Xông Vào Ngõ Âm Dương
-
Chương 82: Nhau thai 8
Trần Dương quay đầu nhìn ra sau, trông thấy Ma Mẫu vẫn đuổi theo: "Nó vẫn còn đi theo."
Độ Sóc đang tập trung nhìn tình hình giao thông, nghe vậy nói: "Ma Mẫu rất thương quỷ con nó muốn lưu lại, có thể vì con mà chết, vậy nên nó chắc chắn sẽ đuổi theo đến tận phân cục." Hắn dành chút thời gian liếc nhìn Hà An An ngồi ghế sau, cô hơi cau mày, dường như sắp tỉnh. Độ Sóc lên tiếng: "Đừng để Hà An An tỉnh lại, phiền phức lắm."
"Em biết." Trần Dương lại niệm chú bình an và dùng bùa bình an dán lên người Hà An An, lúc cậu ngẩng đầu lên thì thấy xe đã dừng lại. Độ Sóc bình tĩnh giải thích: "Đèn đỏ." Đại đế coi trọng quy tắc, vô cùng tuân thủ pháp luật, càng không thể vượt đèn đỏ để bị trừ điểm.
Trần Dương nhìn ra ngoài của sổ xe, phát hiện Ma Mẫu ngồi xổm trên một mui xe cách họ 3m nhìn chằm chằm. Ma Mẫu e dè Độ Sóc nhưng vẫn sốt ruột tìm cơ hội cứu con về.
Đèn xanh sáng lên, Ma Mẫu bỗng liều lĩnh nhảy lên, đánh về phía xe của Trần Dương, nhưng còn chưa chạm đến trần xe đã bị kim quang đánh ngược về, nó gào lên một tiếng rồi lộn trên không, va vào một chiếc xe tải té xuống đất. Chiếc xe tải bất ngờ va phải một lực mạnh, lệch tay lái về phía vành đai xanh bên đường, may là không có ai thương vong. Chẳng qua sau khi cứu được tài xế, hắn hoảng sợ nói hình như đụng phải một vật gì đó rất lớn, nhưng camera giám sát lại không phát hiện được thứ gì. Người bình thường không nhìn thấy Ma Mẫu.
Trần Dương dời tầm mắt: "Ma Mẫu vẫn chạy theo phía sau. Nếu như nó không dùng những thiếu nữ vô tội sinh quỷ con, cung cấp năng lượng cho nó thì tình mẫu tử này thật khiến người khác cảm động." Ma Mẫu sinh quỷ con, xem chúng là chất dinh dưỡng, nhưng khi chọn một con mạnh khỏe nhất lưu lại thì sẽ hết lòng yêu thương và bảo vệ.
Kế tiếp Trần Dương dùng bùa quý nhân chúc phúc ba ngày của Mao Tiểu Lỵ, một đường đi thẳng về phân cục không còn gặp đèn đỏ nữa. Về đến phân cục thì trời đã xế chiều, ánh chiều tà chiếu vào sân, rất đông người trong tiểu khu đang dắt chó đi dạo, chợt họ cảm thấy một luồng khí lạnh quét qua toàn thân, còn tưởng trời chuyển lạnh, họ bèn kéo quần áo cho kính đáo, định về nhà xem dự báo thời tiết, nhắc nhở con cháu ngày mai đi làm phải giữ ấm.
Độ Sóc đậu xe ngoài phân cục, Trần Dương ngẩng đầu quan sát rồi nói: "Bọn họ đang ở trên sân thượng." Độ Sóc ôm Hà An An, sóng vai cùng Trần Dương đi lên sân thượng. Ma Mẫu nhảy lên bàn đá trong sân, phát ra tiếng gầm gừ, đôi mắt kép quét một vòng quan sát phân cục. Đột nhiên nó ngẩng đầu nhìn lên sân thượng rồi vội vàng nhảy lên, nhưng chưa đến nơi thì phát hiện xung quanh sân thượng được vẽ đầy bùa trấn tà. Ma Mẫu không kịp đề phòng, bị bùa trấn tà đánh mạnh ngã xuống đất.
Trên sân thượng phủ đầy vải bố màu vàng, mặt trái có vẽ hình Thái Cực bát quái, phía trên là mười mấy thiếu nữ và bà lão đang nằm ngửa. Bà lão chiếm đa số, họ là những thiếu nữ bị quỷ con hút hết sinh khí, ngoài ra còn có mấy thiếu nữ đang lớn bụng. Trong đó có vài người tỉnh táo, dù sợ hãi nhưng cũng ngầm hy vọng.
Lục Tu Chi lập đàn, xung quanh đốt tám cái đèn dầu nhỏ, căn cứ theo tám cửa bát quái. Mao Tiểu Lỵ đang liên tục vẻ bùa trấn tà xung quanh sân thượng, Trương Cầu Đạo vừa rót rượu gạo vào chu sa, vừa cầm đi theo bên cạnh cho cô dùng. Đương nhiên Khấu Tuyên Linh đang giúp Lục Tu Chi lập đàn, mượn sinh khí núi sông ao hồ. Ma Mẫu gào lên một tiếng, mọi người hơi khựng lại rồi tiếp tục làm việc.
Trần Dương ngước mắt, ánh chiều rực rỡ, tuyệt đẹp đầy sức sống khiến lòng người chấn động. Thái cực tụ khí, thời điểm tốt nhất là tí ngọ mẹo dậu, đối xứng với sáng sớm, giữa trưa, chạng vạng và hừng đông. Đó chính là lúc sinh khí nồng đậm nhất. Bây giờ là năm giờ chiều, chính là giờ dậu tứ âm nhị dương sinh khí dồi dào nhất.
Long mạch ở thủ đô kéo dài, sinh khí cuồn cuộn không dứt, phía trước lại có Hoàng Hà vờn quanh, trái có Thái Sơn, phải có Hoa Sơn, Thanh Long Bạch Hổ lượn quanh. Hoàng Hà là một trong *tam đại càn long của Trung Quốc, bắt đầu tại Côn Luân, càng là sinh khí không ngừng. Thủ đô là nơi có phong thủy bảo địa xuất sắc hoàn mỹ nhất, thế nên mượn sinh khí sông núi ao hồ ở thủ đô là dễ dàng nhất.
*Thuật ngữ phong thủy, lấy Nam Hải, Trường Giang, Hoàng Hà làm ranh giới, phân biệt núi non Trung Hoa thành ba bộ phận, xưng là tam đại càn long.
Lục Tu Chi cầm mấy nén nhang, nhang không cần lửa mà tự cháy, hắn hướng lên trời lạy ba lạy rồi cắm vào lư hương, sau đó hắn căng cờ gió, thông báo cho núi sông ao hồ. Trong tứ hải, núi sông ao hồ có sinh khí nồng đậm đều có linh hồn, là vật có linh hồn, muốn mượn thứ gì thì phải báo cho chúng biết.
Trần Dương đi đến gần Khấu Tuyên Linh, vỗ vai hắn hỏi: "Sao rồi?"
Khấu Tuyên Linh thấy hai người về đến, cười một cái rồi nói: "Nếu như không có gì ngoài ý muốn xảy ra thì chúng ta có thể cứu các cô gái kia. Chẳng qua sinh khí trong người họ đã bị hút sạch, cơ thể cũng bị tổn thương, trừ phi sau này điều dưỡng thật tốt, nếu không sẽ ảnh hưởng đến tuổi thọ."
"Có thể cứu được đã là tốt hơn hiện tại rất nhiều rồi." Trần Dương không thấy bóng dáng Mã Sơn Phong đâu bèn hỏi: "Chú Mã đâu rồi?"
"Về nhà rồi. Chúng ta cũng có thể ứng phó, chú Mã còn phải giữ liên lạc với Hiệp hội Đại giáo và tăng nhân Tây Tạng. Ở lại đây sẽ làm phiền ông." Khấu Tuyên Linh lấy pháp khí ra, nghiêng tai lắng nghe rồi nói: "Cậu có nghe thấy âm thanh gì không?"
Trần Dương đi đến rìa sân thượng, nhìn xuống dưới lầu. Không thấy Ma Mẫu dưới sân, bốn phía yên tĩnh không một tiếng động. Mao Tiểu Lỵ ngừng vẽ bùa, cùng Trương Cầu Đạo bốn mắt nhìn nhau rồi nhìn xuống dưới lầu, vắng vẻ không một bóng người.
Trần Dương nói: "Ma Mẫu không có khả năng cam tâm rời đi." Cậu vừa dứt lời, lập tức có tiếng xột xoạt vang lên, cẩn thận lắng nghe lại không còn nữa.
Đột nhiên Độ Sóc nắm lấy cổ tay Trần Dương kéo cậu ra phía sau, đồng thời vừa chuẩn xác vừa hung ác giơ tay bóp lấy một đứa bé quái dị, hung hăng đập chết nó. Mọi người tập trung nhìn kỹ, phát hiện đó là một tiểu quỷ một mắt. Mặc dù Ma Mẫu bị trấn áp ở chùa Đại Chiêu nhưng ngày sinh mười con, dù mười ngày chỉ lưu lại một quỷ con nhưng ngàn năm trôi qua, nó đã có mấy vạn quỷ con để sai bảo.
Mao Tiểu Lỵ thấy thế xoay người, nhảy ra khỏi lan can sân thượng cúi người nhìn xuống. Trên vách tường đầy quỷ con đang bò lên, chúng im hơi lặng tiếng, nghe theo sai khiến của Ma Mẫu mà bò lên. Cô hô to: "Phía dưới đầy quỷ con."
Trần Dương hỏi: "Chúng nó không sợ bùa trấn tà sao?"
Mao Tiểu Lỵ nghe vậy cúi đầu nhìn lại lần nữa: "Đương nhiên không phải." Cô nhảy lại vào trong sân thượng rồi nói: "Biết con kiến bò qua vòng lửa không?"
Trương Cầu Đạo cau mày: "Không phải chứ?!"
Trần Dương linh hoạt nhảy ra ngoài nhìn xuống, trông thấy mấy quỷ con bò lên đầu tiên dùng cơ thể cọ xát vào bùa trấn tà, bị thiêu cháy phát ra tiếng cháy khét. Cậu quay đầu nhìn Lục Tu Chi, hắn đang bắt đầu mượn khí, tầng mây trên đỉnh đầu hắn rất nặng, cuồn cuộn như lốc xoáy, cực kỳ hùng vĩ.
Mao Tiểu Lỵ đạp một con tiểu quỷ bò lên, bắt lấy kiếm gỗ đào Trương Cầu Đạo ném tới đâm chết nó. Nhìn đám tiểu quỷ như tre già măng mọc, cô cảm thấy phiền phức: "Quỷ con quá nhiều, cứ tiếp tục như vậy sợ là sẽ xảy ra chuyện." Bọn họ chỉ có năm người, e là không ngăn cản được bầy quỷ con đông đúc. Một khi xảy ra sai sót, có con chạy vào quấy rối Lục Tu Chi, chỉ sợ trận pháp sắp thành công lại đổ sông đổ biển, còn hại chết mấy thiếu nữ.
"Anh Trần, làm thế nào bây giờ?"
Trần Dương thu hồi kiếm đồng tiền: "Lão Độ, giao cho anh." Cậu lùi đến bên cạnh Độ Sóc: "Anh lệnh cho chúng rời đi đi."
Độ Sóc sờ nhẹ lên mũi, bất đắc dĩ nói: "Mệnh lệnh của anh không có tác dụng."
Cậu kinh ngạc: "Sao vậy?"
Không phải Phong Đô đại đế là thần linh tối cao của Minh giới, thống lĩnh vạn quỷ sao?
"Chỉ ra lệnh sợ là không được, quỷ con chỉ nghe theo mệnh lệnh của Ma Mẫu, sẽ không cãi lời. Chúng nó kính nể và sợ hãi anh, nhưng lại phục tùng Ma Mẫu tuyệt đối. Dù anh là đại đế thì cũng có ác quỷ không phục tùng."
Giống như đế vương ở dương gian, luôn có người muốn tạo phản. Độ Sóc là tôn thần Đạo giáo, thần linh trời sinh. Trên thực tế, Ma Mẫu cũng là thần linh trời sinh, nó tồn tại từ thời thượng cổ. Bàn về địa vị là lực lượng, đúng là nó có tư cách không sợ đại đế. Nếu không phải vì Ma Mẫu làm hại nhân gian, bị trấn áp ở chùa Đại Chiêu khiến thực lực bị suy yếu, sợ là lúc này nó đã can đảm đối mặt khiêu khích đại đế.
Độ Sóc vươn tay muốn lấy một nửa cái ấn Trần Dương đang đeo trên cổ: "Chỉ ra lệnh là không được, phải mạnh mẽ trấn áp. Bầy quỷ xuất hiện ở dương gian đã là vi phạm luật lệ."
Hai mắt Trần Dương sáng lên, nhanh chóng lấy nửa khối ngọc ban chỉ xuống đưa cho hắn: "Vậy anh nhanh lên."
Hắn liếc nhìn cậu, cầm nửa khối ấn đeo lên ngón tay cái, trên đó còn có một nửa ấn còn lại. Một tiếng "cạch" rất nhỏ vang lên, hai nửa ấn hợp lại làm một. Trần Dương đứng gần nhất, cậu đột nhiên ngây ra trong chớp mắt rồi lập tức khôi phục đầu óc. Cậu nhìn chăm chú vào cái ấn hoàn chỉnh của Phong Đô đại đế trên tay Độ Sóc, thầm biết uy lực của nó khủng khiếp đến cỡ nào, có thể trực tiếp hiệu lệnh, trấn áp hàng nghìn hàng vạn ác quỷ hung thần trong địa ngục!
Trần Dương lùi ra sau một bước, nhỏ giọng nói: "Lần đầu tiên em thấy nó hợp lại với nhau cùng phát huy uy lực, thật mong chờ."
Độ Sóc xoa xoa cổ cậu rồi hôn một cái lên vành tai. Sau đó hắn tiến lên một bước, từ trên cao nhìn xuống bầy quỷ con dày đặc bên dưới. Mà trong mắt bầy quỷ, phảng phất như chúng đang ở địa ngục, thần linh trên đầu khiến chúng ngay cả tâm lý phản kháng cũng không dám. Thế nhưng tiếng kêu rên cầu cứu của anh em và tiếng gào thét điên cuồng ra lệnh của Ma Mẫu khiến chúng phải tiếp tục tiến lên. Nhưng chuyến này đã định trước, chúng chỉ có thể bị trấn áp trong địa ngục.
"Bầy quỷ, không được phép mà tự ý rời khỏi âm phủ, nhiễu loạn trật tự dương gian, đảo lộn âm dương, trợ trụ vi ngược. Phạt đánh xuống *Tiêu Nhiệt địa ngục, chuộc lại hết tội nghiệt mới được vào luân hồi."
*Một trong bát nhiệt địa ngục.
Hai tay Độ Sóc bắt chéo vào nhau, ngón cái tay phải vuốt nhẹ lên ấn của Phong Đô đại đế trên ngón cái tay trái, hắn vừa niệm xong, lập tức có một con dấu sáng rực xuất hiện giữa không trung, đánh xuống hàng vạn quỷ con bên dưới, trở thành dấu vết không cách nào xóa mờ. Trừ phi một ngày nào đó, tất cả tội nghiệt được chuộc, dấu vết tự biến mất chúng mới có thể tiến vào luân hồi.
Bầy quỷ là đồng lõa của Ma Mẫu, khi xưa trợ giúp Ma Mẫu làm ác, Độ Sóc bắt không được, chỉ có thể tạm thời buông tha cho chúng. Nay tận mắt nhìn thấy, chúng lại tự ý rời khỏi âm phủ, là một trọng tội, huống chi chúng còn vọng tưởng hại người, tội càng thêm tội.
Âm hồn lệ quỷ không được âm phủ đồng ý thì không được tự ý rời đi, nếu không sẽ nhiễu loạn trật tự dương gian, đảo lộn âm dương, gây ra đại loạn ở dương gian. Thế nên âm hồn lệ quỷ lúc vào âm phủ phải đăng ký, sau khi thẩm vấn sẽ được cấp âm trạch, hoặc người không có huyệt mộ sẽ vì lý do nào đó mà được quay về dương gian lần nữa, nhập vào cây cỏ mà sống. Những việc này đều được ghi chép ký hiệu, nếu không được cho phép mà tự ý rời khỏi âm phủ là vi phạm luật lệ cõi âm.
Mao Tiểu Lỵ chống lan can nhìn xuống dưới lầu, dưới sân như biến thành một ngọn núi lửa đang hoạt động, tất cả quỷ con chạy trốn đều bị rơi xuống. Chúng vừa rơi vào nham thạch núi lửa, nháy mắt hóa thành bộ xương, dù không ngừng giãy dụa cũng không cách nào chạy được. Tiếng khóc thê lương vang vọng khắp phân cục, cũng may trước đó Mao Tiểu Lỵ đã vẽ bùa cách âm, bất cứ tiếng động nào cũng không truyền ra khỏi phân cục được.
Mao Tiểu Lỵ sợ hãi hít một hơi khí lạnh, nhanh chóng bò vào sân thượng, vỗ vỗ ngực nói: "Đây là Tiêu Nhiệt địa ngục? Quá kinh khủng."
Trương Cầu Đạo bên cạnh cười nhạo: "Không làm việc trái với lương tâm, không sợ bát hàn, bát nhiệt địa ngục. Có phải em lừa tiền người ta?"
"Cút."
Mao Tiểu Lỵ trừng mắt nhìn hắn. Trương Cầu Đạo không chút lưu tình cười nhạo nhưng động tác lại vô cùng cẩn thận đỡ lấy cô nàng đang run chân đi đến nơi an toàn: "Ngồi xuống đi, người nhát gan." Mao Tiểu Lỵ tức giận hung hăng đạp tới, suýt chút nữa đánh nhau với hắn.
Ấn của Phong Đô đại đế không chỉ trấn áp bầy quỷ phía dưới mà còn trấn áp cả đám quỷ con chưa ra đời trong bụng các thiếu nữ. Tiếng khóc của chúng dần dần nhỏ đi rồi im lặng, không dám gào khóc đinh tai nữa, chúng muốn hút sinh khí cũng không được, mà Lục Tu Chi đã thành công mượn sinh khí dồi dào của núi non ao hồ, hội tụ trên người các thiếu nữ. Sinh khí bên ngoài nồng đậm cùng sinh khí cạn kiệt trong bụng hình thành hai thái cực, khiến quỷ con không cách nào sinh tồn, khi chúng chủ động chui ra khỏi bụng thiếu nữ sẽ lập tức bị chém chết.
Các đám mây trùng điệp trên đầu giống như cửu trọng cung điện cực kỳ nguy nga tráng lệ. Sinh khí nồng đậm tập trung ở phân cục hình thành ánh sáng rực rỡ, hấp dẫn vô số loài chim bay vờn quanh trên bầu trời. Trong sân, hoa cỏ vì âm khí và tử khí của bầy quỷ mà gần héo rũ, hiện tại tìm được đường sống. Ngay cả con chuột trong hang và các loại côn trùng cũng chui ra, hưởng thụ sinh khí nồng dậm hiếm khi gặp được.
Mấy người trong phân cục cũng nhân cơ hội ngồi xếp bằng nạp khí, sinh khí nồng đậm như vậy, có thể hấp thu vào cơ thể dù chỉ một chút cũng là trăm lợi mà không có hại. Mấy thiếu nữ già như bà lão, tóc tai bạc trắng, mặt mày tái nhợt dần dần khôi phục hồng hào, trở lại dáng vẻ thiếu nữ như trước, sinh khí cũng từ từ chữa trị các bộ phận suy yếu trong cơ thể họ. Sinh khí được núi sông ao hồ rộng rão ban tặng có thể khiến họ khỏe mạnh lần nữa.
Mấy thiếu nữ từ từ tỉnh táo, phát hiện bản thân đang ở một nơi xa lạ, còn chưa kịp sợ hãi thì ngạc nhiên phát hiện ngoại hình được khôi phục. Các cô gái vừa khóc vừa cười, sờ sờ gương mặt và làn da bóng loáng, quên hết những chuyện khác mà đằm chìm trong niềm hạnh phúc có lại được thanh xuân đã mất.
Bỗng nhiên bầu trời đổ mưa, nước mưa lành lạnh rơi xuống người lập tức tan vào từng lỗ chân lông khiến người ta thoải mái không thôi. Sinh khí nồng đậm trong từng giọt mưa nhỏ đủ để khiến vạn vật sống lại, có thể so với trận mưa đầu xuân.
Khấu Tuyên Linh bỗng mở mắt, hô to: "Nhanh lấy bình đựng nước mưa, chú Mã đã dặn chúng ta, nếu trời mưa phải hứng lấy vài bình nước, ông dùng để nấu rượu." Nghe hắn nói vậy, Trương Cầu Đạo, Lục Tu Chi, thậm chí là Độ Sóc đều yên lặng mang mấy cái bình đựng nước mưa đến. Đủ để chứng minh tay nghề nấu rượu của Mã Sơn Phong giỏi đến cỡ nào, hấp dẫn bao nhiêu con sâu rượu, nhất là Lục Tu Chi – người uống bia cũng say.
Trần Dương bật cười, bỗng cậu nhớ đến điều gì đó, vỗ lên đầu một cái hô to: "Hỏng bét, còn Ma Mẫu!" Nói xong cậu lập tức chạy xuống dưới lầu, trên đường lại nhớ đến Ngỗi Tuyên, thế là cậu chạy đến phòng cô bé. Quả nhiên trông thấy cửa phòng mở rộng, cậu vội vội vàng vàng chạy vào, phát hiện Ngỗi Tuyên đang ngồi trên lưng Ma Mẫu, cầm dao nhỏ như đang nạy thứ gì đó.
"Ngỗi Tuyên, em có sao không?"
Cô bé vừa nạy được đồng tiền cổ trên lưng Ma Mẫu, móc ra đặt trong lòng bàn tay "dâng" cho Trần Dương: "Trần Tiểu Dương, em tìm được đồng tiền cổ của anh rồi nè. Cho anh."
Trần Dương thở phào, ôm lấy Ngỗi Tuyên. Khóe mắt liếc thấy Ma Mẫu đang bất tỉnh nhân sự, khóe miệng cậu giật một cái: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
Ngỗi Tuyên mở to hai mắt, vô tội nói: "Em đang làm bài tập, đột nhiên nó chạy vào, muốn nhét thứ gì đó vào bụng em. Em giật mình hoảng sợ nên đánh ngất nó, sau đó phát hiện trên lưng nó có ghim đồng tiền cổ của Trần Dương bèn nạy ra."
"Em có bị thương không?"
"Không có. Đột nhiên nó bị suy yếu đi."
Trần Dương đoán hẳn là Ma Mẫu mơ ước cơ thể của Ngỗi Tuyên, muốn thả quỷ con vào người cô bé, thúc nó sinh ra rồi lập tức ăn tươi. Thật ra dù Ma Mẫu thành công bỏ quỷ con vào người Ngỗi Tuyên thì nó cũng sẽ chết yểu, bởi vì cô bé là phi cương, vốn không có sinh khí. Ma Mẫu đột nhiên yếu đi, hẳn là Mã Sơn Phong đã liên hệ được với các tăng nhân Tây Tạng và Hiệp hội Đại giáo. Nguyên thân của Ma Mẫu bị trấn áp ở chùa Đại Chiêu, khiến phân thân của nó bị suy yếu. Hơn nữa bầy quỷ con bị đánh vào địa ngục, không có sức mạnh của chúng hỗ trợ, Ma Mẫu bị Ngỗi Tuyên áp đảo đánh ngã cũng là bình thường.
"Không sao là tốt rồi." Trần Dương lơ đãng quay đầu, vẻ mặt cậu đột nhiên trở nên khó coi. Giọng nói của cậu vô cùng bình tĩnh: "Ngỗi Tuyên, em nói đang làm bài, vậy còn họ đang làm gì?"
Ngỗi Tuyên cứng đờ cả người, cô bé quên mất cô đã ra lệnh cho hai mao cương làm bài tập, mặc kệ chuyện gì xảy ra cũng phải làm bài tập trước. Vậy nên khi cô đánh Ma Mẫu tơi bời, hai mao cương cũng không cách nào trốn tránh việc làm bài tập. Hành vi bóc lột lạnh lùng của cô bé dẫn đến việc hiện giờ cô bé phải đối mặt với việc bị lột da.
Độ Sóc đang tập trung nhìn tình hình giao thông, nghe vậy nói: "Ma Mẫu rất thương quỷ con nó muốn lưu lại, có thể vì con mà chết, vậy nên nó chắc chắn sẽ đuổi theo đến tận phân cục." Hắn dành chút thời gian liếc nhìn Hà An An ngồi ghế sau, cô hơi cau mày, dường như sắp tỉnh. Độ Sóc lên tiếng: "Đừng để Hà An An tỉnh lại, phiền phức lắm."
"Em biết." Trần Dương lại niệm chú bình an và dùng bùa bình an dán lên người Hà An An, lúc cậu ngẩng đầu lên thì thấy xe đã dừng lại. Độ Sóc bình tĩnh giải thích: "Đèn đỏ." Đại đế coi trọng quy tắc, vô cùng tuân thủ pháp luật, càng không thể vượt đèn đỏ để bị trừ điểm.
Trần Dương nhìn ra ngoài của sổ xe, phát hiện Ma Mẫu ngồi xổm trên một mui xe cách họ 3m nhìn chằm chằm. Ma Mẫu e dè Độ Sóc nhưng vẫn sốt ruột tìm cơ hội cứu con về.
Đèn xanh sáng lên, Ma Mẫu bỗng liều lĩnh nhảy lên, đánh về phía xe của Trần Dương, nhưng còn chưa chạm đến trần xe đã bị kim quang đánh ngược về, nó gào lên một tiếng rồi lộn trên không, va vào một chiếc xe tải té xuống đất. Chiếc xe tải bất ngờ va phải một lực mạnh, lệch tay lái về phía vành đai xanh bên đường, may là không có ai thương vong. Chẳng qua sau khi cứu được tài xế, hắn hoảng sợ nói hình như đụng phải một vật gì đó rất lớn, nhưng camera giám sát lại không phát hiện được thứ gì. Người bình thường không nhìn thấy Ma Mẫu.
Trần Dương dời tầm mắt: "Ma Mẫu vẫn chạy theo phía sau. Nếu như nó không dùng những thiếu nữ vô tội sinh quỷ con, cung cấp năng lượng cho nó thì tình mẫu tử này thật khiến người khác cảm động." Ma Mẫu sinh quỷ con, xem chúng là chất dinh dưỡng, nhưng khi chọn một con mạnh khỏe nhất lưu lại thì sẽ hết lòng yêu thương và bảo vệ.
Kế tiếp Trần Dương dùng bùa quý nhân chúc phúc ba ngày của Mao Tiểu Lỵ, một đường đi thẳng về phân cục không còn gặp đèn đỏ nữa. Về đến phân cục thì trời đã xế chiều, ánh chiều tà chiếu vào sân, rất đông người trong tiểu khu đang dắt chó đi dạo, chợt họ cảm thấy một luồng khí lạnh quét qua toàn thân, còn tưởng trời chuyển lạnh, họ bèn kéo quần áo cho kính đáo, định về nhà xem dự báo thời tiết, nhắc nhở con cháu ngày mai đi làm phải giữ ấm.
Độ Sóc đậu xe ngoài phân cục, Trần Dương ngẩng đầu quan sát rồi nói: "Bọn họ đang ở trên sân thượng." Độ Sóc ôm Hà An An, sóng vai cùng Trần Dương đi lên sân thượng. Ma Mẫu nhảy lên bàn đá trong sân, phát ra tiếng gầm gừ, đôi mắt kép quét một vòng quan sát phân cục. Đột nhiên nó ngẩng đầu nhìn lên sân thượng rồi vội vàng nhảy lên, nhưng chưa đến nơi thì phát hiện xung quanh sân thượng được vẽ đầy bùa trấn tà. Ma Mẫu không kịp đề phòng, bị bùa trấn tà đánh mạnh ngã xuống đất.
Trên sân thượng phủ đầy vải bố màu vàng, mặt trái có vẽ hình Thái Cực bát quái, phía trên là mười mấy thiếu nữ và bà lão đang nằm ngửa. Bà lão chiếm đa số, họ là những thiếu nữ bị quỷ con hút hết sinh khí, ngoài ra còn có mấy thiếu nữ đang lớn bụng. Trong đó có vài người tỉnh táo, dù sợ hãi nhưng cũng ngầm hy vọng.
Lục Tu Chi lập đàn, xung quanh đốt tám cái đèn dầu nhỏ, căn cứ theo tám cửa bát quái. Mao Tiểu Lỵ đang liên tục vẻ bùa trấn tà xung quanh sân thượng, Trương Cầu Đạo vừa rót rượu gạo vào chu sa, vừa cầm đi theo bên cạnh cho cô dùng. Đương nhiên Khấu Tuyên Linh đang giúp Lục Tu Chi lập đàn, mượn sinh khí núi sông ao hồ. Ma Mẫu gào lên một tiếng, mọi người hơi khựng lại rồi tiếp tục làm việc.
Trần Dương ngước mắt, ánh chiều rực rỡ, tuyệt đẹp đầy sức sống khiến lòng người chấn động. Thái cực tụ khí, thời điểm tốt nhất là tí ngọ mẹo dậu, đối xứng với sáng sớm, giữa trưa, chạng vạng và hừng đông. Đó chính là lúc sinh khí nồng đậm nhất. Bây giờ là năm giờ chiều, chính là giờ dậu tứ âm nhị dương sinh khí dồi dào nhất.
Long mạch ở thủ đô kéo dài, sinh khí cuồn cuộn không dứt, phía trước lại có Hoàng Hà vờn quanh, trái có Thái Sơn, phải có Hoa Sơn, Thanh Long Bạch Hổ lượn quanh. Hoàng Hà là một trong *tam đại càn long của Trung Quốc, bắt đầu tại Côn Luân, càng là sinh khí không ngừng. Thủ đô là nơi có phong thủy bảo địa xuất sắc hoàn mỹ nhất, thế nên mượn sinh khí sông núi ao hồ ở thủ đô là dễ dàng nhất.
*Thuật ngữ phong thủy, lấy Nam Hải, Trường Giang, Hoàng Hà làm ranh giới, phân biệt núi non Trung Hoa thành ba bộ phận, xưng là tam đại càn long.
Lục Tu Chi cầm mấy nén nhang, nhang không cần lửa mà tự cháy, hắn hướng lên trời lạy ba lạy rồi cắm vào lư hương, sau đó hắn căng cờ gió, thông báo cho núi sông ao hồ. Trong tứ hải, núi sông ao hồ có sinh khí nồng đậm đều có linh hồn, là vật có linh hồn, muốn mượn thứ gì thì phải báo cho chúng biết.
Trần Dương đi đến gần Khấu Tuyên Linh, vỗ vai hắn hỏi: "Sao rồi?"
Khấu Tuyên Linh thấy hai người về đến, cười một cái rồi nói: "Nếu như không có gì ngoài ý muốn xảy ra thì chúng ta có thể cứu các cô gái kia. Chẳng qua sinh khí trong người họ đã bị hút sạch, cơ thể cũng bị tổn thương, trừ phi sau này điều dưỡng thật tốt, nếu không sẽ ảnh hưởng đến tuổi thọ."
"Có thể cứu được đã là tốt hơn hiện tại rất nhiều rồi." Trần Dương không thấy bóng dáng Mã Sơn Phong đâu bèn hỏi: "Chú Mã đâu rồi?"
"Về nhà rồi. Chúng ta cũng có thể ứng phó, chú Mã còn phải giữ liên lạc với Hiệp hội Đại giáo và tăng nhân Tây Tạng. Ở lại đây sẽ làm phiền ông." Khấu Tuyên Linh lấy pháp khí ra, nghiêng tai lắng nghe rồi nói: "Cậu có nghe thấy âm thanh gì không?"
Trần Dương đi đến rìa sân thượng, nhìn xuống dưới lầu. Không thấy Ma Mẫu dưới sân, bốn phía yên tĩnh không một tiếng động. Mao Tiểu Lỵ ngừng vẽ bùa, cùng Trương Cầu Đạo bốn mắt nhìn nhau rồi nhìn xuống dưới lầu, vắng vẻ không một bóng người.
Trần Dương nói: "Ma Mẫu không có khả năng cam tâm rời đi." Cậu vừa dứt lời, lập tức có tiếng xột xoạt vang lên, cẩn thận lắng nghe lại không còn nữa.
Đột nhiên Độ Sóc nắm lấy cổ tay Trần Dương kéo cậu ra phía sau, đồng thời vừa chuẩn xác vừa hung ác giơ tay bóp lấy một đứa bé quái dị, hung hăng đập chết nó. Mọi người tập trung nhìn kỹ, phát hiện đó là một tiểu quỷ một mắt. Mặc dù Ma Mẫu bị trấn áp ở chùa Đại Chiêu nhưng ngày sinh mười con, dù mười ngày chỉ lưu lại một quỷ con nhưng ngàn năm trôi qua, nó đã có mấy vạn quỷ con để sai bảo.
Mao Tiểu Lỵ thấy thế xoay người, nhảy ra khỏi lan can sân thượng cúi người nhìn xuống. Trên vách tường đầy quỷ con đang bò lên, chúng im hơi lặng tiếng, nghe theo sai khiến của Ma Mẫu mà bò lên. Cô hô to: "Phía dưới đầy quỷ con."
Trần Dương hỏi: "Chúng nó không sợ bùa trấn tà sao?"
Mao Tiểu Lỵ nghe vậy cúi đầu nhìn lại lần nữa: "Đương nhiên không phải." Cô nhảy lại vào trong sân thượng rồi nói: "Biết con kiến bò qua vòng lửa không?"
Trương Cầu Đạo cau mày: "Không phải chứ?!"
Trần Dương linh hoạt nhảy ra ngoài nhìn xuống, trông thấy mấy quỷ con bò lên đầu tiên dùng cơ thể cọ xát vào bùa trấn tà, bị thiêu cháy phát ra tiếng cháy khét. Cậu quay đầu nhìn Lục Tu Chi, hắn đang bắt đầu mượn khí, tầng mây trên đỉnh đầu hắn rất nặng, cuồn cuộn như lốc xoáy, cực kỳ hùng vĩ.
Mao Tiểu Lỵ đạp một con tiểu quỷ bò lên, bắt lấy kiếm gỗ đào Trương Cầu Đạo ném tới đâm chết nó. Nhìn đám tiểu quỷ như tre già măng mọc, cô cảm thấy phiền phức: "Quỷ con quá nhiều, cứ tiếp tục như vậy sợ là sẽ xảy ra chuyện." Bọn họ chỉ có năm người, e là không ngăn cản được bầy quỷ con đông đúc. Một khi xảy ra sai sót, có con chạy vào quấy rối Lục Tu Chi, chỉ sợ trận pháp sắp thành công lại đổ sông đổ biển, còn hại chết mấy thiếu nữ.
"Anh Trần, làm thế nào bây giờ?"
Trần Dương thu hồi kiếm đồng tiền: "Lão Độ, giao cho anh." Cậu lùi đến bên cạnh Độ Sóc: "Anh lệnh cho chúng rời đi đi."
Độ Sóc sờ nhẹ lên mũi, bất đắc dĩ nói: "Mệnh lệnh của anh không có tác dụng."
Cậu kinh ngạc: "Sao vậy?"
Không phải Phong Đô đại đế là thần linh tối cao của Minh giới, thống lĩnh vạn quỷ sao?
"Chỉ ra lệnh sợ là không được, quỷ con chỉ nghe theo mệnh lệnh của Ma Mẫu, sẽ không cãi lời. Chúng nó kính nể và sợ hãi anh, nhưng lại phục tùng Ma Mẫu tuyệt đối. Dù anh là đại đế thì cũng có ác quỷ không phục tùng."
Giống như đế vương ở dương gian, luôn có người muốn tạo phản. Độ Sóc là tôn thần Đạo giáo, thần linh trời sinh. Trên thực tế, Ma Mẫu cũng là thần linh trời sinh, nó tồn tại từ thời thượng cổ. Bàn về địa vị là lực lượng, đúng là nó có tư cách không sợ đại đế. Nếu không phải vì Ma Mẫu làm hại nhân gian, bị trấn áp ở chùa Đại Chiêu khiến thực lực bị suy yếu, sợ là lúc này nó đã can đảm đối mặt khiêu khích đại đế.
Độ Sóc vươn tay muốn lấy một nửa cái ấn Trần Dương đang đeo trên cổ: "Chỉ ra lệnh là không được, phải mạnh mẽ trấn áp. Bầy quỷ xuất hiện ở dương gian đã là vi phạm luật lệ."
Hai mắt Trần Dương sáng lên, nhanh chóng lấy nửa khối ngọc ban chỉ xuống đưa cho hắn: "Vậy anh nhanh lên."
Hắn liếc nhìn cậu, cầm nửa khối ấn đeo lên ngón tay cái, trên đó còn có một nửa ấn còn lại. Một tiếng "cạch" rất nhỏ vang lên, hai nửa ấn hợp lại làm một. Trần Dương đứng gần nhất, cậu đột nhiên ngây ra trong chớp mắt rồi lập tức khôi phục đầu óc. Cậu nhìn chăm chú vào cái ấn hoàn chỉnh của Phong Đô đại đế trên tay Độ Sóc, thầm biết uy lực của nó khủng khiếp đến cỡ nào, có thể trực tiếp hiệu lệnh, trấn áp hàng nghìn hàng vạn ác quỷ hung thần trong địa ngục!
Trần Dương lùi ra sau một bước, nhỏ giọng nói: "Lần đầu tiên em thấy nó hợp lại với nhau cùng phát huy uy lực, thật mong chờ."
Độ Sóc xoa xoa cổ cậu rồi hôn một cái lên vành tai. Sau đó hắn tiến lên một bước, từ trên cao nhìn xuống bầy quỷ con dày đặc bên dưới. Mà trong mắt bầy quỷ, phảng phất như chúng đang ở địa ngục, thần linh trên đầu khiến chúng ngay cả tâm lý phản kháng cũng không dám. Thế nhưng tiếng kêu rên cầu cứu của anh em và tiếng gào thét điên cuồng ra lệnh của Ma Mẫu khiến chúng phải tiếp tục tiến lên. Nhưng chuyến này đã định trước, chúng chỉ có thể bị trấn áp trong địa ngục.
"Bầy quỷ, không được phép mà tự ý rời khỏi âm phủ, nhiễu loạn trật tự dương gian, đảo lộn âm dương, trợ trụ vi ngược. Phạt đánh xuống *Tiêu Nhiệt địa ngục, chuộc lại hết tội nghiệt mới được vào luân hồi."
*Một trong bát nhiệt địa ngục.
Hai tay Độ Sóc bắt chéo vào nhau, ngón cái tay phải vuốt nhẹ lên ấn của Phong Đô đại đế trên ngón cái tay trái, hắn vừa niệm xong, lập tức có một con dấu sáng rực xuất hiện giữa không trung, đánh xuống hàng vạn quỷ con bên dưới, trở thành dấu vết không cách nào xóa mờ. Trừ phi một ngày nào đó, tất cả tội nghiệt được chuộc, dấu vết tự biến mất chúng mới có thể tiến vào luân hồi.
Bầy quỷ là đồng lõa của Ma Mẫu, khi xưa trợ giúp Ma Mẫu làm ác, Độ Sóc bắt không được, chỉ có thể tạm thời buông tha cho chúng. Nay tận mắt nhìn thấy, chúng lại tự ý rời khỏi âm phủ, là một trọng tội, huống chi chúng còn vọng tưởng hại người, tội càng thêm tội.
Âm hồn lệ quỷ không được âm phủ đồng ý thì không được tự ý rời đi, nếu không sẽ nhiễu loạn trật tự dương gian, đảo lộn âm dương, gây ra đại loạn ở dương gian. Thế nên âm hồn lệ quỷ lúc vào âm phủ phải đăng ký, sau khi thẩm vấn sẽ được cấp âm trạch, hoặc người không có huyệt mộ sẽ vì lý do nào đó mà được quay về dương gian lần nữa, nhập vào cây cỏ mà sống. Những việc này đều được ghi chép ký hiệu, nếu không được cho phép mà tự ý rời khỏi âm phủ là vi phạm luật lệ cõi âm.
Mao Tiểu Lỵ chống lan can nhìn xuống dưới lầu, dưới sân như biến thành một ngọn núi lửa đang hoạt động, tất cả quỷ con chạy trốn đều bị rơi xuống. Chúng vừa rơi vào nham thạch núi lửa, nháy mắt hóa thành bộ xương, dù không ngừng giãy dụa cũng không cách nào chạy được. Tiếng khóc thê lương vang vọng khắp phân cục, cũng may trước đó Mao Tiểu Lỵ đã vẽ bùa cách âm, bất cứ tiếng động nào cũng không truyền ra khỏi phân cục được.
Mao Tiểu Lỵ sợ hãi hít một hơi khí lạnh, nhanh chóng bò vào sân thượng, vỗ vỗ ngực nói: "Đây là Tiêu Nhiệt địa ngục? Quá kinh khủng."
Trương Cầu Đạo bên cạnh cười nhạo: "Không làm việc trái với lương tâm, không sợ bát hàn, bát nhiệt địa ngục. Có phải em lừa tiền người ta?"
"Cút."
Mao Tiểu Lỵ trừng mắt nhìn hắn. Trương Cầu Đạo không chút lưu tình cười nhạo nhưng động tác lại vô cùng cẩn thận đỡ lấy cô nàng đang run chân đi đến nơi an toàn: "Ngồi xuống đi, người nhát gan." Mao Tiểu Lỵ tức giận hung hăng đạp tới, suýt chút nữa đánh nhau với hắn.
Ấn của Phong Đô đại đế không chỉ trấn áp bầy quỷ phía dưới mà còn trấn áp cả đám quỷ con chưa ra đời trong bụng các thiếu nữ. Tiếng khóc của chúng dần dần nhỏ đi rồi im lặng, không dám gào khóc đinh tai nữa, chúng muốn hút sinh khí cũng không được, mà Lục Tu Chi đã thành công mượn sinh khí dồi dào của núi non ao hồ, hội tụ trên người các thiếu nữ. Sinh khí bên ngoài nồng đậm cùng sinh khí cạn kiệt trong bụng hình thành hai thái cực, khiến quỷ con không cách nào sinh tồn, khi chúng chủ động chui ra khỏi bụng thiếu nữ sẽ lập tức bị chém chết.
Các đám mây trùng điệp trên đầu giống như cửu trọng cung điện cực kỳ nguy nga tráng lệ. Sinh khí nồng đậm tập trung ở phân cục hình thành ánh sáng rực rỡ, hấp dẫn vô số loài chim bay vờn quanh trên bầu trời. Trong sân, hoa cỏ vì âm khí và tử khí của bầy quỷ mà gần héo rũ, hiện tại tìm được đường sống. Ngay cả con chuột trong hang và các loại côn trùng cũng chui ra, hưởng thụ sinh khí nồng dậm hiếm khi gặp được.
Mấy người trong phân cục cũng nhân cơ hội ngồi xếp bằng nạp khí, sinh khí nồng đậm như vậy, có thể hấp thu vào cơ thể dù chỉ một chút cũng là trăm lợi mà không có hại. Mấy thiếu nữ già như bà lão, tóc tai bạc trắng, mặt mày tái nhợt dần dần khôi phục hồng hào, trở lại dáng vẻ thiếu nữ như trước, sinh khí cũng từ từ chữa trị các bộ phận suy yếu trong cơ thể họ. Sinh khí được núi sông ao hồ rộng rão ban tặng có thể khiến họ khỏe mạnh lần nữa.
Mấy thiếu nữ từ từ tỉnh táo, phát hiện bản thân đang ở một nơi xa lạ, còn chưa kịp sợ hãi thì ngạc nhiên phát hiện ngoại hình được khôi phục. Các cô gái vừa khóc vừa cười, sờ sờ gương mặt và làn da bóng loáng, quên hết những chuyện khác mà đằm chìm trong niềm hạnh phúc có lại được thanh xuân đã mất.
Bỗng nhiên bầu trời đổ mưa, nước mưa lành lạnh rơi xuống người lập tức tan vào từng lỗ chân lông khiến người ta thoải mái không thôi. Sinh khí nồng đậm trong từng giọt mưa nhỏ đủ để khiến vạn vật sống lại, có thể so với trận mưa đầu xuân.
Khấu Tuyên Linh bỗng mở mắt, hô to: "Nhanh lấy bình đựng nước mưa, chú Mã đã dặn chúng ta, nếu trời mưa phải hứng lấy vài bình nước, ông dùng để nấu rượu." Nghe hắn nói vậy, Trương Cầu Đạo, Lục Tu Chi, thậm chí là Độ Sóc đều yên lặng mang mấy cái bình đựng nước mưa đến. Đủ để chứng minh tay nghề nấu rượu của Mã Sơn Phong giỏi đến cỡ nào, hấp dẫn bao nhiêu con sâu rượu, nhất là Lục Tu Chi – người uống bia cũng say.
Trần Dương bật cười, bỗng cậu nhớ đến điều gì đó, vỗ lên đầu một cái hô to: "Hỏng bét, còn Ma Mẫu!" Nói xong cậu lập tức chạy xuống dưới lầu, trên đường lại nhớ đến Ngỗi Tuyên, thế là cậu chạy đến phòng cô bé. Quả nhiên trông thấy cửa phòng mở rộng, cậu vội vội vàng vàng chạy vào, phát hiện Ngỗi Tuyên đang ngồi trên lưng Ma Mẫu, cầm dao nhỏ như đang nạy thứ gì đó.
"Ngỗi Tuyên, em có sao không?"
Cô bé vừa nạy được đồng tiền cổ trên lưng Ma Mẫu, móc ra đặt trong lòng bàn tay "dâng" cho Trần Dương: "Trần Tiểu Dương, em tìm được đồng tiền cổ của anh rồi nè. Cho anh."
Trần Dương thở phào, ôm lấy Ngỗi Tuyên. Khóe mắt liếc thấy Ma Mẫu đang bất tỉnh nhân sự, khóe miệng cậu giật một cái: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
Ngỗi Tuyên mở to hai mắt, vô tội nói: "Em đang làm bài tập, đột nhiên nó chạy vào, muốn nhét thứ gì đó vào bụng em. Em giật mình hoảng sợ nên đánh ngất nó, sau đó phát hiện trên lưng nó có ghim đồng tiền cổ của Trần Dương bèn nạy ra."
"Em có bị thương không?"
"Không có. Đột nhiên nó bị suy yếu đi."
Trần Dương đoán hẳn là Ma Mẫu mơ ước cơ thể của Ngỗi Tuyên, muốn thả quỷ con vào người cô bé, thúc nó sinh ra rồi lập tức ăn tươi. Thật ra dù Ma Mẫu thành công bỏ quỷ con vào người Ngỗi Tuyên thì nó cũng sẽ chết yểu, bởi vì cô bé là phi cương, vốn không có sinh khí. Ma Mẫu đột nhiên yếu đi, hẳn là Mã Sơn Phong đã liên hệ được với các tăng nhân Tây Tạng và Hiệp hội Đại giáo. Nguyên thân của Ma Mẫu bị trấn áp ở chùa Đại Chiêu, khiến phân thân của nó bị suy yếu. Hơn nữa bầy quỷ con bị đánh vào địa ngục, không có sức mạnh của chúng hỗ trợ, Ma Mẫu bị Ngỗi Tuyên áp đảo đánh ngã cũng là bình thường.
"Không sao là tốt rồi." Trần Dương lơ đãng quay đầu, vẻ mặt cậu đột nhiên trở nên khó coi. Giọng nói của cậu vô cùng bình tĩnh: "Ngỗi Tuyên, em nói đang làm bài, vậy còn họ đang làm gì?"
Ngỗi Tuyên cứng đờ cả người, cô bé quên mất cô đã ra lệnh cho hai mao cương làm bài tập, mặc kệ chuyện gì xảy ra cũng phải làm bài tập trước. Vậy nên khi cô đánh Ma Mẫu tơi bời, hai mao cương cũng không cách nào trốn tránh việc làm bài tập. Hành vi bóc lột lạnh lùng của cô bé dẫn đến việc hiện giờ cô bé phải đối mặt với việc bị lột da.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook