Xin Chào Tình Yêu
Chương 7

Hôm nay lúc nữa đêm kết thúc công việc, cô vẫn là không nhịn được oán niệm, cuối cùng phồng má lên dùng điện thoại chụp tấm hình, mở weibo đăng hình lên, đối với xã hội trên mạng không đáy này cô thao thao cảm xúc của mình: "Hà Đồn! Chỗ nào giống Hà Đồn? Con mắt nào của anh thấy giống Hà Đồn! Con mắt nào?"

Cái weibo này là cô đã đăng kí từ trước rồi, thỉnh thoảng đăng những tấm ảnh chụp phong cảnh lúc đi du lịch và một số tâm trạng, sau này 《Tiếc Tình》nối tiếng, cái ID này thăng lên V, trước lúc đó, vì để bảo mật thân phận, cô xóa hết những tấm ảnh chụp chung với gia đình. Mấy ngày nay bận, cô thật sự quên mất việc này. Vì vậy vội vàng lấy laptop ra, sớm bắt đầu công trình xóa ảnh. Làm đến 3 giờ sáng, cô cuối cùng cũng viên mãn, lại nhìn tấm hình đó một chút, trong lòng điên cuồng hét lên lần nữa, "Con mắt nào của anh thấy em giống hà đồn!" Cô nghĩ, oán niệm của cô có phải hay chăng quá nặng rồi......囧.
Bộ phim cơ bản sắp quay xong rồi, tính thời gian, tiến độ cư nhiên lại nhanh hơn kiếp trước gần một tháng, trong lòng cô có tiếng trống ầm ỹ, rốt cuộc cũng biết chính mình kiếp trước quả thật kéo dài không ít tiến độ của đoàn phim. Lão John rất hài lòng, hấp tấp đi kiếm người sản xuất, trong miệng luôn nói sẽ nổi, nhất định sẽ nổi! Cặp mắt nhìn họ cũng phát ra lang quang(1). Cư nhiên lại cho ra hai đoạn phim tuyên truyền trước thời hạn, bắt đầu tuyên truyền trên mạng, trên mạng lần lượt cho ra những bức ảnh tuyên truyền. Có lúc đi ra ngoài phim trường, thỉnh thoảng sẽ xuất hiện một vài phóng viên.

Cô mơ hồ cảm thấy hướng đi của câu chuyện càng ngày càng kỳ lạ, Phó Quân Nhan hình như so với cô đã sớm phát hiệnra. Từ đó về sau, cả hai không cùng nhau từ biệt thự đi đến phim trường nữa, anh đưa ra một chiếc xe bảo mẫu được vũ trang đầy đủ hoàn toàn bằng màu đen, mặc dù là đoạn đường chưa đến 10 phút, tài xế mỗi ngày đều sẽ đến đưa rước. Anh nói: "Sói là phòng không được, nhưng ít ra không thể đưa đến cửa." Cô hiểu được, ngoan ngoãn phục tùng mệnh lệnh.

Mỗi diễn viên trong đoàn phim giống như cũng cảm giác được, không còn tùy tiện đi lại như trước nữa, một khi ra khỏi phim trường, dù cho mệt đến thở không ra hơi, sống lưng cũng phải đứng đến thẳng nhất.
Cô trở nên có chút lo lắng, một khi bộ phim được chiếu thì lại nghĩ đến vấn đề của Cố Tiểu An, An An theo cô, bị truyền thông chụp được là chuyện không thể nào tránh khỏi, chỉ là thân phận cậu là con nuôi của Tiếu gia sau này, cũng khó tránh khỏi một phen sóng gió. Cô đang nghĩ, rốt cuộc là giấu An An đi, đem cậu đưa đến bên cạnh daddy, hay là cứ để thuận theo tự nhiên, mặc cậu tuổi còn nhỏ mà đối mặt với những tia sáng huỳnh quang truy đuổi. Cô không biết, sự lựa chọn nào là tốt nhất đối với cậu.

Bởi vì Cố Tâm Dao là vai diễn được nhiều người chú ý nhất, cơ hồ như nữ diễn viên trong bộ phim này chẳng khác nào chỉ có mình cô, cho nên cảnh diễn của cô vẫn luôn rất nặng,lão Jonh cũng luôn coi trọng những cảnh diễn của cô, cho nên, ngược lại là cảnh của cô và Phòng Đinh Việt sớm đã quay xong, đến cuối cùng, trái lại Phó Quân Nhan và Jay tương đối bận rộn. Đoàn phim bắt đầu lần lượt chấn chỉnh lại, cảnh quay bên trong đã kết thúc, cả đoàn phim chuẩn bị chuyển qua quay ngoại cảnh. Có một hôm lão John rất trịnh trọng mà hỏi cô, hiệu quả tuyên truyền rất tốt, ông chuẩn bị lần lượt cho ra những đoạn phim ngắn và câu chuyện phía sau hậu trường, hỏi cô có nguyện ý cho An An lên ống kính không. Đầu cô vang lên một tiếng 'ong', chỉ nói, ông cho cháu nghĩ lại đã. Cô vùi đầu đi ra ngoài, nhìn Phó Quân Nhan đang diễn tập, nhìn người đàn ông này mỗi ngày đi sớm về muộn nhưng vẫn kiên chì pha sửa cho cô và An An mỗi ngày, thật sự là không nỡ qua quấy rầy anh.

Trải qua quá trình nghiêm túc chọn lọc phim hoạt hình, An An gần đây đang xem bộ phim hoạt hình hàn quốc tên là Pororo, Pororo là một chú chim cánh cụt nhỏ màu xanh dễ thương, thông qua những câu truyện của Pororo và những người bạn, dạy cho trẻ con rất nhiều đạo lý. Cô cảm thấy rất vui vẻ và yên tâm, hậu di chứng là thỉng thoảng không chú ý cô sẽ ngâm nga ra một câu "Pororo". Sau đó mọi người trong đoàn phim đều sẽ dùng biểu tình bạn hiểu tôi hiểu mọi người cũng hiểu mà nhìn cô, rồi nhìn nhau nở nụ cười quỷ dị, tập thể không thèm chú ý đến sự tồn tại của cô và coi thường IQ của cô... Nhưng không thể phủ nhận, vì sự tồn tại của Cố Tiểu An, cơ hồ như mọi người đều đối xử rất tốt với cô. Cô nhớ kiếp trước những lời bình phẩm về cô không tốt lắm, rất nhiều người nói cô tùy hứng ngạo mạn, nhưng bây giờ ai cũng mặt mày mang ý cười với cô, cô có làm sai chuyện gì thì cũng không ai làm khó cô, chỉ đem cô và An An quy về một loại, nhìn cô rồi lại nhìn Cố Tiểu An, sau đó nói,"Tiểu Ái, không dễ dàng."

Tiếng Italia và tiếng Anh của An An rất tốt, tiếng Trung cũng không tồi. Nhưng cậu thật sự không hiểu tiếng Hàn a, cậu làm sao mà có thể xem hiểu được? Phó Quân Nhan lại rất điềm nhiên, anh nói, để trẻ con tiếp xúc nhiều một chút với hoàn cảnh ngôn ngữ là một chuyện tốt. Sau đó cô lại nhớ đến daddy từ khi cô còn nhỏ đã dẫn cô đi khắp nước trên thế giới, lúc nhỏ cô luôn có cảm giác ngủ dậy là thể giới lại biến thành một dạng khác, những người bên cạnh lại bắt đầu nói tiếng điểu(2) , cảm giác không biết làm sao và hoang mang, nhưng không thể phủ nhận đó cũng là một lý do thúc đẩy cô kiên định đến chết cũng phải học tốt ngôn ngữ, bởi vì cô chịu đủ cái cảm giác rõ ràng không phải người câm nhưng lại chịu nỗi thống khổ á khẩu không nói nên lời. Cuối cùng lúc thấy An An rất vui vẻ mà tập trung tinh thần vào thế giới của Pororo, trong lòng cô rất là vui mừng.

Nhưng mà cái gì cũng có hai mặt.

Khi cô thấy Cố Tiểu An cưỡi trên lưng Tiểu Khải, ngước cổ lên nói chuyện với Phòng Đinh Việt, cô cảm thấy rất vô lực , thậm chí cảm thấy được khối băng trên người anh Đinh Việt đang nứt toát với tốc độ không thể so sánh được...

"An An thích Pororo. An An thích!" Cố tiểu An lắc cái đầu nhỏ, giống như cảm giác không được hơi thở lạnh lẽo trên người Phòng Đinh Việt.

"Ồ! Chị của em cũng thích." Phòng Đinh Việt gật gật đầu, như có điều đang suy nghĩ mà trả lời.

Được thôi...Khi cô và An An hai người đang vùi mình trong góc cùng nhau nhìn vào Ipad coi 《Pororo》đồng thời không khống chế được mà bắt đầu cười khúc khích, tất cả mọi người trong đoàn làm phim đều cho là như vậy... Tuy nhiên, cô thực sự rất thích...

"Pororo là con chim cánh cụt, đi bằng hai cái chân chân, giống như vậy, giống An An vậy." Sau đó Cố Tiểu An vỗ vỗ vào cổ của Tiểu Khải, Tiểu Khải ngoan ngoãn nằm xuống để An An từ trên lưng nó leo xuống. Cố Tiểu An ưỡn thẳng ngực nhỏ, xác định là Phòng Đinh Việt đang nhìn cậu, xấu hổ cười cười, hai má ửng đỏ, rồi bắt đầu ưỡn thẳng cổ hai cánh tay nhỏ kẹp lại, bắt đầu học theo chim cánh cụt đi vòng vòng bên người Phòng Đinh Việt, đáy mắt rất là hưng phấn "Việt Việt, có thích không?"

Việt Việt...Việt Việt...Cố Tiểu An nhà cô thật là cường đại a...

"Thích a! An An thật giỏi!" Phòng Đinh Việt nhìn con chim cánh cụt tí hon xoay mấy vòng, mới đem An An ẩm lên, dùng đôi tay tung cao cậu lên chơi một hồi. Cố Tiểu An ở trong lòng anh cười khanh khách, anh đã sớm nhìn thấy cô, gật đầu với cô, ngón tay rõ trên mặt bàn mấy cái, cư nhiên cầm lên áo khoác rồi ôm An An mà hướng về phía cô đi tới: "Đi thôi, Tiểu Ái, dẫn An An đi xem chim cánh cụt!"

Tiểu gia hỏa hai mắt sáng rực, tay nhỏ vỗ lên miệng bắt đầu hét: "Cánh cụt! Cánh cụt! Pororo! An An thích Pororo..."

Cô ngồi ở ghế lái phụ, nhìn Cố Tiểu An và Tiểu Khải ngồi phía sau đang chơi đến vui vẻ, lại nhìn sang bên cạnh Phòng Đinh Việt đang lái xe, thực là cảm thấy ông trời có thể rơi mưa đỏ rồi.

"Anh Đinh Việt, anh nghĩ như thế nào mà lại muốn dẫn An An đi xem cánh cụt vậy?"

"Bọn em không thích à? Em gần đây hễ diễn xong là ôm lấy An An nhìn không rời mắt."

Cô sờ sờ mũi, 囧.

"Đúng rồi, Tiểu Ái. Tuần sau đoàn phim sẽ đến Venezia quay ngoại cảnh, mới bắt đầu vào hai tuần đầu đại bộ phận đều là cảnh diễn của em và Phó Quân Nhan, hôm đó sau khi anh và em nói chuyện qua, có gọi cho mẹ anh cuộc điện thoại, anh cứ cảm thấy có gì đó không đúng, muốn mấy ngày này xin đoàn phim cho nghỉ phép, mua vé máy bay bay về xem sao."

"Ừm, cái này và xem cánh cụt có quan hệ gì?"

"Tiểu Ái, em là giận dỗi với ba em mà bỏ nhà ra đi?"

Cô gật đầu, không hiểu lắm nghiêng đầu nhìn anh.

"Anh cũng vậy, anh không muốn đi con đường mà ba anh an bài, mới bỏ nhà ra đi. Lúc bỏ nhà đi, trong hộ chiếu của anh chỉ có một tờ visa du lịch đến Italia, tất cả tiền của anh cũng chỉ đủ để mua một tấm vé máy bay đến Italia."

"A!" Người đàn ông lãnh ngạo như thế này, bỏ nhà ra đi... rồi lại cuối đầu nhìn chiếc xe đua màu xám mà cô đang ngồi, đột nhiên thấy mình thấp hơn anh thêm mấy phần, cô bỏ nhà ra đi, vẫn sài thẻ của daddy, chưa từng nhẹ tay qua, càng miễn bàn đến việc kiếm tiền...

"Lúc đó anh mới 16 tuổi, nhưng đến Italia không được mấy ngày là kiếm được việc làm, làm thêm ở trong một quán ăn Trung Quốc, hơn nữa dưới sự giúp đỡ của ông chủ, xin được học đại học. Tiểu Ái, em nói so với em, anh có may mắn không?"

"Thì ra vận may của ăn thật sự tốt!" Cô sờ sờ mũi, nghe xong không khỏi cảm thán, đây cơ hồ là chuyện không thể nào, anh ấy trước hết là làm thêm phi pháp, rồi sau đó dưới tình huống không có người bảo lãnh và sự chứng minh của tài khoản ngân hàng, thuận lợi mà vào đại học, tự đóng tiền cho mình đi học, cô phục rồi......

"Anh củng nghĩ rằng anh rất may mắn!" Anh quay đầu lại nhìn cô một cái, đáy mắt sâu thẳm: "Cho đến một lần không cẩn thận nghe được cuộc điện thoại vào buổi tối của ông chủ, đầu bên kia điện thoại là mẹ anh, là mẹ anh vẫn luôn len lén giúp anh, nếu không, anh đã sớm vì tính ngang bướng mà đói chết ở nơi xứ người rồi. Cho nên Tiểu Ái, vận may anh tốt, là vì có một người mẹ thương anh." Cô không nghĩ rằng anh sẽ nói những chuyện cảm tính như vậy với cô, giọng điệu của anh vẫn lạnh nhạt như cũ, nhưng lại giống như có thêm chút gì.

"Anh cũng chưa quay về gặp mẹ sao?"

Anh lắc đầu, dừng xe lại.

"Gần đây anh cứ cảm thấy không ổn, lần trước cùng em nói chuyện xong, gọi cho ông chủ, ông ta nói với anh là mẹ anh đã rất lâu rồi không liên lạc với ông ta. Anh gọi về nhà, người làm cũng nói là phu nhân không ở đây. Tiểu Ái, nói thật, anh rất lo lắng." Anh nói, ánh mắt tối đi vài phần. "Cho nên Tiểu Ái, anh muốn về nhà xem sao. Bao nhiêu năm qua, anh chưa từng nghĩ tới là sẽ quay về, nhưng anh nhìn thấy em và An An, nhớ về lúc anh còn nhỏ, mẹ anh cũng giống như em vậy, luôn luôn mang anh theo bên người, bà có lẽ rất nhớ anh. Anh suy nghĩ rất nhiều, anh nên quay về xem sao."

Mẫu tử liên tâm, minh minh chi trung(3) ,giửa người thân, là thật sự có cảm ứng... Cô nhìn anh, có chút đau lòng cho mẹ anh vì không lâu nữa bà sẽ mất. Nhưng suy cho cùng thì cũng không nên nói nhiều quá, chỉ có thể chớp chớp mắt, cười nói: "Anh Đinh Việt, anh yên tâm, lúc anh nói với John, em sẽ là người đầu tiên gật đầu."

Anh cười cười, vỗ vỗ vai cô "Không phải lấy lòng em để em giúp anh nói, chỉ là muốn dẫn bọn em xem chim cánh cụt, cô nương ngốc."

"Em làm gì có mặt mũi lớn như vậy, em chỉ là biểu thị lập trường a!"

Anh cười, mở cửa xe ôm Cố Tiểu An trên mặt đầy vẻ hưng phấn ra.

Cố Tiểu An lá gan rất lớn, vào Thủy Cung thấy cá mập mặt cũng không đổi sắc. Trái lại là Tiểu Khải đã vào thế phòng ngự, thấy cá mập, lông cũng dựng lên hết, cụp đuôi lại che ở trước người Cố Tiểu An, một mực nhìn vào cá mập trong tấm gương thủy tinh mà điên cuồng sủa.

Phòng Đinh Việt nhếch nhếch mi, ôm lấy Tiểu Khải, giúp nó bình tĩnh lại, nói với cô: "Không nghĩ tới, tính tình chú chó của nhà Phó Quân Nhan quả thật không vừa." Sau đó, Tiểu Khải lại nhìn chầm chầm vào con cá mặt trong thủy tinh ở phía đổi diện, sủa ầm ỷ lên, lại xù lông lần nữa, giống như chạm vào tĩnh điện vậy.

"Nó đây là chung tâm hộ chủ." Cô thuận miệng mà tiếp lời, nghĩ nghĩ lại cảm thấy không đúng, mới nói: "Em cảm thấy Tiểu Khải hoàn toàn xem An An là tiểu chủ nhân có phải không?"

Sau đó cô khom lưng xuống ôm lấy Cố Tiểu An đang nhìn cá mập suy tư và Phòng Đinh Việt ôm lấy Tiểu Khải chạy trối chết, Tiểu Khải mà còn sủa nữa là bọn họ sẽ bị đuổi khỏi Thủy Cung thật đấy.

Cuối cùng cũng thấy được chim cánh cụt nhưng Cố Tiểu An lại khóc, cô cảm thấy rất mờ mịt, chợt nghe cậu khóc: "Pororo là màu xanh a, cánh cụt màu xanh a. Bọn nó không phải Pororo... không phải cánh cụt...gạt An An...không phải cánh cụt...là con xói sám đội lớp cánh cụt..." được thôi...đây là cái gì với cái gì, cô quay đầu lại nhìn Phòng Đinh Việt cầu cứu, anh cũng một mặt mờ mịt, không biết phải làm gì. Cô suy nghĩ đến đầu cũng lớn luôn rồi, Phòng Đinh Việt cũng đành chịu.

Cuối cùng cô một đường dỗ Cố Tiểu An khóc đến 'sụt xịt sụt xịt' về đoàn phim, bên cạnh còn có một con chó Tiểu Khải vẫn luôn xù lông trong tình trạng cảnh giác. Đáy mắt An An tràn đầy sự tổn thương giống như cô và Phòng Đinh Việt là kẻ lừa gạt vậy, giấu đi Pororo màu xanh của cậu, cứ thế rút vào ghế sau xe ôm lấy Tiểu Khải, trong miệng lẩm bẩm nói: "Gạt An An! Con chó sói màu xám đội lớp con chim cánh cụt màu đen! Gạt An An! Hứ!"

Cô cũng rất tổn thương a, khuyên như thế nào và cùng cậu nói đạo lí như thế nào cậu cũng không nghe, chỉ có thể ngồi trên ghế lái phụ nhìn Cố Tiểu An khóc không ngừng, trong lòng nghĩ nhóc con này cố chấp lên thật là khó bảo mà. Cuối cùng cậu vừa xuống xe là lao vào lòng Phó Quân Nhan, ánh mắt chất vấn chỉ vào cô và Phòng Đinh Việt là kẻ lừa gạt, cả hai đều tập thể đen mặt lại, bỏ lại nhóc con xù lông và con đại bạch cẩu xù lông này cho Phó Quân Nhan, trực tiếp đi tìm lão John.

Về nhà cô đăng tâm trạng mới lên weibo, chỉ có một câu, 'nhóc con xù lông đúng là khó nuôi......'

(1) lang quang: ánh sáng trong mắt con sói.
(2) tiếng điểu(chim): ý đây là người ta nói ngôn ngữ mà mình không hiểu.
(3) minh minh chi trung: như có số mệnh an bài

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương