Xông Vào Ngõ Âm Dương
-
Chương 46: Chơi đến chết 2
Trương Cầu Đạo quay về phân cục báo cáo vụ án Tiền tiên sinh cho Mã Sơn Phong, sau đó ông viết báo cáo gửi lên Hiệp hội Đạo giáo và tổng cục. Mọi người cũng rảnh rỗi, ngồi nghe kể về vụ án này đều thở dài nói: "Vốn là thành kính tín ngưỡng, bái Phật, bái Bồ Tát, ai ngờ lại rước lấy nghiệt sủng hại chết trẻ nhỏ vô tội. Tiền tiên sinh thật đáng thương."
Khấu Tuyên Linh nghe vậy phản bác: "Tôi lại không thấy là thành kính tín ngưỡng. Nếu bà ấy thật sự thành kính, sao lại không biết Bồ Tát đại từ đại bi? Sao có thể dùng mạng sống của sinh linh để mượn khí? Đạo giáo chính thống, Phật giáo và các thần linh khác cũng không lạm sát kẻ vô tội."
Trương Cầu Đạo nói: "Phật có Nộ Mục Kim Cương, nhưng cũng không lạm sát kẻ vô tội. Thần có La Sát ăn thịt người, nhưng sau khi quy y Phật Tổ cũng không ăn thịt người vô tội. Càng sẽ không hại chết người thờ cúng mình, ngoại trừ nghiệt súc, ác thần và tà thần lai lịch bất chính."
Mao Tiểu Lỵ suy nghĩ một lúc, cũng đồng ý với Trương Cầu Đạo. Cô nói thêm: "Phía nam có thần Ngũ Thông, phía bắc có thần Mao Quỷ. Hai vị đó đều là tà thần được dân gian tín ngưỡng cao, được nhiều người thờ cúng để cầu tài vận. Nhưng tính tình hai vị này hay thay đổi, thường gây hại gia đình thờ cúng. Loại này rõ ràng là tà thần vậy mà cũng có người thỉnh về thờ cúng, thật không thể hiểu nổi."
Trương Cầu Đạo lại nói: "Có gì mà không hiểu? Đi đường tắt cầu tài mà thôi."
Trần Dương bưng một chậu cá rán đặt lên bàn, không lâu sau, một núi thịt xuất hiện trên mặt bàn, ngồi vững như núi Thái Sơn ngậm cá nhỏ. Trần Dương mê mệt vuốt lông Đại Béo, những người khác cũng vừa trò chuyện vừa thò tay vuốt lông. Đại Béo ngậm một miếng bìa cứng giơ lên trước mặt mọi người: "Giao dịch thành công". Ý là ai cho cá thì nó sẽ bán thân cho người đó.
Hai mắt uyên ương của nó lườm một cái, mấy người kia ngượng ngùng thu tay, còn cố gắng giải thích, núi thịt vẫn lạnh lùng từ chối. Trần Dương độc chiếm Đại Béo, say sưa vuốt lông nó.
Mã Sơn Phong bình thản nói: "Được rồi, cũng giống như ôm gối ôm thôi mà. Tiểu Lỵ, mở ti vi đi, xem tin tức thời sự."
Điều khiển cách Mao Tiểu Lỵ xa nhất, cô liếc nhìn Mã Sơn Phong, không nói gì đi mở ti vi, chỉnh đến kênh tin tức. Toàn phân cục chỉ có mình Mã Sơn Phong xem tin tức thời sự xã hội, ngay cả Độ Sóc cùng sở thích với ông cũng không thích xem. Mao Tiểu Lỵ quay đầu lại, thấy Đại Béo nhìn chằm chằm ti vi không dời mắt, cô im lặng một lúc, thầm nghĩ hẳn là còn có Đại Béo cũng thích xem tin tức.
Mọi người vốn định tản đi làm chuyện của mình, bỗng tin tức kế tiếp hấp dẫn lực chú ý của mọi người. Đó là tin tức tai nạn xe cộ, hầu như mỗi ngày đều có, không có gì ngạc nhiên. Nhưng người bị nạn trong vụ này bị xe đâm bay đầu, đột nhiên đứng lên đi mấy bước rồi mới ngã xuống chết.
Một màn thi thể không đầu đứng lên đi lại dọa không ít người qua đường, hình ảnh trong tin tức là lấy từ camera giám sát, bị che mờ và chỉ dài hơn mười giây, nhưng quay rất rõ ràng tình cảnh lúc đó. Xe tải lớn chạy rất nhanh, ven đường có một người đàn ông đột nhiên chạy ra, bị chiếc xe đụng bay đầu, cái đầu còn kẹt dưới bánh xe.
Mọi người ở hiện trường la hét hoảng loạn, sau đó thi thể không đầu run rẩy đứng lên, đi về phía trước vài bước rồi mới ngã xuống. Tình cảnh khiến ai thấy cũng sợ hãi.
Trần Dương ngẩng đầu nhìn, phát hiện có điểm không đúng. Thế là cậu lấy di động ra search Baidu về vụ tại nạn này, gõ vài từ mấu chốt, kết quả nhanh chóng hiện ra, bao gồm cả video. Cậu ấn mở video xem nhiều lần, đột nhiên cậu bấm nút dừng rồi nói: "Mọi người qua đây nhìn xem, ở đây có một người phụ nữ mặc áo đỏ."
Mọi người vây lại xem, phát hiện bên lề đường có một người phụ nữ mặc áo đỏ, trong đám đông, cô ta vô cùng nổi bật khiến người khác phải chú ý. Trần Dương bấm play, ngay một giây sau, cô ta lập tức biến mất. Cậu lại bấm lùi rồi tạm dừng: "Nhìn xem, nạn nhân đột nhiên chạy ra đường rồi bị xe đụng, hình như là người áo đỏ này ở sau lưng che mắt hắn, kề vào tai hắn nói gì đó, hắn bị kích thích chạy ra đường bị xe đâm chết."
Rất rõ ràng, người phụ nữ áo đỏ này là lệ quỷ, che mắt nạn nhân, khiến hắn chết trên đường tìm kẻ chết thay. Video này kỳ lạ ở chỗ, trong một đêm nó được truyền khắp các diễn đàn và Tieba, được chụp màn hình phân tích, nói chắc như đinh đóng cột. Nhưng trong video trên bản tin lại không có hình ảnh người phụ nữ áo đỏ, thế nên có người cho rằng nó được làm giả, biên tập thêm một người áo đỏ vào để lôi kéo sự chú ý.
Mã Sơn Phong nhìn kỹ rồi nói: "Chú thấy cô ta quen lắm, hình như đã thấy ở đâu rồi."
Mao Tiểu Lỵ hỏi: "Chú gặp cô ta rồi hả?"
"Gặp rồi, đáng tiếc nhất thời không nhớ ra."
Trần Dương lên tiếng: "Không vội, chừng nào nhớ lại nói tiếp."
Cậu nói xong quay qua, trông thấy vẻ mặt Trương Cầu Đạo rất kỳ quái: "Sao vậy, cậu biết người áo đỏ kia à?"
Hắn lắc đầu nói: "Không phải. Em nhìn thấy tin tức đầu tiên, hai mẹ con nhảy lầu tự sát ở bệnh viện. Hình như vì trông nom hai đứa bé trong nhà không cẩn thận khiến chúng tử vong, hai mẹ con hổ thẹn và thương tâm quá độ, nhất thời nghĩ quẩn nhảy lầu tự sát. Hai mẹ con này họ Lý, chính là vợ và mẹ vợ của Tiền tiên sinh, khách hàng vừa rồi của em."
"Thật bất hạnh." Trần Dương thở dài, nghĩ người nhà họ Tiền quá bất hạnh: "Có điều người nhà đều chết hết, Tiền tiên sinh chịu nổi sao?"
Vẻ mặt Trương Cầu Đạo càng quái dị: "Sợ là vui mừng còn không kịp."
"Cậu nói vậy là sao?"
Trương Cầu Đạo chỉ chỉ vào video tai nạn xe: "Đám đông vây xem khiến kẹt xe, bên cạnh có một chiếc xe sang trọng cũng quay kính xuống nhìn, chủ xe chính là Tiền tiên sinh, mà bên cạnh ông ta là một cô gái trẻ đẹp."
Mao Tiểu Lỵ nói: "Không chừng là thư ký hay bạn bè, người thân gì đó. Đừng tùy tiện nghĩ xấu về người tốt, huống chỉ cả nhà Tiền tiên sinh vừa qua đời, nghĩ vậy không tốt đâu."
Cô vừa nói vừa đến gần xem video, sau khi xem xong, cô nàng im lặng trầm mặc, một lúc lâu sau mới nói: "Nếu nói hai người đó không có gian tình, em là người đầu tiên không tin!"
Lúc Tiền tiên sinh quay kính xe lên, cô gái bên cạnh chồm qua dựa vào cánh tay hắn, động tác mập mờ ái muội. Nói không có quan hệ, ai mà tin. Mao Tiểu Lỵ ghét bỏ nói: "Hắn cũng thật buồn nôn. Vợ, mẹ vợ, cả hai đứa con ruột đều chết hết, thế mà ngay hôm sau đã có thể thân mật với người khác. Lại nói, cái chết của người nhà không liên quan chút nào đến hắn sao?"
Vẻ mặt mọi người đều rất khó coi, nhất là Trương Cầu Đạo. Hắn vừa mới nghĩ có khả năng đã cứu một gã khốn nạn là tâm trạng trở nên cáu kỉnh. Mã Sơn Phong cau chặt lông mày, đơn hàng này là ông giới thiệu, đã điều tra tình huống nhưng có vài chuyện là bí mật riêng tư của khách hàng, bọn họ không thể điều tra. Huống hồ đơn hàng này chỉ 2 sao, Hiệp hội Đạo giáo không đánh sai.
Nếu như Tiền tiên sinh thật sự có vấn đề, vậy chỉ có thể nói lòng người còn đáng sợ hơn quỷ.
Mã Sơn Phong lên tiếng: "Tiền tiên sinh ở rể nhà họ Lý, Lý gia là một trong những đại gia tầm trung, kinh doanh điện tử. Mẹ vợ và vợ hắn đều là con gái độc nhất, hai mẹ con đều kén rể."
Mao Tiểu Lỵ: "Phượng hoàng nam?"
Khấu Tuyên Linh nói: "Hổ dữ không ăn thịt con, nếu Tiền tiên sinh không vô tội, vậy thì quá đáng sợ."
Gương mặt Trương Cầu Đạo âm u: "Tôi đi điều tra Tiền tiên sinh, nếu như đúng là hắn hại chết vợ con và cả mẹ vợ, tôi tuyệt đối không tha cho hắn!"
"Sợ là không dễ." Trần Dương lên tiếng: "Nếu như báo cảnh sát, vợ và mẹ vợ đều tự sát, không liên quan gì đến hắn. Lúc hai đứa con chết thì hắn không có ở nhà, có chứng cứ vắng mặt. Dù liên quan đến ma quái, tượng gỗ là do mẹ vợ hắn thỉnh về thờ cúng, cũng hoàn toàn không liên quan đến hắn."
Mọi người cảm thấy cả người phát lạnh: "Vậy chẳng phải âm tào địa phủ cũng không phán tội được gã sao?"
Người làm thiên sư càng tin âm tào địa phủ công chính bình đẳng, dù phạm tội gì đều bị ghi vào sổ, sau khi chết sẽ vào địa phủ chịu trừng phạt. Thế nhưng nếu như dùng cách thức giết người giả dối xảo quyệt thế này mà tránh được sự phát xét của địa phủ thì thật đáng sợ.
Trần Dương như có điều suy nghĩ: "Làm tôi nhớ đến Đổng Hồng."
"Anh nói gì?" Mao Tiểu Lỵ tò mò hỏi.
Cậu lắc đầu nói: "Không có gì."
Gần tối, Mã Sơn Phong vô đùi một phát nói: "Chú nhớ ra người phụ nữ áo đỏ kia là ai rồi, là nạn nhận bị phân thây trong một vụ án liên hoàn."
Mọi người nói ông kể rõ hơn, Mã Sơn Phong lại bảo họ lấy di động tự tìm: "Mấy đứa xem tin tức nhiều một chút đi, đừng có suốt ngày chỉ biết chơi game và lướt Weibo. Dạo trước có vụ án liên hoàn, toàn giết phụ nữ, hung thủ là cùng một người vì cách thức ra tay giống nhau. Nạn nhân cuối cùng chính là cô gái áo đỏ kia, sở dĩ chú nhớ rõ là vì cô ta chết thảm nhất. Không chỉ bị giết mà còn là bị hành hạ từ từ đến chết, cuối cùng phân xác thả trôi sông."
Mọi người tìm được tin tức, cũng trông thấy ngoại hình của cô gái lúc còn sống, là một cô gái thanh tú xinh đẹp. Giống như đúc người áo đỏ trong video.
"Chẳng lẽ là oan hồn báo thù? Người bị tan nạn xe chính là hung thủ?" Trần Dương quay qua hỏi Độ Sóc.
Hắn nhìn lướt qua video rồi nói: "Anh quay về hỏi."
"Ừm." Trần Dương nhìn chằm chằm cô gái áo đỏ cho đến khi di động tự tắt, cậu cũng tạm gác lại việc này.
Rạng sáng hôm sau, Trương Cầu Đạo ra ngoài điều tra Tiền tiên sinh. Khấu Tuyên Linh mang tượng Bồ Tát gỗ đến đạo quán gần đó, nhờ họ thanh lọc và khai quang bức tượng. Mao Tiểu Lỵ đến trường, Mã Sơn Phong làm ổ trong phòng làm việc uống trà, rảnh rỗi thì ra vườn chăm sóc hoa cỏ.
Trần Dương thành người rảnh rỗi nhất phân cục, cậu lật Chú Quỷ Chi Thuật ra đọc. Lúc này Dịch Phục Sinh gọi điện cho cậu, hy vọng cậu có thể hợp tác.
"Vụ án thôn không người ở Nam Việt vẫn còn treo trên app. Lần trước Hiệp hội xếp sai, bây giờ đã sửa lại thành 4 sao, độ khó rất lớn. Hiệp hội có ý bảo các phó hội trưởng nhận đơn hàng, giải quyết cho xong vụ này. Chị đã nhận đơn hàng, muốn hỏi em có húng thú không?"
"Chị có thể gửi tài liệu cho em xem trước không?"
"Được. Em xem xong, có hứng thú thì liên lạc với chị, bọn chị dự định tháng tám đi đến đó." Dịch Phục Sinh nói xong lại hỏi tình hình của cậu gần đây, sau đó lại nói: "Chị thật sự muốn mời em đến Tứ Xuyên, cho em gặp đồng môn."
"Nếu như giải quyết xong vụ thôn không người thì em có thể đi."
"Vậy thì tốt. Quyết định như vậy đi, không được đổi ý."
"Không đâu ạ." Trần Dương cười trả lời, rũ mắt nhìn quyển sách trong tay, cậu hơi do dự một chút, cuối cùng vẫn không nhắc đến. Đến khi cúp điện thoại, Độ Sóc trở về cậu mới nói với hắn: "Dịch vu trưởng muốn em đến Tứ Xuyên gặp đồng môn, em muốn đi. Có thể trông thấy nơi sinh sống trước đây của cụ Vu, còn có đồng môn của ông nữa. Ngoài ra, em định giao Chú Quỷ Chi Thuật cho Dịch vu trưởng, cho cô ấy in thành sách, rồi thông qua sát hạch truyền lại cho đệ tử quyển sách thất truyền này. Anh có đồng ý không?"
Tuy Độ Sóc đưa cho cậu Chú Quỷ Chi Thuật như phần thưởng, nhưng nói cho cùng cũng là hắn có được từ lão quỷ. Phải có sự đồng ý của hắn mới được, nếu Độ Sóc không đồng ý, đương nhiên cậu sẽ không giao sách. Tóm lại, người thân mật nhất vẫn là Độ Sóc.
Hắn chăm chú nhìn cậu, dễ dàng nhìn ra suy nghĩ của cậu. Hắn cười cười nói: "Vật đã đưa cho em thì tùy em xử lý." Hắn dừng một chút rồi bổ sung: "Giao cho Vu tộc, chỉ là đề nghị không in thành sách."
"Sao vậy?"
Độ Sóc ngồi xuống ôm lấy cậu rồi nói: "Để Dịch vu trưởng sát hạch đệ tử rồi giao cho người đó, truyền trong nội bộ. Quyển sách này dạy cách câu thông với quỷ thần, sai khiến quỷ thần. Nếu người có tâm thuật bất chính đọc được quyển sách này, sợ là sẽ có đại họa."
Trần Dương bối rối: "Nghe rất nguy hiểm." Cậu do dự có nên giao quyển sách cho Dịch Phục Sinh không, nhưng cậu cũng không nỡ để nó thất truyền.
"Giao cũng không sao, không phải ai cũng học được."
Cậu lật vài trang sách: "Em thấy dễ hiểu lắm mà."
"Đối với số đông thì nó không khác gì thiên thư." Độ Sóc cầm quyển sách rồi nói tiếp: "Quyển sách bị thất truyền là do thuật pháp sai khiến quỷ thần quá mức nghịch thiên, chỉ có một vài người được thiên đạo tán thành mới có thể học được. Dù em in sách bày ra sạp đi nữa, có vạn người đọc được nhưng chỉ sợ không ai hiểu được nó. Thế nên không nên in sách, một là có học cũng không được, hai là bảo đảm người có thiên phú, cũng có lòng chính nghĩa mới học được. Vậy thì ít nhất không gây ra họa lớn khiến người ta phải thu dọn."
"Nói giống như có họa lớn là anh phải thu dọn vậy."
"Vốn là anh làm mà."
Trần Dương ôm mặt Độ Sóc: "Mạnh miệng. Trời sập xuống cũng có người đứng ra đỡ. Đâu đâu cũng cần anh thu dọn hả?"
Vốn dĩ là trời có sập thì phải đứng ta đỡ - đại đế mặt không thay đổi nói: "Sai rồi, xuất hiện đại loạn, tiểu tốt lên trước."
Trần Dương hôn hôn hắn: "Nếu có đại loạn, em lên trước với anh."
"Thật à?"
"Phu xướng phụ tùy."
"Anh rất cảm động."
"Cảm động thì cảm động, anh đừng có lộn xộn." Trần Dương nắm lấy bàn tay Độ Sóc đang làm loạn trong quần áo cậu: "Gần đây anh hay xằng bậy, phải hạn chế."
"Chuyện thiên kinh địa nghĩa, hà tất hạn chế?"
Trần Dương chặn hắn lại, thở dốc nói: "Không hạn chế, thận... Thân thể chịu không nổi, ưm!"
"Nói linh tinh." Hắn cười nhẹ nói: "Dương Dương rất lợi hại."
Cậu lườm một cái, trước đây lúc cậu dậy sớm rèn luyện cơ thể, cậu chịu không nổi không muốn tập nữa thì hắn bảo cái gì mà: "Cơ thể yếu quá, chạy thêm một vòng", lúc đó mặc cậu cầu xin thế nào cũng vô dụng.
Trần Dương ôm vai hắn, vừa oán thầm vừa mặc hắn muốn làm gì thì làm.
Sáng sớm, Độ Sóc thức dậy đi rửa mặt, sau đó kéo Trần Dương nói: "Đêm qua anh tìm cô gái áo đỏ trong video, hỏi cô ta vài câu... Em có nghe không vậy?"
Trần Dương không mở mắt nổi, hừ hừ vài câu rồi vùi mặt vào ngực hắn ngủ tiếp. Độ Sóc bật cười kéo cậu dậy, Trần Dương dứt khoát vứt hắn qua một bên, quay đầu chui vào chăn ngủ tiếp.
Hắn kéo chăn xuống, nhìn gương mặt ngủ say sưa của cậu, hôn lên bả vai trần trụi rồi cầm di động đi vào phòng tắm. Hắn ghi âm những điều cần nói rồi trở ra đặt di động lên tủ đầu giường, dán giấy nhắc nhở rồi ra khỏi phòng.
Lúc Trần Dương thức dậy, cậu quay đầu trông thấy tờ giấy nhắn trên tủ bèn cầm lên xem, sau đó cậu lại mở ghi âm trong di động, giọng nói của Độ Sóc vang lên.
"Người bị tan nạn xe tên là Dương Hoành, chính là tội phạm giết người. Trong vòng hai năm liên tục, hắn đã giết bảy cô gái. Cô gái áo đỏ vốn bị hắn trực tiếp giết chết, nhưng trong lúc Dương Hoành đang hành hung nạn nhân thì gặp Đổng Hồng, cô gái áo đỏ là bị Đổng Hồng hành hạ đến chết."
Đổng Hồng? Thế mà lại có hắn tham dự vụ này!
Lông mày Trần Dương không tự chủ cau chặt lại, kinh ngạc phát hiện mối liên hệ của hai người. Hai năm nay, Dương Hoành vất vả lẩn trốn khắp nơi trên toàn quốc, trong thời gian này, hắn dùng túi nylon đen trùm đầu các cô gái đi một mình, khiến họ ngạt thở chết. Cách thức gây án lưu loát, nhưng lúc hắn bắt cóc cô gái áo đỏ thì gặp Đổng Hồng tới tìm hắn, Đổng Hồng vốn có sở thích ngược đãi.
Đổng Hồng thấy trong nhà Dương Hoành có trói một cô gái, trong lòng nảy sinh ý xấu, vì thế cùng Dương Hoành hành hạ cô gái đến chết. Trong lúc bị tra tấn, cô gái vô tình trông thấy mặt của cả hai, vì thế vào đầu thất, cô quay về tìm Dương Hoành trả thù. Nhưng cô chỉ giết được Dương Hoành, không thể trả thù Đổng Hồng.
Cô gái áo đỏ trả thù xong thì quay về địa phủ, nghe nói có người hỏi thăm Dương Hoành, bèn báo cáo tất cả mọi chuyện. Cô ta nói hình như Dương Hoành tham gia vào một tổ chức bí ẩn, người trong đó có thế lực rất lớn, cũng rất thần bí.
Người tham gia sẽ nghe mệnh lệnh, sau đó tìm mọi cách hoàn thành. Mệnh lệnh từ nhỏ đến lớn, mới đầu chỉ là việc nhỏ như ăn cắp, dần dần biến thành giết người.
Dương Hoành vốn là một người bình thường ở quê, hắn không có vợ con, cô độc một mình, ít lời, thành thật. Mới đầu hắn vốn bị ra lệnh ăn cắp quần áo phụ nữ trong thôn, sau đó là cưỡng hiếp quả phụ thất bại, dẫn đến ngộ sát. Trong lúc lẩn trốn, hắn trở nên say mê giết người, song song là dựa theo mệnh lệnh mà hành động. Mấy mệnh lệnh này giống ý là đón ý nói hùa theo nội tâm sâu trong lòng hắn, dụ dỗ hắn trầm mê sa đọa.
Tình huống của Đổng Hồng thì không rõ lắm, cô gái áo đỏ chỉ biết đại khái, tổ chức thần bí cũng là cô suy đoán, về phần tên, địa điểm, cách thức liên lạc và thành viên, cô hoàn toàn không biết gì cả.
Đối phương rất bí mật, trong lúc bị tra tấn và khoảng thời gian quay về quấn lấy Dương Hoành, cô chỉ thấy đối phương liên lạc với Dương Hoành hai lần.
Trần Dương xuống giường đi lấy giấy bút, viết ba cái tên Dương Hoành, Đổng Hồng và Mạnh Khê lên giấy. Sau đó dùng ký hiệu vẽ tổ chức bí ẩn trong miệng cô gái áo đỏ. Cậu đặt giả thuyết, tổ chức thần bí dùng cách thức đặc biệt nào đó ra chỉ thị, mệnh lệnh ba người kia hoàn thành. Nếu như mới bắt đầu chỉ là các chỉ thị râu ria không quan trọng, khiến họ hình thành ảo giác như đang chơi game, rồi từ từ thích ứng, quên mất hiện thực, mất đi nhân tính. Họ vừa nghĩ là đang chơi một trò chơi, vừa vì các mệnh lệnh đón ý nói hùa nội tâm mà trầm mê đến không thể kiềm chế.
Hiện tại Dương Hoành và Đổng Hồng đã chết, nhìn lại tất cả, cái chết của bọn họ thật khiến người ta không thể thương xót nổi, còn là đương nhiên, nhân quả tuần hoàn, tự làm tự chịu. Nhưng nếu xâu chuỗi tất cả hành vi của bọn họ, lại liên hệ đến kết quả thì sẽ cảm thấy như bọn họ bị thiết kế từng bước đi, cho đến khi đối mặt với cái chết.
Trần Dương khoanh tròn bốn chữ "Tổ chức thần bí", sau đó xuống lầu kể lại việc này với mọi người trong phân cục. Khấu Tuyên Linh đề nghị: "Hay là báo cảnh sát? Tôi có cảm giác đây giống như một trò chơi giết người, lợi dụng yếu tố tâm lý dụ dỗ người khác giết người. Người bị dụ dỗ gửi gắm tất cả cảm giác sợ hãi và phạm tội vào mệnh lệnh và trò chơi này, dẫn đến dần dần trầm mê trò chơi giết người, dựa vào mệnh lệnh, mãi mãi không phản kháng."
"Giống như trò chơi tự sát nào đó, lợi dụng tâm lý, công kích và dụ dỗ trẻ vị thành niên tự sát. Tình huống này thuộc phạm vi của cảnh sát, năng lực trinh sát của bọn họ chuyên nghiệp hơn chúng ta, hay là báo cảnh sát đi. Chú Mã liên hệ, chú biết ăn nói." Trương Cầu Đạo đề nghị.
Trần Dương hỏi hắn: "Không phải cậu đi điều tra Tiền tiên sinh sao? Kết quả thế nào?"
Trương Cầu Đạo trả lời: "Tiền tiên sinh ở rể nhà họ Lý, hai đứa bé cũng họ Lý. Thái độ của vợ và mẹ vợ hắn không tốt lắm. Quanh năm suốt tháng hắn làm việc bên ngoài, quan hệ với người nhà cũng không thân mật. Hắn thương lượng với vợ sinh thêm con, lấy họ Tiền nhưng luôn bị từ chối. Tiền tiên sinh nản lòng có bạn gái hiện tại, cô ta vừa mang thai. Hắn vốn muốn thương lượng ly hôn, không ngờ xảy ra vụ tượng Bồ Tát, chưa kịp đề nghị ly hôn với vợ."
"Việc này cũng không bí mật, rất dễ điều tra được. Biểu hiện của Tiền tiên sinh rất bình tĩnh, người khác không có suy đoán gì. Hơn nữa cái chết vợ con và mẹ vợ hắn ta đúng là không liên quan gì đến hắn. Hai người kia nhảy lầu tự sát, rất đông người chứng kiến. Còn cặp song sinh trai gái thì đột nhiên bệnh nặng qua đời, khi đó hắn đang ở ngoài tỉnh. Sạch sẽ, không hề có một điểm đáng nghi."
Hơn nữa mọi người hay nghĩ "Hổ dữ không ăn thịt con", Tiền tiên sinh lại rất xem trọng coi nối dõi, rất thích trẻ con. Nếu là mưu đoạt tài sản nhà họ Lý thì không đến nỗi ngay cả con đẻ cũng không tha.
"Vấn đề ở chỗ, hai đứa trẻ không phải là con ruột của Tiền tiên sinh. Bà Tiền có thai trước rồi mới thương lượng kết hôn với Tiền tiên sinh. Hắn biết nhưng vẫn đồng ý ở rể nhà họ Lý." Trương Cầu Đạo lắc đầu, ánh mắt lạnh lẽo: "Nếu nói Tiền tiên sinh hoàn toàn không liên quan, tôi không tin."
Nghĩ kỹ lại, tối đó Tiền tiên sinh trước mặt hắn cường điệu Tiền gia, nếu như không đặc biệt để ý, sao lại cường điệu như vậy? Lời nói của hắn có rất nhiều lỗ hổng, ví dụ như hắn rất thích trẻ con, dù không phải là con ruột, tốt xấu gì cũng sống chung bảy tám năm, tại sao hai đứa con bị bệnh lại kiên trì đi bàn chuyện làm ăn?
Hơn nữa, Tiền tiên sinh quá mức bình tĩnh, đối mặt với tà ma hại cả nhà lại quá bình thản, không hề có chút oán giận.
Trương Cầu Đạo không thể không thừa nhận, hắn bị chơi.
Trần Dương an ủi hắn: "Không ai nghĩ chân tướng lại thế. E là hai người phụ nữ kia đến chết vẫn không biết, còn cảm kích Tiền tiên sinh không rời không bỏ."
Khấu Tuyên Linh nghe vậy phản bác: "Tôi lại không thấy là thành kính tín ngưỡng. Nếu bà ấy thật sự thành kính, sao lại không biết Bồ Tát đại từ đại bi? Sao có thể dùng mạng sống của sinh linh để mượn khí? Đạo giáo chính thống, Phật giáo và các thần linh khác cũng không lạm sát kẻ vô tội."
Trương Cầu Đạo nói: "Phật có Nộ Mục Kim Cương, nhưng cũng không lạm sát kẻ vô tội. Thần có La Sát ăn thịt người, nhưng sau khi quy y Phật Tổ cũng không ăn thịt người vô tội. Càng sẽ không hại chết người thờ cúng mình, ngoại trừ nghiệt súc, ác thần và tà thần lai lịch bất chính."
Mao Tiểu Lỵ suy nghĩ một lúc, cũng đồng ý với Trương Cầu Đạo. Cô nói thêm: "Phía nam có thần Ngũ Thông, phía bắc có thần Mao Quỷ. Hai vị đó đều là tà thần được dân gian tín ngưỡng cao, được nhiều người thờ cúng để cầu tài vận. Nhưng tính tình hai vị này hay thay đổi, thường gây hại gia đình thờ cúng. Loại này rõ ràng là tà thần vậy mà cũng có người thỉnh về thờ cúng, thật không thể hiểu nổi."
Trương Cầu Đạo lại nói: "Có gì mà không hiểu? Đi đường tắt cầu tài mà thôi."
Trần Dương bưng một chậu cá rán đặt lên bàn, không lâu sau, một núi thịt xuất hiện trên mặt bàn, ngồi vững như núi Thái Sơn ngậm cá nhỏ. Trần Dương mê mệt vuốt lông Đại Béo, những người khác cũng vừa trò chuyện vừa thò tay vuốt lông. Đại Béo ngậm một miếng bìa cứng giơ lên trước mặt mọi người: "Giao dịch thành công". Ý là ai cho cá thì nó sẽ bán thân cho người đó.
Hai mắt uyên ương của nó lườm một cái, mấy người kia ngượng ngùng thu tay, còn cố gắng giải thích, núi thịt vẫn lạnh lùng từ chối. Trần Dương độc chiếm Đại Béo, say sưa vuốt lông nó.
Mã Sơn Phong bình thản nói: "Được rồi, cũng giống như ôm gối ôm thôi mà. Tiểu Lỵ, mở ti vi đi, xem tin tức thời sự."
Điều khiển cách Mao Tiểu Lỵ xa nhất, cô liếc nhìn Mã Sơn Phong, không nói gì đi mở ti vi, chỉnh đến kênh tin tức. Toàn phân cục chỉ có mình Mã Sơn Phong xem tin tức thời sự xã hội, ngay cả Độ Sóc cùng sở thích với ông cũng không thích xem. Mao Tiểu Lỵ quay đầu lại, thấy Đại Béo nhìn chằm chằm ti vi không dời mắt, cô im lặng một lúc, thầm nghĩ hẳn là còn có Đại Béo cũng thích xem tin tức.
Mọi người vốn định tản đi làm chuyện của mình, bỗng tin tức kế tiếp hấp dẫn lực chú ý của mọi người. Đó là tin tức tai nạn xe cộ, hầu như mỗi ngày đều có, không có gì ngạc nhiên. Nhưng người bị nạn trong vụ này bị xe đâm bay đầu, đột nhiên đứng lên đi mấy bước rồi mới ngã xuống chết.
Một màn thi thể không đầu đứng lên đi lại dọa không ít người qua đường, hình ảnh trong tin tức là lấy từ camera giám sát, bị che mờ và chỉ dài hơn mười giây, nhưng quay rất rõ ràng tình cảnh lúc đó. Xe tải lớn chạy rất nhanh, ven đường có một người đàn ông đột nhiên chạy ra, bị chiếc xe đụng bay đầu, cái đầu còn kẹt dưới bánh xe.
Mọi người ở hiện trường la hét hoảng loạn, sau đó thi thể không đầu run rẩy đứng lên, đi về phía trước vài bước rồi mới ngã xuống. Tình cảnh khiến ai thấy cũng sợ hãi.
Trần Dương ngẩng đầu nhìn, phát hiện có điểm không đúng. Thế là cậu lấy di động ra search Baidu về vụ tại nạn này, gõ vài từ mấu chốt, kết quả nhanh chóng hiện ra, bao gồm cả video. Cậu ấn mở video xem nhiều lần, đột nhiên cậu bấm nút dừng rồi nói: "Mọi người qua đây nhìn xem, ở đây có một người phụ nữ mặc áo đỏ."
Mọi người vây lại xem, phát hiện bên lề đường có một người phụ nữ mặc áo đỏ, trong đám đông, cô ta vô cùng nổi bật khiến người khác phải chú ý. Trần Dương bấm play, ngay một giây sau, cô ta lập tức biến mất. Cậu lại bấm lùi rồi tạm dừng: "Nhìn xem, nạn nhân đột nhiên chạy ra đường rồi bị xe đụng, hình như là người áo đỏ này ở sau lưng che mắt hắn, kề vào tai hắn nói gì đó, hắn bị kích thích chạy ra đường bị xe đâm chết."
Rất rõ ràng, người phụ nữ áo đỏ này là lệ quỷ, che mắt nạn nhân, khiến hắn chết trên đường tìm kẻ chết thay. Video này kỳ lạ ở chỗ, trong một đêm nó được truyền khắp các diễn đàn và Tieba, được chụp màn hình phân tích, nói chắc như đinh đóng cột. Nhưng trong video trên bản tin lại không có hình ảnh người phụ nữ áo đỏ, thế nên có người cho rằng nó được làm giả, biên tập thêm một người áo đỏ vào để lôi kéo sự chú ý.
Mã Sơn Phong nhìn kỹ rồi nói: "Chú thấy cô ta quen lắm, hình như đã thấy ở đâu rồi."
Mao Tiểu Lỵ hỏi: "Chú gặp cô ta rồi hả?"
"Gặp rồi, đáng tiếc nhất thời không nhớ ra."
Trần Dương lên tiếng: "Không vội, chừng nào nhớ lại nói tiếp."
Cậu nói xong quay qua, trông thấy vẻ mặt Trương Cầu Đạo rất kỳ quái: "Sao vậy, cậu biết người áo đỏ kia à?"
Hắn lắc đầu nói: "Không phải. Em nhìn thấy tin tức đầu tiên, hai mẹ con nhảy lầu tự sát ở bệnh viện. Hình như vì trông nom hai đứa bé trong nhà không cẩn thận khiến chúng tử vong, hai mẹ con hổ thẹn và thương tâm quá độ, nhất thời nghĩ quẩn nhảy lầu tự sát. Hai mẹ con này họ Lý, chính là vợ và mẹ vợ của Tiền tiên sinh, khách hàng vừa rồi của em."
"Thật bất hạnh." Trần Dương thở dài, nghĩ người nhà họ Tiền quá bất hạnh: "Có điều người nhà đều chết hết, Tiền tiên sinh chịu nổi sao?"
Vẻ mặt Trương Cầu Đạo càng quái dị: "Sợ là vui mừng còn không kịp."
"Cậu nói vậy là sao?"
Trương Cầu Đạo chỉ chỉ vào video tai nạn xe: "Đám đông vây xem khiến kẹt xe, bên cạnh có một chiếc xe sang trọng cũng quay kính xuống nhìn, chủ xe chính là Tiền tiên sinh, mà bên cạnh ông ta là một cô gái trẻ đẹp."
Mao Tiểu Lỵ nói: "Không chừng là thư ký hay bạn bè, người thân gì đó. Đừng tùy tiện nghĩ xấu về người tốt, huống chỉ cả nhà Tiền tiên sinh vừa qua đời, nghĩ vậy không tốt đâu."
Cô vừa nói vừa đến gần xem video, sau khi xem xong, cô nàng im lặng trầm mặc, một lúc lâu sau mới nói: "Nếu nói hai người đó không có gian tình, em là người đầu tiên không tin!"
Lúc Tiền tiên sinh quay kính xe lên, cô gái bên cạnh chồm qua dựa vào cánh tay hắn, động tác mập mờ ái muội. Nói không có quan hệ, ai mà tin. Mao Tiểu Lỵ ghét bỏ nói: "Hắn cũng thật buồn nôn. Vợ, mẹ vợ, cả hai đứa con ruột đều chết hết, thế mà ngay hôm sau đã có thể thân mật với người khác. Lại nói, cái chết của người nhà không liên quan chút nào đến hắn sao?"
Vẻ mặt mọi người đều rất khó coi, nhất là Trương Cầu Đạo. Hắn vừa mới nghĩ có khả năng đã cứu một gã khốn nạn là tâm trạng trở nên cáu kỉnh. Mã Sơn Phong cau chặt lông mày, đơn hàng này là ông giới thiệu, đã điều tra tình huống nhưng có vài chuyện là bí mật riêng tư của khách hàng, bọn họ không thể điều tra. Huống hồ đơn hàng này chỉ 2 sao, Hiệp hội Đạo giáo không đánh sai.
Nếu như Tiền tiên sinh thật sự có vấn đề, vậy chỉ có thể nói lòng người còn đáng sợ hơn quỷ.
Mã Sơn Phong lên tiếng: "Tiền tiên sinh ở rể nhà họ Lý, Lý gia là một trong những đại gia tầm trung, kinh doanh điện tử. Mẹ vợ và vợ hắn đều là con gái độc nhất, hai mẹ con đều kén rể."
Mao Tiểu Lỵ: "Phượng hoàng nam?"
Khấu Tuyên Linh nói: "Hổ dữ không ăn thịt con, nếu Tiền tiên sinh không vô tội, vậy thì quá đáng sợ."
Gương mặt Trương Cầu Đạo âm u: "Tôi đi điều tra Tiền tiên sinh, nếu như đúng là hắn hại chết vợ con và cả mẹ vợ, tôi tuyệt đối không tha cho hắn!"
"Sợ là không dễ." Trần Dương lên tiếng: "Nếu như báo cảnh sát, vợ và mẹ vợ đều tự sát, không liên quan gì đến hắn. Lúc hai đứa con chết thì hắn không có ở nhà, có chứng cứ vắng mặt. Dù liên quan đến ma quái, tượng gỗ là do mẹ vợ hắn thỉnh về thờ cúng, cũng hoàn toàn không liên quan đến hắn."
Mọi người cảm thấy cả người phát lạnh: "Vậy chẳng phải âm tào địa phủ cũng không phán tội được gã sao?"
Người làm thiên sư càng tin âm tào địa phủ công chính bình đẳng, dù phạm tội gì đều bị ghi vào sổ, sau khi chết sẽ vào địa phủ chịu trừng phạt. Thế nhưng nếu như dùng cách thức giết người giả dối xảo quyệt thế này mà tránh được sự phát xét của địa phủ thì thật đáng sợ.
Trần Dương như có điều suy nghĩ: "Làm tôi nhớ đến Đổng Hồng."
"Anh nói gì?" Mao Tiểu Lỵ tò mò hỏi.
Cậu lắc đầu nói: "Không có gì."
Gần tối, Mã Sơn Phong vô đùi một phát nói: "Chú nhớ ra người phụ nữ áo đỏ kia là ai rồi, là nạn nhận bị phân thây trong một vụ án liên hoàn."
Mọi người nói ông kể rõ hơn, Mã Sơn Phong lại bảo họ lấy di động tự tìm: "Mấy đứa xem tin tức nhiều một chút đi, đừng có suốt ngày chỉ biết chơi game và lướt Weibo. Dạo trước có vụ án liên hoàn, toàn giết phụ nữ, hung thủ là cùng một người vì cách thức ra tay giống nhau. Nạn nhân cuối cùng chính là cô gái áo đỏ kia, sở dĩ chú nhớ rõ là vì cô ta chết thảm nhất. Không chỉ bị giết mà còn là bị hành hạ từ từ đến chết, cuối cùng phân xác thả trôi sông."
Mọi người tìm được tin tức, cũng trông thấy ngoại hình của cô gái lúc còn sống, là một cô gái thanh tú xinh đẹp. Giống như đúc người áo đỏ trong video.
"Chẳng lẽ là oan hồn báo thù? Người bị tan nạn xe chính là hung thủ?" Trần Dương quay qua hỏi Độ Sóc.
Hắn nhìn lướt qua video rồi nói: "Anh quay về hỏi."
"Ừm." Trần Dương nhìn chằm chằm cô gái áo đỏ cho đến khi di động tự tắt, cậu cũng tạm gác lại việc này.
Rạng sáng hôm sau, Trương Cầu Đạo ra ngoài điều tra Tiền tiên sinh. Khấu Tuyên Linh mang tượng Bồ Tát gỗ đến đạo quán gần đó, nhờ họ thanh lọc và khai quang bức tượng. Mao Tiểu Lỵ đến trường, Mã Sơn Phong làm ổ trong phòng làm việc uống trà, rảnh rỗi thì ra vườn chăm sóc hoa cỏ.
Trần Dương thành người rảnh rỗi nhất phân cục, cậu lật Chú Quỷ Chi Thuật ra đọc. Lúc này Dịch Phục Sinh gọi điện cho cậu, hy vọng cậu có thể hợp tác.
"Vụ án thôn không người ở Nam Việt vẫn còn treo trên app. Lần trước Hiệp hội xếp sai, bây giờ đã sửa lại thành 4 sao, độ khó rất lớn. Hiệp hội có ý bảo các phó hội trưởng nhận đơn hàng, giải quyết cho xong vụ này. Chị đã nhận đơn hàng, muốn hỏi em có húng thú không?"
"Chị có thể gửi tài liệu cho em xem trước không?"
"Được. Em xem xong, có hứng thú thì liên lạc với chị, bọn chị dự định tháng tám đi đến đó." Dịch Phục Sinh nói xong lại hỏi tình hình của cậu gần đây, sau đó lại nói: "Chị thật sự muốn mời em đến Tứ Xuyên, cho em gặp đồng môn."
"Nếu như giải quyết xong vụ thôn không người thì em có thể đi."
"Vậy thì tốt. Quyết định như vậy đi, không được đổi ý."
"Không đâu ạ." Trần Dương cười trả lời, rũ mắt nhìn quyển sách trong tay, cậu hơi do dự một chút, cuối cùng vẫn không nhắc đến. Đến khi cúp điện thoại, Độ Sóc trở về cậu mới nói với hắn: "Dịch vu trưởng muốn em đến Tứ Xuyên gặp đồng môn, em muốn đi. Có thể trông thấy nơi sinh sống trước đây của cụ Vu, còn có đồng môn của ông nữa. Ngoài ra, em định giao Chú Quỷ Chi Thuật cho Dịch vu trưởng, cho cô ấy in thành sách, rồi thông qua sát hạch truyền lại cho đệ tử quyển sách thất truyền này. Anh có đồng ý không?"
Tuy Độ Sóc đưa cho cậu Chú Quỷ Chi Thuật như phần thưởng, nhưng nói cho cùng cũng là hắn có được từ lão quỷ. Phải có sự đồng ý của hắn mới được, nếu Độ Sóc không đồng ý, đương nhiên cậu sẽ không giao sách. Tóm lại, người thân mật nhất vẫn là Độ Sóc.
Hắn chăm chú nhìn cậu, dễ dàng nhìn ra suy nghĩ của cậu. Hắn cười cười nói: "Vật đã đưa cho em thì tùy em xử lý." Hắn dừng một chút rồi bổ sung: "Giao cho Vu tộc, chỉ là đề nghị không in thành sách."
"Sao vậy?"
Độ Sóc ngồi xuống ôm lấy cậu rồi nói: "Để Dịch vu trưởng sát hạch đệ tử rồi giao cho người đó, truyền trong nội bộ. Quyển sách này dạy cách câu thông với quỷ thần, sai khiến quỷ thần. Nếu người có tâm thuật bất chính đọc được quyển sách này, sợ là sẽ có đại họa."
Trần Dương bối rối: "Nghe rất nguy hiểm." Cậu do dự có nên giao quyển sách cho Dịch Phục Sinh không, nhưng cậu cũng không nỡ để nó thất truyền.
"Giao cũng không sao, không phải ai cũng học được."
Cậu lật vài trang sách: "Em thấy dễ hiểu lắm mà."
"Đối với số đông thì nó không khác gì thiên thư." Độ Sóc cầm quyển sách rồi nói tiếp: "Quyển sách bị thất truyền là do thuật pháp sai khiến quỷ thần quá mức nghịch thiên, chỉ có một vài người được thiên đạo tán thành mới có thể học được. Dù em in sách bày ra sạp đi nữa, có vạn người đọc được nhưng chỉ sợ không ai hiểu được nó. Thế nên không nên in sách, một là có học cũng không được, hai là bảo đảm người có thiên phú, cũng có lòng chính nghĩa mới học được. Vậy thì ít nhất không gây ra họa lớn khiến người ta phải thu dọn."
"Nói giống như có họa lớn là anh phải thu dọn vậy."
"Vốn là anh làm mà."
Trần Dương ôm mặt Độ Sóc: "Mạnh miệng. Trời sập xuống cũng có người đứng ra đỡ. Đâu đâu cũng cần anh thu dọn hả?"
Vốn dĩ là trời có sập thì phải đứng ta đỡ - đại đế mặt không thay đổi nói: "Sai rồi, xuất hiện đại loạn, tiểu tốt lên trước."
Trần Dương hôn hôn hắn: "Nếu có đại loạn, em lên trước với anh."
"Thật à?"
"Phu xướng phụ tùy."
"Anh rất cảm động."
"Cảm động thì cảm động, anh đừng có lộn xộn." Trần Dương nắm lấy bàn tay Độ Sóc đang làm loạn trong quần áo cậu: "Gần đây anh hay xằng bậy, phải hạn chế."
"Chuyện thiên kinh địa nghĩa, hà tất hạn chế?"
Trần Dương chặn hắn lại, thở dốc nói: "Không hạn chế, thận... Thân thể chịu không nổi, ưm!"
"Nói linh tinh." Hắn cười nhẹ nói: "Dương Dương rất lợi hại."
Cậu lườm một cái, trước đây lúc cậu dậy sớm rèn luyện cơ thể, cậu chịu không nổi không muốn tập nữa thì hắn bảo cái gì mà: "Cơ thể yếu quá, chạy thêm một vòng", lúc đó mặc cậu cầu xin thế nào cũng vô dụng.
Trần Dương ôm vai hắn, vừa oán thầm vừa mặc hắn muốn làm gì thì làm.
Sáng sớm, Độ Sóc thức dậy đi rửa mặt, sau đó kéo Trần Dương nói: "Đêm qua anh tìm cô gái áo đỏ trong video, hỏi cô ta vài câu... Em có nghe không vậy?"
Trần Dương không mở mắt nổi, hừ hừ vài câu rồi vùi mặt vào ngực hắn ngủ tiếp. Độ Sóc bật cười kéo cậu dậy, Trần Dương dứt khoát vứt hắn qua một bên, quay đầu chui vào chăn ngủ tiếp.
Hắn kéo chăn xuống, nhìn gương mặt ngủ say sưa của cậu, hôn lên bả vai trần trụi rồi cầm di động đi vào phòng tắm. Hắn ghi âm những điều cần nói rồi trở ra đặt di động lên tủ đầu giường, dán giấy nhắc nhở rồi ra khỏi phòng.
Lúc Trần Dương thức dậy, cậu quay đầu trông thấy tờ giấy nhắn trên tủ bèn cầm lên xem, sau đó cậu lại mở ghi âm trong di động, giọng nói của Độ Sóc vang lên.
"Người bị tan nạn xe tên là Dương Hoành, chính là tội phạm giết người. Trong vòng hai năm liên tục, hắn đã giết bảy cô gái. Cô gái áo đỏ vốn bị hắn trực tiếp giết chết, nhưng trong lúc Dương Hoành đang hành hung nạn nhân thì gặp Đổng Hồng, cô gái áo đỏ là bị Đổng Hồng hành hạ đến chết."
Đổng Hồng? Thế mà lại có hắn tham dự vụ này!
Lông mày Trần Dương không tự chủ cau chặt lại, kinh ngạc phát hiện mối liên hệ của hai người. Hai năm nay, Dương Hoành vất vả lẩn trốn khắp nơi trên toàn quốc, trong thời gian này, hắn dùng túi nylon đen trùm đầu các cô gái đi một mình, khiến họ ngạt thở chết. Cách thức gây án lưu loát, nhưng lúc hắn bắt cóc cô gái áo đỏ thì gặp Đổng Hồng tới tìm hắn, Đổng Hồng vốn có sở thích ngược đãi.
Đổng Hồng thấy trong nhà Dương Hoành có trói một cô gái, trong lòng nảy sinh ý xấu, vì thế cùng Dương Hoành hành hạ cô gái đến chết. Trong lúc bị tra tấn, cô gái vô tình trông thấy mặt của cả hai, vì thế vào đầu thất, cô quay về tìm Dương Hoành trả thù. Nhưng cô chỉ giết được Dương Hoành, không thể trả thù Đổng Hồng.
Cô gái áo đỏ trả thù xong thì quay về địa phủ, nghe nói có người hỏi thăm Dương Hoành, bèn báo cáo tất cả mọi chuyện. Cô ta nói hình như Dương Hoành tham gia vào một tổ chức bí ẩn, người trong đó có thế lực rất lớn, cũng rất thần bí.
Người tham gia sẽ nghe mệnh lệnh, sau đó tìm mọi cách hoàn thành. Mệnh lệnh từ nhỏ đến lớn, mới đầu chỉ là việc nhỏ như ăn cắp, dần dần biến thành giết người.
Dương Hoành vốn là một người bình thường ở quê, hắn không có vợ con, cô độc một mình, ít lời, thành thật. Mới đầu hắn vốn bị ra lệnh ăn cắp quần áo phụ nữ trong thôn, sau đó là cưỡng hiếp quả phụ thất bại, dẫn đến ngộ sát. Trong lúc lẩn trốn, hắn trở nên say mê giết người, song song là dựa theo mệnh lệnh mà hành động. Mấy mệnh lệnh này giống ý là đón ý nói hùa theo nội tâm sâu trong lòng hắn, dụ dỗ hắn trầm mê sa đọa.
Tình huống của Đổng Hồng thì không rõ lắm, cô gái áo đỏ chỉ biết đại khái, tổ chức thần bí cũng là cô suy đoán, về phần tên, địa điểm, cách thức liên lạc và thành viên, cô hoàn toàn không biết gì cả.
Đối phương rất bí mật, trong lúc bị tra tấn và khoảng thời gian quay về quấn lấy Dương Hoành, cô chỉ thấy đối phương liên lạc với Dương Hoành hai lần.
Trần Dương xuống giường đi lấy giấy bút, viết ba cái tên Dương Hoành, Đổng Hồng và Mạnh Khê lên giấy. Sau đó dùng ký hiệu vẽ tổ chức bí ẩn trong miệng cô gái áo đỏ. Cậu đặt giả thuyết, tổ chức thần bí dùng cách thức đặc biệt nào đó ra chỉ thị, mệnh lệnh ba người kia hoàn thành. Nếu như mới bắt đầu chỉ là các chỉ thị râu ria không quan trọng, khiến họ hình thành ảo giác như đang chơi game, rồi từ từ thích ứng, quên mất hiện thực, mất đi nhân tính. Họ vừa nghĩ là đang chơi một trò chơi, vừa vì các mệnh lệnh đón ý nói hùa nội tâm mà trầm mê đến không thể kiềm chế.
Hiện tại Dương Hoành và Đổng Hồng đã chết, nhìn lại tất cả, cái chết của bọn họ thật khiến người ta không thể thương xót nổi, còn là đương nhiên, nhân quả tuần hoàn, tự làm tự chịu. Nhưng nếu xâu chuỗi tất cả hành vi của bọn họ, lại liên hệ đến kết quả thì sẽ cảm thấy như bọn họ bị thiết kế từng bước đi, cho đến khi đối mặt với cái chết.
Trần Dương khoanh tròn bốn chữ "Tổ chức thần bí", sau đó xuống lầu kể lại việc này với mọi người trong phân cục. Khấu Tuyên Linh đề nghị: "Hay là báo cảnh sát? Tôi có cảm giác đây giống như một trò chơi giết người, lợi dụng yếu tố tâm lý dụ dỗ người khác giết người. Người bị dụ dỗ gửi gắm tất cả cảm giác sợ hãi và phạm tội vào mệnh lệnh và trò chơi này, dẫn đến dần dần trầm mê trò chơi giết người, dựa vào mệnh lệnh, mãi mãi không phản kháng."
"Giống như trò chơi tự sát nào đó, lợi dụng tâm lý, công kích và dụ dỗ trẻ vị thành niên tự sát. Tình huống này thuộc phạm vi của cảnh sát, năng lực trinh sát của bọn họ chuyên nghiệp hơn chúng ta, hay là báo cảnh sát đi. Chú Mã liên hệ, chú biết ăn nói." Trương Cầu Đạo đề nghị.
Trần Dương hỏi hắn: "Không phải cậu đi điều tra Tiền tiên sinh sao? Kết quả thế nào?"
Trương Cầu Đạo trả lời: "Tiền tiên sinh ở rể nhà họ Lý, hai đứa bé cũng họ Lý. Thái độ của vợ và mẹ vợ hắn không tốt lắm. Quanh năm suốt tháng hắn làm việc bên ngoài, quan hệ với người nhà cũng không thân mật. Hắn thương lượng với vợ sinh thêm con, lấy họ Tiền nhưng luôn bị từ chối. Tiền tiên sinh nản lòng có bạn gái hiện tại, cô ta vừa mang thai. Hắn vốn muốn thương lượng ly hôn, không ngờ xảy ra vụ tượng Bồ Tát, chưa kịp đề nghị ly hôn với vợ."
"Việc này cũng không bí mật, rất dễ điều tra được. Biểu hiện của Tiền tiên sinh rất bình tĩnh, người khác không có suy đoán gì. Hơn nữa cái chết vợ con và mẹ vợ hắn ta đúng là không liên quan gì đến hắn. Hai người kia nhảy lầu tự sát, rất đông người chứng kiến. Còn cặp song sinh trai gái thì đột nhiên bệnh nặng qua đời, khi đó hắn đang ở ngoài tỉnh. Sạch sẽ, không hề có một điểm đáng nghi."
Hơn nữa mọi người hay nghĩ "Hổ dữ không ăn thịt con", Tiền tiên sinh lại rất xem trọng coi nối dõi, rất thích trẻ con. Nếu là mưu đoạt tài sản nhà họ Lý thì không đến nỗi ngay cả con đẻ cũng không tha.
"Vấn đề ở chỗ, hai đứa trẻ không phải là con ruột của Tiền tiên sinh. Bà Tiền có thai trước rồi mới thương lượng kết hôn với Tiền tiên sinh. Hắn biết nhưng vẫn đồng ý ở rể nhà họ Lý." Trương Cầu Đạo lắc đầu, ánh mắt lạnh lẽo: "Nếu nói Tiền tiên sinh hoàn toàn không liên quan, tôi không tin."
Nghĩ kỹ lại, tối đó Tiền tiên sinh trước mặt hắn cường điệu Tiền gia, nếu như không đặc biệt để ý, sao lại cường điệu như vậy? Lời nói của hắn có rất nhiều lỗ hổng, ví dụ như hắn rất thích trẻ con, dù không phải là con ruột, tốt xấu gì cũng sống chung bảy tám năm, tại sao hai đứa con bị bệnh lại kiên trì đi bàn chuyện làm ăn?
Hơn nữa, Tiền tiên sinh quá mức bình tĩnh, đối mặt với tà ma hại cả nhà lại quá bình thản, không hề có chút oán giận.
Trương Cầu Đạo không thể không thừa nhận, hắn bị chơi.
Trần Dương an ủi hắn: "Không ai nghĩ chân tướng lại thế. E là hai người phụ nữ kia đến chết vẫn không biết, còn cảm kích Tiền tiên sinh không rời không bỏ."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook