Giông bão vốn vội vàng ập đến mà chẳng báo trước với ai. Nó như một bóng đen đột ngột ập lên thứ gọi là hạnh phúc, nhấn chìm nó xuống như một cơn đại hồng thủy chẳng thương xót thứ gì.

Ngày hôm đó, cũng như bao hôm khác, Kiêu Dương lười biếng chui vào phòng Lưu Thủy mà tá túc. Lưu Thủy ngồi bên bàn, mái tóc đen rũ xuống ẩn hiện khuôn mặt đẹp đẽ tựa ngọc, chăm chú nghiền ngẫm quyển sách trong tay. Bên cạnh, Kiêu Dương chẳng yên tay yên chân. Cuối cùng, không thể tập trung vào quyển sách với kẻ quấy rồi kia, Lưu Thủy đành ngẩng đầu lên, thở hắt ra:

- Nào, đừng nghịch tóc ta nữa.

Kiêu Dương ngồi trên mép bàn, ngón tay dài quấn lấy mái tóc đen dài của Lưu Thủy mà nghịch ngợm. Hắn cười cười:

- Ngoan, để yên. Em muốn đọc thì cứ đọc đi.

Lưu Thủy ném ánh mắt như bị áp bức về phía người nọ. Làm sao mà y đọc nổi khi có người cứ ở bên cạnh quấy rầy sự yên tĩnh của y chứ? Tên kia, hắn hết nghịch tóc y lại quanh quẩn đằng sau mà phả cái hơi nóng ấm vào hõm cổ làm y không thể nào mà coi hắn như không có mặt được. Kiêu Dương, đây được tính là quấy rối đấy!

- A, quên không hỏi. Hôm em thấy ta với Yên Nhi đứng với nhau sao lại chạy đi? – Kiêu Dương đặt một ngón tay lên má, ngước mắt nhìn trần nhà như nhớ ra điều gì. Rồi, hắn cúi xuống, bàn tay ngọc ngà lướt qua mái tóc mượt mà của Lưu Thủy. Đôi môi nhếch lên thành một nụ cười gian – Ghen à?

- Ai… ai thèm ghen?

Lưu Thủy quay mặt đi nhưng không giấu được hai vệt hồng hồng trên má. Nhắc đến chuyện đó lại thấy khó chịu. Kiêu Dương rõ ràng không thích Yên Nhi, vậy tại sao đứng với nàng ấy lại cười nói vui vẻ thế chứ? Không phải đối với người mình không thích thì sẽ thấy khó chịu sao? Tại sao hắn lại trái ngược như vậy? Nghĩ đến đó, Lưu Thủy liền hung hăng trừng mắt với kẻ đối diện.

Kiêu Dương thấy dáng vẻ nhe nanh giơ vuốt của rùa nhỏ thì không khỏi bật cười. Hắn giơ tay xoa đầu Lưu Thủy một cách dịu dàng. Rùa nhỏ biết ghen rồi, thật đáng yêu quá đi. 

- Vậy lúc đó em nghĩ gì thế? – Vấn đề này, Kiêu Dương hắn thật sự tò mò. Không biết ý nghĩ gì có thể khiến Lưu Thủy vốn trầm lặng lại khó chịu đến mức ấy.

- À… - Lưu Thủy ngượng ngùng dùng ngón trỏ gãi gãi má. – Ta nghĩ… giữa ta vè Yên Nhi, chỉ có kẻ ngu mới chọn ta. Ai ngờ ngươi ngu thật.

Lưu Thủy cười lớn, ngón tay dời từ má đến khuôn ngực người nọ, chọc chọc. Kiêu Dương cũng chẳng vừa, kéo Lưu Thủy lại gần mình, ghé sát lại khuôn mặt y. Hai mũi gần như chạm nhau, Kiêu Dương nhếch môi cười:

- Ta đã ngu muội vì em. Vì vậy em phải chịu trách nhiệm, phải ở bên ta cả đời, Lưu Thủy…

Trong vòng tay rắn chắc mà không thể thoát ra, Lưu Thủy như đông cứng trong mùi hương quen thuộc bủa vây lấy mình, đôi mắt cũng dần mơ hồ. Lúc ấy, một nụ hôn ướt át đáp xuống. Hai môi chạm nhau, quyến luyến, đầy yêu thương. Sự ngọt ngào của hạnh phúc cũng dâng trào trong từng hơi thở mãnh liệt. Nhưng trong khoảng khắc, Lí trí Lưu Thủy vẫn kéo y về với thực tại.

- Ư… ưm… Cửa kìa…

- Kệ nó đi. 

Chẳng quan tâm những thứ xung quanh, Kiêu Dương vẫn chú tâm vào công việc mình đang thực hiện. Lưỡi hắn như con lươn trường vào miệng Lưu Thủy, như muốn khẳng định rằng y là của hắn, để lại mùi hương mọi ngóc ngách. Một người trên bàn, một người ngồi ghế, không khí mờ ám tràn ngập cả căn phòng.

Đột nhiên, cửa bị mở ra, ánh sáng tràn vào phòng, gió ùa vào thổi bay mấy tờ giấy trên bàn. Đứng trước cửa, một cỗ ngạc nhiên cùng tức giận ngùn ngụt bốc lên. Kha Liên vừa mở cửa thì thấy cảnh tượng đó, nhất thời đứng bất động, cơn giận bùng lên tận não, như ngọn núi lửa đang dâng trào.

Kiêu Dương và Lưu Thủy giật mình, vội vàng buông nhau ra. Lưu Thủy lúng túng đứng dậy, trong ánh mắt ngập sự hoảng loạn. Cả người khẽ run lên. Thôi xong rồi, thế này là xong rồi. Nhưng truyền từ bàn tay là một dòng ấm áp. Kiêu Dương đang nắm chặt tay hắn, mím môi nhìn mẫu thân mình bằng ánh mắt kiên cường.

- Hai đứa đang làm cái trò đại nghịch bất đạo gì? Kiêu Dương, mau ra ngoài ngay cho ta. 

Kha Liên như hét lên, giọng nói có sự kìm nén để không giận qúa mà mất đi hình tượng của một phu nhân quyền quý. Bàn tay giơ lên chỉ vào Kiêu Dương và Lưu Thủy. Hạ nhân trong Trần gia nghe thấy ồn ào liền chạy lại.

- Mẫu thân, chuyện này là Kiêu Dương có lỗi, không liên quan gì đến Lưu Thủy cả. Là Kiêu Dương dụ dỗ đệ ấy. – Kiêu Dương lên tiếng biện minh.

Lưu Thủy kinh ngạc nhìn người bên cạnh, một mực lắc đầu:

- Không phải đâu, mẫu thân, là con làm, lỗi của con.

- Im hết đi. Ta không muốn nghe hai đứa nhận lỗi. Kiêu Dương, con còn không nghe lời? Về phòng ngay. Lưu Thủy, ta sẽ nói chuyện với con sao. Còn mấy người các ngươi, hết việc để làm rồi sao? Túm tụm lại đây làm gì? 

Kha Liên như vẫn giữ được lí trí rằng chuyện này không thể đồn ra ngoài. Bà hét lên giải tán đám hạ nhân trong phủ. Đám người đó sợ hãi trước cơn giận của phu nhân, nhanh chóng giải tán. Trong căn phòng bỗng chốc chỉ còn lại ba người. Kiêu Dương ngẩng mặt nhìn mẹ mình, mở miệng định nói gì đó nhưng bị ngăn lại bởi hành động của người nọ. Lưu Thủy ý thức được chuyện vừa rồi nghiệp trọng như nào. Y quỳ xuống.

- Lưu Thủy em đang…

- Chuyện này tuyệt đối không liên quan đến Kiêu Dương, xin mẫu thân đừng trách huynh ấy. Một mình con gây ra, một mình con chịu là được. Mẫu…

- Lưu Thủy, ta không muốn nghe giải thích. Kiêu Dương, về phòng con ngay. Ngày mai ta sẽ đưa lễ vật đến Đỗ phủ. Con sẽ thành thần với Yên Nhi trong thời gian sớm nhất. Chuyện ngày hôm nay, ta không muốn nó xảy ra một lần nào nữa.

Kha Liên đanh mặt, cố giữ cơn nóng giận trong lòng, mặt lạnh tanh không cảm xúc. Bà quay người ra khỏi cửa. Kiêu Dương liền cúi xuống đỡ Lưu Thủy lên nhưng bàn tay chưa kịp chạm vào bàn tay của người kia thì từ cửa vang đến một tiếng nói:

- Kiêu Dương, con còn không đi mau.

Lưu Thủy gạt tay Kiêu Dương ra, tự đứng dậy. Bàn tay giơ ra như hẫng giữa không trung. Kiêu Dương gượng gạo thu tay lại. Lưu Thủy nhìn nam tử trước mặt mình, ánh mắt ánh lên một chút xót xa, y cười, khó khăn thốt lên:

- Đi đi.

Nụ cười giả tạo như được gắng gượng vẽ lên trên khuôn mặt tuyệt mỹ của Lưu Thủy. Y quay người đi vào trong. Chợt, bàn tay bị nắm lấy. Quay mặt lại thì đụng phải ánh mắt thầm trầm không chịu khuất phục của Kiêu Dương:

- Tin ta. Ta nhất định sẽ giải quyết chuyện này.

Lưu Thủy bỗng thấy yên tâm lạ kì khi rơi vào đôi mắt kia. Như thể dù cả thiên hạ có sụp đổ thì bản thân y vẫn được nam tử này một lòng bảo vệ, không để y bị bất kì xây xước nào. Đôi môi hơi cong lên, Lưu Thủy gật đầu:

- Ừm…

……….

Lưu Thủy đang ngồi trong đình viện, bàn tay nhẹ nhàng lật giở từng trang sách. Mấy ngày gần đây, y không gặp được Kiêu Dương, trong lòng có chút nhớ nhung, đầu cứ rảnh rang thì hình ảnh của người đó lại hiện lên, rõ ràng, sắc nét như đã khắc sâu vào tâm trí. Mấy ngày này, cuộc sống của y cũng thực bình lặng, nếu như không nhớ rằng mình đang ở Trần gia thì Lưu Thủy sẽ quên bẵng luôn sự việc xảy ra hôm nào. Bỗng nhiên, một giọng nói đùa cợt cất lên gần đó:

- Hôm trước, đại thiếu gia đến Đỗ phủ cầu thân và đã được ưng thuận rồi, người sẽ nhanh chóng thú Đỗ tiểu thư về phủ thôi.

- Nhưng nghe nói đại thiếu gia yêu nhị thiếu gia nhà mình mà. – Một giọng nói khác xen vào.

- Cái gì cơ? Không thể nào. Hai người đều là nam nhân mà.

- Thế mới nói hình như đại thiếu gia đoạn tụ. Người còn tự nhận rằng mình dụ dỗ nhị thiếu gia cơ. Qủa đúng là bệnh hoạn quá đi. Mà điều này bí mật nhé, phu nhân nghe được thì mình sẽ chết luôn đấy. – Tiếng cười rộ lên đầy cợt nhả.

Lưu Thủy cảm thấy như tim bị bóp nghẹt. Vậy ra đều là Kiêu Dương nhận hết sao? Vậy ra những ngày bình yên của y đều được đánh đổi bởi hy sinh của Kiêu Dương sao? Vì sao hắn ngốc thế chứ? Sao phải ôm hết tội lỗi vào người? Sao lại giấu y để một mình chịu khổ. Bệnh hoạn sao? Hắn gánh chịu tất cả những lời gièm pha đó cho y ư? Rõ ràng người quyến rũ, bám gót hắn là y mà…

- Ôi trời, tôi cũng không hiểu nổi, nhị thiếu gia chỉ là một thằng nhóc bị bỏ rơi thôi mà, thân phận không có gì cao quý, sao lại lọt vào mắt của đại thiếu gia được chứ?

- Đúng vậy, thật kì lạ. Chắc là đại thiếu gia có sở thích quái dị rồi. – Tiếng cười khúc khích lại vang lên như những mũi dao sắc nhọn đâm vào tim Lưu Thủy.

Những tiếng nói cười xa dần. Nếu như hôm nay không phải là Lưu Thủy nổi hứng ra ngoài trời xa phòng mình một chút thì chắc chắn sẽ không nghe được những điều này. Hóa ra… là như vậy. Ở trong Trần gia, y vẫn chính là không được coi trọng, vẫn bị nhìn bằng ánh mắt soi mói đối với một đứa trẻ bị bỏ rơi. Hóa ra… y lại chính là gánh nặng trên vai Kiêu Dương mà thôi…

Lưu Thủy không để ý rằng trang sách đang mở ra đã bị vò nát trong tay mình từ lúc nào. Y lặng đi một lúc rồi đứng dậy, dứt khoát bước ra khỏi đình viện. Y muốn gặp Kiêu Dương.

Dò hỏi một hồi thì biết được rằng Kiêu Dương đang ở trong phòng Trần phu nhân. Đi đến đâu hướng đến y cũng là những ánh mắt kì lạ lén lút liếc theo. Lưu Thủy cố gạt phăng mấy thứ đó ra khỏi đầu, bước nhanh về phía phòng của Trần phu nhân. Đặt chân đến gần, nhịp bước cũng chậm lại, lưỡng lự không biết nên đi tiếp hay quay về. Dùng dằng một hồi, y cũng đã đi đến nơi. Nhưng chưa bước vào đã bị một tên lính chặn lại:

- Nhị thiếu gia, xin thứ lỗi, phu nhân ra lệnh không ai được phép vào.

Cố nhìn vào bên trong nhưng không được gì, Lưu Thủy đành ậm ừ vài tiếng rồi quay đi. Đến chỗ khuất tầm mắt của tên lính nọ, Lưu Thủy mới bám vào tường mà trèo vào trong. Vô cùng khéo léo và nhanh nhẹn. Đi nhanh qua sân vào gần phòng của Trần phu nhân. Vừa đặt chân đến cửa, một tiếng hét chói tai đã vang lên:

- Con đừng bướng bỉnh nữa, chuyện đó ta đã nói rồi, không thể được.

Lưu Thủy liền nép vào góc tường cạnh cửa để quan sát, cảnh giác để mình không bị phát hiện.

- Con yêu Lưu Thủy, người đừng cấm cản con nữa. Hạnh phúc của con, tự con có thể nắm lấy. Tại sao từ bé đến giờ lúc nào cuộc sống của con cũng đều bị người sắp đặt? Con chỉ là một con rối bị giật dây, một con cờ liên hợp gia tộc của người thôi sao? Nam nhân thì sao? Đoạn tụ thì thế nào? Không phải chỉ là yêu thôi sao? Người có thể kết hôn với phụ thân không vì tình yêu, người có thể cao thượng mà làm sợi dây nối kết của hai tộc, nhưng con không làm được. Con không từ bỏ Lưu Thủy được.

Tim Lưu Thủy đập thịch một cái, tâm trạng hỗn loạn không biết nên miêu tả thế nào. Nhưng trái tim lại như chùng xuống khi bàn tay thanh mảnh của Trần phu nhân đáp xuống khuôn mặt đẹp trai của Kiêu Dương với một lực vô cùng mạnh mẽ.

Chát…

Má Kiêu Dương in hằn năm vết ngón tay, miệng có bật ra ít máu tươi. Đưa tay lên quệt máu ở khóe miệng, Kiêu Dương nhìn mẫu thân mình, nhất định không có ý lui bước.

Kha Liên run run chỉ vào mặt đứa con trai mình đã nuôi dưỡng bao năm:

- Con im đi. Con hiểu gì mà nói. Ta chỉ là muốn tốt cho con thôi. Tại sao con không hiểu cho ta chứ?

- Vậy sao? Xin lỗi người, con thực sự không cảm nhận được sự quan tâm của người. Nhưng con nhất định không buông tay Lưu Thủy đâu. Thiếu người đó, con không sống nổi.

Nói rồi, hắn một bước đi thẳng. Lưu Thủy luống cuống nấp đi chỗ khác, không để Kiêu Dương thấy mặt mình.

……….

Đờ đẫn ngồi trong phòng, đầu óc Lưu Thủy trống rỗng. Y làm thế, có đúng hay không? Kiêu Dương, có khi nào tình cảm với y chỉ là một phút nhất thời mà nói ra? Mà một phút nhất thời mà từ bỏ một người con gái sống với hắn cả một đời, có đáng không? Y chỉ là một ngã rẽ trong cuộc đời hắn, Kiêu Dương sẽ không rẽ nhầm đường chứ? Lưu Thủy hoang mang. Y yêu hắn, nhưng lại không có đủ dũng cảm để níu giữ hắn. Y sợ những lời đàm tiếu, y sợ những tình cảm của Kiêu Dương có chăng chỉ là một giấc mộng.

Đang chìm trong dòng suy nghĩ, bất chợt trước mặt y xuất hiện một thân ảnh. Là Kha Liên. Bà đứng đó, khuôn mặt đã gầy đi trông thấy. Kha Liên dù sao cũng chỉ là một bà mẹ mà thôi. Ngày hôm nay, khi nghe những lời con trai mình nói, bà tự hỏi, phải chăng rằng bà đã sai? Phải chăng bà đã quá nghiêm khắc với hắn? Nhưng dù gì, bà cũng không thể để Kiêu Dương mãi dấn sâu vào tình cảm lầm lạc này nữa. Bà phải cắt đứt nó tại đây. Mà nút thắt, chính là Lưu Thủy.

Bà quỳ sụp xuống chân Lưu Thủy, nói:

- Lưu Thủy, ta xin con, dời xa Kiêu Dương đi. Hai đứa con chỉ là bộc phát nhất thời mà thôi. Tình cảm này, cả thiên hạ đều dèm pha, kì thị, Kiêu Dương sẽ không chịu nổi đâu. Ta xin con, Lưu Thủy, trả lại nó cuộc sống bình thường đi. Nó phải thành thân, phải sinh con, phải sống cuộc sống của nó, nó không thể cùng con dấn thân vào mói tình lầm lỗi này được. Lưu Thủy, ta cầu xin con đó.

Nước mắt cũng đã rơi, lăn trên khuôn mặt nhờ son phấn mà che đi dấu vết của thời gian, giờ đây, nhìn bà khắc khổ hơn bao giờ hết. Lưu Thủy cắn môi, đỡ Kha Liên đứng dậy:

- Mẫu thân, người đứng dậy đi, con…

- Con cần gì cũng được, con muốn gì ta cũng có thể cho con, nhưng xin con, dời bỏ Kiêu Dương đi. Coi như công ta nuôi nấng dưỡng dục con bao năm qua, ta chỉ cầu xin con một việc thế thôi. 

- Con… con hiểu rồi.

Lưu Thủy dùng hết sức mình để bật ra câu đó. Chỉ một câu mà như đã rút hết đi sức lực của y, khiến y chỉ muốn sụp xuống. Ha, được rồi, y không xứng đáng được ở bên hắn. Kiêu Dương là mặt trời ở phía xa, y chỉ có thể là một ngọn cỏ nhỏ bé thôi, làm sao có thể sánh bước bên cạnh hắn? Kiêu Dương vì y mà chịu khổ, Kiêu Dương vì y mà gánh hết mọi lời dèm pha, Kiêu Dương cũng chỉ vì y thôi. Thế mà y làm được gì?

Lưu Thủy y không đủ can đảm, y không đủ kiên nhẫn, tất cả mọi thứ y đều không đủ. Chi bằng, buông tay đi. Có chăng cả Kiêu Dương và y đều hạnh phúc hơn. Nhưng giờ này, y đau lắm, như tim y đã vỡ vụn mất rồi…

………

Kiêu Dương chạy như bay, không có thời gian để chậm trễ nữa. Mấy ngày hôm nay, hắn lúc nào cũng bận đến tối mắt tối mũi. Đến khi rảnh rỗi thì đã quá nửa đêm, chỉ dám đứng ngoài cửa phòng Lưu Thủy mà nhìn y, không dám vào sợ làm y tỉnh giấc. Có lần đến thì thấy Lưu Thủy gục trên bàn mà ngủ. Bên cạnh nến vẫn đang cháy, trong lòng hắn vô cùng tức giận. Rùa nhỏ lại không biết tự chăm sóc mình rồi. Hắn đành bất lực đi vào mà bế hắn lên giường, đắp chăn cẩn thận chỉ sợ y bị cảm lạnh. Sau khi chắc chắn rằng người nào đó không có nguy cơ bị cảm, hắn mới dời đi.

Hôm nay, hắn đột nhiên thấy nóng ruột kì lạ, cảm giác như thể người hắn yêu thương nhất đang rất mong manh, như không thể bám víu. Hắn liền bỏ hết công việc đang làm mà chạy đến phòng của Lưu Thủy nhưng lại nghe câu trả lời rằng nhị thiếu gia đã đi về phía Nại Vân Hà từ lúc hoàng hôn xuống. Linh cảm không lành bỗng chốc ập đến, Kiêu Dương không do dự mà chạy ngay đến nơi người đó đang có mặt. Không phải chứ, sẽ không phải đúng không? Lưu Thủy chắc chắn sẽ không làm gì dại dột phải không?

Đến lơi, hắn thở không ra hơi, thấy trước mặt là một bóng lưng cô quạnh đang đứng quay mặt về phía dòng sông. Gió sông ào đến, thổi bay mái tóc dài buông lơi sau gáy. Y đứng đó, một thân bạch y thanh thoát tự thần tiên nhưng lại tỏa ra một khối khí u buồn khó nói thành lời.

- Lưu Thủy, em ra đây làm gì thế? Tối rồi, nhanh về nhà đi. Em sẽ ốm mất.

Kiêu Dương cười dịu dàng. Sợ quá, hắn cứ sợ rằng Lưu Thủy sẽ làm bừa nhưng thật may, rùa con chỉ có ý hóng gió mà thôi. Tảng đá đè nặng trong lòng cũng được đặt xuống.

Lưu Thủy quay lại, nở một nụ cười thê lương đến não lòng. Nốt ruồi ở đuôi mắt cũng cong lên nhưng đầy vẻ khó nhọc. Y nói, chậm rãi như những chuyện đó chẳng liên quan gì đến y cả.

- Kiêu Dương, chúng ta kết thúc đi. Ta không tiếp tục được nữa, ta không kéo dài được nữa. Ta những tưởng rằng chúng ta sẽ mãi mãi không rời xa. Ta vẽ ra một tương lai có ta và ngươi nhưng giờ thì sao? Chúng ta đều bị ngăn cấm, ta không có đủ tự tin cũng chẳng có đủ tư cách để ở gần ngươi. Ta không thể.

- Đừng đùa nữa Lưu Thủy, trò đùa này không vui đâu. – Kiêu Dương vẫn cố cười. Hắn cho rằng đây chỉ là một trò đùa mà thôi, cũng có thể, là hắn đang tự lừa dối bản thân mình.

- Có gì đáng để đùa sao? – Lưu Thủy cười dài, khuôn mặt khó coi đến cực điểm. – Ngươi nên đi khỏi đây đi, ta và ngươi không liên quan đến nhau, đường ai nấy đi. Ngươi cứ mặc kệ ta, cứ tự nhiên sống với người ngươi yêu thương. Lưu Thủy ta chẳng qua chỉ là một người qua đường trong cuộc sống của ngươi thôi. Ta chẳng thể bên cạnh ngươi được, cũng chẳng thể ích kỉ giữ ngươi ở bên ta. Thôi thì chúc phúc ngươi và Yên Nhi đi. Qùa cưới của hai người ta không có, đành xin lỗi vậy. 

- Em thôi đi, ta không muốn nghe nữa. Về thôi, đừng nghĩ nhiều nữa, có được không? Có gì thì để mình ta gánh là được rồi. Em ngoan ngoãn là Lưu Thủy của ta, ở bên ta, để ta bảo vệ em, có được không? Lưu Thủy, ta xin em, em định nhẫn tâm buông tay ta ra thế sao? Lưu Thủy, em có nghe không, lại đây đi. Đừng đứng đó, nguy hiểm lắm.

Kiểu Dương không khống chế được bản thân mình. Giọng nói run run như sụp đổ. Hắn bước lại gần Lưu Thủy, đôi tay giơ ra như muốn ôm cả thế giới nhỏ bé của hắn vào lòng. Đáng tiếc, Lưu Thủy lại lùi lại, tuyệt vọng mà nói:

- Đừng lại gần ta. Kết thúc như thế này, là ta chọn, tại sao ngươi cứ phải xuất hiện vào lúc này? Ngươi làm như không biết ta, không quen ta, không quan tâm ta, không được sao? Quên ta đi, trở về cuộc sống của ngươi, không có ta. Đáng lẽ, chúng ta không nên gặp mặt. Vĩnh biệt, Kiêu Dương.

Lời nói vừa dứt, thân ảnh bạch y đã biến mất trong tầm mắt hắn. Kiêu Dương chỉ kịp hét lên một tiếng, không suy nghĩ gì mà nhào tới muốn ôm người kia vào lòng nhưng ông trời như muốn trêu ngươi, vòng tay của hắn, lại chẳng giữ nổi người thương. Cả người rơi xuống nước. 

Nại Vân Hà chảy xiết, như muốn chia cắt hai người họ. Kiêu Dương không kịp suy nghĩ gì, ngoi lên mặt nước, cuồng loạn mong tìm thấy người kia. Lưu Thủy không biết bơi, làm sao có thể sống sót? Bàn tay quơ trong dòng nước, vô định không tìm được nơi bám víu. Sợi tóc đen bết nước dính hết vào mặt nhưng Kiêu Dương chẳng để tâm. Trong màn đêm, lại giữa mênh mông sông nước thế này, biết tìm đâu ra một người bây giờ? Nhưng dường như Kiêu Dương đã quên mất điều đó, trong trí óc chỉ còn hình ảnh của Lưu Thủy mà thôi. Hắn tìm kiếm trong bóng đêm như một người mù bị vứt ở nơi xa lạ. Ánh sáng duy nhất đã biến mất, hắn biết sống ra sao?

“Lưu Thủy, Lưu Thủy, em ở đâu? Xin em, hãy trả lời ta đi. Dù em mắng ta, hờn trách ta cũng được. Làm ơn, hãy lên tiếng đi, một câu thôi. Lưu Thủy, ta cần em. Xin em, đừng rời xa ta mà.”

Dưới chân bỗng bị chuột rút, truyền đến một cơn đau đến tê người. Kiêu Dương mất đà, bị dòng nước cuốn đi. Hắn cố gắng dùng hai tay để bơi trở lại nhưng bất lực, Nại Vân Hà độc ác cuốn hắn đi. Bốp. Đầu bị đập vào đá, trước mắt tối sầm lại. Trước khi mất ý thức, trong thâm tâm vẫn vang vọng tên một người: Lưu Thủy.

…………..

Khi tỉnh lại, Kiêu Dương thấy mình đang nằm trong căn phòng quen thuộc đã gắn bó với hắn suốt hơn hai mươi năm. Đầu ong ong đau nhức. Gắng gượng ngồi dậy, hắn liền bị một nha hoàn lo lắng chạy lại, đôi mắt rưng rưng:

- Đại thiếu gia, người đã tỉnh rồi. Người đã hôn mê năm ngày rồi. Mọi người lo lắng muốn chết.

- Lưu Thủy đâu?

Nha hoàn kia bỗng im bặt. Rồi, cô ta lại càng khóc to hơn:

- Nhị thiếu gia… nhị thiếu gia đã chết rồi. Tang lễ được cử hành khi người hôn mê. Lúc nhị thiếu gia đưa về nhà, người trắng bệch không chút thần sắc, cả người lạnh ngắt. Hu hu, tại sao nhị thiếu gia lại đoản mệnh như thế chứ?

Kiêu Dương thấy hai tai ù đặc, cổ họng khô khốc không thể nói nên được một lời. Hắn đã ngàn vạn lền mong rằng đó chỉ là một cơn ác mộng nhảm nhí mà thôi, tại sao lại thành như này chứ? Hắn vẫn không thể tin được, hắn không tin. “Lưu Thủy, em đã thực sự vứt bỏ ta rồi sao?” Kiêu Dương gục xuống, hắn cảm thấy lồng ngực mình trống rỗng. Tim hắn đã sớm bị lấy đi mất rồi.

……

Màn đêm bao phủ lấy cả Trần gia, không khí đau thương cũng theo đó mà len lỏi. Kiêu Dương dù chưa khỏi bệnh nhưng vẫn cố lết đến Hồng Đào Cư, nơi Lưu Thủy đã từng ở. Hồng Đào Cư vẫn rực rỡ như thế nhưng hiu quạnh và lạnh lẽo đến đáng sợ, thiếu vắng đi bóng hình của chủ nhân. Nơi đây, chỗ nào cũng có hình bóng của người đó. Kiêu Dương thấy bản thân như không thể gắng gượng nổi nữa, chỉ muốn sụp ngã bất cứ khi nào. 

Đẩy cửa căn phòng người đó từng ở, một mùi hương đặc trưng của người mang tên Lưu Thủy vẫn còn vương vấn đâu đó quanh đây. Kiêu Dương tham lam hít lấy, thẫn thờ đi vào phòng. Bàn tay lướt qua từng đồ vật người đã từng dùng, từng quyển sách người đã từng đọc. Đến bên cây cầm để ở góc phòng, Kiêu Dương nâng nó lên, mi mắt cụp xuống.

Ngồi vào ghế, Kiêu Dương đặt cây cầm trên đùi, ngón tay thon dài lướt trên dây đàn. Một âm thanh thanh thúy vang lên trong đêm tĩnh mịch.

Suốt con đường dài, vẫn một nụ cười không chân thật

Đừng hỏi lời chúc phúc đó là giả hay thật

Bao năm qua có bao nhiêu đau đớn

Ai so với ai trầm luyến càng sâu?

Đừng chân thành đến thế

Linh hồn ai trên mặt sông lạnh

Mãi lênh đênh không nguyện trầm mình

“Lưu Thủy, sao em nhẫn tâm đến thế? Cuộc sống của ta vốn chỉ có hình bóng của em thôi. Tại sao nói đi là đi? Tại sao không chịu chờ ta? Tại sao lại nỡ buông tay sớm thế? Lưu Thủy, em có hiểu không? Bao năm qua chôn giấu tình cảm với em đau khổ biết chừng nào. Vậy mà em lại nỡ lòng nào rời bỏ ta sớm đến thế. Hạnh phúc, phải chăng quá mỏng manh?”

Kiêu Dương chìm trong dòng suy nghĩ. Mỗi kỷ niệm, mỗi thời gian của hắn trong hơn hai mươi năm qua, đều chỉ có hình bóng của một người. Giờ người lại bắt hắn đành lòng quên người dễ dàng thế, làm sao có thể?

Chiếc vòng thạch anh trắng vẫn nắm chặt trong tay, một chiếc vòng mãi mãi không còn cơ hội được trao đi.

Chỉ là ta vẫn chưa nói cho người biết

Xin lỗi, ta yêu người

Không có người, ngay cả thở ta cũng chẳng làm được

Ta không thể nào chịu được nước mắt người rơi trên quãng đường dài

Chỉ là ta vẫn không có đủ dũng khí…

Ta vẫn chưa nói với người "Xin lỗi, ta yêu người"

Cho dù một ngày nào đó dời bỏ thân xác này

Thì ta vẫn ở bên người mãi không chia li.

Vẫn muốn ở mãi bên cạnh người

Để nói với người rằng "Ta yêu người"…

Dây đàn chợt đứt phựt một cái, điệu nhạc cũng vừa kết thúc. Khóe mắt Kiêu Dương, một dòng lệ đỏ như máu trào ra, rơi xuống, long lanh giữa không trung, rơi xuống cây cầm tạo thành một thứ ánh sáng chói mắt. Lệ máu. Một lần rơi, có chăng là kết thúc một mối tình hay là quyến luyến thêm một thứ tình cảm vốn đã thành sâu đậm?

Ngoài cửa, một bóng trắng cũng vừa tan vào không khí, theo gió mà bay đi. Trước khi tan biến, bóng trắng kia vẫn còn lưu lại trước cửa căn phòng… một giọt nước, trong veo, thanh khiết, vỡ tan trước khi chạm xuống mắt đất lạnh.

Trong gió, một tiếng nói nhỏ như vang mãi: “ Kiêu Dương, xin lỗi…”

[Hoàn]

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương