Xu Thiên Dẫn
-
Chương 27
quân chỉ vô tình tru thiên nghịch, kiền khôn dị quái vấn phủ thái
quân vô tình hạ chỉ tru nghịch thiên, Càn Khôn dị quẻ vấn phủ thái (?)
Tòa tháp đen sừng sững đứng đó, vút trong tầng mây.
Mây xếp tầng tầng, phảng phất như cắn nuốt tầng tháp chín mươi chín.
Tháp trước người, chim thanh loan thu cánh cúi người, thương y thần nhân đứng trong gió, trong tay hắn trống không.
Chỉ là trong mắt hắn, phảng phất như xuyên thấu qua tầng mây trùng điệp, tầm nhìn vây quanh màn trời, nhìn rõ mộn một dị biến phát sinh ở hai cực Tây, Bắc.
“Tất ——” chim thanh loan bất chợt cất giọng hót, ngân vang kéo dài, cái đầu cọ cọ tay áo thần nhân. Lúc này, tầm mắt ngóng phương xa mới thu hồi lại, cúi đầu nhìn thần điểu thanh loan.
“Thương Lộ, ngươi đang lo lắng?”
Chim thanh loan theo thần nhân đã lâu, có linh tính, nghe vậy vội ngẩng đầu, đôi mắt êm dịu vẫn là khó nén lo âu nhìn dị biến nơi tháp trời.
Thương y thần nhân vươn tay, vỗ nhẹ đầu nó: “Không cần sợ. Thất nguyên giải hạn, số trời đã định. Bản quân còn, tháp sẽ không đổ.” Hắn thốt ra lời này không phải lời an ủi, chỉ là kiên định một sự thực hiển nhiên.
“Không hổ là người đứng đầu thất nguyên, có khí phách!”
Trong không trung, một người dậm chận bước ra, hình bóng hóa thực thể, giẫm lên mặt đất.
“Tham Lang tinh quân, lâu rồi ha.”
Là thương y thần nhân trong thất nguyên tinh quân —— Tham Lang tinh Thiên Xu.
Thiên Xu thấy người đến, cũng nhíu vùng xung quanh lông mày: “Thất Sát tinh quân, ngươi tới làm chi?”
Nhóm sao xấu tập trung một chỗ, vốn là điềm không may, huống chi hôm nay dưới trần thế, đã có hai hung tinh là Tham Lang hắn với Phá Quân hiện thế, nếu lại thêm Thất Sát, chỉ sợ tháp trụ không sập thì thế gian cũng đủ rối loạn.
Thất Sát tinh quân nhấc hàng lông mày rậm, thần sắc bất đắc dĩ: “Ngươi cho là ta rất muốn xuống đây hay sao? Nếu không phải hai bên tòa tháp đổ mất, mệnh số thế gian đại loạn, Ti Mệnh vội vàng đi thu thập cục diện rối rắm, cầu ta cũng không xuống!”
“Ti Mệnh tinh quân có việc giao phó bản quân?”
Chủ Bắc đẩu với Nam Đẩu cũng có chút giao tình.
Thất Sát gật đầu: “Ti Mệnh nhờ ta truyền tin cho ngươi, thiên đình chúng tiên đang chỉ trích vấn đề trùng tu tỏa yêu tháp quá chậm chạp, lúc này Kim Ngao bảo châu trong tháp phát sinh dị biến. Nếu sai lầm nữa, chỉ sợ Thiên Quân không thể rộng lượng hơn nữa, chắc chắn sẽ trách phạt.”
Thiên Xu trầm mặc trong chốc lát, liền nhìn đôi phương chắp tay nói: “Làm phiền Thất Sát tinh quân đưa tin, việc này bản quân tự có chủ trương, Ti Mệnh tinh quân không cần quan tâm.”
“A ——” Thất Sát ắt hẳn cũng biết tính nết cứng vừa nhắc vừa lạnh lùng của Tham Lang, nhất thời cứng miệng, rốt cuộc cũng đáp lại với thái độ tương đối ôn hòa. Vì vậy cũng chắp tay, nói: “Vậy được rồi. Xin cáo từ!”
Xoay người nhấc chân đi nhanh, đang lúc muốn bước vào hư không, bỗng nhiên dừng chân quay đầu lại, “À, đúng rồi, mới vừa nãy đi ngang qua thiên phong gặp Vũ Khúc tinh, hắn chết sống lôi kéo ta, muốn ta nói cho ngươi một chuyện.”
“Khai Dương?”
Vũ Khúc tinh nhân vì vi phạm tội giết nghiệt nên đang bị giam giữ trên đỉnh thiên phong, Thiên Xu nghe vậy có chút nghi hoặc.
“Hắn bảo Thiên Lý Nhãn thấy Ứng Long sau khi rời đi Tây Hải, đã trở về hành cung phía Nam.”
“…”
Thấy hắn trầm mặc không nói, Thất Sát cũng không để ý tới hắn có hiểu hay không, hai chân bước vào không trung, bỗng nhiên lại quay đầu lại: “Được rồi, còn có!” (J mất hình tượng quá anh ạ)
Thiên Xu ngẩng đầu nhìn hắn.
Thất Sát ít nhiều cũng cảm giác được nhãn thần sắc bén của đối phương gần như muốn đem người ăn tươi nuốt sống, không cho là đúng, nhếch miệng cười: “Ta quên mất, kỳ thực ta phụng mệnh Thiên Quân đưa chiếu chỉ.”
Nói xong, từ trong lòng móc ra một cuộn vải vàng, tiện tay ném qua không đợi nhìn thêm biểu tình của Thiên Xu, nhanh chóng vỗ hai tay, đi luôn không thèm quay đầu lại.
Thiên Xu lặng lẽ cúi đầu, mở cuộn vải.
Giấy trắng trên nền chữ đen, đúng ta chữ Thiên Quân tự tay viết.
Lời cũng không nhiều, chỉ có năm chữ thế nhưng khiến hắn thấy nhìn không khỏi giật mình.
“Nghịch thiên không tha, giết.”
Ý trên mặt chữ, cũng không nói rõ ai nghịch thiên, chỉ kiên định một ý, người có ý nghịch mệnh trời, giết không cần hỏi.
Trên trời dưới đất, người có ý nghĩ cũng có tâm nghịch mệnh trời chỉ có…
Thiên Xu tay cầm cuộn vải không khỏi căng thẳng.
Một lúc lâu, mới cầm cuộn vải trong tay chậm rãi thu lại, cất trong lòng.
Ý chỉ không có nói rõ người phương nào nghịch thiên, cần chứng thực.
“Thương Lộ.”
Nghe chủ nhân gọi, chim thanh loan ưỡn ngực giang cánh, cúi người xuống để hắn bước trên lưng.
Chỉ cần một khi chứng thực…
Sẳng giọng, trong mắt hiện lên một tia sát khí ngùn ngụt.
“Tới phương Nam.”
============================================
Hành cung phía Nam, tin tức long đế trở về trong chốc lát đã truyền khắp vùng đất phương Nam.
Trong núi, ngay cả con khỉ cũng xưng vương, Ứng Long vương không ở phía Nam đã hai nghìn năm rồi. Tất nhiên, không ít yêu quái chiếm đỉnh núi đằng trước, chỉ có hành cung phía Nam, tuy rằng vô chủ nhưng chúng nó cũng không dám có ý khinh nhờn, càng chẳng bao giờ cam đảm đặt chân tới lân cận.
Hôm nay long đế trở về, chúng yêu quanh đây giờ cũng không có khả năng không hay không biết.
Vùng cực Nam, từ xưa đến nay vốn là địa bàn của Ứng Long. Lại nói vị long đế này hai nghìn năm trước, thống lĩnh trăm vạn yêu tà nghịch thiên chống lại mệnh trời. Cho nên phải biết rằng, tôn uy của vị đại đế này cực kỳ khủng bố, lũ yêu không phải chỉ là kinh sợ.
Lại nói tiếp, đôi khi, yêu quái cũng như con người.
Vì vậy, hành cung phía Nam xưa nay yên bình, mấy hôm nay khách nối đuôi rồng rắn không dứt, kẻ tới đều là yêu quái ở đỉnh núi.
Đương nhiên những … yêu quái này không nhất định có khả năng gặp mặt hình dáng long đế, nhưng lễ nhiều người không trách, đạo lý dựa hơi người này, những yêu quái … tu luyện mấy trăm thậm chí mấy nghìn năm này lý nào lại không biết?
Nam cực này tuy là một góc trong đất trời thế nhưng nơi đây nắng mưa đầy đủ, vạn vật sinh sôi, cũng chưa không ít yêu quái dị thú. Nhưng người đến người đi trước thềm đá hành cung phía Nam, nếu xem xét tỉ mỉ, tuyệt đối biết rõ họ đều không phải là loài người.
Ngay trước mắt có ví dụ thiệt sống động đó thôi, con yêu đầu lớn như trâu, hai chân như voi, bụng dưới hình tam giác nổi rõ, từng bước từng bước đanh thép, ngay phía sau hắn, một đoàn khỉ mặt xanh long vàng cất bước lên điện.
《 Nam Châu dị vật chí 》 có viết, thú có tê giác đen ở dưới chân núi, thức ăn là cây gai, cũng là loài ăn thịt, hàm răng săc nhọn, mắt sáng như đuốc, là động vật hoang dã quý hiếm. Tê vương chiếm giữ trong núi, kéo dài đã hơn ngàn năm, tự nhiên có bản lĩnh.
Lại thấy một con yêu khác, thân hình cổ quái, lưng dài đuôi ngắn,, nhìn qua tuy rằng cổ quái, hắn tuy rằng cũng không có ý phô trương, nhưng yêu quái xung quanh đối với hắn có chút tôn kính, hóa ra chính là Yển (ve) tinh ngàn năm trên núi. Quái này tuy không phải yêu vật lợi hại, nhưng thuộc loài lân trùng. Xưa kia tương truyền, Yển tộc có một trường hợp thành rồng. Yển tinh người gọi tộc thằn lằn, nhưng thật ra có chút quan hệ với rồng.
Yêu quái vùng đất Nam xác thực không ít, Công yêu, chim chín đầu, Hoạch tinh, Điệp tiên, nghe tin mà đến, vùng núi hai nghìn năm tĩnh lặng thoáng cái náo nhiệt hẳn lên.
Mặt trời chiều tà tà chiếu xuống, rơi trên thềm đá trơn bóng trải dài trong núi. Tê vương thật vất vả chen chân vào phòng khách trong điện. Từ khi hắn tu luyện thành tinh, liền nghe nói trong linh sơn phía Nam, có mộtế một tòa hành cung, là chỗ ở của thượng cổ long đế.
Nhưng mà nơi đây như khu vực cấm, vô luận lão yêu quái tu luyện trăm ngàn tuổi, cũng không có cam đảm tùy tiện tới gần. Hôm nay có thể vào trong điện không tránh khỏi quan sát mọi nơi, mắt thấy trụ đá trái phải hai bên trang nghiêm đứng sừng sững, cung điện nổi bật vởi vẻ trang nghiêm to lớn, chính giữa được chiếu sáng bởi dạ minh châu, bình phong trang trí bởi san hô, xa hoa, nhìn không chớp mắt, toàn bộ những thứ này mấy con tiểu yêu bọn hắn … chưa từng thấy qua.
Đơn giản, chỉ cần nhìn thềm đá cẩm thạch tầng bậc từng bậc nối liền nhau như thang trời ở cửa điện kia đã hoảng sợ không thôi. Tất cả yêu quái ngồi chỗ này, tự biết động phủ hưởng lạc của yêu quái tự mình xưng vương mà khởi công xây dựng cách biệt hành cung trang nghiêm hùng vĩ trong núi sâu như trời và đất… nói tục hơn một chút, đó chính là sự khác biệt giữa sơn trại giặc cỏ với hành cung đế vương.
Các bảo bối ở cung điện đây dường như được đặt tùy ý, Tê vương trong lòng nhịn không được ngứa, nghe đồn bên trong điện gác giữ toàn là long vệ, đơn giản không thể bước vào. Thế nhưng, những bảo bối này thực sự mê hoặc nhân tâm, nếu có thể nhân lúc long đế không có ở đây dạo thử một vòng…
Trong lòng khẽ động, cước bộ liền bất tri bất giác trệt hướng. Đột nhiên từ trong trụ đá nứt ra tiếng vang, vang lên trên đỉnh đầu, hắn vội vã ngẩng đầu, hai mắt trừng to nhìn một cây trụ hình long di chuyển, lớp đá bên ngoài bong ra từng màng, hiện ra vảy rồng vàng! Chân long hiện hình, huyền tê vương sợ đến thối lui vài bước, ôm đầu chạy chối chết, mồm ‘chít chít’ kêu to.
Rồng điên cuồng gào thét, bay liệng trong khoảng không rồi đập xuống, trong chớp mắt biến thành một gã thị vệ trên người mặc khôi giáp ngăn ở trước người huyền tê vương.
Mắt sáng như đuốc, lũ yêu thấy mà đáy lòng phát lạnh.
Chợt nghe hắn nói: “Long chủ ở thiên điện bố trí tiệc rượu khoản đãi các vị, nếu không biết đường, bản vệ nguyện dẫn đường.”
“Không dám làm phiền! Không dám làm phiền!” Huyền tê vương mồ hôi lạnh ‘tí tách’ trên trán, mắt lén ngắm bộ áo giáp nặng như chì được giáp vệ mặc trên người, suy nghĩ trứ nếu là các tại hắn trên người, phỏng chừng hắn liên na đều na bất động, còn có chuôi này lóe hàn quang đích huyền thiết giáo… Nhìn nhìn lại ở đây mặt khác đích thập nhất căn thạch trụ, tâm trạng thích thích nhiên.
Lúc này, Yển tinh vừa vặn đi tới bên cạnh hắn, vỗ vai huyền tê vương, nói: “Hành cung Long đế cho dù vô chủ, cũng không phải là chỗ cho nhóm tiểu yêu chúng ta dám nghĩ.” Hắn huých khủy tay, ý bảo mở mắt nhìn trong góc kia, huyền tê vương theo hướng hắn chỉ nhìn lại, chỉ thấy trong xó góc kia hình như có thứ gì đó, nhìn kỹ rõ ràng là một đống màu trắng, xương khô hình dạng khác nhau của yêu quái!!
“Không nghe lời người già khuyên, nhìn gương trước mặt đi!”
Yển tinh ha hả cười, bỏ lại Huyền Tê vương đứng ngốc ở phía trước hai mắt trợn trắng.
=====================================
Bên trong điện, bách yêu tụ tập đầy đủ, so sánh với tiếng động ồn áo, nhốn nháo khi mới vào hành cung, lúc nàycó vẻ an tĩnh rất nhiều.
Chu vi hình tròng, trụ xoay quanh bốn hướng, vì vậy hành cung được xây theo thế, tốn Đông Nam, cấn Đông Bắc, càn Tây Bắc, khôn Tây Nam, hùng vĩ trường tồn.
tốn, cấn, càn, khôn: thẻ bát quái
Điện Đông Nam vừa vặn ở ở góc bên sườn, tuy hẻo lánh, nhưng thiết kế cực kỳ tinh xảo ảo diệu, tựa như lăng tiêu điện chúng tiên chầu chực hầu trời, có thể đem mọi cảnh tong điện thu vào tầm nhìn không sót gì, nhưng người phía dưới vô luận nhìn xung quanh như thế nào cũng không cách nào thấy tình huống sự việc.
Trong lầu các, bốn phía không một bức tường chắn, chỉ thấy song cửa sổ khắc hoa hoặc tấm bình phong vẽ lan đặt cách xa nhau, nhìn đơn giản nhưng tất nhiên cực kỳ thanh lịch. Đứng nơi này hướng mắt trông về phía xa, núi cao liên miên không ngớt, xanh bạt ngàn trải rộng, phảng phất như trời Bắc, trời Tây nghiêng lệch không chút ảnh hưởng.
Chúng yêu ánh mắt biểu lộ sự kính trọng đối với long đế, người lúc này đang ung dung phẹ nhàng lơ lửng trên không trung, mắt nhìn cảnh vật bên ngoài song cửa sổ. Bên cạnh một chén chè xanh, một cái đĩa có chút nhỏ, dưới sự chiếu sáng sáng rõ thì chính là đĩa hoa quả———- cam quýt.
Đĩa chỉ nhỏ bằng nắm tay một đứa trẻ con, ngón tay đang bóc tách vỏ thịt không phân ra, mủi hương thấm lòng toả ra chung quanh, thịt quả no đủ, sáng long lanh.
Hắn cũng không ăn vội, chỉ tách một múi lại một múi, sau đó tinh tế xếp ngay ngắn vào đĩa, không ngờ hàng múi ấy phảng phất như được đặt y hệt thuật chiêm tinh!
Hai gã giáp vệ ở bên cạnh hầu hạ không khỏi bị quẻ tượng hấp dẫn, vị trí sắp xếp của hàng cam quýt dần dần biến hình, phảng phất tiết ra mây trôi trong trời đất. Lại tựa như thiên trụ, khi thì âm dương huyễn biến (chuyển dịch), khi thì nhật nguyệt phá vỡ, lúc lại như phàm thế, thân ở trong đó, tùy theo ý chuyển động, tựa trong tổ chưa trứng, tổ phủ, trứng nở.
Nhìn hồi lâu, liệng long giáp vệ phảng phất như rơi vào trong đó, trán vả mồ hôi.
Vỏ quýt trên bàn dần dần rơi lả tả, trở lại hình dạng cũ nằm trên đĩa như lúc xưa. Trong lúc lơi là, quẻ tượng đã thành, quýt trong tay từng múi từng múi dừng lại.
Lúc này trên đĩa, múi quýt xếp chồng lên nhau, càn khôn. Càn là trời, là dương, khôn là đất, tính âm, hễ dương khí bay lên, âm khí lại giảm xuống, thiên địa không giao, vạn vật không có hình. Trên tay hắn còn duy nhất một mảnh, chưa đưa ra quyết định. Nếu có thể xoay Càn Khôn, âm dương giao cảm, trên dưới liên hệ, thiên địa tương giao, vạn vật thông suốt. Nếu nhưng âm dương đảo nghịch, vạn vật hung hiểm.
Đúng lúc then chốt, tâm hai vị giáp vệ đều rung lên, chỉ chờ người định, kết cục chỉ có một.
Ứng Long đang lúc xem dị quẻ trên bàn, không nhanh không chậm.
Bỗng nhiên ngón tay giơ lên, múi quýt mang tính quyết định rơi vào trong miệng.
Tựa như y hệt tình cảnh múi cam, thân mình no đủ tròn đầy hương nước trong nháy mắt bị đâm thủng, hai gã giáp vệ chỉ cảm thấy cả người mồ hôi nhễ nhại, phảng phất như mới từ trong cơn mộng sực tỉnh.
“Ly Việt, Mạch Canh.”
Hai gã giáp vệ vội vã định thần, thân mình thẳng tắptrả lời: “Có thuộc hạ.”
Ứng Long gập nhẹ ngón tay gõ gõ mặt bàn, cười hỏi: “Quýt Nam Châu ngọt như tiên mật, làm phần thưởng cho các ngươi nha.”
“Thuộc hạ không dám.”
Ứng Long mắt nhìn bọn họ, chỉ cười không nói, hai vị liệng long uy vũ bất phàm, một thời ở trước mặt mười vạn thủy dân Bắc Hải tộc quát tháo bay lượn trời cao,lúc này chỉ có cảm giác cả người rét run.
Chợt nghe bên hàng hiên vang lên tiếng bước chân cấp tốc, giáp vệ Hào Lăng vội vã bước đến, ngẫu nhiên đi qua nhẹ nhàng nhìn hai người đồng liêu liếc mắt một cái. Đối với biểu tình mồ hôi nhỏ giọt chảy ròng của bọn họ nhíu mày, nghĩ thầm quả nhiên không nên để cho hai người bọn họ hầu hạ long chủ, bất quá lúc này cũng không tiện tính toán những chuyện … này.
“Khởi bẩm long chủ, long thái tử Nam Hải cầu kiến.”
quân vô tình hạ chỉ tru nghịch thiên, Càn Khôn dị quẻ vấn phủ thái (?)
Tòa tháp đen sừng sững đứng đó, vút trong tầng mây.
Mây xếp tầng tầng, phảng phất như cắn nuốt tầng tháp chín mươi chín.
Tháp trước người, chim thanh loan thu cánh cúi người, thương y thần nhân đứng trong gió, trong tay hắn trống không.
Chỉ là trong mắt hắn, phảng phất như xuyên thấu qua tầng mây trùng điệp, tầm nhìn vây quanh màn trời, nhìn rõ mộn một dị biến phát sinh ở hai cực Tây, Bắc.
“Tất ——” chim thanh loan bất chợt cất giọng hót, ngân vang kéo dài, cái đầu cọ cọ tay áo thần nhân. Lúc này, tầm mắt ngóng phương xa mới thu hồi lại, cúi đầu nhìn thần điểu thanh loan.
“Thương Lộ, ngươi đang lo lắng?”
Chim thanh loan theo thần nhân đã lâu, có linh tính, nghe vậy vội ngẩng đầu, đôi mắt êm dịu vẫn là khó nén lo âu nhìn dị biến nơi tháp trời.
Thương y thần nhân vươn tay, vỗ nhẹ đầu nó: “Không cần sợ. Thất nguyên giải hạn, số trời đã định. Bản quân còn, tháp sẽ không đổ.” Hắn thốt ra lời này không phải lời an ủi, chỉ là kiên định một sự thực hiển nhiên.
“Không hổ là người đứng đầu thất nguyên, có khí phách!”
Trong không trung, một người dậm chận bước ra, hình bóng hóa thực thể, giẫm lên mặt đất.
“Tham Lang tinh quân, lâu rồi ha.”
Là thương y thần nhân trong thất nguyên tinh quân —— Tham Lang tinh Thiên Xu.
Thiên Xu thấy người đến, cũng nhíu vùng xung quanh lông mày: “Thất Sát tinh quân, ngươi tới làm chi?”
Nhóm sao xấu tập trung một chỗ, vốn là điềm không may, huống chi hôm nay dưới trần thế, đã có hai hung tinh là Tham Lang hắn với Phá Quân hiện thế, nếu lại thêm Thất Sát, chỉ sợ tháp trụ không sập thì thế gian cũng đủ rối loạn.
Thất Sát tinh quân nhấc hàng lông mày rậm, thần sắc bất đắc dĩ: “Ngươi cho là ta rất muốn xuống đây hay sao? Nếu không phải hai bên tòa tháp đổ mất, mệnh số thế gian đại loạn, Ti Mệnh vội vàng đi thu thập cục diện rối rắm, cầu ta cũng không xuống!”
“Ti Mệnh tinh quân có việc giao phó bản quân?”
Chủ Bắc đẩu với Nam Đẩu cũng có chút giao tình.
Thất Sát gật đầu: “Ti Mệnh nhờ ta truyền tin cho ngươi, thiên đình chúng tiên đang chỉ trích vấn đề trùng tu tỏa yêu tháp quá chậm chạp, lúc này Kim Ngao bảo châu trong tháp phát sinh dị biến. Nếu sai lầm nữa, chỉ sợ Thiên Quân không thể rộng lượng hơn nữa, chắc chắn sẽ trách phạt.”
Thiên Xu trầm mặc trong chốc lát, liền nhìn đôi phương chắp tay nói: “Làm phiền Thất Sát tinh quân đưa tin, việc này bản quân tự có chủ trương, Ti Mệnh tinh quân không cần quan tâm.”
“A ——” Thất Sát ắt hẳn cũng biết tính nết cứng vừa nhắc vừa lạnh lùng của Tham Lang, nhất thời cứng miệng, rốt cuộc cũng đáp lại với thái độ tương đối ôn hòa. Vì vậy cũng chắp tay, nói: “Vậy được rồi. Xin cáo từ!”
Xoay người nhấc chân đi nhanh, đang lúc muốn bước vào hư không, bỗng nhiên dừng chân quay đầu lại, “À, đúng rồi, mới vừa nãy đi ngang qua thiên phong gặp Vũ Khúc tinh, hắn chết sống lôi kéo ta, muốn ta nói cho ngươi một chuyện.”
“Khai Dương?”
Vũ Khúc tinh nhân vì vi phạm tội giết nghiệt nên đang bị giam giữ trên đỉnh thiên phong, Thiên Xu nghe vậy có chút nghi hoặc.
“Hắn bảo Thiên Lý Nhãn thấy Ứng Long sau khi rời đi Tây Hải, đã trở về hành cung phía Nam.”
“…”
Thấy hắn trầm mặc không nói, Thất Sát cũng không để ý tới hắn có hiểu hay không, hai chân bước vào không trung, bỗng nhiên lại quay đầu lại: “Được rồi, còn có!” (J mất hình tượng quá anh ạ)
Thiên Xu ngẩng đầu nhìn hắn.
Thất Sát ít nhiều cũng cảm giác được nhãn thần sắc bén của đối phương gần như muốn đem người ăn tươi nuốt sống, không cho là đúng, nhếch miệng cười: “Ta quên mất, kỳ thực ta phụng mệnh Thiên Quân đưa chiếu chỉ.”
Nói xong, từ trong lòng móc ra một cuộn vải vàng, tiện tay ném qua không đợi nhìn thêm biểu tình của Thiên Xu, nhanh chóng vỗ hai tay, đi luôn không thèm quay đầu lại.
Thiên Xu lặng lẽ cúi đầu, mở cuộn vải.
Giấy trắng trên nền chữ đen, đúng ta chữ Thiên Quân tự tay viết.
Lời cũng không nhiều, chỉ có năm chữ thế nhưng khiến hắn thấy nhìn không khỏi giật mình.
“Nghịch thiên không tha, giết.”
Ý trên mặt chữ, cũng không nói rõ ai nghịch thiên, chỉ kiên định một ý, người có ý nghịch mệnh trời, giết không cần hỏi.
Trên trời dưới đất, người có ý nghĩ cũng có tâm nghịch mệnh trời chỉ có…
Thiên Xu tay cầm cuộn vải không khỏi căng thẳng.
Một lúc lâu, mới cầm cuộn vải trong tay chậm rãi thu lại, cất trong lòng.
Ý chỉ không có nói rõ người phương nào nghịch thiên, cần chứng thực.
“Thương Lộ.”
Nghe chủ nhân gọi, chim thanh loan ưỡn ngực giang cánh, cúi người xuống để hắn bước trên lưng.
Chỉ cần một khi chứng thực…
Sẳng giọng, trong mắt hiện lên một tia sát khí ngùn ngụt.
“Tới phương Nam.”
============================================
Hành cung phía Nam, tin tức long đế trở về trong chốc lát đã truyền khắp vùng đất phương Nam.
Trong núi, ngay cả con khỉ cũng xưng vương, Ứng Long vương không ở phía Nam đã hai nghìn năm rồi. Tất nhiên, không ít yêu quái chiếm đỉnh núi đằng trước, chỉ có hành cung phía Nam, tuy rằng vô chủ nhưng chúng nó cũng không dám có ý khinh nhờn, càng chẳng bao giờ cam đảm đặt chân tới lân cận.
Hôm nay long đế trở về, chúng yêu quanh đây giờ cũng không có khả năng không hay không biết.
Vùng cực Nam, từ xưa đến nay vốn là địa bàn của Ứng Long. Lại nói vị long đế này hai nghìn năm trước, thống lĩnh trăm vạn yêu tà nghịch thiên chống lại mệnh trời. Cho nên phải biết rằng, tôn uy của vị đại đế này cực kỳ khủng bố, lũ yêu không phải chỉ là kinh sợ.
Lại nói tiếp, đôi khi, yêu quái cũng như con người.
Vì vậy, hành cung phía Nam xưa nay yên bình, mấy hôm nay khách nối đuôi rồng rắn không dứt, kẻ tới đều là yêu quái ở đỉnh núi.
Đương nhiên những … yêu quái này không nhất định có khả năng gặp mặt hình dáng long đế, nhưng lễ nhiều người không trách, đạo lý dựa hơi người này, những yêu quái … tu luyện mấy trăm thậm chí mấy nghìn năm này lý nào lại không biết?
Nam cực này tuy là một góc trong đất trời thế nhưng nơi đây nắng mưa đầy đủ, vạn vật sinh sôi, cũng chưa không ít yêu quái dị thú. Nhưng người đến người đi trước thềm đá hành cung phía Nam, nếu xem xét tỉ mỉ, tuyệt đối biết rõ họ đều không phải là loài người.
Ngay trước mắt có ví dụ thiệt sống động đó thôi, con yêu đầu lớn như trâu, hai chân như voi, bụng dưới hình tam giác nổi rõ, từng bước từng bước đanh thép, ngay phía sau hắn, một đoàn khỉ mặt xanh long vàng cất bước lên điện.
《 Nam Châu dị vật chí 》 có viết, thú có tê giác đen ở dưới chân núi, thức ăn là cây gai, cũng là loài ăn thịt, hàm răng săc nhọn, mắt sáng như đuốc, là động vật hoang dã quý hiếm. Tê vương chiếm giữ trong núi, kéo dài đã hơn ngàn năm, tự nhiên có bản lĩnh.
Lại thấy một con yêu khác, thân hình cổ quái, lưng dài đuôi ngắn,, nhìn qua tuy rằng cổ quái, hắn tuy rằng cũng không có ý phô trương, nhưng yêu quái xung quanh đối với hắn có chút tôn kính, hóa ra chính là Yển (ve) tinh ngàn năm trên núi. Quái này tuy không phải yêu vật lợi hại, nhưng thuộc loài lân trùng. Xưa kia tương truyền, Yển tộc có một trường hợp thành rồng. Yển tinh người gọi tộc thằn lằn, nhưng thật ra có chút quan hệ với rồng.
Yêu quái vùng đất Nam xác thực không ít, Công yêu, chim chín đầu, Hoạch tinh, Điệp tiên, nghe tin mà đến, vùng núi hai nghìn năm tĩnh lặng thoáng cái náo nhiệt hẳn lên.
Mặt trời chiều tà tà chiếu xuống, rơi trên thềm đá trơn bóng trải dài trong núi. Tê vương thật vất vả chen chân vào phòng khách trong điện. Từ khi hắn tu luyện thành tinh, liền nghe nói trong linh sơn phía Nam, có mộtế một tòa hành cung, là chỗ ở của thượng cổ long đế.
Nhưng mà nơi đây như khu vực cấm, vô luận lão yêu quái tu luyện trăm ngàn tuổi, cũng không có cam đảm tùy tiện tới gần. Hôm nay có thể vào trong điện không tránh khỏi quan sát mọi nơi, mắt thấy trụ đá trái phải hai bên trang nghiêm đứng sừng sững, cung điện nổi bật vởi vẻ trang nghiêm to lớn, chính giữa được chiếu sáng bởi dạ minh châu, bình phong trang trí bởi san hô, xa hoa, nhìn không chớp mắt, toàn bộ những thứ này mấy con tiểu yêu bọn hắn … chưa từng thấy qua.
Đơn giản, chỉ cần nhìn thềm đá cẩm thạch tầng bậc từng bậc nối liền nhau như thang trời ở cửa điện kia đã hoảng sợ không thôi. Tất cả yêu quái ngồi chỗ này, tự biết động phủ hưởng lạc của yêu quái tự mình xưng vương mà khởi công xây dựng cách biệt hành cung trang nghiêm hùng vĩ trong núi sâu như trời và đất… nói tục hơn một chút, đó chính là sự khác biệt giữa sơn trại giặc cỏ với hành cung đế vương.
Các bảo bối ở cung điện đây dường như được đặt tùy ý, Tê vương trong lòng nhịn không được ngứa, nghe đồn bên trong điện gác giữ toàn là long vệ, đơn giản không thể bước vào. Thế nhưng, những bảo bối này thực sự mê hoặc nhân tâm, nếu có thể nhân lúc long đế không có ở đây dạo thử một vòng…
Trong lòng khẽ động, cước bộ liền bất tri bất giác trệt hướng. Đột nhiên từ trong trụ đá nứt ra tiếng vang, vang lên trên đỉnh đầu, hắn vội vã ngẩng đầu, hai mắt trừng to nhìn một cây trụ hình long di chuyển, lớp đá bên ngoài bong ra từng màng, hiện ra vảy rồng vàng! Chân long hiện hình, huyền tê vương sợ đến thối lui vài bước, ôm đầu chạy chối chết, mồm ‘chít chít’ kêu to.
Rồng điên cuồng gào thét, bay liệng trong khoảng không rồi đập xuống, trong chớp mắt biến thành một gã thị vệ trên người mặc khôi giáp ngăn ở trước người huyền tê vương.
Mắt sáng như đuốc, lũ yêu thấy mà đáy lòng phát lạnh.
Chợt nghe hắn nói: “Long chủ ở thiên điện bố trí tiệc rượu khoản đãi các vị, nếu không biết đường, bản vệ nguyện dẫn đường.”
“Không dám làm phiền! Không dám làm phiền!” Huyền tê vương mồ hôi lạnh ‘tí tách’ trên trán, mắt lén ngắm bộ áo giáp nặng như chì được giáp vệ mặc trên người, suy nghĩ trứ nếu là các tại hắn trên người, phỏng chừng hắn liên na đều na bất động, còn có chuôi này lóe hàn quang đích huyền thiết giáo… Nhìn nhìn lại ở đây mặt khác đích thập nhất căn thạch trụ, tâm trạng thích thích nhiên.
Lúc này, Yển tinh vừa vặn đi tới bên cạnh hắn, vỗ vai huyền tê vương, nói: “Hành cung Long đế cho dù vô chủ, cũng không phải là chỗ cho nhóm tiểu yêu chúng ta dám nghĩ.” Hắn huých khủy tay, ý bảo mở mắt nhìn trong góc kia, huyền tê vương theo hướng hắn chỉ nhìn lại, chỉ thấy trong xó góc kia hình như có thứ gì đó, nhìn kỹ rõ ràng là một đống màu trắng, xương khô hình dạng khác nhau của yêu quái!!
“Không nghe lời người già khuyên, nhìn gương trước mặt đi!”
Yển tinh ha hả cười, bỏ lại Huyền Tê vương đứng ngốc ở phía trước hai mắt trợn trắng.
=====================================
Bên trong điện, bách yêu tụ tập đầy đủ, so sánh với tiếng động ồn áo, nhốn nháo khi mới vào hành cung, lúc nàycó vẻ an tĩnh rất nhiều.
Chu vi hình tròng, trụ xoay quanh bốn hướng, vì vậy hành cung được xây theo thế, tốn Đông Nam, cấn Đông Bắc, càn Tây Bắc, khôn Tây Nam, hùng vĩ trường tồn.
tốn, cấn, càn, khôn: thẻ bát quái
Điện Đông Nam vừa vặn ở ở góc bên sườn, tuy hẻo lánh, nhưng thiết kế cực kỳ tinh xảo ảo diệu, tựa như lăng tiêu điện chúng tiên chầu chực hầu trời, có thể đem mọi cảnh tong điện thu vào tầm nhìn không sót gì, nhưng người phía dưới vô luận nhìn xung quanh như thế nào cũng không cách nào thấy tình huống sự việc.
Trong lầu các, bốn phía không một bức tường chắn, chỉ thấy song cửa sổ khắc hoa hoặc tấm bình phong vẽ lan đặt cách xa nhau, nhìn đơn giản nhưng tất nhiên cực kỳ thanh lịch. Đứng nơi này hướng mắt trông về phía xa, núi cao liên miên không ngớt, xanh bạt ngàn trải rộng, phảng phất như trời Bắc, trời Tây nghiêng lệch không chút ảnh hưởng.
Chúng yêu ánh mắt biểu lộ sự kính trọng đối với long đế, người lúc này đang ung dung phẹ nhàng lơ lửng trên không trung, mắt nhìn cảnh vật bên ngoài song cửa sổ. Bên cạnh một chén chè xanh, một cái đĩa có chút nhỏ, dưới sự chiếu sáng sáng rõ thì chính là đĩa hoa quả———- cam quýt.
Đĩa chỉ nhỏ bằng nắm tay một đứa trẻ con, ngón tay đang bóc tách vỏ thịt không phân ra, mủi hương thấm lòng toả ra chung quanh, thịt quả no đủ, sáng long lanh.
Hắn cũng không ăn vội, chỉ tách một múi lại một múi, sau đó tinh tế xếp ngay ngắn vào đĩa, không ngờ hàng múi ấy phảng phất như được đặt y hệt thuật chiêm tinh!
Hai gã giáp vệ ở bên cạnh hầu hạ không khỏi bị quẻ tượng hấp dẫn, vị trí sắp xếp của hàng cam quýt dần dần biến hình, phảng phất tiết ra mây trôi trong trời đất. Lại tựa như thiên trụ, khi thì âm dương huyễn biến (chuyển dịch), khi thì nhật nguyệt phá vỡ, lúc lại như phàm thế, thân ở trong đó, tùy theo ý chuyển động, tựa trong tổ chưa trứng, tổ phủ, trứng nở.
Nhìn hồi lâu, liệng long giáp vệ phảng phất như rơi vào trong đó, trán vả mồ hôi.
Vỏ quýt trên bàn dần dần rơi lả tả, trở lại hình dạng cũ nằm trên đĩa như lúc xưa. Trong lúc lơi là, quẻ tượng đã thành, quýt trong tay từng múi từng múi dừng lại.
Lúc này trên đĩa, múi quýt xếp chồng lên nhau, càn khôn. Càn là trời, là dương, khôn là đất, tính âm, hễ dương khí bay lên, âm khí lại giảm xuống, thiên địa không giao, vạn vật không có hình. Trên tay hắn còn duy nhất một mảnh, chưa đưa ra quyết định. Nếu có thể xoay Càn Khôn, âm dương giao cảm, trên dưới liên hệ, thiên địa tương giao, vạn vật thông suốt. Nếu nhưng âm dương đảo nghịch, vạn vật hung hiểm.
Đúng lúc then chốt, tâm hai vị giáp vệ đều rung lên, chỉ chờ người định, kết cục chỉ có một.
Ứng Long đang lúc xem dị quẻ trên bàn, không nhanh không chậm.
Bỗng nhiên ngón tay giơ lên, múi quýt mang tính quyết định rơi vào trong miệng.
Tựa như y hệt tình cảnh múi cam, thân mình no đủ tròn đầy hương nước trong nháy mắt bị đâm thủng, hai gã giáp vệ chỉ cảm thấy cả người mồ hôi nhễ nhại, phảng phất như mới từ trong cơn mộng sực tỉnh.
“Ly Việt, Mạch Canh.”
Hai gã giáp vệ vội vã định thần, thân mình thẳng tắptrả lời: “Có thuộc hạ.”
Ứng Long gập nhẹ ngón tay gõ gõ mặt bàn, cười hỏi: “Quýt Nam Châu ngọt như tiên mật, làm phần thưởng cho các ngươi nha.”
“Thuộc hạ không dám.”
Ứng Long mắt nhìn bọn họ, chỉ cười không nói, hai vị liệng long uy vũ bất phàm, một thời ở trước mặt mười vạn thủy dân Bắc Hải tộc quát tháo bay lượn trời cao,lúc này chỉ có cảm giác cả người rét run.
Chợt nghe bên hàng hiên vang lên tiếng bước chân cấp tốc, giáp vệ Hào Lăng vội vã bước đến, ngẫu nhiên đi qua nhẹ nhàng nhìn hai người đồng liêu liếc mắt một cái. Đối với biểu tình mồ hôi nhỏ giọt chảy ròng của bọn họ nhíu mày, nghĩ thầm quả nhiên không nên để cho hai người bọn họ hầu hạ long chủ, bất quá lúc này cũng không tiện tính toán những chuyện … này.
“Khởi bẩm long chủ, long thái tử Nam Hải cầu kiến.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook