Xin Lỗi Anh Sai Rồi!
-
Chương 32: Nhân vật mới
Trong trí nhớ của em còn vẹn nguyên bóng hình anh.Và những điều ngọt ngào lúc xưa dường như vẫn đây
.Trong trí nhớ của em, là bao ước muốn dài lâu.Bao ước hẹn ngày ta có nhau đến tận mãi sau
.Trong trí nhớ của em là ngày em xa rời anh.Sao những lời hẹn thề lúc xưa trôi đi quá nhanh
.Bao phút chốc giờ đây chợt như một giấc mộng say.Em thấy mình lạc lõng giữa bao kỉ niệm đong đầy
2 ngày sau…Cuối cùng cô cũng thoát ra được nơi địa ngục trần gian.Nó như chú chim lạc bầy cứ chạy lên như điên.Lấy đi biết bao nụ cười của mọi người xung quanh.
-Jun bớt bớt lại.+Ken cười nói.
-Kệ…+Nó nói chu mỏ trông rất dễ thương.
-Cạn lời!!!!+Ken đưa tay lên đầu vuốt tóc đi.
Bỗng điện thoại Ken reo lên.
-Có chuyện gì z?
-………………………………………………..
-Tôi biết rồi.
-Chuyện gì z?+Nó chạy lại hỏi.
-Anh sẽ đưa em về rồi anh có việc phải đi.
-Z thôi anh đi đi em về được.
-Thế em về cẩn thận nha.anh đi đây.
Hắn chạy ra xe đi mất,Nó cầm điện thoại lên:
-Về rồi sao?
-………
Sáng hôm sau…Tụi nó đi học lại cho zui.Khi có tiếng chuông học sinh chạy như ong vỡ tổ để về lớp.Cô giáo bước vô lớp:
-Chào các em hôm nay lớp ta có thêm một bạn mới.Em vào đi.
-Chào các bạn,Mình là Lê Kiều Trang mong các bạn giúp đỡ.+Kiều Trang bước vô khá tự tin giới thiệu bản thân sẵn tặng cho mọi người nụ cười thật tươi.
-Em xem còn chỗ nào để ngồi không?Chúng ta bắt đầu vào học.
Kiều Trang bước xuống nhìn ngó xung quanh như đang kím tìm điều gì chợt dừng mắt tại chỗ bàn của Jun và Ken.Tung tăng chạy lại bàn đó,làm cho cả lớp phải ồ lên vì ai chẳng biết gia thế của gia đình hai ng chưa kể họ là một cặp.
-Bạn gì ơi,bạn có thể nhường cho mình chỗ của bạn được không? +Kiều Trang cười nhìn Jun.
Jun không nói gì quay sang nhìn Ken sau đó đứng lên xách cặp đi ra khỏi chỗ ngồi,Ken nắm tay nó lại như mong muốn điều gì nhưng rồi lại buông ra làm tim nó đau như cắt có che giấu sự rỉ máu của con tim nó có lấy lại sự lạnh lùng của mình.Cầm điện thoại lên gọi cho ai đó.Một lúc sau một chiếc bàn được chuyển lên.Nó bước lại bàn đặt cặp xuống khẽ đưa mắt lên nhìn Ken thì thấy Kiều Trang đang âu yếm nói chuyện với Ken.Đánh mắt sang chỗ khác để không thấy được cảnh tình tứ đó.Mik và Kan nãy giờ đang nhìn sắc mặt của Ken,và họ vô cùng thất vọng khi thấy Ken không níu kéo mà còn buông tay để Jun đi.Mik tức giận đập bàn muốn nhào qua xé xác Ken ra nhưng được Kan cản lại.Mik rất hiểu Jun nó chỉ cố tạo ra vỏ bao bọc lạnh lùng để bảo trái tim đừng đau nhưng lại cố làm đau bản thân không muốn cho mọi người xung quanh thấy.
Cuối cùng giờ học cũng đã kết thúc.Jun lặng lẽ lướt mặt mọi người bước đi ra về.Mik kéo Kan chạy theo Jun.Nhưng lúc này Jun đã lên taxi để đi về vì lúc sáng đi xe của Ken.
Quay lại với Ken...Từ lúc học đến bây giờ thì Kiều Trang cứ đu theo anh làm anh vô cùng khó chịu nhưng đây là trách nhiệm của anh là bên cạnh cô và bảo vệ cô ta.
.Trong trí nhớ của em, là bao ước muốn dài lâu.Bao ước hẹn ngày ta có nhau đến tận mãi sau
.Trong trí nhớ của em là ngày em xa rời anh.Sao những lời hẹn thề lúc xưa trôi đi quá nhanh
.Bao phút chốc giờ đây chợt như một giấc mộng say.Em thấy mình lạc lõng giữa bao kỉ niệm đong đầy
2 ngày sau…Cuối cùng cô cũng thoát ra được nơi địa ngục trần gian.Nó như chú chim lạc bầy cứ chạy lên như điên.Lấy đi biết bao nụ cười của mọi người xung quanh.
-Jun bớt bớt lại.+Ken cười nói.
-Kệ…+Nó nói chu mỏ trông rất dễ thương.
-Cạn lời!!!!+Ken đưa tay lên đầu vuốt tóc đi.
Bỗng điện thoại Ken reo lên.
-Có chuyện gì z?
-………………………………………………..
-Tôi biết rồi.
-Chuyện gì z?+Nó chạy lại hỏi.
-Anh sẽ đưa em về rồi anh có việc phải đi.
-Z thôi anh đi đi em về được.
-Thế em về cẩn thận nha.anh đi đây.
Hắn chạy ra xe đi mất,Nó cầm điện thoại lên:
-Về rồi sao?
-………
Sáng hôm sau…Tụi nó đi học lại cho zui.Khi có tiếng chuông học sinh chạy như ong vỡ tổ để về lớp.Cô giáo bước vô lớp:
-Chào các em hôm nay lớp ta có thêm một bạn mới.Em vào đi.
-Chào các bạn,Mình là Lê Kiều Trang mong các bạn giúp đỡ.+Kiều Trang bước vô khá tự tin giới thiệu bản thân sẵn tặng cho mọi người nụ cười thật tươi.
-Em xem còn chỗ nào để ngồi không?Chúng ta bắt đầu vào học.
Kiều Trang bước xuống nhìn ngó xung quanh như đang kím tìm điều gì chợt dừng mắt tại chỗ bàn của Jun và Ken.Tung tăng chạy lại bàn đó,làm cho cả lớp phải ồ lên vì ai chẳng biết gia thế của gia đình hai ng chưa kể họ là một cặp.
-Bạn gì ơi,bạn có thể nhường cho mình chỗ của bạn được không? +Kiều Trang cười nhìn Jun.
Jun không nói gì quay sang nhìn Ken sau đó đứng lên xách cặp đi ra khỏi chỗ ngồi,Ken nắm tay nó lại như mong muốn điều gì nhưng rồi lại buông ra làm tim nó đau như cắt có che giấu sự rỉ máu của con tim nó có lấy lại sự lạnh lùng của mình.Cầm điện thoại lên gọi cho ai đó.Một lúc sau một chiếc bàn được chuyển lên.Nó bước lại bàn đặt cặp xuống khẽ đưa mắt lên nhìn Ken thì thấy Kiều Trang đang âu yếm nói chuyện với Ken.Đánh mắt sang chỗ khác để không thấy được cảnh tình tứ đó.Mik và Kan nãy giờ đang nhìn sắc mặt của Ken,và họ vô cùng thất vọng khi thấy Ken không níu kéo mà còn buông tay để Jun đi.Mik tức giận đập bàn muốn nhào qua xé xác Ken ra nhưng được Kan cản lại.Mik rất hiểu Jun nó chỉ cố tạo ra vỏ bao bọc lạnh lùng để bảo trái tim đừng đau nhưng lại cố làm đau bản thân không muốn cho mọi người xung quanh thấy.
Cuối cùng giờ học cũng đã kết thúc.Jun lặng lẽ lướt mặt mọi người bước đi ra về.Mik kéo Kan chạy theo Jun.Nhưng lúc này Jun đã lên taxi để đi về vì lúc sáng đi xe của Ken.
Quay lại với Ken...Từ lúc học đến bây giờ thì Kiều Trang cứ đu theo anh làm anh vô cùng khó chịu nhưng đây là trách nhiệm của anh là bên cạnh cô và bảo vệ cô ta.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook