Xông Vào Ngõ Âm Dương
Chương 93: Địa ngục Phú Dã 11

Trương Cầu Đạo châm bùa nhưng không chiếu sáng được lâu, mấy giây sau bùa tắt.

"Bùa không có tác dụng, không chút ánh sáng, chúng ta không thể thấy đường đi."

Trần Dương nói: "Đây là con đường nối với địa ngục Vô Gián, không có ánh sáng, không có lửa, không thấy ánh mặt trời." Cậu giơ tay làm phép: "Mở thiên nhãn có thể thấy được."

Mọi người thường nhập mười tám tầng địa ngục và địa ngục Vô Gián làm một, thực tế đó là hai nơi khác nhau. Mười tám tầng địa ngục cũng không phải sắp xếp theo thứ tự, mà căn cứ theo tội nghiệt của âm hồn lúc còn sống mà phán xét vào từng tầng khác nhau chịu phạt. Đáng sợ nhất là địa ngục Vô Gián, tức là chịu khổ không có gián đoạn, không phải người phạm tội ác tày trời thì không vào địa ngục Vô Gián.

Hiện tại Ngụy Chi Chi dùng lệnh bài đặc xá Phong Đô mở con đường thông đến địa ngục Vô Gián, biến toàn bộ nhà trưng bày thành con đường đó. Nếu như trước khi lệnh bài đặc xá hết pháp lực mà họ không thể rời khỏi đây thì sẽ vĩnh viễn ở lại nơi này. Xem ra Ngụy Chi Chi quyết kéo tất cả mọi người vào địa ngục.

Thiên nhãn nằm giữa hai đầu lông mày, đối với thiên sư, mở thiên nhãn là việc không khó. Chẳng qua thiên nhãn có giới hạn thời gian dài ngắn, cũng có di chứng khác nhau.

Trương Cầu Đạo nói: "Thiên nhãn của em chỉ duy trì được hai giờ, sau đó cả người em sẽ không còn chút sức lực, không thể cử động. Chúng ta phải nhanh chóng tìm được Ngụy Chi Chi, dùng lệnh bài đặc xá ra khỏi nhà trưng bày." Hắn dừng một chút rồi nói: "Em đi tìm Mao Tiểu Lỵ trước."

Trương Cầu Đạo vừa nói vừa quay đầu nhìn Trần Dương và Lục Tu Chi, vừa nhìn thấy hai người, lông mày hắn giật một cái, suýt nữa mắng ra tiếng. Khi mở thiên nhãn, có thể thấy một phần vận số của mỗi người, thể hiện qua màu sắc và độ đậm nhạt. Trong đó trắng, vàng, tím là màu cơ bản của sự tốt lành thuận lợi, vàng là kim quang chiếu rọi, tím là mây tím lượn lờ. Trương Cầu Đạo thấy quanh người Trần Dương kim quang lóng lánh, ngoài kim quang còn có một tầng mây tím nhàn nhạt.

Còn Lục Tu Chi thì khỏi nói, toàn thân như pho tượng dát vàng 24K tinh khiết chói mù mắt người ta. Kim quang dày đặc như vậy thì đối phương phải có công đức mười đời trên người, sớm muộn gì cũng phi thăng thành tiên, hoặc là đối phương không phải là người mà là thần linh.

Trương Cầu Đạo im lặng, trong phân cục có một Phong Đô đại đế, có thêm một vị thần Đạo giáo cũng không có gì quá ngạc nhiên. Hắn nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là Mao Tiểu Lỵ quan trọng hơn, vì thế hắn vội đi tìm cô nàng.

Lục Tu Chi cũng đi theo: "A Tuyên ở cùng Mao Tiểu Lỵ, tôi cũng đi tìm."

Trần Dương liếc xéo Lục Tu Chi, hắn giống như cái bóng đèn di động, hoàn toàn xua tan bóng tối quanh hắn 3m, diệt trừ tà ma, không thể đến gần. Cậu thở dài: "Tôi đi tìm Ngụy Chi Chi." Cậu lấy một đồng tiền trong túi ném cho Trương Cầu Đạo: "Đồng tiền này có thể dẫn hai người đi tìm tôi, tôi cũng có thể dùng nó tìm được mọi người."

Trương Cầu Đạo nhận lấy đồng xu, đây là đồng tiền cổ mà Ngỗi Tuyên đã lấy về lần trước, Trần Dương vẫn không xâu vào kiếm đồng tiền.

"Em biết rồi." Trương Cầu Đạo nói xong liền rời đi cùng Lục Tu Chi.

Trần Dương tiếp tục tiến lên, tay cầm kiếm đồng tiền giết chết ác linh hai bên. Càng lúc ác linh càng nhiều khiến cậu vô cùng phiền phức bèn thẳng tay lấy nửa cái ấn của Phong Đô đại đế ra nghênh ngang đi lại trong thông đạo tìm kiếm Ngụy Chi Chi.

Nỗi kính sợ của đa số ác linh đối với Phong Đô đại đế như được khắc sâu vào linh hồn, dù chưa từng gặp đại đế nhưng chúng từng nghe qua, đại đế tướng mạo phi phàm, không dữ mà nghiêm. Dù ngoại hình thanh niên trước mặt cũng thuộc hàng top nhưng lại không uy nghiêm. Chỉ tiếc đa số ác linh đã du đãng trong bóng tối mấy trăm mấy ngàn năm, tư duy đần độn, đã sớm mất đi năng lực suy nghĩ, chỉ còn bản năng sợ hãi nửa cái ấn của Phong Đô đại đế.

Thế là Trần Dương đi một mạch mà không có ác linh nào dám ngăn cản cậu, tất cả đều né ra như tránh rắn rết. Cậu nhìn cái ấn trong tay mà xuất thần: "Không ngờ lại có tác dụng như vậy, sớm biết đã không cần đánh mệt đến chết rồi." Cứ lấy ra hù chết chúng là được.

Trần Dương dừng chân, dường như có tiếng kêu rên yếu ớt. Cậu nghiêng đầu lắng nghe một lúc, sau đó lần theo âm thanh mà đi, một lúc sau cậu thấy vết máu, nội tạng và tứ chi ngổn ngang dưới đất. Chân cậu đá phải một cái đầu, chính là Ngụy Kiẹt chết không nhắm mắt. Cậu ngẩng đầu nhìn lên thì thấy Ngụy Hiểu Hiểu đang ôm bức tranh "Quái Đản", bức tranh đã hiện rõ cái đầu người, miệng đầy máu tươi đang nhai nuốt, trước mặt Ngụy Hiểu Hiểu là Hứa Duyệt thiếu mất nửa người dưới.

Hứa Duyệt chưa chết, vẫn còn hơi thở yếu ớt, đang rên rỉ dưới sàn, nhưng cuối cùng vẫn không sống được. Đối diện bức tranh là Ngụy Chi Chi và vợ cũ của Ngụy Quang Minh, Phùng Bình trốn trong góc ôm đầu gào khóc, khẩn cầu loạn xạ, thần trí đã sớm hỏng mất, không biết hắn đang gọi tên ai.

Trong khoảng thời gian ngắn, tử thương đều có. Trần Dương thở dài, nói với Ngụy Hiểu Hiểu: "Cô là người, lại cấu kết với ác quỷ làm ác."

Ngụy Hiểu Hiểu mặt không thay đổi: "Người và quỷ có khác nhau sao?" Cô đá thi thể Hứa Duyệt dưới chân, đối phương không còn rên rỉ nữa, đã tắt thở. Ngụy Hiểu Hiểu tự hỏi rồi tự trả lời: "Bọn họ là người sao? Tôi là người sao? Chúng tôi đều không phải là người."

Một lúc thật lâu sau, cô mới ngẩng đầu lên: "Tôi vĩnh viễn ở lại chỗ này, anh muốn giết tôi sao?"

Trần Dương đeo nửa cái ấn của Phong Đô đại đế lên cổ, cầm kiếm đồng tiền: "Nếu cô và ác quỷ trong bức tranh lưu lại dương gian tiếp tục hại người, tôi sẽ giết cô."

Ngụy Hiểu Hiểu nhìn Trần Dương thật sâu, sau đó nghiêng đầu, nhẹ giọng hỏi Ngụy Chi Chi: "Còn em?"

"Giết."

Ngụy Chi Chi căm thù người nhà họ Ngụy, mặc dù Ngụy Hiểu Hiểu chưa từng hại cô bé, nhưng lại thờ ơ lạnh nhạt. Có thể trước đây Ngụy Hiểu Hiểu muốn cứu nhưng có lòng mà không có sức, Ngụy Chi Chi vốn cũng định tha cho cô. Nhưng cô không nên khoanh tay đứng nhìn khi mẹ gặp nạn, còn muốn ác quỷ trong tranh ăn mẹ.

Ngụy Hiểu Hiểu đột nhiên nở nụ cười, nói một câu không rõ: "Em cũng là người nhà họ Ngụy." Nói xong cô lập tức biến mất trong bóng tối, Ngụy Chi Chi muốn đuổi theo nhưng bị Trần Dương cản lại.

Cậu bình tĩnh nói: "Em báo thù, anh không ngăn cản. Nhưng em phải đưa lệnh bài đặc xá Phong Đô cho anh."

Ngụy Chi Chi mím môi, trừng mắt nhìn Trần Dương, cặp mắt xinh đẹp hiện lên tia tủi thân.

"Em rất thích anh, anh không ở lại với em sao?"

Trần Dương lắc đầu: "Xin lỗi."

"Anh sẽ cứu Ninh Ninh?"

"Anh sẽ cứu cậu bé, và cả Tề Nhân."

"Không được. Em có thể buông tha cho Ninh Ninh, nhưng không thể bỏ qua cho Tề Nhân. Trước kia cô ta chỉ khoanh tay đứng nhìn, cũng có tội."

Trần Dương nói: "Cô ta có tội, đương nhiên sẽ có báo ứng, nhưng không đến lượt em trừng trị. Chi Chi, người trực tiếp hại chết em là Ngụy Quang Minh và Ngụy Kiệt, người cùng ngược đãi, ghét em là Ngụy Miên Miên, người có thể giúp nhưng thờ ơ lạnh nhạt là Phùng Bình và Hứa Duyệt. Còn Tề Nhân, và cả Ngụy Ninh, hai người đó không cứu được em. Tề Nhân nhu nhược nhát gan, dẫn đến cái chết của em thì đúng là có tội, nhưng tội này không đáng chết. Lệnh bài viết rất rõ ràng tất cả tội lỗi của mỗi người, em cũng biết tội của Tề Nhân không đáng phải chết mà."

Bằng không ban nãy Ngụy Chi Chi đã giết chết Tề Nhân rồi.

Ngụy Chi Chi kiềm nén không rơi nước mắt, Trần Dương thấy thế mềm lòng, cậu thở dài một hơi. Cậu biết cô bé vừa sinh ra đã bị ngược đãi, bé lớn hơn Ngụy Ninh nhưng trông dáng người còn nhỏ hơn. Chính vì lý do này mà dù cô bé liên lụy đến bọn họ, cậu cũng không tức giận.

Ngụy Chi Chi hít hít mũi, nghẹn ngào tố cáo: "Em, em không thích cô ta. Cô ta rất thương Ninh Ninh nhưng không thương em. Em biết, dù lúc em đang làm con gái của cô ta, cô ta cũng không thương."

"Nếu Tề Nhân không thương em thì sẽ không chuẩn bị ngày ba bữa và quần áo cho em, sẽ không ôm em về phòng ngủ, càng không cúi người xin lỗi thay em." Quả thật Tề Nhân không phải là người tốt, cô có rất nhiều khuyết điểm, ích kỷ, tham tiền, nhu nhược, sợ hãi Ngụy Quang Minh nhưng lại không bỏ được tài sản của lão, vì hèn yếu mà không dám ra tay cứu Ngụy Chi Chi bị ngược đãi.

Nhưng không thể phủ nhận, ít ra Tề Nhân là một người mẹ tốt, lúc cô là mẹ của Ngụy Chi Chi, cô đã làm tròn trách nhiệm. Trần Dương ngồi xổm xuống, trấn an cô bé: "Lúc còn sống, quan hệ của em và Ninh Ninh không tồi đúng không?"

"Chỉ có Ninh Ninh gọi em là chị, còn lén cho em ăn."

"Lúc đó Ninh Ninh mới ba tuổi, vẫn chưa nuốt xá lợi, nếu không phải Tề Nhân căn dặn, sao cậu bé hiểu những chuyện này?"

Ngụy Chi Chi hơi sửng sốt, sau đó tức giận nói: "Chẳng qua cô ta lương tâm bất an nên làm vậy cho trong lòng thoải mái thôi!" Dù gương mặt nhỏ nhắn căng cứng nhưng đã không còn sát ý. Cô bé nhăn nhó hồi lâu, vẫn rất đau khổ. Bé thích sự dịu dàng của Trần Dương, dù là mẹ ruột cũng không được như vậy, thế nên bé mới ích kỷ muốn cậu ở lại.

"Sau khi mẹ ly dị, một lần về nhà thì phát hiện em bị ngược đãi, mẹ muốn đưa em đi, cuối cùng bị giết. Sau đó em cũng bị giết, chết trong cái đồng hồ. Ngụy Quang Minh lấy thi thể của em luyện chế thành búp bê oán đồng trưng trong phòng trưng bày. Trong phòng có rất nhiều ác quỷ, còn có Phũ Dã, hắn cũng bị cha hành hạ đến chết. Oan hồn hắn ẩn trong cuộn da người, giết rất nhiều người. Sau đó hắn để em nuốt hắn, thế nên em mới có thể thoát khỏi cấm chế." Ngụy Chi Chi kể sơ sài, bỏ bớt rất nhiều đau đớn khổ sở mà bé đã phải chịu.

Trần Dương nhớ tới chuyện tòa dinh thự cũ này từng giết người, ai vào ở đây đều chết. Ngụy Chi Chi nói tiếp: "Bọn họ đọc thơ của Phú Dã, sau đó bị giết chết. Cao tăng trấn áp họ vào vách tường rồi dùng xá lợi trấn áp Phú Dã."

Ngụy Quang Minh vừa biết Ngụy Chi Chi đã thoát khỏi cấm chế liền muốn dùng xá lợi, thế nhưng cô bé đã giành trước cho Ngụy Ninh nuốt vào bụng.

Ngụy Chi Chi ôm chặt bảo bối quý giá duy nhất của bé, là con búp bê chú hề xấu xí cũ nát. Bé không vui ném lệnh bài đặc xá vào lòng Trần Dương, xoay lưng về phía cậu la lớn: "Trần Tiểu Dương thật đáng ghét!"

Lệnh bài màu đen to cỡ bàn tay, ném trên đường sẽ không ai thèm nhìn. Nhưng vật không có giá trị gì ở dương gian lại có thể mở ra con đường thông với địa ngục Vô Gián.

Ngụy Chi Chi hung hăng xoa mũi, khó chịu không thôi. Cô bé buồn rầu nói: "Nếu anh là anh trai của em thì tốt rồi. Em muốn anh ở lại. Nhưng...." Cô bé không nỡ. Bé dùng lệnh bài đặc xá của Phong Đô tự báo thù là đã dính nghiệp chướng, phải vào địa ngục Vô Gián cho đến khi chuộc hết tội nghiệt mới thôi.

Trần Dương ôm lấy cơ thể bé nhỏ của Ngụy Chi Chi, dịu dàng nói: "Cám ơn Chi Chi."

________________

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Hai cp phụ sẽ nói ở phiên ngoại, không nhắc đến nhiều trong chính văn.

Không muốn viết quá chi tiết tình cảnh Ngụy Chi Chi bị ngược đãi, rất ức chế.

Ngụy Hiểu Hiểu suýt bị gả cho một ông lão, đại khái đoán được cuộc sống của cô ra sao. Giống như hàng hóa vậy, trao đổi liên tục.

Trong mắt Ngụy Hiểu Hiểu, Ngụy Chi Chi bị ngược đãi nhưng ít ra có mẹ quan tâm, còn cô không ai thèm để ý, thế là cô phát điên, trở nên vặn vẹo.

Ngụy Chi Chi rất thảm, tích cách và tâm lý cũng hơi vặn vẹo.

_______________

Tui lại không thấy Ngụy Chi Chi vặn vẹo chỗ nào. Nghe Trần Dương phân tích, hiểu ra thì buông tha cho Tề Nhân, cũng không nỡ kéo Trần Dương vào địa ngục cùng, còn đưa lệnh bài cho Trần Dương, hiểu chuyện và ngoan ngoãn như vậy mà.

Còn Ngụy Hiểu Hiểu, tuy cũng đáng thương nhưng cũng rất đáng trách.

Chương này ngắn mà tui làm khá lâu, vì đúng là tác giả không tả chi tiết cảnh ngược đãi nhưng tui vẫn rất ức chế khó chịu, chỉ thấy thương con bé quá thôi, giống như Trần Dương, không giận được.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương