Xông Vào Ngõ Âm Dương
Chương 97: Máy tính tử vong 3

Trần Dương hỏi: "Phân cục chúng ta có hai vị trí đúng không?"

"Ba vị trí." Mã Sơn Phong trả lời.

Trần Dương đếm đếm, thầm nghĩ ba vị trí hơi nhiều bèn nói: "Hình như chỉ có cháu là cần danh ngạch, năm rồi lão Khấu đã tham gia, không cần nữa. Cầu Đạo cũng không cần, Tiểu Lỵ về Mao Sơn cũng không cần. Còn lại Lục Tu Chi cũng không cần danh ngạch, cháu nghĩ cháu cũng không cần đâu."

Mã Sơn Phong nói: "Không tốt lắm. Phải chừa chút mặt mũi, tất cả đều đi cửa sau sẽ kích động những người khác."

Trần Dương liếc nhìn hai thành viên của tổng cục, cậu thúc nhẹ cùi chỏ vào người Độ Sóc đang uống rượu bên cạnh: "Người của tổng cục anh kìa, không tranh thủ?" Cậu vừa nói vừa quay đầu nhìn qua, phát hiện hắn đã uống gần nửa chai rượu trắng, cậu hoảng hồn vội giật lấy chai rượu: "Mới bắt đầu mà anh đã uống nhiều như vậy?"

Độ Sóc hớp nhẹ hai hớp, nghe vậy nói: "Mới nửa chai. Bọn họ cũng uống kìa." Hắn chỉ về phía Mã Sơn Phong và Lục Tu Chi, trước mặt hai người là nửa ly rượu trắng. Ông ra hiệu về phía thím Mã, ý là có bà ở đó, ông không dám say rượu. Lục Tu Chi không có hành vi mờ ám gì, chỉ dùng hành động cho thấy hắn thích rượu dương mai ướp lạnh hơn rượu trắng.

Trần Dương tịch thu nửa chai rượu trắng còn lại: "Em giám sát anh uống, không được phép say."

Độ Sóc im lặng trong chốc lát, cuối cùng nói: "Được rồi, nghe lời em." Hắn chỉ có thể từ từ uống nửa ly rượu còn lại trong tay. Trần Dương chỉ chỉ vào hai thành viên của tổng cục, ý bảo hắn trả lời câu hỏi vừa nãy. Đối với việc này, Độ Sóc khá lạnh lùng: "Ngay cả "Chướng ngại vật trên đường" nho nhỏ mà cũng cần đi đường tắt, chứng tỏ thực lực yếu kém. Không có thực lực, không có tâm tư ngay thẳng, đi cũng mất mặt mà thôi."

Trần Dương vỗ tay bôm bốp: "Thật nghiêm khắc." Cậu quay đầu nói với Mã Sơn Phong: "Lần này tất cả mọi người cùng đi đến Thiên Sư phủ, Ngỗi Tuyên và Cơ Khương cũng đi luôn. Chú thím Mã có đi không?"

Mã Sơn Phong vốn định từ chối, nhưng nghe thấy Ngỗi Tuyên cũng đi bèn vội vàng đồng ý. Sau đó ông lại nhớ đến việc học của cô bé: "Chẳng lẽ phải xin nghỉ?"

"Nói Ngỗi Tuyên đi học thì thà nói đi lập bang phái còn đúng hơn." Trần Dương liếc nhìn cô bé đang vô cùng sung sướng khi giành ăn với Đại Béo thành công, cậu nói tiếp: "Đừng nghĩ cháu không biết, giáo viên đến tận nhà rồi. Học sinh các lớp, ngay cả học sinh cá biệt cũng gọi Ngỗi Tuyên một tiếng "đại ca". Lưu manh mới tới gần đó cũng phải đưa tiền bảo kê cho cô bé, còn giao hẹn với nhau."

Mã Sơn Phong cười ngượng: "Con nít đùa giỡn thôi mà."

Trần Dương đã không còn hy vọng gì đối với sự cưng chiều mù quáng của Mã Sơn Phong với cô bé, cậu nói tiếp: "Xin nghỉ học một tuần, đi du lịch cũng tốt."

Mã Sơn Phong chạy đi thương lượng với thím Mã, bà rảnh rỗi không có việc gì, hơn nữa không đi thì không được gặp Ngỗi Tuyên đến cả tuần, thế nên bà lập tức đồng ý. Còn về Cơ Khương thì không đáng lo, trước kia cô đi lại bên ngoài, rất quen thuộc dương gian, còn có chứng minh nhân dân.

Ngỗi Tuyên nghe thế bèn hỏi mấy mao cương có thể đi theo hay không, nhưng Khấu Tuyên Linh lên tiếng: "Người họ quá nhiều lông trắng, không dễ che giấu."

Trần Dương nói: "Hay là mua kem triệt lông? Lần trước Mao Tiểu Lỵ triệt lông cho họ, có thể duy trì một đêm, bây giờ mua nhiều kem triệt lông hơn là được."

Khấu Tuyên Linh lại nói: "Không có chứng minh nhân dân."

Cậu vỗ đầu một cái: "Đúng rồi, không có chứng minh nhân dân thì thật phiền phức. Bây giờ đi làm cũng không kịp."

Mấy mao cương bày tỏ họ không đi cũng không sao, ở lại phân cục giữ nhà cũng được. Thêm nữa họ không quá thích những nơi đông người, cứ nghĩ đến những nơi đông đúc như xe lửa hay tàu điện là họ càng sợ hãi.

Trần Dương nói với mấy mao cương: "Vậy phiền mọi người trông nom phân cục."

Mao cương lập tức xua tay, nói không có gì là phiền cả. Sau đó cậu cầm di động của Mã Sơn Phong, đọc tin nhắn Hiệp hội Đạo giáo gửi đến xong thì trầm tư suy nghĩ. Khấu Tuyên Linh chụm đầu lại, đọc tin nhắn xong, hắn cũng suy nghĩ sâu xa.

Độ Sóc liếc mắt nhìn hai người, thừa dịp Trần Dương không chú ý, hắn uống một hơi cạn sạch nửa ly rượu, sau đó lấy chai rượu chưa khui để ngay sau chân, cực kỳ nhanh nhẹn mở nắp chai, rót nửa ly rượu rồi giấu cái chai về chỗ cũ. Toàn bộ quá trình tốn không đến một phút đồng hồ, động tác của hắn cực kỳ yên tĩnh không một tiếng động, có thể thấy được ngày thường đã làm không ít lần.

Trần Dương như có linh cảm nhìn về phía Độ Sóc, hắn vẫn bình tĩnh như thường, cậu lại liếc nhìn ly rượu trong tay hắn, ánh mắt cậu bỗng trở nên sắc bén. Trần Dương quay đầu nói với Ngỗi Tuyên: "Ngỗi Tuyên, cho anh mượn thước kẻ của em một chút."

"Dạ." Vừa khéo cặp sách của cô bé để cách đó không xa, bé lóc cóc chạy đến lấy thước kẻ đưa cho Trần Dương.

Cậu nhận cây thước, nhoài người qua do ly rượu trong tay Độ Sóc. Hắn bưng ly rượu tránh né: "Trần Tiểu Dương, đến mức này sao?"

"Sao lại không? Anh có biết trong nửa giờ uống nửa chai rượu là nguy hiểm đến cỡ nào không? Mấy lần tụ hội thế này, anh đều nhân cơ hội uống mấy chai, không trúng độc cồn là do cơ thể anh tốt hơn người thường mà thôi. Tu thân dưỡng tính, hiểu không hả?" Cậu vươn tay: "Đưa cho em đo, sao em có cảm giác nhiều hơn lúc nãy?"

"Ảo giác." Ấn đường Độ Sóc nhảy một cái: "Anh vẫn chưa đến tuổi phải tu thân dưỡng tính."

"À."

Đại đế thật muốn xách Trần Tiểu Dương học đòi lạnh lùng chế giễu về phòng, cho cậu biết hắn chưa đến tuổi phải tu thân dưỡng tính, thế nhưng thái độ của cậu quá kiên quyết, hắn chỉ có thể bất đắc dĩ đưa ly rượu trong tay qua cho cậu đo.

Khấu Tuyên Linh thấy thế bèn nhìn sang Lục Tu Chi, người sau bưng ly rượu dương mai ướp lạnh cười hiền lành.

"Ngoan."

Mã Sơn Phong tranh thủ bày tỏ tấm lòng: "Anh uống trà giải sầu, hiếm khi đụng vào rượu." Thím Mã không quay đầu lại, chỉ cười nhạt một tiếng: "Ông dám uống rượu ngay trước mặt tôi thử xem." Mã Sơn Phong ngậm miệng không lấy lòng nữa, đúng vậy, ông không dám.

Trần Dương đo xong, đặt thước kẻ xuống bàn mà không nói kết quả. Cậu cầm di động của Mã Sơn Phong lên lần nữa: "Chú Mã, lát nữa chú gửi tin nhắn này vào group nha, mọi người nhớ download app Máy tính tử vong."

Ông không hiểu ra sao: "Tại sao?"

Khấu Tuyên Linh giành nói trước: "Dọc đường từ thủ đô đến Thiên Sư phủ có không ít cảnh đẹp, có thể vừa đi vừa ngắm cảnh. Thế nhưng chỉ ngắm cảnh suốt đoạn đường thì chán lắm, không bằng download app Máy tính tử vong về chơi thử. Để xem ai sẽ chết, ai sống sót."

Hai mắt Trần Dương hơi sáng lên: "Sau đó đặt cược, cược cái gì cũng được, ai thắng thì được tiền cược. Bắt đầu từ ngày mai, mọi người nhập bát tự vào, tôi sẽ mời người tính toán, cho mỗi người một bát tự. Ai muốn chơi thì bây giờ báo danh, không chơi cũng không sao."

Mã Sơn Phong chưa kịp phản ứng, Ngỗi Tuyên đã nhảy ra hô to: "Em muốn chơi!" Thím Mã cưng chiều cô bé liền nói theo: "Thím cũng chơi."

Lục Tu Chi và Độ Sóc không có vấn đề gì, đều tham gia. Còn Trương Cầu Đạo, buổi tối nhắn WeChat cho hắn một câu là được. Đến lúc này, trong phân cục ngoại trừ Mao Tiểu Lỵ quay về Mao Sơn và Cơ Khương chăm sóc Ngỗi Tuyên, những người đi đến Thiên Sư phủ đều tham gia trò chơi.

Tất cả mọi người vô cùng phấn khích đoán xem họ sẽ chết vào giờ nào, chết kiểu gì, còn hai thành viên của phân cục thì yên lặng ngậm miệng. Hai người họ trăm phương nghìn kế muốn trốn tránh "Chướng ngại vật trên đường", thế mà người của phân cục lại chủ động nhào vào chơi, thứ lỗi bọn họ không thể hiểu được.

Trần Dương không để ý người khác nghĩ thế nào, nhận được tin nhắn đồng ý của Trương Cầu Đạo, mọi người quyết định bắt đầu chơi trò "Chướng ngại vật trên đường". Đêm đó, Trần Dương gửi bát tự của những người có danh ngạch đến Hiệp hội Đạo giáo, rạng sáng thì bên kia hồi âm.

Trần Dương gửi tám bát tự vào group, mỗi người đều có ngày giờ sinh giả. Sau khi có được bát tự giả, mọi người tải app Máy tính tử vong về di động, nhập tên và trả lời vài câu hỏi đơn giản, cuối cùng có đáp án. Tất cả phải công bố đáp án trong group.

Trần Dương nhập bát tự, kết quả là cậu sẽ chết trong vòng bảy ngày tới, chết vì lửa. Cậu nhào lên lưng Độ Sóc: "Lão Độ, anh là gì? Cho em xem với." Hắn đưa kết quả đến trước mặt cậu, Trần Dương đọc lên: "Vô giải? Sao lại vô giải?"

Độ Sóc trở tay ôm cậu vào lòng, ném di động lên bàn rồi nói: "App Máy tính tử vong tính toán dựa theo tên và ngày sinh tháng đẻ, dù là ngày giờ nào thì phối với tên của anh cũng thành vô giải."

"Em quên thân phận anh đặc biệt, còn có Lục Tu Chi nữa." Trần Dương vỗ đầu, chợt nhận ra: "Sớm biết vậy đá Lục Tu Chi ra, như vậy anh thắng chắc." Lát sau cậu lại hớn hở nói: "Không sao, thắng một nửa cũng là thắng."

Cậu vào group hỏi đáp án những người khác, mọi người lần lượt trả lời. Lục Tu Chi giống Độ Sóc, vô giải, thế nhưng không ngờ Ngỗi Tuyên cũng giống vậy. Cơ Khương bèn giải thích: "App Máy tính tử vong dựa vào tên, ngày giờ sinh và các câu hỏi liên quan để tính ra đáp án, bát tự của Ngỗi Tuyên bình thường, nhưng tên và các câu trả lời thì không thể nào tính được."

"Câu hỏi thế nào?" Các câu hỏi mà app Máy tính tử vong đưa ra rất ngẫu nhiên, vì vậy cậu không biết Ngỗi Tuyên gặp câu hỏi gì.

Cơ Khương trả lời: "Ví dụ như hỏi tên cha mẹ của cô bé, nơi sinh và ngày sinh tháng đẻ, Ngỗi Tuyên đều trả lời đúng với sự thật."

Bát tự có thể được dùng để tính thọ mệnh (bao gồm mệnh số và tuổi thọ), muốn xem thọ mệnh lại dựa vào cách tính sao. Sao chủ tính thọ mệnh bao gồm: thực, ấn, nhật chủ, tài; xem cả bốn sao này thì sẽ có thể tính ra thọ mệnh. Thực đại diện cho thực thần, Nhật chủ là bản mệnh, nghĩa rộng ra là lộc tinh (sao tài lộc). Tài là sao thần tài, tài dưỡng mệnh, nhưng cũng vong mệnh. Ấn là ấn tín, tức là cha mẹ. Khi sinh ra, tức là ngay lúc đó con cái đã được trao ấn tín, thụ lộc từ công đức của cha mẹ. Sáu hào của quẻ ấn với công đức của cha mẹ, bắt đầu tính từ sao ấn, kết hợp các yếu tố lại để tính ra thọ mệnh của một người.

Chú thích: trong câu cuối cùng, tác giả có nhắc đến "hào", hào đây là chỉ vạch bát quái, mỗi quẻ trong kinh dịch được chia thành 6 hào. Hào nghĩa là giao nhau

Ngỗi Tuyên dùng bát tự giả, lại nhập bát tự thật của cha mẹ, đương nhiên vô giải.

Trần Dương lên tiếng: "Được rồi, lại thành công loại bỏ một người. Tôi nên nghĩ đến từ trước, thôi bỏ đi. Để xem nào... lão Khấu chết trong vòng ba ngày, chết vì họa. Họa? Họa gì?"

Họa là tai nạn, ngoại trừ sống thọ và chết tại nhà, còn lại đều là họa. Tại nạn xe cộ, tai nạn do người, tai nạn có nước v.v... Tất cả tai nạn đều gọi là tai họa bất ngờ, họa có nặng có nhẹ. Có điều Khấu Tuyên Linh bị tuyên bố chết vì họa, vậy phải là trọng họa. Chẳng qua là họa gì thì lại không biết, có lẽ là bất kỳ tai họa nào cũng có thể khiến hắn tử vong.

"Chú Mã chết trong vòng bảy ngày, vì bệnh. Thím Mã trong vòng bốn ngày gặp tai nạn... Thế mà lấy được bát tự có hy vọng sống, xem ra phần thắng khá lớn." Thím Mã gặp tai nạn nhưng không nói rõ sống chết, chứng tỏ tai nạn có lớn có nhỏ, còn có hy vọng sống.

"Cầu Đạo chết trong vòng năm ngày, vì họa, gần giống lão Khấu."

Sau khi biết thời gian và nguyên nhân tử vong của mọi người, Trần Dương thu dọn hành lý xuống lầu, đợi dưới phòng khách hai tiếng. Trong khoảng thời gian này, mọi người lục tục đi xuống lầu, bên chân là hành lý. Không lâu sau, Mã Sơn Phong xách hai vali xuất hiện cùng thím Mã: "Mọi người mau đến nhận búp bê thế thân nào."

Hiệp hội Đạo giáo cấp cho mỗi người xin đến Đại hội giao lưu một con búp bê thế thân, dùng để chắn tai nạn. Trên người búp bê thế thân có bát tự của thiên sư, búp bê chết là thiên sư thua.

Mã Sơn Phong nói: "Dịch Vu trưởng có ý tốt tài trợ, để chúng ta đi tuyên truyền, còn gửi danh thiếp đến phân cục. Cô ấy còn nói nể mặt cục trưởng Trần, sau này phân cục chúng ta muốn mua búp bê thế thân và búp bê Vu cổ sẽ được chiết khấu bảy mươi phần trăm."

Trần Dương như có điều suy nghĩ: "Dịch Vu trưởng hữu nghị tài trợ giống như tuyên truyền mạnh mẽ miễn phí?"

"Đương nhiên. Mỗi đợt Hiệp hội Đạo giáo tổ chức giao lưu pháp hội, chỉ cần "Chướng ngại vật trên đường" có liên quan đến tính mạng là Dịch Vu trưởng lại hữu tình giúp đỡ, mà mỗi lần như vậy, Vu tộc lại nghiên cứu búp bê mới có chức năng mới, làm ăn rất tốt. Mấy đứa biết trong giới thiên sư, môn phái nào giàu nhất không?"

Trần Dương lắc đầu: "Cháu không biết."

"Trong giới thiên sư, trừ mấy môn phái hàng đầu như Trương thiên sư, Bạch Vân Quan, tổng cục v.v... còn lại chính là Vu tộc. Các môn phái cần danh tiếng nhận đơn hàng, Vu tộc chỉ cần bán búp bê là có thể được xếp vào bảng xếp hạng thu nhập cao trong giới thiên sư. Búp bê của Vu tộc rất được chào đón, nhất là búp bê Vu cổ. Một con búp bê Vu cổ có thể bán hơn chục triệu, con ít nhất cũng từ trăm ngàn trở lên."

Khấu Tuyên Linh shhh một tiếng, tốt xấu gì hắn cũng là truyền nhân của Bắc Thiên Sư Đạo, Khấu gia coi như nổi danh trong các môn phái thiên sư, cũng có tên trong bảng thu nhập thiên sư, thế nhưng hắn không ngờ, một con búp bê Vu cổ lại bán mắc như vậy. Khấu Tuyên Linh hỏi: "Búp bê nạm kim cương hả?"

Mã Sơn Phong nói: "Chế tạo mỗi con búp bê Vu cổ mất rất nhiều thời gian, hai ba năm sẽ biết khóc biết cười, còn biết hỗ trợ, thậm chí mang đến tài vận, bán hơn chục triệu là rẻ đó."

Ngỗi Tuyên gật đầu phụ họa: "Đúng đó đúng đó. Vài búp bê chỉ hơi giống thật một chút thôi đã bán đến ba bốn ngàn vạn rồi, búp bê Vu cổ vậy là rẻ rồi."

Khấu Tuyên Linh hiếu kỳ: "Không phải người xưa rất bài xích búp bê Vu cổ sao?"

Cô bé trả lời: "Là do họ sợ hãi, búp bê Vu cổ vốn được chế ra để giúp đỡ gia chủ, làm bạn với chủ, mang đến tài vận và may mắn, thậm chí vào lúc quan trọng sẽ chắn cho họ một mạng. Theo thời gian, mọi người dần dần sợ hãi búp bê Vu cổ giống người như đúc, không thể phủ nhận, búp bê giống hệt con người sẽ bị tà ma ký sinh. Nhưng lúc búp bê Vu cổ được chế ra thì đã có sinh mạng, sẽ không bị tà ma ký sinh."

Trần Dương mở va li, bên trong có sáu cái hộp. Cậu kinh ngạc nhướng mày: "Không phải tám sao?"

Mã Sơn Phong nói: "Dịch Vu trưởng nói chỉ cần sáu."

Cậu ngước mắt nhìn Độ Sóc và Lục Tu Chi, thầm hiểu Dịch Vu trưởng tính toán điều gì nên không hỏi nữa. Cậu đưa mấy cái hộp có dán tên cho từng người, mọi người lần lượt mở hộp, lấy búp bê thế thân ra.

Búp bê thế thân không khác búp bê vải bình thường bao nhiêu, không nói chuyện, không có hồn phách, tác dụng lớn nhất là thế mạng. Quá trình chế tác búp bê thế thân không mất nhiều thời gian, có thể sản xuất số lượng lớn, búp bê Vu cổ thì cần đến hai ba năm, mất nhiều thời gian hơn.

Ngỗi Tuyên mở hộp ra, trông thấy con búp bê xinh đẹp bên trong, cô bé kinh ngạc hô lớn: "Đẹp quá! Dương Dương, anh nhìn nè, búp bê đẹp quá!"

Trần Dương nhìn qua, phát hiện búp bê của Ngỗi Tuyên không phải là búp bê thế thân mà là búp bê Vu cổ. Con búp bê này cao chừng 40cm, giống người như đúc, ngũ quan tinh xảo tuyệt đẹp, giống Ngỗi Tuyên đến năm phần.

Mã Sơn Phong lên tiếng: "Dịch Vu trưởng từng lấy ảnh chụp của Ngỗi Tuyên ở chỗ chú, nói muốn tặng con bé một món quà. Không ngờ là búp bê Vu cổ."

Trần Dương vuốt tóc Ngỗi Tuyên: "Em trích máu đầu ngón tay, nhỏ vào lồng ngực búp bê để nó sống lại đi." Sau đó cậu quay sang nói với Mã Sơn Phong: "Khi nào về phải trịnh trọng cám ơn Dịch Vu trưởng."

Ngỗi Tuyên gật đầu thật mạnh, bé vừa định cắn đầu ngón tay thì bỗng nhớ đến bản thân bé là phi cương, bèn hỏi: "Máu của em có biến búp bê Vu cổ thành phi cương không?"

"Không đâu. Máu phi cương dù độc thế nào cũng không có khả năng khiến vật thể không có sinh mạng biến thành phi cương." Tuy búp bê Vu cổ sống nhờ linh hồn, nhưng nó vẫn là vật thể không có sự sống.

Ngỗi Tuyên cao hứng cắn đầu ngón trỏ tương đương máu trong tim, bôi một giọt máu phi cương lên ngực búp bê Vu cổ. Mấy phút sau, búp bê tỉnh lại, vô cùng thân mật dựa vào Ngỗi Tuyên, hai đứa bé nhanh chóng trở thành bạn tốt.

Trần Dương cười cười mở cái hộp của cậu. Hộp vừa mở, một bóng dáng nhảy vọt ra ôm cổ cậu: "Dương Dương! Em đến rồi nè!"

Mọi người nhìn kỹ, thì ra là búp bê Vu cổ của Dịch Vu trưởng. Trần Dương bật cười: "Oa Oa, sao lại là em?"

Oa Oa kiêu ngạo nói: "Em lén chui vào. Dương Dương, búp bê Vu cổ của anh chỉ có thể là em, không thể là con búp bê nào khác!"

"Dịch Vu trưởng có biết không?"

"Không biết." Búp bê nắm vạt áo Trần Dương lắc qua lắc lại, sau đó thấy Ngỗi Tuyên đứng một bên đang trợn tròn mắt, Oa Oa lập tức cảm giác có mối nguy. Nó ngồi trên vai Trần Dương hỏi: "Dương Dương, cô bé đó là ai?"

Ngỗi Tuyên cũng không vui: "Trần Tiểu Dương, đó là vật gì?"

Búp bê Vu cổ không vui: "Cô mới là đồ vật! Cô là phi cương? Cương thi xuất hiện ở đây làm gì?"

Ngỗi Tuyên chạy tới định tóm lấy búp bê của Trần Dương: "Mày chỉ là một con búp bê Vu cổ mà thôi! Tiểu quỷ thối! Mau rời khỏi Trần Tiểu Dương! Trần Tiểu Dương là của tao!"

"Lêu lêu lêu, Dương Dương là của tao, không phải của mày!"

Ngỗi Tuyên và Oa Oa đột nhiên cãi nhau, Trần Dương đau đầu. Cũng may lúc này Đại Béo tròn vo đi tới, hấp dẫn lực chú ý của mọi người. Đại Béo đi mà không khác gì lăn vào, nhìn thấy phi cương và búp bê Vu cổ mà nó ghét, anh chàng bắt đầu phun ra: "Gia đang tự hỏi tại sao trên phân cục lại đầy mây đen, thì ra là phi cương và tiểu quỷ đang đánh nhau."

Ngỗi Tuyên và búp bê Vu cổ đồng thời im lặng, quay đầu nhìn Đại Béo. Ngay giây sau, hai đưa nhóc nhào qua, Oa Oa nắm lấy lông trên đầu Đại Béo, còn Ngỗi Tuyên thì nắm đuôi, búp bê Vu cổ của cô bé lanh lảnh cổ vũ cố lên.

Đại Béo, chết rồi!

Lúc đoàn người lên xe, mèo mập nằm sấp trên ghế, đỉnh đầu lạnh lẽo, tâm trạng xuống thấp. Trần Dương an ủi anh chàng: "Con nít không hiểu chuyện, đừng đau lòng. Huống chi kiểu đầu của mày rất đẹp, thật đó, rất có khí phách."

Đại Béo ngẩng đầu nhìn cái bóng của nó trên cửa xe, đỉnh đầu tròn tròn trụi lủi, cái đầu từng bị Oa Oa vặt trụi lông như bãi đất trống, suýt nữa không cua gái được, khó khăn lắm nhúm lông thưa thớt mới dài ra được một chút, kết quả lại bị vặt trụi. Anh chàng lập tức già đi mười tuổi.

Đại Béo nằm xuống, gác cằm lên hai cái móng mập mạp, tâm trạng tiếp tục xuống thấp. Thủ phạm là Ngỗi Tuyên và Oa Oa ngồi hai bên trái phải của Trần Dương, không ai nhường ai, thỉnh thoảng đả kích mèo quỷ béo ú. Ba đứa đều là tà ma tai họa, trời sinh đã chán ghét đồng loại, gặp mặt liền muốn giành địa bàn.

Trần Dương nói với Khấu Tuyên Linh: "Lão Khấu, nghĩ cách gì đi."

Khấu Tuyên Linh bèn nói: "Tao lên mạng tìm sản phẩm mọc tóc, muốn xem không?"

Đại Béo hào hứng nhìn di động, tùy ý chọn mấy sản phẩm mọc tóc, sau đó ngốc ngốc sờ đỉnh đầu trụi lủi, vô cùng nhân tính hóa thở dài.

Hai tay Trần Dương và Khấu Tuyên Linh nhịn không được run rẩy, cuối cùng cậu nói: "Hay là mua tóc giả đội trước?" Lúc này Đại Béo mới yên tĩnh.

Đoàn người đi đến ga xe lửa, gửi Đại Béo theo khoang vận chuyển thú cưng rồi đi vào toa xe tìm chỗ ngồi. Ngỗi Tuyên và Oa Oa còn muốn chiếm Trần Dương, nhưng vừa định ngồi xuống, cả hai nhìn thấy Độ Sóc lạnh lùng bên cạnh, hai đứa nhỏ do dự trong chốc lát rồi yên lặng tháo chạy.

Trần Dương lấy lịch trịch ra: "Trạm kế là ở tỉnh J, đến Thạch Môn Trấn dừng ba ngày du ngoạn. Từ ga tây đến ga bắc chừng một tiếng rưỡi, cho em mượn vai của anh, em muốn ngủ một chút."

Độ Sóc lấy bịt mắt cho Trần Dương đeo, sau đó hắn ôm vai cậu, để cậu dựa vào người hắn ngủ. Trần Dương ôm eo Độ Sóc nhắm mắt nghỉ ngơi. Gần đến trạm, cậu được đánh thức, lúc xuống xe, Ngỗi Tuyên ôm hai búp bê Vu cổ chạy như bay tới, còn tâm cơ ném Oa Oa xuống.

Trong đám đông, Oa Oa chỉ có thể giả vờ làm một con búp bê bình thường, cũng may ngoại hình của nó xấu khủng khiếp, người thường nhìn thấy cũng không muốn nhặt lên. Cuối cùng Mã Sơn Phong nhặt Oa Oa lên, nó vịn cánh tay ông, âm thầm ghi nhớ nỗi nhục này, sẽ tìm cơ hội trả thù sau.

Khấu Tuyên Linh đi nhận Đại Béo, phát hiện anh chàng đã khôi phục sức sống. Mọi người không hiểu ra sao, bỗng thấy hai con mèo đáng yêu trong đám thú cưng được vận chuyển bày vẻ mặt lưu luyến không rời với Đại Béo, mọi người lập tức hiểu rõ, vừa ngưỡng mộ vừa thán phục nhìn núi thịt - Béo như quả bóng, còn hói đầu, vậy mà vẫn được mấy con mèo cái xinh đẹp yêu thích, quả là trời sinh người thắng.

Trần Dương gọi một chiếc xe bánh mì chở du khách đến, vừa khéo có thể chở hết tất cả hành lý của mọi người. Tỉnh J là một thành phố du lịch, Thạch Môn Trấn còn là một danh lam thắng cảnh nổi tiếng toàn quốc, thế nên khách sạn rất nhiều và giao thông rất thuận tiện. Mọi người ở khách sạn gần đây. Đến nơi, mọi người lục tục xuống xe kéo hành lý, Đại Béo nhảy lên va li làm ổ không chịu động, Ngỗi Tuyên và Oa Oa đang bất động vẫn líu ríu cãi chau, vợ chồng Mã Sơn Phong hiền lành nhìn bọn họ cười cười.

Trương Cầu Đạo vùi đầu chơi game, dường như thời gian này hắn có liên lạc với Mao Tiểu Lỵ, tâm trạng tốt hơn không ít, không còn suy sụp như trước nữa. Khấu Tuyên Linh lôi kéo Lục Tu Chi nói nhỏ, Trần Dương ôm cánh tay Độ Sóc châu đầu ghé tai. Tài xế phía sau hô to: "Còn sót một va li."

Khấu Tuyên Linh quay đầu lại: "Để tôi đi xách cho." Sau đó hắn giao hành lý đang cầm trong tay cho Lục Tu Chi, chạy lại xách va li còn sót. Trước cửa khách sạn đông người qua kẻ lại, mọi người đi sát qua nhau, tiến lên phía trước mấy bước là một khoảng sân trống, thế nhưng xung quanh 3m lại không có một bóng người.

Nhóm Trần Dương vẫn chưa phát hiện điểm quái dị, Khấu Tuyên Linh cười cười nhìn Lục Tu Chi, hắn cũng cười lại, bỗng con ngươi hắn co rút lại như thấy việc gì đó rất đáng sợ. Khấu Tuyên Linh còn chưa kịp phản ứng đã bị Lục Tu Chi kéo mạnh vào lòng, phía sau vang lên tiếng nổ mạnh cùng tiếng đám đông sợ hãi kinh hô, còn hắn thì được bảo vệ chặt chẽ.

Trái tim Khấu Tuyên Linh đập như đánh trống, quay đầu lại thì thấy chỗ hắn vừa đứng có một tấm kính thủy tinh đã vỡ tan. Tấm kính thủy tinh dài rộng chừng 1m, lúc này đã bị vỡ thành bốn năm phần. Nếu vừa nãy hắn không tránh được, sợ là đã bị chém đứt đầu.

Mặc dù vừa tìm được đường sống trong chỗ chết nhưng hiện tại Khấu Tuyên Linh lại không sợ hãi chút nào, có lẽ là do nghĩ có Lục Tu Chi bên cạnh nên hắn không thấy sợ hãi. Chẳng qua dù Khấu Tuyên Linh không sợ nhưng Lục Tu Chi lại vô cùng sợ hãi.

Vẻ mặt Lục Tu Chi lạnh lùng đến cực điểm, ánh mắt lạnh như băng nhìn lên nơi tấm kính thủy tinh vừa rơi trên cao.

Vẻ mặt Trần Dương cũng rất khó coi: "Vừa nãy rất nguy hiểm, không phải là họa mà Máy tính tử vong tính ra chứ? Chơi kiểu này hơi quá rồi."

Trương Cầu Đạo nghiêm túc nói: "Không phải cha tôi không biết nặng nhẹ, rõ ràng là đã xảy ra vấn đề. Thế nhưng vấn đề này không nhất định xuất phát từ app Máy tính tử vong."

Mã Sơn Phong nói: "Có lẽ đây đúng là họa của Khấu Tuyên Linh."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương