Xử Lý Vạn Nhân Mê Một Trăm Loại Phương Pháp
-
Chương 245: Xử lý Alpha (26)
Wp: D301203
Tư Vũ muốn đến đây?
Khi Thân Giác nghe được tin này, phản ứng đầu tiên chính là nghĩ đến Diêu Triển, đối phương đến đây, khả năng cao sẽ gặp được Diêu Triển. Vậy thì Tư Vũ có yêu Diêu Triển không?
"Hửm? Sao em không nói gì?" Thân Giác trầm mặc khiến cho Tư Vũ nhịn không được mà cất tiếng hỏi. Trong giọng nói của hắn mang theo ý dò hỏi, "Em không muốn tôi đến sao?"
Thân Giác lấy lại tinh thần, "Không phải, chỉ cảm thấy có chút đột ngột mà thôi, khi nào thì anh đến đây? Em sẽ đến sân bay đón anh."
"Không cần phải đón tôi, tôi chỉ cần em đến xem buổi diểu diễn đầu tiên của tôi ở chỗ em là được." Tư Vũ nói.
.....
Tư Vũ không nói cho Thân Giác biết khi nào hắn sẽ đến nơi, Thân Giác nghỉ ngơi ở nhà hai ngày. Trong hai ngày này, thiên hạ thái bình, Thương Già Dư và Diêu Triển không hề tìm đến cửa.
Đến ngày thứ ba, cậu lại một lần nữa quay lại công ty làm việc, đúng lúc bắt gặp Thương Già Dư bên ngoài công ty.
Thương Già Dư đang đứng chung một chỗ với Sở Hách, lúc nhìn thấy Thân Giác thì lập tức đi đến, "Anh ơi, cơ thể anh khỏe hơn chưa?"
Thân Giác nhìn y, thoáng nhíu mi, "Tại sao cậu lại ở chỗ này?"
"Là Trần tổng đích thân gọi cậu ấy đến." Sở Hách đã đi đến từ bao giờ, cười nói, "Sau này Tiểu Dư sẽ là người mẫu mà công ty của chúng ta đặc biệt mời đến, chuyên thử những mẫu đồ mới của công ty."
Người mẫu thử đồ vẫn luôn được thuê từ bên ngoài, mỗi lần có nhu cầu cần người mẫu thì sẽ liên hệ với những người mẫu đang hợp tác với công ty. Trước đó, công ty chưa từng cố ý mời một người mẫu nào, huống hồ Thương Già Dư cũng không tính là người mẫu.
Nhưng đích thân tổng tài mời Thương Già Dư đến, nên không thể can thiệp được, Thân Giác chỉ có thể gật đầu, nhanh chóng đi về văn phòng của mình.
Những ngày này, Thương Già Dư không giống như một người mẫu đến thử quần áo mà lại càng giống một trợ lý hơn. Lâu lâu y sẽ đi vào đưa cà phê, đưa điểm tâm cho Thân Giác. Trợ lý có muốn ngăn cản cũng không thể cản được, hôm nay trợ lý còn đến sớm hơn cả Thân Giác, tận mắt nhìn thấy Trần tổng đích thân đưa Thương Già Dư đến công ty. Có thể nói y chính là một vị tiểu tổ tông, trợ lý không thể đắc tội được.
Vì vậy mỗi khi mà Thương Già Dư đi vào văn phòng, trợ lý chỉ có thể khó xử nhìn về phía Thân Giác.
Thân Giác thấy Thương Già Dư cứ nhiều lần ra ra vào vào, nhịn không được ngẩng đầu lên, quay đầu nhìn về phía người bên cạnh, "Cậu đang làm gì vậy?"
Thương Già Dư chớp mắt, "Em đem cà phê vào cho anh, ly cà phê trước đó đã nguội hết rồi, cà phê mà nguội thì không còn ngon nữa rồi."
Thân Giác liếc mắt nhìn về phía ly cà phê bên cạnh, "Là cậu pha?"
Thương Già Dư chợt khựng lại, lúc sau mới nói: "Không phải, là em nhờ người khác pha giùm em."
"Tất cả mọi người đều rất bận, đừng nhờ người khác phải pha cà phê giúp cậu nữa. Nếu cậu thấy chán thì có thể đeo tai nghe xem phim hoặc chơi game cũng được. Có diều cậu qua văn phòng của Sở Hách đi, hẳn là cậu ta rất hoan nghênh cậu." Thân Giác lại một lần nữa cúi đầu, ngữ khí lãnh đạm.
"Anh ơi, anh còn đang giận em sao? Hôm đó em có chút quá chén cho nên nói ra toàn là lời mê sảng, anh đừng giữ những lời đó trong lòng." Thương Già Dư nhỏ giọng nói, thấy Thân Giác không để ý đến mình, ánh mắt y lóe lên, sau đó bắt lấy bàn tay của Thân Giác, trực tiếp ngồi lên bàn làm việc của Thân Giác.
Bỗng dưng bị ép mặt đối mặt với đối phương, Thân Giác có chút sửng sốt, đang muốn đem người kéo xuống thì cửa văn phòng cậu chợt mở ra.
"A Giác, tớ muốn bàn bạc với cậu.... Thật xin lỗi, thật xin lỗi, tớ quên mất phải gõ cửa, buổi tối tớ sẽ quay lại sau." Sở Hách vừa bước một chân vào lại nhanh chóng rụt trở về, lúc rời đi còn không quên cẩn thận đóng cửa lại.
Cho đến khi đã trở lại văn phòng của chính mình thì cậu ta mới giật mình, sờ cằm nghĩ lại. Nếu Thương Già Dư có thể được đích thân Trần tổng mời đến, mờ ám bên trong cậu ta cũng có biết đôi chút, chắc hẳn là Diêu Triển đã ra mặt, nhưng một màn ban nãy là chuyện gì?
Kỳ thật Sở Hách đã sớm cảm thấy kỳ lạ, trước đó Thương Già Dư còn than vãn về Diêu Triển với cậu ta, bây giờ Diêu Triển lại đưa người đến công ty của bọn họ, chuyện này...
Thôi, vòng tròn nhà giàu loạn thật.
Lúc này, Thân Giác tại văn phòng.
Thân Giác muốn kéo Thương Già Dư trên bàn xuống, Thương Già Dư sống chết không chịu, luồn tới lách lui, như một con cá chạch vậy. Thật vất vả mới có thể kéo người xuống được thì y lại nhanh chóng leo lên ngồi lại. Cuối cùng, không biết vì sao mà lại ngồi lên đùi Thân Giác.
Lần này ngồi xuống được, Thương Già Dư lại càng không chịu đi xuống, gắt gao mà ôm lấy Thân Giác.
"Thương Già Dư, cậu bước xuống." Giọng nói của Thân Giác đầy lạnh lẽo.
Thương Già Dư ôm lấy cổ Thân Giác, "Em không xuống đâu, trừ khi anh trai chịu tha lỗi cho em."
"Cậu không xuống đúng không?" Ngữ khí của Thân Giác thêm nặng nề.
"Không..." Chưa nói xong một câu thì người đã bị đẩy ra, sau liền bị rót một đầu cà phê.
Trợ lý bên ngoài đột nhiên nghe thấy tiếng thét chói tai phát ra từ bên trong, sau lại nhìn thấy vị tiểu tổ tông kia bụm mặt chạy ra từ văn phòng của sếp.
Quần áo của Thân Giác cũng không tránh được mà bị bắn vào một chút, bất quá, trong văn phòng của cậu có một phòng tắm nhỏ có vòi sen, và một phòng chứa quần áo. Cậu đi vào thay một chiếc sơ mi mới, sau khi đi ra liền dùng điện thoại nội bộ gọi đến văn phòng của Sở Hách.
"Lúc nãy cậu muốn bàn chuyện gì với tôi?"
Trong giọng của Sở Hách có chút cổ quái, "Cậu xong rồi?"
"Xong chuyện gì?" Thân Giác hỏi xong, đột nhiên phản ứng lại được, trên gương mặt có chút giận, "Sở Hách, cậu là đang nghĩ cái gì vậy?"
Sở Hách khụ khụ hai tiếng, "Không có gì, chuyện gì tớ cũng không nghĩ cả, bây giờ tớ qua liền."
Bất quá, đến khi cậu ta phát hiện Thân Giác đã thay chiếc sơ mi mới thì biểu tình lại trở nên có chút vi diệu, cậu ta còn hỏi về Thương Già Dư, "Không phải Tiểu Dư vừa mới ở đây sao? Đã đi đâu rồi?"
Cho đến khi cậu ta đi đến bàn làm việc, phát hiện trên đó là ly cà phê trống không với vết bẩn loang trên thành ly, biểu tình của cậu ta không thể dùng hai chữ vi diệu để hình dung được nữa, "Các cậu còn đánh đổ cả cà phê nữa à? Quả là kịch liệt nha."
Nhưng sau khi bị Thân Giác lạnh lùng nhìn qua thì cậu ta lập tức chuyển đề tài về lại chính sự.
.....
Nhờ ly cà phê kia, Thương Già Dư trở nên an phận, đến lúc tan tầm mới lại một lần nữa xuất hiện trước mặt Thân Giác, y đã tắm và thay một bộ quần áo khác. Tuy ly cà phê kia không phải quá nóng, nhưng nó cũng khiến cho khuôn mặt của y bị bỏng đỏ lên, khiến cho lúc y xuất hiện vẫn luôn che lấy dấu đỏ vì bỏng trên mặt mình đi.
Y nhìn Thân Giác, cũng không nói nhiều, chỉ gọi một tiếng anh ơi rồi im lặng đi theo sau Thân Giác.
Sở Hách cùng Thân Giác đi đến bãi đỗ xe, nhìn về phía Thương Già Dư đằng sau vài lần, nhịn không được mà dùng khuỷu tay chọt nhẹ Thân Giác một cái, nhỏ giọng, "Sao lại thế này?"
"Cái gì lại thế này?" Thân Giác nói.
"A Giác, cậu biết mà còn hỏi nữa à." Sở Hách sợ Thương Già Dư đang đi ở đằng sau nghe được, cho nên tiến lại cực kỳ gần với Thân Giác, "Trước đó không phải Thương Già Dư thoạt nhìn rất hoạt bát hay sao? Sao lúc này lại..."
Còn chưa kịp nói xong thì đã bị đẩy ra.
Cậu ta có chút ngạc nhiên, nhìn về phía Thương Già Dư chen vào giữa cậu ta cùng với Thân Giác, "Tiểu Dư, cậu làm gì vậy?"
Một tay của Thương Già Dư vẫn còn đang che mặt mình lại, buồn bực nói: "Không có gì." Nhưng người lại gắt gao dán lên người Thân Giác. Thân Giác tránh qua một bên, y cũng ghé lại gần, phảng phất như một đứa trẻ dính liền lên Thân Giác vậy.
Sở Hách thấy vậy thì biểu tình có chút xấu hổ, rất nhanh cậu ta liền tạm biệt Thân Giác và Thương Già Dư. Không còn Sở Hách nữa, Thương Già Dư liền buông tay xuống, ngữ khí cực kì ủy khuất, nói: "Anh trai ơi, mặt em đỏ một mảng lớn như vậy, không thể gặp người khác nữa rồi."
Thân Giác liếc nhìn y một cái, nơi mà Thương Già Dư bị bỏng nặng nhất chính là vầng trán bên trái kéo dài đến xương gò má trái, so với da thịt trắng nõn xung quanh, chỗ kia đúng thật là đỏ lên khá rõ ràng.
"Anh ơi, về nhà anh chườm đá cho em một chút đi." Thương Già Dư thấy Thân Giác nhìn y một cái thì do dự mà bắt lấy ống tay áo của Thân Giác, còn ngẩng đầu lên, dùng đôi mắt ướt át của mình nhìn về phía đối phương.
Nhưng những lời mà y vừa nói ra xong, người bên cạnh đã trực tiếp đi về phía trước. Bàn tay mà Thương Già Dư vươn ra dừng lại giữa không trung, y cắn răng, tay chậm rãi nắm chặt lại, nhưng rất nhanh sau đó, y lại bụm mặt, vội vàng đi theo.
Thân Giác vừa lên xe, y cũng nhanh chóng ngồi lên ghế phụ lái, thắt chặt đai an toàn. Chờ đến khi Thân Giác khởi động xe xong thì y mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Tuy y đi theo Thân Giác về nhà được, nhưng toàn bộ hành trình Thân Giác vẫn luôn không để ý đến y, đến lúc về đến nhà vẫn như vậy. Lúc đầu, Thân Giác còn ngẫu nhiên trả lời y được vài câu, hiện tại cậu căn bản không hề nói một lời.
Tuy tan tầm mỗi ngày Thương Già Dư đều có thể ngồi xe Thân Giác về, nhưng gần như chỉ có một mình y nói chuyện, căn bản Thân Giác không hề nói một người nào. Liên tục ba, bốn ngày sau, cả hai người đều không nói một lời nào.
Lúc Thân Giác làm việc, có đôi lúc Thương Già Dư sẽ ngồi tại sô pha trong văn phòng của Thân Giác, y nhìn thấy Thân Giác nói chuyện với trợ lý, cùng Sở Hách nói chuyện, hàn huyên với đối tác, nhưng cậu lại không nói một câu nào với y.
Một ngày nọ, vào lúc tan tầm Diêu Triển đã đến công ty của Thân Giác, tại chỗ đỗ xe, gã muốn cưỡng chế lôi Thân Giác lên xe nhưng lại bị Thân Giác gọi bảo vệ đến đuổi. Gã cảm thấy không còn mặt mũi nào, chỉ có thể ngượng ngùng bỏ đi.
Đảo mắt, thời gian đã qua được bảy ngày.
Vào sáng sớm ngày thứ tám, Thân Giác nhận được tin nhắn của Tư Vũ.
Trong tin nhắn chính là địa chỉ rạp hát và thời gian diễn ra vở kịch.
Hắn còn nói: " Ngài Chocolate thân mến, tôi đã giữ vé cho em, em nhất định phải đến nha."
Thời điểm bắt đầu diễn chính là 8 giờ tối nay.
Tư Vũ đã đến.
Nhờ tin nhắn của Tư Vũ, hôm nay lúc đi làm Thân Giác vẫn luôn cảm thấy nôn nóng một cách khó hiểu, cậu cũng không biết lý do tại sao, chỉ ẩn ẩn cảm thấy sẽ có chuyện gì đó sẽ xảy ra, nhưng đây cũng chính là một cơ hội.
Nếu đối phương mãi ở nước M, thời gian mà cậu có thể ở lại nước M cũng hữu hạn, hơn nữa mày cũng phải tăng ca mà, số lần có thể gặp mặt đối phương cũng không nhiều.
Vì muốn đến xem Tư Vũ diễn, hôm nay Thân Giác không tăng ca, cậu phá lệ mà tan làm đúng giờ, trở về nhà tắm rửa, xong hết mới lái xe đến địa chỉ mà người nọ gửi đến.
Lúc cậu ra ngoài cũng không cố ý tránh mặt Thương Già Dư, lúc bước ra khỏi cửa, Thương Già Dư còn hỏi một câu, "Anh ơi, anh đi đâu vậy?"
Chỉ là Thân Giác không trả lời.
Khi Thân Giác đến nơi đã là 7 giờ 40. Lúc đỗ xe cậu tốn đến năm phút, có vẻ người đến xem diễn vào tối nay khá đông.
Sau khi cậu xuống xe liền gọi cho Tư Vũ, vừa gọi vừa tiến vào nhà hát.
Ở đầu bên kia, mất một lúc Tư Vũ mới bắt máy, "Em đến rồi đúng không? Em đứng ở cửa chờ một chút nhé, tôi kêu người đưa vé cho em." Hình như là hắn rất bận, vừa nói xong câu đó hắn liền ngắt điện thoại.
Thân Giác chỉ đành đứng ở cửa nhà hát chờ một lúc, tầm khoảng năm phút sau, có một nam sinh trẻ tuổi lại gần Thân Giác, thăm dò hỏi: "Ngài chắc hẳn là ngài Thân đúng không?"
"Vâng." Thân Giác nói.
Nam sinh nọ cười nhẹ, lấy một tấm vé ra, "Đây là vé của ngài, ngài vào ghế nhanh nhé, hôm nay có chút đông." Nam sinh hỗ trợ dẫn Thân Giác vào chỗ, sau đó còn cho Thân Giác một chai nước. Còn Thân Giác, sau khi ngồi vào chỗ, cậu mới phát hiện vé của mình chính là ghế chính giữa hàng đầu tiên.
Nói cách khác, vị trí này của cậu chính là nơi gần sân khấu nhất, là vị trí có tầm nhìn tốt nhất.
Vào đúng 8 giờ.
Tiết mục chính thức bắt đầu.
Lần này, Tư Vũ không diễn vở mà diễn vở diễn mới . Lần này, hắn hoàn toàn khác với hình tượng tiểu ni cô kiều mị đầy hoạt bát, người đứng trên sân khấu cứ như thật sự là một nữ tướng quân tầm tam tuần, đầy anh tư hào sảng.
Lúc hắn xướng đến câu "Vì quốc gia thì màng gì đến phu vong tử vẫn, đã tận trung thì cần gì hỏi đến công huân", ở dưới đài có không ít cảm xúc của người xem bị đẩy đến cao trào. Đến khi kết thúc, cả đôi mắt cũng đều đỏ lên.
Sau khi buổi biểu diễn kết thúc, nam sinh lúc đầu đưa vé cho Thân Giác lại xuất hiện.
"Ngài Thân, mời ngài theo tôi."
Nam sinh đưa Thân Giác đến phòng hóa trang ở lầu một, "Đây là phòng hóa trang cá nhân của Tư Vũ lão sư, lúc này anh ấy vẫn còn đang từ chối tiếp khách ở cánh gà. Những đại nhân vật đến xem vào hôm nay khá đông, phỏng chừng phải mất một lúc lâu mới có thể lên đây được." Nói đến đây, nam sinh chớp mắt với Thân Giác, "Tấm vé của ngài hôm nay có rất nhiều người muốn mua lại với giá cao, nhưng ngay từ đầu Tư Vũ lão sư đã nói qua với nhà hát hết rồi, vé này nhất định phải để lại cho anh ấy."
Sau khi nam sinh rời đi, một mình Thân Giác ngồi đợi trong phòng hóa trang.
Phòng hóa trang này còn lớn hơn so với phòng hóa trang bên nước M của Tư Vũ, bàn trang điểm rộng đến mức gần như là vài người nằm lên cũng được. Xem ra, nhà hát này cũng tốn không ít tâm tư mời Tư Vũ đến đây.
Cậu đợi hơn nửa tiếng cũng không chờ được người, có chút nhàm chán cho nên cậu liền ngồi lên chiếc ghế trước bàn trang điểm. Chỉ là vừa ngồi xuống thì cửa đã bị mở ra từ bên ngoài.
Là Tư Vũ.
Tư Vũ nhanh chóng vọt vào, trở tay liền khóa cửa. Sau khi đã đóng cửa cẩn thận thì hắn thở ra một hơi, trong mắt vẫn còn sót lại chút sợ hãi, "Thiếu chút nữa là tôi đã không thoát được rồi."
Thân Giác nhìn đối phương qua gương, "Buổi biểu diễn hôm nay rất xuất sắc."
"Cảm ơn em." Tư Vũ đã bước đến, bàn tay đặt lên vai Thân Giác, hắn khom lưng, cũng nhìn Thân Giác qua gương. Lớp trang điểm vào tối hôm nay của hắn rất đậm, nhưng cũng cực kỳ xinh đẹp, khiến cho người ta nhịn không được mà nhìn chằm chằm vào hắn, "Chắc hẳn em đã đợi lâu lắm, đã ăn tối chưa?"
"Vẫn chưa ăn." Thân Giác nói, "Có điều em cũng không đói."
Tư Vũ thu tay lại, bắt đầu tháo trang sức ra. Hắn tháo rất chậm rãi, lúc nói chuyện cũng cực kỳ ung dung thong thả, "Không đói cũng không thể nhịn ăn được, ít nhiều gì em cũng phải ăn một chút." Tháo trang sức xong, hắn đặt trang sức lên chiếc kệ ở đằng sau. Lúc xoay người trở về, đôi mắt được vẽ thành mắt phượng nhẹ nhàng chớp lấy, "Nếu không thì, chúng ta ăn trong phòng này trước nhé?"
Bàn tay trắng muốt của hắn lại mạnh mẽ đặt lên vai Thân Giác, cũng ẩn ẩn có xu thế dời xuống dưới.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook