Xông Vào Ngõ Âm Dương
-
Chương 62: Thôn Không Người 4
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Có vô số tập tục mai táng người chết, phổ biến nhất là thổ táng, cũng không có gì kỳ lạ. Nhưng một vài nơi có cách mai táng rất kỳ quái, ví dụ như thiên táng, huyền quan táng còn lưu truyền đến nay, nghe nhiều nên ai cũng biết. Thủy táng thì ít người biết hơn, bị ảnh hưởng tôn giáo mà có vẻ máu me bạo lực.
*An táng người chết trong huyền quan là một tập tục phổ biến ở miền nam Trung Quốc. Người xưa tin rằng, treo quan tài lên cao sẽ bảo vệ xác người khỏi thú dữ, và ban phúc cho linh hồn đã khuất đời đời kiếp kiếp. Những cỗ quan tài treo này từ lâu được coi như di sản văn hóa quan trọng ở Trung Quốc, ẩn chứa nhiều bí mật. Làm thế nào mà người xưa có thể treo một cỗ quan tài nặng, cùng nhiều vật tế thần lên vách đá cheo leo vẫn là câu hỏi lớn.
https://vnexpress.net/tin-tuc/khoa-hoc/huyen-quan-1-200-tuoi-tren-hang-tien-o-trung-quoc-3329438.html
*Thiên táng (điểu táng) là hình thức mai táng nổi tiếng "rùng rợn" của người Tây Tạng. Thay vì chôn cất người chết trong lòng đất, người Tây Tạng đưa thi thể lên núi làm mồi cho đàn kền kền đói.
https://href.li/?https://dulich.vnexpress.net/tin-tuc/quoc-te/thien-tang-rung-ron-va-cac-tuc-chon-cat-cua-nguoi-tay-tang-2880426.html
*Thủy táng (水 喪): Thủy là nước, thủy táng là một hình thức an táng, thi thể được làm lễ đơn giản rồi thả xuống sông, biển... cho các loài cá và thủy tộc ăn. Vì vậy thủy táng đôi khi còn gọi là ngư táng. Hình thức thủy táng thường được tín đồ đạo Hindu (Ấn giáo) thực hành, đôi khi còn được kết hợp với hỏa táng trước khi vứt xác hay tro cốt của người chết xuống dòng sông Hằng, dòng sông được xem là linh thiêng nhất của người Ấn Độ.
Thủy táng và thiên táng có công dụng như nhau, một loại cho chim ăn, một loại cho cá ăn, chim và cá đều là hóa thân của thần linh. Dưới cái nhìn của người dân ở địa phương thường cử hành thủy táng, đưa thi thể vào sông nước, táng thân vào bụng cá là con đường tinh lọc linh hồn, chuyển thế đầu thai. Đây là tín ngưỡng của một vài địa phương.
Ở những nơi khác nhau, cách thức thủy táng cũng khác nhau, có hai loại phổ biến nhất. Một là thả cả thi thể trôi sông, hai là hỏa táng rồi mới thả xuống sông. Còn có một loại khác, dùng dao chém đứt thi thể rồi thả sông, loại sau cùng tương đối máu me, cần mài dao cực kỳ sắc bén, chặt đứt từng khớp xương của thi thể. Quá trình này gọi là giải chi.
Thủy táng cần chọn thời gian và thủy vực. Hình thức thủy táng giải chi còn cần phải tiến hành vào buổi tối, phải chọn thủy vực uốn lượn như ốc biển thả thi thể.
Trần Dương nói: "Thủy vực ốc biển... Chúng ta không kiểm tra kỹ miệng giếng kia. Có lẽ giếng thông với con sông nào đó. Lúc chúng ta vào thôn không thấy con sông nào, hẳn là ở phía khác. Anh nói thủy táng, thôn này trước kia dùng thủy táng, cá trong sông ăn thi thể mà lớn, sau đó chúng thông qua mạch nước ngầm bơi vào giếng nước ở từ đường, bị bọn họ vớt lên ăn... Em vẫn không hiểu vì sao ăn cá xong sẽ xuất hiện hoa văn hình ốc biển."
Cá ăn thi thể đương nhiên âm tà, ốc biển trên cánh tay nhóm Dịch Vu trưởng chắc chắn có liên quan đến cá trong giếng ở từ đường. Nhưng tại sao lại liên quan, còn quỷ đói sát sinh và Vưu Linh Thứu nữa?
"Trong Đạo giáo, cá có vị trí đặc biệt, cá chép vượt Long Môn, cá chép là con rồng. Trên đầu cá quả còn có thất tinh bái bắc đẩu... Vì vậy cô hồn dã quỷ rất thích nhập vào cá. Nếu như cá trong giếng đó thật sự ăn thi thể lớn lên thì việc có du hồn dã quỷ nhập vào thân cá cũng là bình thường."
Trần Dương gật đầu: "Ừm."
Độ Sóc tìm một vị trí sạch sẽ một chút, để Trần Dương dựa vào người hắn ngủ. Bàn tay to như có như không vuốt ve lưng Trần Dương, cậu nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Trước khi ngủ, cậu nhìn sang chín người kia, bọn họ chia thành hai nhóm nằm trong góc phòng, ba người trẻ tuổi một nhóm, sáu người trên xe bus một nhóm.
Người trên xe bus rất căm thù ba người kia, nếu không phải ba người không nghe lời khuyên, cứ một mực nấu canh cá, bọn họ sẽ không bị nhốt trong Thôn Không Người. Còn ba người trẻ tuổi kia thì cười lạnh, khinh thường đám người làm kỹ nữ còn muốn lập đền thờ.
Bốn thiên sư tập trung một chỗ, Chung thiên sư bị thương được một người chăm sóc. Dịch Vu trưởng nhỏ giọng bàn bạc với Liễu Quyền Ninh, búp bê Vu cổ nằm trong túi cô buồn ngủ. Còn Đại Béo, nó đang nằm trên bệ cửa sổ ngắm trăng, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Nếu như không phải đang ở Thôn Không Người, tình cảnh này cũng tạm coi là hài hòa. Trước khi ngủ, Trần Dương đã nghĩ vậy.
Sáng hôm sau, Trần Dương bị đánh thức, cậu vừa mở mắt thì phát hiện Độ Sóc đang bịt hai tai cậu che tiếng cãi nhau. Chẳng qua quá ồn ào, cậu vẫn bị đánh thức. Trần Dương ngồi dậy, vô ý cọ cọ vào lòng bàn tay hắn, sau đó khàn giọng hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
Độ Sóc dời tay lên đỉnh đầu, xoa xoa mái tóc mềm mại của cậu: "Tự trộm."
"Kể quá trình xảy ra, đừng cứ nói ngay đáp án. Nói chuyện với anh em sẽ mất thú vui tự giải đáp."
Độ Sóc rũ mắt lẳng lặng nhìn Trần Dương, người sau bày vẻ mặt vô tội. Hắn bất đắc dĩ, bèn kể lại tỉ mỉ: "Người phụ nữ có con chỉ trích thanh niên kia muốn trộm con của cô ta, thanh niên phủ nhận. Nhóm bên đó không tin, lên tiếng trách mắng và hoài nghi. Thanh niên phẫn nộ nói đứa bé chỉ vướng tay vướng chân, không bằng dùng để dò đường, thế là hai bên cãi nhau."
Trần Dương đã hiểu, cậu đứng dậy đi qua. Nhóm thiên sư đứng một bên không có ý định hòa giải, thấy cậu đã dậy bèn ra hiệu cậu đi đến. Dịch Vu trưởng nói: "Đừng để ý, cứ mặc kệ bọn họ náo loạn."
Liễu Quyền Ninh tiếp lời: "Búp bê của Dịch Vu trưởng nói bọn họ tự trộm. Chúng tôi lười quản, cũng không rảnh rỗi mà đi hòa giải như bác gái tổ dân phố."
"Vâng, cháu cũng không muốn quản." Cậu nghe Độ Sóc nói đáp án thì đã không có ý xen vào, e là hai bên gây gổ đều đang chờ thiên sư lên tiếng. Nếu thiên sư lên tiếng, bọn họ sẽ tiếp tục diễn trò, còn không thì sẽ nhanh chóng vãn tuồng thôi.
Quả nhiên, không được bao lâu, hai bên dừng cãi nhau, ba thanh niên cười giễu cợt, người phụ nữ ôm đứa bé chạy đến nhóm Trần Dương khóc lóc kể lể: "Bọn họ muốn trộm con tôi, ném con tôi cho bầy quỷ đói. Bọn họ không phải là người mà!"
"Biết rõ Thôn Không Người rất quỷ dị, còn nhìn thấy bạn cùng nhóm chết ngay trước mặt, cộng thêm các thiên sư đã dặn dò tuyệt đối không được ăn bất cứ thứ gì trong thôn, thế mà bọn họ cứ cố tình nấu canh cá. Có phải trước đó đã lỡ ăn nên bị nhốt ở đây, sau đó muốn kéo mọi người chết chung không? Loại người đáng sợ thế này, bây giờ không đuổi đi thì sau này sẽ lén hại chết tất cả chúng ta!"
"Đúng vậy! Tôi càng nghĩ càng thấy không đúng, một nơi quỷ dị đáng sợ như vậy, thiên sư đã dặn dò kỹ càng, cho dù ham chơi hay phản nghịch thế nào cũng không có khả năng lấy tính mạng ra đùa giỡn, trừ phi trước khi gặp chúng ta, ba người họ đã bị nhốt trong Thôn Không Người, lúc này muốn mọi người cùng chết chung."
"Bây giờ ngay cả đứa bé mới sinh cũng không tha, sau này sẽ bỏ qua cho chúng ta sao? Mấy vị thiên sư, dù các vị từ bi lương thiện thì cũng không nên dung túng sài lang hổ báo ở cùng chúng ta."
Trần Dương đã biết nguyên nhân màn kịch tự biên tự diễn này. Thì ra tối qua bọn họ bàn bạc về cá trong giếng ở từ đường, có người để trong lòng, đồng thời đoán được ba thanh niên kia đã bị nhốt trong thôn từ trước, cố ý muốn kéo mọi người chết chung.
Ba thanh niên nghe vậy gào to: "Mấy người làm như chúng tôi ép mấy người ăn canh vậy, là ông!" Thanh niên chỉ vào một ông chú trung niên: "Ban đầu là ông dùng tiền mua canh của tôi, bây giờ lại nói như bản thân vô tội. Cả đám các người, chẳng lẽ tôi đè đầu các người bắt ăn canh à? Nói rõ ràng đi, là chính các người ưỡn mặt đi qua đòi ăn!"
"Cái gì chứ? Nếu ba người nghe lời thiên sư không động đến cá trong giếng, không nấu trước mặt chúng tôi, chúng tôi sẽ ăn sao? Khi đó ai cũng đói bụng đến sôi sùng sục, các người còn cố ý dụ dỗ trước mặt. Các người là cố ý kéo chúng tôi cùng chết chung! Mấy vị thiên sư, bọn phản bội này sẽ hại chết chúng ta, chúng không đáng được cứu!"
Ba thanh niên cuống cuồng tiến lên giải thích: "Đừng nghe bọn họ nói bậy, lúc đó chúng tôi không nghĩ gì nhiều, chỉ do ham chơi thôi. Chúng tôi cũng không ép bọn họ ăn, là bọn họ tự đi qua. Đây, đây là tiền bọn họ mua canh cá." Thanh niên móc vài tờ tiền trong túi ra làm bằng chứng cho mọi người xem, sau đó ném vào người đàn ông trung niên: "Trả lại cho mấy người, bây giờ chúng tôi không thiếu. Đừng có mẹ nó ngậm máu phun người!"
"Ai trộm con cô? Tôi còn không đụng đến nó, nhìn con cô đi, chỉ có cô ôm nó là không khóc, vừa đặt xuống là khóc như bị bóp cổ, tôi ẵm nó đi chả lẽ nó không khóc sao? Tôi hỏi mấy người, có ai nghe tiếng nó khóc không?"
Bọn họ đùn đẩy trách nhiệm. Sáu người đi xe bus đã biết ba người kia cố ý kéo họ cùng chết bèn phòng ngừa chuyện lỡ như, muốn sớm đuổi ba người đi. Ba người kia thì vạch trần âm mưu của họ, đẩy trách nhiệm cho người khác. Hai bên lại cãi nhau ồn ào lần nữa.
Dịch Vu trưởng nóng tính, tại chỗ đạp nát cái ghế, lạnh lùng nói: "Ầm ĩ đủ chưa? Còn chưa đủ thì đi ra ngoài gọi bọn quỷ đói đến đây, nhớ làm trò trước mặt chúng nó."
Hai bên đều không cam lòng, còn cố gắng biện minh, dường như có cảm giác sau khi trả tiền mua mạng thì có tiếng nói hơn vậy. Có người nói: "Dịch thiên sư, ban ngày ban mặt, quỷ đói ra ngoài sẽ bị ánh nắng chiếu thành nước thải. Hay là chúng ta thừa dịp trời sáng giải quyết sự tình, trách việc ban đêm phòng quỷ đói, ban ngày còn phải phòng nội gián."
Dịch Vu trưởng nói: "Nếu muốn tính sổ thì tính một lần luôn đi. Chúng tôi dặn các người không được ăn đồ trong thôn, các người nói là do ham chơi, do bị dụ dỗ, vậy còn chúng tôi thì sao? Ai cố ý rót canh cá vào bình nước? Là bọn hắn." Cô chỉ vào ba thanh niên, sau đó quay qua sáu người đang vờ như vô tội: "Ai trong mấy người không nhìn thấy? Tất cả đều nhìn thấy nhưng không hề nhắc nhở hay ngăn cản, không phải có suy nghĩ nếu như xảy ra chuyện thì có thiên sư chết cùng sao?"
Chín người kia đều lộ vẻ xấu hổ ngượng ngùng, không nói lên lời. Bọn họ đều ích kỷ, nhưng lại tự cho bản thân là bị bất đắc dĩ, dù sao không ai muốn chết.
Dịch Vu trưởng nói tiếp: "Còn tiếp tục giở trò thì cút hết ra ngoài đi!"
_______________
Đá ra hết đi bà chị, ngứa mắt à, loại này khỏi cần cứu.
Chín người còn muốn nói gì đó nhưng thấy thiên sư lạnh lùng không vui, còn phải dựa vào người ta để sống sót nên không dám nói tiếp nữa. Hai bên oán giận trừng đối phương, sau đó tìm chỗ ngồi xuống nghỉ ngơi.
Dịch Vu trưởng nói: "Hiện tại tâm trạng bọn họ nóng nảy, lúc trước còn có chút kiêng dè không dám giở trò gì lớn, bây giờ liên tục làm mấy chuyện mờ ám."
Trần Dương nói: "Lúc chưa phát hiện bản thân không thể rời khỏi thôn đã ích kỷ gạt mọi người ăn canh cá. Nếu như phát hiện họ có thể sẽ chết ở đây, mà thiên sư còn sống rời đi lại không cứu bọn họ, e là sẽ làm ra chuyện càng đáng sợ hơn."
Tối qua cậu đề nghị bọn họ trả tiền mua mạng là vì muốn bọn họ yên tâm, không thừa cơ hội gây cản trở. Ai ngờ hôm nay lại bày trò, không nghĩ cách xử lý đám quỷ đói trước mà lại tìm cách loại trừ lẫn nhau.
Trần Dương nói với Dịch Vu trưởng: "Chúng em đi kiểm tra từ đường."
"Chú ý mấy lầu canh, bên trong có rất nhiều quỷ đói. Chúng sợ ánh mặt trời nên bên ngoài lầu canh đầy cây cối dây leo."
Trần Dương dừng lại: "Tất cả quỷ đói đều trốn trong lầu canh sao? Vậy có nên chém cây cối dây leo, để ánh mặt trời thiêu chết chúng nó."
"Vô dụng. Bọn chị thử rồi, thế nhưng dây leo ngoan cố chui vào vách tường, mất cả ngày cũng không thể chém hết dây leo một lầu canh. Kiến trúc ở đây rất đặc biệt, dù dọn dẹp hết dây leo ở cửa sổ và cửa lớn cũng không có tác dụng gì nhiều, ngược lại còn khiến quỷ đói tức giận, khiến chúng nó nhớ kỹ mùi của chúng ta mà đuổi giết khắp nơi. Hiện tại chúng ta trốn ở đây là lầu canh không có dây leo duy nhất, vì dương khí đầy đủ nên tạm thời che đi nhân khí trên người chúng ta. Nhưng e là không chống đỡ được bao lâu."
"Em hiểu rồi." Trần Dương và Độ Sóc đi ra khỏi lầu canh, theo con đường chật hẹp quay lại từ đường.
Từ đường vẫn âm u như trước, mấy bài vị dày đặc yên tĩnh ở đó, giống như đang nhìn chăm chú bất cứ thứ gì xông vào từ đường.
Độ Sóc phát hiện một con dao gỗ dính máu ở miệng giếng, hắn gọi Trần Dương đến: "Hôm qua không có con dao này."
Cậu cầm lên xem, dao gỗ được mài rất sắc bén, không thua gì dao thép. Con dao dính đầy máu màu đen, dưới đất cũng có máu đen nhỏ giọt. Khe hở trên phiến đá xanh có máu đông kết lại, hẳn là máu từng chảy qua đây không ít. Cậu nhìn xuống giếng, phía dưới tối đen như mực, có vẻ như sâu không thấy đáy.
Kề sát vào miệng giếng có thể nghe rõ giọng nói của bản thân vang vọng, thành giếng mọc đầy rêu xanh ẩm ướt. Trần Dương duỗi ngón tay quẹt một cái, phát hiện thành giếng rất bẩn. Cậu lấy di động ra chiếu sáng kiểm tra miệng giếng, miệng giếng chật hẹp, phía dưới tối đen, nhìn lâu bỗng sinh ra cảm giác sợ hãi.
Cậu đứng thẳng nói: "Không thấy rõ dưới giếng, nước giếng đen thui, ánh mặt trời không rọi xuống được." Cậu nhìn con dao gỗ: "Tối qua có người tiến hành thủy táng ở đây à? Nhưng thủy táng là dâng thi thể nuôi thần sông, quăng xuống giếng... càng giống cho cá ăn hơn."
Độ Sóc nói: "Đi xem thi thể trong quan tài."
Trần Dương sửng sốt, sau đó vội vàng chạy qua xem thi thể trong quan tài. Cậu mở nắp quan tài ra, trông thấy một thi thể nằm bên trong, nhưng đây không phải là thi thể tối qua. Thi thể này cũng bị gặm gần nửa người nhưng nhìn còn rất mới, không bị thối rữa.
Đây là một thi thể vừa mới chết.
Trần Dương hỏi: "Ai giấu thi thể trong quan tài?" Cậu kiểm tra kỹ xác người này, có lẽ hắn là một người trong nhóm thanh niên xông vào thôn, hoặc là trong nhóm người đi xe bus bị lạc mất. Trên cánh tay hắn không có hoa văn ốc biển, cánh tay kia thì không thấy đâu.
Chặt thi thể thối rửa, ném xuống giếng cho cá ăn, sau đó lại bổ sung một thi thể khác vào quan tài. Trần Dương không hiểu một loạt hành động này, cậu ngẩng đầu nhìn Độ Sóc, hắn nói: "Tế phẩm."
"Tế phẩm?"
Không phải thủy táng là trấn an linh hồn tổ tiên, dẫn đường cho tổ tiên chuyển thế đầu thai sao? Sao lại biến thành tế phẩm? Không đúng, trước kia thủy táng đúng là hiến tế cho thần sông. Nhưng đây không phải thả thi thể vào sông nước mà là chém nát rồi quăng xuống giếng. Thế nhưng vì sao lại quẳng xuống giếng ở từ đường?
Trần Dương nhìn chằm chằm bài vị trong từ đường một lúc lâu, đột nhiên con ngươi cậu co rút lại. Cậu chợt nhận ra điểm bất thường: "Nếu thôn dân dọn đi vì nơi này hẻo lánh, giao thông bất tiện, vậy lúc dọn đi cũng nên mang bài vị tổ tiên đi chứ!"
Ở vài thôn quê, từ đường là nơi quan trọng nhất, là gốc rễ của dân làng. Dù sửa sang hay xây từ đường mới ở bên cạnh thì cũng phải chọn một ngày tốt nghênh đón bài vị tổ tiên vào từ đường mới. Cả tộc dời đi, tuyệt đối không thể để bài vị tổ tiên ở lại thôn làng bỏ hoang.
Độ Sóc chắp tay sau lưng, đứng nhìn rồi nói: "Không phải từ đường của thôn dân, lúc rời đi không mang bài vị theo cũng bình thường thôi."
"Có lẽ là vậy."
Ở những địa phương khác nhau, từ đường cũng khác nhau. Có nhiều nơi, một thôn chỉ có một từ đường. Nhưng vài nơi ở phía nam, một dòng họ có riêng một từ đường. Một thôn có đến mấy dòng tộc, mỗi tộc có một từ đường riêng. Không cùng họ thì không được phép vào từ đường, quàn linh cữu hay mai táng cũng sẽ không cho người khác họ vào, trừ phi có quan hệ thông gia.
"Vậy là có dòng họ không mang bài vị tổ tiên đi, hoặc là gặp phải thiên tai nhân họa, vội vàng rời đi không kịp mang theo bài vị theo. Hoặc là, cả tộc táng thân ở Thôn Không Người." Trần Dương tiến lên, lau bụi trên một bài vị: "Người vô danh!"
Trần Dương lập tức lau thêm mấy bài vị nữa, tất cả đều là người vô danh. Trước mắt thờ cúng hơn trăm bài vị, dày đặc tầng tầng lớp lớp đều là người vô danh. Không có tên họ, không biết tuổi tác và nguyên nhân tử vong, càng không có người lập bia, vỏn vẹn một bài vị ghi người vô danh thờ cúng ở đây. Dù có đầy đủ hoa thơm ngũ cung cũng vì không có tên họ mà bị cô hồn dã quỷ cướp đi đồ cúng.
"Sao lại có nhiều người vô danh thế này? Lẽ nào toàn bộ từ đường đều thờ cúng bài vị vô danh? Là ai thờ cúng?"
Độ Sóc đi đến, cầm một bài vị sạch sẽ: "Không có bụi, bài vị này vừa mới được làm xong."
Trần Dương đi đến gần nhìn: "Gần đây làm gì có tang sự?" Cậu bỗng khựng lại, quay đầu nhìn miệng giếng yên tĩnh trong sân: "Đêm qua vừa có thủy táng, hôm nay có bài vị vô danh mới làm xong. Đúng là mới có tang, vậy là hơn trăm bài vị vô danh này đều là những người từng được thủy táng rồi thờ cúng ở từ đường."
Thủy táng là thả thi thể xuống sông lớn còn ở đây là ném xuống giếng. Trong giếng ngoại trừ cá còn có thứ gì khác không? Vì sao lại tiến hành thủy táng ở miệng giếng? Ai cử hành thủy táng? Thủy táng rồi lại đưa họ vào từ đường, dùng bài vị vô danh thờ cúng. Có điều thờ cúng lại không dám khắc tên họ, giống như chuộc lỗi lại sợ họ có bài vị sẽ xuống địa phủ cáo trạng.
Trần Dương đặt bài vị lại bàn thờ, dưới bệ thờ vẫn có hoa thơm ngũ cung, nhưng vì thời gian đã lâu nên bị hư hỏng nghiêng ngả. Chỗ chứa dầu của ngọn đèn dầu đầy xác thiêu thân, lư hương cắm lộn xộn các chân nhang, tàn tro bất động, bỗng có một đoạn nhang rơi xuống bàn vang lên một tiếng.
Trong từ đường yên tĩnh tịch mịch bỗng vang lên tiếng động càng làm bầu không khí thêm đáng sợ.
Trần Dương rũ mắt: "Chúng ta đi xem xem còn có từ đường khác không."
Đại Béo đột nhiên nhảy đến, đi vài vòng cách xa Độ Sóc, trên miệng ngậm lá bài: "Có người trong rừng cây."
Trên khắp Ách Quế Lĩnh toàn là rừng cây, Thôn Không Người được rừng cây bao phủ xung quanh. Trần Dương lên tiếng: "Mày dẫn đường đi."
Đại Béo do dự nhìn về phía Độ Sóc. Hắn lên tiếng: "Dẫn đường."
Lúc này mèo mập mới như được cho phép, nhanh chóng nhảy ra cửa sổ chạy trước. Trần Dương cũng nhảy theo lối cửa sổ, dễ dàng tiếp đất. Cậu quay đầu lại đã thấy Độ Sóc ở ngay phía sau, hai người mỉm người rồi chạy theo Đại Béo.
Chạy qua mấy con đường nhỏ, hai người đi đến rừng cây. Lúc tiến vào rừng cây, Trần Dương đột nhiên quay đầu nhìn cây cối bao phủ lầu canh phía sau. Trước cửa sổ có một cánh tay gầy khô như que củi muốn vươn tay ra khỏi đám cây cối nhưng bị ánh mặt trời làm bị thương lập tức rụt về.
Quả nhiên bầy quỷ đói đang quan sát bọn họ. Trần Dương dời tầm mắt, xoay người chạy vào rừng cây, Độ Sóc đang đứng lại đợi cậu. Mảnh rừng này nằm trên sườn núi khuất ánh mắt trời, trong rừng lại cành lá rậm rạp khiến mảnh rừng càng thêm tối tăm. Trong rừng rất yên tĩnh, không hề nghe thấy tiếng côn trùng hay tiếng chim hót.
Đại Béo nhảy lên cành cây chờ Trần Dương và Độ Sóc. Nhìn thấy hai người đến gần, nó lại tiếp tục nhảy về phía trước, tốc độ cực nhanh, gần như chỉ thấy bóng dáng nó lóe lên qua những cành lá. Thật khó mà tin được, với cân nặng như thế mà anh chàng lại nhanh nhẹn và linh hoạt như vậy.
Trong rừng đầy lá rụng, phía dưới lớp lá là bùn đất hòa lẫn lá rụng mục rữa, thỉnh thoảng có chỗ không có lá rụng sẽ đạp trúng bùn nhão. Trần Dương vịn một thân cây xiêu vẹo quan sát hoàn cảnh xung quanh. Đột nhiên một đoạn xương trắng rớt xuống ngay trước mặt cậu, dọa cậu nhảy dựng lên.
Cậu lùi ra sau ngẩng đầu nhìn, trên chạc cây có treo một cái thùng gỗ cao khoảng nửa người. Thùng gỗ trống một lỗ, ban nãy đoạn xương kia rơi ra từ đây.
Độ Sóc đến gần xem Trần Dương, thấy cậu không có việc gì mới nhìn lên thùng gỗ trên chạc cây: "Quỷ nhộng."
Trần Dương nhìn xuyên qua cái lỗ trên thùng, trong thấy một bộ xương hoàn chỉnh cuộn mình bên trong: "Đây là thụ táng?"
Nhiều bộ tộc ở một số vùng trên thế giới tin rằng cách tốt nhất để táng người chết là đưa họ lên cao thay vì chôn xuống đất. Những bộ tộc ở Úc, Columbia thuộc Anh, vùng tây Nam Mỹ và Siberia nổi tiếng với thủ tục táng người chết trên cây này, trong đó, cơ thể được bọc trong vải, móc lên cây và tự phân hủy. https://dulich.vnexpress.net/tin-tuc/quoc-te/phong-tuc-mai-tang-tren-cay-cua-nguoi-tay-tang-3364620.html
Thụ táng cũng giống như thủy táng, là một nghi thức mai táng ở một vài địa phương. Có người cho rằng cây là nơi linh hồn yên nghỉ, người chết rồi có thể nhập vào đại thụ quay về thăm người thân, đồng thời vẫn được an nghỉ. Thế nên mới xuất hiện nghi thức thụ táng, hoặc là đặt thi thể vào thùng gỗ treo trên cây, hoặc là dùng bao đựng thi thể cột trên cành cây, còn có khoét một cái lỗ trên thân cây nhét thi thể vào.
Thi thể được an táng trên cây được gọi là quỷ nhộng.
Trần Dương nói: "Cùng một thôn không thể nào có hai cách mai táng khác nhau."
Vấn đề càng lúc càng nhiều, chưa giải quyết được bầy quỷ đói lại xuất hiện bài vị vô danh và hai cách mai táng khác nhau trong cùng một thôn. Cùng một thôn có thể tồn tại nhiều từ đường khác họ nhưng rất ít khi dùng hai cách mai táng khác nhau.
Nghi thức mai táng đặc thù đại biểu cái nhìn của dòng tộc đối với quỷ hồn, thần linh, tín ngưỡng tôn giáo. Trong cùng một thôn không cho phép hai tín ngưỡng tôn giáo cùng tồn tại.
Đột nhiên cách đó không xa vang lên tiếng hét thảm thiết và tiếng kêu cứu, sau đó Trần Dương và Độ Sóc trông thấy một đôi nam nữ đang chạy như điên về phía hai người, gương mặt họ cực kỳ hoảng sợ. Lúc bọn họ đến gần, Trần Dương phát hiện người thanh niên còn cõng một người đàn ông tóc muối tiêu.
Đôi nam nữ nhìn thấy Trần Dương và Độ Sóc liền dừng lại, vừa thở hổn hển vừa nói: "Chạy, chạy mau. Khắp rừng toàn là thi thể, mau chạy đi." Nữ sinh không nói nổi, liên tục gật đầu ra hiệu.
Trần Dương chỉ vào quỷ nhộng sau lưng: "Hai người nói cái này sao?"
Đôi nam nữ ngẩng đầu lên, vừa thấy cái thùng lập tức hoảng sợ hét lên, thậm chí cho rằng Trần Dương và Độ Sóc là ma, vội cầu xin tha thứ: "Xin lỗi xin lỗi, chúng tôi chỉ muốn khảo sát, không phải mạo phạm. Người trẻ tuổi không hiểu chuyện, xin đừng quở trách."
Nữ sinh nức nở, chắp tay trước ngực liên tục vái lạy: "Xin đừng trách phạt, xin đừng trách phạt."
Trần Dương sờ sờ mũi, len lén nhìn Độ Sóc nhún vai, biểu thị cậu không phải cố ý dọa người ta. Cậu lên tiếng: "Tôi là người."
Hai người kia bị dọa sợ muốn tè ra quần, căn bản không tin lời Trần Dương, trái lại người đàn ông sau lưng thanh niên gõ tỉnh hắn, giọng nói của ông nghe như chuông đồng: "Không có tiền đồ! Người ta là người! Không phải "người" từ quỷ nhộng bò ra."
Thanh niên thả ông xuống: "Giáo sư, quỷ rất gian xảo."
Nữ sinh cũng gật đầu: "Đúng vậy. Giáo sư, thầy quên chúng ta vừa thấy thứ gì à? Thứ trong quỷ nhộng gạt chúng ta nó chưa chết, muốn chúng ta thả nó ra. Kết quả là một thây khô leo ra, còn nắm lấy em, làm em sợ muốn chết."
Trần Dương hỏi: "Mấy người là ai? Thây khô bên trong quỷ nhộng là sao?" Cậu nhìn vết thương trên cổ tay nữ sinh, vết thương rất đáng sợ thế mà cô gái không hề cảm thấy đau đớn.
Người đàn ông nói: "Tôi là giáo sư ở đại học Z, họ là học trò của tôi. Tôi đến Thôn Không Người để nghiên cứu vì sao nơi đây xuất hiện hai nghi thức mai táng, vừa lúc là đề tài biện luận của hai học trò nên chúng tôi cùng đi. Sau khi chúng tôi đi một vòng trong rừng thì không ra được. Ngay vừa nãy, học trò tôi nghe thấy tiếng kêu cứu trong quỷ nhộng, còn tưởng là có người sống. Chúng tôi leo lên tháo quỷ nhộng, bỗng một thây khô nhảy ra cào trúng học trò tôi. Chúng tôi vội vàng chạy trốn, chẳng qua Triệu Dao không cảm thấy đau đớn, tôi nghi nó trúng thi độc rồi."
Trần Dương hỏi: "Ngài cũng biết thi độc?"
"Nghiên cứu phong tục tập quán dân tộc nhiều năm, thấy rất nhiều thứ."
Trần Dương gật đầu, lấy một lá bùa đưa cho Triệu Dao, bảo cô dán lên miệng vết thương: "Có thể tạm thời áp chế thi độc, mọi người theo tôi vào thôn trước, tôi sẽ thoa thảo dược sau."
Hai mắt Triệu Dao sáng lên: "Hai anh là thiên sư à?"
"Ừ."
Triệu Dao và nam sinh tên Triệu Cương hưng phấn vây quanh Trần Dương hỏi chuyện, rất tò mò các vấn đề của thiên sư. Bọn họ thường tiếp xúc khá nhiều với các tín ngưỡng thần quái nên tiếp thu rất nhanh.
Độ Sóc đứng trò chuyện với giáo sư, hắn lên tiếng hỏi: "Sao ông biết Thôn Không Người có hai cách mai táng?"
"Có một hôm tôi ở thư viện tìm xem các nghi thức mai táng đặc biệt ở các vùng quê trong nước, có một người trẻ tuổi bắt chuyện với tôi. Hắn rất hiểu biết về các nghi thức mai táng dân gian, chúng tôi càng trò chuyện càng thấy thú vị. Sau đó hắn nói Thôn Không Người có hai cách mai táng là thụ táng và thủy táng. Tôi cảm thấy hứng thú bèn đến đây nghiên cứu."
"Ông có nhớ tên người đó không?"
Giáo sư cao hứng nói: "Nhớ chứ, hắn tên là Mạnh Khê."
Có vô số tập tục mai táng người chết, phổ biến nhất là thổ táng, cũng không có gì kỳ lạ. Nhưng một vài nơi có cách mai táng rất kỳ quái, ví dụ như thiên táng, huyền quan táng còn lưu truyền đến nay, nghe nhiều nên ai cũng biết. Thủy táng thì ít người biết hơn, bị ảnh hưởng tôn giáo mà có vẻ máu me bạo lực.
*An táng người chết trong huyền quan là một tập tục phổ biến ở miền nam Trung Quốc. Người xưa tin rằng, treo quan tài lên cao sẽ bảo vệ xác người khỏi thú dữ, và ban phúc cho linh hồn đã khuất đời đời kiếp kiếp. Những cỗ quan tài treo này từ lâu được coi như di sản văn hóa quan trọng ở Trung Quốc, ẩn chứa nhiều bí mật. Làm thế nào mà người xưa có thể treo một cỗ quan tài nặng, cùng nhiều vật tế thần lên vách đá cheo leo vẫn là câu hỏi lớn.
https://vnexpress.net/tin-tuc/khoa-hoc/huyen-quan-1-200-tuoi-tren-hang-tien-o-trung-quoc-3329438.html
*Thiên táng (điểu táng) là hình thức mai táng nổi tiếng "rùng rợn" của người Tây Tạng. Thay vì chôn cất người chết trong lòng đất, người Tây Tạng đưa thi thể lên núi làm mồi cho đàn kền kền đói.
https://href.li/?https://dulich.vnexpress.net/tin-tuc/quoc-te/thien-tang-rung-ron-va-cac-tuc-chon-cat-cua-nguoi-tay-tang-2880426.html
*Thủy táng (水 喪): Thủy là nước, thủy táng là một hình thức an táng, thi thể được làm lễ đơn giản rồi thả xuống sông, biển... cho các loài cá và thủy tộc ăn. Vì vậy thủy táng đôi khi còn gọi là ngư táng. Hình thức thủy táng thường được tín đồ đạo Hindu (Ấn giáo) thực hành, đôi khi còn được kết hợp với hỏa táng trước khi vứt xác hay tro cốt của người chết xuống dòng sông Hằng, dòng sông được xem là linh thiêng nhất của người Ấn Độ.
Thủy táng và thiên táng có công dụng như nhau, một loại cho chim ăn, một loại cho cá ăn, chim và cá đều là hóa thân của thần linh. Dưới cái nhìn của người dân ở địa phương thường cử hành thủy táng, đưa thi thể vào sông nước, táng thân vào bụng cá là con đường tinh lọc linh hồn, chuyển thế đầu thai. Đây là tín ngưỡng của một vài địa phương.
Ở những nơi khác nhau, cách thức thủy táng cũng khác nhau, có hai loại phổ biến nhất. Một là thả cả thi thể trôi sông, hai là hỏa táng rồi mới thả xuống sông. Còn có một loại khác, dùng dao chém đứt thi thể rồi thả sông, loại sau cùng tương đối máu me, cần mài dao cực kỳ sắc bén, chặt đứt từng khớp xương của thi thể. Quá trình này gọi là giải chi.
Thủy táng cần chọn thời gian và thủy vực. Hình thức thủy táng giải chi còn cần phải tiến hành vào buổi tối, phải chọn thủy vực uốn lượn như ốc biển thả thi thể.
Trần Dương nói: "Thủy vực ốc biển... Chúng ta không kiểm tra kỹ miệng giếng kia. Có lẽ giếng thông với con sông nào đó. Lúc chúng ta vào thôn không thấy con sông nào, hẳn là ở phía khác. Anh nói thủy táng, thôn này trước kia dùng thủy táng, cá trong sông ăn thi thể mà lớn, sau đó chúng thông qua mạch nước ngầm bơi vào giếng nước ở từ đường, bị bọn họ vớt lên ăn... Em vẫn không hiểu vì sao ăn cá xong sẽ xuất hiện hoa văn hình ốc biển."
Cá ăn thi thể đương nhiên âm tà, ốc biển trên cánh tay nhóm Dịch Vu trưởng chắc chắn có liên quan đến cá trong giếng ở từ đường. Nhưng tại sao lại liên quan, còn quỷ đói sát sinh và Vưu Linh Thứu nữa?
"Trong Đạo giáo, cá có vị trí đặc biệt, cá chép vượt Long Môn, cá chép là con rồng. Trên đầu cá quả còn có thất tinh bái bắc đẩu... Vì vậy cô hồn dã quỷ rất thích nhập vào cá. Nếu như cá trong giếng đó thật sự ăn thi thể lớn lên thì việc có du hồn dã quỷ nhập vào thân cá cũng là bình thường."
Trần Dương gật đầu: "Ừm."
Độ Sóc tìm một vị trí sạch sẽ một chút, để Trần Dương dựa vào người hắn ngủ. Bàn tay to như có như không vuốt ve lưng Trần Dương, cậu nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Trước khi ngủ, cậu nhìn sang chín người kia, bọn họ chia thành hai nhóm nằm trong góc phòng, ba người trẻ tuổi một nhóm, sáu người trên xe bus một nhóm.
Người trên xe bus rất căm thù ba người kia, nếu không phải ba người không nghe lời khuyên, cứ một mực nấu canh cá, bọn họ sẽ không bị nhốt trong Thôn Không Người. Còn ba người trẻ tuổi kia thì cười lạnh, khinh thường đám người làm kỹ nữ còn muốn lập đền thờ.
Bốn thiên sư tập trung một chỗ, Chung thiên sư bị thương được một người chăm sóc. Dịch Vu trưởng nhỏ giọng bàn bạc với Liễu Quyền Ninh, búp bê Vu cổ nằm trong túi cô buồn ngủ. Còn Đại Béo, nó đang nằm trên bệ cửa sổ ngắm trăng, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Nếu như không phải đang ở Thôn Không Người, tình cảnh này cũng tạm coi là hài hòa. Trước khi ngủ, Trần Dương đã nghĩ vậy.
Sáng hôm sau, Trần Dương bị đánh thức, cậu vừa mở mắt thì phát hiện Độ Sóc đang bịt hai tai cậu che tiếng cãi nhau. Chẳng qua quá ồn ào, cậu vẫn bị đánh thức. Trần Dương ngồi dậy, vô ý cọ cọ vào lòng bàn tay hắn, sau đó khàn giọng hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
Độ Sóc dời tay lên đỉnh đầu, xoa xoa mái tóc mềm mại của cậu: "Tự trộm."
"Kể quá trình xảy ra, đừng cứ nói ngay đáp án. Nói chuyện với anh em sẽ mất thú vui tự giải đáp."
Độ Sóc rũ mắt lẳng lặng nhìn Trần Dương, người sau bày vẻ mặt vô tội. Hắn bất đắc dĩ, bèn kể lại tỉ mỉ: "Người phụ nữ có con chỉ trích thanh niên kia muốn trộm con của cô ta, thanh niên phủ nhận. Nhóm bên đó không tin, lên tiếng trách mắng và hoài nghi. Thanh niên phẫn nộ nói đứa bé chỉ vướng tay vướng chân, không bằng dùng để dò đường, thế là hai bên cãi nhau."
Trần Dương đã hiểu, cậu đứng dậy đi qua. Nhóm thiên sư đứng một bên không có ý định hòa giải, thấy cậu đã dậy bèn ra hiệu cậu đi đến. Dịch Vu trưởng nói: "Đừng để ý, cứ mặc kệ bọn họ náo loạn."
Liễu Quyền Ninh tiếp lời: "Búp bê của Dịch Vu trưởng nói bọn họ tự trộm. Chúng tôi lười quản, cũng không rảnh rỗi mà đi hòa giải như bác gái tổ dân phố."
"Vâng, cháu cũng không muốn quản." Cậu nghe Độ Sóc nói đáp án thì đã không có ý xen vào, e là hai bên gây gổ đều đang chờ thiên sư lên tiếng. Nếu thiên sư lên tiếng, bọn họ sẽ tiếp tục diễn trò, còn không thì sẽ nhanh chóng vãn tuồng thôi.
Quả nhiên, không được bao lâu, hai bên dừng cãi nhau, ba thanh niên cười giễu cợt, người phụ nữ ôm đứa bé chạy đến nhóm Trần Dương khóc lóc kể lể: "Bọn họ muốn trộm con tôi, ném con tôi cho bầy quỷ đói. Bọn họ không phải là người mà!"
"Biết rõ Thôn Không Người rất quỷ dị, còn nhìn thấy bạn cùng nhóm chết ngay trước mặt, cộng thêm các thiên sư đã dặn dò tuyệt đối không được ăn bất cứ thứ gì trong thôn, thế mà bọn họ cứ cố tình nấu canh cá. Có phải trước đó đã lỡ ăn nên bị nhốt ở đây, sau đó muốn kéo mọi người chết chung không? Loại người đáng sợ thế này, bây giờ không đuổi đi thì sau này sẽ lén hại chết tất cả chúng ta!"
"Đúng vậy! Tôi càng nghĩ càng thấy không đúng, một nơi quỷ dị đáng sợ như vậy, thiên sư đã dặn dò kỹ càng, cho dù ham chơi hay phản nghịch thế nào cũng không có khả năng lấy tính mạng ra đùa giỡn, trừ phi trước khi gặp chúng ta, ba người họ đã bị nhốt trong Thôn Không Người, lúc này muốn mọi người cùng chết chung."
"Bây giờ ngay cả đứa bé mới sinh cũng không tha, sau này sẽ bỏ qua cho chúng ta sao? Mấy vị thiên sư, dù các vị từ bi lương thiện thì cũng không nên dung túng sài lang hổ báo ở cùng chúng ta."
Trần Dương đã biết nguyên nhân màn kịch tự biên tự diễn này. Thì ra tối qua bọn họ bàn bạc về cá trong giếng ở từ đường, có người để trong lòng, đồng thời đoán được ba thanh niên kia đã bị nhốt trong thôn từ trước, cố ý muốn kéo mọi người chết chung.
Ba thanh niên nghe vậy gào to: "Mấy người làm như chúng tôi ép mấy người ăn canh vậy, là ông!" Thanh niên chỉ vào một ông chú trung niên: "Ban đầu là ông dùng tiền mua canh của tôi, bây giờ lại nói như bản thân vô tội. Cả đám các người, chẳng lẽ tôi đè đầu các người bắt ăn canh à? Nói rõ ràng đi, là chính các người ưỡn mặt đi qua đòi ăn!"
"Cái gì chứ? Nếu ba người nghe lời thiên sư không động đến cá trong giếng, không nấu trước mặt chúng tôi, chúng tôi sẽ ăn sao? Khi đó ai cũng đói bụng đến sôi sùng sục, các người còn cố ý dụ dỗ trước mặt. Các người là cố ý kéo chúng tôi cùng chết chung! Mấy vị thiên sư, bọn phản bội này sẽ hại chết chúng ta, chúng không đáng được cứu!"
Ba thanh niên cuống cuồng tiến lên giải thích: "Đừng nghe bọn họ nói bậy, lúc đó chúng tôi không nghĩ gì nhiều, chỉ do ham chơi thôi. Chúng tôi cũng không ép bọn họ ăn, là bọn họ tự đi qua. Đây, đây là tiền bọn họ mua canh cá." Thanh niên móc vài tờ tiền trong túi ra làm bằng chứng cho mọi người xem, sau đó ném vào người đàn ông trung niên: "Trả lại cho mấy người, bây giờ chúng tôi không thiếu. Đừng có mẹ nó ngậm máu phun người!"
"Ai trộm con cô? Tôi còn không đụng đến nó, nhìn con cô đi, chỉ có cô ôm nó là không khóc, vừa đặt xuống là khóc như bị bóp cổ, tôi ẵm nó đi chả lẽ nó không khóc sao? Tôi hỏi mấy người, có ai nghe tiếng nó khóc không?"
Bọn họ đùn đẩy trách nhiệm. Sáu người đi xe bus đã biết ba người kia cố ý kéo họ cùng chết bèn phòng ngừa chuyện lỡ như, muốn sớm đuổi ba người đi. Ba người kia thì vạch trần âm mưu của họ, đẩy trách nhiệm cho người khác. Hai bên lại cãi nhau ồn ào lần nữa.
Dịch Vu trưởng nóng tính, tại chỗ đạp nát cái ghế, lạnh lùng nói: "Ầm ĩ đủ chưa? Còn chưa đủ thì đi ra ngoài gọi bọn quỷ đói đến đây, nhớ làm trò trước mặt chúng nó."
Hai bên đều không cam lòng, còn cố gắng biện minh, dường như có cảm giác sau khi trả tiền mua mạng thì có tiếng nói hơn vậy. Có người nói: "Dịch thiên sư, ban ngày ban mặt, quỷ đói ra ngoài sẽ bị ánh nắng chiếu thành nước thải. Hay là chúng ta thừa dịp trời sáng giải quyết sự tình, trách việc ban đêm phòng quỷ đói, ban ngày còn phải phòng nội gián."
Dịch Vu trưởng nói: "Nếu muốn tính sổ thì tính một lần luôn đi. Chúng tôi dặn các người không được ăn đồ trong thôn, các người nói là do ham chơi, do bị dụ dỗ, vậy còn chúng tôi thì sao? Ai cố ý rót canh cá vào bình nước? Là bọn hắn." Cô chỉ vào ba thanh niên, sau đó quay qua sáu người đang vờ như vô tội: "Ai trong mấy người không nhìn thấy? Tất cả đều nhìn thấy nhưng không hề nhắc nhở hay ngăn cản, không phải có suy nghĩ nếu như xảy ra chuyện thì có thiên sư chết cùng sao?"
Chín người kia đều lộ vẻ xấu hổ ngượng ngùng, không nói lên lời. Bọn họ đều ích kỷ, nhưng lại tự cho bản thân là bị bất đắc dĩ, dù sao không ai muốn chết.
Dịch Vu trưởng nói tiếp: "Còn tiếp tục giở trò thì cút hết ra ngoài đi!"
_______________
Đá ra hết đi bà chị, ngứa mắt à, loại này khỏi cần cứu.
Chín người còn muốn nói gì đó nhưng thấy thiên sư lạnh lùng không vui, còn phải dựa vào người ta để sống sót nên không dám nói tiếp nữa. Hai bên oán giận trừng đối phương, sau đó tìm chỗ ngồi xuống nghỉ ngơi.
Dịch Vu trưởng nói: "Hiện tại tâm trạng bọn họ nóng nảy, lúc trước còn có chút kiêng dè không dám giở trò gì lớn, bây giờ liên tục làm mấy chuyện mờ ám."
Trần Dương nói: "Lúc chưa phát hiện bản thân không thể rời khỏi thôn đã ích kỷ gạt mọi người ăn canh cá. Nếu như phát hiện họ có thể sẽ chết ở đây, mà thiên sư còn sống rời đi lại không cứu bọn họ, e là sẽ làm ra chuyện càng đáng sợ hơn."
Tối qua cậu đề nghị bọn họ trả tiền mua mạng là vì muốn bọn họ yên tâm, không thừa cơ hội gây cản trở. Ai ngờ hôm nay lại bày trò, không nghĩ cách xử lý đám quỷ đói trước mà lại tìm cách loại trừ lẫn nhau.
Trần Dương nói với Dịch Vu trưởng: "Chúng em đi kiểm tra từ đường."
"Chú ý mấy lầu canh, bên trong có rất nhiều quỷ đói. Chúng sợ ánh mặt trời nên bên ngoài lầu canh đầy cây cối dây leo."
Trần Dương dừng lại: "Tất cả quỷ đói đều trốn trong lầu canh sao? Vậy có nên chém cây cối dây leo, để ánh mặt trời thiêu chết chúng nó."
"Vô dụng. Bọn chị thử rồi, thế nhưng dây leo ngoan cố chui vào vách tường, mất cả ngày cũng không thể chém hết dây leo một lầu canh. Kiến trúc ở đây rất đặc biệt, dù dọn dẹp hết dây leo ở cửa sổ và cửa lớn cũng không có tác dụng gì nhiều, ngược lại còn khiến quỷ đói tức giận, khiến chúng nó nhớ kỹ mùi của chúng ta mà đuổi giết khắp nơi. Hiện tại chúng ta trốn ở đây là lầu canh không có dây leo duy nhất, vì dương khí đầy đủ nên tạm thời che đi nhân khí trên người chúng ta. Nhưng e là không chống đỡ được bao lâu."
"Em hiểu rồi." Trần Dương và Độ Sóc đi ra khỏi lầu canh, theo con đường chật hẹp quay lại từ đường.
Từ đường vẫn âm u như trước, mấy bài vị dày đặc yên tĩnh ở đó, giống như đang nhìn chăm chú bất cứ thứ gì xông vào từ đường.
Độ Sóc phát hiện một con dao gỗ dính máu ở miệng giếng, hắn gọi Trần Dương đến: "Hôm qua không có con dao này."
Cậu cầm lên xem, dao gỗ được mài rất sắc bén, không thua gì dao thép. Con dao dính đầy máu màu đen, dưới đất cũng có máu đen nhỏ giọt. Khe hở trên phiến đá xanh có máu đông kết lại, hẳn là máu từng chảy qua đây không ít. Cậu nhìn xuống giếng, phía dưới tối đen như mực, có vẻ như sâu không thấy đáy.
Kề sát vào miệng giếng có thể nghe rõ giọng nói của bản thân vang vọng, thành giếng mọc đầy rêu xanh ẩm ướt. Trần Dương duỗi ngón tay quẹt một cái, phát hiện thành giếng rất bẩn. Cậu lấy di động ra chiếu sáng kiểm tra miệng giếng, miệng giếng chật hẹp, phía dưới tối đen, nhìn lâu bỗng sinh ra cảm giác sợ hãi.
Cậu đứng thẳng nói: "Không thấy rõ dưới giếng, nước giếng đen thui, ánh mặt trời không rọi xuống được." Cậu nhìn con dao gỗ: "Tối qua có người tiến hành thủy táng ở đây à? Nhưng thủy táng là dâng thi thể nuôi thần sông, quăng xuống giếng... càng giống cho cá ăn hơn."
Độ Sóc nói: "Đi xem thi thể trong quan tài."
Trần Dương sửng sốt, sau đó vội vàng chạy qua xem thi thể trong quan tài. Cậu mở nắp quan tài ra, trông thấy một thi thể nằm bên trong, nhưng đây không phải là thi thể tối qua. Thi thể này cũng bị gặm gần nửa người nhưng nhìn còn rất mới, không bị thối rữa.
Đây là một thi thể vừa mới chết.
Trần Dương hỏi: "Ai giấu thi thể trong quan tài?" Cậu kiểm tra kỹ xác người này, có lẽ hắn là một người trong nhóm thanh niên xông vào thôn, hoặc là trong nhóm người đi xe bus bị lạc mất. Trên cánh tay hắn không có hoa văn ốc biển, cánh tay kia thì không thấy đâu.
Chặt thi thể thối rửa, ném xuống giếng cho cá ăn, sau đó lại bổ sung một thi thể khác vào quan tài. Trần Dương không hiểu một loạt hành động này, cậu ngẩng đầu nhìn Độ Sóc, hắn nói: "Tế phẩm."
"Tế phẩm?"
Không phải thủy táng là trấn an linh hồn tổ tiên, dẫn đường cho tổ tiên chuyển thế đầu thai sao? Sao lại biến thành tế phẩm? Không đúng, trước kia thủy táng đúng là hiến tế cho thần sông. Nhưng đây không phải thả thi thể vào sông nước mà là chém nát rồi quăng xuống giếng. Thế nhưng vì sao lại quẳng xuống giếng ở từ đường?
Trần Dương nhìn chằm chằm bài vị trong từ đường một lúc lâu, đột nhiên con ngươi cậu co rút lại. Cậu chợt nhận ra điểm bất thường: "Nếu thôn dân dọn đi vì nơi này hẻo lánh, giao thông bất tiện, vậy lúc dọn đi cũng nên mang bài vị tổ tiên đi chứ!"
Ở vài thôn quê, từ đường là nơi quan trọng nhất, là gốc rễ của dân làng. Dù sửa sang hay xây từ đường mới ở bên cạnh thì cũng phải chọn một ngày tốt nghênh đón bài vị tổ tiên vào từ đường mới. Cả tộc dời đi, tuyệt đối không thể để bài vị tổ tiên ở lại thôn làng bỏ hoang.
Độ Sóc chắp tay sau lưng, đứng nhìn rồi nói: "Không phải từ đường của thôn dân, lúc rời đi không mang bài vị theo cũng bình thường thôi."
"Có lẽ là vậy."
Ở những địa phương khác nhau, từ đường cũng khác nhau. Có nhiều nơi, một thôn chỉ có một từ đường. Nhưng vài nơi ở phía nam, một dòng họ có riêng một từ đường. Một thôn có đến mấy dòng tộc, mỗi tộc có một từ đường riêng. Không cùng họ thì không được phép vào từ đường, quàn linh cữu hay mai táng cũng sẽ không cho người khác họ vào, trừ phi có quan hệ thông gia.
"Vậy là có dòng họ không mang bài vị tổ tiên đi, hoặc là gặp phải thiên tai nhân họa, vội vàng rời đi không kịp mang theo bài vị theo. Hoặc là, cả tộc táng thân ở Thôn Không Người." Trần Dương tiến lên, lau bụi trên một bài vị: "Người vô danh!"
Trần Dương lập tức lau thêm mấy bài vị nữa, tất cả đều là người vô danh. Trước mắt thờ cúng hơn trăm bài vị, dày đặc tầng tầng lớp lớp đều là người vô danh. Không có tên họ, không biết tuổi tác và nguyên nhân tử vong, càng không có người lập bia, vỏn vẹn một bài vị ghi người vô danh thờ cúng ở đây. Dù có đầy đủ hoa thơm ngũ cung cũng vì không có tên họ mà bị cô hồn dã quỷ cướp đi đồ cúng.
"Sao lại có nhiều người vô danh thế này? Lẽ nào toàn bộ từ đường đều thờ cúng bài vị vô danh? Là ai thờ cúng?"
Độ Sóc đi đến, cầm một bài vị sạch sẽ: "Không có bụi, bài vị này vừa mới được làm xong."
Trần Dương đi đến gần nhìn: "Gần đây làm gì có tang sự?" Cậu bỗng khựng lại, quay đầu nhìn miệng giếng yên tĩnh trong sân: "Đêm qua vừa có thủy táng, hôm nay có bài vị vô danh mới làm xong. Đúng là mới có tang, vậy là hơn trăm bài vị vô danh này đều là những người từng được thủy táng rồi thờ cúng ở từ đường."
Thủy táng là thả thi thể xuống sông lớn còn ở đây là ném xuống giếng. Trong giếng ngoại trừ cá còn có thứ gì khác không? Vì sao lại tiến hành thủy táng ở miệng giếng? Ai cử hành thủy táng? Thủy táng rồi lại đưa họ vào từ đường, dùng bài vị vô danh thờ cúng. Có điều thờ cúng lại không dám khắc tên họ, giống như chuộc lỗi lại sợ họ có bài vị sẽ xuống địa phủ cáo trạng.
Trần Dương đặt bài vị lại bàn thờ, dưới bệ thờ vẫn có hoa thơm ngũ cung, nhưng vì thời gian đã lâu nên bị hư hỏng nghiêng ngả. Chỗ chứa dầu của ngọn đèn dầu đầy xác thiêu thân, lư hương cắm lộn xộn các chân nhang, tàn tro bất động, bỗng có một đoạn nhang rơi xuống bàn vang lên một tiếng.
Trong từ đường yên tĩnh tịch mịch bỗng vang lên tiếng động càng làm bầu không khí thêm đáng sợ.
Trần Dương rũ mắt: "Chúng ta đi xem xem còn có từ đường khác không."
Đại Béo đột nhiên nhảy đến, đi vài vòng cách xa Độ Sóc, trên miệng ngậm lá bài: "Có người trong rừng cây."
Trên khắp Ách Quế Lĩnh toàn là rừng cây, Thôn Không Người được rừng cây bao phủ xung quanh. Trần Dương lên tiếng: "Mày dẫn đường đi."
Đại Béo do dự nhìn về phía Độ Sóc. Hắn lên tiếng: "Dẫn đường."
Lúc này mèo mập mới như được cho phép, nhanh chóng nhảy ra cửa sổ chạy trước. Trần Dương cũng nhảy theo lối cửa sổ, dễ dàng tiếp đất. Cậu quay đầu lại đã thấy Độ Sóc ở ngay phía sau, hai người mỉm người rồi chạy theo Đại Béo.
Chạy qua mấy con đường nhỏ, hai người đi đến rừng cây. Lúc tiến vào rừng cây, Trần Dương đột nhiên quay đầu nhìn cây cối bao phủ lầu canh phía sau. Trước cửa sổ có một cánh tay gầy khô như que củi muốn vươn tay ra khỏi đám cây cối nhưng bị ánh mặt trời làm bị thương lập tức rụt về.
Quả nhiên bầy quỷ đói đang quan sát bọn họ. Trần Dương dời tầm mắt, xoay người chạy vào rừng cây, Độ Sóc đang đứng lại đợi cậu. Mảnh rừng này nằm trên sườn núi khuất ánh mắt trời, trong rừng lại cành lá rậm rạp khiến mảnh rừng càng thêm tối tăm. Trong rừng rất yên tĩnh, không hề nghe thấy tiếng côn trùng hay tiếng chim hót.
Đại Béo nhảy lên cành cây chờ Trần Dương và Độ Sóc. Nhìn thấy hai người đến gần, nó lại tiếp tục nhảy về phía trước, tốc độ cực nhanh, gần như chỉ thấy bóng dáng nó lóe lên qua những cành lá. Thật khó mà tin được, với cân nặng như thế mà anh chàng lại nhanh nhẹn và linh hoạt như vậy.
Trong rừng đầy lá rụng, phía dưới lớp lá là bùn đất hòa lẫn lá rụng mục rữa, thỉnh thoảng có chỗ không có lá rụng sẽ đạp trúng bùn nhão. Trần Dương vịn một thân cây xiêu vẹo quan sát hoàn cảnh xung quanh. Đột nhiên một đoạn xương trắng rớt xuống ngay trước mặt cậu, dọa cậu nhảy dựng lên.
Cậu lùi ra sau ngẩng đầu nhìn, trên chạc cây có treo một cái thùng gỗ cao khoảng nửa người. Thùng gỗ trống một lỗ, ban nãy đoạn xương kia rơi ra từ đây.
Độ Sóc đến gần xem Trần Dương, thấy cậu không có việc gì mới nhìn lên thùng gỗ trên chạc cây: "Quỷ nhộng."
Trần Dương nhìn xuyên qua cái lỗ trên thùng, trong thấy một bộ xương hoàn chỉnh cuộn mình bên trong: "Đây là thụ táng?"
Nhiều bộ tộc ở một số vùng trên thế giới tin rằng cách tốt nhất để táng người chết là đưa họ lên cao thay vì chôn xuống đất. Những bộ tộc ở Úc, Columbia thuộc Anh, vùng tây Nam Mỹ và Siberia nổi tiếng với thủ tục táng người chết trên cây này, trong đó, cơ thể được bọc trong vải, móc lên cây và tự phân hủy. https://dulich.vnexpress.net/tin-tuc/quoc-te/phong-tuc-mai-tang-tren-cay-cua-nguoi-tay-tang-3364620.html
Thụ táng cũng giống như thủy táng, là một nghi thức mai táng ở một vài địa phương. Có người cho rằng cây là nơi linh hồn yên nghỉ, người chết rồi có thể nhập vào đại thụ quay về thăm người thân, đồng thời vẫn được an nghỉ. Thế nên mới xuất hiện nghi thức thụ táng, hoặc là đặt thi thể vào thùng gỗ treo trên cây, hoặc là dùng bao đựng thi thể cột trên cành cây, còn có khoét một cái lỗ trên thân cây nhét thi thể vào.
Thi thể được an táng trên cây được gọi là quỷ nhộng.
Trần Dương nói: "Cùng một thôn không thể nào có hai cách mai táng khác nhau."
Vấn đề càng lúc càng nhiều, chưa giải quyết được bầy quỷ đói lại xuất hiện bài vị vô danh và hai cách mai táng khác nhau trong cùng một thôn. Cùng một thôn có thể tồn tại nhiều từ đường khác họ nhưng rất ít khi dùng hai cách mai táng khác nhau.
Nghi thức mai táng đặc thù đại biểu cái nhìn của dòng tộc đối với quỷ hồn, thần linh, tín ngưỡng tôn giáo. Trong cùng một thôn không cho phép hai tín ngưỡng tôn giáo cùng tồn tại.
Đột nhiên cách đó không xa vang lên tiếng hét thảm thiết và tiếng kêu cứu, sau đó Trần Dương và Độ Sóc trông thấy một đôi nam nữ đang chạy như điên về phía hai người, gương mặt họ cực kỳ hoảng sợ. Lúc bọn họ đến gần, Trần Dương phát hiện người thanh niên còn cõng một người đàn ông tóc muối tiêu.
Đôi nam nữ nhìn thấy Trần Dương và Độ Sóc liền dừng lại, vừa thở hổn hển vừa nói: "Chạy, chạy mau. Khắp rừng toàn là thi thể, mau chạy đi." Nữ sinh không nói nổi, liên tục gật đầu ra hiệu.
Trần Dương chỉ vào quỷ nhộng sau lưng: "Hai người nói cái này sao?"
Đôi nam nữ ngẩng đầu lên, vừa thấy cái thùng lập tức hoảng sợ hét lên, thậm chí cho rằng Trần Dương và Độ Sóc là ma, vội cầu xin tha thứ: "Xin lỗi xin lỗi, chúng tôi chỉ muốn khảo sát, không phải mạo phạm. Người trẻ tuổi không hiểu chuyện, xin đừng quở trách."
Nữ sinh nức nở, chắp tay trước ngực liên tục vái lạy: "Xin đừng trách phạt, xin đừng trách phạt."
Trần Dương sờ sờ mũi, len lén nhìn Độ Sóc nhún vai, biểu thị cậu không phải cố ý dọa người ta. Cậu lên tiếng: "Tôi là người."
Hai người kia bị dọa sợ muốn tè ra quần, căn bản không tin lời Trần Dương, trái lại người đàn ông sau lưng thanh niên gõ tỉnh hắn, giọng nói của ông nghe như chuông đồng: "Không có tiền đồ! Người ta là người! Không phải "người" từ quỷ nhộng bò ra."
Thanh niên thả ông xuống: "Giáo sư, quỷ rất gian xảo."
Nữ sinh cũng gật đầu: "Đúng vậy. Giáo sư, thầy quên chúng ta vừa thấy thứ gì à? Thứ trong quỷ nhộng gạt chúng ta nó chưa chết, muốn chúng ta thả nó ra. Kết quả là một thây khô leo ra, còn nắm lấy em, làm em sợ muốn chết."
Trần Dương hỏi: "Mấy người là ai? Thây khô bên trong quỷ nhộng là sao?" Cậu nhìn vết thương trên cổ tay nữ sinh, vết thương rất đáng sợ thế mà cô gái không hề cảm thấy đau đớn.
Người đàn ông nói: "Tôi là giáo sư ở đại học Z, họ là học trò của tôi. Tôi đến Thôn Không Người để nghiên cứu vì sao nơi đây xuất hiện hai nghi thức mai táng, vừa lúc là đề tài biện luận của hai học trò nên chúng tôi cùng đi. Sau khi chúng tôi đi một vòng trong rừng thì không ra được. Ngay vừa nãy, học trò tôi nghe thấy tiếng kêu cứu trong quỷ nhộng, còn tưởng là có người sống. Chúng tôi leo lên tháo quỷ nhộng, bỗng một thây khô nhảy ra cào trúng học trò tôi. Chúng tôi vội vàng chạy trốn, chẳng qua Triệu Dao không cảm thấy đau đớn, tôi nghi nó trúng thi độc rồi."
Trần Dương hỏi: "Ngài cũng biết thi độc?"
"Nghiên cứu phong tục tập quán dân tộc nhiều năm, thấy rất nhiều thứ."
Trần Dương gật đầu, lấy một lá bùa đưa cho Triệu Dao, bảo cô dán lên miệng vết thương: "Có thể tạm thời áp chế thi độc, mọi người theo tôi vào thôn trước, tôi sẽ thoa thảo dược sau."
Hai mắt Triệu Dao sáng lên: "Hai anh là thiên sư à?"
"Ừ."
Triệu Dao và nam sinh tên Triệu Cương hưng phấn vây quanh Trần Dương hỏi chuyện, rất tò mò các vấn đề của thiên sư. Bọn họ thường tiếp xúc khá nhiều với các tín ngưỡng thần quái nên tiếp thu rất nhanh.
Độ Sóc đứng trò chuyện với giáo sư, hắn lên tiếng hỏi: "Sao ông biết Thôn Không Người có hai cách mai táng?"
"Có một hôm tôi ở thư viện tìm xem các nghi thức mai táng đặc biệt ở các vùng quê trong nước, có một người trẻ tuổi bắt chuyện với tôi. Hắn rất hiểu biết về các nghi thức mai táng dân gian, chúng tôi càng trò chuyện càng thấy thú vị. Sau đó hắn nói Thôn Không Người có hai cách mai táng là thụ táng và thủy táng. Tôi cảm thấy hứng thú bèn đến đây nghiên cứu."
"Ông có nhớ tên người đó không?"
Giáo sư cao hứng nói: "Nhớ chứ, hắn tên là Mạnh Khê."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook