Xin Chào Tình Yêu
-
Chương 36-2
Tôi nghĩ nghĩ, vỗ vỗ vào đùi mình nói: “Anh nằm xuống đây nghỉ tí đi.” Anh nhướng mày nhìn tôi, tôi mạnh mẽ kéo anh nằm xuống, gối đàu lên đùi tôi, tôi vuốt ve mái tóc mềm mại của anh, nhẹ nhàng ấn vào hai thái dương để anh có thể thư giãn hơn. Tôi nghĩ nghĩ lại hỏi: “Về sau khi anh để An An tự mình nhặt dao lên, có phải muốn để cho cậu bé vừa phải có tinh thần trách nghiệm, hơn nữa còn phải tự vượt qua sự sợ hãi của bản thân đúng không?”
Anh không nói gì, chỉ tập chung nhìn tôi bằng ánh mắt rất dịu dàng, khẽ gật đầu.
Tôi thở dài, trong lòng như có một dòng nước ấm chảy qua, người đàn ông này nha, tâm tư sâu xa như vậy, làm việc lại vô cùng quyết đoán, tình yêu lại rất kín đáo…..
“Phó Quân Nhan, anh chính là một người cha tốt…” Nghe thấy tôi cảm thán như vậy, anh cũng không nói gì, chỉ có khóe môi hơi nhếch lên, nhắm hai mắt lại.
Lúc piano được đưa tới thì Phó Quân Nhan lại phải đi công tác, anh đang chuẩn bị hành lí, cầm vé máy bay đến Dubai. Tôi im lặng, không hỏi gì nhiều, nhưng trong lòng lại thắc mắc, vì sao anh lại phải đến Dubai công tác cơ chứ?
Mỗi chiếc piano đều có âm thanh đặc trưng của nó. Chiếc đàn này của chúng tôi là do Phó Quân Nhan chọn đi chọn lại sau đó mới quyết định. Đàn Steinway, được sản xuất ở nước Đức, nó được cả thế giới công nhận là minh chủ piano. Âm sắc của nó rất nhẹ nhàng mà cũng có sức lôi cuốn riêng, quan trọng nhất là nó có một sự cao quý ung dung không nói thành lời. Cá nhân tôi cho rằng, tuy chiếc đàn này là mua cho An An, nhưng nó lại rất xứng với công tử Quân Nhan đi. Chỉ tiếc là An An bị thương ở tay vẫn chưa khỏi mỗi ngày cậu bé đều bày ra vẻ mặt ủ rũ đau xót cho thân phận, nguyên nhân ở đây không phải vì đau đớn ở tay mà là do không thể kéo đàn được. Mà dạo này tôi cũng bắt đầu bận rộn, không còn thời gian yên tĩnh đánh đàn nữa.
Phó Quân Nhan nhìn ra sự tiếc nuối của tôi, bày ra tính tình như một đứa trẻ, giơ ngón tay út ra móc ngón tay với tôi nói: “Sẽ có thời gian, còn nhiều thời gian.” Nói xong cúi người hôn lên trán tôi, lại tranh thủ hôn nhẹ lên môi tôi.
Cố Tiểu An cũng dắt theo Tiểu Khải từ trong phòng nhỏ đi ra tiễn Phó Quân Nhan. Phó Quân Nhan ngồi xổm xuống ôm ấp cậu bé vào lòng, lại thơm cậu nhóc mấy cái, bàn tay nhỏ mập mạp nắm chặt vạt áo của anh không chịu buông tay, nói: “Anh rể đừng đi, ở lại với An An đi mà…. An An sẽ ngoan mà….” Tiểu Khải đứng một bên, ánh mắt đen lúng liếng giống như đang nức nở, không khí trở thành buồn bã thương cảm ……
Tôi cũng không muốn, tôi không muốn để anh đi, không muốn để Phó Quân Nhan đi, cứ sống như vậy cả đời cũng rất tốt…..
Giải trí Ánh sao mở cuộc tuyển dụng rất lớn, nhưng số lượng thí sinh lọt vào thi lại không nhiều. Cuộc thi lại do tổng giám đốc Mạc Nặc Vân tự mình làm giám khảo, tất nhiên, có thêm cả tôi nữa. Cố Tiểu An mấy ngày nay rất yếu ớt, Phó Quân Nhan không có nhà, cả ngày cậu nhóc bày ra vẻ mặt ỉu xìu ủ rũ, dắt theo Tiểu Khải cũng mềm nhũn, Tiểu Khải nằm trong góc đến cái đuôi cũng không thèm vẫy một cái. Đứa nhỏ này nghe thấy phải đi ra ngoài cũng không có tí vui vẻ nào như trước. Nhưng vừa nghe thấy tôi muốn đi gặp anh họ, hai mắt mở thật to, bằng mọi cách làm nũng để được đi theo.
Trên hành lang của công ty chúng tôi lại gặp lại chị Vạn Thanh. Chị thấy tôi thì rất ngạc nhiên, tôi cười cười chào chị, An An cũng vẫy vẫy cánh tay mập mạp chào chị, đáng yêu vô cùng. Chị xấu hổ cười cười, gật đầu một cái với tôi, dẫn theo mấy người phía sau vào trong phòng làm việc.
Rất nhanh tôi đã đến khu vực sảnh chính tổ chức cuộc thi, ngoài cửa đã có rất nhiều thí sinh đang đứng. Tôi và An An xuất hiện kéo theo không ít những lời nghị luận to nhỏ. Tôi thản nhiên cười cười, cậu nhóc nằm trong ngực tôi mở to hai mắt đen láy, tràn đầy tò mò nhìn bên phải một chút, lại nhìn bên trái một chút.
Tôi mở cửa phòng thi thấy anh họ tôi đang ngồi ở chính giữa, anh mặc một bộ âu phục màu trắng, trong túi áo còn gấp một chiếc khăn màu hồng. Anh ngồi trên ghế của sếp xoay xoay, lười biếng tùy ý nhìn những tài liệu trong tay. Tôi sờ sờ đầu Cố Tiểu An, thả cậu bé xuống dưới, lại chỉ chỉ về phía anh họ tôi.
Cố Tiểu An quay đầu nhìn Mạc Nặc Vân, lại hất mặt, bĩu môi có chút hậm hực, tôi nghiên đầu nhìn cậu bé, bĩu bĩu môi với bé. Lúc này Cố Tiểu An mới trề trề môi, miễn cưỡng lắc cái mông nhỏ đi về hướng anh họ đang ngồi, vặn vẹo uốn éo hô to: “Anh ơi, anh ơi. An An đến rồi này….” Nhưng mà, vẻ mặt kia rất là…. Rất là không cam lòng….
Tôi nhìn thấy anh họ đưa mắt nhìn nhưng lại đưa lưng về phía Cố Tiểu An đang uốn éo cái mông cười trộm, sau đó quay lại tức giận túm lấy gương mặt bánh bao của Cố Tiểu An: “Đứa nhỏ yếu ớt, anh làm gì em….” Cách cư xử này thật là khác biệt………… nếu là cha tôi hoặc là Phó Quân Nhan thì cậu bé đã sớm nhào lên rồi……….
Cố Tiểu An ưỡn ngực nhỏ lên, dùng cánh tay đang băng bó có hình con thỏ nhỏ chống cằm, vẻ mạnh mạnh mẽ kháu khỉnh oán giận: “Anh họ. Anh cướp ông ngoại, bắt nạt chíp bông Tiểu Khải,cướp chị em.” Vế câu sau cùng rất lớn tiếng, giống như rất tức giận, nói xong vẫn nhếch nhếch cái mông nhỏ ra xa hơn, vừa buồn cười lại đáng yêu đến vô cùng.
“Anh cướp đoạt chị của em đấy, thì làm sao nào?” Mạc Nặc Vân lúc này lại đi tới phía sau của Cố Tiểu An, túm chặt lấy cổ áo của cậu bé, một động tác nhẹ nhàng đã có thể nhấc cậu nhóc vào trong ngực.
Cậu nhóc lại vung tay giơ chân, giãy vài cái nhưng không hề có tác dụng, chỉ là tốn công vô ích, đành phải xị gương mặt bánh bao lên, mở to mắt lườm anh họ tôi. Một lớn một nhỏ cứ giằng co nhau như vậy, cuối cùng vẫn là An An bại trận trước, gương mặt nhỏ nhắn quay ngoắt đi một cái, ngọt ngào ngây thơ “Hừ” một tiếng. Sau đó lại bày ra gương mặt tội nghiệp nhìn về phía tôi, chu chu miệng nhỏ, vươn ra cánh tay mập mạp trắng trẻo giống như hai cái ngó sen mềm mại muốn tôi ôm.
Anh họ tôi tức giận vỗ vỗ đầu An An, miệng than thở: “Em là con tiểu hồ li, suốt ngày đi tranh thủ sự thương cảm của người khác.”
Cuối cùng An An vẫn bị chocolate của anh họ tôi mua chuộc, ngoan ngoãn ngồi trong lòng anh, ngẩng gương mặt bánh bao lên, không chút để ý mặc cho anh họ tôi lúc thì sờ sờ, khi lại nắn nắn rồi lại véo véo. Trong lòng cậu nhóc ôm một túi chocolate lớn, cả ánh mắt cũng vui sướng đến lấp lánh. Không khí nghiêm túc của vòng hai, vậy mà lại vì anh họ tôi ôm một cậu nhóc trong lòng, hơn nữa cậu nhóc còn ôm một túi chocolate lớn khiến cho người ta có cảm giác buồn cười.
Tôi tìm cho mình một người đại diện mới, tên là Phương Tình, trước đây chị ấy từng làm việc ở công ty kinh tế của nhà họ Lục, tuy nhiên rồi cũng nghỉ việc đi làm chỗ khác. Tôi hỏi chị ấy, vì sao điều kiện công ty kia tốt như vậy mà vẫn đi làm chỗ khác. Chị nói: “Ở công ty trước kia, tôi không được làm việc mình muốn làm, tôi không muốn nghệ sĩ tôi bồi dưỡng ra lại chỉ biết làm bình hoa, giống như những công cụ kiếm tiền, mà tôi hi vọng nghệ sĩ của tôi có tài thực sự, có thể phấn đấu hết mình vì tác phẩm. Có người làm việc vì lợi ích, có người làm việc vì mơ ước. Quanh năm nằm mơ sẽ bị đói chết. Nhưng tôi nghĩ, điều kiện trước tiên là ấm lo, sau đó phải trung thực với ước mơ của mình.”
“Ước mơ của chị là gì?” Tôi hỏi tiếp.
Gương mặt thon gọn của chị hơi cười, yếu ớt trả lời tôi: “Tập chung quay phim thật tốt, hết lòng ca hát. Không sống riêng vì danh lợi mà vì làm thật tốt những chuyện mình muốn làm.”
“Ý nghĩ của cô rất tốt, nếu chúng tôi thuê cô làm người đại diện cho công ty, cô mong muốn điều gì ở những người nghệ sĩ của mình?” Anh họ tôi nhíu nhíu lông mày hỏi.
“Tôi hi vọng mình có thể toàn tâm toàn ý tập chung cho một người nghệ sĩ là được rồi, người nghệ sĩ của tôi không cần phải có năng suất cao, chỉ cần từng có tác phẩm nổi bật là được. Thậm chí,một năm chỉ có một bộ cũng được.” Cô trả lời rất thản nhiên.
Anh không nói gì, chỉ tập chung nhìn tôi bằng ánh mắt rất dịu dàng, khẽ gật đầu.
Tôi thở dài, trong lòng như có một dòng nước ấm chảy qua, người đàn ông này nha, tâm tư sâu xa như vậy, làm việc lại vô cùng quyết đoán, tình yêu lại rất kín đáo…..
“Phó Quân Nhan, anh chính là một người cha tốt…” Nghe thấy tôi cảm thán như vậy, anh cũng không nói gì, chỉ có khóe môi hơi nhếch lên, nhắm hai mắt lại.
Lúc piano được đưa tới thì Phó Quân Nhan lại phải đi công tác, anh đang chuẩn bị hành lí, cầm vé máy bay đến Dubai. Tôi im lặng, không hỏi gì nhiều, nhưng trong lòng lại thắc mắc, vì sao anh lại phải đến Dubai công tác cơ chứ?
Mỗi chiếc piano đều có âm thanh đặc trưng của nó. Chiếc đàn này của chúng tôi là do Phó Quân Nhan chọn đi chọn lại sau đó mới quyết định. Đàn Steinway, được sản xuất ở nước Đức, nó được cả thế giới công nhận là minh chủ piano. Âm sắc của nó rất nhẹ nhàng mà cũng có sức lôi cuốn riêng, quan trọng nhất là nó có một sự cao quý ung dung không nói thành lời. Cá nhân tôi cho rằng, tuy chiếc đàn này là mua cho An An, nhưng nó lại rất xứng với công tử Quân Nhan đi. Chỉ tiếc là An An bị thương ở tay vẫn chưa khỏi mỗi ngày cậu bé đều bày ra vẻ mặt ủ rũ đau xót cho thân phận, nguyên nhân ở đây không phải vì đau đớn ở tay mà là do không thể kéo đàn được. Mà dạo này tôi cũng bắt đầu bận rộn, không còn thời gian yên tĩnh đánh đàn nữa.
Phó Quân Nhan nhìn ra sự tiếc nuối của tôi, bày ra tính tình như một đứa trẻ, giơ ngón tay út ra móc ngón tay với tôi nói: “Sẽ có thời gian, còn nhiều thời gian.” Nói xong cúi người hôn lên trán tôi, lại tranh thủ hôn nhẹ lên môi tôi.
Cố Tiểu An cũng dắt theo Tiểu Khải từ trong phòng nhỏ đi ra tiễn Phó Quân Nhan. Phó Quân Nhan ngồi xổm xuống ôm ấp cậu bé vào lòng, lại thơm cậu nhóc mấy cái, bàn tay nhỏ mập mạp nắm chặt vạt áo của anh không chịu buông tay, nói: “Anh rể đừng đi, ở lại với An An đi mà…. An An sẽ ngoan mà….” Tiểu Khải đứng một bên, ánh mắt đen lúng liếng giống như đang nức nở, không khí trở thành buồn bã thương cảm ……
Tôi cũng không muốn, tôi không muốn để anh đi, không muốn để Phó Quân Nhan đi, cứ sống như vậy cả đời cũng rất tốt…..
Giải trí Ánh sao mở cuộc tuyển dụng rất lớn, nhưng số lượng thí sinh lọt vào thi lại không nhiều. Cuộc thi lại do tổng giám đốc Mạc Nặc Vân tự mình làm giám khảo, tất nhiên, có thêm cả tôi nữa. Cố Tiểu An mấy ngày nay rất yếu ớt, Phó Quân Nhan không có nhà, cả ngày cậu nhóc bày ra vẻ mặt ỉu xìu ủ rũ, dắt theo Tiểu Khải cũng mềm nhũn, Tiểu Khải nằm trong góc đến cái đuôi cũng không thèm vẫy một cái. Đứa nhỏ này nghe thấy phải đi ra ngoài cũng không có tí vui vẻ nào như trước. Nhưng vừa nghe thấy tôi muốn đi gặp anh họ, hai mắt mở thật to, bằng mọi cách làm nũng để được đi theo.
Trên hành lang của công ty chúng tôi lại gặp lại chị Vạn Thanh. Chị thấy tôi thì rất ngạc nhiên, tôi cười cười chào chị, An An cũng vẫy vẫy cánh tay mập mạp chào chị, đáng yêu vô cùng. Chị xấu hổ cười cười, gật đầu một cái với tôi, dẫn theo mấy người phía sau vào trong phòng làm việc.
Rất nhanh tôi đã đến khu vực sảnh chính tổ chức cuộc thi, ngoài cửa đã có rất nhiều thí sinh đang đứng. Tôi và An An xuất hiện kéo theo không ít những lời nghị luận to nhỏ. Tôi thản nhiên cười cười, cậu nhóc nằm trong ngực tôi mở to hai mắt đen láy, tràn đầy tò mò nhìn bên phải một chút, lại nhìn bên trái một chút.
Tôi mở cửa phòng thi thấy anh họ tôi đang ngồi ở chính giữa, anh mặc một bộ âu phục màu trắng, trong túi áo còn gấp một chiếc khăn màu hồng. Anh ngồi trên ghế của sếp xoay xoay, lười biếng tùy ý nhìn những tài liệu trong tay. Tôi sờ sờ đầu Cố Tiểu An, thả cậu bé xuống dưới, lại chỉ chỉ về phía anh họ tôi.
Cố Tiểu An quay đầu nhìn Mạc Nặc Vân, lại hất mặt, bĩu môi có chút hậm hực, tôi nghiên đầu nhìn cậu bé, bĩu bĩu môi với bé. Lúc này Cố Tiểu An mới trề trề môi, miễn cưỡng lắc cái mông nhỏ đi về hướng anh họ đang ngồi, vặn vẹo uốn éo hô to: “Anh ơi, anh ơi. An An đến rồi này….” Nhưng mà, vẻ mặt kia rất là…. Rất là không cam lòng….
Tôi nhìn thấy anh họ đưa mắt nhìn nhưng lại đưa lưng về phía Cố Tiểu An đang uốn éo cái mông cười trộm, sau đó quay lại tức giận túm lấy gương mặt bánh bao của Cố Tiểu An: “Đứa nhỏ yếu ớt, anh làm gì em….” Cách cư xử này thật là khác biệt………… nếu là cha tôi hoặc là Phó Quân Nhan thì cậu bé đã sớm nhào lên rồi……….
Cố Tiểu An ưỡn ngực nhỏ lên, dùng cánh tay đang băng bó có hình con thỏ nhỏ chống cằm, vẻ mạnh mạnh mẽ kháu khỉnh oán giận: “Anh họ. Anh cướp ông ngoại, bắt nạt chíp bông Tiểu Khải,cướp chị em.” Vế câu sau cùng rất lớn tiếng, giống như rất tức giận, nói xong vẫn nhếch nhếch cái mông nhỏ ra xa hơn, vừa buồn cười lại đáng yêu đến vô cùng.
“Anh cướp đoạt chị của em đấy, thì làm sao nào?” Mạc Nặc Vân lúc này lại đi tới phía sau của Cố Tiểu An, túm chặt lấy cổ áo của cậu bé, một động tác nhẹ nhàng đã có thể nhấc cậu nhóc vào trong ngực.
Cậu nhóc lại vung tay giơ chân, giãy vài cái nhưng không hề có tác dụng, chỉ là tốn công vô ích, đành phải xị gương mặt bánh bao lên, mở to mắt lườm anh họ tôi. Một lớn một nhỏ cứ giằng co nhau như vậy, cuối cùng vẫn là An An bại trận trước, gương mặt nhỏ nhắn quay ngoắt đi một cái, ngọt ngào ngây thơ “Hừ” một tiếng. Sau đó lại bày ra gương mặt tội nghiệp nhìn về phía tôi, chu chu miệng nhỏ, vươn ra cánh tay mập mạp trắng trẻo giống như hai cái ngó sen mềm mại muốn tôi ôm.
Anh họ tôi tức giận vỗ vỗ đầu An An, miệng than thở: “Em là con tiểu hồ li, suốt ngày đi tranh thủ sự thương cảm của người khác.”
Cuối cùng An An vẫn bị chocolate của anh họ tôi mua chuộc, ngoan ngoãn ngồi trong lòng anh, ngẩng gương mặt bánh bao lên, không chút để ý mặc cho anh họ tôi lúc thì sờ sờ, khi lại nắn nắn rồi lại véo véo. Trong lòng cậu nhóc ôm một túi chocolate lớn, cả ánh mắt cũng vui sướng đến lấp lánh. Không khí nghiêm túc của vòng hai, vậy mà lại vì anh họ tôi ôm một cậu nhóc trong lòng, hơn nữa cậu nhóc còn ôm một túi chocolate lớn khiến cho người ta có cảm giác buồn cười.
Tôi tìm cho mình một người đại diện mới, tên là Phương Tình, trước đây chị ấy từng làm việc ở công ty kinh tế của nhà họ Lục, tuy nhiên rồi cũng nghỉ việc đi làm chỗ khác. Tôi hỏi chị ấy, vì sao điều kiện công ty kia tốt như vậy mà vẫn đi làm chỗ khác. Chị nói: “Ở công ty trước kia, tôi không được làm việc mình muốn làm, tôi không muốn nghệ sĩ tôi bồi dưỡng ra lại chỉ biết làm bình hoa, giống như những công cụ kiếm tiền, mà tôi hi vọng nghệ sĩ của tôi có tài thực sự, có thể phấn đấu hết mình vì tác phẩm. Có người làm việc vì lợi ích, có người làm việc vì mơ ước. Quanh năm nằm mơ sẽ bị đói chết. Nhưng tôi nghĩ, điều kiện trước tiên là ấm lo, sau đó phải trung thực với ước mơ của mình.”
“Ước mơ của chị là gì?” Tôi hỏi tiếp.
Gương mặt thon gọn của chị hơi cười, yếu ớt trả lời tôi: “Tập chung quay phim thật tốt, hết lòng ca hát. Không sống riêng vì danh lợi mà vì làm thật tốt những chuyện mình muốn làm.”
“Ý nghĩ của cô rất tốt, nếu chúng tôi thuê cô làm người đại diện cho công ty, cô mong muốn điều gì ở những người nghệ sĩ của mình?” Anh họ tôi nhíu nhíu lông mày hỏi.
“Tôi hi vọng mình có thể toàn tâm toàn ý tập chung cho một người nghệ sĩ là được rồi, người nghệ sĩ của tôi không cần phải có năng suất cao, chỉ cần từng có tác phẩm nổi bật là được. Thậm chí,một năm chỉ có một bộ cũng được.” Cô trả lời rất thản nhiên.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook