Xông Vào Ngõ Âm Dương
-
Chương 7: Bức họa da người 7
Trần Dương vừa dứt lời, ánh sáng từ mấy cái điện thoại di động cũng tắt lịm, căn biệt thự chìm vào bóng tối lần nữa. Trong bóng đêm, hình như có một con quái vật rất lớn đi tới, tiếng xiềng xích va chạm vào nhau leng keng nghe phá lệ rõ ràng.
Vài giây trôi qua, di động lại khôi phục chiếu sáng. Mọi người nhìn về phía Trần Dương, lệ quỷ dưới chân cậu đã bị quỷ soa La Phong giải đi. Người nhà họ Hàn nhẹ nhàng thở ra, ánh mắt La thiên sư và Lữ thiên sư nhìn Trần Dương đã hoàn toàn thay đổi, thêm vẻ kính sợ.
Người có thể triệu hồi quỷ soa của La Phong, tất nhiên năng lực hơn bọn họ rất nhiều.
Ngay cả ghen tỵ cũng ghen tỵ không nổi, chỉ có thể kính sợ.
Mao Tiểu Lỵ há to miệng trợn mắt nhìn Trần Dương, giống như lại nhận biết cậu một lần nữa.
Trần Dương thu hồi sợi chỉ đỏ buộc lại vào cổ tay rồi ngẩng đầu nói: "Không mở đèn sao?"
Hàn Gia Sơn đỡ vợ dậy ngồi xuống sô pha, nghe vậy vội nói với dì giúp việc: "Mau đi bật đèn."
Bà ta thấy lệ quỷ đã bị bắt đi bèn bò dậy đi bật đèn. Ánh đèn sáng lên, mây đen bên ngoài biệt thự tan đi, mặt trăng lại lộ ra. Lúc này bên ngoài sân, tiếng côn trùng vang lên từng trận trong mấy bụi hoa cỏ, xua tan sự yên tĩnh đến tĩnh mịch ban nãy.
Hàn Khả được Mao Tiểu Lỵ đỡ ngồi xuống sô pha, người nhà họ Hàn đồng loạt nhìn Trần Dương.
Bà Hàn vốn không tin quỷ thần đã hoàn toàn xem Trần Dương là một đại sư. Tuy vừa rồi bị quỷ nhập nhưng bà vẫn cảm nhận được rõ ràng mọi chuyện, đến bây giờ nhớ lại vẫn còn rùng mình.
Bà Hàn nói: "Đại sư, lệ quỷ kia đã hoàn toàn tan biến rồi chứ?"
"Không tan biến." Cậu ngẩng đầu nói: "Chỉ là bị quỷ soa giải về địa phủ, sẽ không thể đến dây dưa với Hàn tiểu thư nữa."
Cả nhà họ Hàn đều thở phào nhẹ nhõm, Hàn Gia Sơn lại hỏi: "Khả Khả bị quỷ bám lâu như vậy, cơ thể có vấn đề gì không? Mệnh số của nó có bị hao tổn không?"
"Mệnh số không bị hao tổn nhưng sức khỏe sẽ bị ảnh hưởng." Trần Dương nhìn Hàn Khả, giữa hai mắt cô vẫn còn tử khí quấn quanh, nhưng nó sẽ không làm nên trò trống gì, đợi đến khi cơ thể khỏe mạnh hoàn toàn thì tử khí kia sẽ biến mất.
"Vậy bây giờ phải làm sao? Có cần bùa chú gì không? Đại sư Trần, ngài cứ nói, giá cả không thành vấn đề. Đúng rồi, lúc nãy ngài nói có cô hồn dã quỷ xông tới, vậy có khi nào còn có lệ quỷ khác muốn đoạt số mệnh của Khả Khả không? Có pháp bảo gì..?"
Mao Tiểu Lỵ nhịn không được cắt ngang: "Hàn tiên sinh, không có nhiều lệ quỷ như vậy đâu. Thể chất của Hàn tiểu thư vốn tru tà mạt xâm, nếu không phải cô ấy bất kính quỷ thần, nói hươu nói vượn trước mộ người chết thì sao bị lệ quỷ lợi dụng sơ hở được?"
Hàn Khả cười khổ nói: "Trải qua lần này, sau này tôi nào dám bất kính quỷ thần nữa chứ?"
Trần Dương hòa nhã nói: "Yên tâm đi. Bên ngoài nhà mọi người có môn thần, bên trong có tổ tiên và Quan Thánh Đế Quân bảo vệ, quỷ quái tà môn gì cũng không vào được. Hàn tiểu thư bị tử khí quấn thân, đến bệnh viện để bác sĩ khám là tốt nhất. Sau này siêng năng rèn luyện cơ thể, phơi nắng nhiều, trong tháng này tốt nhất không nên đến những nơi vắng người nặng âm khí là được. Tôi bảo Tiểu Lỵ vẽ cho mọi người hai lá bùa bình an... Miễn phí, xem như tặng thêm. Phân cục Đại Phúc chúng tôi có tôn chỉ là giúp khách hàng hoàn toàn hết lo lắng về sau."
Đồng dạng là thương nhân, Hàn Gia Sơn cảm thấy thân thiết hơn bội phần, cũng không hấp tấp nữa, ông vừa kính sợ vừa bội phục nói: "Đại sư thật chuyên nghiệp."
...
Mao Tiểu Lỵ bày vẻ mặt như muốn quỳ lạy Trần Dương, cậu chỉ cười nhạt, tiếp tục không dấu vết tuyên truyền về phân cục Đại Phúc, vui vẻ trò chuyện thân thiết với Hàn Gia Sơn, còn trao đổi cách liên lạc. Trực tiếp biến Hàn Gia Sơn thành đường dây trợ giúp con đường phát triển sự nghiệp, mang đến nhiều khách hàng cho phân cục Đại Phúc. Nhưng đây là chuyện sau này, tạm thời không đề cập đến.
Trải qua một trận chiến, tinh thần mọi người đều mệt mỏi, sau khi nghỉ ngơi hai ba tiếng, mặt trời cũng lên cao. Nhóm người Trần Dương đứng dậy tạm biệt ra về, Hàn Gia Sơn đưa bốn mươi vạn, thêm mười vạn của Hàn Khả, tất cả đều đưa cho Trần Dương.
Nhưng hai vị thiên sư cũng bỏ chút sức lực trong quá trình bắt lệ quỷ, thế nên họ cũng nhận được thù lao xứng đáng.
Lúc rời khỏi nhà họ Hàn, Trần Dương mang theo giấy vẽ da người.
Khi cậu nói cho Hàn Khả biết đây là giấy vẽ làm bằng da người, cô nàng sợ đến suýt ngất xỉu, dứt khoát đưa giấy vẽ cho Trần Dương.
Mao Tiểu Lỵ nhìn chằm chằm tin nhắn thông báo tài khoản cộng thêm năm mươi vạn trong điện thoại, ngẩn ra một lúc mới lấy lại tinh thần.
"Anh, anh Trần, anh thật trâu bò."
Cô nàng hoàn toàn biến thành fan mà tôn sùng Trần Dương.
"Năm mươi vạn đó nha, từ lúc em làm nghề này, chưa bao giờ thấy được số tiền lớn như vậy."
Cậu nghe vậy tò mò hỏi: "Cô làm nghề này mấy năm rồi?"
"Ba năm." Mao Tiểu Lỵ xúc động không thôi: "Trước kia em đi theo người nhà, sau đó làm một mình, em gia nhập phân cục đã một năm rồi, chỉ có lương căn bản. Nghèo đến không mua nổi pháp khí."
Trần Dương: "..."
Quả nhiên là một cái hố to.
"Đúng rồi anh Trần, làm sao mà anh biết giấy vẽ này là da người vậy?"
"Cảm giác tương tự. Giấy vẽ không có xúc cảm này."
Mao Tiểu Lỵ sờ sờ giấy da người rồi gật gật đầu nói: "Đúng thật. Nhưng mà anh Trần, sao anh đoán được lệ quỷ hại Hàn tiểu thư đã trăm năm."
Cậu thở dài nói: "Lúc cô nhìn bức tranh mỹ nhân, không có cảm giác không đúng sao?"
Cô nàng lắc đầu trả lời: "Không có."
"Âm khí và quỷ khí nồng đậm như vậy mà cô không nhận ra à?"
Mao Tiểu Lỵ há miệng, sau đó kêu lên: "Anh Trần, sao em có thể cảm nhận âm khí và quỷ khí được?"
Trần Dương nhíu mày: "Cô là thiên sư."
"Thiên sư cũng không thể." Cô dở khóc dở cười: "Có phải anh hiểu lầm gì về thiên sư rồi không? Mặc dù thiên sư bắt quỷ nhưng nhìn thấy quỷ hay phát hiện quỷ khí đều dựa vào công cụ. Trừ phi âm khí và quỷ khí cực kỳ nặng, có thể cảm nhận rõ ràng. Như bức tranh này, em không hề phát hiện chút quỷ khí nào."
Trần Dương giật mình: "Vậy à? Tôi không hiểu biết nhiều về thiên sư."
Mao Tiểu Lỵ nhìn chằm chằm cậu: "Anh Trần, anh thật sự không phải là thiên sư sao? Vậy sao anh lại biết bắt quỷ?"
"Lúc còn nhỏ tôi được ông cụ nhà kế bên dạy, ông chỉ dạy cho tôi hai năm, thế nên tôi không tính là thiên sư."
"Thì ra là vậy... Chỉ hai năm mà lợi hại như vậy." Cô nàng hơi ghen tỵ nói.
Quả nhiên ăn chén cơm thiên sư còn phải xem thiên phú.
Thiên phú không tốt thì học mười mấy năm cũng chỉ là lục phẩm Công lục, như cô đây. Thiên phú cao thì học hai năm là đã có thể mời được quỷ soa Phong Đô.
Mao Tiểu Lỵ lắc lắc đầu, thôi không nghĩ nữa. Càng nghĩ càng ghen tỵ, tâm tính không cân bằng.
Kỳ thật trong giới thiên sư, Mao Tiểu Lỵ cũng coi như có thiên phú cao, nhìn dáng vẻ lấy khí kết sát dễ dàng của cô là biết. Chẳng qua trùng hợp Trần Dương đối lập đặc biệt lợi hại, thế nên nhìn mất cân bằng mà thôi.
Mao Tiểu Lỵ quay lại đề tài cũ: "Tiếp theo thì sao? Sau khi nhìn ra giấy vẽ là da người, sao anh đoán tiếp được."
Thế là cậu kể lại tỉ mỉ tình huống một lần nữa.
Thật ra chủ yếu là vì trước khi lên đại học, Trần Dương sống trong một thôn quê hẻo lánh ở phía nam. Phía nam, nhất là khu Quảng Việt rất tin và thờ cúng quỷ thần, hơn nữa cậu có thể chất đặc biệt, thường tiếp xúc với ma quỷ.
Bởi vậy sau khi cậu phát hiện giấy vẽ bằng da người, lập tức biết sự tình không đơn giản như vậy. Lúc ấy lệ quỷ có ý đồ mê hoặc cậu, khẩu âm là giọng Việt Tây, chẳng qua cách gọi "tú tài lang" lại không giống xưng hô ở hiện đại.
Lạc khoản trên bức tranh là Tiểu Phượng Ngọc, giống nghệ danh của đào hát trước kia. Cậu bèn tra Baidu, thật sự tìm được thông tin cuộc đời của cô ta.
Tiểu Phượng Ngọc có tên thật là Chúc Tiểu Ngọc, vốn là đào hát thời kỳ đầu dân quốc ở Việt Tây. Vì có giọng hát ngọt ngào, gương mặt linh động trong trẻo mà trở thành đào hát nổi tiếng nhất thời ấy. Hai mươi mốt tuổi bị bọn giặt cỏ nhìn trúng bắt đi, cuối cùng chết không toàn thây.
Trần Dương đoán sau khi Chúc Tiểu Ngọc chết thì bị người ta lột da chế thành giấy vẽ, thế nên hồn vía bị thiếu, lại là quỷ chết bất đắc kỳ tử, không người lập bia thờ cúng, càng không thể đi đầu thai.
Xương cốt Chúc Tiểu Ngọc dần dần bị vùi vào bùn đất, sau đó lại bị mộ của một cô gái mới mất đè lên, chọc giận Chúc Tiểu Ngọc.
Trùng hợp Hàn Khả đi tế tổ ngang qua, Chúc Tiểu Ngọc nhân cơ hội dụ dỗ Hàn Khả, ẩn trong bức tranh tiến vào nhà họ Hàn, muốn chiếm số mệnh của Hàn Khả.
"Xưa kia có một loại tà thuật, cho rằng lột da người chết chế thành giấy vẽ, sau đó lại vẽ hình người chết lên là có thể nhiếp hồn."
"Tuy không biết Chúc Tiểu Ngọc làm cách nào có được giấy vẽ bằng da của bản thân, nhưng chắc không phải là thủ đoạn bình thường rồi."
Hai người trở lại văn phòng Đại Phúc, Trần Dương đứng trước cửa nhìn bảng hiệu "Văn phòng xã khu Đại Phúc" mà bi phẫn: "Treo đầu dê bán thịt chó."
Mao Tiểu Lỵ cười ha hả: "Treo cái này mới không bị mời đi uống trà."
Trần Dương không dám tin: "Mọi người không phải là công chức nhà nước à?"
"Là công chức nhà nước, nhân viên trong biên chế. Thể chế thì ngoài..."
Cậu không còn lời gì để nói...
Lúc cậu vào phân cục, Mao Tiểu Lỵ nhanh chóng lấy hợp đồng để cậu ký tên.
"Sau khi ký hợp đồng này, anh sẽ là cục trưởng phân cục của chúng em. Nói nhỏ cho anh biết, lương căn bản của cục trưởng gấp đôi bọn em, hoa hồng cũng nhiều hơn 5%."
Trần Dương nhướng mày: "Cục trưởng chia bao nhiêu phần trăm, lương căn bản và hoa hồng của mọi người là bao nhiêu?"
Mao Tiểu Lỵ vừa định nói, cục phó Mã Sơn Phong đã ưỡn bụng đi đến gọi cô ra ngoài, không biết nói gì đó. Sau đó ông ta tiến vào, cực kỳ nhiệt tình nói với Trần Dương: "Tiểu Lỵ còn không hiểu một số việc, cục trưởng có vấn đề gì cứ hỏi tôi."
"Tôi còn chưa ký..."
"Cục trưởng còn chưa biết phúc lợi của phân cục chúng ta phải không?"
"Tôi nghĩ chuyện này không quá quan trọng, tôi cần suy xét một chút..."
"Lương căn bản của cục trưởng là ba vạn, một đơn hàng thì nhận 5%, à dù đơn hàng này ngài có tham gia hay không thì đều được chia 5%. Cách phân chia một đơn hàng của chúng ta là lấy 30% làm chi phí vận hành hàng ngày của phân cục, còn lại 70% là những người tham gia chia đều."
Nói cách khác, dù nhận đơn hàng mà Trần Dương không tham gia, chỉ cần thành công là cậu được chia 5% thù lao. Nếu cậu tham gia, ngoại trừ 5% thì còn có phần chia đều của 65% kia."
Lại có lương căn bản, bao ăn ở, nhân viên công chức nhà nước trong biên chế... Hoàn toàn không kiên trì nổi nữa, cho dù đồng nghiệp toàn là thiên sư, tình nghi treo đầu dê bán thịt chó thì cũng phải ký!!!
"Lần này là đơn hàng ba sao, cục trưởng có phần trăm tham gia. Hôm sau là có thể chuyển vào tài khoản của cậu, tổng cộng là... Để tôi tính."
"187.500 tệ."
"Đúng."
Trần Dương nhìn phó cục trưởng Mã Sơn Phong tươi cười hòa nhã dễ gần, nhưng thật ra không khác gì một con cáo già, cậu trầm mặc không nói.
Ký hợp đồng không?
Ký!
___________
Chương sau tiểu công của chúng ta lên sàn, mọi người đoán xem anh sẽ xuất hiện theo phong cách nào?
Vài giây trôi qua, di động lại khôi phục chiếu sáng. Mọi người nhìn về phía Trần Dương, lệ quỷ dưới chân cậu đã bị quỷ soa La Phong giải đi. Người nhà họ Hàn nhẹ nhàng thở ra, ánh mắt La thiên sư và Lữ thiên sư nhìn Trần Dương đã hoàn toàn thay đổi, thêm vẻ kính sợ.
Người có thể triệu hồi quỷ soa của La Phong, tất nhiên năng lực hơn bọn họ rất nhiều.
Ngay cả ghen tỵ cũng ghen tỵ không nổi, chỉ có thể kính sợ.
Mao Tiểu Lỵ há to miệng trợn mắt nhìn Trần Dương, giống như lại nhận biết cậu một lần nữa.
Trần Dương thu hồi sợi chỉ đỏ buộc lại vào cổ tay rồi ngẩng đầu nói: "Không mở đèn sao?"
Hàn Gia Sơn đỡ vợ dậy ngồi xuống sô pha, nghe vậy vội nói với dì giúp việc: "Mau đi bật đèn."
Bà ta thấy lệ quỷ đã bị bắt đi bèn bò dậy đi bật đèn. Ánh đèn sáng lên, mây đen bên ngoài biệt thự tan đi, mặt trăng lại lộ ra. Lúc này bên ngoài sân, tiếng côn trùng vang lên từng trận trong mấy bụi hoa cỏ, xua tan sự yên tĩnh đến tĩnh mịch ban nãy.
Hàn Khả được Mao Tiểu Lỵ đỡ ngồi xuống sô pha, người nhà họ Hàn đồng loạt nhìn Trần Dương.
Bà Hàn vốn không tin quỷ thần đã hoàn toàn xem Trần Dương là một đại sư. Tuy vừa rồi bị quỷ nhập nhưng bà vẫn cảm nhận được rõ ràng mọi chuyện, đến bây giờ nhớ lại vẫn còn rùng mình.
Bà Hàn nói: "Đại sư, lệ quỷ kia đã hoàn toàn tan biến rồi chứ?"
"Không tan biến." Cậu ngẩng đầu nói: "Chỉ là bị quỷ soa giải về địa phủ, sẽ không thể đến dây dưa với Hàn tiểu thư nữa."
Cả nhà họ Hàn đều thở phào nhẹ nhõm, Hàn Gia Sơn lại hỏi: "Khả Khả bị quỷ bám lâu như vậy, cơ thể có vấn đề gì không? Mệnh số của nó có bị hao tổn không?"
"Mệnh số không bị hao tổn nhưng sức khỏe sẽ bị ảnh hưởng." Trần Dương nhìn Hàn Khả, giữa hai mắt cô vẫn còn tử khí quấn quanh, nhưng nó sẽ không làm nên trò trống gì, đợi đến khi cơ thể khỏe mạnh hoàn toàn thì tử khí kia sẽ biến mất.
"Vậy bây giờ phải làm sao? Có cần bùa chú gì không? Đại sư Trần, ngài cứ nói, giá cả không thành vấn đề. Đúng rồi, lúc nãy ngài nói có cô hồn dã quỷ xông tới, vậy có khi nào còn có lệ quỷ khác muốn đoạt số mệnh của Khả Khả không? Có pháp bảo gì..?"
Mao Tiểu Lỵ nhịn không được cắt ngang: "Hàn tiên sinh, không có nhiều lệ quỷ như vậy đâu. Thể chất của Hàn tiểu thư vốn tru tà mạt xâm, nếu không phải cô ấy bất kính quỷ thần, nói hươu nói vượn trước mộ người chết thì sao bị lệ quỷ lợi dụng sơ hở được?"
Hàn Khả cười khổ nói: "Trải qua lần này, sau này tôi nào dám bất kính quỷ thần nữa chứ?"
Trần Dương hòa nhã nói: "Yên tâm đi. Bên ngoài nhà mọi người có môn thần, bên trong có tổ tiên và Quan Thánh Đế Quân bảo vệ, quỷ quái tà môn gì cũng không vào được. Hàn tiểu thư bị tử khí quấn thân, đến bệnh viện để bác sĩ khám là tốt nhất. Sau này siêng năng rèn luyện cơ thể, phơi nắng nhiều, trong tháng này tốt nhất không nên đến những nơi vắng người nặng âm khí là được. Tôi bảo Tiểu Lỵ vẽ cho mọi người hai lá bùa bình an... Miễn phí, xem như tặng thêm. Phân cục Đại Phúc chúng tôi có tôn chỉ là giúp khách hàng hoàn toàn hết lo lắng về sau."
Đồng dạng là thương nhân, Hàn Gia Sơn cảm thấy thân thiết hơn bội phần, cũng không hấp tấp nữa, ông vừa kính sợ vừa bội phục nói: "Đại sư thật chuyên nghiệp."
...
Mao Tiểu Lỵ bày vẻ mặt như muốn quỳ lạy Trần Dương, cậu chỉ cười nhạt, tiếp tục không dấu vết tuyên truyền về phân cục Đại Phúc, vui vẻ trò chuyện thân thiết với Hàn Gia Sơn, còn trao đổi cách liên lạc. Trực tiếp biến Hàn Gia Sơn thành đường dây trợ giúp con đường phát triển sự nghiệp, mang đến nhiều khách hàng cho phân cục Đại Phúc. Nhưng đây là chuyện sau này, tạm thời không đề cập đến.
Trải qua một trận chiến, tinh thần mọi người đều mệt mỏi, sau khi nghỉ ngơi hai ba tiếng, mặt trời cũng lên cao. Nhóm người Trần Dương đứng dậy tạm biệt ra về, Hàn Gia Sơn đưa bốn mươi vạn, thêm mười vạn của Hàn Khả, tất cả đều đưa cho Trần Dương.
Nhưng hai vị thiên sư cũng bỏ chút sức lực trong quá trình bắt lệ quỷ, thế nên họ cũng nhận được thù lao xứng đáng.
Lúc rời khỏi nhà họ Hàn, Trần Dương mang theo giấy vẽ da người.
Khi cậu nói cho Hàn Khả biết đây là giấy vẽ làm bằng da người, cô nàng sợ đến suýt ngất xỉu, dứt khoát đưa giấy vẽ cho Trần Dương.
Mao Tiểu Lỵ nhìn chằm chằm tin nhắn thông báo tài khoản cộng thêm năm mươi vạn trong điện thoại, ngẩn ra một lúc mới lấy lại tinh thần.
"Anh, anh Trần, anh thật trâu bò."
Cô nàng hoàn toàn biến thành fan mà tôn sùng Trần Dương.
"Năm mươi vạn đó nha, từ lúc em làm nghề này, chưa bao giờ thấy được số tiền lớn như vậy."
Cậu nghe vậy tò mò hỏi: "Cô làm nghề này mấy năm rồi?"
"Ba năm." Mao Tiểu Lỵ xúc động không thôi: "Trước kia em đi theo người nhà, sau đó làm một mình, em gia nhập phân cục đã một năm rồi, chỉ có lương căn bản. Nghèo đến không mua nổi pháp khí."
Trần Dương: "..."
Quả nhiên là một cái hố to.
"Đúng rồi anh Trần, làm sao mà anh biết giấy vẽ này là da người vậy?"
"Cảm giác tương tự. Giấy vẽ không có xúc cảm này."
Mao Tiểu Lỵ sờ sờ giấy da người rồi gật gật đầu nói: "Đúng thật. Nhưng mà anh Trần, sao anh đoán được lệ quỷ hại Hàn tiểu thư đã trăm năm."
Cậu thở dài nói: "Lúc cô nhìn bức tranh mỹ nhân, không có cảm giác không đúng sao?"
Cô nàng lắc đầu trả lời: "Không có."
"Âm khí và quỷ khí nồng đậm như vậy mà cô không nhận ra à?"
Mao Tiểu Lỵ há miệng, sau đó kêu lên: "Anh Trần, sao em có thể cảm nhận âm khí và quỷ khí được?"
Trần Dương nhíu mày: "Cô là thiên sư."
"Thiên sư cũng không thể." Cô dở khóc dở cười: "Có phải anh hiểu lầm gì về thiên sư rồi không? Mặc dù thiên sư bắt quỷ nhưng nhìn thấy quỷ hay phát hiện quỷ khí đều dựa vào công cụ. Trừ phi âm khí và quỷ khí cực kỳ nặng, có thể cảm nhận rõ ràng. Như bức tranh này, em không hề phát hiện chút quỷ khí nào."
Trần Dương giật mình: "Vậy à? Tôi không hiểu biết nhiều về thiên sư."
Mao Tiểu Lỵ nhìn chằm chằm cậu: "Anh Trần, anh thật sự không phải là thiên sư sao? Vậy sao anh lại biết bắt quỷ?"
"Lúc còn nhỏ tôi được ông cụ nhà kế bên dạy, ông chỉ dạy cho tôi hai năm, thế nên tôi không tính là thiên sư."
"Thì ra là vậy... Chỉ hai năm mà lợi hại như vậy." Cô nàng hơi ghen tỵ nói.
Quả nhiên ăn chén cơm thiên sư còn phải xem thiên phú.
Thiên phú không tốt thì học mười mấy năm cũng chỉ là lục phẩm Công lục, như cô đây. Thiên phú cao thì học hai năm là đã có thể mời được quỷ soa Phong Đô.
Mao Tiểu Lỵ lắc lắc đầu, thôi không nghĩ nữa. Càng nghĩ càng ghen tỵ, tâm tính không cân bằng.
Kỳ thật trong giới thiên sư, Mao Tiểu Lỵ cũng coi như có thiên phú cao, nhìn dáng vẻ lấy khí kết sát dễ dàng của cô là biết. Chẳng qua trùng hợp Trần Dương đối lập đặc biệt lợi hại, thế nên nhìn mất cân bằng mà thôi.
Mao Tiểu Lỵ quay lại đề tài cũ: "Tiếp theo thì sao? Sau khi nhìn ra giấy vẽ là da người, sao anh đoán tiếp được."
Thế là cậu kể lại tỉ mỉ tình huống một lần nữa.
Thật ra chủ yếu là vì trước khi lên đại học, Trần Dương sống trong một thôn quê hẻo lánh ở phía nam. Phía nam, nhất là khu Quảng Việt rất tin và thờ cúng quỷ thần, hơn nữa cậu có thể chất đặc biệt, thường tiếp xúc với ma quỷ.
Bởi vậy sau khi cậu phát hiện giấy vẽ bằng da người, lập tức biết sự tình không đơn giản như vậy. Lúc ấy lệ quỷ có ý đồ mê hoặc cậu, khẩu âm là giọng Việt Tây, chẳng qua cách gọi "tú tài lang" lại không giống xưng hô ở hiện đại.
Lạc khoản trên bức tranh là Tiểu Phượng Ngọc, giống nghệ danh của đào hát trước kia. Cậu bèn tra Baidu, thật sự tìm được thông tin cuộc đời của cô ta.
Tiểu Phượng Ngọc có tên thật là Chúc Tiểu Ngọc, vốn là đào hát thời kỳ đầu dân quốc ở Việt Tây. Vì có giọng hát ngọt ngào, gương mặt linh động trong trẻo mà trở thành đào hát nổi tiếng nhất thời ấy. Hai mươi mốt tuổi bị bọn giặt cỏ nhìn trúng bắt đi, cuối cùng chết không toàn thây.
Trần Dương đoán sau khi Chúc Tiểu Ngọc chết thì bị người ta lột da chế thành giấy vẽ, thế nên hồn vía bị thiếu, lại là quỷ chết bất đắc kỳ tử, không người lập bia thờ cúng, càng không thể đi đầu thai.
Xương cốt Chúc Tiểu Ngọc dần dần bị vùi vào bùn đất, sau đó lại bị mộ của một cô gái mới mất đè lên, chọc giận Chúc Tiểu Ngọc.
Trùng hợp Hàn Khả đi tế tổ ngang qua, Chúc Tiểu Ngọc nhân cơ hội dụ dỗ Hàn Khả, ẩn trong bức tranh tiến vào nhà họ Hàn, muốn chiếm số mệnh của Hàn Khả.
"Xưa kia có một loại tà thuật, cho rằng lột da người chết chế thành giấy vẽ, sau đó lại vẽ hình người chết lên là có thể nhiếp hồn."
"Tuy không biết Chúc Tiểu Ngọc làm cách nào có được giấy vẽ bằng da của bản thân, nhưng chắc không phải là thủ đoạn bình thường rồi."
Hai người trở lại văn phòng Đại Phúc, Trần Dương đứng trước cửa nhìn bảng hiệu "Văn phòng xã khu Đại Phúc" mà bi phẫn: "Treo đầu dê bán thịt chó."
Mao Tiểu Lỵ cười ha hả: "Treo cái này mới không bị mời đi uống trà."
Trần Dương không dám tin: "Mọi người không phải là công chức nhà nước à?"
"Là công chức nhà nước, nhân viên trong biên chế. Thể chế thì ngoài..."
Cậu không còn lời gì để nói...
Lúc cậu vào phân cục, Mao Tiểu Lỵ nhanh chóng lấy hợp đồng để cậu ký tên.
"Sau khi ký hợp đồng này, anh sẽ là cục trưởng phân cục của chúng em. Nói nhỏ cho anh biết, lương căn bản của cục trưởng gấp đôi bọn em, hoa hồng cũng nhiều hơn 5%."
Trần Dương nhướng mày: "Cục trưởng chia bao nhiêu phần trăm, lương căn bản và hoa hồng của mọi người là bao nhiêu?"
Mao Tiểu Lỵ vừa định nói, cục phó Mã Sơn Phong đã ưỡn bụng đi đến gọi cô ra ngoài, không biết nói gì đó. Sau đó ông ta tiến vào, cực kỳ nhiệt tình nói với Trần Dương: "Tiểu Lỵ còn không hiểu một số việc, cục trưởng có vấn đề gì cứ hỏi tôi."
"Tôi còn chưa ký..."
"Cục trưởng còn chưa biết phúc lợi của phân cục chúng ta phải không?"
"Tôi nghĩ chuyện này không quá quan trọng, tôi cần suy xét một chút..."
"Lương căn bản của cục trưởng là ba vạn, một đơn hàng thì nhận 5%, à dù đơn hàng này ngài có tham gia hay không thì đều được chia 5%. Cách phân chia một đơn hàng của chúng ta là lấy 30% làm chi phí vận hành hàng ngày của phân cục, còn lại 70% là những người tham gia chia đều."
Nói cách khác, dù nhận đơn hàng mà Trần Dương không tham gia, chỉ cần thành công là cậu được chia 5% thù lao. Nếu cậu tham gia, ngoại trừ 5% thì còn có phần chia đều của 65% kia."
Lại có lương căn bản, bao ăn ở, nhân viên công chức nhà nước trong biên chế... Hoàn toàn không kiên trì nổi nữa, cho dù đồng nghiệp toàn là thiên sư, tình nghi treo đầu dê bán thịt chó thì cũng phải ký!!!
"Lần này là đơn hàng ba sao, cục trưởng có phần trăm tham gia. Hôm sau là có thể chuyển vào tài khoản của cậu, tổng cộng là... Để tôi tính."
"187.500 tệ."
"Đúng."
Trần Dương nhìn phó cục trưởng Mã Sơn Phong tươi cười hòa nhã dễ gần, nhưng thật ra không khác gì một con cáo già, cậu trầm mặc không nói.
Ký hợp đồng không?
Ký!
___________
Chương sau tiểu công của chúng ta lên sàn, mọi người đoán xem anh sẽ xuất hiện theo phong cách nào?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook