Xin lỗi, nhận nhầm người
-
Chương 30
Sau khi tan tầm, Thụ đi đón Công, hắn tới đột ngột làm Công còn chưa ăn mặc tử tế nữa, để Thụ phải đứng đợi một hồi.
Bạn thân cũng không tránh đi cùng Thụ ngồi ở phòng khách, nói với Công để cô tiếp đãi khách là được rồi, Công cứ từ từ thay đồ, không cần gấp.
Cậu không nghĩ nhiều, thấy bọn họ ở chung với nhau hoà thuận cũng vui vẻ theo.
Không hề hay rằng khi cửa vừa đóng xong, hai người vừa nãy còn tươi cười lập tức lật mặt.
Bộ váy hôm nay có nhiều phụ kiện hơi rườm rà, thời gian đổi đồ cũng tốn hơi nhiều, chờ sau khi cậu thay đồ xong đi ra thì hai người bên ngoài đã trò chuyện được một lúc lâu.
Thụ chạy đến trước mặt cậu, bước đi rất nhanh, hai ba bước đã tới, Công ngửi được mùi hương lành lạnh trên người hắn, là mùi vị giống như trong nhà của cậu, ngọt ngào thanh mát, hoá ra một mùi hương cũng khiến người ta cảm thấy hoà thuận vui vẻ như vậy.
Thụ nhanh chóng bế cậu lên, ra tay rất nhanh, Công vỗ vai hắn, ngượng ngùng vì bạn thân còn bên cạnh, không thể chiều theo ý hắn, cố tình đẩy ra.
“Sao vậy?” Công ngượng ngùng hỏi.
Cậu cảm thấy ánh mặt Thụ nhìn cậu có gì đó không đúng lắm.
Thụ hôn lên trán cậu một cái, hít thở sâu một cái, cười nói: “Không có gì, vừa mới trò chuyện với bạn thân em tí thôi.”
“Ò.”
Công nhìn bằng khoé mắt thấy bạn thân vì bị đút cơm chó mà mặt méo xệch, trong lòng có hơi chột dạ.
Vì tránh để bạn thân bị loại tình huống phân biệt ‘chủng tộc’ này hành hạ, Công giật tay áo Thụ, cực kỳ hiểu chuyện nói: “Chúng ta đi thôi.”
“Được.”
Đợi lúc lên xe, Công mới hỏi Thụ và bạn thân tâm sự chuyện gì, Thụ chống tay lên vô lăng, một tay sờ đầu cậu: “Lát nữa nói cho em biết.”
Công không nghĩ ngợi gì đáp: “Vâng.”
Tuy ngoài miệng đáp vậy, nhưng trong chốc lát chưa biết được đáp án mình muốn, trong lòng cậu như có con mèo nhỏ không ngừng cào cào, ngứa ngáy muốn chết.
Thụ đưa cậu về nhà, dì giúp việc đã nấu đồ ăn xong xuôi, Công có tâm sự trong lòng, lúc ăn cơm cũng rất chậm, còn thường xuyên lén nhìn Thụ, muốn biết khi nào Thụ mới mở miệng kể chuyện.
Hắn đương nhiên không thể chịu được ánh mắt này của cậu, thở dài một hơi, lột một con tôm đút cho cậu, hỏi: “Thật sự muốn biết vậy luôn?”
Công mãnh liệt gật đầu.
Động tác tay của Thụ cũng không ngừng, do dự một chốc, kể: “Kỳ thật cũng không phải chuyện lớn gì.”
Công trừng lớn mắt, mong chờ câu tiếp theo, chợt nghe Thụ mập mờ nói: “Bạn thân em sợ anh là kẻ lừa gạt tình cảm, sợ anh đùa giỡn em.”
“……”
“Cô ấy hỏi anh vì sao thích em, có phải nhìn trúng nhan sắc em hay không.”
“……”
“Cô ấy nói, nếu như anh muốn chơi đùa thì hiện tại thu tay vẫn còn kịp, bởi vì em rất dễ lừa, cô ấy không muốn em tổn thương.”
“……”
“Anh nói với cô ấy, không có khả năng, bởi vì anh sẽ không bao giờ để em chịu tổn thương.”
Bạn thân cũng không tránh đi cùng Thụ ngồi ở phòng khách, nói với Công để cô tiếp đãi khách là được rồi, Công cứ từ từ thay đồ, không cần gấp.
Cậu không nghĩ nhiều, thấy bọn họ ở chung với nhau hoà thuận cũng vui vẻ theo.
Không hề hay rằng khi cửa vừa đóng xong, hai người vừa nãy còn tươi cười lập tức lật mặt.
Bộ váy hôm nay có nhiều phụ kiện hơi rườm rà, thời gian đổi đồ cũng tốn hơi nhiều, chờ sau khi cậu thay đồ xong đi ra thì hai người bên ngoài đã trò chuyện được một lúc lâu.
Thụ chạy đến trước mặt cậu, bước đi rất nhanh, hai ba bước đã tới, Công ngửi được mùi hương lành lạnh trên người hắn, là mùi vị giống như trong nhà của cậu, ngọt ngào thanh mát, hoá ra một mùi hương cũng khiến người ta cảm thấy hoà thuận vui vẻ như vậy.
Thụ nhanh chóng bế cậu lên, ra tay rất nhanh, Công vỗ vai hắn, ngượng ngùng vì bạn thân còn bên cạnh, không thể chiều theo ý hắn, cố tình đẩy ra.
“Sao vậy?” Công ngượng ngùng hỏi.
Cậu cảm thấy ánh mặt Thụ nhìn cậu có gì đó không đúng lắm.
Thụ hôn lên trán cậu một cái, hít thở sâu một cái, cười nói: “Không có gì, vừa mới trò chuyện với bạn thân em tí thôi.”
“Ò.”
Công nhìn bằng khoé mắt thấy bạn thân vì bị đút cơm chó mà mặt méo xệch, trong lòng có hơi chột dạ.
Vì tránh để bạn thân bị loại tình huống phân biệt ‘chủng tộc’ này hành hạ, Công giật tay áo Thụ, cực kỳ hiểu chuyện nói: “Chúng ta đi thôi.”
“Được.”
Đợi lúc lên xe, Công mới hỏi Thụ và bạn thân tâm sự chuyện gì, Thụ chống tay lên vô lăng, một tay sờ đầu cậu: “Lát nữa nói cho em biết.”
Công không nghĩ ngợi gì đáp: “Vâng.”
Tuy ngoài miệng đáp vậy, nhưng trong chốc lát chưa biết được đáp án mình muốn, trong lòng cậu như có con mèo nhỏ không ngừng cào cào, ngứa ngáy muốn chết.
Thụ đưa cậu về nhà, dì giúp việc đã nấu đồ ăn xong xuôi, Công có tâm sự trong lòng, lúc ăn cơm cũng rất chậm, còn thường xuyên lén nhìn Thụ, muốn biết khi nào Thụ mới mở miệng kể chuyện.
Hắn đương nhiên không thể chịu được ánh mắt này của cậu, thở dài một hơi, lột một con tôm đút cho cậu, hỏi: “Thật sự muốn biết vậy luôn?”
Công mãnh liệt gật đầu.
Động tác tay của Thụ cũng không ngừng, do dự một chốc, kể: “Kỳ thật cũng không phải chuyện lớn gì.”
Công trừng lớn mắt, mong chờ câu tiếp theo, chợt nghe Thụ mập mờ nói: “Bạn thân em sợ anh là kẻ lừa gạt tình cảm, sợ anh đùa giỡn em.”
“……”
“Cô ấy hỏi anh vì sao thích em, có phải nhìn trúng nhan sắc em hay không.”
“……”
“Cô ấy nói, nếu như anh muốn chơi đùa thì hiện tại thu tay vẫn còn kịp, bởi vì em rất dễ lừa, cô ấy không muốn em tổn thương.”
“……”
“Anh nói với cô ấy, không có khả năng, bởi vì anh sẽ không bao giờ để em chịu tổn thương.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook