Xin Chào Tình Yêu
-
Chương 34-2
Chính thức tham gia vào cuộc sống của Phó Quân Nhan sẽ phát hiện ra anh là một người rất bận rộn, hình như lúc nào công việc của anh cũng chất đống không thể giải quyết xong được. Nếu như không nhìn thấy máy fax trên bàn làm việc của anh không ngừng truyền đến những tài liệu, bạn sẽ chỉ cảm thấy, anh là một người nhã nhặn, lịch sự, hàng đêm đều chăm chú đọc sách. Tôi nghĩ, Phó Quân Nhan được gọi là công tử, không chỉ bởi vì vẻ mặt anh tuấn, mà còn vì khi anh làm bất cứ chuyện gì cũng đều rất ung dung, không nhanh cũng không chậm, mãi mãi cũng chỉ dùng một nét mặt ôn hòa, không sợ hãi, không tươi cười.
Có một hôm, tôi nhìn vào máy tính của anh thấy màn hình đang mở đồ thị giao dịch chứng khoán, tôi tò mò hỏi anh: “Anh chơi cổ phiếu nữa à?”
Anh lắc đầu một cái, chỉ vào một đồ thị cổ phiếu đơn độc trên màn hình nói: “Anh chỉ có một cổ phiếu này từ ban đầu thôi.” A…. Tôi bị một trận kinh ngạc, ghé đầu nhìn vào màn hình, nhỏ giọng nói thầm: “Phó Quân Nhan, tất cả đều là đường màu hồng, trúng quả to rồi.”
Anh chì nhàn nhạt nhìn qua, nói: “Vậy thì tăng đi……” Tôi sờ sờ cái mũi của mình.
Lại qua mấy hôm nữa tôi lại thấy số cổ phiếu đó bị đánh thành vấn đề ST, sau đó bị hội kiểm soạt cổ phiếu dừng bài lại để kiểm tra.(Em chịu, không hiểu chỗ này, mọi người biết bảo em với ạ.) Tôi buồn bã nghiêng đầu hỏi anh: “Caid cổ phiếu đó nếu kiểm tra ra vấn đề gì thì sẽ bị bỏ đi, vậy lần sau làm sao có thể làm được nữa?”
“Hả?” Anh cười cười, sờ đầu tôi an ủi: “Vậy thì coi như không có thôi…..”
Kết quả là bị miệng quạ đen của tôi nói trúng. Công ty đó bị điều tra ra vấn đề vô cùng nghiêm trọng, công ty đó tuyên bố phá sản, cổ phiếu cũng bị kéo theo giảm over rồi. Tôi vừa nghĩ đến đã cảm thấy rất buồn phiền, đó là tiền đó. Cổ phiếu ban đầu rất đáng giá đó….
Nhưng Phó Quân Nhan chỉ hôn nhẹ tôi, nói: “Cá nóc ngốc nghếch, yên tâm, chúng ta vẫn có cơm ăn…..”
Đôi khi Phó Quân Nhan phải thức đêm, ngồi trong thư phòng mở hội nghị bằng video, thường thường phải đến rạng sáng anh mới đi ngủ. Đôi lúc tôi sẽ được đóng vai ‘hiền thê lương mẫu’, đi vào đắp cho anh cái chăn, hoặc là pha cho anh một cốc trà nóng đặt lên bàn làm việc của anh, sau đó lại nhẹ nhàng đi ra.
Tôi cũng không biết anh đang thảo luận vấn đề gì. Khi anh bàn bạc công việc vẫn là dáng vẻ nhẹ nhàng như cũ, nhưng lại mang theo cả sự cao quý, khiến cho người ta vừa nhìn cũng có thể đoán ra đây là một người bông vải che đấu đao kiếm, không thể lừa dối. Nhưng mà có một lần, tôi cũng chỉ được thấy một lần, hình như anh tức giận, vẻ mặt anh rất lạnh lùng, giọng nói thì vẫn ôn hòa, nhưng khí thế hoàn toàn không giống như từ trước đến giờ, không biết vì lí do gì, nhưng trong lòng tôi lại giống như không thích dáng vẻ đó của anh.
Trong lòng tôi, Phó Quân Nhan luôn luôn ấm áp, vĩnh viễn đều là dáng vẻ dịu dàng ôn nhu đẹp đẽ….. Ví dụ như, anh luôn có cách rút ra các biện pháp, thời gian chơi với An An, ở bên cạnh tôi, chăm sóc chúng tôi, cẩn thận, tỉ mỉ, chu đáo.
Tôi cảm thấy đau lòng cho anh, hỏi anh: “Anh vội lắm à? Vậy để em đi nấu cơm nhé.”
Anh lại lắc đầu nói không vội, xoay người đóng cửa thư phòng, ôm tôi vào trong ngực, bày ra vẻ mặt xấu xa nói: “Không xem nữa thì sẽ không bị vội vàng.” Giọng điệu kiêu giống như một đứa trẻ nghịch ngợm.
Tôi và Phó Quân Nhan luôn ngầm hiểu, cũng không phải hai người chúng tôi cố ý che giấu tình cảm lưu luyến, nhưng chúng tôi cũng không mong chờ mọi người đều biết. Đôi khi chúng tôi gặp gỡ rất tự nhiên, để bảo vệ tình yêu của mình, không thể để mưa gió bên ngoài quấy rầy. Đến cuối cùng muốn công bố như thế nào, tôi tin tưởng người đàn ông của mình, anh luôn nói cho tôi biết, anh sẽ nắm tay tôi đi xuống.
Vì là người của công chúng, nên bình thường tôi và Phó Quân Nhan đều ở trong nhà, mặc dù khu dân cư này an ninh rất tốt, cũng rất đảm bảo bí mật, nhưng bình thường chúng tôi vẫn tự mình dắt Tiểu Khải đi dạo, như vậy có vẻ như thoải mái hơn một chút.
Cho nên khi anh phải thức đêm làm việc, thì tôi sẽ dắt Tiểu Khải ra ngoài đi dạo mấy vòng vào khoảng năm, sáu giờ hằng ngày. Tất nhiên, tôi rất nghiêm túc nói với Tiểu Khải, nếu nó vẫn còn dám bò lên đầu tôi, tôi sẽ nhổ sạch lông của nó. Nhưng mà, nó nghe có hiểu hay không tôi cũng mặc kệ…….
Có một hôm Cố Tiểu An dậy sớm cũng cùng tôi dắt Tiểu Khải đi dạo. Đứa bé hơn hai tuổi luôn tò mò với những chuyện xung quanh, nhìn thấy cái gì cũng hỏi. Cậu bé lắc lư cái đầu nhỏ hỏi tôi: “Chị ơi chúng ta đi đâu thế?” Tôi trả lời: “Dắt chó đi dạo.”Nhóc con hình như tự hiểu trong lòng, rất nghiêm túc gật đầu một cái. Khi chúng tôi về đến nhà thì Phó Quân Nhan cũng đã tỉnh dậy, vẻ mặt lười biếng ngồi trên ghế sa lon đọc báo, nhìn An An ở sau lưng tôi đang nhảy nhót không ngừng, vẫy tay với cậu bé, giọng nói giống như đang động viên: “An An hôm nay dậy thực sớm nha, đi đâu về vậy?”
An An cũng cong bộ ngực nhỏ của mình lên, rất kiêu ngạo trả lời: “Giữ chị.” ….
Tôi…..
Dù là Phó Quân Nhan luôn dùng một vẻ mặt lạnh nhạt nhìn mọi vật cũng nhịn không được quay đầu về phía khác nhỏ giọng cười. Tôi nhìn tên nhóc kia cũng cảm thấy hết cách, im lặng không nói gì.
Nhếch miệng lên, cúi đầu xông thẳng vào ngực Phó Quân Nhan, anh đưa một tay ôm lấy tôi, buồn cười kéo kéo vành tai tôi. Tôi nũng nịu vặn vẹo uốn éo ở trong lòng anh, lẩm bẩm oán trách: “Phản trời rồi.” Nói xong, chính mình cũng cảm thấy buồn cười, lại nhịn không được cười thành tiếng.
Phó Quân Nhan ôm tôi trong lòng, xoa xoa mái tóc của tôi, nhẹ giọng nói: “Cá nóc ngốc, là do em muốn như vậy. Hai tên nhóc kia không chỉ học được trêu chọc em mà còn học được cả cách bảo vệ em rồi.” Tôi coi như không nghe thấy lời nói ngụy biện của anh, tức giận cho anh một cái liếc mắt. Anh cưng chiều ấn nhẹ lên chóp mũi tôi, không nói gì. Anh ngẩng đầu nhìn về phía An An, anh nhẹ nhàng vẫy tay với An An, Cố Tiểu An đánh giá hai người chúng tôi, thấy Phó Quân Nhan duỗi tay ra, gương mặt nhỏ nhắn tràn đầy mong chờ cũng sáng bừng lên, cánh tay mập mạp cũng ôm lên, giống như đang so sánh với một hình ảnh ấm áp mà tươi sáng. Cố Tiểu An cười tười để lộ hai lúm đồng tiền đáng yêu, ngọt ngào gọi: “Anh rể…” Cũng bổ nhào vào trong lòng anh, ấm ấm áp áp.
Phó Quân Nhan rât khoan dung nhưng lại không hề dung túng. Anh rất bình thản cúi đầu nói chuyện với An An, giống như đối xử với một người đã trưởng thành, dựa theo cách nói chuyện với trẻ con để cậu bé có thể hiểu được, thậm chí còn dùng đến bàn bạc để nói với An An rằng cậu nhóc làm sai rồi, chữ ‘giữ’ không phải dùng như vậy. Cố Tiểu An vốn là một đứa trẻ thông minh, đôi mắt to đen lúng liếng chuyển động liên tục, rất nhanh cậu bé đã có thể hiểu rõ. Cậu nhóc nhìn Phó Quân Nhan ngoan ngoãn ngẩng gương mặt nhỏ nhắn lên, trong ánh mắt tràn đầy lưu luyến và tin cậy. Sau đó quay đầu kéo tay tôi, lớn tiếng nói: “Vừa rồi là chị đưa An An đi giữ Tiểu Khải.” Tôi nhịn không được nhếch môi cười, ngồi trong lòng Phó Quân Nhan hôn lên trán cậu nhóc.
Mưa dầm liên tiếp nhiều ngày, cuối cùng mặt trời cũng xuất hiện. Hôm nay, tôi và Phó Quân Nhan lôi tất cả chăn ga gối trông nhà ra giặt. Tôi vừa nhảy lên nhảy xuống trong đống chăn đệm vừa cười, lại giống như một kẻ ngốc nói thầm: “Thật tốt quá, tối nay sẽ được ngủ trong mùi hải dương rồi.” Ngoài miệng thì Phó Quân Nhan cười tôi: “Cá nóc ngốc.” Nhưng trong đáy mắt cũng là nụ cười ấm áp.
Bạn học Cố Tiểu An ngoan ngoãn mang Tiểu Khải đến một căn phòng khác chăm chỉ luyện đàn, tôi và Phó Quân Nhan bên này vừa cùng nhau lắng tai nghe, lại vừa giúp đỡ người kia cuốn tay áo lên.
Việc tốn sức đều do đàn ông làm. Cho nên, tôi ở trong phòng tắm sau khi pha xong nước ấm, thì đi đi lại lại giống như một bà địa chủ nhìn Phó Quân Nhan đang làm việc, một chuyến đem mấy chiếc chăn nặng ôm lên ném vào bồn tắm.
Sau đó hai người bọn tôi cứ sách quần, cuốn ống tay áo lên nhảy vào trong bồn tắm nhảy lên. Có chút trơn trượt, có chút mềm chơi rất vui cũng rất ấm áp.
Chân đạp đạp, bọt màu trắng trong bồn tắm ngày càng nhiều, lòng bàn chân cũng chân bóng ấm áp, nhiều lần tôi đứng không vững, Phó Quân Nhan luôn kịp thời đưa tay ra đỡ tôi….. tôi ngẩng đầu mặc anh lôi kéo tôi, nhìn anh cười khúc khích.
Sau đó chơi đùa làm tôi nổi hứng thú, tôi cố ý bày ra dáng vẻ như sắp trượt ngã, anh lại duỗi tay đỡ lấy tôi, tôi làm bộ nắm rất nhiều bọt xà phòng bôi lên mặt anh, tôi nhìn thấy gương mặt anh dính rất nhiều bọt giống như biến thành màu trắng. Anh giống như không kịp phản ứng, gương mặt ngạc nhiên, nhưng trông rất đáng yêu. Tôi chỉ vào mặt anh không có chút kiêng kị nào giơ ngón tay lên chọc chọc, sau đó không còn chút hình tượng nào ôm bụng cười to.
Cái gọi là ‘nhạc cực sinh bi’ (vui quá hóa buồn), tôi cười đến nghiêng trước ngả sau, trượt chân, lúc này là không đứng vững thật sự, Phó Quân Nhan cũng không sợ bị mắc lừa lần nữa, đưa tay ra kéo tôi, nhưng trọng tâm của anh cũng không vững. Vì vậy, hai người chúng tôi cứ như vậy song song ngã xuống bồn tắm, cứ như vậy chúng tôi bị bọt dính đầy người, giây phút đó trong phòng tắm có hai người tuyết.
Trong nháy mắt khi hai người chúng tôi ngã xuống, Phó Quân Nhan rất nhanh đã đưa tay bảo vệ đầu tôi. Hiện tại sau khi xác định tôi không có vần đề gì, vẫn cười khúc khích liên tục, lúc này mới thu tay lại, tay đã rút về một nửa lại đưa lên cấu mũi tôi, tôi nhăn mặt, phồng gương mặt bánh bao lên né tránh.
Khóe mắt anh hơi nâng lên, ở đáy mắt có một luồng ánh sáng sáng chói, nhìn đẹp đến nỗi trời đất cũng rực rỡ hẳn lên. Tôi ngây ngốc nhìn anh, chỉ cảm thấy bản thân không nỡ rời mắt đi. Anh hít vào một hơi, sau đó bò dậy khỏi người tôi, hơi hơi ngẩng đầu, vươn đầu ngón tay chọc chọc vào trán tôi, khóe môi tuyệt mĩ giơ lên, vừa bó tay với tôi vừa buồn cười nói: “ngốc nghếch…”
Tôi không lên tiếng, gần như nhìn anh đến si mê, …. Cứ như vậy, hai người chúng tôi vẫn đang trong tư thế ôm nhau, bị vây xung quanh là chăn là bọt xà phòng. Ánh mắt anh nhìn tôi dần dần trở nên chăm chú hơn, biểu cảm như vậy lại mê người đến vô cùng. Tôi nghĩ ràng anh muốn hôn tôi, tôi ngại ngùng sợ hãi nhắm mắt lại. Nhưng tay anh lại đặt lên mặt tôi, xoa xoa hai gò má, vô cùng dịu dàng nói: “Em xem, chúng ta sẽ đi cùng nhau đến bạch đầu giai lão….”
Khi đó vui vẻ đến quá nhanh, cho nên tôi không biết, những lời này của anh, về sau trong những ngày tháng sau đó lại trở thành toàn bộ hi vọng và tín nghiệm trong lòng tôi.
Có một hôm, tôi nhìn vào máy tính của anh thấy màn hình đang mở đồ thị giao dịch chứng khoán, tôi tò mò hỏi anh: “Anh chơi cổ phiếu nữa à?”
Anh lắc đầu một cái, chỉ vào một đồ thị cổ phiếu đơn độc trên màn hình nói: “Anh chỉ có một cổ phiếu này từ ban đầu thôi.” A…. Tôi bị một trận kinh ngạc, ghé đầu nhìn vào màn hình, nhỏ giọng nói thầm: “Phó Quân Nhan, tất cả đều là đường màu hồng, trúng quả to rồi.”
Anh chì nhàn nhạt nhìn qua, nói: “Vậy thì tăng đi……” Tôi sờ sờ cái mũi của mình.
Lại qua mấy hôm nữa tôi lại thấy số cổ phiếu đó bị đánh thành vấn đề ST, sau đó bị hội kiểm soạt cổ phiếu dừng bài lại để kiểm tra.(Em chịu, không hiểu chỗ này, mọi người biết bảo em với ạ.) Tôi buồn bã nghiêng đầu hỏi anh: “Caid cổ phiếu đó nếu kiểm tra ra vấn đề gì thì sẽ bị bỏ đi, vậy lần sau làm sao có thể làm được nữa?”
“Hả?” Anh cười cười, sờ đầu tôi an ủi: “Vậy thì coi như không có thôi…..”
Kết quả là bị miệng quạ đen của tôi nói trúng. Công ty đó bị điều tra ra vấn đề vô cùng nghiêm trọng, công ty đó tuyên bố phá sản, cổ phiếu cũng bị kéo theo giảm over rồi. Tôi vừa nghĩ đến đã cảm thấy rất buồn phiền, đó là tiền đó. Cổ phiếu ban đầu rất đáng giá đó….
Nhưng Phó Quân Nhan chỉ hôn nhẹ tôi, nói: “Cá nóc ngốc nghếch, yên tâm, chúng ta vẫn có cơm ăn…..”
Đôi khi Phó Quân Nhan phải thức đêm, ngồi trong thư phòng mở hội nghị bằng video, thường thường phải đến rạng sáng anh mới đi ngủ. Đôi lúc tôi sẽ được đóng vai ‘hiền thê lương mẫu’, đi vào đắp cho anh cái chăn, hoặc là pha cho anh một cốc trà nóng đặt lên bàn làm việc của anh, sau đó lại nhẹ nhàng đi ra.
Tôi cũng không biết anh đang thảo luận vấn đề gì. Khi anh bàn bạc công việc vẫn là dáng vẻ nhẹ nhàng như cũ, nhưng lại mang theo cả sự cao quý, khiến cho người ta vừa nhìn cũng có thể đoán ra đây là một người bông vải che đấu đao kiếm, không thể lừa dối. Nhưng mà có một lần, tôi cũng chỉ được thấy một lần, hình như anh tức giận, vẻ mặt anh rất lạnh lùng, giọng nói thì vẫn ôn hòa, nhưng khí thế hoàn toàn không giống như từ trước đến giờ, không biết vì lí do gì, nhưng trong lòng tôi lại giống như không thích dáng vẻ đó của anh.
Trong lòng tôi, Phó Quân Nhan luôn luôn ấm áp, vĩnh viễn đều là dáng vẻ dịu dàng ôn nhu đẹp đẽ….. Ví dụ như, anh luôn có cách rút ra các biện pháp, thời gian chơi với An An, ở bên cạnh tôi, chăm sóc chúng tôi, cẩn thận, tỉ mỉ, chu đáo.
Tôi cảm thấy đau lòng cho anh, hỏi anh: “Anh vội lắm à? Vậy để em đi nấu cơm nhé.”
Anh lại lắc đầu nói không vội, xoay người đóng cửa thư phòng, ôm tôi vào trong ngực, bày ra vẻ mặt xấu xa nói: “Không xem nữa thì sẽ không bị vội vàng.” Giọng điệu kiêu giống như một đứa trẻ nghịch ngợm.
Tôi và Phó Quân Nhan luôn ngầm hiểu, cũng không phải hai người chúng tôi cố ý che giấu tình cảm lưu luyến, nhưng chúng tôi cũng không mong chờ mọi người đều biết. Đôi khi chúng tôi gặp gỡ rất tự nhiên, để bảo vệ tình yêu của mình, không thể để mưa gió bên ngoài quấy rầy. Đến cuối cùng muốn công bố như thế nào, tôi tin tưởng người đàn ông của mình, anh luôn nói cho tôi biết, anh sẽ nắm tay tôi đi xuống.
Vì là người của công chúng, nên bình thường tôi và Phó Quân Nhan đều ở trong nhà, mặc dù khu dân cư này an ninh rất tốt, cũng rất đảm bảo bí mật, nhưng bình thường chúng tôi vẫn tự mình dắt Tiểu Khải đi dạo, như vậy có vẻ như thoải mái hơn một chút.
Cho nên khi anh phải thức đêm làm việc, thì tôi sẽ dắt Tiểu Khải ra ngoài đi dạo mấy vòng vào khoảng năm, sáu giờ hằng ngày. Tất nhiên, tôi rất nghiêm túc nói với Tiểu Khải, nếu nó vẫn còn dám bò lên đầu tôi, tôi sẽ nhổ sạch lông của nó. Nhưng mà, nó nghe có hiểu hay không tôi cũng mặc kệ…….
Có một hôm Cố Tiểu An dậy sớm cũng cùng tôi dắt Tiểu Khải đi dạo. Đứa bé hơn hai tuổi luôn tò mò với những chuyện xung quanh, nhìn thấy cái gì cũng hỏi. Cậu bé lắc lư cái đầu nhỏ hỏi tôi: “Chị ơi chúng ta đi đâu thế?” Tôi trả lời: “Dắt chó đi dạo.”Nhóc con hình như tự hiểu trong lòng, rất nghiêm túc gật đầu một cái. Khi chúng tôi về đến nhà thì Phó Quân Nhan cũng đã tỉnh dậy, vẻ mặt lười biếng ngồi trên ghế sa lon đọc báo, nhìn An An ở sau lưng tôi đang nhảy nhót không ngừng, vẫy tay với cậu bé, giọng nói giống như đang động viên: “An An hôm nay dậy thực sớm nha, đi đâu về vậy?”
An An cũng cong bộ ngực nhỏ của mình lên, rất kiêu ngạo trả lời: “Giữ chị.” ….
Tôi…..
Dù là Phó Quân Nhan luôn dùng một vẻ mặt lạnh nhạt nhìn mọi vật cũng nhịn không được quay đầu về phía khác nhỏ giọng cười. Tôi nhìn tên nhóc kia cũng cảm thấy hết cách, im lặng không nói gì.
Nhếch miệng lên, cúi đầu xông thẳng vào ngực Phó Quân Nhan, anh đưa một tay ôm lấy tôi, buồn cười kéo kéo vành tai tôi. Tôi nũng nịu vặn vẹo uốn éo ở trong lòng anh, lẩm bẩm oán trách: “Phản trời rồi.” Nói xong, chính mình cũng cảm thấy buồn cười, lại nhịn không được cười thành tiếng.
Phó Quân Nhan ôm tôi trong lòng, xoa xoa mái tóc của tôi, nhẹ giọng nói: “Cá nóc ngốc, là do em muốn như vậy. Hai tên nhóc kia không chỉ học được trêu chọc em mà còn học được cả cách bảo vệ em rồi.” Tôi coi như không nghe thấy lời nói ngụy biện của anh, tức giận cho anh một cái liếc mắt. Anh cưng chiều ấn nhẹ lên chóp mũi tôi, không nói gì. Anh ngẩng đầu nhìn về phía An An, anh nhẹ nhàng vẫy tay với An An, Cố Tiểu An đánh giá hai người chúng tôi, thấy Phó Quân Nhan duỗi tay ra, gương mặt nhỏ nhắn tràn đầy mong chờ cũng sáng bừng lên, cánh tay mập mạp cũng ôm lên, giống như đang so sánh với một hình ảnh ấm áp mà tươi sáng. Cố Tiểu An cười tười để lộ hai lúm đồng tiền đáng yêu, ngọt ngào gọi: “Anh rể…” Cũng bổ nhào vào trong lòng anh, ấm ấm áp áp.
Phó Quân Nhan rât khoan dung nhưng lại không hề dung túng. Anh rất bình thản cúi đầu nói chuyện với An An, giống như đối xử với một người đã trưởng thành, dựa theo cách nói chuyện với trẻ con để cậu bé có thể hiểu được, thậm chí còn dùng đến bàn bạc để nói với An An rằng cậu nhóc làm sai rồi, chữ ‘giữ’ không phải dùng như vậy. Cố Tiểu An vốn là một đứa trẻ thông minh, đôi mắt to đen lúng liếng chuyển động liên tục, rất nhanh cậu bé đã có thể hiểu rõ. Cậu nhóc nhìn Phó Quân Nhan ngoan ngoãn ngẩng gương mặt nhỏ nhắn lên, trong ánh mắt tràn đầy lưu luyến và tin cậy. Sau đó quay đầu kéo tay tôi, lớn tiếng nói: “Vừa rồi là chị đưa An An đi giữ Tiểu Khải.” Tôi nhịn không được nhếch môi cười, ngồi trong lòng Phó Quân Nhan hôn lên trán cậu nhóc.
Mưa dầm liên tiếp nhiều ngày, cuối cùng mặt trời cũng xuất hiện. Hôm nay, tôi và Phó Quân Nhan lôi tất cả chăn ga gối trông nhà ra giặt. Tôi vừa nhảy lên nhảy xuống trong đống chăn đệm vừa cười, lại giống như một kẻ ngốc nói thầm: “Thật tốt quá, tối nay sẽ được ngủ trong mùi hải dương rồi.” Ngoài miệng thì Phó Quân Nhan cười tôi: “Cá nóc ngốc.” Nhưng trong đáy mắt cũng là nụ cười ấm áp.
Bạn học Cố Tiểu An ngoan ngoãn mang Tiểu Khải đến một căn phòng khác chăm chỉ luyện đàn, tôi và Phó Quân Nhan bên này vừa cùng nhau lắng tai nghe, lại vừa giúp đỡ người kia cuốn tay áo lên.
Việc tốn sức đều do đàn ông làm. Cho nên, tôi ở trong phòng tắm sau khi pha xong nước ấm, thì đi đi lại lại giống như một bà địa chủ nhìn Phó Quân Nhan đang làm việc, một chuyến đem mấy chiếc chăn nặng ôm lên ném vào bồn tắm.
Sau đó hai người bọn tôi cứ sách quần, cuốn ống tay áo lên nhảy vào trong bồn tắm nhảy lên. Có chút trơn trượt, có chút mềm chơi rất vui cũng rất ấm áp.
Chân đạp đạp, bọt màu trắng trong bồn tắm ngày càng nhiều, lòng bàn chân cũng chân bóng ấm áp, nhiều lần tôi đứng không vững, Phó Quân Nhan luôn kịp thời đưa tay ra đỡ tôi….. tôi ngẩng đầu mặc anh lôi kéo tôi, nhìn anh cười khúc khích.
Sau đó chơi đùa làm tôi nổi hứng thú, tôi cố ý bày ra dáng vẻ như sắp trượt ngã, anh lại duỗi tay đỡ lấy tôi, tôi làm bộ nắm rất nhiều bọt xà phòng bôi lên mặt anh, tôi nhìn thấy gương mặt anh dính rất nhiều bọt giống như biến thành màu trắng. Anh giống như không kịp phản ứng, gương mặt ngạc nhiên, nhưng trông rất đáng yêu. Tôi chỉ vào mặt anh không có chút kiêng kị nào giơ ngón tay lên chọc chọc, sau đó không còn chút hình tượng nào ôm bụng cười to.
Cái gọi là ‘nhạc cực sinh bi’ (vui quá hóa buồn), tôi cười đến nghiêng trước ngả sau, trượt chân, lúc này là không đứng vững thật sự, Phó Quân Nhan cũng không sợ bị mắc lừa lần nữa, đưa tay ra kéo tôi, nhưng trọng tâm của anh cũng không vững. Vì vậy, hai người chúng tôi cứ như vậy song song ngã xuống bồn tắm, cứ như vậy chúng tôi bị bọt dính đầy người, giây phút đó trong phòng tắm có hai người tuyết.
Trong nháy mắt khi hai người chúng tôi ngã xuống, Phó Quân Nhan rất nhanh đã đưa tay bảo vệ đầu tôi. Hiện tại sau khi xác định tôi không có vần đề gì, vẫn cười khúc khích liên tục, lúc này mới thu tay lại, tay đã rút về một nửa lại đưa lên cấu mũi tôi, tôi nhăn mặt, phồng gương mặt bánh bao lên né tránh.
Khóe mắt anh hơi nâng lên, ở đáy mắt có một luồng ánh sáng sáng chói, nhìn đẹp đến nỗi trời đất cũng rực rỡ hẳn lên. Tôi ngây ngốc nhìn anh, chỉ cảm thấy bản thân không nỡ rời mắt đi. Anh hít vào một hơi, sau đó bò dậy khỏi người tôi, hơi hơi ngẩng đầu, vươn đầu ngón tay chọc chọc vào trán tôi, khóe môi tuyệt mĩ giơ lên, vừa bó tay với tôi vừa buồn cười nói: “ngốc nghếch…”
Tôi không lên tiếng, gần như nhìn anh đến si mê, …. Cứ như vậy, hai người chúng tôi vẫn đang trong tư thế ôm nhau, bị vây xung quanh là chăn là bọt xà phòng. Ánh mắt anh nhìn tôi dần dần trở nên chăm chú hơn, biểu cảm như vậy lại mê người đến vô cùng. Tôi nghĩ ràng anh muốn hôn tôi, tôi ngại ngùng sợ hãi nhắm mắt lại. Nhưng tay anh lại đặt lên mặt tôi, xoa xoa hai gò má, vô cùng dịu dàng nói: “Em xem, chúng ta sẽ đi cùng nhau đến bạch đầu giai lão….”
Khi đó vui vẻ đến quá nhanh, cho nên tôi không biết, những lời này của anh, về sau trong những ngày tháng sau đó lại trở thành toàn bộ hi vọng và tín nghiệm trong lòng tôi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook