Xin Chào, Vợ Đồng Chí
-
Chương 17: Tắm rửa
Hùng Khải đi được một lúc rồi mà mặt Tu Dĩnh vẫn còn đỏ.
Nằm trên giường, cứ nghĩ tới chuyện xảy ra ban nãy, cô cảm thấy, nếu không phải mình nói muốn đi tắm rửa, có lẽ sẽ xảy ra chuyện gì thật?
Núi lửa hễ chạm vào là phun trào, ngọn lửa đàn ông là khó dập tắt nhất nhưng lửa đó cũng thường thường nhờ dịu dàng của phụ nữ đến khống chế.
Cô nhận ra được, Tiểu Hùng rất xúc động, ánh mắt ấy như lửa, toàn thân căng cứng, hai tay đè tay cô lên đầu gối, miệng không ngớt lẩm bẩm: “Cục cưng, chúng ta…”
“Không được.” Tu Dĩnh muốn rút tay ra lại bị Hùng Khải nắm chặt hơn.
Mặt Tu Dĩnh nóng bừng, tim đập điên cuồng, nhìn ánh mắt Hùng Khải cũng không giống thường ngày nữa. Không khí bây giờ hết sức mờ ám, có cảm giác JQ, hô hấp của Hùng Khải rối loạn, nắm tay cô cũng mạnh hơn, cô cảm giác được tay anh nóng hổi, giống như lòng anh.
“Cục cưng, chúng ta…” Hùng Khải mấp máy môi, nói chưa xong đã bị Tu Dĩnh ngắt lời: “Không phải anh định làm theo lời đại đội trưởng của anh thật chứ?”
Hùng Khải không nói, chỉ ôm Tu Dĩnh trong lòng, ôm sít sao, không ngừng thở dốc.
Cơn sóng trong lòng Tu Dĩnh cũng cuồn cuộn lên, cô nghĩ đến chuyện kế tiếp sẽ xảy ra, trong lòng có trông đợi nhưng cũng có sợ hãi.
“Tiểu Hùng, anh ôm em chặt quá, em thở không nổi nữa.” Tu Dĩnh đẩy anh, nhưng đẩy sao cũng không nhúc nhích được người đàn ông bị dục vọng bốc lên tới đầu.
Đột nhiên cô cảm nhận được người anh biến đổi, phía dưới có cái gì đó cưng cứng, không ngừng chọc vào cô. Cô vừa hoảng vừa rối, ngẩng đầu nhìn anh, anh cũng dùng ánh mắt nồng nàn ngóng cô.
Đầu Hùng Khải nhẹ nhàng cúi thấp xuống, ánh mắt lấp lánh. Trong lòng như có một con ngựa hoang đang gào thét, muốn thoát khỏi trói buộc. Nhưng cô lại vỗ về con ngựa hoang trong lòng anh, hơi thở của cô, hương thơm của cô, còn có giọng nói nỉ non của cô, không nghi ngờ gì chính là một cây roi da, một sợi roi da làm cho thớt ngựa hoang phi nhanh hơn.
Môi chậm rãi áp xuống, mắt thấy sắp ép xuống cánh môi cô lại nghe cô nói: “Em muốn tắm rửa.”
Hùng Khải dường như không nghe, môi dán lên môi cô, nhẹ nhàng, dịu dàng, như muốn hòa tan lòng của cô.
“Em muốn tắm rửa.” Lần này giọng Tu Dĩnh lớn hơn.
Hùng Khải ngây người, môi cứ thế dán lên môi cô nhưng không hôn xuống, anh hỏi: “Gì cơ?”
“Em nói em muốn đi tắm.” Tu Dĩnh nhắc lại lần nữa, bởi vì nói chuyện, môi thi thoảng lại chạm nhẹ vào anh, giống như dòng điện, lướt qua môi anh, cũng lướt qua tim đôi bên.
Hùng Khải ngây người, trán nổi gân xanh, nghiến răng nói: “Em phá hỏng không khí…”
“Em muốn tắm thật mà.” Tu Dĩnh tủi thân.
“Em cố ý.” Hùng Khải than thở trong bụng.
“Ở đây tắm rửa không thuận tiện, nếu không em cũng không gấp gáp như vậy.” Tu Dĩnh càng tủi thân hơn.
Hùng Khải vẫn không buông cô ra, ôm càng chặt hơn, thở hổn hển một hồi sau đó ấn môi xuống trán cô, nói: “Anh đi pha nước cho em.”
Máy nước nóng nhỏ là do Mai Nhạc đưa, hôm đó đã lắp đặt rồi, thế nên tắm rửa rất tiện. Nhưng hôm nay ấn thế nào nước cũng không chảy ra, có lẽ hư rồi.
“Sao vậy?” Tu Dĩnh đi theo.
Hùng Khải lại ấn máy nước nóng, quả thật hư rồi, nước không chảy ra, đành bất lực nói với Tu Dĩnh: “Hư rồi, em không tắm được rồi.”
“Vậy làm sao giờ?” Tu Dĩnh sốt ruột.
Ngày hôm qua tắm ở nhà rồi mới đi nên đến doanh trại, cô mệt không tắm lại. Nhưng hôm nay không tắm không được, cả một ngày người cứ dinh dính nhớp nháp, không kì cọ sạch hết bụi bặm mỏi mệt, cô làm sao mà ngủ được?
“Ngày mai anh kêu người sửa, hôm nay đành chịu vậy.”
Tu Dĩnh lại lắc đầu: “Không tắm em ngủ không được.
“Vậy sao giờ? Thật sự không được, hay em đi nhà tắm lớn tắm?” Hùng Khải nghĩ một lát mới nói.
“Nhà tắm lớn? Là chỗ nào vậy?” Tu Dĩnh tò mò hỏi.
“Chỗ binh sĩ tắm rửa.” Hùng Khải thành thật đáp.
Tu Dĩnh trợn mắt, há miệng cả nửa ngày cũng không khép lại được: “Anh kêu em đi nhà tắm nam tắm? Anh… anh…”
“Ở đây không có phòng tắm cho nữ. Mỗi một phòng dành cho người nhà đều có kèm một phòng tắm nhỏ, máy nước nóng thì tự chuẩn bị, nhưng tốt xấu gì cũng là phòng tắm. Còn nhà tắm lớn là chỗ binh sĩ tắm rửa, nên không có nhà tắm dành cho nữ.” Hùng Khải giải thích.
“Sao em đi chỗ đó tắm được? Lỡ có người vào thì làm sao?” Tu Dĩnh tức muốn khóc.
“Anh canh cho em.”
Hùng Khải đứng bên ngoài nhà tắm, thò tay vào túi định lấy thuốc lá mới nhớ ra mình đã cai thuốc rồi. Lúc Tu Dĩnh mới yêu đương với anh, từng hỏi qua anh có hút thuốc không? Số tuổi hút thuốc của anh cũng có 6 năm rồi. Từ mười chín tuổi thất tình xong anh liền học hút thuốc, hút một cái mà đã 6 năm. Anh cứ nói với mình, hút thuốc không tốt. Lúc đó anh tự lấy cho mình lý do, chỉ cần có người yêu anh sẽ không hút nữa. Sau đó tuy có quen hai người nhưng đều không thành công, vì thế thuốc cũng không bỏ. Nửa năm trước, gặp được Tu Dĩnh là chuyện hạnh phúc nhất cả đời anh, lúc biết cô không thích đàn ông hút thuốc thì, anh ra lệnh cho mình, nhất định phải cai được. Có điều cai thuốc không dễ, mấy lần nhịn không được lại đi mua thuốc, chừng sau anh mua sing-gum thay thuốc lá, dần dần ngược lại không còn mùi thuốc nữa. Chẳng qua là thói quen, có lúc quen tay lại thò vào túi kiếm thuốc lá.
Chuyện tối nay, trong dự đoán nhưng cũng ngoài dự liệu. Lúc hai người ở bên ngoài nói chuyện, đại đội trưởng kéo anh vào phòng, là vấn đề trận địa, triển khai thảo luận. Đại đội trưởng lải nhải bên tai anh truyền thụ bí quyết tán gái. Anh ấy nói với anh, theo đuổi con gái cũng giống như muốn chiếm đóng lô cốt vậy, tốc độ phải nhanh, không được chậm chạp từ từ, sợ các cô giận thì cả đời cậu cũng không có được cô gái mình yêu. Hùng Khải nghe mà nửa tin nửa ngờ.
“Đại đội trưởng, vậy không được đâu, Tu Dĩnh sẽ hoảng mất, em không muốn dọa cho Tu Dĩnh chạy đâu.”
Hùng Khải có ý nghĩ của Hùng Khải. Ai chẳng muốn có được cô gái mình yêu nhưng anh muốn có được trái tim của cô mà không phải là thân thể. Anh cũng muốn có được người cô nhưng phải là cô cam tâm tình nguyện cho anh mà không phải dùng thủ đoạn nào.
Anh cảnh cáo mình, không được hù dọa Tu Dĩnh nhưng vừa thấy cô thì toàn bộ lý trí đều trốn sạch hết, anh cũng biết mình làm vậy là không đúng. Cô gái mình yêu ngồi ngay trước mặt mình, lại còn mê người như vậy, bản thân không động lòng không có phản ứng là chuyện không thể. Anh là đàn ông, không xúc động thì không còn là đàn ông nữa rồi, anh cứ phải kiềm chế mình. Nhưng cô lại thắc mắc anh và đại đội trưởng nói chuyện gì, cái này cũng như là châm ngòi cho núi lửa bùng nổ, lửa tình không ngăn cản được nữa rồi.
Nửa năm trước, anh và Tu Dĩnh tình cờ quen nhau rồi sau đó yêu nhau. Tuy rằng trước đó không hề gặp mặt nhưng tình cảm của cả hai sớm đã thăng hoa, vả lại cũng có dịp thấy nhau qua hình rồi, sau này còn có điện thoại, webcam nữa. Hiện tại điện thoại 3G khi gọi điện còn có chức năng truyền hình ảnh nữa, anh vì cô mà đặc biệt đổi điện thoại. Song dù sao đây cũng là lần gặp mặt trực tiếp đầu tiên, không cần phải đối diện với màn hình lạnh băng, cũng không phải nghe giọng cô qua điện thoại nữa, anh biết mình ôm cô sẽ hù cô nhưng anh không khống chế được tình cảm của mình.
Khi hai người nam nữ đã xác định quan hệ rồi, ôm ấp cũng là chuyện hợp tình hợp lý, đúng không?
Đang nghĩ ngợi lung tung, một người đi tới, mặc áo may ô của lính, bên dưới mặc quần đùi, tay cầm cái chậu rửa mặt lớn, miệng còn hát hò.
“Đứng lại, mật khẩu!” Theo thói quen, Hùng Khải cảnh giác quát lên.
Bóng người kia ngừng lại, nói tiếp: “Trung đội trưởng, là em.”
Lúc này người kia đã tới gần. Nhờ ánh đèn, Hùng Khải mới nhìn rõ thì ra là Tiểu Chu, văn thư trong đại đội. Thấy cậu ta, Hùng Khải mới buông lỏng cảnh giác, hỏi: “Trễ như vậy cậu ra đây làm gì?”
Tiểu Chu trả lời: “Em đi đánh răng rửa mặt.”
“Sao muộn thế này mới đi, không biết đã quá thời gian rửa ráy rồi sao?”
“Do dạ hội, em bận tới giờ mới rảnh. Trung đội trưởng, sao anh cũng ở đây?”
“Giờ cậu về đi, muốn rửa thì trễ chút nữa hãy quay lại.” Hùng Khải đen mặt, nói.
“Sao…” Tiểu Chu ngớ ra.
Hùng Khải quát lên: “Bảo cậu đi về thì đi đi, lắm lời làm gì! Đằng sau quay, bước đi, mục tiêu là ký túc xá của cậu!”
Trong nhà tắm, Tu Dĩnh nghe hết tất tật chuyện bên ngoài. Nghe thấy giọng anh, trong lòng cô căng thẳng, rất sợ binh sĩ kia sẽ xông vào. Tuy có Tiểu Hùng canh nhưng vì ở trong nhà tắm nam nên vẫn thấy hoảng hốt. Khổ nỗi, càng hoảng lại càng rối, tắm rửa càng chậm. Dần dần, bên ngoài không nghe có tiếng nói nữa, cô mới yên tâm trở lại. Có Tiểu Hùng bên ngoài, cô nên yên tâm mới phải, vì thế rì rì tắm rửa.
Lúc Tu Dĩnh đi ra đã là chuyện hai mươi phút sau. Hùng Khải dựa người vào cây cột chống hành lang bên ngoài, hai mắt hơi khép. Nghe tiếng động, anh tưởng lại có binh sĩ nào tới, cảnh giác mở mắt ra lại không thấy ai. Đang rầu rĩ đột nhiên nghe đằng sau có người gọi: “Tiểu Hùng…”
Anh vội vàng quay đầu, lại thấy một mỹ nhân vừa tắm xong, người mặc váy trắng, đầu tóc còn ướt nước, đang nhỏ giọt, vẻ mặt ngượng ngùng giống như một đóa hoa đào, đánh thật mạnh vào lòng anh.
Anh có cảm giác kích động, muốn nhào qua ôm lấy cô, hôn đôi môi vô cùng quyến rũ của cô…
Nằm trên giường, cứ nghĩ tới chuyện xảy ra ban nãy, cô cảm thấy, nếu không phải mình nói muốn đi tắm rửa, có lẽ sẽ xảy ra chuyện gì thật?
Núi lửa hễ chạm vào là phun trào, ngọn lửa đàn ông là khó dập tắt nhất nhưng lửa đó cũng thường thường nhờ dịu dàng của phụ nữ đến khống chế.
Cô nhận ra được, Tiểu Hùng rất xúc động, ánh mắt ấy như lửa, toàn thân căng cứng, hai tay đè tay cô lên đầu gối, miệng không ngớt lẩm bẩm: “Cục cưng, chúng ta…”
“Không được.” Tu Dĩnh muốn rút tay ra lại bị Hùng Khải nắm chặt hơn.
Mặt Tu Dĩnh nóng bừng, tim đập điên cuồng, nhìn ánh mắt Hùng Khải cũng không giống thường ngày nữa. Không khí bây giờ hết sức mờ ám, có cảm giác JQ, hô hấp của Hùng Khải rối loạn, nắm tay cô cũng mạnh hơn, cô cảm giác được tay anh nóng hổi, giống như lòng anh.
“Cục cưng, chúng ta…” Hùng Khải mấp máy môi, nói chưa xong đã bị Tu Dĩnh ngắt lời: “Không phải anh định làm theo lời đại đội trưởng của anh thật chứ?”
Hùng Khải không nói, chỉ ôm Tu Dĩnh trong lòng, ôm sít sao, không ngừng thở dốc.
Cơn sóng trong lòng Tu Dĩnh cũng cuồn cuộn lên, cô nghĩ đến chuyện kế tiếp sẽ xảy ra, trong lòng có trông đợi nhưng cũng có sợ hãi.
“Tiểu Hùng, anh ôm em chặt quá, em thở không nổi nữa.” Tu Dĩnh đẩy anh, nhưng đẩy sao cũng không nhúc nhích được người đàn ông bị dục vọng bốc lên tới đầu.
Đột nhiên cô cảm nhận được người anh biến đổi, phía dưới có cái gì đó cưng cứng, không ngừng chọc vào cô. Cô vừa hoảng vừa rối, ngẩng đầu nhìn anh, anh cũng dùng ánh mắt nồng nàn ngóng cô.
Đầu Hùng Khải nhẹ nhàng cúi thấp xuống, ánh mắt lấp lánh. Trong lòng như có một con ngựa hoang đang gào thét, muốn thoát khỏi trói buộc. Nhưng cô lại vỗ về con ngựa hoang trong lòng anh, hơi thở của cô, hương thơm của cô, còn có giọng nói nỉ non của cô, không nghi ngờ gì chính là một cây roi da, một sợi roi da làm cho thớt ngựa hoang phi nhanh hơn.
Môi chậm rãi áp xuống, mắt thấy sắp ép xuống cánh môi cô lại nghe cô nói: “Em muốn tắm rửa.”
Hùng Khải dường như không nghe, môi dán lên môi cô, nhẹ nhàng, dịu dàng, như muốn hòa tan lòng của cô.
“Em muốn tắm rửa.” Lần này giọng Tu Dĩnh lớn hơn.
Hùng Khải ngây người, môi cứ thế dán lên môi cô nhưng không hôn xuống, anh hỏi: “Gì cơ?”
“Em nói em muốn đi tắm.” Tu Dĩnh nhắc lại lần nữa, bởi vì nói chuyện, môi thi thoảng lại chạm nhẹ vào anh, giống như dòng điện, lướt qua môi anh, cũng lướt qua tim đôi bên.
Hùng Khải ngây người, trán nổi gân xanh, nghiến răng nói: “Em phá hỏng không khí…”
“Em muốn tắm thật mà.” Tu Dĩnh tủi thân.
“Em cố ý.” Hùng Khải than thở trong bụng.
“Ở đây tắm rửa không thuận tiện, nếu không em cũng không gấp gáp như vậy.” Tu Dĩnh càng tủi thân hơn.
Hùng Khải vẫn không buông cô ra, ôm càng chặt hơn, thở hổn hển một hồi sau đó ấn môi xuống trán cô, nói: “Anh đi pha nước cho em.”
Máy nước nóng nhỏ là do Mai Nhạc đưa, hôm đó đã lắp đặt rồi, thế nên tắm rửa rất tiện. Nhưng hôm nay ấn thế nào nước cũng không chảy ra, có lẽ hư rồi.
“Sao vậy?” Tu Dĩnh đi theo.
Hùng Khải lại ấn máy nước nóng, quả thật hư rồi, nước không chảy ra, đành bất lực nói với Tu Dĩnh: “Hư rồi, em không tắm được rồi.”
“Vậy làm sao giờ?” Tu Dĩnh sốt ruột.
Ngày hôm qua tắm ở nhà rồi mới đi nên đến doanh trại, cô mệt không tắm lại. Nhưng hôm nay không tắm không được, cả một ngày người cứ dinh dính nhớp nháp, không kì cọ sạch hết bụi bặm mỏi mệt, cô làm sao mà ngủ được?
“Ngày mai anh kêu người sửa, hôm nay đành chịu vậy.”
Tu Dĩnh lại lắc đầu: “Không tắm em ngủ không được.
“Vậy sao giờ? Thật sự không được, hay em đi nhà tắm lớn tắm?” Hùng Khải nghĩ một lát mới nói.
“Nhà tắm lớn? Là chỗ nào vậy?” Tu Dĩnh tò mò hỏi.
“Chỗ binh sĩ tắm rửa.” Hùng Khải thành thật đáp.
Tu Dĩnh trợn mắt, há miệng cả nửa ngày cũng không khép lại được: “Anh kêu em đi nhà tắm nam tắm? Anh… anh…”
“Ở đây không có phòng tắm cho nữ. Mỗi một phòng dành cho người nhà đều có kèm một phòng tắm nhỏ, máy nước nóng thì tự chuẩn bị, nhưng tốt xấu gì cũng là phòng tắm. Còn nhà tắm lớn là chỗ binh sĩ tắm rửa, nên không có nhà tắm dành cho nữ.” Hùng Khải giải thích.
“Sao em đi chỗ đó tắm được? Lỡ có người vào thì làm sao?” Tu Dĩnh tức muốn khóc.
“Anh canh cho em.”
Hùng Khải đứng bên ngoài nhà tắm, thò tay vào túi định lấy thuốc lá mới nhớ ra mình đã cai thuốc rồi. Lúc Tu Dĩnh mới yêu đương với anh, từng hỏi qua anh có hút thuốc không? Số tuổi hút thuốc của anh cũng có 6 năm rồi. Từ mười chín tuổi thất tình xong anh liền học hút thuốc, hút một cái mà đã 6 năm. Anh cứ nói với mình, hút thuốc không tốt. Lúc đó anh tự lấy cho mình lý do, chỉ cần có người yêu anh sẽ không hút nữa. Sau đó tuy có quen hai người nhưng đều không thành công, vì thế thuốc cũng không bỏ. Nửa năm trước, gặp được Tu Dĩnh là chuyện hạnh phúc nhất cả đời anh, lúc biết cô không thích đàn ông hút thuốc thì, anh ra lệnh cho mình, nhất định phải cai được. Có điều cai thuốc không dễ, mấy lần nhịn không được lại đi mua thuốc, chừng sau anh mua sing-gum thay thuốc lá, dần dần ngược lại không còn mùi thuốc nữa. Chẳng qua là thói quen, có lúc quen tay lại thò vào túi kiếm thuốc lá.
Chuyện tối nay, trong dự đoán nhưng cũng ngoài dự liệu. Lúc hai người ở bên ngoài nói chuyện, đại đội trưởng kéo anh vào phòng, là vấn đề trận địa, triển khai thảo luận. Đại đội trưởng lải nhải bên tai anh truyền thụ bí quyết tán gái. Anh ấy nói với anh, theo đuổi con gái cũng giống như muốn chiếm đóng lô cốt vậy, tốc độ phải nhanh, không được chậm chạp từ từ, sợ các cô giận thì cả đời cậu cũng không có được cô gái mình yêu. Hùng Khải nghe mà nửa tin nửa ngờ.
“Đại đội trưởng, vậy không được đâu, Tu Dĩnh sẽ hoảng mất, em không muốn dọa cho Tu Dĩnh chạy đâu.”
Hùng Khải có ý nghĩ của Hùng Khải. Ai chẳng muốn có được cô gái mình yêu nhưng anh muốn có được trái tim của cô mà không phải là thân thể. Anh cũng muốn có được người cô nhưng phải là cô cam tâm tình nguyện cho anh mà không phải dùng thủ đoạn nào.
Anh cảnh cáo mình, không được hù dọa Tu Dĩnh nhưng vừa thấy cô thì toàn bộ lý trí đều trốn sạch hết, anh cũng biết mình làm vậy là không đúng. Cô gái mình yêu ngồi ngay trước mặt mình, lại còn mê người như vậy, bản thân không động lòng không có phản ứng là chuyện không thể. Anh là đàn ông, không xúc động thì không còn là đàn ông nữa rồi, anh cứ phải kiềm chế mình. Nhưng cô lại thắc mắc anh và đại đội trưởng nói chuyện gì, cái này cũng như là châm ngòi cho núi lửa bùng nổ, lửa tình không ngăn cản được nữa rồi.
Nửa năm trước, anh và Tu Dĩnh tình cờ quen nhau rồi sau đó yêu nhau. Tuy rằng trước đó không hề gặp mặt nhưng tình cảm của cả hai sớm đã thăng hoa, vả lại cũng có dịp thấy nhau qua hình rồi, sau này còn có điện thoại, webcam nữa. Hiện tại điện thoại 3G khi gọi điện còn có chức năng truyền hình ảnh nữa, anh vì cô mà đặc biệt đổi điện thoại. Song dù sao đây cũng là lần gặp mặt trực tiếp đầu tiên, không cần phải đối diện với màn hình lạnh băng, cũng không phải nghe giọng cô qua điện thoại nữa, anh biết mình ôm cô sẽ hù cô nhưng anh không khống chế được tình cảm của mình.
Khi hai người nam nữ đã xác định quan hệ rồi, ôm ấp cũng là chuyện hợp tình hợp lý, đúng không?
Đang nghĩ ngợi lung tung, một người đi tới, mặc áo may ô của lính, bên dưới mặc quần đùi, tay cầm cái chậu rửa mặt lớn, miệng còn hát hò.
“Đứng lại, mật khẩu!” Theo thói quen, Hùng Khải cảnh giác quát lên.
Bóng người kia ngừng lại, nói tiếp: “Trung đội trưởng, là em.”
Lúc này người kia đã tới gần. Nhờ ánh đèn, Hùng Khải mới nhìn rõ thì ra là Tiểu Chu, văn thư trong đại đội. Thấy cậu ta, Hùng Khải mới buông lỏng cảnh giác, hỏi: “Trễ như vậy cậu ra đây làm gì?”
Tiểu Chu trả lời: “Em đi đánh răng rửa mặt.”
“Sao muộn thế này mới đi, không biết đã quá thời gian rửa ráy rồi sao?”
“Do dạ hội, em bận tới giờ mới rảnh. Trung đội trưởng, sao anh cũng ở đây?”
“Giờ cậu về đi, muốn rửa thì trễ chút nữa hãy quay lại.” Hùng Khải đen mặt, nói.
“Sao…” Tiểu Chu ngớ ra.
Hùng Khải quát lên: “Bảo cậu đi về thì đi đi, lắm lời làm gì! Đằng sau quay, bước đi, mục tiêu là ký túc xá của cậu!”
Trong nhà tắm, Tu Dĩnh nghe hết tất tật chuyện bên ngoài. Nghe thấy giọng anh, trong lòng cô căng thẳng, rất sợ binh sĩ kia sẽ xông vào. Tuy có Tiểu Hùng canh nhưng vì ở trong nhà tắm nam nên vẫn thấy hoảng hốt. Khổ nỗi, càng hoảng lại càng rối, tắm rửa càng chậm. Dần dần, bên ngoài không nghe có tiếng nói nữa, cô mới yên tâm trở lại. Có Tiểu Hùng bên ngoài, cô nên yên tâm mới phải, vì thế rì rì tắm rửa.
Lúc Tu Dĩnh đi ra đã là chuyện hai mươi phút sau. Hùng Khải dựa người vào cây cột chống hành lang bên ngoài, hai mắt hơi khép. Nghe tiếng động, anh tưởng lại có binh sĩ nào tới, cảnh giác mở mắt ra lại không thấy ai. Đang rầu rĩ đột nhiên nghe đằng sau có người gọi: “Tiểu Hùng…”
Anh vội vàng quay đầu, lại thấy một mỹ nhân vừa tắm xong, người mặc váy trắng, đầu tóc còn ướt nước, đang nhỏ giọt, vẻ mặt ngượng ngùng giống như một đóa hoa đào, đánh thật mạnh vào lòng anh.
Anh có cảm giác kích động, muốn nhào qua ôm lấy cô, hôn đôi môi vô cùng quyến rũ của cô…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook