Xin Chào Tình Yêu
Chương 45-3

“A…” Tôi còn chưa có mở miệng, anh đã đưa tay ôm tôi vào ngực, cúi mặt xuống hôn lên mắt tôi. Tôi đẩy anh một cái, nói: “Anh đang đói cơ mà?”

Anh cũng học tôi nhíu nhíu mũi: “No bụng thì nghĩ đến XX, muốn, Bảo Bối, anh đang đói cái này cơ…..”

…………. A ………Aaaaaaaaaaaaaa.

“Anh…………anh …..anh…….. Sao lại như thế chứ…..” Anh ôm tôi lên, cả quãng đường đi anh đều hôn tôi, một tay luồn vào trong áo tôi, để hai chân tôi ôm chắc quanh hông anh, cứ như vậy đi thẳng vào nhà, theo bước chân của anh, vật nào đó cứ đâm thẳng vào tôi… Tôi đỏ bừng cả mặt…..

“Anh nhịn nhiều năm rồi, giờ rất đói…. Bảo Bối, em phải hiểu tâm tình của một xử nam mới được ăn thịt chứ….” Anh hít hít tóc tôi, kề mặt sát mặt tôi, khẽ cười nói………..

Tôi………. Không thể phản bác lại được………… Mặc kệ phải trái………….. Tâm tình này……………..Tâm tình xử nam mới ăn thịt…………….. Nhất định là do uống say rồi………………….

Nhưng mà, lúc còn ở đoàn diễn phim ‘Tiếc tình’ tôi đã từng thấy Phó Quân Nhan và anh Đinh Việt uống hết mấy chai bia mà, còn có lúc anh uống hết mấy ly rượu tây mà cũng đâu có việc gì đâu……. Chẳng lẽ……. Một chai rượu gạo nhỏ lại có thể đánh ngã được anh sao? Không đàng hoàng.

Ban đêm, trên đường Bình Giang, trong tiểu viện mấy trăm năm, Phó Quân Nhan đụng ngã Cố Bảo Bối, đại chiến 300 hiệp, quê nhà có người lên tiếng: “Con mèo nhà ai đến kì động dục? Cả đêm không ngừng, bao nhiêu là tiếng lọt vào tai…”

Ngoại truyện: Vở kịch nhỏ: Rượu vào lời ra.

Cố Bảo Bối không uống rượu, nhưng cô lại thích mùi vị của rượu tây có pha thêm trà đỏ, hương vị không theo một chuẩn nào cả. Chị Nhược Phàm ra ngoài quay phim, lần này chị được vào vai nữ chính, vô cùng vui vẻ, chị gửi cho mấy người bạn tốt bọn họ một bình rượu đỏ rất quý.

Cố Bảo Bối cũng vui vẻ vì bạn bè, buổi tối lấy ra rót uống một mình.

Phó Quân Nhan dắt An An và Tiểu Khải đi siêu thị về, đã thấy Cố Bảo Bối ngồi trong góc, hai tay ôm chặt lấy chân, híp mắt nhìn xung quanh. Anh khẽ cau mày, ôm Cố Tiểu An và Tiểu Khải vào phòng, để hai cậu nhóc kia chơi đomino trong phòng. Sau đó anh mới đi ra ngoài, nhặt chai vỏ rượu lăn dưới thảm lên, ngồi xổm trước mặt Cố Bảo Bối.

“Bảo Bối, sao lại uống nhiều rượu như thế?” Phó Quân Nhan dịu dàng vuốt lại mấy sợi tóc trên mặt Cố Bảo Bối, dịu dàng nhìn cô.

Cố Bảo Bối chậm chạm xoay chuyển ánh mắt, nhìn thấy Phó Quân Nhan, nghiêng đầu cười với anh, miệng ngốc nghếch hô: “Em là con sên.”

Phó Quân Nhan lắc đầu, biết cô say rồi. Sờ sờ tóc cô dỗ dành: “Được rồi, được rồi, em là ốc sên, em là ốc sên.”

Cố Bảo Bối gật đầu một cái, hít hít mũi, nấc lên mấy tiếng, thở hổn hển nói: “Em là ốc sên, em sinh ra đã có vỏ ốc của mình, nhưng em lại không hề dũng cảm.” Vừa nói cô vừa đập đập vào đầu mình, mím môi, mang theo tiếng khóc nức nở nói: “Người xấu nhất thế giới chính là người bắt nạt em, nói em không có hắn ta cũng tốt, nói sẽ vĩnh viễn yêu em, nói dáng vẻ xinh đẹp của em tốt, thế mà nói yêu em lại cưới người khác, ân tình, ân tình cái rắm gì chứ. Yêu thì sao cơ chứ, yêu cũng không chống đỡ được Phó Quân Nhan ôm một cái……”

Nói xong cô bắt đầu cúi đầu chơi với đầu ngón tay của mình, khụt khà khụt khịt tiếp tục lầm bầm lầu bầu: “Lúc em chết đi vẫn còn nguyên một thân xử nữ, là xử nữ già có được không? Thời điểm hoa nở không ai hái, không ai yêu, không có người ôm, trừ tiền ra thì không có cái gì khác, anh ta ôm em một cái cũng sợ Từ Hồng nhìn thấy, những chuyện đó….. Cố Bảo Bối kiếp trước chính là một chuyện cười…… Nhưng mà, em đã không khó chịu nữa rồi………….”

Nói xong đột nhiên cô lại bật cười, giống như một đứa bé ngửa mặt, ánh mắt xanh thẳm giống như một đứa trẻ: “Toàn thế giới chỉ có mình Phó Quân Nhan là ấm áp nhất, anh biến em thành một con cá nóc, một con cá nóc, một con cá nóc được bảo vệ tốt đến vô cùng, cá nóc không có vỏ cũng không hề sợ hãi. Em yêu Phó Quân Nhan, em yêu An An, cùng họ sống thật tốt…. thật tốt……” Cô cười một cái, đột nhiên lại dẹp miệng ra: “Nhưng mà, nhưng mà, em không dám nói với Phó Quân Nhan là em đã từng yêu người khác, em sợ khiến anh đau lòng…..”

Phó Quân Nhan vẫn luôn yên lặng lắng nghe, đáy mắt vẫn là sự bình tĩnh không hề có chút sóng gió nào cả, cuối cùng, anh thở dài, ôm lấy người phụ nữ vẫn đang lầm bầm lầu bầu giống như một đứa trẻ, vỗ nhẹ từng phát lên lưng cô, trong miệng dùng giọng nói ôn nhu nhất thế giới dụ dỗ: “Ngoan, Bảo Bối, ngoan, anh hiểu rõ, anh ở đây, anh ở đây………..”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương