Xông Vào Ngõ Âm Dương
-
Chương 136: Nhân duyên 7
Khấu Tuyên Linh và Lục Tu Chi ngày càng hòa hợp, hắn ngạc nhiên phát hiện thì ra bản thân có nhiều sở thích giống Lục Tu Chi như vậy. Một khi trò chuyện là có thể nói không biết mệt mỏi, nếu không có chuyện gì nói thì hai người cũng không cảm thấy ngượng ngùng, cùng ở chung trong một không gian mà làm việc riêng, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn nhau cười, dịu dàng đầy tình ý.
Lục Tu Chi giống như cơn gió mát nhẹ nhàng thổi qua ngọn cây, như dòng suối mát mẻ trong lành chảy xuôi vào ngày hè, nếu quay đầu nhìn lại sẽ phát hiện hắn vẫn đứng phía sau yên lặng chờ bạn, khiến người ta vô cùng an tâm. Khấu Tuyên Linh từ từ tiếp nhận sự theo đuổi của Lục Tu Chi, sau khi từ nhà trưng bày Ngụy thị trở về, cuối cùng hắn ngầm thừa nhận quan hệ của hai người. Mà phải đến lúc đi đến phủ Thiên Sư, vượt qua “Chướng ngại vật trên đường” do Hiệp hội Đạo giáo bố trí, hắn mới chính thức mở lòng xác nhận quan hệ.
Kiểu chết đột ngột ngoài đường là khó lòng phòng bị nhất, tai nạn bỗng xảy ra, mặt đường sụp xuống, nước ngầm đọng thành vũng dưới lòng đất, cáp điện rơi xuống, tất cả đủ để giật chết Khấu Tuyên Linh và mấy đứa trẻ con. Ngay lúc màn cân treo sợi tóc, Lục Tu Chi nắm lấy cáp điện, cứu được tất cả mọi người. Hắn đứng tách khỏi đám đông, nhìn chằm chằm Khấu Tuyên Linh, đối phương không hề do dự đi đến trước mặt hắn: “A Chi, cám ơn anh.”
Gương mặt Lục Tu Chi không hề thay đổi, cũng không nói tiếng nào mà kéo Khấu Tuyên Linh đi thẳng. Tay hắn bị nắm chặt hơi đau, cố bước theo kịp đối phương hỏi: “A Chi, đi đâu vậy?”
Lục Tu Chi đi thẳng đến khách sạn gần đó thuê phòng, dưới ánh mắt đảo qua đảo lại của nữ nhân viên lễ tân, hắn vẫn không chậm lại. Hai người nhanh chóng lấy được thẻ phòng, vào thang máy đi lên phòng, vừa mở cửa vào, Lục Tu Chi đã kéo Khấu Tuyên Linh vào phòng tắm. Hắn bắt đầu giãy dụa: “Anh bình tĩnh một chút, em không sao.”
Lục Tu Chi buông tay, dựa cửa phòng tắm gật đầu nói: “Đi vào tắm.”
Khấu Tuyên Linh khoanh tay trước ngực, cảnh giác nói: “Hay là quay về khách sạn rồi nói? Hoặc là tụ họp với mọi người, em nghĩ phải báo với họ một tiếng. Dù sao chuyện lớn như vậy…”
“Chuyện lớn như vậy nhất định sẽ truyền đến tai họ, không cần em bận tâm lo nghĩ. Đi vào tắm đi, anh không vào. Vừa nãy em rơi xuống vũng nước bẩn đến hơn mười phút, dưới đó vừa bẩn vừa độc, nhanh đi tắm đi.” Lục Tu Chi đẩy mạnh Khấu Tuyên Linh vào phòng tắm rồi đóng cửa lại.
Khấu Tuyên Linh trừng mắt nhìn cánh cửa phòng tắm một lúc lâu mới xác định đúng là Lục Tu Chi không phải dùng chiêu lạt mềm buộc chặt, đối phương không có ý gì khác, rất chính nhân quân tử. Trong lúc nhất thời, hắn cảm thấy hổ thẹn vì hiểu lầm Lục Tu Chi, nhưng cũng hơi tiếc nuối vì người ta không làm gì. Khấu Tuyên Linh nhún vai, mở nước nóng từ từ tắm, quần áo nửa ướt nửa khô bốc mùi hôi bị ném vào sọt. Đến khi hắn tắm xong mới phát hiện, ngoại trừ khăn tắm, hắn không có quần áo mặc.
Khấu Tuyên Linh ngây ra một lúc, cuối cùng cầm khăn tắm quấn nửa người dưới, lại phát hiện cái khăn chỉ che đến đùi.
“Ngắn vậy?” Khấu Tuyên Linh tìm kiếm một lúc trong phòng tắm nhỏ hẹp mà vẫn không tìm được áo tắm, hắn không còn cách nào khác đành quấn cái khăn tắm chỉ dài đến đùi đi ra ngoài. Vừa mở cửa ra đã thấy ánh mắt của Lục Tu Chi nhìn hắn chằm chằm khiến Khấu Tuyên Linh không được tự nhiên: “Anh cũng muốn tắm rửa?”
Hầu kết Lục Tu Chi chuyển động hai cái: “Ừ.” Miệng trả lời như vậy nhưng hắn lại không hề di chuyển. Ánh mắt hắn càng lúc càng nóng bỏng, miêu tả từng tấc từng tấc da thịt phơi bày ra ngoài của Khấu Tuyên Linh, hận không thể dùng ngón tay và đầu lưỡi thay thế ánh mắt, sau đó liếm hôn da thịt ngọt ngào.
Khấu Tuyên Linh bị nhìn như vậy càng không được tự nhiên, hắn vờ bình tĩnh đi nhanh vài bước lướt qua Lục Tu Chi, định kéo chăn che cơ thể. Bỗng hắn bị Lục Tu Chi kéo mạnh cánh tay, trời đất quay cuồng, lúc hắn hoàn hồn thì đã bị đè xuống giường không cách nào nhúc nhích. Khấu Tuyên Linh vừa ngẩng lên đã bị hôn xuống, đầu lưỡi của đối phương duỗi vào.
Khấu Tuyên Linh nắm ống tay áo của Lục Tu Chi rồi lại đột nhiên siết chặt, dần dần mê muội với sự tiếp xúc thân mật này, không cự tuyệt và sợ hãi nữa. Một lúc lâu sau, Lục Tu Chi đè trên người hắn, hơi thở lành lạnh phả vào cổ hắn: “Vừa nãy dọa anh sợ đến tim ngừng đập.”
Lục Tu Chi cúi xuống hôn hôn lên tai Khấu Tuyên Linh, giọng nói như đang kiềm nén tình cảm mãnh liệt: “Đừng dọa anh như vậy nữa, A Linh. Anh yêu em, đừng từ chối anh. Anh sẽ không tiếp tục ngu xuẩn để em tự do, sẽ không để em trốn chạy hoặc có cơ hội hối hận. A Linh, trở thành người của anh, được không?”
Khấu Tuyên Linh khẽ nhếch môi, lồng ngực trần trụi kề sát vào ngực Lục Tu Chi, nhiệt độ nóng bỏng khiến hắn chịu không được muốn rụt ra sau. Nhưng Lục Tu Chi vẫn đè lên người hắn, Khấu Tuyên Linh hoàn toàn không có đường lui. Hắn há miệng cố gắng từ chối, nhưng dù cố thế nào vẫn không nói nên lời. Hắn nhớ lại, trong giây phút xảy ra tai nạn, thời điểm tính mạng bị đe dọa, Lục Tu Chi đỏ cả mắt, cùng với tiếc nuối và tưởng niệm điên cuồng sâu trong nội tâm.
“Được.”
Cuối cùng hắn đáp lại phần tình cảm nặng như núi của Lục Tu Chi, mười ngón tay đan vào nhau, tâm đầu ý hợp. Lục Tu Chi hôn xuống, từng nụ hôn nhỏ rơi xuống mặt, cổ, khắp nơi trên người hắn.
“Cám ơn, anh yêu em.”
Cơ thể thân mật thêm một bước, đương nhiên tâm linh càng tương thông, dù không nói lời nào, chỉ cần nhìn nhau là hai người đã có thể hiểu tâm tư của đối phương. Cảm giác ăn ý này thật hạnh phúc và vui sướng, Khấu Tuyên Linh hơi híp mắt, khóe môi cong lên đầy ý cười. Lúc ở phủ Thiên Sư, hắn trò chuyện video với người nhà, từng bước tiết lộ Lục Tu Chi với người nhà.
Cha Khấu là người đầu tiên nhận ra bầu không khí khác thường giữa hai người, vì thế ông liên lạc với con trai thăm dò. Khấu Tuyên Linh tùy tiện trả lời, cũng không có ý che dấu quan hệ giữa hai người. Thái độ thẳng thắn rõ ràng này chứng tỏ Khấu Tuyên Linh rất nghiêm túc, cha Khấu khó xử không thôi.
Nếu như mấy đứa Khấu Anh dám can đảm yêu đương hẹn hò đàn ông, chắc chắn cha Khấu sẽ đánh gãy chân, không thì cũng sẽ gọt côn đưa qua. Thế nhưng cố tình đây lại là con ruột của ông, không phải vì Khấu Tuyên Linh là con trai ruột mà ông khó xử, mà nguyên nhân là vì từ nhỏ Khấu Tuyên Linh đã sống bên ngoài, cách xa cha mẹ.
Cha Khấu luôn áy náy với con trai, tuy Khấu Tuyên Linh chưa từng có ý trách họ. Ông và vợ thương lượng với nhau, hai vợ chồng khó xử một thời gian dài. Lúc bác Khấu nhìn thấy vẻ mặt cha Khấu uể oải, lập tức khoát vai em trai, cười ha hả nói: “Vợ chồng già mà tình cảm tốt quá nhỉ. Có bí quyết gì, dạy anh trai đi, anh chú đi dỗ bà xã.”
Thần kinh đang nhạy cảm lại yếu đuối của cha Khấu bị kích thích mạnh, ông nhớ lại trước kia, mỗi lần ông nghi ngờ quan hệ giữa Khấu Tuyên Linh và Lục Tu Chi, bác Khấu luôn miệng nói “huynh đệ tình thâm”, ông lập tức hận không thể đánh chết chính mình lúc đó. Có điều trước khi đánh chết bản thân, ông phải đại nghịch bất đạo đánh chết bác Khấu trước đã.
Thế là hai anh em diễn vở kịch mang tên “Thủ túc tương tàn” ngay giữa tổ đình Khấu gia.
Kế tiếp, không chỉ cha mẹ Khấu biết chuyện mà tất cả mọi người, bao gồm trưởng bối và các anh chị em họ đều biết Khấu Tuyên Linh dường như FA cả đời kia đã có người yêu, mà còn là nam, Bọn họ đồng loạt trầm mặc một lúc lâu, ngầm lén trò chuyện với Khấu Tuyên Linh, xác định đúng là hắn động tâm bèn khuyên nhủ an ủi nhau, tốt xấu gì cũng không bị FA, tốt hơn bọn họ rất nhiều.
Nói đi nói lại, cảm thấy hơi buồn cười, người lớn nhà họ Khấu an ủi nhau, người vừa được an ủi một giây sau chạy đi an ủi người khác, người vừa mới an ủi người khác, một phút sau lại được người khác an ủi. An ủi người khác cũng là tự an ủi bản thân, ít nhất Khấu Tuyên Linh đã có bạn đời, chỉ cần hắn hạnh phúc là đủ rồi.
Bác Khấu cảm thán: “Con cháu tự có phúc của con cháu.”
Người nhà họ Khấu ngồi quây quần bên nhau, vẻ mặt không quá tốt, nghe xong câu này, tất cả đều có suy nghĩ riêng, mặt mày họ dịu đi vài phần. Bác Khấu cảm thán xong lại quay đầu hỏi: “Mà đứa nào thoát ế vậy?”
Vẻ mặt mọi người lập tức cực kỳ khó coi, bác Khấu được an ủi mấy ngày nay, thế mà đến giờ vẫn chưa biết chuyện của Khấu Tuyên Linh và Lục Tu Chi? Cha Khấu hít sâu một hơi: “Anh, chúng ta so tài?”
“Hả? Sao đột nhiên lại so tài?”
Bác Khấu không nhận được câu trả lời mà lại bị mấy anh em hẹn so tài, khiến ông mệt mỏi ứng phó, đến cuối vẫn không biết rốt cuộc là đứa cháu nào vừa thoát ế.
Sau tết, Khấu Tuyên Linh đưa Lục Tu Chi về tổ đình Khấu gia, cha Khấu gọi Lục Tu Chi vào phòng nói chuyện đến hai ba tiếng, lúc trở ra, thái độ hai người không còn lạnh nhạt nữa. Khấu Tuyên Linh không biết giữa hai người xảy ra chuyện gì, chỉ biết dù người nhà không tỏ thái độ ủng hộ nhưng đã xem Lục Tu Chi như người thân trong nhà mà đối đãi.
Lục Tu Chi nắm chặt tay Khấu Tuyên Linh, thừa dịp mọi người không chú ý, lén hôn lên mặt hắn một cái: “Anh có một bí mật muốn nói cho em biết, nhưng không phải bây giờ.”
“Hửm?” Khấu Tuyên Linh không nghe rõ, pháo hoa đang nổ tung trên bầu trời, tiếng pháo quá lớn át đi câu nói của Lục Tu Chi.
Lục Tu Chi cười nói: “Sau này rồi nói.”
Câu này hắn nghe rõ bèn gật đầu: “Ừ.”
Bác Khấu bị mọi người xa lánh, uất ức đến gần bà xã nhỏ giọng lên án hành vi không tôn kính của đám em trai và cháu trai, ông vô cùng đau lòng và tức giận. Bà cười ha hả, lột quả quýt nhét vào miệng ông, bác Khấu vừa ăn quýt vừa nhìn xung quanh, thấy Khấu Tuyên Linh và Lục Tu Chi bèn nói: “Tình cảm hai đứa nó thật tốt, hôm nào tôi khuyên thằng hai nhận Tiểu Lục làm con nuôi mới được.”
Bác gái Khấu cứng đờ cả người, quay phắt đầu qua nhìn ông chồng, vẻ mặt kinh dị cực độ. Bác Khấu mặt đầy dấu hỏi: “Làm sao vậy?” Bà nhìn ông chồng già với ánh mắt chứa chan tình cảm: “Ngoan, đừng lên tiếng. Tôi sẽ không rời không bỏ ông.” Giọng nói như mẹ hiền nói với đứa con trai ngốc nghếch.
Bác Khấu cảm động không thôi: “Vợ chồng già, đừng nói nhảm.” Ông thẹn thùng nha.
Lục Tu Chi và Khấu Tuyên Linh bái đường thành thân, mời tất cả mọi người trong phân cục tham gia. Năm thứ tư sau khi hai người kết hôn, Lục Tu Chi tự giới thiệu lần nữa, cũng là lần đầu giới thiệu chính thức.
“A Tuyên, anh vốn tên là Lục Tĩnh, tự Tu Chi.”
_______________________
Sống như bác Khấu mới k già đó. Để xem sư tổ bị phạt thế nào, pn cuối sẽ rõ, nhớ đón xem:))))
Lục Tu Chi giống như cơn gió mát nhẹ nhàng thổi qua ngọn cây, như dòng suối mát mẻ trong lành chảy xuôi vào ngày hè, nếu quay đầu nhìn lại sẽ phát hiện hắn vẫn đứng phía sau yên lặng chờ bạn, khiến người ta vô cùng an tâm. Khấu Tuyên Linh từ từ tiếp nhận sự theo đuổi của Lục Tu Chi, sau khi từ nhà trưng bày Ngụy thị trở về, cuối cùng hắn ngầm thừa nhận quan hệ của hai người. Mà phải đến lúc đi đến phủ Thiên Sư, vượt qua “Chướng ngại vật trên đường” do Hiệp hội Đạo giáo bố trí, hắn mới chính thức mở lòng xác nhận quan hệ.
Kiểu chết đột ngột ngoài đường là khó lòng phòng bị nhất, tai nạn bỗng xảy ra, mặt đường sụp xuống, nước ngầm đọng thành vũng dưới lòng đất, cáp điện rơi xuống, tất cả đủ để giật chết Khấu Tuyên Linh và mấy đứa trẻ con. Ngay lúc màn cân treo sợi tóc, Lục Tu Chi nắm lấy cáp điện, cứu được tất cả mọi người. Hắn đứng tách khỏi đám đông, nhìn chằm chằm Khấu Tuyên Linh, đối phương không hề do dự đi đến trước mặt hắn: “A Chi, cám ơn anh.”
Gương mặt Lục Tu Chi không hề thay đổi, cũng không nói tiếng nào mà kéo Khấu Tuyên Linh đi thẳng. Tay hắn bị nắm chặt hơi đau, cố bước theo kịp đối phương hỏi: “A Chi, đi đâu vậy?”
Lục Tu Chi đi thẳng đến khách sạn gần đó thuê phòng, dưới ánh mắt đảo qua đảo lại của nữ nhân viên lễ tân, hắn vẫn không chậm lại. Hai người nhanh chóng lấy được thẻ phòng, vào thang máy đi lên phòng, vừa mở cửa vào, Lục Tu Chi đã kéo Khấu Tuyên Linh vào phòng tắm. Hắn bắt đầu giãy dụa: “Anh bình tĩnh một chút, em không sao.”
Lục Tu Chi buông tay, dựa cửa phòng tắm gật đầu nói: “Đi vào tắm.”
Khấu Tuyên Linh khoanh tay trước ngực, cảnh giác nói: “Hay là quay về khách sạn rồi nói? Hoặc là tụ họp với mọi người, em nghĩ phải báo với họ một tiếng. Dù sao chuyện lớn như vậy…”
“Chuyện lớn như vậy nhất định sẽ truyền đến tai họ, không cần em bận tâm lo nghĩ. Đi vào tắm đi, anh không vào. Vừa nãy em rơi xuống vũng nước bẩn đến hơn mười phút, dưới đó vừa bẩn vừa độc, nhanh đi tắm đi.” Lục Tu Chi đẩy mạnh Khấu Tuyên Linh vào phòng tắm rồi đóng cửa lại.
Khấu Tuyên Linh trừng mắt nhìn cánh cửa phòng tắm một lúc lâu mới xác định đúng là Lục Tu Chi không phải dùng chiêu lạt mềm buộc chặt, đối phương không có ý gì khác, rất chính nhân quân tử. Trong lúc nhất thời, hắn cảm thấy hổ thẹn vì hiểu lầm Lục Tu Chi, nhưng cũng hơi tiếc nuối vì người ta không làm gì. Khấu Tuyên Linh nhún vai, mở nước nóng từ từ tắm, quần áo nửa ướt nửa khô bốc mùi hôi bị ném vào sọt. Đến khi hắn tắm xong mới phát hiện, ngoại trừ khăn tắm, hắn không có quần áo mặc.
Khấu Tuyên Linh ngây ra một lúc, cuối cùng cầm khăn tắm quấn nửa người dưới, lại phát hiện cái khăn chỉ che đến đùi.
“Ngắn vậy?” Khấu Tuyên Linh tìm kiếm một lúc trong phòng tắm nhỏ hẹp mà vẫn không tìm được áo tắm, hắn không còn cách nào khác đành quấn cái khăn tắm chỉ dài đến đùi đi ra ngoài. Vừa mở cửa ra đã thấy ánh mắt của Lục Tu Chi nhìn hắn chằm chằm khiến Khấu Tuyên Linh không được tự nhiên: “Anh cũng muốn tắm rửa?”
Hầu kết Lục Tu Chi chuyển động hai cái: “Ừ.” Miệng trả lời như vậy nhưng hắn lại không hề di chuyển. Ánh mắt hắn càng lúc càng nóng bỏng, miêu tả từng tấc từng tấc da thịt phơi bày ra ngoài của Khấu Tuyên Linh, hận không thể dùng ngón tay và đầu lưỡi thay thế ánh mắt, sau đó liếm hôn da thịt ngọt ngào.
Khấu Tuyên Linh bị nhìn như vậy càng không được tự nhiên, hắn vờ bình tĩnh đi nhanh vài bước lướt qua Lục Tu Chi, định kéo chăn che cơ thể. Bỗng hắn bị Lục Tu Chi kéo mạnh cánh tay, trời đất quay cuồng, lúc hắn hoàn hồn thì đã bị đè xuống giường không cách nào nhúc nhích. Khấu Tuyên Linh vừa ngẩng lên đã bị hôn xuống, đầu lưỡi của đối phương duỗi vào.
Khấu Tuyên Linh nắm ống tay áo của Lục Tu Chi rồi lại đột nhiên siết chặt, dần dần mê muội với sự tiếp xúc thân mật này, không cự tuyệt và sợ hãi nữa. Một lúc lâu sau, Lục Tu Chi đè trên người hắn, hơi thở lành lạnh phả vào cổ hắn: “Vừa nãy dọa anh sợ đến tim ngừng đập.”
Lục Tu Chi cúi xuống hôn hôn lên tai Khấu Tuyên Linh, giọng nói như đang kiềm nén tình cảm mãnh liệt: “Đừng dọa anh như vậy nữa, A Linh. Anh yêu em, đừng từ chối anh. Anh sẽ không tiếp tục ngu xuẩn để em tự do, sẽ không để em trốn chạy hoặc có cơ hội hối hận. A Linh, trở thành người của anh, được không?”
Khấu Tuyên Linh khẽ nhếch môi, lồng ngực trần trụi kề sát vào ngực Lục Tu Chi, nhiệt độ nóng bỏng khiến hắn chịu không được muốn rụt ra sau. Nhưng Lục Tu Chi vẫn đè lên người hắn, Khấu Tuyên Linh hoàn toàn không có đường lui. Hắn há miệng cố gắng từ chối, nhưng dù cố thế nào vẫn không nói nên lời. Hắn nhớ lại, trong giây phút xảy ra tai nạn, thời điểm tính mạng bị đe dọa, Lục Tu Chi đỏ cả mắt, cùng với tiếc nuối và tưởng niệm điên cuồng sâu trong nội tâm.
“Được.”
Cuối cùng hắn đáp lại phần tình cảm nặng như núi của Lục Tu Chi, mười ngón tay đan vào nhau, tâm đầu ý hợp. Lục Tu Chi hôn xuống, từng nụ hôn nhỏ rơi xuống mặt, cổ, khắp nơi trên người hắn.
“Cám ơn, anh yêu em.”
Cơ thể thân mật thêm một bước, đương nhiên tâm linh càng tương thông, dù không nói lời nào, chỉ cần nhìn nhau là hai người đã có thể hiểu tâm tư của đối phương. Cảm giác ăn ý này thật hạnh phúc và vui sướng, Khấu Tuyên Linh hơi híp mắt, khóe môi cong lên đầy ý cười. Lúc ở phủ Thiên Sư, hắn trò chuyện video với người nhà, từng bước tiết lộ Lục Tu Chi với người nhà.
Cha Khấu là người đầu tiên nhận ra bầu không khí khác thường giữa hai người, vì thế ông liên lạc với con trai thăm dò. Khấu Tuyên Linh tùy tiện trả lời, cũng không có ý che dấu quan hệ giữa hai người. Thái độ thẳng thắn rõ ràng này chứng tỏ Khấu Tuyên Linh rất nghiêm túc, cha Khấu khó xử không thôi.
Nếu như mấy đứa Khấu Anh dám can đảm yêu đương hẹn hò đàn ông, chắc chắn cha Khấu sẽ đánh gãy chân, không thì cũng sẽ gọt côn đưa qua. Thế nhưng cố tình đây lại là con ruột của ông, không phải vì Khấu Tuyên Linh là con trai ruột mà ông khó xử, mà nguyên nhân là vì từ nhỏ Khấu Tuyên Linh đã sống bên ngoài, cách xa cha mẹ.
Cha Khấu luôn áy náy với con trai, tuy Khấu Tuyên Linh chưa từng có ý trách họ. Ông và vợ thương lượng với nhau, hai vợ chồng khó xử một thời gian dài. Lúc bác Khấu nhìn thấy vẻ mặt cha Khấu uể oải, lập tức khoát vai em trai, cười ha hả nói: “Vợ chồng già mà tình cảm tốt quá nhỉ. Có bí quyết gì, dạy anh trai đi, anh chú đi dỗ bà xã.”
Thần kinh đang nhạy cảm lại yếu đuối của cha Khấu bị kích thích mạnh, ông nhớ lại trước kia, mỗi lần ông nghi ngờ quan hệ giữa Khấu Tuyên Linh và Lục Tu Chi, bác Khấu luôn miệng nói “huynh đệ tình thâm”, ông lập tức hận không thể đánh chết chính mình lúc đó. Có điều trước khi đánh chết bản thân, ông phải đại nghịch bất đạo đánh chết bác Khấu trước đã.
Thế là hai anh em diễn vở kịch mang tên “Thủ túc tương tàn” ngay giữa tổ đình Khấu gia.
Kế tiếp, không chỉ cha mẹ Khấu biết chuyện mà tất cả mọi người, bao gồm trưởng bối và các anh chị em họ đều biết Khấu Tuyên Linh dường như FA cả đời kia đã có người yêu, mà còn là nam, Bọn họ đồng loạt trầm mặc một lúc lâu, ngầm lén trò chuyện với Khấu Tuyên Linh, xác định đúng là hắn động tâm bèn khuyên nhủ an ủi nhau, tốt xấu gì cũng không bị FA, tốt hơn bọn họ rất nhiều.
Nói đi nói lại, cảm thấy hơi buồn cười, người lớn nhà họ Khấu an ủi nhau, người vừa được an ủi một giây sau chạy đi an ủi người khác, người vừa mới an ủi người khác, một phút sau lại được người khác an ủi. An ủi người khác cũng là tự an ủi bản thân, ít nhất Khấu Tuyên Linh đã có bạn đời, chỉ cần hắn hạnh phúc là đủ rồi.
Bác Khấu cảm thán: “Con cháu tự có phúc của con cháu.”
Người nhà họ Khấu ngồi quây quần bên nhau, vẻ mặt không quá tốt, nghe xong câu này, tất cả đều có suy nghĩ riêng, mặt mày họ dịu đi vài phần. Bác Khấu cảm thán xong lại quay đầu hỏi: “Mà đứa nào thoát ế vậy?”
Vẻ mặt mọi người lập tức cực kỳ khó coi, bác Khấu được an ủi mấy ngày nay, thế mà đến giờ vẫn chưa biết chuyện của Khấu Tuyên Linh và Lục Tu Chi? Cha Khấu hít sâu một hơi: “Anh, chúng ta so tài?”
“Hả? Sao đột nhiên lại so tài?”
Bác Khấu không nhận được câu trả lời mà lại bị mấy anh em hẹn so tài, khiến ông mệt mỏi ứng phó, đến cuối vẫn không biết rốt cuộc là đứa cháu nào vừa thoát ế.
Sau tết, Khấu Tuyên Linh đưa Lục Tu Chi về tổ đình Khấu gia, cha Khấu gọi Lục Tu Chi vào phòng nói chuyện đến hai ba tiếng, lúc trở ra, thái độ hai người không còn lạnh nhạt nữa. Khấu Tuyên Linh không biết giữa hai người xảy ra chuyện gì, chỉ biết dù người nhà không tỏ thái độ ủng hộ nhưng đã xem Lục Tu Chi như người thân trong nhà mà đối đãi.
Lục Tu Chi nắm chặt tay Khấu Tuyên Linh, thừa dịp mọi người không chú ý, lén hôn lên mặt hắn một cái: “Anh có một bí mật muốn nói cho em biết, nhưng không phải bây giờ.”
“Hửm?” Khấu Tuyên Linh không nghe rõ, pháo hoa đang nổ tung trên bầu trời, tiếng pháo quá lớn át đi câu nói của Lục Tu Chi.
Lục Tu Chi cười nói: “Sau này rồi nói.”
Câu này hắn nghe rõ bèn gật đầu: “Ừ.”
Bác Khấu bị mọi người xa lánh, uất ức đến gần bà xã nhỏ giọng lên án hành vi không tôn kính của đám em trai và cháu trai, ông vô cùng đau lòng và tức giận. Bà cười ha hả, lột quả quýt nhét vào miệng ông, bác Khấu vừa ăn quýt vừa nhìn xung quanh, thấy Khấu Tuyên Linh và Lục Tu Chi bèn nói: “Tình cảm hai đứa nó thật tốt, hôm nào tôi khuyên thằng hai nhận Tiểu Lục làm con nuôi mới được.”
Bác gái Khấu cứng đờ cả người, quay phắt đầu qua nhìn ông chồng, vẻ mặt kinh dị cực độ. Bác Khấu mặt đầy dấu hỏi: “Làm sao vậy?” Bà nhìn ông chồng già với ánh mắt chứa chan tình cảm: “Ngoan, đừng lên tiếng. Tôi sẽ không rời không bỏ ông.” Giọng nói như mẹ hiền nói với đứa con trai ngốc nghếch.
Bác Khấu cảm động không thôi: “Vợ chồng già, đừng nói nhảm.” Ông thẹn thùng nha.
Lục Tu Chi và Khấu Tuyên Linh bái đường thành thân, mời tất cả mọi người trong phân cục tham gia. Năm thứ tư sau khi hai người kết hôn, Lục Tu Chi tự giới thiệu lần nữa, cũng là lần đầu giới thiệu chính thức.
“A Tuyên, anh vốn tên là Lục Tĩnh, tự Tu Chi.”
_______________________
Sống như bác Khấu mới k già đó. Để xem sư tổ bị phạt thế nào, pn cuối sẽ rõ, nhớ đón xem:))))
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook