Một giấc này của Thân Giác ngủ đến mức mặt trời treo cao. Lúc cậu tỉnh lại, ngoài việc đau đầu còn cảm thấy có chút hoảng hốt. Chờ đến khi tỉnh táo lại cậu mới nhìn xung quanh.

Cậu đang ở trong phòng khách sạn của Tư Vũ, xem ra người hôm qua mà cậu nhìn thấy đúng thật là Tư Vũ, nhưng làm sao đối phương biết được cậu đang ở đó?

Cậu muốn hỏi Tư Vũ, nhưng lúc ra ngoài cậu lại phát hiện Tư Vũ không có trong phòng, thậm chí trên bàn ăn cũng không có bữa sáng, chuyện này ít nhiều gì cũng có chút kỳ lạ. Vì trong một tháng Thân Giác ở lại nơi này, không một ngày nào mà Tư Vũ không làm bữa sáng cho cậu cả.

Hắn vẫn luôn nói với Thân Giác rằng bữa sáng tự làm sạch sẽ hơn rất nhiều so với đồ ăn bên ngoài, lại còn ngon hơn hẳn. Cho nên mỗi ngày Thân Giác đều phải ăn xong hết bữa sáng mà Tư Vũ làm thì hắn mới thả người ra khỏi cửa.

Thân Giác không chỉ không tìm thấy Tư Vũ trong phòng mà còn không tìm thấy cả điện thoại của mình. Nhưng hiện tại đã là 9 giờ, Thân Giác chỉ có thể vội vàng tắm rửa một chút, vừa thay quần áo xong liền xuất phát đi đến công ty. Tuy không tìm thấy điện thoại, nhưng tối qua Thân Giác đã đoán trước được sẽ phải uống rượu, cho nên cậu đã không tự mình lái xe đến nhà hàng.

Lúc cậu lái xe đến công ty thì vừa đúng 10 giờ.

Thân Giác vừa đi vào công ty liền hướng đến phòng họp mà đi. Khi trợ lý nhìn thấy Thân Giác thì vội vàng đuổi theo, "Tổng giám đốc, Lý tổng, người phụ trách của tập đoàn Du thị đã đến, ông ấy đang bàn chuyện hợp đồng với giám đốc Sở trong phòng họp."

Thân Giác ừ một tiếng, bước chân vẫn không ngừng. Tối hôm qua cậu đã uống quá nhiều, nếu không thì cậu hẳn đã gọi điện cho Sở Hách báo rằng mọi chuyện đã được bàn xong hết vào tối hôm qua. Cậu gõ hai cái lên cửa phòng họp rồi đẩy cửa bước vào. Vừa đi vào, cậu liền nhìn thấy được sắc mặt của Sở Hách thay đổi một cách rõ ràng.

Thân Giác nhìn thấy phản ứng của đối phương thì khẽ nhíu mày, nhưng rất nhanh sau đó Sở Hách liền trở lại như thường, còn mỉm cười chào hỏi cậu, "Nghe Lý tổng nói hôm qua cậu đã uống rất nhiều, sao hôm nay lại đến sớm thế?"

"So với Lý tổng thì những thứ tôi uống không phải là rượu đâu." Thân Giác ngồi xuống vị trí bên cạnh Sở Hách, nhìn về phía hợp đồng trên bàn, "Đã ký rồi sao? Là bản hợp đồng thứ mấy rồi?"

....

Sau khi ký xong hợp đồng, Sở Hách tiễn người phụ trách của tập đoàn Du thị xuống xong thì xoay người trở về. Khi đến văn phòng, nhìn thấy Thân Giác đang ngồi trên ghế làm việc của mình thì biểu tình của cậu ta thoáng đổi.

"Sở Hách, không phải mẹ cậu đang bệnh sao? Không phải lúc này cậu nên ở trong bệnh viện chiếu cố mẹ mình sao?" Thân Giác thấy cậu ta bước vào thì bàn tay đang đang quay bút chợt dừng lại, hai bàn tay giao nhau đặt trên bàn, biểu tình có chút nghiêm túc.

Mẹ của Sở Hách là một vị Omega nam.

"Ba của tớ... đã đến chăm rồi. Sáng nay Lý tổng gọi điện thoại cho tớ, nói về chuyện ký hợp đồng vào lúc 10 giờ, tớ.... Không phải là do tớ sợ rằng cậu sẽ đến không được hay sao? Gọi điện thoại thì cậu vẫn luôn tắt máy, cho nên tớ liền đến đây trước." Sở Hách rất ít khi nói chuyện ấp a ấp úng như thế này, điều này càng khiến cho Thân Giác thêm hoài nghi.

Ánh mắt Thân Giác trầm xuống, "Cậu có phải là đang giấu tôi chuyện gì hay không?"

Sở Hách lập tức lắc đầu, nhưng khi đối diện với ánh mắt của Thân Giác, cuối cùng thì cậu ta cũng xấu hổ nói: "A Giác, tớ... tớ không lừa cậu đâu. Lúc này cậu nên nhanh chóng đi một chuyến đến cục cảnh sát đi, kỳ thật vào sáng nay cảnh sát đã gọi điện đến công ty, nói rằng... muốn cậu đến phối hợp điều tra."

....

Lúc Thân Giác đi đến cục cảnh sát theo lời của Sở Hách thì đã là 11 giờ trưa, sau khi cậu báo tên thì cảnh sát dẫn cậu đi đến trước cửa phòng nào đó. Cậu nhìn thấy Tư Vũ trong phòng, tay Tư Vũ bị còng vào ghế, có lẽ đã một đêm không ngủ, sắc mặt hắn có chút trắng bệch, bất quá biểu tình vẫn rất bình tĩnh.

"Cậu quen người này không?" Cảnh sát bên cạnh hỏi.

Thân Giác vừa gật đầu liền nghe thấy đối phương nói: "Hắn bị nghi ngờ có liên quan đến việc gây thương tích một vị Omega, vị Omega kia còn đang được trị liệu tại bệnh viện. Cậu chắc hẳn cũng biết vị Omega kia, cậu chính là người giám hộ của người nọ."

Thân Giác cực kỳ kinh ngạc về chuyện này, cậu nhìn về phía cảnh sát đang đứng bên cạnh, "Anh nói người bên trong đánh Thương Già Dư đến mức phải nhập viện?"

Theo điều tra ban đầu thì chính là như vậy, chúng tôi đã xem video giám sát của khách sạn M, camera theo dõi đã quay được nghi can đã ra vào phòng khách sạn. Nhưng vẫn có chút đáng ngờ, vì chúng tôi đã tìm được một mảnh thủy tinh trong phòng tắm, khẳng định đó chính là hung khí đã gây thương tích cho khuôn mặt của người bị hại, nhưnh mặt trên chỉ tìm thấy vân tay của chính người bị hại mà thôi." Cảnh sát dừng một chút, đột nhiên chuyển đề tài, "Cậu có biết nghi can và người bị hại là anh em không?"

.....

Thân Giác được đưa đến một căn phòng khác, cảnh sát tra hỏi hơn một tiếng mới dừng lại rồi rời đi. Qua một lúc lâu sau, cảnh sát phụ trách thẩm vấn rời đi lại trở về.

"Người bị hại đã tỉnh, nhưng hiện tại cảm xúc của y rất kích động, mãnh liệt yêu cầu đưa hình phạt cho nghi can, có điều án kiện này lại có chút phức tạp. Không chỉ việc nghi can và người bị hại là anh em, đồng thời chúng tôi cũng không thể bỏ qua trường hợp người bị hại có khả năng đã tự mình hại mình vào tối hôm qua. Còn cậu, người giám hộ, trong một trình độ nhất định cũng sẽ bị truy cứu tội không hoàn thành nghĩa vụ giám hộ. Theo như chúng tôi biết thì trong khoảng thời gian này cậu đã không chiếu cố người bị hại mà vẫn luôn ở cùng nghi can. Nếu như án kiện này được phán quyết thì cậu nhất định cũng có một phần trách nhiệm. Chúng tôi bên này kiến nghị cậu nên phối hợp với người bị hại một chút, để y có thể rút lại đơn kiện thì sẽ tốt hơn. Nếu không, căn cứ theo luật quốc tế thì nghi can rất có khả năng sẽ bị phán giam giữ có thời hạn từ ba năm đến năm năm."

Luật quốc tế phá lệ mà bảo vệ những Omega gánh trên mình trọng trách sinh sản này, cho nên một khi Omega bị xâm hại, những vụ án như vậy sẽ bị phán quyết rất nặng nề, đặc biệt là một Alpha như Tư Vũ.

Ở trong mắt nhiều người, việc Alpha cường tráng bạo lực với Omega nhu nhược là một chuyện hoàn toàn không thể tha thứ được.

Lúc Thân Giác đi đến bệnh viện, chờ một lúc mới gặp được Thương Già Dư.

Thời điểm cậu tiến vào phòng bệnh, Thương Già Dư mặc đồ bệnh nhân đang ngồi trên mép giường. Đồng phục bệnh nhân tựa hồ có chút rộng, khoác lên người y có chút gầy yếu.

"Thương Già Dư." Thân Giác cất lời.

Người đang ngồi ở mép giường không hề quay đầu lại, "Anh đến đây làm gì?"

"Cậu cũng biết mục đích tôi đến đây là gì, hẳn là tôi nên hỏi cậu đang muốn làm gì đây chứ?" Thân Giác đã xem video giám sát ở cục cảnh sát, nhìn thấy được, đêm qua cậu bị Thương Già Dư đưa đến khách sạn M rồi sau đó Tư Vũ mới đến.

Thương Già Dư nghe được lời này thì chậm rãi quay đầu lại. Lúc y quay đầu lại, sau khi Thân Giác nhìn thấy gương mặt kia thì trên mặt hiện lên vài phần kinh ngạc.

Trên thái dương của Thương Già Dư có một vết sẹo dài tầm bốn centimet, có vẻ là vừa mới được khâu lại, nhìn qua giống một con giun đang bò trên mặt. Nó hoàn toàn phá đi mỹ cảm của khuôn mặt y. Sau khi nhìn thấy biểu tình của Thân Giác, y cúi đầu xuống, "Có phải nó rất xấu hay không?" Không đợi Thân Giác trả lời, y lại nói, "Tôi cũng cảm thấy rất xấu, nhưng mà tôi rất thích nó."

Lúc này, Thân Giác đã cảm thấy được rất rõ ràng rằng Thương Già Dư trước mắt mình đã thay đổi, đã không còn giống lúc trước nữa, nhưng trước đó cũng là ngụy trang của Thương Già Dư mà thôi. Dù sao thì những kiếp trước y cũng ngụy trang cực kỳ tốt, có thể khóc lóc trước mặt Thân Giác, cũng có thể trở mặt bán Thân Giác đi.

Hiện tại có lẽ chỉ là Thương Già Dư không muốn giả vờ nữa mà thôi.

"Tôi đến đây muốn nói với cậu về chuyện của Tư Vũ..." Còn chưa kịp dứt lời thì Thân Giác đã bị cắt ngang.

"Tư Vũ? Tư Vũ nào cơ? Anh là đang muốn nói đến anh trai cùng cha khác mẹ của tôi, Thương Diễn Vũ đúng không?" Thương Già Dư nhếch miệng, cười đến cực kỳ khó coi, "Anh muốn cầu tình thay cho anh ta phải không?"

Thân Giác trầm mặc một lúc rồi nói: "Đúng vậy."

Thương Già Dư nga một tiếng, có vẻ như trong dự kiến của mình. Y an tĩnh một lúc rồi nói: "Có phải anh đã biết hết rồi không? Anh cũng biết anh ta là anh trai của tôi rồi mà đúng không? Cũng phải, dù sao thì khuôn mặt của chúng tôi cũng giống nhau như đúc, làm sao có thể không biết cho được? Ngay cả Sở Hách cũng đoán được, anh lại không phải là kẻ ngốc, chỉ là anh không để tâm mà thôi."

Ba chữ "không để tâm", y cắn răng mà nhấn mạnh.

Y nhìn về phía Thân Giác, lúc này lại nhấp môi cười khẽ, "Thương Diễn Vũ có nói với anh về chuyện của tôi và anh ta không?"

"Không." Thân Giác nói.

Thương Già Dư nói: "Vậy tôi nói cho anh nghe vậy."

Trong câu chuyện xưa của Thương Già Dư, câu chuyện của vị học trưởng đẹp trai nhiều tiền và đôi song sinh kia liền biến thành một phiên bản rất khác. Người chị vẫn luôn làm việc trong cửa hàng bánh kem bên ngoài trường học để kiếm tiền. Có một lần nọ, vì cô sinh bệnh cho nên nhờ em gái mình đến thay mình một ngày, hôm đó chính là lần đầu tiên người em gặp mặt vị học trưởng kia.

Từ lúc vị học trưởng kia đi vào cửa hàng liền nhìn thấy người em đang đứng sau quầy. Lúc chọn bánh kem, anh nhìn bánh kem một chút thì lại nhìn người em gái một lần, cuối cùng, khi đã nhìn đến mức người em phải trợn trắng mắt hết lên thì anh ta mới vội vàng mua một chiếc bánh kem. Nhưng khi anh đã mua được bánh cũng không rời đi ngay lập tức, mà ngồi lại cửa hàng bánh kem hết cả buổi tối.

Cho đến khi đóng cửa, người em đi đến nói với học trưởng nọ rằng đã đến lúc phải đóng cửa rồi, anh mới đỏ mặt hỏi có thể xin phương thức liên lạc của nàng được hay không?

Lúc đó người em cũng không thấy đối phương vừa mắt, liền nói rằng: "Nếu anh đến đây mua bánh kem mỗi ngày thì tôi sẽ cho anh thông tin liên lạc của tôi."

Từ đó, vị học trưởng nọ đã thật sự đến mua bánh kem mỗi ngày, tất nhiên, thông tin liên lạc mà anh có được cũng là của người chị.

Vào lần đầu tiên mà học trưởng nhìn thấy hai chị em xuất hiện cùng một lúc thì anh và người chị đã ở bên nhau rồi. Ngày hôm đó, anh ta rõ ràng đã ngây người cả ra, anh có chút không phân rõ được đâu là chị đâu là em, vì hai chị em không chỉ lớn lên giống nhau như đúc, mà ngay cả tin tức tố cũng rất giống nhau.

Sau một thời gian dài ở chung, anh ta cuối cùng cũng phân biệt được. Người có tính tình ôn nhu chính là chị, còn người tính tình hoạt bát chính là em.

Lúc học trưởng tốt nghiệp, anh đã uống rất nhiều rượu. Người chị muốn dìu anh ta về thì anh ta không chịu, còn phát điên vì đã uống say. Người em đứng ở đằng sau nhìn, cảm thấy anh ta rất quá quắt liền nhịn không được mà nói dỗi một câu. Nhưng vị học trưởng lại quay đầu qua, thốt lên rằng.

"Vào lần đầu tiên anh gặp em, em đã hung dữ như vậy, sau này em lại đột nhiên cực kỳ ôn nhu, anh lúc đó còn cảm thấy có chút không quen..."

Đây là những lời của người say, nhưng hai chị em lại không hề say.

Phản ứng đầu tiên của người em chính là lập tức nhìn về phía người chị, nhưng người chị một lời cũng không nói, chỉ tiếp tục đến dìu học trưởng.

Về sau, người chị kết hôn với học trưởng, hoàn toàn trở thành một quý phu nhân nhà giàu. Còn người em, sau khi tốt nghiệp liền đi làm. Vì nàng lớn lên cực kỳ xinh đẹp, cho nên vẫn luôn bị cấp trên quấy rầy. Nàng chướng mắt những người kia, cho nên mỗi lần như vậy liền cực kỳ hung dữ mà mắng ngược lại. Nhưng nàng không thắng được khi đối phương ngáng chân nàng, nếu không phải động tay động chân với nàng thì chính là cố ý đẩy nồi cho nàng, đoạt đi công trạng của nàng.

Nàng nhịn không được mà gọi điện cho chị của mình, nàng biết, trong nhà của học trưởng có mở công ty.

"Chị ơi, chị có thể nói anh rể an bài một chức vị trong công ty của anh ấy cho em được không ạ?"

Người em cảm thấy, nếu như đến công ty của anh rể nàng làm việc, nhất định sẽ không ai dám quấy rầy nàng nữa. Nhưng chính chị gái lại từ chối nàng.

"Bên phía anh rể em, chị không nói được đâu." Ngữ khí của người chị vẫn ấm áp nhu hòa như cũ, "Nếu em cảm thấy đi làm bên ngoài vất vả quá thì không cần phải đi làm nữa đâu, mỗi tháng chị sẽ cho em tiền, chị nuôi em."

Những lời này đã chọc giận người em, nàng chưa bao giờ cảm thấy bản thân kém hơn chị gái mình. Nàng chỉ muốn có một công việc để có thể chân chính thể hiện năng lực trong công việc của mình mà thôi, nhưng qua lời của người chị thì nàng lại như một con trùng hút máu vậy.

Sau đó, người em tự mình thay đổi công việc. Vì lớn lên quá xinh đẹp, rất nhanh liền được lão tổng của công ty mới coi trọng. Người em cảm thấy đối phương miễn cưỡng cũng được, liền nói chuyện yêu đương với đối phương. Nhưng yêu đương chưa được nửa năm, nàng bị người ta đến tận công ty đòi đánh.

Nữ nhân kia vậy mà lại là vợ của lão tổng. Cô ta nắm tóc của người em mà kéo lê trên mặt đất, mắng nàng là tiểu tam, bảo nàng không biết xấu hổ. Việc này nháo đến cực kỳ lớn, đến mức người chị và học trưởng cũng biết chuyện.

Người em bị đánh đến nhập viện. Đến khi vào bệnh viện, nàng mới biết bản thân đã mang thai, chỉ là đứa trẻ đã không thể giữ được.

Nàng cực kỳ tức giận, muốn kiện cho vợ của lão tổng phải vào tù, nhưng chị gái lại nói với nàng rằng.

"Việc này là do em sai trước. Tuy em buồn vì đứa trẻ kia, nhưng đứa trẻ kia vốn không nên xuất hiện trên đời này. Nếu em sinh nó ra, nó chính là một đứa con ngoài giá thú, thật sự rất khó nghe đúng không? Em à, thôi bỏ đi nhé, em muốn kiện cô ấy thì việc này sẽ nháo đến lớn hơn nữa, sau này em làm người như thế nào bây giờ? Tất cả mọi người đều sẽ biết những chuyện không tốt mà em đã làm."

"Những chuyện không tốt? Chuyện không tốt?" Người em tức đến bật cười, "Chị cảm thấy em cố ý đi làm tiểu tam của người ta đúng không? Chị cảm thấy em hạ tiện đến như vậy đúng không?"

Người chị lập tức phủ nhận, "Tất nhiên là chị không nghĩ như vậy rồi. Anh rể em nói, nếu công khai chuyện này ra, không biết kết quả sẽ như thế nào. Hơn nữa, nếu như đâm đơn kiện thì tất cả mọi người trong thành phố đều sẽ biết hết, chuyện này đối với em là một thương tổn quá lớn. Anh ấy có cách để âm thầm chỉnh tên không biết xấu hổ kia một trận."

Người em nhìn về phía người chị, trầm mặc một hồi lâu mới nói: "Chị thật sự tin em không phải là tiểu tam?"

"Đương nhiên là tin rồi, chị chính là chị ruột của em mà." Người chị dùng những lời thề son sắt mà nói.

Nhưng lúc sau, khi người em đi vào nhà vệ sinh, người chị và học trưởng đi vào phòng bệnh. Hai người không nhìn thấy nàng, liền cho rằng nàng đã xuống lầu tản bộ, lúc nói chuyện cũng không hề bận tâm.

"Haizz, nói tới nói lui thì em gái em cũng phải gánh một phần trách nhiệm. Nàng có phải là không có đầu óc phải không? Lúc nàng yêu đương không điều tra thử xem đối phương đã kết hôn hay chưa sao? Còn bị người ta đánh ghen đến tận cửa, chuyện này nói ra cũng thật mất mặt."

Người em nghe được những lời này thì lập tức muốn ra ngoài đối chất với học trưởng một trận. Nàng còn chưa kịp ra ngoài thì đã nghe được thanh âm của chị mình.

"Thôi, nàng cũng đã khổ đến vậy rồi. Nói đến cũng là em sai, lúc trước em ấy bảo em nhờ anh cho em ấy một vị trí trong công ty, lúc đó em đã không đồng ý. Có khả năng là một mình em ấy ở bên ngoài quá vất vả, cho nên mới nhất thời mà lầm đường lạc lối, đi làm.... của người ta. Dù sao thì sau này em ấy sẽ sửa đổi, chúng ta vẫn nên giúp đỡ em ấy nhiều chút."

Về sau, người em câu dẫn anh rể, còn mang thai con của anh ta, cũng chính là Thương Già Dư.

......

*Phiên bản của Thương Diễn Vũ ở chương 240 cho ai muốn xem lại nhé.

.....

Lúc Thương Già Dư kể chuyện xưa, y cực kỳ bình tĩnh, tựa như chuyện này không phải là chuyện của ba mẹ y vậy. Y thậm chí còn chủ động nói về chuyện y đã từng lên kế hoạch như thế nào để khiến cho Thương Diễn Vũ bị đuổi khỏi nhà, bị đưa đến bệnh viện tâm thần.

"Khi tôi còn nhỏ, tôi rất muốn được chơi cùng với Thương Diễn Vũ, tôi gọi hắn là anh trai, đi theo sau mông hắn, tự mình làm quà tặng cho hắn ta. Nhưng hắn chưa bao giờ để ý đến tôi dù chỉ một chút cho đến khi tôi nghe thấy hắn ở sau lưng gọi tôi là tiểu tiện chủng. Anh nói xem, Thương Diễn Vũ có phải rất giống mẹ của hắn không? Đều rất thích nói bậy sau lưng người khác." Đôi mắt hạnh nhân của Thương Già Dư cong cong, "Năm đó, dì cả vậy mà lại cầu tình cho người phụ nữ đã hại mẹ tôi sảy thai. Hiện tại anh cũng như vậy, muốn cầu tình cho Thương Diễn Vũ, anh nói xem, tôi làm thể nào để có thể đoạt anh lại được đây?"

Có lẽ câu chuyện mà Thương Già Dư kể lại càng thiên về phía y và mẹ y hơn, nhưng ít nhất Thân Giác lúc này đã bắt đầu thật sự có chút hiểu biết về chuyện xưa giữa bậc cha chú của hai người. Từ trước đến nay, sợ rằng trên đời này không bao giờ xảy ra chuyện yêu hận không lý do.

Thậm chí, Thân Giác còn thoáng đoán được nguyên nhân vì sao những kiếp trước Thương Già Dư lại chán ghét cậu đến vậy.

Thương Già Dư vẫn luôn gọi Thân Giác là anh trai, dù cho là Thân Giác đã bảo y gọi bằng tên ngay từ ban đầu nhưng y vẫn luôn cố chấp gọi cậu là anh trai. Lúc y vừa mới chuyển đến thì cũng không lộ rõ bản chất như vậy. Nhưng về sau, khi y phát hiện được điểm mấu chốt của Thân Giác thì vẫn luôn nhảy múa tại đó, dù y phạm phải rất nhiều sai lầm nhỏ nhặt, Thân Giác đều có thể bao dung tất cả. Lúc này, y mới bắt đầu chân chính câu dẫn Diêu Triển.

Có lẽ cuộc sống của mười tám năm trước đã khiến cho tâm lý của Thương Già Dư trở nên có chút vặn vẹo. Vì bị chuyện tranh cãi tình cảm của bậc cha chú liên lụy, thời kỳ thiếu niên mà y trải qua đã bị ảnh hưởng, y liền coi Thân Giác là thế thân của Thương Diễn Vũ, thậm chí còn có khả năng y coi Thân Giác là thế thân của người dì cả ôn nhu kia, dù sao thì Thân Giác đối xử với y cũng rất mực dịu dàng.

Mỗi một câu anh ơi mà y gọi có khả năng không phải là đang gọi Thân Giác. Hết thảy tất cả những thứ y làm, kỳ thật đều là vì muốn trả thù Thương Diễn Vũ, báo thù cho bản thân mình, cũng là báo thù cho mẹ của mình.

Đến sau này, khi Thương Diễn Vũ muốn y sinh con cho hắn, y không đấu lại đối phương cho nên mới tìm đến Thân Giác.

Ở trong lòng y, đại khái là vì anh trai sai, vậy thì tìm một anh trai khác đến trả lại là được.

Chỉ là hiện tại Thân Giác đã có Tố Hồi Kính, khôi phục lại được ký ức của mình, đã không còn đối xử dịu dàng và bao dung với Thương Già Dư nữa, cho nên y mới có thể phân rõ được anh trai này không phải là anh trai mình, cảm tình về sau cũng dần lệch hướng.

.....

"Hắn cũng là người bị hại, Thương Già Dư." Thân Giác nhẹ giọng nói.

Nụ cười trên mặt Thương Già Dư biến mất không thấy đâu nữa, "Nhưng hắn chính là người làm hại tôi. Nếu anh muốn cầu tình cho hắn ta, được thôi, anh lại đây."

Thân Giác nhìn y nửa ngày mới chậm rãi bước qua.

Vừa lại gần, cậu đã bị kéo đến mức phải khom người xuống, Thương Già Dư dán bên lỗ tai cậu, nói: "Đánh dấu tôi đi, Thân Giác, tôi muốn anh đánh dấu tôi hoàn toàn."

-----------

D: Lúc edit đến đoạn chuyện xưa của mẹ Tiểu Vũ và mẹ Tiểu Dư, thật sự không nhịn được.

Chuyện xưa của mẹ Tiểu Dư chi tiết như vậy, cộng thêm cả câu nói của mẹ Tiểu Vũ trước khi chết: Đừng học theo mẹ. => chứng tỏ có khả năng cao đó chính là câu chuyện thật (mặc dù nó thiên về góc nhìn của người em hơn).

Không thể phủ nhận, việc mẹ của Tiểu Dư làm là hoàn toàn sai, nhưng vì một người đàn ông mà xoay em mình như chong chóng vậy, dù cho là cố tình hay vô tình thì thật sự rất độc ác (x1000 lần sự độc ác cũng được nữa). Người em từ đầu cũng không để ý đến học trưởng, cho nên cũng không để ý đến chuyện chị mình giấu việc người mà học trưởng gặp không phải là mình. Vậy mà người chị lại vì sợ chồng mình có tình cảm với em mình(?) cho nên đối xử với em ruột mình như vậy. Thật sự là rất trà xanh, còn là trà xanh với người thân ruột thịt của mình 😊

Còn ông học trưởng là sai hoàn toàn nha (về việc ngoại tình) 😊 ngu thì chịu khóc lóc cl.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương