

Kim Sí đại bàng là loài chim phượng hoàng trên thiên giới, là loài ưa lượn lờ trên không trung, thường hay ẩn náu kín kẻ, loài chim này sắc bén mà hung dữ. Bất quá chỉ ở chỗ này vài năm mà hiện giờ vùng đất vốn dĩ trù phú, màu mỡ hôm nay đã không còn nghe thấy tiếng hót chim tước, muông thú đã rời đi từ bao giờ, nơi đây như đồng không mông quạnh. Đến nỗi ngay cả kẻ tù tội cũng muốn rời đi, Thiên Xu vô tình đi ngang qua phát giác ra là có chuyện.

“Đại bàng, thời hạn thi hành án của ngươi ở trong tháp chưa hết, hôm nay tháp trấn yêu bị phá, tạm thời không có nơi giam giữ nên đương nhiên hẳn là nên vào Phật giới, chờ một thời gian bảo tháp trùng tu, lại tiếp tục chịu hình phạt.”

Kim sí đại bàng nghe vậy sửng sốt, lập tức cười vang.

“Ha ha… Mấy ngày này, trong vực ngay cả linh thần cũng không dám tới bắt ta, ngươi là ai mà dám nói năng lỗ mãng như thế, quả nhiên là buồn cười đến cực điểm! Buồn cười đến cực điểm!! Ha ha…”

Thiên Xu lạnh lùng nhìn hắn ôm bụng cười to, vẫn chưa nói thêm lời nào.

Một làn gió mát nhẹ thoáng phất qua hồ nước, tinh ảnh phảng phất như hòa trong gió, Thiên Xu đột nhiên cảm thấy tâm trạng không yên, bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía bầu trời trên cao kia.

Lại thấy trong bắc đẩu thất tinh, từ chỗ ở của Cự Môn Tinh quân xuất hiện điều gì đó bất thường, Thiên Xu thấy thế, không khỏi hoảng hốt một chút.

Kim Sí đại bàng đang tìm kẽ hở của đối phương, lúc này thấy hắn thất thần, bỗng nhiên hiện ra chân thân, miệng hướng Thiên Xu mổ đến.

Thiên Xu nhớ đó là dấu hiệu của Thiên Tuyền, đang muốn tinh tế kiểm tra, bên tai lại cảm thấy mũi nhọn sắc bén của đại bàng, còn bắn ra một cỗ mùi tanh, bỗng nhiên cảm thấy không hờn giận, thân ảnh dựng lên, lập tức như núi đổ, hai chân dẫm nát đầu đại bằng.

Tiên lực cả người mạnh vô cùng, cuồng phong đột nhiên nỗi lên, đại bàng cảm thấy đỉnh đầu như bị thái sơn đè nặng, lại bị cái búa trời nện xuống, cái đầu của hắn như đập mạnh vào mặt đất “ Bang” một tiếng rồi rơi đùng xuống. Một tiếng nổ thật mạnh ở trong không gian tĩnh lặng, như sóng đập vào bờ tường.

Sau đó dĩ nhiên không thể động đậy, chỉ có thể miễn cưỡng xoay tròng mắt.

Mặc dù vô pháp thấy rõ cái người đang đứng ở trên đỉnh đầu, nhưng mà cảm giác được sát khí kinh người.

Thiên Xu không muốn dây dưa thêm, lạnh lùng hỏi: “Kim Sí đại bàng, ngươi muốn —— chết?” Chuôi kiếm trong tay thật khó có cơ hội được nhìn thấy, mũi nhọn sắc bén, không cần tiếp xúc da thịt đã đủ cho đại bàng kim triệt để cảm giác được cái lạnh lẽo của tử vong.

Đại bằng kim là loài chim thượng cổ, thuộc loài rồng ăn thịt, cũng thật lợi hại, ngay cả yêu quái hung hãn, tàn bạo hạng nhất trong tháp cũng không dám trêu chọc hắn, nhưng không nghĩ tới trước mặt nam tử này nhìn qua bất quá chỉ là đạo sĩ muốn tích đức, để leo lên hàng tiên phẩm lại có thể dễ dàng một cước đả bại được hắn, lúc này kinh hoàng không thôi.

“Ngươi… Ngươi rốt cuộc là ai?!”

“Tham Lang.”

Yêu quái trong tháp trấn yêu, tuy không phải do Thiên Xu bắt, nhưng lý nào lại không biết người tên Tham Lang tinh quân. Ngoại trừ, vị yêu đế trên đỉnh tháp kia, Tham Lang tinh quân ở hạ giới hàng yêu phục ma, từ trước đến nay … Không có một con yêu quái nào còn sống sót để mà bước vào trong tháp trấn yêu.

Đại bàng kim là kẻ bại trong tay Vũ Khúc tinh quân, huống chi kẻ này đứng đấu trong thất tinh, Tham Lang tinh quân! Tự biết mình không địch lại, đại bàng cuống quít cầu xin tha thứ: “Tinh quân tha mạng!! Ta nguyện tự mình vào thiên lao, chờ đợi Thiên Quân xử lý!!”

Thiên Xu từ chối cho ý kiến, kiếm trong vẫn chưa tay thu lại, tựa hồ đang suy tính rốt cuộc có nên phóng thích cho tên phản ngục này không, hay là ở chỗ này triệt để giải quyết một đao triệt để, khỏi cho về sau lo lắng.

Trong lúc hoảng loạn, vì muốn duy trì tính mệnh vội kêu lên:

“Nể mặt Cự Môn tinh quân đang đứng đầu yêu vực, cầu Tham Lang tinh quân tha cho ta một lần?”

“Ngươi nói cái gì?!”

Cuồng phong gào thét, như đao đâm vào da thịt, ao trì như cảm nhận được tức giận của tinh quân, sóng gợn lên, không dứt.

Đại bàng cả lông tơ cũng bắt đầu dựng đứng lên, sớm biết như vậy, lúc đầu đã thành thành thật thật về Phật giới tĩnh tu*, mặc dù vạn năm buồn tẻ, nhưng cũng còn tốt hơn là đánh mất tính mệnh a…

tĩnh tu*: nghiêm chỉnh sửa chữa( buồn cười quá, há há ~ Kim ca so cute)

“Ngươi hãy lặp lại lời vừa mới nói, thực tế là có chuyện gì?” Thanh âm như tảng băng rét lạnh, nghiêm khắc, không khó nhận ra hắn đang ẩn nhẫn tức giận.

“Nếu dám có nửa câu lừa gạt, chớ trách kiếm bản quân vô tình!”

“Sao ta lại dám lừa gạt tinh quân… Việc này tuy không phải ta tận mắt nhìn thấy, nhưng thực sự là từ trong yêu vực truyền tin tức tới. Nghe nói Cự Môn tinh quân dụng đao giết Hung Thủy Cửu Anh, khiến cho yêu chúng bái phục không thôi, tôn sùng là yêu đế, chuyện này… xảy ra cũng không lâu… Nếu tinh quân không tin, có thể tìm mấy tiểu yêu xác nhận a…”

“Câm miệng!”

Thiên Xu càng nghe càng phiền não, hắn không ngờ tới Thiên Tuyền luôn luôn tự biết phân rõ thị phi dĩ nhiên lại làm như vậy! Tiên yêu khác biệt, từ xưa đã là địch, đường đường là tinh quân lại làm bạn cùng yêu quái, chỉ sợ khó thoát khỏi thiên quy!!

Lúc này, chợt nghe tiếng hót của thanh loan trên bầu trời… Vừa rồi thanh loan từ trên trời giáng xuống, đúng là khiến cho Kim Sí đại bàng không khỏi khiếp sợ, hơn nữa nó lại dám ngông nghênh trực tiếp đậu trên đỉnh đầu đại bàng gia gia ta, nếu là thường ngày, đại bằng liền há mồm cắn chết con chim chích không biết sống chết kia, nhưng mà hiện giờ Tham Lang tinh quân đang ở phía trước, làm sao dám lỗ mãng?

Thiên Xu mắt lạnh nhìn chim thanh loan bỗng nhiên xuất hiện: “Thương Lộ, ngươi hiện tại hẳn là tại tinh điện coi chừng chân thân bản quân.”

Ngữ điệu lạnh lẽo, không mang theo một tia vui vẻ. Thiên Xu nhìn thân ảnh phía trước, thanh loan sợ đến run da đầu, nhất thời rơi từ trên đầu đại bàng xuống, sợ hãi khiến cho lông chim giảm bớt vài phần thanh sắc.

Thiên Xu bình ổn lại tâm tình, thấy loan xanh đáng thương, ủ rũ đứng một bên, biết lời mình vừa mới nói, bất quá chẳng qua cũng là giận chó đánh mèo, liền hạ giọng, phân phó: “Thôi được rồi, trong tinh điện có pháp chướng bảo hộ, cũng sẽ không có người quấy rối. Ngươi nếu đã tới, liền lưu lại ba ngày đi.”

Thanh loan nghe vậy lập tức dịch thân ngẩng đầu lên, toàn thân lông chim dựng lên vui vẻ.

Trong truyền thuyết chim thanh loan là do tinh hoa Xich Thần biến thành, màu lông sắc như lụa thượng hạng, chân dài xinh xắn, mỹ lệ khiến thế nhân sùng bái không thôi, danh xưng thần điểu trên núi, tự nhiên có mặt vô song hoa mỹ, hôm nay gặp mặt, đủ khiến cho muông loài điểu phải cúi đầu, làm sao có thể nghĩ đến vừa rồi mới ở trước mặt Thiên Xu bộ dạng đáng thương như gà mái?:>

Thiên Xu thu lại một thân pháp lực, cất đi thanh kiếm, xoay người nhảy lên lưng thanh loan, nhìn qua Kim Sí đại bàng nói: “Hôm nay tha cho ngươi một mạng, nhanh chóng quay về thiên lao, tự thú đi. Nếu đến trễ…”

“Không dám!! Không dám!!”

Thiên Xu nóng lòng muốn tìm Thiên Tuyền hỏi rõ đến tột cùng là chuyện gì, cũng không để ý tới yêu quái có lá gan chuột nhắt kia, nhảy lên lưng thanh loan bay nhanh qua hướng Nam.

Đi chừng ngàn dặm, tới Thái Mỗ Sơn.

Từ trên cao, cảm giác được một cổ tiên khí như có như không. Nhưng mà hầu như song song cùng một chỗ, trong núi tồn tại một … cổ yêu tức không tầm thường khác.

Thiên Xu trên lưng thanh loan ánh mắt sâu thêm.

Thanh loan phát hiện động tĩnh, từ khe núi hai cánh lượn xuống, chỉ thấy không xa trước mặt có cái cửa hang, một nam tử tựa hồ sớm đã phát hiện, đứng trước động chờ, nam tử kia thân hình cao to, là một công tử dung mạo siêu phàm, nhưng mà hàng lông mày ở giữa lãnh đạm, hờ hững, vô tình, chính là thần nhân vốn đã ly trần thoát thế.

Tuy rằng dung mạo cùng chân thân cách nhau khá xa, nhưng Thiên Xu không cần phải nhìn rõ, liếc mắt liền nhận ra người kia chính là Cự Môn tinh quân, Thiên Tuyền. Bất quá, hôm nay thân thể Thiên Tuyền hiện lên cỗ tử khí nhàn nhạt, nói vậy y chưa đi vào vòng luân hồi, mà là mượn xác. Đường đường là tinh quân lại hướng tới yêu vực, Thiên Xu chỉ là khẽ nhíu mày, cũng không nói thêm gì.

Phía sau Thiên Tuyền, một gã nam tử huyền y đang đứng, lưng đeo cự kiếm, người này da ngăm đen, cao to khôi ngô, trong nháy mắt ngẫu nhiên lộ ra con ngươi của yêu thú, chính là chủ nhân của cỗ yêu khí kia.

Thiên Xu hàng yêu vô số, liếc mắt liền phát hiện ra chân thân của yêu quái này, không phải là lang yêu bình thường, mà là lang tinh hổ quái, mặc dù chân thân là sói, nhưng tựa hồ mang cổ khí tức của lôi thú.

Chính là dẫu cho có là yêu thú… thì trong mắt hắn tự nhiên cũng không khác có gì khác biệt, nhưng mà làm hắn lưu ý, chính là trên người Thiên Tuyền có một cỗ yêu khí không nên thuộc về hắn! Chính xác là yêu khí của lôi thú! Nếu không có quan hệ cá nhân chặt chẽ, làm sao có khả năng dính trên người một thân yêu khí? (he hê hê:>, chặt chẽ chứ sao lại không J)

Thiên Xu trong lòng phiền não, trách mắng: “Một thân yêu khí, chẳng ra sao.” Một thân sát khí chợt phóng thích ra, như đỉnh thái sơn đè áp, bức thẳng về hai người.

” Thân là tinh quân lại hành xử như vậy, lẽ nào ngươi không cảm thấy xấu hổ sao?”

Bạch y nam tử thản nhiên đáp: “Thiên Tuyền không thẹn với lương tâm.” [Tuyền ca em iu anh rồi đóa nha, V5 ]

“Hừ. Chẳng những không hối cải. Ngươi cùng yêu quái gắn bó, lại ở bên trong yêu vực được tôn lên làm yêu chủ, lẽ nào không sợ thiên đình biết được, mang tội lớn!?”

“Ta không có ý giấu diếm, biết cũng không sao.”

“Thiên Tuyền, ngươi tùy ý làm bậy quá mức!”

“Trong yêu vực giết Cửu Anh gây loạn, giết bách yêu mà thu nạp kỳ lực, nếu trở thành ma, hậu quả sẽ không thể nào tưởng tượng hết.”

Hành động ấy tuy có phần không thích hợp, nhưng dù sao cũng là vì thiên giới, Thiên Xu thái độ nghiêm khắc, nói: “Lời ấy không sai, ngươi giết Cửu Anh, nay liền theo ta trở về thiên đình phục mệnh.”

Thiên Tuyền cũng lắc đầu: ” Bản thể Cửu anh mặc dù chết, nhưng lúc đầu hắn thu nạp yêu lực của bách yêu, hóa thành mây mù thoát đi, đến nay không rõ tung tích. Yêu quái ngoan ác, tất sẽ làm hại nhân gian, phải trừ.”

“Việc này giao do ta, ngươi trở về thiên đình báo cáo việc này với đế quân, miễn cho Thiên Lý Nhãn lắm mồm kiếm chuyện.”

Thiên Tuyền vẫn là không có phản ứng: “Ta chưa tìm được linh châu, hiện giờ không thể quay về thiên đình.”

Thiên Xu nhìn Thiên Tuyền chằm chằm, nếu là trước đây, Thiên Tuyền nhất định nghe theo an bài, bất luận cái gì cũng không có dị nghị, hôm nay thế nhưng lại ở đây biện bạch, Thiên Xu thần sắc trở nên lạnh lẽo: “Đừng thoái thác, chẳng lẽ ngươi giấu diếm ta, qua lại cùng yêu nghiệt?!”

Thấy Thiên Tuyền không nói, Thiên Xu càng để ý: ” Cự Môn tinh quân, Thiên Tuyền!! Ngươi nhanh chóng theo ta trở về thiên đình, bằng không chớ trách ta không niệm tình!!” Nói xong tiến lên phía trước một bước, thân thủ nắm vai Thiên Tuyền, mạnh mẽ muốn kéo hắn mang đi. [ ghét Thiên Xu ca quá, bỏ tay ra. Anh là của Ứng Long ca mà]

“Dừng tay!! Buông hắn ra!!”

Thanh kiếm hình cung như lưỡi hái phóng tới.

Nhưng mà Thiên Xu nhìn cũng không thèm nhìn, tay trái trong không trung đảo qua, cánh tay xuất hiện thanh kiếm, khiến cho lưỡi hái hình cung vô tung. Ngay sau đó, năm ngón tay đột nhiên nắm lại, một chưởng lực bắn ra, hướng tới lang yêu dám can đảm khiêu khích hắn.

Lúc này lang yêu bị chưởng lực vô hình đẩy bay ra, đập mạnh vào trên vách đá bên ngoài cửa động, nằm ở trên mặt đất không thể động đậy.

Thiên Xu chậm rãi quay đầu đi, nếu không có lang yêu này mê hoặc Thiên Tuyền, Thiên Tuyền làm sao lại sinh ra ý nghĩ xằng bậy? Lúc này sát ý hiện lên.

“Xem ra đó là bởi vì … yêu quái đầu đàn này không chịu cho ngươi trở lại. Hôm nay, ta liền giúp ngươi chặt đứt cái ý niệm này trong đầu.”

Chỉ thấy năm ngón tay của hắn dần dần kết hợp, lang yêu lại bị tảng đá khổng lồ đè ép, lục phủ ngũ tạng đều bị nghiền nát, tảng đá phía sau dần dần sụp xuống, cả người bị vùi dập trong đất đá.

Máu tươi từ con mắt, cái miệng, hai lỗ tai hắn chảy ra ngoài, thế nhưng yêu chủ vẫn như trước kiên cường, cư nhiên hừ cũng không hừ một tiếng, mắt gắt gao trừng nam nhân trước mặt kia, phảng phất chỉ cần có một cơ hội liền cắn trả.

Thiên Xu hừ lạnh: “Thiên thú thượng cổ. Đáng tiếc!” Nhưng mà trong lúc hắn muốn chặt đứt tính mệnh yêu vật, đột nhiên cánh tay cảm thấy một trận lạnh lẽo, không khỏi buông lỏng tay ra.

Cúi đầu vừa nhìn, vội thấy cánh tay đã bị Thiên Tuyền đóng băng hết, xung quanh bốn phía bị bao phủ trong lớp sương dày đặc mờ ảo, nháy mắt bị đông cứng trong băng tuyết, ngay cả đất đá trên mặt đất cũng biến thành một vùng băng.

Lang yêu được phóng thích, con ngươi trở nên yêu mỵ, miệng hắn nhẹ nhàng lầm bầm một tiếng, trời quang thoáng đãng đột nhiên xuất hiện mây đen, tiếng sấm ù ù, sau đó kéo theo một hồi sấm chớp mưa bão.

Thiên Xu nhìn qua, một chút cũng không cảm thấy sợ hãi, chỉ là mang theo vài phần khó có thể tin, ngưng mắt nhìn nam tử trong trẻo nhưng lạnh lùng như băng kia.

“Thiên Tuyền, ngươi muốn cản trở ta?”

“Không được tổn thương hắn. Thân là tinh quân, cũng không thể lạm sát.” Thanh âm Thiên Tuyền vẫn là bình thản, nhưng bên trong không có chút dao động nào, kiên định vững vàng.

Thiên Xu hàng tỉ năm qua chưa bao giờ thấy trong mắt Thiên Tuyền tồn tại chút ôn nhu nào, thế nhưng song song nhìn hướng lang yêu kia lại càng thấm thía sâu sắc. Chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủn, có thể làm hắn biến hóa thế kia!!

Mà hắn, biết rõ không có khả năng dung túng cho Thiên Tuyền, mặc kệ hắn hãm sâu trong nghiệt duyên, nhưng bởi vì … một phút nhu tình kia mà không có biện pháp ngoan tuyệt xuất thủ gạt bỏ, giống như thường lệ.

Hắn chuyển mắt, liếc mắt nhìn sang lang yêu.

“Ta hôm nay liền buông tha cho hắn. Thế nhưng Thiên Tuyền, ngươi phải nhớ kỹ, tiên yêu khác biệt, ngươi che chở yêu nghiệt, một ngày kia trở lại thiên đình, không thể thoát khỏi trách phạt.”

“Đa tạ quan tâm.” Thiên Tuyền hiển nhiên vì thế thở phào nhẹ nhõm.

Toàn bộ thần sắc của hắn, Thiên Xu tự nhiên thấy rõ trong mắt, chưa bao giờ biết, nguyên lai trong lòng Thiên Tuyền, sự tồn tại của hắn đúng là cần né tránh như vậy.

“Ngươi liền tính toán như vậy? Hừ.”

Thiên Xu tay nhoáng lên, hàn băng tán đi.

“Ta chỉ khuyên ngươi, không có ai có thể thoát khỏi thiên đạo, tự giải quyết cho tốt.” Ống tay áo vung lên, sương mờ khắp nơi trên đất nhanh chóng biến mất, thoát khỏi băng tuyết lạnh lẽo, cỏ cây hoa lá lại đong đưa, xanh tươi như trước, bầu trời sấm chớp cuồn cuộn chợt trở nên yên tĩnh, quang đãng như xưa.

Sấm chớp xé trời, bông tuyết lạnh lẽo.

Vốn là không làm gì được vị Tham Lang tinh quân Thiên Xu này.

Tất cả, chỉ nằm trong một ý niệm của hắn.

Khi còn để ý, mọi sự sẽ ổn.

Khi buông tay, tất thẩy đều bị diệt vong.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương