Xin Sư Thúc Kiềm Chế
-
Chương 6: Khẩu vị nặng
Có rất nhiều môn phái đến chúc mừng đại thọ trăm tuổi của Tùng Sơn đạo nhân, thậm chí người nhà quan cũng đưa lễ vật đến, những thứ này càng chứng tỏ địa vị của Tùng Vụ môn ở Đại Tề.
“Trí Tuệ đại sư, chủ trì phái Thiếu Lâm đích thân đến núi Vân Vọng, Trí Tuệ đại sư và Tùng Sơn đạo nhân là bạn tốt của nhau, mấy chục năm trước lúc Tùng Sơn đạo nhân còn hành tẩu trên giang hồ đã có mối quan hệ khắng khít với Trí Tuệ đại sư, sau này trở về môn phái cũng thường xuyên thư từ qua lại, tình bạn đó cũng không phai nhạt theo thời gian, trái lại càng ngày càng sâu sắc hơn.
Ngoài phái Thiếu Lâm, thập đại môn phái võ lâm Đại Tề cũng phái người đến chúc mừng, tuy đương kim võ lâm minh chủ Mạc Thiên Tuyệt không thể đến được nhưng vẫn có người đại diện Mạc phủ đến đây, chỉ tính riêng lễ vật đã có hơn mười rương, rất phô trương.
Một ngày trước đại thọ Tùng Sơn đạo nhân, Tùng Vụ môn vô cùng náo nhiệt, đệ tử trong môn đi ra ngoài đón khách, Tưởng Cảnh Nham, Trâu Ngọc, còn có Chung Ẩn, Trang Cảnh Nghi, Kha Mậu Sơn vừa chạy về kịp lúc dùng thân phận chủ nhà tiếp đãi các vị nhân sĩ giang hồ đến đây chúc thọ.
Yến xích phong là một trong ba mươi sáu ngọn núi ở quanh núi Vân Vọng, trên đỉnh núi có xây đạo quán, mặc dù không lớn bằng đạo quán trên ngọn núi cao nhất, nhưng vị trí của Yến xích phong rất tốt, đứng ở đỉnh núi này có thể thấy rõ thác nước đổ, âm thanh ào ào bên tai không dứt.
Trên Yến xích phong có một tảng đá lớn, nằm trên chóp cao nhất của đỉnh núi, còn có xu hướng lay như sắp đổ, nhìn từ xa không, khỏi lo sợ tảng đá kia sẽ lăn xuống, nhưng khi đến gần sẽ biết, tảng đá kia là một phần của đỉnh núi nên rất vững chắc.
Lúc này có một người đang ngồi trên tảng đá kia, vạt áo và sợi tóc bay bay, giống như sắp bay về theo làn gió vậy.
Bên cạnh là một thanh bảo kiếm, hoa văn trên vỏ kiếm được khắc tỉ mỉ tinh xảo, phản chiếu ra ánh sáng yếu ớt dưới ánh mặt trời, vừa nhìn đã biết không phải vật tầm thường.
Ngồi trên tảng đá có thể thấy thấp thoáng những đầu người san sát di động ở cửa vào Tùng Vụ môn trên ngọn núi cao nhất, Sở Lương Âm dời mắt, xem ra nàng cũng không có ý định đi qua đó, tuy nàng cũng là một phần tử của Tùng Vụ môn, nhưng mà chuyện đón tiếp khách khứa là chuyện nàng không thể làm được, chưa biết chừng nàng vừa xuất hiện thì đám người danh môn chính phái kia sẽ chạy hết mất, nàng lại thành tội nhân.
Trong tiếng nước ào ào, có tiếng chân người truyền đến, con mắt Sở Lương Âm khẽ động, hơi nghiêng đầu nhìn về nơi phát ra tiếng động, một bóng người nhỏ nhắn đi theo con đường đá lên đỉnh núi.
Là tiểu đệ tử trong môn, trong tay còn xách theo hộp đựng thức ăn, hẳn là vội vàng đưa cơm trưa đến cho nàng.
Tiểu đệ tử kia chạy đến, gương mặt thanh tú nhỏ nhắn ửng hồng, không ngừng thở hổn hển. Nhìn thấy Sở Lương Âm ngồi trên tảng đá, hắn suy nghĩ một lát rồi cầm hộp thức ăn đi qua.
“Thất sư thúc, mời ngài dùng cơm trưa.” Tiểu đệ tử đứng cách tảng đá chừng hai ba thước, dường như không dám đi về phía trước.
Sở Lương Âm thản nhiên trả lời một tiếng, liếc mắt nhìn hắn, thấy tiểu đệ tử kia có vẻ nơm nớp sợ hãi, lông mày khẽ nhíu lại: “Để ở đó đi.”
Tiểu đệ tử thấy Sở Lương Âm nhíu mày thì càng sợ hãi hơn, thận trọng đến cạnh tảng đá, mở hộp đựng thức ăn ra, lấy cơm và từng món thức ăn bên trong đặt lên tảng đá, có lẽ vì hắn quá căng thẳng nên tay bê bát canh run một cái, chiếc bát sứ lập tức rơi xuống, nhìn nó sắp đập vào tảng đá, chắc chắn sẽ vỡ tan văng canh ra khắp nơi, tiểu đệ tử há hốc mồm.
Nhưng trong khoảng khắc chỉ mành treo chuông kia, một bàn tay nhẹ nhàng di chuyển đến giữa bát canh và tảng đá, đón chính xác lấy bát canh, nước canh trong bát lại không hề rớt ra ngoài giọt nào, rõ ràng vừa rồi còn chao đảo rất dữ dội vậy mà vào khoảnh khắc bàn tay kia tiếp lấy thì đã yên ổn trở lại.
Sở Lương Âm đặt bát canh lên tảng đá, hơi nhướng mày nhìn qua tiểu đệ tử vẫn còn há hốc mồm, “Rơi cằm rồi kìa”.
Tiểu đệ tử giật mình, vội vàng ngậm miệng lại, mở to hai mắt nhìn Sở Lương Âm, “Thất sư thúc….Sư thúc, ngài….thật lợi hại.” Các sư huynh đệ đều nói võ công thất sư thúc vô cùng lợi hại, mặc dù chưa ai từng nhìn thấy, nhưng phần lớn đều rất tin tưởng, hắn thì không tin như vậy, bởi vì dù sao cũng là nữ nhân thôi, là nữ nhân, cho dù võ công cao siêu tới đâu thì cũng có thể làm được gì?
Sở Lương Âm lườm hắn một cái, “Đi đi.” Nhìn hai tròng mắt của hắn sắp rớt ra giống như nàng là quái vật không bằng.
Tiểu đệ tử hậm hực, vội vàng cầm hộp đựng thức ăn xoay người rời đi, chạy biến mất nhanh như chớp.
Nàng thở dài buồn bực, từ khi nàng trở về, toàn bộ tiểu đệ tử trong môn nhìn thấy nàng như thấy ma quỷ, thật là khó chịu.
“Hí hí, cưng à, không có ta là buồn bực vậy sao?”. Đột nhiên một giọng nói trong trẻo từ phía sau truyền đến, dù thác nước đổ ầm ầm nhưng giọng nói kia lại rất rõ ràng.
Sở Lương Âm không quay lại cũng biết người nọ là ai, “Không phải ta đã nói không cho cô đến đây sao?”. Nàng bực mình nói, vừa dứt lời, một bóng người màu đỏ nhẹ nhàng bay đến, dừng lại trên tảng đá, thì ra là một nữ tử xinh đẹp.
Cả người nữ tử mặc đồ đỏ, xinh đẹp diễm lệ, dáng người uyển chuyển dung mạo có một không hai, đường nét trên khuôn mặt rõ ràng, càng có thêm vài phần xinh đẹp của nước khác. Điệu bộ khi ngồi lên tảng đá của nàng rất quyến rũ, hơi nghiêng đầu nhìn vẻ mặt không kiên nhẫn của Sở Lương Âm cười khanh khách không ngừng, bàn tay ngọc ngả ngớn sờ nắn gương mặt Sở Lương Âm, ” Sao thế? Ta đã nói sẽ đến để giữ thể diện cho cô thì đương nhiên sẽ đến.” Nàng chính là thánh nữ thần giáo Ma Gia, Ninh Chiêu Nhiên.
Sở Lương Âm quay đầu nhìn nàng, nhìn nụ cười quyến rũ xinh đẹp của Ninh Chiêu Nhiên kia, thô lỗ nói: “Ninh Chiêu Nhiên, bỏ ngay cái bộ dạng lẳng lơ của cô đi.”
Ninh Chiêu Nhiên không nói gì, ngồi ngay ngắn lại, nghiêm túc hơn một chút, liếc thấy đồ ăn bày ở bên kia, nàng liền từ trên tảng đá nhảy xuống, ” Cô thật tốt bụng, đúng lúc ta đang đói, cô không ăn thì ta ăn.” Nói rồi nhảy lên tảng đá lần nữa ngồi khoanh chân, ăn không khách sáo.
Dường như Sở Lương Âm cũng không lạ lẫm gì chuyện này, tâm trạng của nàng rất tệ, sắc mặt vẫn rất xấu.
Ninh Chiêu Nhiên vừa ăn ngon lành vừa cười hì hì nói, “Chờ đại thọ của Tùng Sơn đạo nhân kết thúc, cô đi với ta nhé.”
“Đi đâu?”. Sở Lương Âm ngắm nghía bảo kiếm trong tay, hỏi không mấy bận tâm.
Ninh Chiêu Nhiên cười, “Chúng ta đi thần giáo, để cô gặp ca ca của ta”. Chuyện này nàng đã nói rất nhiều lần, nàng thấy Sở Lương Âm và ca ca của nàng rất xứng đôi.
Sở Lương Âm hừ nhẹ một tiếng, “Ninh Tùy Phong rất bận rộn, làm sao có thời gian tiếp ta?”. Tuy nàng chưa gặp Ninh Tùy Phong, nhưng ít nhiều cũng có nghe qua, hắn không phải khẩu vị của nàng.
“Thời gian này huynh ấy đang bế quan, đợi khi chúng ta đến thần giáo đúng lúc huynh ấy xuất quan”. Ninh Chiêu Nhiên vẫn không bỏ cuộc, nàng muốn tác hợp tác hợp hai người bọn họ, nàng nhất quyết phải làm nguyệt lão.
Sở Lương Âm không để ý đến nàng, vẫn vuốt ve bảo kiếm trong tay.
“Ma Gia thần giáo cung chúc đại thọ Tùng Sơn đạo nhân trăm tuổi, cung chúc Tùng Sơn đạo nhân phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn. Thánh nữ tệ giáo cùng Sở nữ hiệp Tùng Vụ môn có giao tình thân thiết, vì đại thọ trăm tuổi của Tùng Sơn đạo nhân, thánh nữ và tệ giáo không mời mà đến chúc mừng đại thọ đạo nhân, có chút lễ vật nhỏ coi như bày tỏ sự tôn kính. Người đâu, dâng lễ vật.” Bỗng nhiên, một tiếng nói cao vút truyền tới từ phía ngọn núi cao nhất, Sở Lương Âm quay lại nhìn, trong số những đầu người di động nhốn nháo, có một người tóc màu đỏ thẫm vô cùng chói mắt, đó là phó giáo thần giáo Ma Gia, người nói chuyện cũng chính là hắn.
“Một pho tượng san hô đỏ Đông Hải, ba viên dạ minh châu Tây Vực, một thanh khảm ba viên Như Ý, một pho tượng ngọc Quan Âm bồ đề, một giường hàn ngọc biển sâu….” Âm thanh cao vút kia như đang truyền đi khắp ba mươi sáu ngọn núi ở Vân Vọng, Sở Lương Âm nheo nheo lông mày nhìn Ninh Chiêu Nhiên đang vừa ăn vừa cười hì hì, “Này Ninh Chiêu Nhiên, cô trộm hết bảo vật trong môn giáo đến đây đấy à?”.
Ninh Chiêu Nhiên lập tức phỉ nhổ, “Thần giáo chúng ta có rất nhiều bảo bối… mấy thứ này có đáng gì. Hừ, chẳng qua ta chướng mắt lão già Mạc Thiên Tuyệt kia, cứ tưởng mình phóng khoáng sai thằng con ngốc của lão đưa mười rương gì đó tới đây, cứ tưởng rằng mình hào phóng lắm vậy. Bà đây muốn chèn ép thể diện của lão ta đấy, nhân tiện cũng cho cô nở mày nở mặt còn gì.”
Sở Lương Âm nhìn nàng không nói gì, “Được, lễ vật cô đã tặng cho Tùng Vụ môn rồi, đừng có ngày nào đó nổi hứng lên lại muốn trộm về.”
“Trong mắt cô, ta không đáng tin vậy sao? Hừ. Đúng rồi, cô đã lấy nhuyễn tiên của ta về chưa?”. Đột nhiên Ninh Chiêu Nhiên nhớ đến chuyện của mình.
Nhắc đến việc này mặt của Sở Lương Âm càng thối hơn, buông kiếm ra trách mắng: “Ta còn chưa hỏi cô đâu, cô lại dám đi chọc ghẹo Nguyệt Ly Phong, Ninh Chiêu Nhiên, sao khẩu vị của cô càng ngày càng nặng thế?.”
“Trí Tuệ đại sư, chủ trì phái Thiếu Lâm đích thân đến núi Vân Vọng, Trí Tuệ đại sư và Tùng Sơn đạo nhân là bạn tốt của nhau, mấy chục năm trước lúc Tùng Sơn đạo nhân còn hành tẩu trên giang hồ đã có mối quan hệ khắng khít với Trí Tuệ đại sư, sau này trở về môn phái cũng thường xuyên thư từ qua lại, tình bạn đó cũng không phai nhạt theo thời gian, trái lại càng ngày càng sâu sắc hơn.
Ngoài phái Thiếu Lâm, thập đại môn phái võ lâm Đại Tề cũng phái người đến chúc mừng, tuy đương kim võ lâm minh chủ Mạc Thiên Tuyệt không thể đến được nhưng vẫn có người đại diện Mạc phủ đến đây, chỉ tính riêng lễ vật đã có hơn mười rương, rất phô trương.
Một ngày trước đại thọ Tùng Sơn đạo nhân, Tùng Vụ môn vô cùng náo nhiệt, đệ tử trong môn đi ra ngoài đón khách, Tưởng Cảnh Nham, Trâu Ngọc, còn có Chung Ẩn, Trang Cảnh Nghi, Kha Mậu Sơn vừa chạy về kịp lúc dùng thân phận chủ nhà tiếp đãi các vị nhân sĩ giang hồ đến đây chúc thọ.
Yến xích phong là một trong ba mươi sáu ngọn núi ở quanh núi Vân Vọng, trên đỉnh núi có xây đạo quán, mặc dù không lớn bằng đạo quán trên ngọn núi cao nhất, nhưng vị trí của Yến xích phong rất tốt, đứng ở đỉnh núi này có thể thấy rõ thác nước đổ, âm thanh ào ào bên tai không dứt.
Trên Yến xích phong có một tảng đá lớn, nằm trên chóp cao nhất của đỉnh núi, còn có xu hướng lay như sắp đổ, nhìn từ xa không, khỏi lo sợ tảng đá kia sẽ lăn xuống, nhưng khi đến gần sẽ biết, tảng đá kia là một phần của đỉnh núi nên rất vững chắc.
Lúc này có một người đang ngồi trên tảng đá kia, vạt áo và sợi tóc bay bay, giống như sắp bay về theo làn gió vậy.
Bên cạnh là một thanh bảo kiếm, hoa văn trên vỏ kiếm được khắc tỉ mỉ tinh xảo, phản chiếu ra ánh sáng yếu ớt dưới ánh mặt trời, vừa nhìn đã biết không phải vật tầm thường.
Ngồi trên tảng đá có thể thấy thấp thoáng những đầu người san sát di động ở cửa vào Tùng Vụ môn trên ngọn núi cao nhất, Sở Lương Âm dời mắt, xem ra nàng cũng không có ý định đi qua đó, tuy nàng cũng là một phần tử của Tùng Vụ môn, nhưng mà chuyện đón tiếp khách khứa là chuyện nàng không thể làm được, chưa biết chừng nàng vừa xuất hiện thì đám người danh môn chính phái kia sẽ chạy hết mất, nàng lại thành tội nhân.
Trong tiếng nước ào ào, có tiếng chân người truyền đến, con mắt Sở Lương Âm khẽ động, hơi nghiêng đầu nhìn về nơi phát ra tiếng động, một bóng người nhỏ nhắn đi theo con đường đá lên đỉnh núi.
Là tiểu đệ tử trong môn, trong tay còn xách theo hộp đựng thức ăn, hẳn là vội vàng đưa cơm trưa đến cho nàng.
Tiểu đệ tử kia chạy đến, gương mặt thanh tú nhỏ nhắn ửng hồng, không ngừng thở hổn hển. Nhìn thấy Sở Lương Âm ngồi trên tảng đá, hắn suy nghĩ một lát rồi cầm hộp thức ăn đi qua.
“Thất sư thúc, mời ngài dùng cơm trưa.” Tiểu đệ tử đứng cách tảng đá chừng hai ba thước, dường như không dám đi về phía trước.
Sở Lương Âm thản nhiên trả lời một tiếng, liếc mắt nhìn hắn, thấy tiểu đệ tử kia có vẻ nơm nớp sợ hãi, lông mày khẽ nhíu lại: “Để ở đó đi.”
Tiểu đệ tử thấy Sở Lương Âm nhíu mày thì càng sợ hãi hơn, thận trọng đến cạnh tảng đá, mở hộp đựng thức ăn ra, lấy cơm và từng món thức ăn bên trong đặt lên tảng đá, có lẽ vì hắn quá căng thẳng nên tay bê bát canh run một cái, chiếc bát sứ lập tức rơi xuống, nhìn nó sắp đập vào tảng đá, chắc chắn sẽ vỡ tan văng canh ra khắp nơi, tiểu đệ tử há hốc mồm.
Nhưng trong khoảng khắc chỉ mành treo chuông kia, một bàn tay nhẹ nhàng di chuyển đến giữa bát canh và tảng đá, đón chính xác lấy bát canh, nước canh trong bát lại không hề rớt ra ngoài giọt nào, rõ ràng vừa rồi còn chao đảo rất dữ dội vậy mà vào khoảnh khắc bàn tay kia tiếp lấy thì đã yên ổn trở lại.
Sở Lương Âm đặt bát canh lên tảng đá, hơi nhướng mày nhìn qua tiểu đệ tử vẫn còn há hốc mồm, “Rơi cằm rồi kìa”.
Tiểu đệ tử giật mình, vội vàng ngậm miệng lại, mở to hai mắt nhìn Sở Lương Âm, “Thất sư thúc….Sư thúc, ngài….thật lợi hại.” Các sư huynh đệ đều nói võ công thất sư thúc vô cùng lợi hại, mặc dù chưa ai từng nhìn thấy, nhưng phần lớn đều rất tin tưởng, hắn thì không tin như vậy, bởi vì dù sao cũng là nữ nhân thôi, là nữ nhân, cho dù võ công cao siêu tới đâu thì cũng có thể làm được gì?
Sở Lương Âm lườm hắn một cái, “Đi đi.” Nhìn hai tròng mắt của hắn sắp rớt ra giống như nàng là quái vật không bằng.
Tiểu đệ tử hậm hực, vội vàng cầm hộp đựng thức ăn xoay người rời đi, chạy biến mất nhanh như chớp.
Nàng thở dài buồn bực, từ khi nàng trở về, toàn bộ tiểu đệ tử trong môn nhìn thấy nàng như thấy ma quỷ, thật là khó chịu.
“Hí hí, cưng à, không có ta là buồn bực vậy sao?”. Đột nhiên một giọng nói trong trẻo từ phía sau truyền đến, dù thác nước đổ ầm ầm nhưng giọng nói kia lại rất rõ ràng.
Sở Lương Âm không quay lại cũng biết người nọ là ai, “Không phải ta đã nói không cho cô đến đây sao?”. Nàng bực mình nói, vừa dứt lời, một bóng người màu đỏ nhẹ nhàng bay đến, dừng lại trên tảng đá, thì ra là một nữ tử xinh đẹp.
Cả người nữ tử mặc đồ đỏ, xinh đẹp diễm lệ, dáng người uyển chuyển dung mạo có một không hai, đường nét trên khuôn mặt rõ ràng, càng có thêm vài phần xinh đẹp của nước khác. Điệu bộ khi ngồi lên tảng đá của nàng rất quyến rũ, hơi nghiêng đầu nhìn vẻ mặt không kiên nhẫn của Sở Lương Âm cười khanh khách không ngừng, bàn tay ngọc ngả ngớn sờ nắn gương mặt Sở Lương Âm, ” Sao thế? Ta đã nói sẽ đến để giữ thể diện cho cô thì đương nhiên sẽ đến.” Nàng chính là thánh nữ thần giáo Ma Gia, Ninh Chiêu Nhiên.
Sở Lương Âm quay đầu nhìn nàng, nhìn nụ cười quyến rũ xinh đẹp của Ninh Chiêu Nhiên kia, thô lỗ nói: “Ninh Chiêu Nhiên, bỏ ngay cái bộ dạng lẳng lơ của cô đi.”
Ninh Chiêu Nhiên không nói gì, ngồi ngay ngắn lại, nghiêm túc hơn một chút, liếc thấy đồ ăn bày ở bên kia, nàng liền từ trên tảng đá nhảy xuống, ” Cô thật tốt bụng, đúng lúc ta đang đói, cô không ăn thì ta ăn.” Nói rồi nhảy lên tảng đá lần nữa ngồi khoanh chân, ăn không khách sáo.
Dường như Sở Lương Âm cũng không lạ lẫm gì chuyện này, tâm trạng của nàng rất tệ, sắc mặt vẫn rất xấu.
Ninh Chiêu Nhiên vừa ăn ngon lành vừa cười hì hì nói, “Chờ đại thọ của Tùng Sơn đạo nhân kết thúc, cô đi với ta nhé.”
“Đi đâu?”. Sở Lương Âm ngắm nghía bảo kiếm trong tay, hỏi không mấy bận tâm.
Ninh Chiêu Nhiên cười, “Chúng ta đi thần giáo, để cô gặp ca ca của ta”. Chuyện này nàng đã nói rất nhiều lần, nàng thấy Sở Lương Âm và ca ca của nàng rất xứng đôi.
Sở Lương Âm hừ nhẹ một tiếng, “Ninh Tùy Phong rất bận rộn, làm sao có thời gian tiếp ta?”. Tuy nàng chưa gặp Ninh Tùy Phong, nhưng ít nhiều cũng có nghe qua, hắn không phải khẩu vị của nàng.
“Thời gian này huynh ấy đang bế quan, đợi khi chúng ta đến thần giáo đúng lúc huynh ấy xuất quan”. Ninh Chiêu Nhiên vẫn không bỏ cuộc, nàng muốn tác hợp tác hợp hai người bọn họ, nàng nhất quyết phải làm nguyệt lão.
Sở Lương Âm không để ý đến nàng, vẫn vuốt ve bảo kiếm trong tay.
“Ma Gia thần giáo cung chúc đại thọ Tùng Sơn đạo nhân trăm tuổi, cung chúc Tùng Sơn đạo nhân phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn. Thánh nữ tệ giáo cùng Sở nữ hiệp Tùng Vụ môn có giao tình thân thiết, vì đại thọ trăm tuổi của Tùng Sơn đạo nhân, thánh nữ và tệ giáo không mời mà đến chúc mừng đại thọ đạo nhân, có chút lễ vật nhỏ coi như bày tỏ sự tôn kính. Người đâu, dâng lễ vật.” Bỗng nhiên, một tiếng nói cao vút truyền tới từ phía ngọn núi cao nhất, Sở Lương Âm quay lại nhìn, trong số những đầu người di động nhốn nháo, có một người tóc màu đỏ thẫm vô cùng chói mắt, đó là phó giáo thần giáo Ma Gia, người nói chuyện cũng chính là hắn.
“Một pho tượng san hô đỏ Đông Hải, ba viên dạ minh châu Tây Vực, một thanh khảm ba viên Như Ý, một pho tượng ngọc Quan Âm bồ đề, một giường hàn ngọc biển sâu….” Âm thanh cao vút kia như đang truyền đi khắp ba mươi sáu ngọn núi ở Vân Vọng, Sở Lương Âm nheo nheo lông mày nhìn Ninh Chiêu Nhiên đang vừa ăn vừa cười hì hì, “Này Ninh Chiêu Nhiên, cô trộm hết bảo vật trong môn giáo đến đây đấy à?”.
Ninh Chiêu Nhiên lập tức phỉ nhổ, “Thần giáo chúng ta có rất nhiều bảo bối… mấy thứ này có đáng gì. Hừ, chẳng qua ta chướng mắt lão già Mạc Thiên Tuyệt kia, cứ tưởng mình phóng khoáng sai thằng con ngốc của lão đưa mười rương gì đó tới đây, cứ tưởng rằng mình hào phóng lắm vậy. Bà đây muốn chèn ép thể diện của lão ta đấy, nhân tiện cũng cho cô nở mày nở mặt còn gì.”
Sở Lương Âm nhìn nàng không nói gì, “Được, lễ vật cô đã tặng cho Tùng Vụ môn rồi, đừng có ngày nào đó nổi hứng lên lại muốn trộm về.”
“Trong mắt cô, ta không đáng tin vậy sao? Hừ. Đúng rồi, cô đã lấy nhuyễn tiên của ta về chưa?”. Đột nhiên Ninh Chiêu Nhiên nhớ đến chuyện của mình.
Nhắc đến việc này mặt của Sở Lương Âm càng thối hơn, buông kiếm ra trách mắng: “Ta còn chưa hỏi cô đâu, cô lại dám đi chọc ghẹo Nguyệt Ly Phong, Ninh Chiêu Nhiên, sao khẩu vị của cô càng ngày càng nặng thế?.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook