Xin Sư Thúc Kiềm Chế
-
Chương 67: Ván cờ nguy hiểm
Màn đêm trở lại bao lấy hòn đảo, xung quanh là biển rộng mênh mông bát ngát, điều này càng khiến cho nơi đây thêm xa cách bầu trời.
Trong đêm tối, hòn đảo đen kịt không ánh sáng nhưng ở nơi cao hơn một chút lại có đèn đuốc sáng choang, ngay cả hoa viên ở dãy phòng ốc cao sang kia cũng được thắp đèn, ở chỗ nào là đêm đen chứ.
Sở Lương Âm và Nguyệt Ly Phong ngồi ngẩn ra ở một góc đối diện đỉnh núi từ trưa đến giờ, trong lúc này, hai người bọn họ từng trao đổi về nơi ẩn thân vài lần, đúng như dự đoán đã có người đi kiểm tra toàn bộ hòn đảo. Một đội rồi lại một đội tới, lật qua lật lại lục soát tất cả mọi ngõ ngách trên hòn đảo. Chỉ có điều việc ẩn núp đối với hai người kia mà nói chỉ là chuyện cỏn con, cho nên trải qua một buổi chiều đến tối, hai người vẫn ở trên đỉnh núi kia không để lại động tĩnh nào.
“Từ chỗ này đi xuống, ngươi đi hướng đông, ta đi hướng tây. Nếu muốn nhốt ai đó, ta cảm thấy mấy tảng đá bên dưới kia là nơi lý tưởng nhất.” Ngồi trên tảng đá cách mấy bụi cây cối, Sở Lương Âm chỉ tay về phía hư không.
Nguyệt Ly Phong đứng bên cạnh nàng, sắc mặt tĩnh lặng như nước, “Tách ra rất nguy hiểm, nếu làm kinh động bọn họ, lấy sức của một người khó mà toàn mạng trở về.” Hắn nói, xem ra không tán thành cách sắp xếp của Sở Lương Âm.
Sở Lương Âm nghiêng đầu hất cằm lên nhìn hắn, “Bà đây làm sao có thể đảm bảo nếu chúng ta đi với nhau làm kinh động bọn họ ngươi sẽ không chạy trốn trước?”
Nguyệt Ly Phong cũng cúi đầu nhìn nàng, ánh mắt dừng lại hai giây, sau đó khẽ cười một tiếng, “Nếu nói người đầu tiên chạy trốn, đó cũng phải là cô chứ không phải ta.”
Đuôi lông mày Sở Lương Âm nhếch lên, “Tốt nhất ngươi nên giữ lời.” Nàng thu hồi tầm mắt không nhìn hắn nữa, nhìn về nơi thắp đèn sáng trưng kia, nói thật nàng rất muốn biết người nào ở đó.
“Nếu so sánh trình độ giữ chữ tín, ta tuyệt đối không phải là người nói hai lời.” Nguyệt Ly Phong đáp, giọng điệu nhẹ nhàng, vì thế lời nói là để cam đoan mình là người giữ chữ tín nhưng nếu xét về tương đối hắn vẫn tốt hơn so với Sở Lương Âm.
Sở Lương Âm giễu cợt nhún vai, “So với ngươi, bà đây tuyệt đối là người quang minh lỗi lạc.” Nàng không cho là vậy, vẫn cố chấp với ý niệm Nguyệt Ly Phong là kẻ tiểu nhân.
Nguyệt Ly Phong mím môi, khóe môi cong lên, hiện tại những lời Sở Lương Âm nói lọt vào tai hắn hoàn toàn như gãi ngứa.
“Đi thôi nhưng tên tiểu tử ngươi phải nhớ, nếu kinh động bọn họ, đừng hòng chạy trốn phải ở phía trước che chắn cho ta.” Sở Lương Âm nhảy từ trên tảng đá xuống, chợt ngoảnh lại đưa tay chỉ vào mũi Nguyệt Ly Phong, giọng nói của nàng hung hăng, đôi mắt trừng lớn, giống như nếu Nguyệt Ly Phong không giữ lời nàng sẽ làm thịt hắn.
“Chỉ cần cô không cố tình làm kinh động người khác thì ta đã cảm ơn trời đất lắm rồi.” Hắn giơ tay phải lên, dùng hai ngón tay kẹp lấy ngón tay Sở Lương Âm đang chỉ vào mũi mình đẩy ra chỗ khác.
Sở Lương Âm rút tay về, hừ lạnh một tiếng xoay người đi xuống núi, Nguyệt Ly Phong lẽo đẽo đi phía sau.
Đi xuống núi đập vào mắt là một con sông rộng chừng một thước. Hai bên bờ dùng những tảng đá chỉnh tề trơn nhẵn đắp thành đê ngăn.
Bóng dáng hai người như chim bay nhẹ nhàng phóng qua con sông, không tiếng động rơi xuống bên bờ đối diện.
Sau đó hai bóng người thấp thoáng trong đêm cách xa con sông mà tiến gần đến quần cư kiến trúc kia.
Xung quanh là một bức tường hàng rào, phía ngoài không có ai canh giữa, trên tường chỉ treo vỏn vẹn một cây đèn, ánh sáng phát ra không lớn lắm, mờ mờ ảo ảo.
Hai dáng hai người ở cùng một chỗ, leo tường ở nơi ngọn đèn không chiếu đến, không một tiếng động chỉ để lại một luồng gió thổi qua trong tích tắc.
Nhảy xuống bên kia trúng ngay tảng đá trơn bóng bằng phẳng, cách chừng mấy trăm thước lại có một dãy nhà làm bằng đá, không biết những căn phòng đá sơn phết màu đen kia dùng để làm gì.
Hai bóng người dễ dàng đi sát theo bờ tường đến gần căn phòng như ban ngày, nơi này ít người không giống như những phủ đệ khác thường xuyên có hạ nhân đi tuần tra.
Từ phía bờ tường nhìn qua thấy rõ kiến trúc cao nhất sáng nhất, xem ra cũng là nơi nguy hiểm nhất.
“Nguyệt Ly Phong, ngươi thử đi vào một phòng xem, mấy căn phòng đó dùng làm gì thế?” Những ngôi nhà đá này được xây dựng ngay ngắn và có khoảng cách nhất định, không có treo đèn tường không người trông coi, nhìn thế nào cũng không giống nơi giam giữ.
Nguyệt Ly Phong nhàn nhạt nhìn nàng một cái, nhỏ tiếng nói: “Phía trên.”
“Phía trên? Ngươi xác định phía trên có kỳ quặc?” Có khoảng năm dãy nhà đá, đây là dãy thứ ba, không biết hai dãy còn lại có phát hiện gì không.
“Đi thì sẽ biết.” Nguyệt Ly Phong đè thấp giọng nói, khoảng cách hai người rất gần, lúc hắn nói chuyện hơi thở phả lên trên má trái nàng.
Sở Lương Âm ghét bỏ phủi phủi ra nói: “Vậy đi xem thử, dù sao ngươi cũng là kẻ chống đỡ.” Nàng lẩm bẩm một tiếng, sau đó bước lên trước, bước chân nhẹ nhàng im lặng như mèo.
Hai người đi tới nhà đá cao nhất, quả thực trông thấy điều gì đó không tầm thường, bởi vì trước một căn nhà, có hai người khác, một người đẩy cửa vào, người còn lại bưng mâm đồ. Tiếng vang nặng nề trôi qua, cửa đá mở ra, ánh sáng bên trong theo đó lọt ra ngoài, xem ra bên trong thật sự có người.
Người bưng mâm đồ đi vào trong, người mở cửa vẫn đứng đó, mấy chục giây sau người kia ra tới, mâm đồ trống trơn, có lẽ đã để cho người bên trong.
Đợi người nọ đi ra, người mở cửa lại một lần nữa đóng cửa, cánh cửa làm bằng đá nên âm thanh hết sức ồ ồ khó nghe.
Hai người kia đi men theo con đường phía ngoài.
Sở Lương Âm và Nguyệt Ly Phong nín thở đứng trong chỗ tối, đợi hai người kia đi khuất mới dám hô hấp trở lại.
“Có cửa, đi xem thử.” Sở Lương Âm gấp gáp nói, vừa không thấy bóng dáng hai người kia nàng đã nhanh chóng chạy ra, tựa như chuồn chuồn lướt nước, nhẹ nhàng đi tới căn nhà đá.
Nguyệt Ly Phong đi phía sau, hai người đứng ngay căn nhà đá vừa nãy hai người kia dừng lại, khẽ liếc nhìn nhau một cái, Sở Lương Âm giơ tay đẩy cửa vào.
Thế nhưng không đẩy được, nàng kinh ngạc quay đầu nhìn Nguyệt Ly Phong, “Ngươi thử xem?”
Nguyệt Ly Phong bước lên trước, đưa tay dùng sức đẩy thử cũng không nhúc nhích.
“Kỳ lạ, vừa nãy người nọ đẩy ra dễ dàng lắm mà.” Sở Lương Âm lắc cổ một cái, hai tay ôm trước ngực nghiên cứu cửa đá.
“Cô đẩy ở đây, ta đẩy chỗ này.” Nguyệt Ly Phong nhìn ra gì đó, kéo tay Sở Lương Âm đặt bên dưới cửa đá còn tay phải hắn để phía trên, hai người đồng thời dùng sức, bên trong cửa đá răng rắc một tiếng như tiếng chìa khóa mở cửa, sau đó hai người đều cảm thấy thả lỏng, cửa đá bên kia chậm rãi dời đi.
Cửa đá quá dầy, tiếng cửa mở ken két một cái hai người đồng thời thu tay, âm thanh lập tức dừng lại, Sở Lương Âm từ từ cửa, ánh sáng từ ngọn đèn dầu bên trong đổ xuống tới, đánh vào trên mặt, khiến nàng nheo mắt lại.
Đập vào mắt là cảnh tượng khiến Sở Lương Âm phải dừng lại, sau đó lách người để Nguyệt Ly Phong nhìn, quả nhiên hắn vừa nhìn thấy bên trong cũng ngạc nhiên, “Mộ Dung công tử?”
Diện tích căn phòng đá không lớn, có một ngọn đèn treo trên vách tường chiếu sáng, trong phòng có một bàn một ghế một giường, lúc này có một nam tử gương mặt tái nhợt dáng người gầy gò đang ngồi trên ghế kinh ngạc nhìn bọn họ.
“Nguyệt công tử, Sở nữ hiệp.” Hắn nhận ra hai người bọn họ, đứng lên chào hỏi, động tác phải đến dùng sức nên chậm chạp.
Sở Lương Âm nhíu mày nhìn khắp phòng hỏi, “Vân Liệt Triệu đâu?”
Mộ Dung Tử Quân hơi sửng sốt, sau đó lắc đầu, “Ta không biết.” Gương mặt tái nhợt có chút dọa người, đặc biệt cộng thêm ngọn đèn trong phòng mờ tối chiếu vào mặt càng khiến hai hốc mắt hắn thêm trũng sâu, giống như như người hít thuốc phiện lâu ngày.
“Không biết? Ngươi ở đây vậy huynh ấy ở đâu?” Sở Lương Âm nói nhấc chân định rời đi, không ngờ Nguyệt Ly Phong ở bên cạnh thò tay ôm lấy eo nàng kéo lại.
“Cái gì?” Sở Lương Âm nghiêng đầu nhìn Nguyệt Ly Phong, trừng mắt lớn, cả gương mặt hết sức dữ tợn.
Nguyệt Ly Phong liếc mắt nhìn nàng nhỏ tiếng nói: “Ta dám cam đoan, nếu cô bước ra ngoài trong nháy mắt cả người sẽ hóa thành tổ ong đấy.”
Sở Lương Âm nghe vậy liền nhìn về phía bên hông cửa, trên vách tường có thứ gì đó nhô ra, thoạt nhìn giống như cục đá mài bình thường, chỗ này có ám khí.
“Nguyệt công tử nói không sai, nơi này không thể tùy tiện ra vào được. Khi nãy cửa mở nên ám khí tự động khởi động, Sở nữ hiệp đem cái khóa khung cửa bên cạnh ấn đi thì ám khí sẽ trở về chỗ cũ.” Mộ Dung Tử Quân đứng lên nói một lúc, sau đó ngồi xuống, lúc nói chuyện tiếng hít thở gấp gáp giống như rất mệt mỏi.
Nghe lời Mộ Dung Tử Quân nói, Sở Lương Âm giơ tay ấn lên cái khóa ngay khung cửa, đá mài nhô ra trên vách tường cũng thu hồi lại.
Hai người đi tới, Nguyệt Ly Phong cẩn thận đẩy cửa chỉ chừa lại một khe hở, không để ánh sáng trong phòng lọt ra ngoài, gây chú ý đến người khác.
Đi vào căn phòng, Sở Lương Âm khoanh tay đi một vòng, nơi này đơn giản đến nỗi không thể đơn giản hơn, vả lại trên bàn còn một bát cơm một tô canh và hai món mặn, nói vậy vừa nãy hai người kia tới đây là để đưa cơm.
Cuối cùng dừng lại bên cái bàn, nàng từ trên cao nhìn xuống Mộ Dung Tử Quân, “Nói đi, có phải đệ đệ ngươi Mộ Dung Tử Tề nổi điên giết chết cả nhà ngươi, sau đó đem ngươi và Vân Liệt Triệu tới đây không?” Miệng lưỡi của nàng có phần giống như xét hỏi.
Biểu hiện của Mộ Dung Tử Quân có phần mờ mịt, “Cô nói người nhà ta đều đã chết?” Hắn không xác định, dường như hắn cũng không rõ đầu đuôi ngọn ngành câu chuyện.
Đuôi mắt Sở Lương Âm khẽ động, “Ngươi không biết? Hay ngươi là đồng lõa với đệ đệ mình? Ngươi không biết người nhà của ngươi ngoài trừ ngươi và đệ đệ ngươi thì tất cả đều đã xuống mồ?”
Mộ Dung Tử Tề quả như bị đả kích, sắc mặt tái nhợt như một tờ giấy, cả người hắn buông lỏng dựa người trên ghế càng thêm yếu đuối, “Nếu những lời cô nói là thật, như vậy chính nó đã giết chết bọn họ.” Hắn nói thật nhỏ nhưng hai người bọn họ đều nghe rõ ràng.
“Hiện tại ta không muốn biết chuyện nhà các người, ta chỉ muốn biết Vân Liệt Triệu ở đâu? Mộ Dung Tử Tề đem các ngươi tới đây, lúc đó Vân Liệt Triệu lại đến tìm ngươi, chẳng lẽ ngươi không thấy huynh ấy?” Sở Lương Âm bực mình xác nhận, vốn tưởng có manh mối, ai dè vừa hỏi Mộ Dung Tử Quân đã nói không biết.
Mộ Dung Tử Quân dùng tay bụm mặt lại, xem ra rất đau khổ, trong mắt Sở Lương Âm hiện ra một tia không đành lòng, “Dù sao chuyện cũng đã xảy ra, ngươi lại bị đưa tới cái nơi biển rộng mênh mông này, bây giờ ngươi phải sống sót, nếu không nhà các ngươi sẽ tuyệt hậu mất.” Tuy nàng đang an ủi người ta nhưng lời nói chẳng dễ nghe tý nào.
“Đây là trên biển?” Mộ Dung Tử Quân hỏi, bộ dạng vừa mê mang vừa đau đớn khiến Sở Lương Âm cứng họng.
“Mộ Dung công tử không biết đây là trên biển sao?” Nguyệt Ly Phong liếc nhìn bộ dạng câm nín của Sở Lương Âm hỏi tiếp.
Lúc này Mộ Dung Tử Quân vẫn còn mù tịt, trong căn phòng chật hẹp này bộ dạng của hắn càng thêm đáng thương, “Ta không biết, lúc tỉnh lại đã phát hiện ở chỗ này, từ đó tới giờ vẫn chưa bước ra ngoài.”
Sở Lương Âm và Nguyệt Ly Phong liếc nhìn nhau, trong mắt hai người hiện lên hai chữ ‘thần kỳ’, Mộ Dung Tử Tề này đúng là có bản lĩnh.
“Vậy ngươi có biết Mộ Dung Tử Tề ở đâu không?” Sở Lương Âm đi thẳng vào vấn đề, hiện tại nàng rất lo lắng không biết Vân Liệt Triệu có bị Mộ Dung Tử Tề ném xuống biển không.
Mộ Dung Tử Quân gật đầu xác nhận, “Nó có tới đây vài lần, nhưng mà…” Nhắc đến Mộ Dung Tử Tề, cảm xúc của Mộ Dung Tử Quân liền trở nên rối loạn lần nữa.
“Nhưng mà cái gì?” Sở Lương Âm hỏi.
“Bệnh của Tử Tề ngày càng nghiêm trọng, không có bệnh làm sao lại giết người nhà chứ.” Hắn ngội dựa vào ghế, nói xong cả người như rút hết sức lực.
Sở Lương Âm không chút bất ngờ, gật đầu nói, “Bởi vì y có bệnh cho nên mới nhốt ngươi ở đây, ngươi có thể hiểu được y sao?” Thoạt nhìn quan hệ giữa Mộ Dung Tử Quân và Mộ Dung Tử Tề không tệ lắm.
Mộ Dung Tử Quân gật đầu đáp, “Ta không trách nó. Nếu nó thật sự đem Vân huynh nhốt ở nơi này khiến các người lo lắng như vậy ta thay nó xin lỗi các người. Nếu nó đến ta sẽ hỏi nó.” Xem ra hắn rất muốn gỡ tội cho Mộ Dung Tử Tề.
Nghe lời hắn nói, Sở Lương Âm buồn cười gần chết, “Mộ Dung Tử Quân ngươi đúng là đơn thuần. Ngươi có biết hiện tại Mạc Thiên Tuyệt và các võ lâm thế gia đều cho người đi tìm Mộ Dung Tử Tề không? Nếu ta đoán không sai bọn họ còn ra lệnh truy sát. Y giết hơn ba trăm nhân mạng của Mộ Dung phủ, ngươi nghĩ những lời ngươi nói có thể làm mọi chuyện trở lại bình thường à? Vả lại Vân Liệt Triệu thật sự bị mất tích, hiện tại chẳng biết y đã đem Vân Liệt Triệu đi đâu, nếu y đã sớm giết chết Vân Liệt Triệu, ngươi tưởng chúng ta nghe một câu xin lỗi của ngươi là hết chuyện sao?”
“Ta…” Mộ Dung Tử Quân nhìn nàng, miệng khó trả lời.
“Ngươi là ca ca ruột thịt của y nên có thể mềm lòng với việc y làm, ta chỉ không thể tưởng tượng nổi y sẽ đối đãi với Vân Liệt Triệu thế nào. Vân Liệt Triệu là bằng hữu của ngươi, huynh ấy đến Mộ Dung phủ là vì tìm ngươi, không ngờ lại bị đệ đệ ngươi bắt chẳng rõ sống chết, ngươi không hề có chút lo lắng nào sao? Ngươi chỉ nghĩ đệ đệ mình khó xử, không nghĩ những người khác cũng thế à, Vân Liệt Triệu có bằng hữu như ngươi đúng là thất bại.” Nàng vỗ lên bàn một cái, tạo ra tiếng động lớn, cả người Mộ Dung Tử Quân run lên, sau đó cúi đầu không nói lời nào.
“Mộ Dung công tử coi trọng tình thân chúng ta có thể hiểu, nhưng Lục sư thúc cũng rất quan trọng đối với Tùng Vụ môn. Trước mắt không ai biết sống chết của thúc ấy thế nào, trong lòng Thất sư thúc rất nôn nóng hi vọng Mộ Dung công tử có thể hiểu cho. Nếu ở đây không có Lục sư thúc, vậy chúng ta đành phải đi tìm tam công tử Mộ Dung hỏi cho rõ ràng.” Lời nói của Nguyệt Ly Phong vừa nhẹ nhàng vừa nặng nề, khiến người ta không thể phản bác trái lại còn cảm thấy áy náy.
“Nguyệt công tử, Sở nữ hiệp ta thật sự không biết. Hôm đó ta và Vân huynh từ linh đường trở về Lãm Hương trai đến nửa đêm thì nghe được tiếng đánh nhau, ta và Vân huynh đi ra ngoài xem thử, ta lo lắng cho an nguy của mẫu thân nên chạy đi tìm bà ấy nhưng không ngờ Tử Tề đánh ta ngất xỉu. Đợi ta tỉnh lại đã ở chỗ ày, trong khoảng thở gian này ta vẫn ở đây chưa từng bước ra ngoài.” Hắn thở dài, cả người như có sương mù vây quanh.
“Mộ Dung huynh nói ở đây gặp qua Tam công tử vài lần, không biết y có đề cập đến Lục sư thúc không?” Nguyệt Ly Phong hỏi, giọng điệu ôn hòa.
Mộ Dung Tử Quân suy nghĩ, sau đó lắc đầu, “Không có.”
“Được rồi, ngươi đừng có nhiều lời với hắn nữa. Biết chúng ta sẽ đối phó đệ đệ, làm sao hắn có thể nói thật chứ.” Sở Lương Âm không kiên nhẫn trách mắng, Nguyệt Ly Phong cũng không hỏi nữa.
“Mộ Dung Tử Quân, Sở Lương Âm ta là người có tác phong làm việc thế nào nhất định ngươi cũng biết, nếu ta không tìm thấy Vân Liệt Triệu trên hòn đảo này, ta nhất định sẽ bắt Mộ Dung Tử Tề. Ta mặc kệ y có trúng tà hay phân liệt nhân cách, nếu không giao Vân Liệt Triệu ra thì y chắc chắn phải chết.” Sở Lương Âm hù dọa, dứt lời sãi bước đi ra ngoài cửa.
“Sở nữ hiệp…” Mộ Dung Tử Quân đột nhiên mở miệng gọi Sở Lương Âm, hắn muốn đứng lên nhưng chẳng có sức lực nào.
Sở Lương Âm dừng lại nhưng cũng không quay đầu nhìn Mộ Dung Tử Quân, “Nhớ ra cái gì à? Cơ hội chỉ đến một lần, nếu ngươi không nắm chắc, Sở Lương Âm ta tuyệt đối có bản lĩnh khiến ngươi chết ở đây mà không ai hay biết.”
Mộ Dung Tử Quân cúi đầu thở dài, “Cứ cách năm ngày Tử Tề đến đây một lần, chỉ khi nào bệnh tình nó bớt thì mới tới, ta nghĩ nó cũng sợ bản thân mất khống chế mà ra tay với ta. Không bằng như vậy đi, ngày mai vừa vặn là ngày thứ năm nó tới đây, ngày mai hai vị đến đây đi. Đợi lúc nó bình tĩnh có khi sẽ nói cho hai vị biết tung tích Vân huynh.”
Sở Lương Âm nhếch môi, Nguyệt Ly Phong ở bên kia nhẹ nhõm đáp, “Làm phiền Mộ Dung công tử, nếu như Tam công tử có thể nói hành tung Lục sư thúc, hơn nữa Lục sư thúc bình an vô sự, Thất sư thúc sẽ ở trước mặt Mạc minh chủ nói vài lời giúp Tam công tử.” Hắn không nói mình mà nói Sở Lương Âm, nhưng đối với tâm tử của Mộ Dung Tử Tề, có lẽ người giúp được bọn họ e rằng cũng chỉ có một mình Sở Lương Âm không sợ trời không sợ đất mà thôi.
“Cảm ơn hai người.” Mộ Dung Tử Quân gật đầu, tựa đầu vào chỗ cũ, cả người như mất đi sức sống.
Hai người đi ra ngoài không quên đóng cửa phòng đá giam giữ Mộ Dung Tử Quân, đám mây nơi chân trời trắng xóa, hai người đi con đường cũ trở về ngọn núi kia, một đêm này không làm kinh động bất cứ kẻ nào.
“Ngươi có cảm thấy lời nói của Mộ Dung Tử Quân đáng tin không?” Sở Lương Âm không tin tưởng Mộ Dung Tử Quân lắm, nếu như ngày mai chỉ là một cái bẫy, đối phương lại nhiều người như vậy, nàng lại không có vũ khí trên tay, rất dễ bị thua thiệt.
“Năm phần thôi.” Nguyệt Ly Phong trả lời, xem ra hắn cũng không tin.
“Lão nương cũng không tin được, nói không chừng chúng ta đi rồi hắn ở sau lưng cho người đi mật báo.” Tùy tiện bẻ một nhánh cây ven đường, dùng hai ngón tay đan xen vào nhau.
“Hôm nay đừng ở chỗ này đợi, đổi nơi khác đi.” Nguyệt Ly Phong nói, đêm tối mịt không nhìn thấy rõ sắc mặt của hắn.
“Ừm.” Sở Lương Âm đồng ý, hai người đi xuống núi, ban ngày hôm nay phải tìm một nơi khác ẩn náu.
Hai người không trở về bờ biển hay con sống nữa mà đi về hướng Bắc, xuyên qua rừng cây rậm rạp, sau đó quyết định dừng lại, trước mắt xuất hiện biển rộng mênh mông, còn vị trí bọn họ chọn lựa là vách núi chót vót.
Phía sau là rừng cây um tùm, dưới chân là vách đá thẳng đứng, đằng xa là biển cả cuồn cuộn gió, phong cảnh nơi này thật đẹp.
“Mộ Dung Tử Tề cũng thật biết lựa chỗ tốt, so với Song Khuyết của Kiếm Thánh còn tốt hơn nhiều.” Sở Lương Âm đi tới mép vách đá, đặt mông ngồi xuống, thuận tiện đem hai chân duỗi xuống dưới, cặp đùi lủng lẳng, giờ phút này chỉ cần nàng bước về trước một tấc thôi sẽ ôm trọn biển khơi rộng lớn.
Nguyệt Ly Phong dừng lại bên cạnh nàng, ống tay áo bay bay, giống như muốn gió cuốn đi, “Kiếm Thánh là tỉnh ngộ, Mộ Dung Tử Tề là chạy trối chết, không thể đánh đồng với nhau được.”
Sở Lương Âm quay đầu nhìn hắn, hơi nheo mắt lại, “Làm sao ngươi biết Kiếm Thánh là giác ngộ?”
“Hóa Nghiệt đình chẳng phải là giác ngộ sao?” Hắn ngồi xổm xuống, ngồi sát Sở Lương Âm, khóe môi cong lên, ánh mắt nhàn nhàn ý cười.
Sở Lương Âm nhìn gương mặt hắn, đuôi lông mày hơi nhíu lại, “Không sai, ông ấy chính là giác ngộ ăn năn hối lỗi vì những ác nghiệt trước đây của mình.”
“Nhưng ông ấy đã làm gì chứ?” Nguyệt Ly Phong cũng ngồi xuống, nhưng không đem hai cả chân lủng lẳng trên vách đá mà ngồi xếp bằng so với nàng thì lịch sự hơn nhiều.
“Vì sao phải nói cho ngươi biết? Lỡ ngươi đi nhiều chuyện thì sao?” Nàng quay đầu nhìn biển rộng xa xa, mặt mày có thêm vài phần đắc ý.
Nguyệt Ly Phong không hề buồn bực, trái lại cười nhạt nhìn biển nói, “Không biết bọn họ có tìm được nơi này không?”
“Ngươi xác định bọn họ không bị sóng đánh chết?” Nói đến vấn đề này, tâm tình Sở Lương Âm có phần nặng trĩu, nếu thuyền thật sự bị phá hỏng, nói không chừng chỉ có hai người bọn họ là gặp may mắn.
“Không đâu, còn có Ninh giáo chủ mà.” Hắn khẳng định.
“Ninh Tùy Phong? Xem ra ngươi cũng xem trọng hắn lắm. Nhưng ta cảm thấy chưa chắc hắn đã là người tốt, đối với hắn mà nói sống chết của người khác không liên quan tới mình.” Nàng không biết nhiều về Ninh Tuy Phong nhưng bộ dạng kiêu căng của ngươi kia, chẳng lẽ thật sự đại phát từ bi mà đi cứu kẻ khác?
“Cô sai rồi, Ninh giáo chủ nhất định sẽ cứu. Tính tình hắn kiêu căng nhưng không có nghĩa là máu lạnh vô tình.” Nguyệt Ly Phong nói cũng có lý, nhưng cuối cùng không biết hiện tại bọn họ thế nào.
“Đối với máu lạnh vô tình bọn họ làm sao so được với ngươi.” Sở Lương Âm xoay qua nhìn hắn, mặt mày cong cong, cười chế nhạo nói.
Nguyệt Ly Phong hơi nghiêng đầu, bắt chước nụ cười đặc sắc của Sở Lương Âm, mặt mày cong cong nhưng hết sức xinh đẹp, “Mỗi lần cô khích lệ ta, ta đều có cảm giác chưa đủ. Vì để cô không nghi ngờ, ta phải cố gắng hơn nữa.” Hắn trào phúng nhưng ngữ điệu lại đáng yêu.
“Thật à?” Nhìn bộ dạng của hắn, Sở Lương Âm có chịu bực mình, không phải vì hắn bắt chước nàng mà bởi vì vẻ mặt xinh đẹp kia.
“Đợi sau này ta già đi, cũng phải tìm một nơi như vậy dưỡng lão, mỗi ngày chẳng làm gì cứ ngắm phong cảnh cũng đủ thỏa mãn.” Gió biển thổi qua, mái tóc hai bên má nàng bay phất phới, nước da trắng ngà càng khiến nàng thêm đẹp mắt.
Nguyệt Ly Phong hơi híp mắt, nhìn một bên gò má của nàng, sợi tóc kia không ngừng lay động, khóe môi khẽ nhếch.
“Vậy Ngũ sư thúc cũng phải đi theo cô rồi.” Nguyệt Ly Phong dời tầm mắt đi chỗ khác, một bên nhàn nhạt nói.
“Hử? Kha Mậu Sơn? Việc này liên quan gì tới huynh ấy?” Sở Lương Âm nhíu mày nhìn hắn, cả khuôn mặt như có thêm phần sắc bén.
Nguyệt Ly Phong cười cười, “Sư phụ nói rồi, muốn lựa chọn ngày lành tháng tốt ấn định hôn sự của cô và Ngũ sư thúc.” Nhìn gương mặt khó chịu của nàng, hắn vẫn mỉm cười liên tục.
“Đầu của sư phụ ngươi bị cửa kẹp rồi à? Lúc nào bà đây nói sẽ thành thân với Kha Mậu Sơn?” Sở Lương Âm không còn lời nào để nói, mỗi lần trở về núi là Tưởng Cảnh Nham lại nói tới chuyện này, nàng đã bảo không cần nhắc lại, không nghĩ tới người này đi đâu cũng nói.
“Không phải sư công khâm điểm à?” Nguyệt Ly Phong cũng rất vô tội, hắn chỉ nghe người ta nói thôi.
“Năm đó sư phụ chỉ thuận miệng nói thôi, mười năm trước ông ấy còn muốn Vân Liệt Triệu cưới ta nữa kìa!” Sở Lương Âm bó tay, nếu mỗi lần sư phụ nói Tưởng Cảnh Nham liền đi an bày, vậy thì hiện tại nàng đã sớm gả cho không dưới mười người.
“Vậy khi nào về núi cô nói cho sư phụ đi, ông ấy rất nghiêm túc đối với chuyện này.” Nguyệt Ly Phong tư vấn, trong giọng nói bày tỏ đồng tình với Sở Lương Âm.
“Đầu óc sư phụ ngươi đúng là có vấn đề, bản thân không lấy vợ thì thôi, cần gì phải đi làm mai lung tung thế không biết. Huynh ấy tưởng mình là Nguyệt lão à, nhất định phải se duyên từng người một.” Sở Lương Âm tiếp tục lầm bẩm, nàng chẳng còn lời nào để nói với Tưởng Cảnh Nham.
Nguyệt Ly Phong chỉ nhàn nhạt cười, không đưa ra bình luận nào.
“Huynh ấy còn nói gì không? Huynh ấy có đến chỗ sư phụ xin chỉ thị không?” Sở Lương Âm hỏi, hi vọng từ chỗ Nguyệt Ly Phong biết được tin tức.
Nguyệt Ly Phong lắc đầu, “Vậy cũng chưa nói, nhưng mà có vẻ ông ấy rất cố chấp tác hợp cô với Ngũ sư thúc.”
“Bệnh nặng quá rồi.” Ánh mắt Sở Lương Âm sắc như đao, nếu lúc này Tưởng Cảnh Nham có ở đây, chắc chắn hắn sẽ bị Sở Lương Âm róc xương lóc thịt không biết bao nhiêu lần.
“Sư phụ cũng là có ý tốt, cô lớn tuổi làm huynh trưởng như ông ấy tất nhiên phải có suy xét.” Nguyệt Ly Phong bắt đầu vì sư phụ mình mà bào chữa.
“Ai lớn tuổi?” Sở Lương Âm vừa nghe đã thấy mất hứng, nàng mới mười tám tuổi chỗ nào già đâu?
“Trái lớn cưới vợ gái lớn gả chồng, không phải nói cô già sao?” Nguyệt Ly Phong lắc đầu, có chút bất đắc dĩ.
“Đó là chuyện của ta, không liên quan đến người khác.” Nàng quay đầu nhìn nơi khác, hừ lạnh một tiếng.
“Ừm cô nói có lý.” Nguyệt Ly Phong thuận thế nói, không chọc nàng nữa.
Những con sóng trên biển không lớn không nhỏ, nhưng cũng đủ để mặt nước lay động, nước biển đánh vào vách đá, phát ra âm thanh thật lớn, mặc dù vậy nhưng rơi vào lỗ tai người nghe lại có tác dụng bình thản tâm trí.
Sở Lương Âm bình tĩnh trở lại, Nguyệt Ly Phong cũng không nói gì nữa, hai người nhìn biển khơi, một ngày như thế từ từ trôi qua.
Nhưng mà, tiếng động dị thường vang lên khiến hai người bọn họ chú ý, cả hai đồng thời quay đầu nhìn về rừng cây nơi phát ra âm thanh lạ đó, đồng thời cảnh giác đứng lên. Phía sau là biển, ở nơi này hai người không có đường lui lại.
Trong đêm tối, hòn đảo đen kịt không ánh sáng nhưng ở nơi cao hơn một chút lại có đèn đuốc sáng choang, ngay cả hoa viên ở dãy phòng ốc cao sang kia cũng được thắp đèn, ở chỗ nào là đêm đen chứ.
Sở Lương Âm và Nguyệt Ly Phong ngồi ngẩn ra ở một góc đối diện đỉnh núi từ trưa đến giờ, trong lúc này, hai người bọn họ từng trao đổi về nơi ẩn thân vài lần, đúng như dự đoán đã có người đi kiểm tra toàn bộ hòn đảo. Một đội rồi lại một đội tới, lật qua lật lại lục soát tất cả mọi ngõ ngách trên hòn đảo. Chỉ có điều việc ẩn núp đối với hai người kia mà nói chỉ là chuyện cỏn con, cho nên trải qua một buổi chiều đến tối, hai người vẫn ở trên đỉnh núi kia không để lại động tĩnh nào.
“Từ chỗ này đi xuống, ngươi đi hướng đông, ta đi hướng tây. Nếu muốn nhốt ai đó, ta cảm thấy mấy tảng đá bên dưới kia là nơi lý tưởng nhất.” Ngồi trên tảng đá cách mấy bụi cây cối, Sở Lương Âm chỉ tay về phía hư không.
Nguyệt Ly Phong đứng bên cạnh nàng, sắc mặt tĩnh lặng như nước, “Tách ra rất nguy hiểm, nếu làm kinh động bọn họ, lấy sức của một người khó mà toàn mạng trở về.” Hắn nói, xem ra không tán thành cách sắp xếp của Sở Lương Âm.
Sở Lương Âm nghiêng đầu hất cằm lên nhìn hắn, “Bà đây làm sao có thể đảm bảo nếu chúng ta đi với nhau làm kinh động bọn họ ngươi sẽ không chạy trốn trước?”
Nguyệt Ly Phong cũng cúi đầu nhìn nàng, ánh mắt dừng lại hai giây, sau đó khẽ cười một tiếng, “Nếu nói người đầu tiên chạy trốn, đó cũng phải là cô chứ không phải ta.”
Đuôi lông mày Sở Lương Âm nhếch lên, “Tốt nhất ngươi nên giữ lời.” Nàng thu hồi tầm mắt không nhìn hắn nữa, nhìn về nơi thắp đèn sáng trưng kia, nói thật nàng rất muốn biết người nào ở đó.
“Nếu so sánh trình độ giữ chữ tín, ta tuyệt đối không phải là người nói hai lời.” Nguyệt Ly Phong đáp, giọng điệu nhẹ nhàng, vì thế lời nói là để cam đoan mình là người giữ chữ tín nhưng nếu xét về tương đối hắn vẫn tốt hơn so với Sở Lương Âm.
Sở Lương Âm giễu cợt nhún vai, “So với ngươi, bà đây tuyệt đối là người quang minh lỗi lạc.” Nàng không cho là vậy, vẫn cố chấp với ý niệm Nguyệt Ly Phong là kẻ tiểu nhân.
Nguyệt Ly Phong mím môi, khóe môi cong lên, hiện tại những lời Sở Lương Âm nói lọt vào tai hắn hoàn toàn như gãi ngứa.
“Đi thôi nhưng tên tiểu tử ngươi phải nhớ, nếu kinh động bọn họ, đừng hòng chạy trốn phải ở phía trước che chắn cho ta.” Sở Lương Âm nhảy từ trên tảng đá xuống, chợt ngoảnh lại đưa tay chỉ vào mũi Nguyệt Ly Phong, giọng nói của nàng hung hăng, đôi mắt trừng lớn, giống như nếu Nguyệt Ly Phong không giữ lời nàng sẽ làm thịt hắn.
“Chỉ cần cô không cố tình làm kinh động người khác thì ta đã cảm ơn trời đất lắm rồi.” Hắn giơ tay phải lên, dùng hai ngón tay kẹp lấy ngón tay Sở Lương Âm đang chỉ vào mũi mình đẩy ra chỗ khác.
Sở Lương Âm rút tay về, hừ lạnh một tiếng xoay người đi xuống núi, Nguyệt Ly Phong lẽo đẽo đi phía sau.
Đi xuống núi đập vào mắt là một con sông rộng chừng một thước. Hai bên bờ dùng những tảng đá chỉnh tề trơn nhẵn đắp thành đê ngăn.
Bóng dáng hai người như chim bay nhẹ nhàng phóng qua con sông, không tiếng động rơi xuống bên bờ đối diện.
Sau đó hai bóng người thấp thoáng trong đêm cách xa con sông mà tiến gần đến quần cư kiến trúc kia.
Xung quanh là một bức tường hàng rào, phía ngoài không có ai canh giữa, trên tường chỉ treo vỏn vẹn một cây đèn, ánh sáng phát ra không lớn lắm, mờ mờ ảo ảo.
Hai dáng hai người ở cùng một chỗ, leo tường ở nơi ngọn đèn không chiếu đến, không một tiếng động chỉ để lại một luồng gió thổi qua trong tích tắc.
Nhảy xuống bên kia trúng ngay tảng đá trơn bóng bằng phẳng, cách chừng mấy trăm thước lại có một dãy nhà làm bằng đá, không biết những căn phòng đá sơn phết màu đen kia dùng để làm gì.
Hai bóng người dễ dàng đi sát theo bờ tường đến gần căn phòng như ban ngày, nơi này ít người không giống như những phủ đệ khác thường xuyên có hạ nhân đi tuần tra.
Từ phía bờ tường nhìn qua thấy rõ kiến trúc cao nhất sáng nhất, xem ra cũng là nơi nguy hiểm nhất.
“Nguyệt Ly Phong, ngươi thử đi vào một phòng xem, mấy căn phòng đó dùng làm gì thế?” Những ngôi nhà đá này được xây dựng ngay ngắn và có khoảng cách nhất định, không có treo đèn tường không người trông coi, nhìn thế nào cũng không giống nơi giam giữ.
Nguyệt Ly Phong nhàn nhạt nhìn nàng một cái, nhỏ tiếng nói: “Phía trên.”
“Phía trên? Ngươi xác định phía trên có kỳ quặc?” Có khoảng năm dãy nhà đá, đây là dãy thứ ba, không biết hai dãy còn lại có phát hiện gì không.
“Đi thì sẽ biết.” Nguyệt Ly Phong đè thấp giọng nói, khoảng cách hai người rất gần, lúc hắn nói chuyện hơi thở phả lên trên má trái nàng.
Sở Lương Âm ghét bỏ phủi phủi ra nói: “Vậy đi xem thử, dù sao ngươi cũng là kẻ chống đỡ.” Nàng lẩm bẩm một tiếng, sau đó bước lên trước, bước chân nhẹ nhàng im lặng như mèo.
Hai người đi tới nhà đá cao nhất, quả thực trông thấy điều gì đó không tầm thường, bởi vì trước một căn nhà, có hai người khác, một người đẩy cửa vào, người còn lại bưng mâm đồ. Tiếng vang nặng nề trôi qua, cửa đá mở ra, ánh sáng bên trong theo đó lọt ra ngoài, xem ra bên trong thật sự có người.
Người bưng mâm đồ đi vào trong, người mở cửa vẫn đứng đó, mấy chục giây sau người kia ra tới, mâm đồ trống trơn, có lẽ đã để cho người bên trong.
Đợi người nọ đi ra, người mở cửa lại một lần nữa đóng cửa, cánh cửa làm bằng đá nên âm thanh hết sức ồ ồ khó nghe.
Hai người kia đi men theo con đường phía ngoài.
Sở Lương Âm và Nguyệt Ly Phong nín thở đứng trong chỗ tối, đợi hai người kia đi khuất mới dám hô hấp trở lại.
“Có cửa, đi xem thử.” Sở Lương Âm gấp gáp nói, vừa không thấy bóng dáng hai người kia nàng đã nhanh chóng chạy ra, tựa như chuồn chuồn lướt nước, nhẹ nhàng đi tới căn nhà đá.
Nguyệt Ly Phong đi phía sau, hai người đứng ngay căn nhà đá vừa nãy hai người kia dừng lại, khẽ liếc nhìn nhau một cái, Sở Lương Âm giơ tay đẩy cửa vào.
Thế nhưng không đẩy được, nàng kinh ngạc quay đầu nhìn Nguyệt Ly Phong, “Ngươi thử xem?”
Nguyệt Ly Phong bước lên trước, đưa tay dùng sức đẩy thử cũng không nhúc nhích.
“Kỳ lạ, vừa nãy người nọ đẩy ra dễ dàng lắm mà.” Sở Lương Âm lắc cổ một cái, hai tay ôm trước ngực nghiên cứu cửa đá.
“Cô đẩy ở đây, ta đẩy chỗ này.” Nguyệt Ly Phong nhìn ra gì đó, kéo tay Sở Lương Âm đặt bên dưới cửa đá còn tay phải hắn để phía trên, hai người đồng thời dùng sức, bên trong cửa đá răng rắc một tiếng như tiếng chìa khóa mở cửa, sau đó hai người đều cảm thấy thả lỏng, cửa đá bên kia chậm rãi dời đi.
Cửa đá quá dầy, tiếng cửa mở ken két một cái hai người đồng thời thu tay, âm thanh lập tức dừng lại, Sở Lương Âm từ từ cửa, ánh sáng từ ngọn đèn dầu bên trong đổ xuống tới, đánh vào trên mặt, khiến nàng nheo mắt lại.
Đập vào mắt là cảnh tượng khiến Sở Lương Âm phải dừng lại, sau đó lách người để Nguyệt Ly Phong nhìn, quả nhiên hắn vừa nhìn thấy bên trong cũng ngạc nhiên, “Mộ Dung công tử?”
Diện tích căn phòng đá không lớn, có một ngọn đèn treo trên vách tường chiếu sáng, trong phòng có một bàn một ghế một giường, lúc này có một nam tử gương mặt tái nhợt dáng người gầy gò đang ngồi trên ghế kinh ngạc nhìn bọn họ.
“Nguyệt công tử, Sở nữ hiệp.” Hắn nhận ra hai người bọn họ, đứng lên chào hỏi, động tác phải đến dùng sức nên chậm chạp.
Sở Lương Âm nhíu mày nhìn khắp phòng hỏi, “Vân Liệt Triệu đâu?”
Mộ Dung Tử Quân hơi sửng sốt, sau đó lắc đầu, “Ta không biết.” Gương mặt tái nhợt có chút dọa người, đặc biệt cộng thêm ngọn đèn trong phòng mờ tối chiếu vào mặt càng khiến hai hốc mắt hắn thêm trũng sâu, giống như như người hít thuốc phiện lâu ngày.
“Không biết? Ngươi ở đây vậy huynh ấy ở đâu?” Sở Lương Âm nói nhấc chân định rời đi, không ngờ Nguyệt Ly Phong ở bên cạnh thò tay ôm lấy eo nàng kéo lại.
“Cái gì?” Sở Lương Âm nghiêng đầu nhìn Nguyệt Ly Phong, trừng mắt lớn, cả gương mặt hết sức dữ tợn.
Nguyệt Ly Phong liếc mắt nhìn nàng nhỏ tiếng nói: “Ta dám cam đoan, nếu cô bước ra ngoài trong nháy mắt cả người sẽ hóa thành tổ ong đấy.”
Sở Lương Âm nghe vậy liền nhìn về phía bên hông cửa, trên vách tường có thứ gì đó nhô ra, thoạt nhìn giống như cục đá mài bình thường, chỗ này có ám khí.
“Nguyệt công tử nói không sai, nơi này không thể tùy tiện ra vào được. Khi nãy cửa mở nên ám khí tự động khởi động, Sở nữ hiệp đem cái khóa khung cửa bên cạnh ấn đi thì ám khí sẽ trở về chỗ cũ.” Mộ Dung Tử Quân đứng lên nói một lúc, sau đó ngồi xuống, lúc nói chuyện tiếng hít thở gấp gáp giống như rất mệt mỏi.
Nghe lời Mộ Dung Tử Quân nói, Sở Lương Âm giơ tay ấn lên cái khóa ngay khung cửa, đá mài nhô ra trên vách tường cũng thu hồi lại.
Hai người đi tới, Nguyệt Ly Phong cẩn thận đẩy cửa chỉ chừa lại một khe hở, không để ánh sáng trong phòng lọt ra ngoài, gây chú ý đến người khác.
Đi vào căn phòng, Sở Lương Âm khoanh tay đi một vòng, nơi này đơn giản đến nỗi không thể đơn giản hơn, vả lại trên bàn còn một bát cơm một tô canh và hai món mặn, nói vậy vừa nãy hai người kia tới đây là để đưa cơm.
Cuối cùng dừng lại bên cái bàn, nàng từ trên cao nhìn xuống Mộ Dung Tử Quân, “Nói đi, có phải đệ đệ ngươi Mộ Dung Tử Tề nổi điên giết chết cả nhà ngươi, sau đó đem ngươi và Vân Liệt Triệu tới đây không?” Miệng lưỡi của nàng có phần giống như xét hỏi.
Biểu hiện của Mộ Dung Tử Quân có phần mờ mịt, “Cô nói người nhà ta đều đã chết?” Hắn không xác định, dường như hắn cũng không rõ đầu đuôi ngọn ngành câu chuyện.
Đuôi mắt Sở Lương Âm khẽ động, “Ngươi không biết? Hay ngươi là đồng lõa với đệ đệ mình? Ngươi không biết người nhà của ngươi ngoài trừ ngươi và đệ đệ ngươi thì tất cả đều đã xuống mồ?”
Mộ Dung Tử Tề quả như bị đả kích, sắc mặt tái nhợt như một tờ giấy, cả người hắn buông lỏng dựa người trên ghế càng thêm yếu đuối, “Nếu những lời cô nói là thật, như vậy chính nó đã giết chết bọn họ.” Hắn nói thật nhỏ nhưng hai người bọn họ đều nghe rõ ràng.
“Hiện tại ta không muốn biết chuyện nhà các người, ta chỉ muốn biết Vân Liệt Triệu ở đâu? Mộ Dung Tử Tề đem các ngươi tới đây, lúc đó Vân Liệt Triệu lại đến tìm ngươi, chẳng lẽ ngươi không thấy huynh ấy?” Sở Lương Âm bực mình xác nhận, vốn tưởng có manh mối, ai dè vừa hỏi Mộ Dung Tử Quân đã nói không biết.
Mộ Dung Tử Quân dùng tay bụm mặt lại, xem ra rất đau khổ, trong mắt Sở Lương Âm hiện ra một tia không đành lòng, “Dù sao chuyện cũng đã xảy ra, ngươi lại bị đưa tới cái nơi biển rộng mênh mông này, bây giờ ngươi phải sống sót, nếu không nhà các ngươi sẽ tuyệt hậu mất.” Tuy nàng đang an ủi người ta nhưng lời nói chẳng dễ nghe tý nào.
“Đây là trên biển?” Mộ Dung Tử Quân hỏi, bộ dạng vừa mê mang vừa đau đớn khiến Sở Lương Âm cứng họng.
“Mộ Dung công tử không biết đây là trên biển sao?” Nguyệt Ly Phong liếc nhìn bộ dạng câm nín của Sở Lương Âm hỏi tiếp.
Lúc này Mộ Dung Tử Quân vẫn còn mù tịt, trong căn phòng chật hẹp này bộ dạng của hắn càng thêm đáng thương, “Ta không biết, lúc tỉnh lại đã phát hiện ở chỗ này, từ đó tới giờ vẫn chưa bước ra ngoài.”
Sở Lương Âm và Nguyệt Ly Phong liếc nhìn nhau, trong mắt hai người hiện lên hai chữ ‘thần kỳ’, Mộ Dung Tử Tề này đúng là có bản lĩnh.
“Vậy ngươi có biết Mộ Dung Tử Tề ở đâu không?” Sở Lương Âm đi thẳng vào vấn đề, hiện tại nàng rất lo lắng không biết Vân Liệt Triệu có bị Mộ Dung Tử Tề ném xuống biển không.
Mộ Dung Tử Quân gật đầu xác nhận, “Nó có tới đây vài lần, nhưng mà…” Nhắc đến Mộ Dung Tử Tề, cảm xúc của Mộ Dung Tử Quân liền trở nên rối loạn lần nữa.
“Nhưng mà cái gì?” Sở Lương Âm hỏi.
“Bệnh của Tử Tề ngày càng nghiêm trọng, không có bệnh làm sao lại giết người nhà chứ.” Hắn ngội dựa vào ghế, nói xong cả người như rút hết sức lực.
Sở Lương Âm không chút bất ngờ, gật đầu nói, “Bởi vì y có bệnh cho nên mới nhốt ngươi ở đây, ngươi có thể hiểu được y sao?” Thoạt nhìn quan hệ giữa Mộ Dung Tử Quân và Mộ Dung Tử Tề không tệ lắm.
Mộ Dung Tử Quân gật đầu đáp, “Ta không trách nó. Nếu nó thật sự đem Vân huynh nhốt ở nơi này khiến các người lo lắng như vậy ta thay nó xin lỗi các người. Nếu nó đến ta sẽ hỏi nó.” Xem ra hắn rất muốn gỡ tội cho Mộ Dung Tử Tề.
Nghe lời hắn nói, Sở Lương Âm buồn cười gần chết, “Mộ Dung Tử Quân ngươi đúng là đơn thuần. Ngươi có biết hiện tại Mạc Thiên Tuyệt và các võ lâm thế gia đều cho người đi tìm Mộ Dung Tử Tề không? Nếu ta đoán không sai bọn họ còn ra lệnh truy sát. Y giết hơn ba trăm nhân mạng của Mộ Dung phủ, ngươi nghĩ những lời ngươi nói có thể làm mọi chuyện trở lại bình thường à? Vả lại Vân Liệt Triệu thật sự bị mất tích, hiện tại chẳng biết y đã đem Vân Liệt Triệu đi đâu, nếu y đã sớm giết chết Vân Liệt Triệu, ngươi tưởng chúng ta nghe một câu xin lỗi của ngươi là hết chuyện sao?”
“Ta…” Mộ Dung Tử Quân nhìn nàng, miệng khó trả lời.
“Ngươi là ca ca ruột thịt của y nên có thể mềm lòng với việc y làm, ta chỉ không thể tưởng tượng nổi y sẽ đối đãi với Vân Liệt Triệu thế nào. Vân Liệt Triệu là bằng hữu của ngươi, huynh ấy đến Mộ Dung phủ là vì tìm ngươi, không ngờ lại bị đệ đệ ngươi bắt chẳng rõ sống chết, ngươi không hề có chút lo lắng nào sao? Ngươi chỉ nghĩ đệ đệ mình khó xử, không nghĩ những người khác cũng thế à, Vân Liệt Triệu có bằng hữu như ngươi đúng là thất bại.” Nàng vỗ lên bàn một cái, tạo ra tiếng động lớn, cả người Mộ Dung Tử Quân run lên, sau đó cúi đầu không nói lời nào.
“Mộ Dung công tử coi trọng tình thân chúng ta có thể hiểu, nhưng Lục sư thúc cũng rất quan trọng đối với Tùng Vụ môn. Trước mắt không ai biết sống chết của thúc ấy thế nào, trong lòng Thất sư thúc rất nôn nóng hi vọng Mộ Dung công tử có thể hiểu cho. Nếu ở đây không có Lục sư thúc, vậy chúng ta đành phải đi tìm tam công tử Mộ Dung hỏi cho rõ ràng.” Lời nói của Nguyệt Ly Phong vừa nhẹ nhàng vừa nặng nề, khiến người ta không thể phản bác trái lại còn cảm thấy áy náy.
“Nguyệt công tử, Sở nữ hiệp ta thật sự không biết. Hôm đó ta và Vân huynh từ linh đường trở về Lãm Hương trai đến nửa đêm thì nghe được tiếng đánh nhau, ta và Vân huynh đi ra ngoài xem thử, ta lo lắng cho an nguy của mẫu thân nên chạy đi tìm bà ấy nhưng không ngờ Tử Tề đánh ta ngất xỉu. Đợi ta tỉnh lại đã ở chỗ ày, trong khoảng thở gian này ta vẫn ở đây chưa từng bước ra ngoài.” Hắn thở dài, cả người như có sương mù vây quanh.
“Mộ Dung huynh nói ở đây gặp qua Tam công tử vài lần, không biết y có đề cập đến Lục sư thúc không?” Nguyệt Ly Phong hỏi, giọng điệu ôn hòa.
Mộ Dung Tử Quân suy nghĩ, sau đó lắc đầu, “Không có.”
“Được rồi, ngươi đừng có nhiều lời với hắn nữa. Biết chúng ta sẽ đối phó đệ đệ, làm sao hắn có thể nói thật chứ.” Sở Lương Âm không kiên nhẫn trách mắng, Nguyệt Ly Phong cũng không hỏi nữa.
“Mộ Dung Tử Quân, Sở Lương Âm ta là người có tác phong làm việc thế nào nhất định ngươi cũng biết, nếu ta không tìm thấy Vân Liệt Triệu trên hòn đảo này, ta nhất định sẽ bắt Mộ Dung Tử Tề. Ta mặc kệ y có trúng tà hay phân liệt nhân cách, nếu không giao Vân Liệt Triệu ra thì y chắc chắn phải chết.” Sở Lương Âm hù dọa, dứt lời sãi bước đi ra ngoài cửa.
“Sở nữ hiệp…” Mộ Dung Tử Quân đột nhiên mở miệng gọi Sở Lương Âm, hắn muốn đứng lên nhưng chẳng có sức lực nào.
Sở Lương Âm dừng lại nhưng cũng không quay đầu nhìn Mộ Dung Tử Quân, “Nhớ ra cái gì à? Cơ hội chỉ đến một lần, nếu ngươi không nắm chắc, Sở Lương Âm ta tuyệt đối có bản lĩnh khiến ngươi chết ở đây mà không ai hay biết.”
Mộ Dung Tử Quân cúi đầu thở dài, “Cứ cách năm ngày Tử Tề đến đây một lần, chỉ khi nào bệnh tình nó bớt thì mới tới, ta nghĩ nó cũng sợ bản thân mất khống chế mà ra tay với ta. Không bằng như vậy đi, ngày mai vừa vặn là ngày thứ năm nó tới đây, ngày mai hai vị đến đây đi. Đợi lúc nó bình tĩnh có khi sẽ nói cho hai vị biết tung tích Vân huynh.”
Sở Lương Âm nhếch môi, Nguyệt Ly Phong ở bên kia nhẹ nhõm đáp, “Làm phiền Mộ Dung công tử, nếu như Tam công tử có thể nói hành tung Lục sư thúc, hơn nữa Lục sư thúc bình an vô sự, Thất sư thúc sẽ ở trước mặt Mạc minh chủ nói vài lời giúp Tam công tử.” Hắn không nói mình mà nói Sở Lương Âm, nhưng đối với tâm tử của Mộ Dung Tử Tề, có lẽ người giúp được bọn họ e rằng cũng chỉ có một mình Sở Lương Âm không sợ trời không sợ đất mà thôi.
“Cảm ơn hai người.” Mộ Dung Tử Quân gật đầu, tựa đầu vào chỗ cũ, cả người như mất đi sức sống.
Hai người đi ra ngoài không quên đóng cửa phòng đá giam giữ Mộ Dung Tử Quân, đám mây nơi chân trời trắng xóa, hai người đi con đường cũ trở về ngọn núi kia, một đêm này không làm kinh động bất cứ kẻ nào.
“Ngươi có cảm thấy lời nói của Mộ Dung Tử Quân đáng tin không?” Sở Lương Âm không tin tưởng Mộ Dung Tử Quân lắm, nếu như ngày mai chỉ là một cái bẫy, đối phương lại nhiều người như vậy, nàng lại không có vũ khí trên tay, rất dễ bị thua thiệt.
“Năm phần thôi.” Nguyệt Ly Phong trả lời, xem ra hắn cũng không tin.
“Lão nương cũng không tin được, nói không chừng chúng ta đi rồi hắn ở sau lưng cho người đi mật báo.” Tùy tiện bẻ một nhánh cây ven đường, dùng hai ngón tay đan xen vào nhau.
“Hôm nay đừng ở chỗ này đợi, đổi nơi khác đi.” Nguyệt Ly Phong nói, đêm tối mịt không nhìn thấy rõ sắc mặt của hắn.
“Ừm.” Sở Lương Âm đồng ý, hai người đi xuống núi, ban ngày hôm nay phải tìm một nơi khác ẩn náu.
Hai người không trở về bờ biển hay con sống nữa mà đi về hướng Bắc, xuyên qua rừng cây rậm rạp, sau đó quyết định dừng lại, trước mắt xuất hiện biển rộng mênh mông, còn vị trí bọn họ chọn lựa là vách núi chót vót.
Phía sau là rừng cây um tùm, dưới chân là vách đá thẳng đứng, đằng xa là biển cả cuồn cuộn gió, phong cảnh nơi này thật đẹp.
“Mộ Dung Tử Tề cũng thật biết lựa chỗ tốt, so với Song Khuyết của Kiếm Thánh còn tốt hơn nhiều.” Sở Lương Âm đi tới mép vách đá, đặt mông ngồi xuống, thuận tiện đem hai chân duỗi xuống dưới, cặp đùi lủng lẳng, giờ phút này chỉ cần nàng bước về trước một tấc thôi sẽ ôm trọn biển khơi rộng lớn.
Nguyệt Ly Phong dừng lại bên cạnh nàng, ống tay áo bay bay, giống như muốn gió cuốn đi, “Kiếm Thánh là tỉnh ngộ, Mộ Dung Tử Tề là chạy trối chết, không thể đánh đồng với nhau được.”
Sở Lương Âm quay đầu nhìn hắn, hơi nheo mắt lại, “Làm sao ngươi biết Kiếm Thánh là giác ngộ?”
“Hóa Nghiệt đình chẳng phải là giác ngộ sao?” Hắn ngồi xổm xuống, ngồi sát Sở Lương Âm, khóe môi cong lên, ánh mắt nhàn nhàn ý cười.
Sở Lương Âm nhìn gương mặt hắn, đuôi lông mày hơi nhíu lại, “Không sai, ông ấy chính là giác ngộ ăn năn hối lỗi vì những ác nghiệt trước đây của mình.”
“Nhưng ông ấy đã làm gì chứ?” Nguyệt Ly Phong cũng ngồi xuống, nhưng không đem hai cả chân lủng lẳng trên vách đá mà ngồi xếp bằng so với nàng thì lịch sự hơn nhiều.
“Vì sao phải nói cho ngươi biết? Lỡ ngươi đi nhiều chuyện thì sao?” Nàng quay đầu nhìn biển rộng xa xa, mặt mày có thêm vài phần đắc ý.
Nguyệt Ly Phong không hề buồn bực, trái lại cười nhạt nhìn biển nói, “Không biết bọn họ có tìm được nơi này không?”
“Ngươi xác định bọn họ không bị sóng đánh chết?” Nói đến vấn đề này, tâm tình Sở Lương Âm có phần nặng trĩu, nếu thuyền thật sự bị phá hỏng, nói không chừng chỉ có hai người bọn họ là gặp may mắn.
“Không đâu, còn có Ninh giáo chủ mà.” Hắn khẳng định.
“Ninh Tùy Phong? Xem ra ngươi cũng xem trọng hắn lắm. Nhưng ta cảm thấy chưa chắc hắn đã là người tốt, đối với hắn mà nói sống chết của người khác không liên quan tới mình.” Nàng không biết nhiều về Ninh Tuy Phong nhưng bộ dạng kiêu căng của ngươi kia, chẳng lẽ thật sự đại phát từ bi mà đi cứu kẻ khác?
“Cô sai rồi, Ninh giáo chủ nhất định sẽ cứu. Tính tình hắn kiêu căng nhưng không có nghĩa là máu lạnh vô tình.” Nguyệt Ly Phong nói cũng có lý, nhưng cuối cùng không biết hiện tại bọn họ thế nào.
“Đối với máu lạnh vô tình bọn họ làm sao so được với ngươi.” Sở Lương Âm xoay qua nhìn hắn, mặt mày cong cong, cười chế nhạo nói.
Nguyệt Ly Phong hơi nghiêng đầu, bắt chước nụ cười đặc sắc của Sở Lương Âm, mặt mày cong cong nhưng hết sức xinh đẹp, “Mỗi lần cô khích lệ ta, ta đều có cảm giác chưa đủ. Vì để cô không nghi ngờ, ta phải cố gắng hơn nữa.” Hắn trào phúng nhưng ngữ điệu lại đáng yêu.
“Thật à?” Nhìn bộ dạng của hắn, Sở Lương Âm có chịu bực mình, không phải vì hắn bắt chước nàng mà bởi vì vẻ mặt xinh đẹp kia.
“Đợi sau này ta già đi, cũng phải tìm một nơi như vậy dưỡng lão, mỗi ngày chẳng làm gì cứ ngắm phong cảnh cũng đủ thỏa mãn.” Gió biển thổi qua, mái tóc hai bên má nàng bay phất phới, nước da trắng ngà càng khiến nàng thêm đẹp mắt.
Nguyệt Ly Phong hơi híp mắt, nhìn một bên gò má của nàng, sợi tóc kia không ngừng lay động, khóe môi khẽ nhếch.
“Vậy Ngũ sư thúc cũng phải đi theo cô rồi.” Nguyệt Ly Phong dời tầm mắt đi chỗ khác, một bên nhàn nhạt nói.
“Hử? Kha Mậu Sơn? Việc này liên quan gì tới huynh ấy?” Sở Lương Âm nhíu mày nhìn hắn, cả khuôn mặt như có thêm phần sắc bén.
Nguyệt Ly Phong cười cười, “Sư phụ nói rồi, muốn lựa chọn ngày lành tháng tốt ấn định hôn sự của cô và Ngũ sư thúc.” Nhìn gương mặt khó chịu của nàng, hắn vẫn mỉm cười liên tục.
“Đầu của sư phụ ngươi bị cửa kẹp rồi à? Lúc nào bà đây nói sẽ thành thân với Kha Mậu Sơn?” Sở Lương Âm không còn lời nào để nói, mỗi lần trở về núi là Tưởng Cảnh Nham lại nói tới chuyện này, nàng đã bảo không cần nhắc lại, không nghĩ tới người này đi đâu cũng nói.
“Không phải sư công khâm điểm à?” Nguyệt Ly Phong cũng rất vô tội, hắn chỉ nghe người ta nói thôi.
“Năm đó sư phụ chỉ thuận miệng nói thôi, mười năm trước ông ấy còn muốn Vân Liệt Triệu cưới ta nữa kìa!” Sở Lương Âm bó tay, nếu mỗi lần sư phụ nói Tưởng Cảnh Nham liền đi an bày, vậy thì hiện tại nàng đã sớm gả cho không dưới mười người.
“Vậy khi nào về núi cô nói cho sư phụ đi, ông ấy rất nghiêm túc đối với chuyện này.” Nguyệt Ly Phong tư vấn, trong giọng nói bày tỏ đồng tình với Sở Lương Âm.
“Đầu óc sư phụ ngươi đúng là có vấn đề, bản thân không lấy vợ thì thôi, cần gì phải đi làm mai lung tung thế không biết. Huynh ấy tưởng mình là Nguyệt lão à, nhất định phải se duyên từng người một.” Sở Lương Âm tiếp tục lầm bẩm, nàng chẳng còn lời nào để nói với Tưởng Cảnh Nham.
Nguyệt Ly Phong chỉ nhàn nhạt cười, không đưa ra bình luận nào.
“Huynh ấy còn nói gì không? Huynh ấy có đến chỗ sư phụ xin chỉ thị không?” Sở Lương Âm hỏi, hi vọng từ chỗ Nguyệt Ly Phong biết được tin tức.
Nguyệt Ly Phong lắc đầu, “Vậy cũng chưa nói, nhưng mà có vẻ ông ấy rất cố chấp tác hợp cô với Ngũ sư thúc.”
“Bệnh nặng quá rồi.” Ánh mắt Sở Lương Âm sắc như đao, nếu lúc này Tưởng Cảnh Nham có ở đây, chắc chắn hắn sẽ bị Sở Lương Âm róc xương lóc thịt không biết bao nhiêu lần.
“Sư phụ cũng là có ý tốt, cô lớn tuổi làm huynh trưởng như ông ấy tất nhiên phải có suy xét.” Nguyệt Ly Phong bắt đầu vì sư phụ mình mà bào chữa.
“Ai lớn tuổi?” Sở Lương Âm vừa nghe đã thấy mất hứng, nàng mới mười tám tuổi chỗ nào già đâu?
“Trái lớn cưới vợ gái lớn gả chồng, không phải nói cô già sao?” Nguyệt Ly Phong lắc đầu, có chút bất đắc dĩ.
“Đó là chuyện của ta, không liên quan đến người khác.” Nàng quay đầu nhìn nơi khác, hừ lạnh một tiếng.
“Ừm cô nói có lý.” Nguyệt Ly Phong thuận thế nói, không chọc nàng nữa.
Những con sóng trên biển không lớn không nhỏ, nhưng cũng đủ để mặt nước lay động, nước biển đánh vào vách đá, phát ra âm thanh thật lớn, mặc dù vậy nhưng rơi vào lỗ tai người nghe lại có tác dụng bình thản tâm trí.
Sở Lương Âm bình tĩnh trở lại, Nguyệt Ly Phong cũng không nói gì nữa, hai người nhìn biển khơi, một ngày như thế từ từ trôi qua.
Nhưng mà, tiếng động dị thường vang lên khiến hai người bọn họ chú ý, cả hai đồng thời quay đầu nhìn về rừng cây nơi phát ra âm thanh lạ đó, đồng thời cảnh giác đứng lên. Phía sau là biển, ở nơi này hai người không có đường lui lại.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook