Xin Lỗi Nhé, Cút Rồi!
-
Chương 1: Mở đầu 1: Truyền thuyết về tộc Tuyết Nhan
Bảy trăm năm trước, ở vùng biên giới phía Tây Nam trung thổ đại lục, trên núi Tuyết Nhan khí hậu lạnh giá, tuyết phủ quanh năm có một bộ tộc huyền bí sinh sống. Họ an cư dọc bên bờ hồ Tuyết Nhan. Bởi vậy, tự xưa tộc đã có một cái tên rất đẹp – tộc Tuyết Nhan.
Tộc Tuyết Nhan ít đàn ông do thể chất đặc biệt, hơn nữa bọn họ tương đối lạnh nhạt, ít ham muốn, bởi vậy khả năng sinh dục cũng không cao, từ mấy trăm năm nay, toàn bộ bộ tộc không quá một nghìn người. Thân hình mềm mại, mảnh khảnh giống như tinh linh, màu da trắng nõn không tì vết như ngọc trai, màu tóc trắng óng ánh như bông tuyết, đôi mắt màu tím huyền bí giống như ngọc Lưu Ly, đôi môi nhỏ nhắn non mềm như cánh hoa. Quả là bộ tộc đẹp như tên gọi.
Truyền thuyết kể lại rằng, tộc Tuyết Nhan là hậu duệ của thần tiên trên trời, là con cháu được sinh ra sau khi thần tiên yêu phải nữ tử trần gian, bởi vậy thể chất trời sinh của bọn họ mang theo năng lực thần kỳ. Mỗi bộ phận trên thân thể của từng người có một công dụng thần kỳ riêng, như có người có thể dùng tóc của mình để dệt thành một tấm áo bảo vệ cứng rắn nhất trên đời, không đao thương nào cắt được, hơn nữa nếu cắt đi, mái tóc cũng dài ra trong nháy mắt; có người có thể dùng máu của mình để giải trăm loại độc, chữa trăm loại bệnh; có người có thể dùng nước mắt để nuôi dưỡng kỳ hoa dị thảo; có người có thể dùng môi để làm liền lại tất cả các vết thương do vũ khí tạo thành, chỉ cần người đó hôn lên vết thương; có người có thể dùng mắt để thôi miên, chỉ cần bị người đó nhìn một lúc lập tức sẽ đi vào ảo cảnh tươi đẹp nhất, vĩnh viễn không thoát ra được…
Người tộc Tuyết Nhan trời sinh bản tính hiền lành, cũng không muốn lợi dụng khả năng đặc biệt của bản thân để mưu cầu danh lợi, chỉ muốn bình bình, an an sống qua ngày trên núi Tuyết Nhan. Không ngờ lại bị những kẻ cầm quyền biết bọn họ có sức mạnh kỳ diệu, sinh lòng ham muốn, chiêu hàng không được lại sợ những thế lực khác cướp được bọn họ, vì vậy nổi lên ý định hủy diệt. Trải qua mấy trăm năm, những kẻ cầm quyền vẫn chưa ngừng vây bắt, sát hại tộc Tuyết Nhan, dần dần, tộc Tuyết Nhan càng ngày càng ít, cho tới một trăm năm trước, người ta không còn tìm được bất cứ dấu vết sinh tồn nào của bộ tộc trên núi Tuyết Nhan nữa…
Tộc Tuyết Nhan ít đàn ông do thể chất đặc biệt, hơn nữa bọn họ tương đối lạnh nhạt, ít ham muốn, bởi vậy khả năng sinh dục cũng không cao, từ mấy trăm năm nay, toàn bộ bộ tộc không quá một nghìn người. Thân hình mềm mại, mảnh khảnh giống như tinh linh, màu da trắng nõn không tì vết như ngọc trai, màu tóc trắng óng ánh như bông tuyết, đôi mắt màu tím huyền bí giống như ngọc Lưu Ly, đôi môi nhỏ nhắn non mềm như cánh hoa. Quả là bộ tộc đẹp như tên gọi.
Truyền thuyết kể lại rằng, tộc Tuyết Nhan là hậu duệ của thần tiên trên trời, là con cháu được sinh ra sau khi thần tiên yêu phải nữ tử trần gian, bởi vậy thể chất trời sinh của bọn họ mang theo năng lực thần kỳ. Mỗi bộ phận trên thân thể của từng người có một công dụng thần kỳ riêng, như có người có thể dùng tóc của mình để dệt thành một tấm áo bảo vệ cứng rắn nhất trên đời, không đao thương nào cắt được, hơn nữa nếu cắt đi, mái tóc cũng dài ra trong nháy mắt; có người có thể dùng máu của mình để giải trăm loại độc, chữa trăm loại bệnh; có người có thể dùng nước mắt để nuôi dưỡng kỳ hoa dị thảo; có người có thể dùng môi để làm liền lại tất cả các vết thương do vũ khí tạo thành, chỉ cần người đó hôn lên vết thương; có người có thể dùng mắt để thôi miên, chỉ cần bị người đó nhìn một lúc lập tức sẽ đi vào ảo cảnh tươi đẹp nhất, vĩnh viễn không thoát ra được…
Người tộc Tuyết Nhan trời sinh bản tính hiền lành, cũng không muốn lợi dụng khả năng đặc biệt của bản thân để mưu cầu danh lợi, chỉ muốn bình bình, an an sống qua ngày trên núi Tuyết Nhan. Không ngờ lại bị những kẻ cầm quyền biết bọn họ có sức mạnh kỳ diệu, sinh lòng ham muốn, chiêu hàng không được lại sợ những thế lực khác cướp được bọn họ, vì vậy nổi lên ý định hủy diệt. Trải qua mấy trăm năm, những kẻ cầm quyền vẫn chưa ngừng vây bắt, sát hại tộc Tuyết Nhan, dần dần, tộc Tuyết Nhan càng ngày càng ít, cho tới một trăm năm trước, người ta không còn tìm được bất cứ dấu vết sinh tồn nào của bộ tộc trên núi Tuyết Nhan nữa…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook