Xinh Đẹp Như Vậy Mà Lại Là Alpha
-
Chương 23
Lạc Tinh Vũ gần như là ngay lập tức ném ván trượt xuống đất, dẫm lên, dùng vận tốc ánh sáng trượt như bay về trường học.
Từ xa đã thấy Nguyên Dục đang đứng bên dưới khu ký túc xá Beta, trên người mặc một chiếc áo sơ mi màu lam nhạt, ống tay áo tùy ý xắn đến khuỷu tay, một tay xách chiếc túi nilon màu trắng, một tay còn lại cầm điện thoại, ngón tay thon dài lướt trên màn hình điện thoại.
Chân phải của Lạc tinh Vũ đạp hai cái xuống mặt đất, lấy đà trượt về phía Nguyên Dục.
Nguyên Dục nghe thấy tiếng động, nhìn về phía Lạc Tinh Vũ. Lạc Tinh Vũ dang tay, nhào đến chỗ Nguyên Dục, Nguyên Dục không thể tránh né, chỉ theo bản năng giơ tay đón lấy cậu.
Lúc Lạc Tinh Vũ chạm được tới Nguyên Dục, một chân dẫm xuống đất, hai tay vững vàng ôm chặt lấy hắn: "Có nhớ tôi sao?"
Nguyên Dục: "......"
Lạc Tinh Vũ buông hắn ra, hỏi: "Sao cậu lại ở dưới lầu, đang đợi tôi à?"
Nguyên Dục trầm mặc nhìn Lạc Tinh Vũ, cánh tay còn đang ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cậu.
Nguyên Dục quả thật đã ngồi chờ trong ký túc xá một lúc, lại phát hiện bản thân mình có chút đứng ngồi không yên, sau đó ma xui quỷ khiến mà đi xuống dưới lầu, nhưng hắn cảm thấy với trạng thái hiện tại của Lạc Tinh Vũ, nếu như biết được suy nghĩ của hắn, nói không chừng sẽ hôn hắn ở ngay tại chỗ luôn.
"...... Tôi đi mua nước." Nguyên Dục giơ chiếc túi trên tay mình cho Lạc Tinh Vũ nhìn, "Thuận tiện chờ cậu."
Lạc Tinh Vũ toét miệng cười để lộ ra tám chiếc răng trắng bóc, thuận thế cầm lấy chiếc túi trong tay hắn, chân giẫm một phát lên đầu ván trượt, khiến ván trượt chếch lên rồi nhanh chóng nắm lấy, kẹp vào giữa hai tay: "Đi lên đi!"
Lạc Tinh Vũ không về phòng của mình, trực tiếp đi theo Nguyên Dục tới ký túc xá của hắn, dựng ván trượt vào vị trí y hệt trong phòng mình, quay đầu lại nói: "Cậu đã xem nhóm lớp chưa?"
Nguyên Dục ngẩn người: "Chưa."
Hắn hiện giờ đã có thể phân biệt được mọi người trong lớp, ngoại trừ mấy ngày hôm nay có nói vài câu với người khác để nắm rõ thành tích kiểm tra thì trong lớp cũng chỉ nói chuyện với mỗi Lạc Tinh Vũ và Trương Viên Viên.
Đến nỗi sau khi được thêm vào nhóm lớp, Nguyên Dục liền tắt luôn thông báo, chẳng buồn nhìn tới nữa. Hắn dùng điện thoại chủ yếu để tìm kiếm bài tập hoặc là học tiếng anh, nếu không phải có đôi khi sẽ dùng Wechat để nói chuyện với Lạc Tinh Vũ, thì cái app giao tiếp này đối với hắn mà nói chỉ đơn giản là một công cụ chuyển khoản thôi.
"Cô Lưu nói bảy giờ tối tập trung ở sân thể dục, tập diễu hành đại hội thể thao đấy, có thể đến thì đều đến." Lạc Tinh Vũ nói xong dừng một chút, "Cậu có đi không?"
Lạc Tinh Vũ hiện tại mới nhớ tới những lời Lưu Thiều nói với mình lúc vừa mới khai giảng, cô sắp xếp Nguyên Dục đến ngồi cạnh cậu vì muốn để cậu giúp Nguyên Dục hòa nhập với tập thể, nhưng bây giờ đã qua lâu như vậy, Lạc Tinh Vũ tựa hồ đã hoàn toàn trầm mê vào hành trình theo đuổi Nguyên Dục mà ném lời nói của Lưu Thiều lên trên chín tầng mây rồi.
Bệnh tình của Nguyên Dục lại cộng thêm tính cách của hắn, thì cho dù hắn có ưu tú đến đâu, các bạn học khác cũng không dám đến gần.
Thời gian gần một tháng này, mặc dù quan hệ của Nguyên Dục với cậu rất tốt, thế nhưng vẫn luôn nằm ngoài phạm vi tập thể lớp.
Không ngoài dự kiến, Nguyên Dục rũ mắt xuống, nhàn nhạt nói: "Không đi."
Lạc Tinh Vũ cảm thấy vị trí hiện tại của bản thân đã khác, cậu chính là "bạn trai sắp tới" của Nguyên Dục, không chỉ là để hoàn thành nhiệm vụ Lưu Thiều giao cho mình mà cậu còn phải đứng ở góc độ của một người bạn trai, cũng nên để Nguyên Dục tiếp xúc với các bạn học, giúp tính cách cởi mở hơn nữa.
"Đi đi mà." Lạc Tinh Vũ đi đến trước mặt Nguyên Dục, chu môi, thanh âm nháy mắt mềm dẹo, "Cậu không tham gia cũng không sao cả, coi như đi cùng tôi, đến lúc chúng tôi huấn luyện, cậu chỉ cần ngồi bên cạnh là được, tôi là người giơ biển đó, cậu không muốn xem à?"
"......" Nguyên Dục thầm nói cũng không muốn xem lắm, nhưng cái bản lĩnh làm nũng, bán manh này của Lạc Tinh Vũ quả thật vô cùng thành thục, hắn phải cố hết sức để không bị biểu hiện giả dối này mê hoặc, giãy giụa nói, "Sân thể dục quá đông người, tôi không đi được."
"Hôm nay không có học sinh thể chất huấn luyện ở sân thể dục." Lạc Tinh Vũ dường như đoán được lý do Nguyên Dục từ chối, lập tức nói tiếp, "Lớp chúng ta có rất ít Alpha, hơn nữa còn có cô Lưu đến, chúng nó sẽ không tùy tiện phóng thích tin tức tố đâu."
Cái lý do này bị bác bỏ, Nguyên Dục lại tiếp tục tìm thêm một lý do khác, nhưng Lạc Tinh Vũ gần như là không cho hắn cơ hội, tiến lại vươn tay về phía hắn, miệng dẩu lên càng cao.
Nguyên Dục lùi về sau một bước như phản xạ có điều kiện, sợ Lạc Tinh Vũ lại dùng công phu la liếm lì lợm của mình mà bám víu vào người hắn. Nguyên Dục kéo ra một chút khoảng cách với Lạc Tinh Vũ, tay vừa lúc đụng tới chiếc túi nilon trắng đặt bên cạnh, hắn thuận thế duỗi tay vào, lấy ra một chai nước khoáng: "......Vậy, đi thôi."
Bảy giờ, sắc trời dần tối, đèn bên sân thể dục đã được thắp sáng, nhiệt độ không khí mấy ngày hôm nay cứ lên lên xuống xuống, buổi tối thổi tới từng trận từng trận gió thu mát mẻ, lúc hai người đến sân thể dục, ngoài cửa đã có rất nhiều người.
Lưu Thiều đang nói chuyện với lớp trưởng Vu Hân và lớp phó thể dục Trương Nhất Hoành, nhìn thấy hai người bọn họ, tầm mắt đảo qua Lạc Tinh Vũ dừng lại trên người Nguyên Dục, vội vàng vẫy vẫy tay với hắn: "Nguyên Dục cũng tới à, mau lại đây."
Lưu Thiều đối với bệnh tình của Nguyên Dục cũng không hiểu rõ lắm, chỉ biết hắn không thể tham gia bất cứ hoạt động tập thể nào, nhưng cô đã làm giáo viên nhiều năm, kinh nghiệm phong phú, biết rõ học sinh như vậy sẽ rất dễ bị người khác cô lập, thậm chí hướng nội một chút còn ảnh hưởng đến cả tương lai, cô không hi vọng học sinh của mình sẽ trở nên như vậy.
Lúc ở trong nhóm lớp tag tất cả các thành viên, cô còn đặc biệt lưu ý xem Nguyên Dục có trả lời lại hay không, đáp án đương nhiên là không, cho nên hiện tại Nguyên Dục có thể tới đây khiến cho cô vô cùng bất ngờ.
Người tới cơ bản đều là nhóm xung phong nhận việc bắt buộc phải có mặt, không đến chỉ còn lại mấy người linh tinh khác. Một đám người đứng vây xem dưới tàng cây bên cạnh sân thể dục, Trương Viên Viên cũng là một trong số đó, trước khi Lạc Tinh Vũ đi tập hợp đã bảo Nguyên Dục đến tìm y, Nguyên Dục liền ngồi xuống bên cạnh Trương Viên Viên.
Học sinh đi diễu hành xếp thành từng hàng, không ngoài dự đoán Lạc Tinh Vũ chính là người giơ biển, chẳng qua hiện giờ biển lớp vẫn còn chưa chuẩn bị, chỉ có thể để cậu giơ một cây cờ không biết được nhặt từ đâu đến.
Gió đêm chầm chậm thổi, sân thể dục vô cùng trống trải, chỉ có một đám học sinh cùng giáo viên lớp năm tụ họp lại với nhau.
Mới đầu mọi người đều trong trạng thái cực kỳ hưng phấn cùng thoải mái, đi một đoạn đường đến xiêu xiêu vẹo vẹo, Lưu Thiều lớn tiếng hô vài câu khích lệ, mới nâng cao được sĩ khí của nhóm học sinh, hô "Một! Hai! Ba! Bốn!" vang cả trời, toàn bộ sân thể dục đều quanh quẩn thanh âm của nhóm thiếu nam thiếu nữ, dạt dào thanh xuân cảm.
Lạc Tinh Vũ đi đầu đội ngũ, giơ cột cờ lên cao, sống lưng thẳng tắp, mỗi một bước đi đều vô cùng vững vàng ổn định, trên mặt cũng mang theo nét nghiêm túc hiếm có.
Người trước mắt đón gió, đi ở trong bóng đêm, mang theo sự tiêu sái cùng anh khí chỉ thuộc về thiếu niên, đánh sâu vào thị giác Nguyên Dục.
Đó là một Lạc Tinh Vũ hoàn toàn khác với lúc trước, nhìn cậu như vậy, hoàn toàn không thể nhập làm một với cái hình tượng thích mài mài chít chít kia được.
"Oaaa ——" Nữ sinh ngồi bên cạnh Trương Viên Viên đột nhiên kêu lên, giơ di động về phía đám người đứng trên đường băng, hai ngón tay còn phóng to màn hình, tạch tạch tạch ấn chụp ảnh "Tinh Vũ đẹp trai dã man!"
Trương Viên Viên cũng thò mắt nhìn qua, có chút cạn lời mà nói: "Cậu chụp mờ thế này, có thể thấy được cái gì chứ."
Nữ sinh thở dài nói: "Aizz, ánh sáng kém thì chất lượng ảnh cũng kém, hôm đại hội thể thao không phải cậu muốn chụp ảnh sao? Đến lúc đó nhớ chụp Tinh Vũ nhiều một chút!"
"Được." Trương Viên Viên nói, "Đến lúc đó Tinh Vũ phải chạy 3000m, toàn bộ hành trình tôi đều sẽ chụp!"
"Thật là tốt." Nữ sinh thỏa mãn nhìn Lạc Tinh Vũ, nhìn một lát lại có chút thương cảm mà nói, "Đáng tiếc, lại là Beta, nếu như là Alpha tôi liền gả cho cậu ấy luôn."
Nguyên Dục nghe tới đây, hai mắt nhanh chóng liếc nhìn nữ sinh kia một cái, hắn đối với nữ sinh này cũng có chút ấn tượng, hình như là một Omega.
Hắn đột nhiên cảm thấy, Lạc Tinh Vũ là Beta cũng rất tốt.
"Sao là Beta lại đáng tiếc?" Trương Viên Viên nghe xong có chút tức giận, thẳng thừng nói, "Cậu vẫn nên chết tâm đi, cho dù Tinh Vũ là gì, cậu ấy cũng đều không thích cậu đâu, cậu ấy đã có người mình thích rồi!"
Nữ sinh kinh ngạc: "Hả? Khi nào thế?"
"Từ lúc còn chưa khai giảng đã có rồi." Trương Viên Viên nói xong, lại ghé sát vào cô nàng cố ý kéo dài thanh âm, "Hơn nữa...... người cậu ấy thích còn là nam sinh! Cậu không có cửa đâu!"
"A?!!"
Nguyên Dục: "......"
Lạc Tinh Vũ lại còn nói chuyện này với Trương Viên Viên?
Chẳng qua nhìn bộ dáng này của Trương Viên Viên, hẳn là vẫn chưa biết nam sinh trong miệng y kia chính là hắn đâu nhỉ.
"Ai thế?!" Nữ sinh hoàn toàn không có chút thương cảm nào vì bản thân "không có cửa" mà còn kích động hỏi, "Chẳng lẽ là Giang Thần Huy sao?!"
"Giang Thần Huy là Alpha, nghĩ thế nào cũng không có khả năng là cậu ấy!" Trương Viên Viên nói, "Tôi cũng không biết là ai, nhưng chắc không phải lớp chúng ta đâu, hình như là một Omega."
Nguyên Dục tựa như không có việc gì mà lắc lắc chai nước khoáng trên tay, trong lòng lại nhịn không được mà đáp lại.
Mình đúng là thâm tàng bất lộ ghê.
Vậy mà lại không có một cái thông tin nào đúng cả.
Hắn ngẩng đầu, nhìn về phía Lạc Tinh Vũ, bọn họ đang quây thành một vòng tròn nghe Lưu Thiều nói cái gì đấy, thỉnh thoảng lại truyền đến một trận tiếng cười.
Alpha cùng Beta ư......
Thật ra căn bệnh này của hắn, cũng chỉ có thể ở chung bình thường với Beta mà thôi, hơn nữa chuyện tin tức tố của Lạc Tinh Vũ còn chưa biết rõ ràng, thời điểm kiểm ra lại hắn sẽ lại hỏi bác sĩ, bất kể nguyên nhân là gì thì vẫn có thể khẳng định được rằng tin tức tố của cậu có trợ giúp đối với căn bệnh của mình.
Dù cho phía trước có bao nhiêu con đường, thì điểm cuối cùng dường như đều hội tụ ở trên người của Lạc Tinh Vũ.
Vận mệnh thật thần kỳ.
Luyện tập được khoảng 40 phút, đám học sinh đều mệt muốn chết, Lưu Thiều lại nhắc nhở thêm vài câu rồi kêu giải tán, cũng không tổ chức thi chạy tiếp sức nữa.
Đa số bạn học đều trở về ký túc xá hoặc là đến nhà ăn ăn cơm, Lạc Tinh Vũ không vội đi, muốn nhân lúc này luyện chạy luôn để chuẩn bị cho cuộc thi chạy cự li dài 3000m.
Lạc Tinh Vũ không đi, Nguyên Dục đương nhiên cũng không đi được.
Hắn đứng ở bên sân thể dục, giúp Lạc Tinh Vũ đếm thời gian, chân Lạc Tinh Vũ vừa lành chưa lâu, chỉ chạy 1000m, mặc dù ban đêm có gió, thế nhưng trong không khí vẫn còn chút oi bức, Lạc Tinh Vũ cuối cùng cũng lao đến trước mắt Nguyên Dục, trên lưng ướt đẫm mồ hôi, tóc cũng dính cả vào mặt, cậu cong lưng, hai tay chống xuống đầu gối thở dốc, mặt dây chuyền từ trên cổ rơi ra.
"3 phút 31 giây." Nguyên Dục nói.
"Còn, còn tạm." Lạc Tinh Vũ đứng dậy, đi tới bên cạnh tàng cây, cầm lấy chai nước khoáng Nguyên Dục mang đến, đột nhiên rót thẳng vào miệng, hầu kết lăn lộn lên xuống, một chút nước từ khóe miệng chảy ra bên ngoài, tạo thành một đường chảy dài trên cần cổ mướt mồ hôi của mình.
Uống xong nước, cậu ngồi xuống mặt đất, mu bàn tay tùy tiện lau lau miệng, "Lâu lắm không chạy, vừa nãy lúc xông lên lòng bàn chân tôi vẫn còn căng thẳng, tuần này tôi phải luyện tập thật nhiều."
"Chân cậu không sao chứ?" Nguyên Dục hỏi, duỗi tay nắm lấy cánh tay cậu kéo lên, "Vừa chạy xong đừng ngồi."
"Chân khỏi rồi." Lạc Tinh Vũ vừa nói vừa dậm chân hai cái, người dựa về sau, "Không sao, đã chạy xong lâu như vậy rồi, tôi ngồi một lát đã."
Nguyên Dục không kì kèo với cậu nữa, tầm mắt chú ý tới chiếc dây thừng màu đen trên cổ cậu, trên dây thừng treo một cái mặt dây chuyền thủy tinh sáng long lanh: "Đây là cái gì?"
Lạc Tinh Vũ theo tầm mắt hắn cúi đầu xuống nhìn, giơ tay nhấc mặt dây chuyền lên: Thủy tinh may mắn đấy, chiều nay tôi đến quảng trường Thái Dương nhìn thấy một tiệm bói toán, thầy bói ở đó cho tôi."
"......" Nguyên Dục có chút cạn lời mà nhìn Lạc Tinh Vũ, "Cậu tiêu tiền?"
"Tiêu chứ, mới có hai trăm!" Lạc Tinh Vũ nói, "Tôi còn thêm Wechat của cô ấy nữa, cô ấy nói lần sau sẽ giúp tôi luyện lắc tay, còn giảm giá 50%!"
Lạc Tinh Vũ không nói là lắc tay tình nhân, cậu nghĩ thật sự đến lúc ấy, cậu muốn giành cho Nguyên Dục một sự bất ngờ.
Nguyên Dục càng nhìn lại càng cảm thấy cạn lời.
Hắn phát hiện Lạc Tinh Vũ không chỉ là học sinh tiểu học ngây thơ, mà còn có một trái tim vô cùng thiếu nữ nữa.
Cái loại vừa nghe liền biết là đồ giả này, cậu còn có thể tin là thật.
Hắn nhìn Lạc Tinh Vũ đầy mặt hưng phấn, không đành lòng đập vỡ trái tim thiếu nữ của cậu, hỏi một cách có lệ: "......Có tác dụng không?"
"Có." Lạc Tinh Vũ khẳng định nói.
"Tôi vừa mới sờ soạng nó một chút thì cậu đã gửi tin nhắn cho tôi rồi." Cậu vừa nói vừa gắt gao nắm lấy mặt dây chuyền trong lòng bàn tay, ngẩng đầu đầy nghiêm túc mà nhìn Nguyên Dục, "Bây giờ tôi nắm nó, sẽ có kỳ tích xảy ra sao?"
Từ xa đã thấy Nguyên Dục đang đứng bên dưới khu ký túc xá Beta, trên người mặc một chiếc áo sơ mi màu lam nhạt, ống tay áo tùy ý xắn đến khuỷu tay, một tay xách chiếc túi nilon màu trắng, một tay còn lại cầm điện thoại, ngón tay thon dài lướt trên màn hình điện thoại.
Chân phải của Lạc tinh Vũ đạp hai cái xuống mặt đất, lấy đà trượt về phía Nguyên Dục.
Nguyên Dục nghe thấy tiếng động, nhìn về phía Lạc Tinh Vũ. Lạc Tinh Vũ dang tay, nhào đến chỗ Nguyên Dục, Nguyên Dục không thể tránh né, chỉ theo bản năng giơ tay đón lấy cậu.
Lúc Lạc Tinh Vũ chạm được tới Nguyên Dục, một chân dẫm xuống đất, hai tay vững vàng ôm chặt lấy hắn: "Có nhớ tôi sao?"
Nguyên Dục: "......"
Lạc Tinh Vũ buông hắn ra, hỏi: "Sao cậu lại ở dưới lầu, đang đợi tôi à?"
Nguyên Dục trầm mặc nhìn Lạc Tinh Vũ, cánh tay còn đang ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cậu.
Nguyên Dục quả thật đã ngồi chờ trong ký túc xá một lúc, lại phát hiện bản thân mình có chút đứng ngồi không yên, sau đó ma xui quỷ khiến mà đi xuống dưới lầu, nhưng hắn cảm thấy với trạng thái hiện tại của Lạc Tinh Vũ, nếu như biết được suy nghĩ của hắn, nói không chừng sẽ hôn hắn ở ngay tại chỗ luôn.
"...... Tôi đi mua nước." Nguyên Dục giơ chiếc túi trên tay mình cho Lạc Tinh Vũ nhìn, "Thuận tiện chờ cậu."
Lạc Tinh Vũ toét miệng cười để lộ ra tám chiếc răng trắng bóc, thuận thế cầm lấy chiếc túi trong tay hắn, chân giẫm một phát lên đầu ván trượt, khiến ván trượt chếch lên rồi nhanh chóng nắm lấy, kẹp vào giữa hai tay: "Đi lên đi!"
Lạc Tinh Vũ không về phòng của mình, trực tiếp đi theo Nguyên Dục tới ký túc xá của hắn, dựng ván trượt vào vị trí y hệt trong phòng mình, quay đầu lại nói: "Cậu đã xem nhóm lớp chưa?"
Nguyên Dục ngẩn người: "Chưa."
Hắn hiện giờ đã có thể phân biệt được mọi người trong lớp, ngoại trừ mấy ngày hôm nay có nói vài câu với người khác để nắm rõ thành tích kiểm tra thì trong lớp cũng chỉ nói chuyện với mỗi Lạc Tinh Vũ và Trương Viên Viên.
Đến nỗi sau khi được thêm vào nhóm lớp, Nguyên Dục liền tắt luôn thông báo, chẳng buồn nhìn tới nữa. Hắn dùng điện thoại chủ yếu để tìm kiếm bài tập hoặc là học tiếng anh, nếu không phải có đôi khi sẽ dùng Wechat để nói chuyện với Lạc Tinh Vũ, thì cái app giao tiếp này đối với hắn mà nói chỉ đơn giản là một công cụ chuyển khoản thôi.
"Cô Lưu nói bảy giờ tối tập trung ở sân thể dục, tập diễu hành đại hội thể thao đấy, có thể đến thì đều đến." Lạc Tinh Vũ nói xong dừng một chút, "Cậu có đi không?"
Lạc Tinh Vũ hiện tại mới nhớ tới những lời Lưu Thiều nói với mình lúc vừa mới khai giảng, cô sắp xếp Nguyên Dục đến ngồi cạnh cậu vì muốn để cậu giúp Nguyên Dục hòa nhập với tập thể, nhưng bây giờ đã qua lâu như vậy, Lạc Tinh Vũ tựa hồ đã hoàn toàn trầm mê vào hành trình theo đuổi Nguyên Dục mà ném lời nói của Lưu Thiều lên trên chín tầng mây rồi.
Bệnh tình của Nguyên Dục lại cộng thêm tính cách của hắn, thì cho dù hắn có ưu tú đến đâu, các bạn học khác cũng không dám đến gần.
Thời gian gần một tháng này, mặc dù quan hệ của Nguyên Dục với cậu rất tốt, thế nhưng vẫn luôn nằm ngoài phạm vi tập thể lớp.
Không ngoài dự kiến, Nguyên Dục rũ mắt xuống, nhàn nhạt nói: "Không đi."
Lạc Tinh Vũ cảm thấy vị trí hiện tại của bản thân đã khác, cậu chính là "bạn trai sắp tới" của Nguyên Dục, không chỉ là để hoàn thành nhiệm vụ Lưu Thiều giao cho mình mà cậu còn phải đứng ở góc độ của một người bạn trai, cũng nên để Nguyên Dục tiếp xúc với các bạn học, giúp tính cách cởi mở hơn nữa.
"Đi đi mà." Lạc Tinh Vũ đi đến trước mặt Nguyên Dục, chu môi, thanh âm nháy mắt mềm dẹo, "Cậu không tham gia cũng không sao cả, coi như đi cùng tôi, đến lúc chúng tôi huấn luyện, cậu chỉ cần ngồi bên cạnh là được, tôi là người giơ biển đó, cậu không muốn xem à?"
"......" Nguyên Dục thầm nói cũng không muốn xem lắm, nhưng cái bản lĩnh làm nũng, bán manh này của Lạc Tinh Vũ quả thật vô cùng thành thục, hắn phải cố hết sức để không bị biểu hiện giả dối này mê hoặc, giãy giụa nói, "Sân thể dục quá đông người, tôi không đi được."
"Hôm nay không có học sinh thể chất huấn luyện ở sân thể dục." Lạc Tinh Vũ dường như đoán được lý do Nguyên Dục từ chối, lập tức nói tiếp, "Lớp chúng ta có rất ít Alpha, hơn nữa còn có cô Lưu đến, chúng nó sẽ không tùy tiện phóng thích tin tức tố đâu."
Cái lý do này bị bác bỏ, Nguyên Dục lại tiếp tục tìm thêm một lý do khác, nhưng Lạc Tinh Vũ gần như là không cho hắn cơ hội, tiến lại vươn tay về phía hắn, miệng dẩu lên càng cao.
Nguyên Dục lùi về sau một bước như phản xạ có điều kiện, sợ Lạc Tinh Vũ lại dùng công phu la liếm lì lợm của mình mà bám víu vào người hắn. Nguyên Dục kéo ra một chút khoảng cách với Lạc Tinh Vũ, tay vừa lúc đụng tới chiếc túi nilon trắng đặt bên cạnh, hắn thuận thế duỗi tay vào, lấy ra một chai nước khoáng: "......Vậy, đi thôi."
Bảy giờ, sắc trời dần tối, đèn bên sân thể dục đã được thắp sáng, nhiệt độ không khí mấy ngày hôm nay cứ lên lên xuống xuống, buổi tối thổi tới từng trận từng trận gió thu mát mẻ, lúc hai người đến sân thể dục, ngoài cửa đã có rất nhiều người.
Lưu Thiều đang nói chuyện với lớp trưởng Vu Hân và lớp phó thể dục Trương Nhất Hoành, nhìn thấy hai người bọn họ, tầm mắt đảo qua Lạc Tinh Vũ dừng lại trên người Nguyên Dục, vội vàng vẫy vẫy tay với hắn: "Nguyên Dục cũng tới à, mau lại đây."
Lưu Thiều đối với bệnh tình của Nguyên Dục cũng không hiểu rõ lắm, chỉ biết hắn không thể tham gia bất cứ hoạt động tập thể nào, nhưng cô đã làm giáo viên nhiều năm, kinh nghiệm phong phú, biết rõ học sinh như vậy sẽ rất dễ bị người khác cô lập, thậm chí hướng nội một chút còn ảnh hưởng đến cả tương lai, cô không hi vọng học sinh của mình sẽ trở nên như vậy.
Lúc ở trong nhóm lớp tag tất cả các thành viên, cô còn đặc biệt lưu ý xem Nguyên Dục có trả lời lại hay không, đáp án đương nhiên là không, cho nên hiện tại Nguyên Dục có thể tới đây khiến cho cô vô cùng bất ngờ.
Người tới cơ bản đều là nhóm xung phong nhận việc bắt buộc phải có mặt, không đến chỉ còn lại mấy người linh tinh khác. Một đám người đứng vây xem dưới tàng cây bên cạnh sân thể dục, Trương Viên Viên cũng là một trong số đó, trước khi Lạc Tinh Vũ đi tập hợp đã bảo Nguyên Dục đến tìm y, Nguyên Dục liền ngồi xuống bên cạnh Trương Viên Viên.
Học sinh đi diễu hành xếp thành từng hàng, không ngoài dự đoán Lạc Tinh Vũ chính là người giơ biển, chẳng qua hiện giờ biển lớp vẫn còn chưa chuẩn bị, chỉ có thể để cậu giơ một cây cờ không biết được nhặt từ đâu đến.
Gió đêm chầm chậm thổi, sân thể dục vô cùng trống trải, chỉ có một đám học sinh cùng giáo viên lớp năm tụ họp lại với nhau.
Mới đầu mọi người đều trong trạng thái cực kỳ hưng phấn cùng thoải mái, đi một đoạn đường đến xiêu xiêu vẹo vẹo, Lưu Thiều lớn tiếng hô vài câu khích lệ, mới nâng cao được sĩ khí của nhóm học sinh, hô "Một! Hai! Ba! Bốn!" vang cả trời, toàn bộ sân thể dục đều quanh quẩn thanh âm của nhóm thiếu nam thiếu nữ, dạt dào thanh xuân cảm.
Lạc Tinh Vũ đi đầu đội ngũ, giơ cột cờ lên cao, sống lưng thẳng tắp, mỗi một bước đi đều vô cùng vững vàng ổn định, trên mặt cũng mang theo nét nghiêm túc hiếm có.
Người trước mắt đón gió, đi ở trong bóng đêm, mang theo sự tiêu sái cùng anh khí chỉ thuộc về thiếu niên, đánh sâu vào thị giác Nguyên Dục.
Đó là một Lạc Tinh Vũ hoàn toàn khác với lúc trước, nhìn cậu như vậy, hoàn toàn không thể nhập làm một với cái hình tượng thích mài mài chít chít kia được.
"Oaaa ——" Nữ sinh ngồi bên cạnh Trương Viên Viên đột nhiên kêu lên, giơ di động về phía đám người đứng trên đường băng, hai ngón tay còn phóng to màn hình, tạch tạch tạch ấn chụp ảnh "Tinh Vũ đẹp trai dã man!"
Trương Viên Viên cũng thò mắt nhìn qua, có chút cạn lời mà nói: "Cậu chụp mờ thế này, có thể thấy được cái gì chứ."
Nữ sinh thở dài nói: "Aizz, ánh sáng kém thì chất lượng ảnh cũng kém, hôm đại hội thể thao không phải cậu muốn chụp ảnh sao? Đến lúc đó nhớ chụp Tinh Vũ nhiều một chút!"
"Được." Trương Viên Viên nói, "Đến lúc đó Tinh Vũ phải chạy 3000m, toàn bộ hành trình tôi đều sẽ chụp!"
"Thật là tốt." Nữ sinh thỏa mãn nhìn Lạc Tinh Vũ, nhìn một lát lại có chút thương cảm mà nói, "Đáng tiếc, lại là Beta, nếu như là Alpha tôi liền gả cho cậu ấy luôn."
Nguyên Dục nghe tới đây, hai mắt nhanh chóng liếc nhìn nữ sinh kia một cái, hắn đối với nữ sinh này cũng có chút ấn tượng, hình như là một Omega.
Hắn đột nhiên cảm thấy, Lạc Tinh Vũ là Beta cũng rất tốt.
"Sao là Beta lại đáng tiếc?" Trương Viên Viên nghe xong có chút tức giận, thẳng thừng nói, "Cậu vẫn nên chết tâm đi, cho dù Tinh Vũ là gì, cậu ấy cũng đều không thích cậu đâu, cậu ấy đã có người mình thích rồi!"
Nữ sinh kinh ngạc: "Hả? Khi nào thế?"
"Từ lúc còn chưa khai giảng đã có rồi." Trương Viên Viên nói xong, lại ghé sát vào cô nàng cố ý kéo dài thanh âm, "Hơn nữa...... người cậu ấy thích còn là nam sinh! Cậu không có cửa đâu!"
"A?!!"
Nguyên Dục: "......"
Lạc Tinh Vũ lại còn nói chuyện này với Trương Viên Viên?
Chẳng qua nhìn bộ dáng này của Trương Viên Viên, hẳn là vẫn chưa biết nam sinh trong miệng y kia chính là hắn đâu nhỉ.
"Ai thế?!" Nữ sinh hoàn toàn không có chút thương cảm nào vì bản thân "không có cửa" mà còn kích động hỏi, "Chẳng lẽ là Giang Thần Huy sao?!"
"Giang Thần Huy là Alpha, nghĩ thế nào cũng không có khả năng là cậu ấy!" Trương Viên Viên nói, "Tôi cũng không biết là ai, nhưng chắc không phải lớp chúng ta đâu, hình như là một Omega."
Nguyên Dục tựa như không có việc gì mà lắc lắc chai nước khoáng trên tay, trong lòng lại nhịn không được mà đáp lại.
Mình đúng là thâm tàng bất lộ ghê.
Vậy mà lại không có một cái thông tin nào đúng cả.
Hắn ngẩng đầu, nhìn về phía Lạc Tinh Vũ, bọn họ đang quây thành một vòng tròn nghe Lưu Thiều nói cái gì đấy, thỉnh thoảng lại truyền đến một trận tiếng cười.
Alpha cùng Beta ư......
Thật ra căn bệnh này của hắn, cũng chỉ có thể ở chung bình thường với Beta mà thôi, hơn nữa chuyện tin tức tố của Lạc Tinh Vũ còn chưa biết rõ ràng, thời điểm kiểm ra lại hắn sẽ lại hỏi bác sĩ, bất kể nguyên nhân là gì thì vẫn có thể khẳng định được rằng tin tức tố của cậu có trợ giúp đối với căn bệnh của mình.
Dù cho phía trước có bao nhiêu con đường, thì điểm cuối cùng dường như đều hội tụ ở trên người của Lạc Tinh Vũ.
Vận mệnh thật thần kỳ.
Luyện tập được khoảng 40 phút, đám học sinh đều mệt muốn chết, Lưu Thiều lại nhắc nhở thêm vài câu rồi kêu giải tán, cũng không tổ chức thi chạy tiếp sức nữa.
Đa số bạn học đều trở về ký túc xá hoặc là đến nhà ăn ăn cơm, Lạc Tinh Vũ không vội đi, muốn nhân lúc này luyện chạy luôn để chuẩn bị cho cuộc thi chạy cự li dài 3000m.
Lạc Tinh Vũ không đi, Nguyên Dục đương nhiên cũng không đi được.
Hắn đứng ở bên sân thể dục, giúp Lạc Tinh Vũ đếm thời gian, chân Lạc Tinh Vũ vừa lành chưa lâu, chỉ chạy 1000m, mặc dù ban đêm có gió, thế nhưng trong không khí vẫn còn chút oi bức, Lạc Tinh Vũ cuối cùng cũng lao đến trước mắt Nguyên Dục, trên lưng ướt đẫm mồ hôi, tóc cũng dính cả vào mặt, cậu cong lưng, hai tay chống xuống đầu gối thở dốc, mặt dây chuyền từ trên cổ rơi ra.
"3 phút 31 giây." Nguyên Dục nói.
"Còn, còn tạm." Lạc Tinh Vũ đứng dậy, đi tới bên cạnh tàng cây, cầm lấy chai nước khoáng Nguyên Dục mang đến, đột nhiên rót thẳng vào miệng, hầu kết lăn lộn lên xuống, một chút nước từ khóe miệng chảy ra bên ngoài, tạo thành một đường chảy dài trên cần cổ mướt mồ hôi của mình.
Uống xong nước, cậu ngồi xuống mặt đất, mu bàn tay tùy tiện lau lau miệng, "Lâu lắm không chạy, vừa nãy lúc xông lên lòng bàn chân tôi vẫn còn căng thẳng, tuần này tôi phải luyện tập thật nhiều."
"Chân cậu không sao chứ?" Nguyên Dục hỏi, duỗi tay nắm lấy cánh tay cậu kéo lên, "Vừa chạy xong đừng ngồi."
"Chân khỏi rồi." Lạc Tinh Vũ vừa nói vừa dậm chân hai cái, người dựa về sau, "Không sao, đã chạy xong lâu như vậy rồi, tôi ngồi một lát đã."
Nguyên Dục không kì kèo với cậu nữa, tầm mắt chú ý tới chiếc dây thừng màu đen trên cổ cậu, trên dây thừng treo một cái mặt dây chuyền thủy tinh sáng long lanh: "Đây là cái gì?"
Lạc Tinh Vũ theo tầm mắt hắn cúi đầu xuống nhìn, giơ tay nhấc mặt dây chuyền lên: Thủy tinh may mắn đấy, chiều nay tôi đến quảng trường Thái Dương nhìn thấy một tiệm bói toán, thầy bói ở đó cho tôi."
"......" Nguyên Dục có chút cạn lời mà nhìn Lạc Tinh Vũ, "Cậu tiêu tiền?"
"Tiêu chứ, mới có hai trăm!" Lạc Tinh Vũ nói, "Tôi còn thêm Wechat của cô ấy nữa, cô ấy nói lần sau sẽ giúp tôi luyện lắc tay, còn giảm giá 50%!"
Lạc Tinh Vũ không nói là lắc tay tình nhân, cậu nghĩ thật sự đến lúc ấy, cậu muốn giành cho Nguyên Dục một sự bất ngờ.
Nguyên Dục càng nhìn lại càng cảm thấy cạn lời.
Hắn phát hiện Lạc Tinh Vũ không chỉ là học sinh tiểu học ngây thơ, mà còn có một trái tim vô cùng thiếu nữ nữa.
Cái loại vừa nghe liền biết là đồ giả này, cậu còn có thể tin là thật.
Hắn nhìn Lạc Tinh Vũ đầy mặt hưng phấn, không đành lòng đập vỡ trái tim thiếu nữ của cậu, hỏi một cách có lệ: "......Có tác dụng không?"
"Có." Lạc Tinh Vũ khẳng định nói.
"Tôi vừa mới sờ soạng nó một chút thì cậu đã gửi tin nhắn cho tôi rồi." Cậu vừa nói vừa gắt gao nắm lấy mặt dây chuyền trong lòng bàn tay, ngẩng đầu đầy nghiêm túc mà nhìn Nguyên Dục, "Bây giờ tôi nắm nó, sẽ có kỳ tích xảy ra sao?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook