Xin Sư Thúc Kiềm Chế
-
Chương 75: Gia đình kỳ lạ
Nguyệt gia nằm ở Cam Châu phía tây nam Đại Tề, Cam Châu là một địa phương khô hanh thế nhưng lại tập trung đông đúc dân chúng giàu có, tổ tiên Nguyệt gia cũng phát tài từ Cam Châu này, sau đó mới phát triển cửa hàng Nguyệt gia đến những nơi khác của Đại Tề.
Nguyệt gia ở Cam Châu thuộc loại đại phú đại quý vượt xa cả hoàng đế, ở nơi này Nguyệt gia giống như vua một cõi, nếu như có thể được bước vào cửa Nguyệt gia, đây chứng tỏ bản thân rất có thể diện, thế nhưng đó chỉ là bề ngoài, bên trong Nguyệt gia thế nào cũng chỉ có người của Nguyệt gia mới biết.
Sau khi tiến vào địa giới Cam Châu, khô hanh trong truyền thuyết kia liền đập vào mặt, trái lại không phải không thoải mái chẳng qua chỉ cảm thấy gió vừa thổi đến liền bị bốc hơi hết, hít thở lâu làm mũi trở nên khô rát, cổ họng sẵn tiện hơi ngứa, ở Giang Nam một thời gian dài giờ chạy đến đây đúng là không quen lắm.
Thời tiết chậm rãi bước vào mùa thu, sáng sớm mù sương sót lại một lớp dày trên bề mặt thực vật, đợi đến trưa mới cảm thấy không lạnh nữa.
Bất luận thế nào, Sở Lương Âm ở trong xe ngựa cũng hoàn toàn chiếm lấy áo choàng lông cừu kia, sau đó bọc mình lại như vậy mới không cảm thấy lạnh. Trái lại bởi vì trên người Nguyệt Ly Phong có dương khí tương đối nhiều cho nên người ta rất thản nhiên, biến hóa thời tiết không ảnh hưởng nhiều tới hắn.
Nguyệt gia ở trong thành Cam Châu, xe ngựa vừa chạy vào cửa thành liền đi về hướng Nguyệt gia, Nguyệt Ly Phong ngồi vững nơi đó không có bất kỳ thay đổi nào, Sở Lương Âm thì khác vén màn cửa sổ nhìn xem khi nào đến Nguyệt gia.
Nhưng mà Nguyệt gia này cũng thật dễ tìm không cần phải dồn sức quan sát, bởi vì ở giữa con phố xa hoa kia, một căn nhà có cánh cửa màu trắng, vừa nhìn đã biết nhà có người mất, không phải Nguyệt gia thì còn ai vào đây.
Trước cửa có hai hạ nhân đều mặc đồ tang, trên đầu còn cột vải trắng, quần áo tang thế này khiến người ngoài tò mò không biết là ai mất.
Xe ngựa dừng lại ngay cửa, hai hạ nhân kia vội vàng chạy tới, Nguyệt Ly Phong xuống trước, chợt nghe hai người kia lần lượt gọi Tứ công tử.
Sở Lương Âm xuống xe ngựa sau, lúc này mới liếc mắt nhìn dinh thự Nguyệt gia, nhà cao cửa rộng thoạt nhìn đúng là không phải dạng vừa.
Liếc mắt nhìn Nguyệt Ly Phong, Sở Lương Âm lập tức sửng sốt, vừa nãy còn tươi cười bây giờ đã bày ra gương mặt lạnh lẽo.
“Ai bảo treo? Tháo xuống.” Hắn mở miệng nói, hai hạ nhân kia vội nhìn vải trắng ở cửa chính, “Hồi bẩm Tứ công tử là quản gia phân phó.” Hai người bọn họ có vẻ sợ hãi, Sở Lương Âm nhìn hai người đó lại nhìn Nhĩ Tương, Nhĩ Tương đứng bên kia nhún vai, tỏ vẻ đây là chuyện bình thường không cần ngạc nhiên.
Sở Lương Âm gật đầu, được rồi nàng còn không biết thì ra lúc ở nhà Nguyệt Ly Phong cũng là một ma vương đâu.
Nguyệt Ly Phong lạnh lùng quét nhìn hai hạ nhân kia, sau đó bước đi vào trong, Sở Lương Âm chắp tay đi sau, nàng quan sát bốn phía lại ngẩng đầu nhìn tấm bảng trên cửa chính, hai chữ Nguyệt phủ được viết bằng màu vàng. Nét chữ cứng rắn đủ lực, vừa nhìn cũng biết là do ai viết.
Bên này mới đến cửa, Nguyệt Ly Phong đi trước đã bỏ nàng khá xa, hơn nữa chỉ thấy một người đàn ông trung niên bước nhanh đến trước mặt Nguyệt Ly Phong, chưa kịp mở miệng đã nghe tiếng Nguyệt Ly Phong nói trước, “Đem mấy cái thứ ở trước cửa tháo xuống.” Giọng điệu của hắn không cao không thấp làm cho người ta nghe xong cảm thấy thấp thỏm.
Người đàn ông trung niên kia liền trả lời, “Vâng vâng, lão nô làm ngay. Người đâu mau đem thang ra tháo tấm vải trắng ở cửa xuống, nhanh lên.” Lão ta vừa hô một tiếng, mấy gia đinh trong nhà chạy tới đem theo thang tháo đồ xuống, động tác cực kỳ mau lẹ.
“Công tử, thi thể lão gia ở linh đường, mấy vị phu nhân thiếu gia tiểu thư…À, đều đang chờ công tử trở về.” Người đàn ông trung niên kia đi theo sau Nguyệt Ly Phong, vừa đi vừa bẩm báo.
Chợt Nguyệt Ly Phong dừng bước, người đàn ông trung niên kia suýt chút nữa đã đụng hắn, “Du Bá, ông tự xem rồi lo liệu đi, ta mệt quá.” Nói xong liền xoay người đi về hướng tòa nhà lớn bên trái, đằng xa là một vườn hoa cỏ, chẳng biết hắn muốn đi đâu nghỉ ngơi.
Sở Lương Âm còn đang nghi hoặc thì Nhĩ Tương vẫn đi theo nàng nhỏ tiếng nói: “Thất sư thúc, đi thôi, đi tới chỗ công tử.”
Sở Lương Âm nhíu mày, “Nói như vậy, công tử nhà các ngươi còn có chỗ ở riêng?”
“Ừm, Thủy Nguyệt lâu, phía sau núi kia.” Nhĩ Tương đáp.
Sở Lương Âm sáng tỏ liền gật đầu, đi theo Nhĩ Tương đến chỗ của Nguyệt Ly Phong, dọc đường đi nàng gặp không ít hạ nhân nha hoàn của Nguyệt gia, nhưng chẳng ai dám ngẩng đầu nhìn Sở Lương Âm khiến nàng xuất hiện cảm giác mới mẻ.
Theo Nhĩ Tương nói từ cửa chính Nguyệt gia đến Thủy Nguyệt lâu sau núi phải đi một đoạn đường rất dài, nhưng mà sau khi bước vào cửa hình vòm, cảnh vật đập vào mắt khiến Sở Lương Âm cảm thán một tiếng, nơi đây đẹp quá!
Bắt mắt nhất là lầu trúc ba tầng, còn có một hồ nước, nhưng kỳ diệu nhất chính là hồ nước này kề sát với ngọn núi tạo thành một thác nước cỡ nhỏ dựng nên một hình ảnh đặc sắc nổi trội, con thác nhỏ này cao chừng mười thước, nước từ trên chảy xuống một hồ nước khác bên dưới, nước bắn tung tóe tạo thành những bọt sóng trắng.
Cây cầu hình vòm làm bằng cẩm thạch bắt ngang qua hồ nước đi thẳng đến lầu trúc, không biết bên trong lầu trúc như thế nào.
Bốn phía trồng những hàng cây hải đường, lúc này đã là mùa thu, hoa hải đường không có nở, có thể tưởng tượng lúc hoa hải đường nở nơi này có bao nhiêu xinh đẹp.
Đứng trên cây cầu hình vòm nhìn xuống bên dưới, nước trong vắt có thể nhìn thấy từng đàn cá bơi qua bơi lại, ngay cả đá cuội dưới đáy nước cũng thấy rõ, thật là một nơi lý tưởng.
“Thất sư thúc mời.” Nhĩ Tương dẫn Sở Lương Âm đi đến lầu trúc, sau đó cùng với đám hộ vệ rời đi.
Sở Lương Âm bĩu môi, nơi này nhìn qua có vẻ giống hoàng cung, mang theo kiếm đi vào lầu trúc, Nguyệt Ly Phong đang ngồi ở trong phòng khách, nụ cười róc rách đã trở về trên gương mặt hắn, xem ra tâm tình không tệ.
Sở Lương Âm đi tới ngồi xuống cạnh đó, nhìn quanh một vòng, đồ vật trang trí lịch sự tao nhã, vừa nhìn đã biết có rất nhiều tiền.
“Ngươi trở mặt còn nhanh hơn cả thời tiết, lúc nắng lúc mưa, không đưa ra lời nhắc nhở bà đây không biết tiếp theo ngươi định làm gì.” Hai chân bắt chéo, Sở Lương Âm oán giận nói.
Nụ cười trên mặt Nguyệt Ly Phong vẫn không thay đổi, “Để cô nhìn ra thì thất bại quá rồi.”
Sở Lương Âm khinh thường nói, “Nơi này của ngươi tốt nhỉ, hình như ngươi là vua ở Nguyệt gia chẳng ai dám trêu chọc. Vừa nãy nhìn thấy không ít hạ nhân thế mà chẳng ai dám liếc mắt nhìn ta, xem ra thanh danh của người rất tồi tệ.” Ở vị trí ngồi này của nàng, có thể nhìn thấy cây cầu hình vòm bên ngoài, xây dựng nó quả không sai, bây giờ ánh mặt trời chiếu rọi lên, cây cầu cẩm thạch ấy dường như trong suốt.
“Không ai dám trêu chọc còn không chịu? Chẳng lẽ cô tới Nguyệt gia khi dễ người mới cảm thấy chân thật?” Nguyệt Ly Phong đứng dậy đi đến chỗ cầu thang bên trái phòng khách, hắn nhấc chân đi lên, Sở Lương Âm ngồi đó hừ hừ, ngược lại nhìn ra bên cửa vòm cách gần chục thước kia có một cái đầu lấp ló tìm kiếm gì đó.
Khẽ híp mắt lại, Sở Lương Âm cẩn thận nhìn người nọ, hình như người nọ cũng thấy Sở Lương Âm đang nhìn mình, phút chốc lùi lại phía sau không xuất hiện nữa.
Trên cầu thang truyền đến tiếng bước chân, Sở Lương Âm quay lại nhìn thấy Sở Lương Âm đã đi xuống, hắn đã thay quần áo khác, cẩm bào màu đen thắt lưng đai ngọc làm tôn lên nước da trắng nõn của hắn.
“Nơi này của ngươi người khác không được phép vào sao?” Sở Lương Âm nhìn hắn đi đến ngồi xuống bên cạnh mình liền hỏi.
“Cô nói ai?” Nguyệt Ly Phong trả lời, một bên bẻ một trùm nho trên bàn có mâm trái câu đưa cho Sở Lương Âm.
Sở Lương Âm vừa thò tay nhận lấy vừa nói: “Vừa nãy ở cửa có người đến hỏi thăm, vừa nhìn thấy ta liền không thấy tăm hơi.” Nói xong, đem nhỏ bỏ vào miệng, ăn ngon thật.
Nguyệt Ly Phong không thèm để ý nói, “Luôn có hai người tò mò nhìn xem thế nào.”
“Nguyệt gia các người thật kỳ lạ, mọi người trên dưới đều kỳ lạ.” Sở Lương Âm nói, một bên lấy nho bỏ vào trong tay, quả nhiên ăn rất ngon!
Nguyệt Ly Phong không phủ nhận, Nguyệt gia này đúng là kỳ lạ.
“Công tử tất cả đã chuẩn bị xong.” Nhĩ Tương từ bên ngoài đi vào, khéo léo mở miệng.
Nguyệt Ly Phong gật đầu, “Thất sư thúc đi thôi. Mở mang kiến thức về cái vị đã cưỡi hạc về tây kia.” Hắn đứng dậy, cẩm bào màu đen mềm mại như nước, theo động tác của hắn mà có chút gợn sóng như ẩn như hiện.
Đôi mắt Sở Lương Âm lóe lên, “Nhìn người chết? Không nhìn đâu.”
“Hôm nay không phải cô đến với thân phận trưởng bối à, không đi sao được?” Nguyệt Ly Phong liếc mắt nhìn nàng, ý bảo tự nàng lo liệu lấy sau đó thản nhiên đi ra ngoài.
Sở Lương Âm suy nghĩ một chút liền đứng dậy đi ra ngoài, Nhĩ Tương cẩn thận đi phía sau.
Ra khỏi Thủy Nguyệt lâu đi đến một đoạn hành lang dài liền nghe tiếng khóc xé trời, đinh tai nhức óc, giống như ruộng cạn quét mìn, lại giống sói quỷ tru lên, nghe thôi cũng nổi da gà.
“Trời ơi, sao lại khóc ré lên thế này, vừa nãy đâu có âm thanh gì.” Sở Lương Âm rất kinh ngạc, không phải lúc này bắt đầu hát kịch chứ.
Nguyệt Ly Phong cũng không cảm thấy kỳ quái, mỉm cười nhìn nàng, từ tốn nói: “Bất cứ lúc nào bất cứ khi nào kịch cũng sẵn sàng mở màn, nhưng không phải lúc nào cũng chuyên nghiệp như thế.”
Đoàn người đi đến linh đường, tiếng khóc từ nơi đó truyền đến, tiếng khóc tang rất lớn giống như tiếng sấm bên tai. Sở Lương Âm nhíu mày, đảo mắt nhìn quanh, linh đường xuất hiện đằng trước, đập vào mắt là một màu trắng tang thương, bên ngoài linh đường đều đông nghịt người quỳ dưới đất, tất cả lớn bé hơn mười người.
Bọn họ đứng bên ngoài, dường như bị ngăn cản không có vào trong, có mấy vị phu nhân khóc lóc quỳ gối cạnh quan tài trong linh đường, tiếng khóc vô cùng thảm thiết.
Quản gia Du Bá không biết đã đến đây từ lúc nào, đứng bên cạnh Nguyệt Ly Phong nhỏ tiếng bẩm báo: “Tứ công tử, các vị phu nhân ở các phòng đã đến đây.” Lời này mang ý nghĩa sau khi biết Nguyệt Ly Phong trở về, đám người này mới bắt đầu chạy tới đây khóc tang.
Nguyệt Ly Phong nhàn nhạt ừ một tiếng, sau đó đi vào trong linh đường.
Sở Lương Âm đứng đằng kia nhìn xung quanh, không đi theo vào trong mà dựa vào cạnh cửa quan sát.
Nhĩ Tương xem xét Sở Lương Âm một lúc, sau đó mới biết nàng không có ý định vào, hắn chạy nhanh tới, Nhĩ Tương chen chân đi qua đám người quỳ dưới đất kia.
Bóng dáng Nguyệt Ly Phng xuất hiện bên cạnh quan tài trong linh đường, mấy người phụ nữ quỳ gối khóc lóc như ma đòi nói bên quan tài dừng lại, một lần nữa khóc rống lên, “Ly Phong à, phụ thân con chết rồi. Ta chăm sóc ông ấy cả đời, không cần đuổi ta ra ngoài!” Một bên khóc một bên kể lể, tiếng kêu tê tâm liệt phế, mặc dù lời này nghe có vẻ thâm tình, thế nhưng càng nghe càng có vẻ giống như đang kể công hơn, bà ta rất sợ người ta không biết những việc bà ta đã làm.
Người đàn bà kia nói xong, người đàn bà bên cạnh cũng nhanh nhảu nói tiếp: “Mười lăm tuổi ta đã gả cho ông ấy, còn chưa được hưởng phước thì ông ấy đã đi, sao có thể đuổi ta đi được?”
“Trong bụng ta còn có đứa nhỏ, chưa sinh ra đời đã không có cha, rất là đáng thương!!!” Ồ còn mang thai. Sở Lương Âm chạy nhanh tới xem, người đàn bà quỳ gối bên cạnh mặc đồ tang rộng thùng thình quả nhiên đang mang thai.
“Nói mới nhớ, từ lúc gả cho ông ấy ta vẫn phòng không gối chiếc, mấy năm đầu còn tốt nhưng bây giờ, cả đời ta đã bị lỡ mất vì ông ấy.” Xem ra người này không được sủng, đáng thương thật. Sở Lương Âm gật đầu bày tỏ đồng tình.
Nguyệt Ly Phong liếc mắt nhìn thi thể nằm trong quan tài, lại nghe đám người này nói chuyện, khóe môi hắn vẫn cong lên nụ cười nhàn nhạt, chẳng qua ánh mắt lãnh lẽo thấu xương.
“Nếu mấy vị di nương yêu thương lão gia như vậy, chi bằng đi theo ông ấy đi?” Nguyệt Ly Phong không nhìn các nàng nữa, hờ hững nói một câu khiến cho đám người này đang bận rộn khóc tang phải im bật.
Sở Lương Âm xuýt xoa một câu, chiêu này quả nhiên có hiệu quả.
“Thế nào? Các vị di nương có ý kiến khác? Dù sao ai cũng tiếc rẻ, không rời đi được, tìm một biện pháp hoàn mỹ để tất cả mọi người không rời xa ông ấy chẳng phải tốt hơn sao?” Hắn xoay người nhìn đám người đang quỳ dưới đất kia nở nụ cười ưu nhã vạn người mê.
“Tứ đệ…Nương không phải có ý đó….” Một người quỳ dưới đất lên tiếng, Sở Lương Âm nhìn sang hàng thứ ba từ dưới đếm lên.
Nguyệt Ly Phong thản nhiên nhìn gã, “Đại ca có ý gì?” Hóa ra là lão đại Nguyệt gia, nhưng mà lão đại này có vẻ hèn nhát.
“Ta…Ta nghe theo sắp xếp của Tứ đệ!” Gã đưa ra đáp án, nghe qua rất khiêm tốn và ngoan ngoãn.
Nguyệt Ly Phong cười cười, “Các vị còn có ý kiến gì? Bỏ qua hôm nay sau này chẳng có cơ hội đâu.” Hai tay hắn đặt phía sau nhìn mọi người quỳ gối dưới đất, nhẹ nhàng nói nói tiếng khiến người ta không dám lỗ mãng.
“Ly Phong…Kiến Anh còn chưa lấy vợ, nay lão gia vừa chết, khi nào nó lấy vợ càng khó xác định. Dựa vào Nguyệt gia, ăn uống đều dùng tiền Nguyệt gia, ta nghĩ, ta và Kiến An có thể dọn ra ngoài được không?” Người đàn bà quỳ gối trước mặt nói chuyện, vị đại ca vừa mới nói chuyện cũng bắt đầu bất an đứng lên, xem ra người đàn bà đó là nương gã còn gã chính là Nguyệt Kiến An.
Nguyệt Ly Phong nghe xong không ngừng gật gù, “Di nương nói như vậy rất có lý, nhưng di nương làm sao cho rằng lão gia vừa chết thì đại ca không lấy được vợ? Đại ca vĩnh viễn là đại ca, Nguyệt gia sao có thể bạc đãi huynh ấy. Di nương suy nghĩ nhiều quá rồi, về điểm này bà cứ yên tâm, chỉ cần không chết, Nguyệt gia sẽ nuôi huynh ấy cả đời.” Lời này cũng chỉ là để mọi người nghe.
Sở Lương Âm dựa vào cửa nhìn mọi người, thật ra nếu bọn họ muốn chạy là được cần gì phải bày lắm trò.
Đám người này không biết nghĩ gì, Nguyệt Ly Phong cười nhẹ nhàng nói: “Sao Thất sư thúc còn đứng đó? Không phải hôm nay cô là nhân vật chính à.”
Sở Lương Âm nhíu mày, đám người quỳ gối dưới đất đang nhìn nàng chăm chú, khóe môi nàng cong lên nụ cười, “Ta là Sở Lương Âm, là đệ tử của Tùng Sơn đạo nhân Tùng Vụ môn cũng chính là sư thúc của Nguyệt Ly Phong. Nguyệt lão gia qua đời, tại hạ cũng rất khó chịu, kính xin mọi người nén bi thương.” Nếu đã ra sân thì cũng nên nói vài câu, Sở Lương Âm vừa nói vừa đi qua đám người này, cuối cùng đi vào trong linh đường.
Nguyệt Ly Phong giơ tay chỉ vào quan tài, ý bảo nàng đến nhìn.
Sở Lương Âm nhíu mày, thật sự muốn nàng nhìn à?
Nguyệt Ly Phong không từ bỏ, nàng cũng hết cách, nhiều người nhìn như vậy, nàng đã an ủi người nhà người ta rồi cũng không thể không chiêm ngưỡng dung nhan người chết được.
Nàng đi tới cạnh quan tài, sao đó nhìn vào bên trong, đập vào mắt là gương mặt màu tím.
Do không có chuẩn bị nên nàng có chút hoảng hốt, gương mặt người chết tím đen, chứng tỏ chết không bình thường. Xem ra là bị trúng độc ngay cả màu sắc nơi móng tay cũng không bình thường.
Sở Lương Âm kinh ngạc sau đó nhìn Nguyệt Ly Phong, hắn cũng đang nhìn nàng, từ trong mắt đối phương có thể đọc ra đáp án, xem ra chuyện vui vẫn còn nhiều.
“Sao mặt Nguyệt lão gia lại như vậy? Chẳng lẽ ăn cái gì trúng độc sao?” Giọng nói Sở Lương Âm rất lớn, giả vờ nghi ngời hỏi.
Lúc nàng nói chuyện ánh mắt Nguyệt Ly Phong dừng trên đám người đang quỳ dưới chân, nhìn xem có ai hiểu ý tứ gì không?
“Lúc chúng ta phát hiện phụ thân, ông ấy đã chết được một thời gian. Sắc mặt chính là như vậy không rõ tại sao.” Nguyệt Kiến An giải thích, tuy rằng trông gã có hơi lo sợ nhưng nhìn không giống nói dối lắm.
Sở Lương Âm gật đầu, “Thật là đáng thương.” Cảm thán một câu, bất luận lúc còn sống làm bao nhiêu chuyện ác, nhưng vừa chết đã được thương xót.
“Du Bá.” Nguyệt Ly Phong mở miệng, quản gia Du Bá đứng ở cạnh cửa liền chạy nhanh tới, “Vâng, công tử có gì căn dặn?”
“Chọn ngày hạ táng đi, việc này vất vả cho Du Bá rồi.” Nguyệt Ly Phong lạnh nhạt nói, căn bản không có ý định truy cứu nguyên nhân dẫn đến cái chết.
Sở Lương Âm không biết hắn định bày trò gì, nhưng liếc mắt nhìn bảy tám nữ nhân quỳ bên dưới đều có vẻ mặt thoải mái, xem ra nhanh chóng chôn cất liền bớt đi nhiều việc.
Nhĩ Tương vẫn đứng bên đó đi tới, cầm theo khối ngọc màu xanh lục bỏ vào trong quan tài, Sở Lương Âm nhìn hắn, Nhĩ Tương rũ mắt không nhìn nàng phía đối diện, chính là yên lặng đi tới, sau đó vẫy tay một cái, hạ nhân bê nắp quan tài từ xa đến, rõ ràng trực tiếp đóng đinh lên.
Sở Lương Âm cũng không kinh ngạc mấy, tuy rằng nàng không hiểu quy tắc mai táng là thế nào, nhưng đóng đinh phải đợi đến ngày mai táng mới đóng, làm sao bây giờ trực tiếp làm vậy.
Du Bá xoay người nhìn đám người quỳ dưới đất nói, “Các vị phu nhân, thiếu gia, thiếu phu nhân, tiểu thư cô gia, tất cả trở về đi, tiếp theo làm thế nào lão nô sẽ thông báo cho các vị.” Tuy rằng kêu chủ tử, nhưng chẳng có cảm giác hạ nhân tôn kính chủ tử, lão chỉ công thức hóa gọi mọi người.
Đám người quỳ dưới đất liền đứng dậy, gia đình này không ít người tuy có vài người không cùng họ nhưng lại có hơn ba mươi người, đúng là đông đúc.
Sở Lương Âm cong môi nhích lại gần chỗ Nhĩ Tương, nàng cúi đầu nhìn Nhĩ Tương cười hỏi: “Nói xem làm thế này có ý gì?”
Nhĩ Tương cẩn thận nhìn Sở Lương Âm nhỏ tiếng giải thích: “Hy vọng kiếp sau ông ấy có thể được sinh ra trong gia đình giàu có.”
“Ồ ra là thế!” Sở Lương Âm gật đầu, sau đó thấy những người mặc đồ tang cách xa quan tài trong linh đường ra, ngược lại tìm một nơi mát mẻ đứng.
“Thế là sao?” Sở Lương Âm khó hiểu hỏi, cho dù không muốn xem mặt cũng không đến mức thế chứ.
Nhĩ Tương nháy mắt mấy cái, “Ta cũng không biết.” Xem ra bọn họ chướng mắt công tử.
Nguyệt Ly Phong bàn giao xong công việc, quay người về phía Sở Lương Âm, nhướng mày cười nói: “Đi thôi, linh đường chướng khí nhiều, cô không thấy ngột ngạt sao?”
Con mắt Sở Lương Âm chao đảo, sau đó đi đến bên cạnh Nguyệt Ly Phong, nàng đâu cảm thấy nơi này chướng khí, nhưng nếu hắn nói chướng vậy vậy thì chính là chướng khí.
Hai người đi ra ngoài, lúc đi ngang qua mấy hạ nhân bọn họ đều đợi cả hai đi qua mới dám đi, mặt ngoài nhìn có vẻ rất nghiêm túc thực hiện quy định, nhưng điều này cũng lý giải một ý tứ khác, trong mắt bọn họ Nguyệt Ly Phong là một người đáng sợ.
Hai người sóng vai bước đi, Sở Lương Âm giống như vô tình nói: “Ngươi nhìn bọn họ không vừa mắt rồi sao không để bọn họ rời đi, dù sao bọn họ cũng không muốn sống ở Nguyệt gia.”
Nguyệt Ly Phong cười khẽ, “Càng không tình nguyện mới thú vị chẳng phải sao?”
Sở Lương Âm nhíu mày, sau đó lắc đầu, “Không biết, đừng nói tâm lý của ngươi bắt đầu vặn vẹo đấy nhé.”
“Nghĩ gì thế? Dù có vặn vẹo cũng không biến thành Mộ Dung Tử tề thứ hai. Đứng xem kịch có thấy vui không?” Hắn khẽ nhếch cười, vòng cung hoàn mỹ khiến người ta mơ màng.
Sở Lương Âm bĩu môi, hừ lạnh một tiếng, “Bà đây thấy ngươi sắp điên rồi, chỉ là điên không giống Mộ Dung Tử Tề thôi.”
Nguyệt Ly Phong nghe liền bật cười, lơ đễnh với lời châm chọc của Sở Lương Âm.
“À đúng rồi, Nguyệt lão gia trúng độc, người không định truy cứu sao?” Nhớ tới gương mặt tím tái kia, Sở Lương Âm cảm thấy ông ấy trúng độc với liều lượng lớn, bằng không sẽ không có màu sắc như vậy.
Nguyệt Ly Phong nghiêng đầu nhìn nàng, từ tốn nói: “Ta đã biết cần gì phải truy cứu?”
“Ngươi biết? Nói xem là ai?” Sở Lương Âm hứng thú hỏi.
“Thất phu nhân và Bát thu phân cãi nhau, sau đó Bát phu nhân bỏ thạch tín vào chè hạt sen đưa cho Thất phu nhân nói là xin lỗi, không ngờ lão gia kia ăn chén chè đó, sau đó thì chết.” Hắn nói dễ dàng như vậy giống như chẳng có mấy kinh ngạc.
“Hả? Cứ như vậy chế? Xui xẻo thế nhỉ.” Sở Lương Âm nhận xét, không ngờ phụ nữ trong nhà này thô bạo thế.
“Loại chuyện thế này không hề xa lạ trong Nguyệt gia, cả đời lão ta cưới hơn mười bà vợ, bây giờ chỉ còn tám người, những người còn lại đều chết như vậy.” Nguyệt Ly Phong giải thích cho Sở Lương Âm hiểu, hơn nữa còn nói rất rõ ràng, chứng tỏ hắn cảm thấy chơi đùa việc này rất vui.
Sở Lương Âm hết sức kính nể, đều nói nhà cao cửa rộng nữ nhân sẽ yếu ớt, hôm nay thấy qua mới biết chẳng phải loại dễ chọc, không phòng bị sẽ bị độc chết như chơi, làm thê thiếp người có tiền chẳng dễ tý nào.
“Thế nào? Bị dọa sợ?” Nguyệt Ly Phong liếc mắt nhìn Sở Lương Âm, trêu chọc bộ dạng ngớ ngẩn của nàng.
Sở Lương Âm gật đầu, “Cho nên, phải tìm kẻ nghèo rớt mùng tơi, không nên tìm người giàu có, bước vào đại viện hào môn chẳng khách nào giao trứng cho ác.” Đây là kết luận của Sở Lương Âm.
Nguyệt Ly Phong phì cười, “Nói như vậy, cô quyết định sau này tìm một người nghèo để gả?”
Sở Lương Âm sờ cằm, “Sau này hẳn nói.” Về điều này nàng vẫn giữ nguyên ý kiến.
Gương mặt Nguyệt Ly Phong đều mang ý cười, không biết lời này có gì buồn cười mà khiến hắn vui vẻ đến thế.
Thủy Nguyệt lâu của Nguyệt Ly Phong không tệ, ba tầng lầu trúc kia Sở Lương Âm chiếm cứ tầng cao nhất, có nước có gió, hơn nữa phong cách khách với những tầng khác. Sau lầu trúc trồng đủ loại cây cỏ bốn mùa, xa xa trên núi phủ một lớp màu vàng bên dưới non xanh nước biếc, giống như đang mùa hè vậy.
Nguyệt Ly Phong vẫn nhàn nhã như trước, Nguyệt lão gia đã chết, tang lễ không cử hành long trọng, không nói long trọng thậm chí ngay cả một âm thanh cũng chẳng có.
Sắp xếp của Du Bá rất hợp ý Nguyệt Ly Phong, yên lặng hạ táng, trong phủ cũng chẳng có ý kiến nào, thậm chí tiếng khóc nháo ngày đó cũng không xuất hiện.
Sở Lương Âm đi dạo gần Thủy Nguyệt lâu, thật ra không phải nàng muốn tham quan gì, mấu chốt chính là Nguyệt gia chẳng có động tĩnh gì khiến nàng cảm thấy hơi mất hưng, rõ ràng xem kịch hay thế mà chỉ xem được ngày hôm đó rồi hết.
Nàng đi ra cửa vòm, khóe mắt bắn về cái bóng người lén la lén lút kia, lúc nàng quay đầu đi, bóng người màu hồng ẩn núi sau búi cây lại hé nửa mặt nhìn trộm nàng.
Sở Lương Âm nhíu mày, sau đó khóe môi nhếch lên, xoay người đi đến chỗ người lén lút kia.
Nguyệt gia ở Cam Châu thuộc loại đại phú đại quý vượt xa cả hoàng đế, ở nơi này Nguyệt gia giống như vua một cõi, nếu như có thể được bước vào cửa Nguyệt gia, đây chứng tỏ bản thân rất có thể diện, thế nhưng đó chỉ là bề ngoài, bên trong Nguyệt gia thế nào cũng chỉ có người của Nguyệt gia mới biết.
Sau khi tiến vào địa giới Cam Châu, khô hanh trong truyền thuyết kia liền đập vào mặt, trái lại không phải không thoải mái chẳng qua chỉ cảm thấy gió vừa thổi đến liền bị bốc hơi hết, hít thở lâu làm mũi trở nên khô rát, cổ họng sẵn tiện hơi ngứa, ở Giang Nam một thời gian dài giờ chạy đến đây đúng là không quen lắm.
Thời tiết chậm rãi bước vào mùa thu, sáng sớm mù sương sót lại một lớp dày trên bề mặt thực vật, đợi đến trưa mới cảm thấy không lạnh nữa.
Bất luận thế nào, Sở Lương Âm ở trong xe ngựa cũng hoàn toàn chiếm lấy áo choàng lông cừu kia, sau đó bọc mình lại như vậy mới không cảm thấy lạnh. Trái lại bởi vì trên người Nguyệt Ly Phong có dương khí tương đối nhiều cho nên người ta rất thản nhiên, biến hóa thời tiết không ảnh hưởng nhiều tới hắn.
Nguyệt gia ở trong thành Cam Châu, xe ngựa vừa chạy vào cửa thành liền đi về hướng Nguyệt gia, Nguyệt Ly Phong ngồi vững nơi đó không có bất kỳ thay đổi nào, Sở Lương Âm thì khác vén màn cửa sổ nhìn xem khi nào đến Nguyệt gia.
Nhưng mà Nguyệt gia này cũng thật dễ tìm không cần phải dồn sức quan sát, bởi vì ở giữa con phố xa hoa kia, một căn nhà có cánh cửa màu trắng, vừa nhìn đã biết nhà có người mất, không phải Nguyệt gia thì còn ai vào đây.
Trước cửa có hai hạ nhân đều mặc đồ tang, trên đầu còn cột vải trắng, quần áo tang thế này khiến người ngoài tò mò không biết là ai mất.
Xe ngựa dừng lại ngay cửa, hai hạ nhân kia vội vàng chạy tới, Nguyệt Ly Phong xuống trước, chợt nghe hai người kia lần lượt gọi Tứ công tử.
Sở Lương Âm xuống xe ngựa sau, lúc này mới liếc mắt nhìn dinh thự Nguyệt gia, nhà cao cửa rộng thoạt nhìn đúng là không phải dạng vừa.
Liếc mắt nhìn Nguyệt Ly Phong, Sở Lương Âm lập tức sửng sốt, vừa nãy còn tươi cười bây giờ đã bày ra gương mặt lạnh lẽo.
“Ai bảo treo? Tháo xuống.” Hắn mở miệng nói, hai hạ nhân kia vội nhìn vải trắng ở cửa chính, “Hồi bẩm Tứ công tử là quản gia phân phó.” Hai người bọn họ có vẻ sợ hãi, Sở Lương Âm nhìn hai người đó lại nhìn Nhĩ Tương, Nhĩ Tương đứng bên kia nhún vai, tỏ vẻ đây là chuyện bình thường không cần ngạc nhiên.
Sở Lương Âm gật đầu, được rồi nàng còn không biết thì ra lúc ở nhà Nguyệt Ly Phong cũng là một ma vương đâu.
Nguyệt Ly Phong lạnh lùng quét nhìn hai hạ nhân kia, sau đó bước đi vào trong, Sở Lương Âm chắp tay đi sau, nàng quan sát bốn phía lại ngẩng đầu nhìn tấm bảng trên cửa chính, hai chữ Nguyệt phủ được viết bằng màu vàng. Nét chữ cứng rắn đủ lực, vừa nhìn cũng biết là do ai viết.
Bên này mới đến cửa, Nguyệt Ly Phong đi trước đã bỏ nàng khá xa, hơn nữa chỉ thấy một người đàn ông trung niên bước nhanh đến trước mặt Nguyệt Ly Phong, chưa kịp mở miệng đã nghe tiếng Nguyệt Ly Phong nói trước, “Đem mấy cái thứ ở trước cửa tháo xuống.” Giọng điệu của hắn không cao không thấp làm cho người ta nghe xong cảm thấy thấp thỏm.
Người đàn ông trung niên kia liền trả lời, “Vâng vâng, lão nô làm ngay. Người đâu mau đem thang ra tháo tấm vải trắng ở cửa xuống, nhanh lên.” Lão ta vừa hô một tiếng, mấy gia đinh trong nhà chạy tới đem theo thang tháo đồ xuống, động tác cực kỳ mau lẹ.
“Công tử, thi thể lão gia ở linh đường, mấy vị phu nhân thiếu gia tiểu thư…À, đều đang chờ công tử trở về.” Người đàn ông trung niên kia đi theo sau Nguyệt Ly Phong, vừa đi vừa bẩm báo.
Chợt Nguyệt Ly Phong dừng bước, người đàn ông trung niên kia suýt chút nữa đã đụng hắn, “Du Bá, ông tự xem rồi lo liệu đi, ta mệt quá.” Nói xong liền xoay người đi về hướng tòa nhà lớn bên trái, đằng xa là một vườn hoa cỏ, chẳng biết hắn muốn đi đâu nghỉ ngơi.
Sở Lương Âm còn đang nghi hoặc thì Nhĩ Tương vẫn đi theo nàng nhỏ tiếng nói: “Thất sư thúc, đi thôi, đi tới chỗ công tử.”
Sở Lương Âm nhíu mày, “Nói như vậy, công tử nhà các ngươi còn có chỗ ở riêng?”
“Ừm, Thủy Nguyệt lâu, phía sau núi kia.” Nhĩ Tương đáp.
Sở Lương Âm sáng tỏ liền gật đầu, đi theo Nhĩ Tương đến chỗ của Nguyệt Ly Phong, dọc đường đi nàng gặp không ít hạ nhân nha hoàn của Nguyệt gia, nhưng chẳng ai dám ngẩng đầu nhìn Sở Lương Âm khiến nàng xuất hiện cảm giác mới mẻ.
Theo Nhĩ Tương nói từ cửa chính Nguyệt gia đến Thủy Nguyệt lâu sau núi phải đi một đoạn đường rất dài, nhưng mà sau khi bước vào cửa hình vòm, cảnh vật đập vào mắt khiến Sở Lương Âm cảm thán một tiếng, nơi đây đẹp quá!
Bắt mắt nhất là lầu trúc ba tầng, còn có một hồ nước, nhưng kỳ diệu nhất chính là hồ nước này kề sát với ngọn núi tạo thành một thác nước cỡ nhỏ dựng nên một hình ảnh đặc sắc nổi trội, con thác nhỏ này cao chừng mười thước, nước từ trên chảy xuống một hồ nước khác bên dưới, nước bắn tung tóe tạo thành những bọt sóng trắng.
Cây cầu hình vòm làm bằng cẩm thạch bắt ngang qua hồ nước đi thẳng đến lầu trúc, không biết bên trong lầu trúc như thế nào.
Bốn phía trồng những hàng cây hải đường, lúc này đã là mùa thu, hoa hải đường không có nở, có thể tưởng tượng lúc hoa hải đường nở nơi này có bao nhiêu xinh đẹp.
Đứng trên cây cầu hình vòm nhìn xuống bên dưới, nước trong vắt có thể nhìn thấy từng đàn cá bơi qua bơi lại, ngay cả đá cuội dưới đáy nước cũng thấy rõ, thật là một nơi lý tưởng.
“Thất sư thúc mời.” Nhĩ Tương dẫn Sở Lương Âm đi đến lầu trúc, sau đó cùng với đám hộ vệ rời đi.
Sở Lương Âm bĩu môi, nơi này nhìn qua có vẻ giống hoàng cung, mang theo kiếm đi vào lầu trúc, Nguyệt Ly Phong đang ngồi ở trong phòng khách, nụ cười róc rách đã trở về trên gương mặt hắn, xem ra tâm tình không tệ.
Sở Lương Âm đi tới ngồi xuống cạnh đó, nhìn quanh một vòng, đồ vật trang trí lịch sự tao nhã, vừa nhìn đã biết có rất nhiều tiền.
“Ngươi trở mặt còn nhanh hơn cả thời tiết, lúc nắng lúc mưa, không đưa ra lời nhắc nhở bà đây không biết tiếp theo ngươi định làm gì.” Hai chân bắt chéo, Sở Lương Âm oán giận nói.
Nụ cười trên mặt Nguyệt Ly Phong vẫn không thay đổi, “Để cô nhìn ra thì thất bại quá rồi.”
Sở Lương Âm khinh thường nói, “Nơi này của ngươi tốt nhỉ, hình như ngươi là vua ở Nguyệt gia chẳng ai dám trêu chọc. Vừa nãy nhìn thấy không ít hạ nhân thế mà chẳng ai dám liếc mắt nhìn ta, xem ra thanh danh của người rất tồi tệ.” Ở vị trí ngồi này của nàng, có thể nhìn thấy cây cầu hình vòm bên ngoài, xây dựng nó quả không sai, bây giờ ánh mặt trời chiếu rọi lên, cây cầu cẩm thạch ấy dường như trong suốt.
“Không ai dám trêu chọc còn không chịu? Chẳng lẽ cô tới Nguyệt gia khi dễ người mới cảm thấy chân thật?” Nguyệt Ly Phong đứng dậy đi đến chỗ cầu thang bên trái phòng khách, hắn nhấc chân đi lên, Sở Lương Âm ngồi đó hừ hừ, ngược lại nhìn ra bên cửa vòm cách gần chục thước kia có một cái đầu lấp ló tìm kiếm gì đó.
Khẽ híp mắt lại, Sở Lương Âm cẩn thận nhìn người nọ, hình như người nọ cũng thấy Sở Lương Âm đang nhìn mình, phút chốc lùi lại phía sau không xuất hiện nữa.
Trên cầu thang truyền đến tiếng bước chân, Sở Lương Âm quay lại nhìn thấy Sở Lương Âm đã đi xuống, hắn đã thay quần áo khác, cẩm bào màu đen thắt lưng đai ngọc làm tôn lên nước da trắng nõn của hắn.
“Nơi này của ngươi người khác không được phép vào sao?” Sở Lương Âm nhìn hắn đi đến ngồi xuống bên cạnh mình liền hỏi.
“Cô nói ai?” Nguyệt Ly Phong trả lời, một bên bẻ một trùm nho trên bàn có mâm trái câu đưa cho Sở Lương Âm.
Sở Lương Âm vừa thò tay nhận lấy vừa nói: “Vừa nãy ở cửa có người đến hỏi thăm, vừa nhìn thấy ta liền không thấy tăm hơi.” Nói xong, đem nhỏ bỏ vào miệng, ăn ngon thật.
Nguyệt Ly Phong không thèm để ý nói, “Luôn có hai người tò mò nhìn xem thế nào.”
“Nguyệt gia các người thật kỳ lạ, mọi người trên dưới đều kỳ lạ.” Sở Lương Âm nói, một bên lấy nho bỏ vào trong tay, quả nhiên ăn rất ngon!
Nguyệt Ly Phong không phủ nhận, Nguyệt gia này đúng là kỳ lạ.
“Công tử tất cả đã chuẩn bị xong.” Nhĩ Tương từ bên ngoài đi vào, khéo léo mở miệng.
Nguyệt Ly Phong gật đầu, “Thất sư thúc đi thôi. Mở mang kiến thức về cái vị đã cưỡi hạc về tây kia.” Hắn đứng dậy, cẩm bào màu đen mềm mại như nước, theo động tác của hắn mà có chút gợn sóng như ẩn như hiện.
Đôi mắt Sở Lương Âm lóe lên, “Nhìn người chết? Không nhìn đâu.”
“Hôm nay không phải cô đến với thân phận trưởng bối à, không đi sao được?” Nguyệt Ly Phong liếc mắt nhìn nàng, ý bảo tự nàng lo liệu lấy sau đó thản nhiên đi ra ngoài.
Sở Lương Âm suy nghĩ một chút liền đứng dậy đi ra ngoài, Nhĩ Tương cẩn thận đi phía sau.
Ra khỏi Thủy Nguyệt lâu đi đến một đoạn hành lang dài liền nghe tiếng khóc xé trời, đinh tai nhức óc, giống như ruộng cạn quét mìn, lại giống sói quỷ tru lên, nghe thôi cũng nổi da gà.
“Trời ơi, sao lại khóc ré lên thế này, vừa nãy đâu có âm thanh gì.” Sở Lương Âm rất kinh ngạc, không phải lúc này bắt đầu hát kịch chứ.
Nguyệt Ly Phong cũng không cảm thấy kỳ quái, mỉm cười nhìn nàng, từ tốn nói: “Bất cứ lúc nào bất cứ khi nào kịch cũng sẵn sàng mở màn, nhưng không phải lúc nào cũng chuyên nghiệp như thế.”
Đoàn người đi đến linh đường, tiếng khóc từ nơi đó truyền đến, tiếng khóc tang rất lớn giống như tiếng sấm bên tai. Sở Lương Âm nhíu mày, đảo mắt nhìn quanh, linh đường xuất hiện đằng trước, đập vào mắt là một màu trắng tang thương, bên ngoài linh đường đều đông nghịt người quỳ dưới đất, tất cả lớn bé hơn mười người.
Bọn họ đứng bên ngoài, dường như bị ngăn cản không có vào trong, có mấy vị phu nhân khóc lóc quỳ gối cạnh quan tài trong linh đường, tiếng khóc vô cùng thảm thiết.
Quản gia Du Bá không biết đã đến đây từ lúc nào, đứng bên cạnh Nguyệt Ly Phong nhỏ tiếng bẩm báo: “Tứ công tử, các vị phu nhân ở các phòng đã đến đây.” Lời này mang ý nghĩa sau khi biết Nguyệt Ly Phong trở về, đám người này mới bắt đầu chạy tới đây khóc tang.
Nguyệt Ly Phong nhàn nhạt ừ một tiếng, sau đó đi vào trong linh đường.
Sở Lương Âm đứng đằng kia nhìn xung quanh, không đi theo vào trong mà dựa vào cạnh cửa quan sát.
Nhĩ Tương xem xét Sở Lương Âm một lúc, sau đó mới biết nàng không có ý định vào, hắn chạy nhanh tới, Nhĩ Tương chen chân đi qua đám người quỳ dưới đất kia.
Bóng dáng Nguyệt Ly Phng xuất hiện bên cạnh quan tài trong linh đường, mấy người phụ nữ quỳ gối khóc lóc như ma đòi nói bên quan tài dừng lại, một lần nữa khóc rống lên, “Ly Phong à, phụ thân con chết rồi. Ta chăm sóc ông ấy cả đời, không cần đuổi ta ra ngoài!” Một bên khóc một bên kể lể, tiếng kêu tê tâm liệt phế, mặc dù lời này nghe có vẻ thâm tình, thế nhưng càng nghe càng có vẻ giống như đang kể công hơn, bà ta rất sợ người ta không biết những việc bà ta đã làm.
Người đàn bà kia nói xong, người đàn bà bên cạnh cũng nhanh nhảu nói tiếp: “Mười lăm tuổi ta đã gả cho ông ấy, còn chưa được hưởng phước thì ông ấy đã đi, sao có thể đuổi ta đi được?”
“Trong bụng ta còn có đứa nhỏ, chưa sinh ra đời đã không có cha, rất là đáng thương!!!” Ồ còn mang thai. Sở Lương Âm chạy nhanh tới xem, người đàn bà quỳ gối bên cạnh mặc đồ tang rộng thùng thình quả nhiên đang mang thai.
“Nói mới nhớ, từ lúc gả cho ông ấy ta vẫn phòng không gối chiếc, mấy năm đầu còn tốt nhưng bây giờ, cả đời ta đã bị lỡ mất vì ông ấy.” Xem ra người này không được sủng, đáng thương thật. Sở Lương Âm gật đầu bày tỏ đồng tình.
Nguyệt Ly Phong liếc mắt nhìn thi thể nằm trong quan tài, lại nghe đám người này nói chuyện, khóe môi hắn vẫn cong lên nụ cười nhàn nhạt, chẳng qua ánh mắt lãnh lẽo thấu xương.
“Nếu mấy vị di nương yêu thương lão gia như vậy, chi bằng đi theo ông ấy đi?” Nguyệt Ly Phong không nhìn các nàng nữa, hờ hững nói một câu khiến cho đám người này đang bận rộn khóc tang phải im bật.
Sở Lương Âm xuýt xoa một câu, chiêu này quả nhiên có hiệu quả.
“Thế nào? Các vị di nương có ý kiến khác? Dù sao ai cũng tiếc rẻ, không rời đi được, tìm một biện pháp hoàn mỹ để tất cả mọi người không rời xa ông ấy chẳng phải tốt hơn sao?” Hắn xoay người nhìn đám người đang quỳ dưới đất kia nở nụ cười ưu nhã vạn người mê.
“Tứ đệ…Nương không phải có ý đó….” Một người quỳ dưới đất lên tiếng, Sở Lương Âm nhìn sang hàng thứ ba từ dưới đếm lên.
Nguyệt Ly Phong thản nhiên nhìn gã, “Đại ca có ý gì?” Hóa ra là lão đại Nguyệt gia, nhưng mà lão đại này có vẻ hèn nhát.
“Ta…Ta nghe theo sắp xếp của Tứ đệ!” Gã đưa ra đáp án, nghe qua rất khiêm tốn và ngoan ngoãn.
Nguyệt Ly Phong cười cười, “Các vị còn có ý kiến gì? Bỏ qua hôm nay sau này chẳng có cơ hội đâu.” Hai tay hắn đặt phía sau nhìn mọi người quỳ gối dưới đất, nhẹ nhàng nói nói tiếng khiến người ta không dám lỗ mãng.
“Ly Phong…Kiến Anh còn chưa lấy vợ, nay lão gia vừa chết, khi nào nó lấy vợ càng khó xác định. Dựa vào Nguyệt gia, ăn uống đều dùng tiền Nguyệt gia, ta nghĩ, ta và Kiến An có thể dọn ra ngoài được không?” Người đàn bà quỳ gối trước mặt nói chuyện, vị đại ca vừa mới nói chuyện cũng bắt đầu bất an đứng lên, xem ra người đàn bà đó là nương gã còn gã chính là Nguyệt Kiến An.
Nguyệt Ly Phong nghe xong không ngừng gật gù, “Di nương nói như vậy rất có lý, nhưng di nương làm sao cho rằng lão gia vừa chết thì đại ca không lấy được vợ? Đại ca vĩnh viễn là đại ca, Nguyệt gia sao có thể bạc đãi huynh ấy. Di nương suy nghĩ nhiều quá rồi, về điểm này bà cứ yên tâm, chỉ cần không chết, Nguyệt gia sẽ nuôi huynh ấy cả đời.” Lời này cũng chỉ là để mọi người nghe.
Sở Lương Âm dựa vào cửa nhìn mọi người, thật ra nếu bọn họ muốn chạy là được cần gì phải bày lắm trò.
Đám người này không biết nghĩ gì, Nguyệt Ly Phong cười nhẹ nhàng nói: “Sao Thất sư thúc còn đứng đó? Không phải hôm nay cô là nhân vật chính à.”
Sở Lương Âm nhíu mày, đám người quỳ gối dưới đất đang nhìn nàng chăm chú, khóe môi nàng cong lên nụ cười, “Ta là Sở Lương Âm, là đệ tử của Tùng Sơn đạo nhân Tùng Vụ môn cũng chính là sư thúc của Nguyệt Ly Phong. Nguyệt lão gia qua đời, tại hạ cũng rất khó chịu, kính xin mọi người nén bi thương.” Nếu đã ra sân thì cũng nên nói vài câu, Sở Lương Âm vừa nói vừa đi qua đám người này, cuối cùng đi vào trong linh đường.
Nguyệt Ly Phong giơ tay chỉ vào quan tài, ý bảo nàng đến nhìn.
Sở Lương Âm nhíu mày, thật sự muốn nàng nhìn à?
Nguyệt Ly Phong không từ bỏ, nàng cũng hết cách, nhiều người nhìn như vậy, nàng đã an ủi người nhà người ta rồi cũng không thể không chiêm ngưỡng dung nhan người chết được.
Nàng đi tới cạnh quan tài, sao đó nhìn vào bên trong, đập vào mắt là gương mặt màu tím.
Do không có chuẩn bị nên nàng có chút hoảng hốt, gương mặt người chết tím đen, chứng tỏ chết không bình thường. Xem ra là bị trúng độc ngay cả màu sắc nơi móng tay cũng không bình thường.
Sở Lương Âm kinh ngạc sau đó nhìn Nguyệt Ly Phong, hắn cũng đang nhìn nàng, từ trong mắt đối phương có thể đọc ra đáp án, xem ra chuyện vui vẫn còn nhiều.
“Sao mặt Nguyệt lão gia lại như vậy? Chẳng lẽ ăn cái gì trúng độc sao?” Giọng nói Sở Lương Âm rất lớn, giả vờ nghi ngời hỏi.
Lúc nàng nói chuyện ánh mắt Nguyệt Ly Phong dừng trên đám người đang quỳ dưới chân, nhìn xem có ai hiểu ý tứ gì không?
“Lúc chúng ta phát hiện phụ thân, ông ấy đã chết được một thời gian. Sắc mặt chính là như vậy không rõ tại sao.” Nguyệt Kiến An giải thích, tuy rằng trông gã có hơi lo sợ nhưng nhìn không giống nói dối lắm.
Sở Lương Âm gật đầu, “Thật là đáng thương.” Cảm thán một câu, bất luận lúc còn sống làm bao nhiêu chuyện ác, nhưng vừa chết đã được thương xót.
“Du Bá.” Nguyệt Ly Phong mở miệng, quản gia Du Bá đứng ở cạnh cửa liền chạy nhanh tới, “Vâng, công tử có gì căn dặn?”
“Chọn ngày hạ táng đi, việc này vất vả cho Du Bá rồi.” Nguyệt Ly Phong lạnh nhạt nói, căn bản không có ý định truy cứu nguyên nhân dẫn đến cái chết.
Sở Lương Âm không biết hắn định bày trò gì, nhưng liếc mắt nhìn bảy tám nữ nhân quỳ bên dưới đều có vẻ mặt thoải mái, xem ra nhanh chóng chôn cất liền bớt đi nhiều việc.
Nhĩ Tương vẫn đứng bên đó đi tới, cầm theo khối ngọc màu xanh lục bỏ vào trong quan tài, Sở Lương Âm nhìn hắn, Nhĩ Tương rũ mắt không nhìn nàng phía đối diện, chính là yên lặng đi tới, sau đó vẫy tay một cái, hạ nhân bê nắp quan tài từ xa đến, rõ ràng trực tiếp đóng đinh lên.
Sở Lương Âm cũng không kinh ngạc mấy, tuy rằng nàng không hiểu quy tắc mai táng là thế nào, nhưng đóng đinh phải đợi đến ngày mai táng mới đóng, làm sao bây giờ trực tiếp làm vậy.
Du Bá xoay người nhìn đám người quỳ dưới đất nói, “Các vị phu nhân, thiếu gia, thiếu phu nhân, tiểu thư cô gia, tất cả trở về đi, tiếp theo làm thế nào lão nô sẽ thông báo cho các vị.” Tuy rằng kêu chủ tử, nhưng chẳng có cảm giác hạ nhân tôn kính chủ tử, lão chỉ công thức hóa gọi mọi người.
Đám người quỳ dưới đất liền đứng dậy, gia đình này không ít người tuy có vài người không cùng họ nhưng lại có hơn ba mươi người, đúng là đông đúc.
Sở Lương Âm cong môi nhích lại gần chỗ Nhĩ Tương, nàng cúi đầu nhìn Nhĩ Tương cười hỏi: “Nói xem làm thế này có ý gì?”
Nhĩ Tương cẩn thận nhìn Sở Lương Âm nhỏ tiếng giải thích: “Hy vọng kiếp sau ông ấy có thể được sinh ra trong gia đình giàu có.”
“Ồ ra là thế!” Sở Lương Âm gật đầu, sau đó thấy những người mặc đồ tang cách xa quan tài trong linh đường ra, ngược lại tìm một nơi mát mẻ đứng.
“Thế là sao?” Sở Lương Âm khó hiểu hỏi, cho dù không muốn xem mặt cũng không đến mức thế chứ.
Nhĩ Tương nháy mắt mấy cái, “Ta cũng không biết.” Xem ra bọn họ chướng mắt công tử.
Nguyệt Ly Phong bàn giao xong công việc, quay người về phía Sở Lương Âm, nhướng mày cười nói: “Đi thôi, linh đường chướng khí nhiều, cô không thấy ngột ngạt sao?”
Con mắt Sở Lương Âm chao đảo, sau đó đi đến bên cạnh Nguyệt Ly Phong, nàng đâu cảm thấy nơi này chướng khí, nhưng nếu hắn nói chướng vậy vậy thì chính là chướng khí.
Hai người đi ra ngoài, lúc đi ngang qua mấy hạ nhân bọn họ đều đợi cả hai đi qua mới dám đi, mặt ngoài nhìn có vẻ rất nghiêm túc thực hiện quy định, nhưng điều này cũng lý giải một ý tứ khác, trong mắt bọn họ Nguyệt Ly Phong là một người đáng sợ.
Hai người sóng vai bước đi, Sở Lương Âm giống như vô tình nói: “Ngươi nhìn bọn họ không vừa mắt rồi sao không để bọn họ rời đi, dù sao bọn họ cũng không muốn sống ở Nguyệt gia.”
Nguyệt Ly Phong cười khẽ, “Càng không tình nguyện mới thú vị chẳng phải sao?”
Sở Lương Âm nhíu mày, sau đó lắc đầu, “Không biết, đừng nói tâm lý của ngươi bắt đầu vặn vẹo đấy nhé.”
“Nghĩ gì thế? Dù có vặn vẹo cũng không biến thành Mộ Dung Tử tề thứ hai. Đứng xem kịch có thấy vui không?” Hắn khẽ nhếch cười, vòng cung hoàn mỹ khiến người ta mơ màng.
Sở Lương Âm bĩu môi, hừ lạnh một tiếng, “Bà đây thấy ngươi sắp điên rồi, chỉ là điên không giống Mộ Dung Tử Tề thôi.”
Nguyệt Ly Phong nghe liền bật cười, lơ đễnh với lời châm chọc của Sở Lương Âm.
“À đúng rồi, Nguyệt lão gia trúng độc, người không định truy cứu sao?” Nhớ tới gương mặt tím tái kia, Sở Lương Âm cảm thấy ông ấy trúng độc với liều lượng lớn, bằng không sẽ không có màu sắc như vậy.
Nguyệt Ly Phong nghiêng đầu nhìn nàng, từ tốn nói: “Ta đã biết cần gì phải truy cứu?”
“Ngươi biết? Nói xem là ai?” Sở Lương Âm hứng thú hỏi.
“Thất phu nhân và Bát thu phân cãi nhau, sau đó Bát phu nhân bỏ thạch tín vào chè hạt sen đưa cho Thất phu nhân nói là xin lỗi, không ngờ lão gia kia ăn chén chè đó, sau đó thì chết.” Hắn nói dễ dàng như vậy giống như chẳng có mấy kinh ngạc.
“Hả? Cứ như vậy chế? Xui xẻo thế nhỉ.” Sở Lương Âm nhận xét, không ngờ phụ nữ trong nhà này thô bạo thế.
“Loại chuyện thế này không hề xa lạ trong Nguyệt gia, cả đời lão ta cưới hơn mười bà vợ, bây giờ chỉ còn tám người, những người còn lại đều chết như vậy.” Nguyệt Ly Phong giải thích cho Sở Lương Âm hiểu, hơn nữa còn nói rất rõ ràng, chứng tỏ hắn cảm thấy chơi đùa việc này rất vui.
Sở Lương Âm hết sức kính nể, đều nói nhà cao cửa rộng nữ nhân sẽ yếu ớt, hôm nay thấy qua mới biết chẳng phải loại dễ chọc, không phòng bị sẽ bị độc chết như chơi, làm thê thiếp người có tiền chẳng dễ tý nào.
“Thế nào? Bị dọa sợ?” Nguyệt Ly Phong liếc mắt nhìn Sở Lương Âm, trêu chọc bộ dạng ngớ ngẩn của nàng.
Sở Lương Âm gật đầu, “Cho nên, phải tìm kẻ nghèo rớt mùng tơi, không nên tìm người giàu có, bước vào đại viện hào môn chẳng khách nào giao trứng cho ác.” Đây là kết luận của Sở Lương Âm.
Nguyệt Ly Phong phì cười, “Nói như vậy, cô quyết định sau này tìm một người nghèo để gả?”
Sở Lương Âm sờ cằm, “Sau này hẳn nói.” Về điều này nàng vẫn giữ nguyên ý kiến.
Gương mặt Nguyệt Ly Phong đều mang ý cười, không biết lời này có gì buồn cười mà khiến hắn vui vẻ đến thế.
Thủy Nguyệt lâu của Nguyệt Ly Phong không tệ, ba tầng lầu trúc kia Sở Lương Âm chiếm cứ tầng cao nhất, có nước có gió, hơn nữa phong cách khách với những tầng khác. Sau lầu trúc trồng đủ loại cây cỏ bốn mùa, xa xa trên núi phủ một lớp màu vàng bên dưới non xanh nước biếc, giống như đang mùa hè vậy.
Nguyệt Ly Phong vẫn nhàn nhã như trước, Nguyệt lão gia đã chết, tang lễ không cử hành long trọng, không nói long trọng thậm chí ngay cả một âm thanh cũng chẳng có.
Sắp xếp của Du Bá rất hợp ý Nguyệt Ly Phong, yên lặng hạ táng, trong phủ cũng chẳng có ý kiến nào, thậm chí tiếng khóc nháo ngày đó cũng không xuất hiện.
Sở Lương Âm đi dạo gần Thủy Nguyệt lâu, thật ra không phải nàng muốn tham quan gì, mấu chốt chính là Nguyệt gia chẳng có động tĩnh gì khiến nàng cảm thấy hơi mất hưng, rõ ràng xem kịch hay thế mà chỉ xem được ngày hôm đó rồi hết.
Nàng đi ra cửa vòm, khóe mắt bắn về cái bóng người lén la lén lút kia, lúc nàng quay đầu đi, bóng người màu hồng ẩn núi sau búi cây lại hé nửa mặt nhìn trộm nàng.
Sở Lương Âm nhíu mày, sau đó khóe môi nhếch lên, xoay người đi đến chỗ người lén lút kia.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook