Xin Hãy Chọn Con Tim
-
Chương 9: Sinh nhật buồn
Vào vài cửa hàng mua mấy món ăn vặt cho mẹ và cô sau đó lại tiếp tục đi trong vô định đến tiệm bánh mà cô cùng anh trai hay ăn. Bước vào căn tiệm cả năm nay cô chưa vào, cũng cái mùi thoang thoảng hương sữa tươi cùng bơ ngọt ngào, lại đâu đó ùa vào cánh mũi hương vị thơm phức của bánh mì vừa ra lò nóng hổi, dạo một vòng căn tiệm cô mua vài chiếc bánh ngọt rồi đến quầy tính tiền thì thấy một người đàn ông cao to, trên người mặc chiếc áo khoát màu đen tuyền trên tay đang cầm một chiếc bánh gato hình mèo máy đáng yêu cùng dòng chữ" chúc mừng sinh nhật Diệp Nhi". Cô sững người, nhìn rõ thì người này là quản gia nhà cô còn bánh kem viết tên cô hôm nay là sinh nhật cô mà cô lại quên bén mất. Nhớ lại lúc sáng mẹ cô bảo cô ở nhà thì ra là vì dịp này, sáng giờ cô đi làm trễ nên bỏ quên di động ở nhà cũng không biết ngày giờ.
Bác quản gia qua ra thấy cô thì mừng rỡ" tiểu thư sao lại ở đây, chúc tiểu thư sinh nhật vui vẻ"
" hehe, con đi mua bánh, không ngờ hôm nay sinh nhật con, con quên luôn" cô cười hạnh phúc vì còn có người nhớ sinh nhật mình.
" Vậy ta về nhà nhé tiểu thư"
" bác về trước đi ạ, con ra đây một chút sẽ về nhà ngay mà" cô cầm góc áo bác quản gia lắc lắc làm trò.
" vâng vậy để mấy món đồ này tôi đem về trước cho tiểu thư nhé"
Cô đồng ý rồi tạm biệt ông, quay lưng đi về phía bờ sông nơi mà nam8 nào sinh nhật cô anh trai cũng cùng cô ra đây ăn bánh thổi nến rồi mới về nhà, vậy mà năm nay anh bỏ cô ở đây một mình không cùng cô vui mừng sinh nhật
Đứng chịu đựng cái se se của từng cơn gió sông thổi lên cô siết chặt vòng tay trước ngực, mắt hướng về phía bên kia bờ. Rồi đột nhiên Diệp Nhithét lên" aaaaaaa....... anh hãy về đây với em đi em nhớ anh lắm, đừng bỏ em lại mà,hic hiccccc...."
" anh về đi,những nam nay em sống không vui tí nào, anh nói khi anh đi sẽ tốt cho cả hai ta, em thấy không tốt một chút nào. Em khó chịu lắm, mỗi lần nhớ anh em lại khóc, tim em lại thắt thêm một chút, không có anh em buồn lắm, anh có biết cuộc sống của em đã bị anh chiếm trọn rồi không. "
Vừa la vừa khóc, cô ngồi co lại một nhúm, nấc lên từng tiếng "Diệp......Nhi"
Cô quay ngoắc đầu về phía sau. Hai mắt mở to kinh hoàng, miệng cứ ư ư mà không ra tiếng, chân thì cứ bủn rủn đứng mãi không lên. Người kia bước đến bên cô,ngồi chõm xuống cạnh cô,bốn mắt nhìn nhau " em muốn anh về làm gì hửm?"
"oaaaaa, huhu...anh anh anh" anh dang tay ra ôm chầm lấy cô hai thân hình hòa làm một không một khe hở anh vuốt vuốt tóc cô, còn Diệp Nhithì tay run run chạm nhẹ vào lưng anh cứ như sợ chạm mạnh vào thì anh sẽ biến mất
Anh buông cô ra, đôi tay thon dài xinh đẹp kia chìa ra trước mặt Diệp Nhi những ngón tay từng ngón từng ngón một lau đi những giọt nước mắt trong suốt như pha lê của cô, miệng anh cũng máy móc lên tiếng" Diệp Nhi ngoan đừng khóc, đừng khóc.....". anh nhẹ nhàng vỗ dành an ủi như trước đây anh từng làm cho cô mỗi khi cô khóc nhè làm nũng hay những khi buồn bực mà không có chỗ trút giận.
Hoàng hôn hôm nay vẫn như mọi ngày, ánh nắng dần dần tắt đi, đỗ bóng chiều tà xuống mọi sự nhưng hôm nay dù cho nắng có tắt đi thì trên trái đất này cũng có một chỗ dù không cần thắp đèn hay nắng chiếu rọi vẫn phát sáng thứ anh sáng ấm áp, hạnh phúc và rất đổi dịu kỳ mà không có một thứ gì sánh bằng giây phút này.
Đông Phonglấy mu bàn tay lau nước mắt cho cô, rồi dùng ngón trỏ và ngón cái bóp bóp cái mũi nhỏ nhỏ đo đỏ ướt nhẹp nước mũi của người nào đó" em vẫn chưa trả lời anh, em muốn anh về làm gì?" giọng điệu anh bây giờ giống như đang tra hỏi cô vậy, nhưng Diệp Nhikhông hề giận mà lại ôm chầm lấy lần nữa. Hai tay bất giác siếng chặt thân hình rắn chắc cao to kia. Dường như cô đang sợ anh sẽ lại ra đi nếu như cô buông anh ra rồi một lần nữa bỏ cô lại nơi này một mình.
" em.....em... anh đừng đi nữa ở lại vì em được không?" một câu hỏi đầy mong chờ trong lời nói, hòa lẫn mùi vị mất mát rất lớn. Diệp Nhikhông dám buông tay để đối diện với anh, có lẽ cô có chút ngượng ngùng vì chính lời nói của mình, mặt khác cô cũng không biết làm thế nào để nhìn trực diện anh sau bao ngày mong nhớ.lặng nghe tim đập loạn nhịp chờ đợi anh trả lời trong vô vọng Diệp Nhitức giận đẩy mạnh anh ra làm anh ngã luôn trên đất.
" anh đã làm thủ tục sẽ sang Mỹ định cư ở đó rồi tiếp tục làm bác sĩ ở một bệnh viện gần nơi anh ở" anh nằm trên đất tay trái đưa lên che luôn cả trán mình, thở dài thườn thượt.
" em.... nếu em nhất quyết muốn anh ở lại thì sao."
" anh xin lỗi, nhưng em đừng ích kỉ như vậy được không, anh còn ở đây là một sự giày vò với anh đó" anh bất mãn ngồi dậy ôm chầm lấy vai cô bắt cô nhìn thẳng vào sự thật.
" em ích kỉ đó, em muốn giữ anh cho riêng em, cho em thôi, ngoài em ra thì không ai có thể. Vì em yêu anh" cô thét lên thật to, to hết mức có thể của bản thân, như muốn trút hết những oán than bao ngày mà cô chôn giấu
" em biết em nói ra những lời này anh sẽ cho là em vì thói quen hay vì dùng anh làm một bóng dáng thay thế cho anh Thẩm Điền. Nhưng em biết rõ em muốn gì trước đây em nói em yêu anh ấy vì em không hiểu yêu là gì, nghe người ta nói người đàn ông mà mình hâm mộ thần tượng tôn thờ là yêu và em xem đó là chân lý nghe theo không cần lý do. Cho đến khi em phát hiện lúc anh ấy cùng chị AN An kết hôn em không đau khổ như em tưởng, em lúc đó khóc đơn thuần chỉ là xem tình cảm đó như một cuộc tranh giành đồ chơi vì không có được nên em thua mà thua thì em sẽ khóc, nhưng sau khi làm ầm ỉ khóc lóc tỉ tê thì lạ nhanh chóng bình thường. Em nhận ra đó không phải tinh yêu, mà đó là sự thần tượng quá mức rồi lại ngộ nhận đó là yêu chứ không hề yêu.
Nhưng với anh thì khác lúc anh ra đi, anh có biết em suy sụp thế nào không, em đi như người không hồn, khóc cả ngày lẫn đêm,. Mỗi đêm em đều viết thư gửi cho anh, anh lại vô tâm không hề trả lời em lấy một lần, ai cũng có thư của anh riêng em không có anh có biết em đau lắm
.......Hic hic..hic mỗi ngày em nói với lòng rối cuộc cảm giác này là gì, mà sao cứ giày vò em mỗi khi em thấy ba mẹ như hình với bóng với nhau thì tâm trí em lại hiện lên hình bóng anh, mà tim lại thắt thêm một chút. còn lúc nhìn thấy người ta có đôi có cặp trong ngày lễ tình nhân còn em thì chỉ lủi thủi có một mình thì em lại nhớ đến những lúc cùng anh vui vẻ. rồi em cũng có rất nhiều người theo đuổi nhưng em không thể cùng người ta hẹn hò vì cứ nhìn vào người đó thì anh lại hiện lên trên mặt họ cười nhẹ nhàng với em.
Cuối cùng em cũng co1 thể tự mình trải nghiệm cái cảm giác như thế nào là yêu mà anh đã nói, thế nhưng lúc em muốn nói với anh rằng em yêu anh thì anh lại trốn tránh em là sao hả"
Cô tức giận đấm đấm vào vùng ngực săn chắc của anh, nhưng sợ làm đau anh nên Diệp Nhichỉ đấm nhẹ nhẹ.
Còn Đông Phongnhư hóa đá ngồi ngây ngốc nhìn cô gái trước mắt, không biết mình có nằm mơ hay không nếu là mơ thì mong sau đừng tỉnh nữa thà ngủ mơ một đời để nghe những lời này còn hơn là tĩnh dậy ngày ngày nhớ nhung cô, chỉ là nhớ thôi cũng làm tim anh thêm đau một ít.
Thấy anh như tượng tạc, cô huơ huơ tay ra trước mặt anh, anhvan64 không động đậy, nên cô tiến đến gần anh hơn nữa hai tay vòng qua cổ anh, khuôn mặt ửng hồng đôi môi mọng nước áp sát môi anh, "hôn " cô thật sự đang hôn anh. Dù anh có là đàn ông hai mươi mấy tuổi đầu cũng chưa từng hôn ai, anh không biết hôn lại ngọt ngào đến vậy làm cả người anh như được tiếp thêm năng lượng.
Nhưng lý trí đã trở về nói mách bảo anh không được làm như vậy nên anh kéo tay cô ra, đôi môi hồng hồng kia lìa xa môi anh. Có chút luyến lưu nhưng anh cũng không thể để Diệp Nhilàm vậy" em...em đừng như vậy, dù cho em có thấy anh....anh thương em cũng không nên trêu ghẹo anh như vậy. Anh sẽ quên chuyện hôm nay, em sau này hãy cách xa anh một chút tự chủ của anh không tốt đâu"
" anh là đồ đần hả? Có bao giờ ai lấy....lấy nụ hôn đầu ra đùa với anh không hả thật sự muốn có một cơ hội, hãy cho em và anh một lần yêu nhau đi. Em yêu anh Đông Phong" cô đang tỏ tình là tỏ tình với một người đàn ông. Dù đã nhiều lần được người khác phái nói lời yêu mình nhưng chưa bao giờ cô cảm nhận được lời nói đó khi nói ra những lời yêu đương nay thì liền có cảm giác hạnh phúc đến như vậy. Bốn mắt nhìn nhau đầy thăm tình. Nhưng Diệp Nhilà muốn lăn ra chết trên đất vì câu nói của anh.
" em có chắc là mình không bị sốt cao hay là bị bại não chứ. Em có muốn để anh khám lại tình hình sức khỏe của em không. anh không nghĩ em bây giờ trí tuệ không thông suốt cho lắm" vẻ mặt anh đầy hoài nghi nhìn đâm đâm nhìn cô.
" nếu anh vẫn không tin thì anh có thể tự mình khám cho emm X Quang, cắt lớp, Ci Ti gì gì thì làm hết đi. Làm rồi anh sẽ tự mình biết em có bị bệnh không. từ giờ em sẽ chứng minh những điều em nói là đúng cho anh xem hứ "
" em sẽ....theo đuổi anh để bù đắp cho khoảng thời gian anh yêu em mà em không hay biết kia. Anh à, em thật sự đã yêu anh rồi, phải tin em
trong lòng Đông Phong bây giờ như mở cờ trong bụng, hai mắt sáng hơn cả trăng rầm, miệng rất muốn cười nhưng mãi không nhếch được mép, cả người cứng đơ duy chỉ có tim anh là dồn dập đạp mãi.
Tự trấn an bản thân, anh đưa tay phải véo tay trái tím sẫm cả một vùng da, đau đến nhăn cả trán
"không ngờ anh lại được nghe những từ ngữ này từ miệng em phát ra, nhưng thật tiếc đây không phải lần đầu anh nghe con gái tỏ tình cùng mình" anh đứng dậy từ trên cao nhìn xuống đỉnh đầu bé tí kia, cô vươn mắt ngây thơ to tròn nhìn anh rất không hiểu
" nhưng anh xin lỗi nha bé ngốc, hai năm qua anh đã không còn yêu thích em như ngày xưa nữa rồi, sau khi đi xa một thời gian anh nhận thấy mình quá hạn hẹp khi chỉ yêu mình em trong bao năm qua, anh đã gặp và yêu một người khác rồi. hôm nay anh về đây đơn thuần để lấy ít đồ về Mỹ thôi"
" anh...............anh đùa đúng không?" ngắn gọn cô không cần dông dài
" bé ngốc à, em đã lớn rồi sao vẫn ngốc như vậy, anh cũng như em đơn thuần là ngộ nhận. Giờ lớn hơn anh biết mình cần và muốn gì. Mọi vật trên cuộc sống này sẽ thay đổi, luôn chuyển động và không hề cố định, anh cũng thế nên anh không còn tình cảm gì ngoài tình anh trai và em gái với em " anh nói xong nặn ra một nụ cười rất gượng gạo, có chút yêu nghiệt chết người như xưa, nhưng cũng rất tàn độc.
Nụ cười ấy đã giết chết một cô gái đôi mươi đang bên thềm xuân sanh chờ ngóng người yêu trong ngọn lửa tình cháy rực ủ ấm tim cô bao tháng năm đợi anh quay về. giờ đây cũng chính ngon lửa kia từ từ cháy lan vào thân thể cô thêu đốt cả một con tim mới bắt đầu yêu và chờ đợi chủ nhân trở lại cuối cùng khi người nó mong ngóng quay về, anh ta cùng ngọn lửa ấy cả hai đốt cô với một câu nói lạnh hơn cả băng nóng hơn cả lửa. Cô sắp không chịu nổi rồi, tim cô đau quá, nó thắt lại rồi lại thắt thêm một chút, đừng.... hãy ngưng bóp chặt tim cô đi, đau lắm rồi.
Diệp Nhicũng đứng lên chậm chập, có chút nghiêng ngã, rồi cũng thăng bằng đứng vững.
" được em hiểu ý anh rồi, cảm ơn anh đã cho em biết như thế nào là yêu, mặc dù chưa được yêu, dù vậy em cũng là một khoảng ký ức đẹp cho cả hai. Chúc anh hạnh phúc với người anh chọn. Nhưng em không muốn làm em gái anh nữa, từ nay hãy như những người lạ bên đường"
Nói rồi cô quay lưng bỏ đi, bóng lưng bé nhỏ đỗ dài trên nền cỏ mướt xanh, cô đi càng ngày càng xa, rất dứt khoác cô đi không hề quay đầu lại, cũng rất mạnh mẽ cô không rơi nước mắt, có lẽ tổn thương anh gây ra cho cô quá sâu sắc.
" anh xin lỗi, Diệp Nhi đời này anh không thể cho em bất cứ gì nữa rồi vì anh không có tư cách, em hãy đi tiếp con đường của mình nhé, mong em tìm được người cho em những hạnh phúc yêu thương mà em đáng có, đời này điều hạnh phúc nhất của anh là được nghe em nói yêu anh, giây phút đó anh như được bay tận trời xanh, nhưng thật trêu ngươi mà anh giờ thành người tàn tật rồi, không thể bảo vệ che chắn cho em được thì thôi hãy buông nhau ra thì hay hơn, tạm biệt em người anh mãi yêu"
Chờ bóng dáng kia xa dần theo nắng chiều tà, anh lặng quay người mắt nhìn vào nơi xa xăm ở trên dòng sông bình lặng trôi, cuộc đời này của anh chỉ có hai việc mà anh tự nguyện và gắn hết sức mà làm dù bất cứ trở ngại, thứ nhất là một người anh trai luôn luôn đi theo cạnh Diệp Nhi của anh bảo vệ cô không để bất kỳ ai tổn thương, làm cô đau buồn điều thứ hai cuộc sống của anh tình yêu của anh cũng chỉ dành trọn cho người con gái ấy dùng cả đời và toàn vẹn không gian của trái tim để chứa hình bóng cũng như nụ cười mà yêu cô. Nhưng nay chính tay anh lại đập tan mọi thứ anh không thể chăm sóc cô như xưa để cô phải buồn tủi, càng buồn cười hơn anh cũng cầm dao khoét sâu một nhát vào tim cô và chà đập nó, thượng đế cũng tước đi tư cách yêu cô của anh vì nay anh đã thành người tàn tật. Vâng số phận anh rất đen đuổi đến mức đi tham gia làm bác sĩ tình nguyện ở phương xa trong một lần anh được điều đến một vùng đang giao tranh, khắp nơi tràn ngập xác chết cùng thuốc súng nồng nặc, nhưng anh rất nhiệt tình để thực hiện thiên sứ cứu người của mình, thật không ngờ có một ngày anh phải ra khỏi vùng an toàn để lấy thuốc cứu trợ lại rơi vào trúng vùng giao chiến, chỉ vừa kịp tìm một nơi ẩn nắp sự phản công của hai bên. Nhưng vì đó là vùng nguy hiểm nơi bom đạn rơi rất ác liệt, dù sau Đông Phongthiếu gia cũng sống trong nhung lụa từ nhỏ chưa từng ở nơi có bom đạn thế này, đó là lý do sau khi anh thoát khỏi trận chiến tàn khóc kia, đêm đó tai anh rất đau, lại có dấu hiệu xuất huyết ngoài tai sau đó tai anh như bị vật gì bít lại không nghe được bất kỳ âm thanh gì bên ngoài, các bác sĩ cùng nhau thăm khám chữa trị cho anh, cuối cùng kết quả chuẩn đoán anh bị tổn thương vùng màn nhĩ bên trong khá nặng do tiếp xúc với âm thanh quá lớn từ bom đạn quá bất ngờ khiến tai không kịp thích ứng, mọi người đề nghị anh đến Mỹ thử chửa trị dù chính anh và mọi người biết khả năng hồi phục rất thấp và tỉ lệ chử trị thành công là 20%.
Nên anh quyết định đến Mỹ thăm khám và hi vọng phép màu xuất hiện, nhưng thực tế trái ngược với hiện tại trong tưởng tượng của mình, ngay cả bác sĩ giỏi nhất ở Mỹ cũng phải than ngắn thở dài tiếc cho anh, ông nói trường hợp của anh rất hiếm vì dây thần kinh thính giác tổn thương khá nặng cần thời gian để tự nó hồi phục, và cũng không thể can thiệp gì nhiều nên không ai nói trước khi nào anh khỏi. Nhưng dù sao anh cũng là một bác sĩ có tài nên được bệnh viện ở Mỹ mời về nghiên cứu các dự án mới của bệnh viện. Thời gian đầu anh rất suy sụp cùng phân vân rất nhiều, không thể chấp nhận tình trạng hiện tại của bản thân, nhưng có một ngày anh bình tâm lại suy nghĩ đến những hoàn cảnh đau thương anh chữa trị ở vùng chiến ssu75, những người ấy dù có người bị thương rất nặng nhưng họ không nguôi hi vọng về sự hồi phục của mình, họ tâm sự vì ở nhà còn người chờ họ, là con là vợ là gia đình nơi mãi mãi chờ họ quay về và không ngại họ trở nên ra sau. Khi nghe xong câu chuyện của họ anh thật chỉ rất cảm động, nhưng không ngờ một ngày mình giống họ. Họ chịu tổn thương tàn tật nhiều hơn anh nhưng họ không bỏ cuộc vậy thì anh cũng phải cố gắng vượt qua nghịch cảnh mà tiến lên sống tiếp
Sự thật lại trớ trêu người tính không bằng trời tính, anh chấp nhận đối mặt với thực tại, tạm quên một số chuyện và một số người, để bắt đầu cuộc sống mới anh học thuật nhìn khẩu hình miệng để có thể giao tiếp cùng mọi người, tuy ban đầu rất khó để tập, thật sự như một đứa trẻ sơ sinh tập tành học giao tiếp, song anh cũng làm được tuy tốc độ hiểu cùng chuẩn xác chưa thật sự hoàn hảo nhưng cũng có thể tạm thời nói chuyện với người xung quanh. Vậy mà một ngày bình thường như bao ngày anh cũng tới bệnh viện tập vật lý trị liệu cùng luyện khẩu ngữ, cùng nghiên cứu thì anh nhận được một cuộc gọi lạ, mọi người xung quanh biết anh không nghe được nên chẳng bao giờ gọi chỉ nhắn tin cho anh, thế mà lại có một cuộc gọi lạ, khó khăn lắm anh mới nhờ một y tá gần đó nghe hộ, người ấy nghe rồi dùng khẩu ngữ thuật lại cho anh, có một cô gái trung quốc gọi cho anh, bảo là" em đây.....". hai từ đơn giản không cần đoán anh cũng biết người gọi là ai. Là cô ấy, cô gái khiến mỗi tế bào anh gào thét mỗi khi nghe nhìn thấy cô ấy, người anh dù ngày hay đêm vẫn theo trong trí anh, người chiếm luôn 100% kích thước tim anh. Sao lại là cô
Chạy một mạch về nhà Diệp Nhinhư kiệt sức, ngã rạp trước cửa nhà, quản gia ra cửa định chờ cô về thì mọi người chúc mừng sinh nhật cô không ngờ lại chứng kiến một màn ngây người này, cả nhà Diệp Nhicùng hai vợ chồng An An và ông bà Đinh gia người la kẻ hét, bồng bế cô gái nhỏ lên lầu, Thẩm Điền khám cho cô bé, thì chỉ nói là bình thường chắc do mệt mỏi quá độ gây ra nên truyền nước biển cho cô, cô nằm bất tỉnh trên gường uống nước biển chẳng thèm tỉnh dậy ăn bánh sinh nhật của mình luôn. Nên mọi người tạm gác lại tiệc sinh nhật cô.
Diệp Nhi ngủ và ngất đến tận hôm sau, trong mơ màn cô cảm nhận một làn hơi ấm áp từng một bàn tay to lớn có chút thô ráp chạm vào mặt mình vuốt ve, cùng một mùi hương nhẹ dịu rất thoải mái khi ngửi, mùi hương này rất quen, đã từng ngửi rồi ở đâu vậy. Dù cố gắng nhưng cô không thể mở mắt dậy được đành mặt người đó muốn là gì làm.
Hôm nay Lâmgia khá yên ắn vì thiếu đi tiếng cười nói của Diệp Nhi ông bà Lâmđang ngồi nói chuyện với một người không ai khác là Đinh Hiển, thật ra mọi việc của anh hầu như ai cũng biết và được anh yêu cầu phải giấu không cho Diệp Nhibiết thế nên hôm nay ông bà Lâmgọi anh đến hỏi một số chuyện
" Đông Phong à, từ lúc con về đến giờ đã....."
"con đã gặp cô bé, con không ngờ mọi việc lại như vậy, con thật sự xin lỗi. con đã nói xong mọi chuyện với cô ấy rồi ạ, con sẽ quay lại Mỹ vào ngày kia, con mong cô ấy sẽ tìm được người tốt để gởi gắm"
Anh nói ra những lời này chính anh cũng thấy khó chịu trong lòng, cũng không có cách nào khac hơn là chấp nhận. Để cô ấy đi tìm hạnh phúc của mỉnh đi Đông Phongà, anh tự nhủ lòng
" bác biết.... nhưng như vậy có phải là quá nhẫn tâm không con bé cần biết sự thật là con....."
Chưa hết lời thì anh đã vội lên tiếng
" không được ạ, con nghĩ như vậy là tốt cho cả hai ạ,đau ngắn còn hơn đau dài bác ạ, con mong bác hiểu cho con"
" thôi được, hai bác cũng mong con sớm khỏi bệnh, còn về việc kia....."
Cả căn phòng rộng lớn thêm lạnh lẽo, ba con người ngồi đó không thể nào làm gì khác là nhìn nhau rồi thở dài, cục diện này không ai muốn nhưng cũng chẳng làm được gì ngoài việc từ bỏ và buông xuôi
Đông Phonglại lên phòng Diệp Nhi cái không khí chia lìa hai năm trước lại ùa về, cứ ngỡ anh sẽ không bao giờ đối diện tình huống này nữa, trớ trêu nó lại đến với anh. Lần này anh đến bên gường cô lấy một chiếc máy ảnh chụp lại khoảng khắc cô đang ngủ, dù tất cả các bức ảnh cũng chỉ có một người và một tư thế duy nhất song đối với anh nó sẽ là những viên thuốc tốt nhất khi bản thân suy kiệt vì nhớ cô., rồi an lại tiến đến bàn trang điểm lấy luôn cả chiếc lược mà cô hay chải đầu cho vào túi, cuối cùng anh kéo chăn cho cô, vỗ vỗ vào chăn cho cô dễ ngủ đó là một trong những thòi quen của cô, rồi anh đắt một túi rất to trên bàn uống trà, quay lại nhìn căn phòng một thoáng thấy trên bàn làm việc có một đống giấy tờ bừa bãi, nên anh quay đó sắp lại cho cô. Nào ngờ thấy một bức ảnh ghép cô lúc tốt nghiệp đại học và anh tốt nghiệp đai học, hai người đang đứng cạnh nhau, cô khoát tay anh và cười rất tươi. Anh hít một hơi dài rồi thở hắc ra, anh lật mặt sau thì đột nhiên ngồi hẵn xuống nền nhà, tay cầm bức hình run run, mắt thì ướt đẫm một góc mắt, còn miệng thì cứ" tại sao, tại sao........"
" chúc em sinh nhật vui vẻ, người anh mãi yêu" anh đọc thầm trong lòng rồi đứng lên ra khỏi phòng.
Bác quản gia qua ra thấy cô thì mừng rỡ" tiểu thư sao lại ở đây, chúc tiểu thư sinh nhật vui vẻ"
" hehe, con đi mua bánh, không ngờ hôm nay sinh nhật con, con quên luôn" cô cười hạnh phúc vì còn có người nhớ sinh nhật mình.
" Vậy ta về nhà nhé tiểu thư"
" bác về trước đi ạ, con ra đây một chút sẽ về nhà ngay mà" cô cầm góc áo bác quản gia lắc lắc làm trò.
" vâng vậy để mấy món đồ này tôi đem về trước cho tiểu thư nhé"
Cô đồng ý rồi tạm biệt ông, quay lưng đi về phía bờ sông nơi mà nam8 nào sinh nhật cô anh trai cũng cùng cô ra đây ăn bánh thổi nến rồi mới về nhà, vậy mà năm nay anh bỏ cô ở đây một mình không cùng cô vui mừng sinh nhật
Đứng chịu đựng cái se se của từng cơn gió sông thổi lên cô siết chặt vòng tay trước ngực, mắt hướng về phía bên kia bờ. Rồi đột nhiên Diệp Nhithét lên" aaaaaaa....... anh hãy về đây với em đi em nhớ anh lắm, đừng bỏ em lại mà,hic hiccccc...."
" anh về đi,những nam nay em sống không vui tí nào, anh nói khi anh đi sẽ tốt cho cả hai ta, em thấy không tốt một chút nào. Em khó chịu lắm, mỗi lần nhớ anh em lại khóc, tim em lại thắt thêm một chút, không có anh em buồn lắm, anh có biết cuộc sống của em đã bị anh chiếm trọn rồi không. "
Vừa la vừa khóc, cô ngồi co lại một nhúm, nấc lên từng tiếng "Diệp......Nhi"
Cô quay ngoắc đầu về phía sau. Hai mắt mở to kinh hoàng, miệng cứ ư ư mà không ra tiếng, chân thì cứ bủn rủn đứng mãi không lên. Người kia bước đến bên cô,ngồi chõm xuống cạnh cô,bốn mắt nhìn nhau " em muốn anh về làm gì hửm?"
"oaaaaa, huhu...anh anh anh" anh dang tay ra ôm chầm lấy cô hai thân hình hòa làm một không một khe hở anh vuốt vuốt tóc cô, còn Diệp Nhithì tay run run chạm nhẹ vào lưng anh cứ như sợ chạm mạnh vào thì anh sẽ biến mất
Anh buông cô ra, đôi tay thon dài xinh đẹp kia chìa ra trước mặt Diệp Nhi những ngón tay từng ngón từng ngón một lau đi những giọt nước mắt trong suốt như pha lê của cô, miệng anh cũng máy móc lên tiếng" Diệp Nhi ngoan đừng khóc, đừng khóc.....". anh nhẹ nhàng vỗ dành an ủi như trước đây anh từng làm cho cô mỗi khi cô khóc nhè làm nũng hay những khi buồn bực mà không có chỗ trút giận.
Hoàng hôn hôm nay vẫn như mọi ngày, ánh nắng dần dần tắt đi, đỗ bóng chiều tà xuống mọi sự nhưng hôm nay dù cho nắng có tắt đi thì trên trái đất này cũng có một chỗ dù không cần thắp đèn hay nắng chiếu rọi vẫn phát sáng thứ anh sáng ấm áp, hạnh phúc và rất đổi dịu kỳ mà không có một thứ gì sánh bằng giây phút này.
Đông Phonglấy mu bàn tay lau nước mắt cho cô, rồi dùng ngón trỏ và ngón cái bóp bóp cái mũi nhỏ nhỏ đo đỏ ướt nhẹp nước mũi của người nào đó" em vẫn chưa trả lời anh, em muốn anh về làm gì?" giọng điệu anh bây giờ giống như đang tra hỏi cô vậy, nhưng Diệp Nhikhông hề giận mà lại ôm chầm lấy lần nữa. Hai tay bất giác siếng chặt thân hình rắn chắc cao to kia. Dường như cô đang sợ anh sẽ lại ra đi nếu như cô buông anh ra rồi một lần nữa bỏ cô lại nơi này một mình.
" em.....em... anh đừng đi nữa ở lại vì em được không?" một câu hỏi đầy mong chờ trong lời nói, hòa lẫn mùi vị mất mát rất lớn. Diệp Nhikhông dám buông tay để đối diện với anh, có lẽ cô có chút ngượng ngùng vì chính lời nói của mình, mặt khác cô cũng không biết làm thế nào để nhìn trực diện anh sau bao ngày mong nhớ.lặng nghe tim đập loạn nhịp chờ đợi anh trả lời trong vô vọng Diệp Nhitức giận đẩy mạnh anh ra làm anh ngã luôn trên đất.
" anh đã làm thủ tục sẽ sang Mỹ định cư ở đó rồi tiếp tục làm bác sĩ ở một bệnh viện gần nơi anh ở" anh nằm trên đất tay trái đưa lên che luôn cả trán mình, thở dài thườn thượt.
" em.... nếu em nhất quyết muốn anh ở lại thì sao."
" anh xin lỗi, nhưng em đừng ích kỉ như vậy được không, anh còn ở đây là một sự giày vò với anh đó" anh bất mãn ngồi dậy ôm chầm lấy vai cô bắt cô nhìn thẳng vào sự thật.
" em ích kỉ đó, em muốn giữ anh cho riêng em, cho em thôi, ngoài em ra thì không ai có thể. Vì em yêu anh" cô thét lên thật to, to hết mức có thể của bản thân, như muốn trút hết những oán than bao ngày mà cô chôn giấu
" em biết em nói ra những lời này anh sẽ cho là em vì thói quen hay vì dùng anh làm một bóng dáng thay thế cho anh Thẩm Điền. Nhưng em biết rõ em muốn gì trước đây em nói em yêu anh ấy vì em không hiểu yêu là gì, nghe người ta nói người đàn ông mà mình hâm mộ thần tượng tôn thờ là yêu và em xem đó là chân lý nghe theo không cần lý do. Cho đến khi em phát hiện lúc anh ấy cùng chị AN An kết hôn em không đau khổ như em tưởng, em lúc đó khóc đơn thuần chỉ là xem tình cảm đó như một cuộc tranh giành đồ chơi vì không có được nên em thua mà thua thì em sẽ khóc, nhưng sau khi làm ầm ỉ khóc lóc tỉ tê thì lạ nhanh chóng bình thường. Em nhận ra đó không phải tinh yêu, mà đó là sự thần tượng quá mức rồi lại ngộ nhận đó là yêu chứ không hề yêu.
Nhưng với anh thì khác lúc anh ra đi, anh có biết em suy sụp thế nào không, em đi như người không hồn, khóc cả ngày lẫn đêm,. Mỗi đêm em đều viết thư gửi cho anh, anh lại vô tâm không hề trả lời em lấy một lần, ai cũng có thư của anh riêng em không có anh có biết em đau lắm
.......Hic hic..hic mỗi ngày em nói với lòng rối cuộc cảm giác này là gì, mà sao cứ giày vò em mỗi khi em thấy ba mẹ như hình với bóng với nhau thì tâm trí em lại hiện lên hình bóng anh, mà tim lại thắt thêm một chút. còn lúc nhìn thấy người ta có đôi có cặp trong ngày lễ tình nhân còn em thì chỉ lủi thủi có một mình thì em lại nhớ đến những lúc cùng anh vui vẻ. rồi em cũng có rất nhiều người theo đuổi nhưng em không thể cùng người ta hẹn hò vì cứ nhìn vào người đó thì anh lại hiện lên trên mặt họ cười nhẹ nhàng với em.
Cuối cùng em cũng co1 thể tự mình trải nghiệm cái cảm giác như thế nào là yêu mà anh đã nói, thế nhưng lúc em muốn nói với anh rằng em yêu anh thì anh lại trốn tránh em là sao hả"
Cô tức giận đấm đấm vào vùng ngực săn chắc của anh, nhưng sợ làm đau anh nên Diệp Nhichỉ đấm nhẹ nhẹ.
Còn Đông Phongnhư hóa đá ngồi ngây ngốc nhìn cô gái trước mắt, không biết mình có nằm mơ hay không nếu là mơ thì mong sau đừng tỉnh nữa thà ngủ mơ một đời để nghe những lời này còn hơn là tĩnh dậy ngày ngày nhớ nhung cô, chỉ là nhớ thôi cũng làm tim anh thêm đau một ít.
Thấy anh như tượng tạc, cô huơ huơ tay ra trước mặt anh, anhvan64 không động đậy, nên cô tiến đến gần anh hơn nữa hai tay vòng qua cổ anh, khuôn mặt ửng hồng đôi môi mọng nước áp sát môi anh, "hôn " cô thật sự đang hôn anh. Dù anh có là đàn ông hai mươi mấy tuổi đầu cũng chưa từng hôn ai, anh không biết hôn lại ngọt ngào đến vậy làm cả người anh như được tiếp thêm năng lượng.
Nhưng lý trí đã trở về nói mách bảo anh không được làm như vậy nên anh kéo tay cô ra, đôi môi hồng hồng kia lìa xa môi anh. Có chút luyến lưu nhưng anh cũng không thể để Diệp Nhilàm vậy" em...em đừng như vậy, dù cho em có thấy anh....anh thương em cũng không nên trêu ghẹo anh như vậy. Anh sẽ quên chuyện hôm nay, em sau này hãy cách xa anh một chút tự chủ của anh không tốt đâu"
" anh là đồ đần hả? Có bao giờ ai lấy....lấy nụ hôn đầu ra đùa với anh không hả thật sự muốn có một cơ hội, hãy cho em và anh một lần yêu nhau đi. Em yêu anh Đông Phong" cô đang tỏ tình là tỏ tình với một người đàn ông. Dù đã nhiều lần được người khác phái nói lời yêu mình nhưng chưa bao giờ cô cảm nhận được lời nói đó khi nói ra những lời yêu đương nay thì liền có cảm giác hạnh phúc đến như vậy. Bốn mắt nhìn nhau đầy thăm tình. Nhưng Diệp Nhilà muốn lăn ra chết trên đất vì câu nói của anh.
" em có chắc là mình không bị sốt cao hay là bị bại não chứ. Em có muốn để anh khám lại tình hình sức khỏe của em không. anh không nghĩ em bây giờ trí tuệ không thông suốt cho lắm" vẻ mặt anh đầy hoài nghi nhìn đâm đâm nhìn cô.
" nếu anh vẫn không tin thì anh có thể tự mình khám cho emm X Quang, cắt lớp, Ci Ti gì gì thì làm hết đi. Làm rồi anh sẽ tự mình biết em có bị bệnh không. từ giờ em sẽ chứng minh những điều em nói là đúng cho anh xem hứ "
" em sẽ....theo đuổi anh để bù đắp cho khoảng thời gian anh yêu em mà em không hay biết kia. Anh à, em thật sự đã yêu anh rồi, phải tin em
trong lòng Đông Phong bây giờ như mở cờ trong bụng, hai mắt sáng hơn cả trăng rầm, miệng rất muốn cười nhưng mãi không nhếch được mép, cả người cứng đơ duy chỉ có tim anh là dồn dập đạp mãi.
Tự trấn an bản thân, anh đưa tay phải véo tay trái tím sẫm cả một vùng da, đau đến nhăn cả trán
"không ngờ anh lại được nghe những từ ngữ này từ miệng em phát ra, nhưng thật tiếc đây không phải lần đầu anh nghe con gái tỏ tình cùng mình" anh đứng dậy từ trên cao nhìn xuống đỉnh đầu bé tí kia, cô vươn mắt ngây thơ to tròn nhìn anh rất không hiểu
" nhưng anh xin lỗi nha bé ngốc, hai năm qua anh đã không còn yêu thích em như ngày xưa nữa rồi, sau khi đi xa một thời gian anh nhận thấy mình quá hạn hẹp khi chỉ yêu mình em trong bao năm qua, anh đã gặp và yêu một người khác rồi. hôm nay anh về đây đơn thuần để lấy ít đồ về Mỹ thôi"
" anh...............anh đùa đúng không?" ngắn gọn cô không cần dông dài
" bé ngốc à, em đã lớn rồi sao vẫn ngốc như vậy, anh cũng như em đơn thuần là ngộ nhận. Giờ lớn hơn anh biết mình cần và muốn gì. Mọi vật trên cuộc sống này sẽ thay đổi, luôn chuyển động và không hề cố định, anh cũng thế nên anh không còn tình cảm gì ngoài tình anh trai và em gái với em " anh nói xong nặn ra một nụ cười rất gượng gạo, có chút yêu nghiệt chết người như xưa, nhưng cũng rất tàn độc.
Nụ cười ấy đã giết chết một cô gái đôi mươi đang bên thềm xuân sanh chờ ngóng người yêu trong ngọn lửa tình cháy rực ủ ấm tim cô bao tháng năm đợi anh quay về. giờ đây cũng chính ngon lửa kia từ từ cháy lan vào thân thể cô thêu đốt cả một con tim mới bắt đầu yêu và chờ đợi chủ nhân trở lại cuối cùng khi người nó mong ngóng quay về, anh ta cùng ngọn lửa ấy cả hai đốt cô với một câu nói lạnh hơn cả băng nóng hơn cả lửa. Cô sắp không chịu nổi rồi, tim cô đau quá, nó thắt lại rồi lại thắt thêm một chút, đừng.... hãy ngưng bóp chặt tim cô đi, đau lắm rồi.
Diệp Nhicũng đứng lên chậm chập, có chút nghiêng ngã, rồi cũng thăng bằng đứng vững.
" được em hiểu ý anh rồi, cảm ơn anh đã cho em biết như thế nào là yêu, mặc dù chưa được yêu, dù vậy em cũng là một khoảng ký ức đẹp cho cả hai. Chúc anh hạnh phúc với người anh chọn. Nhưng em không muốn làm em gái anh nữa, từ nay hãy như những người lạ bên đường"
Nói rồi cô quay lưng bỏ đi, bóng lưng bé nhỏ đỗ dài trên nền cỏ mướt xanh, cô đi càng ngày càng xa, rất dứt khoác cô đi không hề quay đầu lại, cũng rất mạnh mẽ cô không rơi nước mắt, có lẽ tổn thương anh gây ra cho cô quá sâu sắc.
" anh xin lỗi, Diệp Nhi đời này anh không thể cho em bất cứ gì nữa rồi vì anh không có tư cách, em hãy đi tiếp con đường của mình nhé, mong em tìm được người cho em những hạnh phúc yêu thương mà em đáng có, đời này điều hạnh phúc nhất của anh là được nghe em nói yêu anh, giây phút đó anh như được bay tận trời xanh, nhưng thật trêu ngươi mà anh giờ thành người tàn tật rồi, không thể bảo vệ che chắn cho em được thì thôi hãy buông nhau ra thì hay hơn, tạm biệt em người anh mãi yêu"
Chờ bóng dáng kia xa dần theo nắng chiều tà, anh lặng quay người mắt nhìn vào nơi xa xăm ở trên dòng sông bình lặng trôi, cuộc đời này của anh chỉ có hai việc mà anh tự nguyện và gắn hết sức mà làm dù bất cứ trở ngại, thứ nhất là một người anh trai luôn luôn đi theo cạnh Diệp Nhi của anh bảo vệ cô không để bất kỳ ai tổn thương, làm cô đau buồn điều thứ hai cuộc sống của anh tình yêu của anh cũng chỉ dành trọn cho người con gái ấy dùng cả đời và toàn vẹn không gian của trái tim để chứa hình bóng cũng như nụ cười mà yêu cô. Nhưng nay chính tay anh lại đập tan mọi thứ anh không thể chăm sóc cô như xưa để cô phải buồn tủi, càng buồn cười hơn anh cũng cầm dao khoét sâu một nhát vào tim cô và chà đập nó, thượng đế cũng tước đi tư cách yêu cô của anh vì nay anh đã thành người tàn tật. Vâng số phận anh rất đen đuổi đến mức đi tham gia làm bác sĩ tình nguyện ở phương xa trong một lần anh được điều đến một vùng đang giao tranh, khắp nơi tràn ngập xác chết cùng thuốc súng nồng nặc, nhưng anh rất nhiệt tình để thực hiện thiên sứ cứu người của mình, thật không ngờ có một ngày anh phải ra khỏi vùng an toàn để lấy thuốc cứu trợ lại rơi vào trúng vùng giao chiến, chỉ vừa kịp tìm một nơi ẩn nắp sự phản công của hai bên. Nhưng vì đó là vùng nguy hiểm nơi bom đạn rơi rất ác liệt, dù sau Đông Phongthiếu gia cũng sống trong nhung lụa từ nhỏ chưa từng ở nơi có bom đạn thế này, đó là lý do sau khi anh thoát khỏi trận chiến tàn khóc kia, đêm đó tai anh rất đau, lại có dấu hiệu xuất huyết ngoài tai sau đó tai anh như bị vật gì bít lại không nghe được bất kỳ âm thanh gì bên ngoài, các bác sĩ cùng nhau thăm khám chữa trị cho anh, cuối cùng kết quả chuẩn đoán anh bị tổn thương vùng màn nhĩ bên trong khá nặng do tiếp xúc với âm thanh quá lớn từ bom đạn quá bất ngờ khiến tai không kịp thích ứng, mọi người đề nghị anh đến Mỹ thử chửa trị dù chính anh và mọi người biết khả năng hồi phục rất thấp và tỉ lệ chử trị thành công là 20%.
Nên anh quyết định đến Mỹ thăm khám và hi vọng phép màu xuất hiện, nhưng thực tế trái ngược với hiện tại trong tưởng tượng của mình, ngay cả bác sĩ giỏi nhất ở Mỹ cũng phải than ngắn thở dài tiếc cho anh, ông nói trường hợp của anh rất hiếm vì dây thần kinh thính giác tổn thương khá nặng cần thời gian để tự nó hồi phục, và cũng không thể can thiệp gì nhiều nên không ai nói trước khi nào anh khỏi. Nhưng dù sao anh cũng là một bác sĩ có tài nên được bệnh viện ở Mỹ mời về nghiên cứu các dự án mới của bệnh viện. Thời gian đầu anh rất suy sụp cùng phân vân rất nhiều, không thể chấp nhận tình trạng hiện tại của bản thân, nhưng có một ngày anh bình tâm lại suy nghĩ đến những hoàn cảnh đau thương anh chữa trị ở vùng chiến ssu75, những người ấy dù có người bị thương rất nặng nhưng họ không nguôi hi vọng về sự hồi phục của mình, họ tâm sự vì ở nhà còn người chờ họ, là con là vợ là gia đình nơi mãi mãi chờ họ quay về và không ngại họ trở nên ra sau. Khi nghe xong câu chuyện của họ anh thật chỉ rất cảm động, nhưng không ngờ một ngày mình giống họ. Họ chịu tổn thương tàn tật nhiều hơn anh nhưng họ không bỏ cuộc vậy thì anh cũng phải cố gắng vượt qua nghịch cảnh mà tiến lên sống tiếp
Sự thật lại trớ trêu người tính không bằng trời tính, anh chấp nhận đối mặt với thực tại, tạm quên một số chuyện và một số người, để bắt đầu cuộc sống mới anh học thuật nhìn khẩu hình miệng để có thể giao tiếp cùng mọi người, tuy ban đầu rất khó để tập, thật sự như một đứa trẻ sơ sinh tập tành học giao tiếp, song anh cũng làm được tuy tốc độ hiểu cùng chuẩn xác chưa thật sự hoàn hảo nhưng cũng có thể tạm thời nói chuyện với người xung quanh. Vậy mà một ngày bình thường như bao ngày anh cũng tới bệnh viện tập vật lý trị liệu cùng luyện khẩu ngữ, cùng nghiên cứu thì anh nhận được một cuộc gọi lạ, mọi người xung quanh biết anh không nghe được nên chẳng bao giờ gọi chỉ nhắn tin cho anh, thế mà lại có một cuộc gọi lạ, khó khăn lắm anh mới nhờ một y tá gần đó nghe hộ, người ấy nghe rồi dùng khẩu ngữ thuật lại cho anh, có một cô gái trung quốc gọi cho anh, bảo là" em đây.....". hai từ đơn giản không cần đoán anh cũng biết người gọi là ai. Là cô ấy, cô gái khiến mỗi tế bào anh gào thét mỗi khi nghe nhìn thấy cô ấy, người anh dù ngày hay đêm vẫn theo trong trí anh, người chiếm luôn 100% kích thước tim anh. Sao lại là cô
Chạy một mạch về nhà Diệp Nhinhư kiệt sức, ngã rạp trước cửa nhà, quản gia ra cửa định chờ cô về thì mọi người chúc mừng sinh nhật cô không ngờ lại chứng kiến một màn ngây người này, cả nhà Diệp Nhicùng hai vợ chồng An An và ông bà Đinh gia người la kẻ hét, bồng bế cô gái nhỏ lên lầu, Thẩm Điền khám cho cô bé, thì chỉ nói là bình thường chắc do mệt mỏi quá độ gây ra nên truyền nước biển cho cô, cô nằm bất tỉnh trên gường uống nước biển chẳng thèm tỉnh dậy ăn bánh sinh nhật của mình luôn. Nên mọi người tạm gác lại tiệc sinh nhật cô.
Diệp Nhi ngủ và ngất đến tận hôm sau, trong mơ màn cô cảm nhận một làn hơi ấm áp từng một bàn tay to lớn có chút thô ráp chạm vào mặt mình vuốt ve, cùng một mùi hương nhẹ dịu rất thoải mái khi ngửi, mùi hương này rất quen, đã từng ngửi rồi ở đâu vậy. Dù cố gắng nhưng cô không thể mở mắt dậy được đành mặt người đó muốn là gì làm.
Hôm nay Lâmgia khá yên ắn vì thiếu đi tiếng cười nói của Diệp Nhi ông bà Lâmđang ngồi nói chuyện với một người không ai khác là Đinh Hiển, thật ra mọi việc của anh hầu như ai cũng biết và được anh yêu cầu phải giấu không cho Diệp Nhibiết thế nên hôm nay ông bà Lâmgọi anh đến hỏi một số chuyện
" Đông Phong à, từ lúc con về đến giờ đã....."
"con đã gặp cô bé, con không ngờ mọi việc lại như vậy, con thật sự xin lỗi. con đã nói xong mọi chuyện với cô ấy rồi ạ, con sẽ quay lại Mỹ vào ngày kia, con mong cô ấy sẽ tìm được người tốt để gởi gắm"
Anh nói ra những lời này chính anh cũng thấy khó chịu trong lòng, cũng không có cách nào khac hơn là chấp nhận. Để cô ấy đi tìm hạnh phúc của mỉnh đi Đông Phongà, anh tự nhủ lòng
" bác biết.... nhưng như vậy có phải là quá nhẫn tâm không con bé cần biết sự thật là con....."
Chưa hết lời thì anh đã vội lên tiếng
" không được ạ, con nghĩ như vậy là tốt cho cả hai ạ,đau ngắn còn hơn đau dài bác ạ, con mong bác hiểu cho con"
" thôi được, hai bác cũng mong con sớm khỏi bệnh, còn về việc kia....."
Cả căn phòng rộng lớn thêm lạnh lẽo, ba con người ngồi đó không thể nào làm gì khác là nhìn nhau rồi thở dài, cục diện này không ai muốn nhưng cũng chẳng làm được gì ngoài việc từ bỏ và buông xuôi
Đông Phonglại lên phòng Diệp Nhi cái không khí chia lìa hai năm trước lại ùa về, cứ ngỡ anh sẽ không bao giờ đối diện tình huống này nữa, trớ trêu nó lại đến với anh. Lần này anh đến bên gường cô lấy một chiếc máy ảnh chụp lại khoảng khắc cô đang ngủ, dù tất cả các bức ảnh cũng chỉ có một người và một tư thế duy nhất song đối với anh nó sẽ là những viên thuốc tốt nhất khi bản thân suy kiệt vì nhớ cô., rồi an lại tiến đến bàn trang điểm lấy luôn cả chiếc lược mà cô hay chải đầu cho vào túi, cuối cùng anh kéo chăn cho cô, vỗ vỗ vào chăn cho cô dễ ngủ đó là một trong những thòi quen của cô, rồi anh đắt một túi rất to trên bàn uống trà, quay lại nhìn căn phòng một thoáng thấy trên bàn làm việc có một đống giấy tờ bừa bãi, nên anh quay đó sắp lại cho cô. Nào ngờ thấy một bức ảnh ghép cô lúc tốt nghiệp đại học và anh tốt nghiệp đai học, hai người đang đứng cạnh nhau, cô khoát tay anh và cười rất tươi. Anh hít một hơi dài rồi thở hắc ra, anh lật mặt sau thì đột nhiên ngồi hẵn xuống nền nhà, tay cầm bức hình run run, mắt thì ướt đẫm một góc mắt, còn miệng thì cứ" tại sao, tại sao........"
" chúc em sinh nhật vui vẻ, người anh mãi yêu" anh đọc thầm trong lòng rồi đứng lên ra khỏi phòng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook