Xin Chào Tình Yêu
-
Chương 29-3
“Nhưng mà, từ khi có cô…” Giọng nói của cô ta bỗng nhiên biến đổi: “Anh ấy lại không nghe lời tôi nói nữa. Tôi nhìn thấy cô là không vừa mắt, tôi muốn bất ngờ loan tin tức nói xấu cô, vô tình bị anh ấy nghe thấy, anh trực tiếp cướp điện thoại của tôi, hơn nữa còn nói với tôi không cần phải khinh người quá đáng như vậy. Cố Tiểu An nhà cô không uống được nước lạnh, có một lần suýt chút nữa thì anh ấy đã cho Cố Tiểu An uống nước lạnh. Về nhà anh ấy buồn phiền tự trách đến mấy ngày, sau đó lại thức mấy đêm liên tục để đọc những sách nuôi dưỡng trẻ con. Cô và Phó Quân Nhan cùng chụp quảng cáo cho nhãn hiệu nước hoa kia, vốn bảng giá của Phó Quân Nhan rất cao, ban đầu quảng cáo kia sẽ do Jay diễn. Tôi nghe nói vai nữ có khả năng là do cô diễn, tôi lập tức đè ép thông tin này xuống. Nhưng sau này khi quảng cáo truyền ra, vẻ mặt của anh luôn hiện lên sự tiếc nuối, nửa đùa nửa thật nói với tôi: ‘Chị Hồng, chị đừng so đo với Tiểu Ái, lần sau nếu có hợp tác với cô ấy, cho dù là hợp đồng như thế nào chị cũng nhận đi.’ Tôi muốn anh cùng hợp tác với những người khác nhưng anh không đồng ý, tôi nghe được tin có thể anh sẽ không đoạt được giải thưởng gì cả nên tôi không muốn anh đến buổi lễ trao giải nhưng anh lại không nghe. Anh luôn cố gắng tiếp xúc với cô và Cố Tiểu An, nhưng hai người là hai con bạch nhãn lang (ý chỉ người vô ơn á) không cho anh chút mặt mũi nào cả. Đã nghĩ cho anh ấy cơ hội lạ vờ như không biết. Nhất định cô biết anh ấy là vật trong tay rồi nên mới cố ý tạo nên cái giá như vậy đúng không? Tuổi của cô còn nhỏ nhưng lại rất thông minh, biết được cảm giác muốn nhưng lại không có được sẽ khiến cho người ta cảm thấy ngứa ngáy trong lòng đúng không?”
Lời nói của cô ta, từng chữ, từng câu đánh thẳng vào ngực tôi. Trí nhớ kiếp trước và kiếp này giống như thủy triều đang kéo đến, đời này tôi và Jay rất ít gặp mặt. Tôi luôn luôn trốn tránh anh ta, đề phòng anh ta. Tôi sợ hãi, không phải sợ anh ta, thậm chí cũng không phải sợ những lời đồn đại phiền phức, mà là sợ cảm giác đau khổ khi muốn mà không có được. Tôi yêu anh ta mà lại không chiếm được anh ta, tôi nhìn anh ta cưới vợ sinh con, chính bản thân mình lại là cô đơn, không còn cảm giác gì nữa. Cuộc sống của anh ta không vui vẻ tôi sẽ thấy đau lòng, anh ta sống vui vẻ tôi cũng thấy đau lòng. Tôi vẫn luôn luôn rất mâu thuẫn như vậy, không thể nào mà vui vẻ thoải mái được. Mà chính là bởi vì những lời đồn đại như vậy nên không có người nào dám yêu tôi, bởi vì điều kiện gia đình nên cũng có rất nhiều người đàn ông không dám yêu tôi. Vào lúc đau khổ tiến không được lùi cũng không xong đó, tôi như một cây lục bình trôi nổi giữa dòng sông không nơi nương tựa, tôi chịu đủ rồi. Thật sự là quá đáng sợ, cho nên tôi chỉ còn biết trốn tránh anh ta. Đời này, lúc mà tôi phục hồi được ý trí, đầu óc thanh tỉnh, tôi xảy ra sự cố lúc đầu, từ giây phút đó tôi đã đẩy anh ta đi rất xa, rất xa rồi…
Lâu không thấy tôi trả lời lại, chỉ hiện lên vẻ mặt mê man, bỗng nhiên Từ Hồng cũng không có lên tiếng, vẻ mặt cô ta cũng yên tĩnh trở lại, nhìn chăm chú vào tôi để tìm tòi rất lâu, sau đó nói: “Như vậy là chính bản thân cô không hề yêu anh ấy hay sao?” Cô ta hỏi, giống như cái đáp án kia chính là sự cố chấp mà cô ta nhớ mãi.
“Yêu sao?” Tôi lặp lại hai chữ này, đột nhiên tôi lại nhớ đến Phó Quân Nhan Trong thế giới phồn hoa này anh luôn luôn giữ cho mình sự trong sạch, nhìn qua thái độ của anh sẽ thấy anh là một người khiêm tốn nhưng thực ra lại là một con người rất lì lợm, mọi chuyện vinh nhục đều không thể khiến anh sợ hãi, chắc chắn và rõ ràng, nhưng cũng có khi anh lại giống như một đứa bé. Anh không hề nói yêu tôi, cũng không an ủi tôi, nhưng anh lại nói, ‘em là vợ anh.’ Anh luôn dung chính những việc làm của mình khiến cho tôi cảm thấy ấm áp. Mà những điều anh cho tôi đều là những điều tôi muốn… Nghĩ vậy, trái tim tôi giống như đang được ấp ủ, ấp áp, dễ chịu, thoải mái, đột nhiên giống như thêm sức mạnh cho tôi.
Cuối cùng, tôi mở to mắt nhìn Từ Hồng, nhớ tới mới vừa rồi cô ta vẫn con kêu gào Jay quá tốt, rất tốt… đủ loại sự kiện trong kiếp trước đều hiện lên, hiện giờ nghĩ lại, tôi đắm chìm trong vui vẻ và cả đau khổ mười năm trời, tất cả chỉ vì Jay là người tốt, anh ta là một người rất tốt, nhưng mà, đối với bất kỳ ai cũng đều quá tốt…Cho nên khiến cho rất nhiều người sinh ra hi vọng, hi vọng như vậy đủ để hủy diệt bất kì kẻ nào…. Bao gồm cả bản thân tôi…
Giây phút này, mọi u oán trong hai kiếp đều trở thành lời nói, tôi nói, bình tĩnh mà vui vẻ: “Nếu lương thiện mà mất đi tình yêu thì thà rằng tôi chịu rơi vào địa ngục. Về điểm này thì tôi và cô rất giống nhau. Nhưng mà cho dù tôi có bỏ đi hay đi tìm chết tôi cũng không kéo người tôi yêu xuống, nếu người đó không yêu tôi, trong trái tim tôi sẽ rất khó chịu, nhưng cũng không đến mức làm những chuyện hại mình hại người. Tuy nhiên, nếu người đó yêu tôi, người đó đồng ý, chỉ cần chúng tôi có thể ở cùng một chỗ thì cho dù là thiên đường hay địa ngục cũng đâu có gì khác biệt?”
Tôi dừng lại một chút mới nói tiếp, cười thất vọng: “Mà Jay lại không làm được, anh ta sai chính là sai ở chỗ anh ta quá tốt, quá lương thiện, người đàn ông quá ôn hòa, sẽ không quả quyết, không có chính kiến. Chính vì vậy nên anh ta để cho những người khác quá nhiều thời cơ lợi dụng, cuối cùng thậm chí còn khiêm tốn, nhường nhịn đến nỗi điểm mấu chốt của bản thân cũng không còn. Cô yêu anh ta chắc không phải chỉ là chuyện một sớm một chiều đúng không? Anh ta làm sao có thể không cảm nhận được tình cảm yêu mến của cô? Nếu như ngay từ khi mới phát hiện anh ta đã nói rõ ràng phân biệt rõ ranh giới với cô, nếu anh ta không vì quen biết một ai khác liền đối xử tốt với họ thì mọi chuyện đã không thành như vậy, sẽ không đi đến bước đường như hôm nay... Cô đối với anh ta luôn say mê cũng là do lỗi của anh ta. Là chính anh ta lần lượt cho cô cơ hội, anh ta không dám từ chối cô, anh ta cảm thấy anh ta là người đàn ông dịu dàng, là người tốt, như vậy mới khiến cho cô càng ngày càng lún sâu hơn, khăng khăng cố chấp như vậy. Từ Hồng, tôi không yêu anh ta, tôi không thích người đàn ông như vậy, người đàn ông không đủ lí trí và quyết đoán.”
Tôi nhìn Từ Hồng nói: “Không cần luôn coi tôi là kẻ địch, cô chính là sợ hãi, cô chưa bao giờ bắt lấy, lại cứ khẳng định đó là tình yêu.” Giống như trong kiếp trước tôi luôn hi vọng anh ta tuyệt tình, anh ta có thể hư hỏng, chẩng cần anh ta phải khoan dung, chẳng cần anh ta mềm lòng, liệu có người phụ nữ nào có thể chịu được chồng mình đối với người phụ nữ khác cũng luôn dịu dàng, quan tâm như vậy?
Cho nên, lúc đầu, tôi luôn dựa vào Phó Quân Nhan, không phải vì anh luôn đối tốt với tôi, đối tốt với An Am. Mà bởi vì dựa vào kiếp trước nên tôi biết anh là một người đàn ông có tiếng tốt, anh không có liên quan gì với những chuyện xấu về phụ nữ, anh dịu dàng nhưng cũng thanh cao. Cho nên trong lúc tôi sợ hãi, kiệt sức, khi anh duỗi tay về phía tôi, tôi cũng lần mò mà đi về phía anh, thậm chí còn quên đi sự kính trọng thần tượng như trong kiếp trước để dựa vào anh. Theo thởi gian trôi qua, anh luôn đứng ở phía sau thấu hiểu tôi, ủng hộ tôi, anh khiến cho trái tim tôi ấm áp dần lên, đây chính là điều mà tôi luôn mong muốn có được trong tình yêu. Rồi khi anh lạnh lùng từ chối Quý Khiết Nhi, cảm giác của tôi với anh không còn dừng lại ở sự dựa vào nữa mà nó chuyển thành không muốn xa rời. Anh khiến cho tôi hiểu rằng tôi rất ích kỉ, tôi muốn người đàn ông của tôi chỉ đối tốt với một mình tôi, trong lòng luôn luôn chỉ có một mình tôi.
Tôi nhìn thấy trong đáy mắt của Từ Hồng ánh mắt mang theo sự ảm đạm, tinh thần hoàn toàn suy sụp, giống như không còn một chút sức lực nào cả, cô ta nói: “Cố Bảo Bối, tôi đang mang thai con của anh ấy.”
Trong lòng tôi kêu lộp bộp một tiếng, cảm thấy quá buồn cười. Nhìn xem, trái đất đâu có gì thay đổi, vẫn là cái vòng tuần hoàn như vậy mà thôi. Tôi cố gắng khiến cho vẻ mặt mình không thay đổi chút nào, nói: “Vậy chúc mừng cô.” Lại gật gật đầu, tôi không còn lời nói tốt đẹp nào để nói cả nên quay đầu nhìn về phía Phòng Đinh Việt, anh nhìn tôi một cái, nói: “Chúng ta đi thôi.”
Lúc tôi xoay người nghe thấy giọng nói của Từ Hồng vang lên ở phía sau lưng: “Thật ra tôi biết anh ấy yêu nhất là chính bản thân anh ấy. Cô xem, anh ấy nói thích cô, yêu cô, nhưng vào lúc hỗn loạn như vậy vẫn kéo theo cô đi vào, xem cô như tấm gỗ đúng không? Vậy mà anh ấy còn nói yêu cô? Cố Bảo Bối, tôi thật sự rất ghen tị với cô… ghen tị vì cô không yêu anh ấy…” Cả lòng bàn chân của tôi cũng run lên, Từ Hồng ơi là Từ Hồng, thông báo trên trang wed chính thức kia là cô thay đổi đúng không? Có mấy người được quyền làm như vậy chứ? Sao cô lại ép buộc anh ta như vậy chứ? Vậy mà chỉ vì níu kéo người đàn ông này mà cô lại nói xấu anh ta trước mặt tôi, nói anh ta không chịu trách nghiệm.
Tôi quay đầu lại nhìn cô ta một cái, chỉ lưu lại một nụ cười lạnh.
Lời nói của cô ta, từng chữ, từng câu đánh thẳng vào ngực tôi. Trí nhớ kiếp trước và kiếp này giống như thủy triều đang kéo đến, đời này tôi và Jay rất ít gặp mặt. Tôi luôn luôn trốn tránh anh ta, đề phòng anh ta. Tôi sợ hãi, không phải sợ anh ta, thậm chí cũng không phải sợ những lời đồn đại phiền phức, mà là sợ cảm giác đau khổ khi muốn mà không có được. Tôi yêu anh ta mà lại không chiếm được anh ta, tôi nhìn anh ta cưới vợ sinh con, chính bản thân mình lại là cô đơn, không còn cảm giác gì nữa. Cuộc sống của anh ta không vui vẻ tôi sẽ thấy đau lòng, anh ta sống vui vẻ tôi cũng thấy đau lòng. Tôi vẫn luôn luôn rất mâu thuẫn như vậy, không thể nào mà vui vẻ thoải mái được. Mà chính là bởi vì những lời đồn đại như vậy nên không có người nào dám yêu tôi, bởi vì điều kiện gia đình nên cũng có rất nhiều người đàn ông không dám yêu tôi. Vào lúc đau khổ tiến không được lùi cũng không xong đó, tôi như một cây lục bình trôi nổi giữa dòng sông không nơi nương tựa, tôi chịu đủ rồi. Thật sự là quá đáng sợ, cho nên tôi chỉ còn biết trốn tránh anh ta. Đời này, lúc mà tôi phục hồi được ý trí, đầu óc thanh tỉnh, tôi xảy ra sự cố lúc đầu, từ giây phút đó tôi đã đẩy anh ta đi rất xa, rất xa rồi…
Lâu không thấy tôi trả lời lại, chỉ hiện lên vẻ mặt mê man, bỗng nhiên Từ Hồng cũng không có lên tiếng, vẻ mặt cô ta cũng yên tĩnh trở lại, nhìn chăm chú vào tôi để tìm tòi rất lâu, sau đó nói: “Như vậy là chính bản thân cô không hề yêu anh ấy hay sao?” Cô ta hỏi, giống như cái đáp án kia chính là sự cố chấp mà cô ta nhớ mãi.
“Yêu sao?” Tôi lặp lại hai chữ này, đột nhiên tôi lại nhớ đến Phó Quân Nhan Trong thế giới phồn hoa này anh luôn luôn giữ cho mình sự trong sạch, nhìn qua thái độ của anh sẽ thấy anh là một người khiêm tốn nhưng thực ra lại là một con người rất lì lợm, mọi chuyện vinh nhục đều không thể khiến anh sợ hãi, chắc chắn và rõ ràng, nhưng cũng có khi anh lại giống như một đứa bé. Anh không hề nói yêu tôi, cũng không an ủi tôi, nhưng anh lại nói, ‘em là vợ anh.’ Anh luôn dung chính những việc làm của mình khiến cho tôi cảm thấy ấm áp. Mà những điều anh cho tôi đều là những điều tôi muốn… Nghĩ vậy, trái tim tôi giống như đang được ấp ủ, ấp áp, dễ chịu, thoải mái, đột nhiên giống như thêm sức mạnh cho tôi.
Cuối cùng, tôi mở to mắt nhìn Từ Hồng, nhớ tới mới vừa rồi cô ta vẫn con kêu gào Jay quá tốt, rất tốt… đủ loại sự kiện trong kiếp trước đều hiện lên, hiện giờ nghĩ lại, tôi đắm chìm trong vui vẻ và cả đau khổ mười năm trời, tất cả chỉ vì Jay là người tốt, anh ta là một người rất tốt, nhưng mà, đối với bất kỳ ai cũng đều quá tốt…Cho nên khiến cho rất nhiều người sinh ra hi vọng, hi vọng như vậy đủ để hủy diệt bất kì kẻ nào…. Bao gồm cả bản thân tôi…
Giây phút này, mọi u oán trong hai kiếp đều trở thành lời nói, tôi nói, bình tĩnh mà vui vẻ: “Nếu lương thiện mà mất đi tình yêu thì thà rằng tôi chịu rơi vào địa ngục. Về điểm này thì tôi và cô rất giống nhau. Nhưng mà cho dù tôi có bỏ đi hay đi tìm chết tôi cũng không kéo người tôi yêu xuống, nếu người đó không yêu tôi, trong trái tim tôi sẽ rất khó chịu, nhưng cũng không đến mức làm những chuyện hại mình hại người. Tuy nhiên, nếu người đó yêu tôi, người đó đồng ý, chỉ cần chúng tôi có thể ở cùng một chỗ thì cho dù là thiên đường hay địa ngục cũng đâu có gì khác biệt?”
Tôi dừng lại một chút mới nói tiếp, cười thất vọng: “Mà Jay lại không làm được, anh ta sai chính là sai ở chỗ anh ta quá tốt, quá lương thiện, người đàn ông quá ôn hòa, sẽ không quả quyết, không có chính kiến. Chính vì vậy nên anh ta để cho những người khác quá nhiều thời cơ lợi dụng, cuối cùng thậm chí còn khiêm tốn, nhường nhịn đến nỗi điểm mấu chốt của bản thân cũng không còn. Cô yêu anh ta chắc không phải chỉ là chuyện một sớm một chiều đúng không? Anh ta làm sao có thể không cảm nhận được tình cảm yêu mến của cô? Nếu như ngay từ khi mới phát hiện anh ta đã nói rõ ràng phân biệt rõ ranh giới với cô, nếu anh ta không vì quen biết một ai khác liền đối xử tốt với họ thì mọi chuyện đã không thành như vậy, sẽ không đi đến bước đường như hôm nay... Cô đối với anh ta luôn say mê cũng là do lỗi của anh ta. Là chính anh ta lần lượt cho cô cơ hội, anh ta không dám từ chối cô, anh ta cảm thấy anh ta là người đàn ông dịu dàng, là người tốt, như vậy mới khiến cho cô càng ngày càng lún sâu hơn, khăng khăng cố chấp như vậy. Từ Hồng, tôi không yêu anh ta, tôi không thích người đàn ông như vậy, người đàn ông không đủ lí trí và quyết đoán.”
Tôi nhìn Từ Hồng nói: “Không cần luôn coi tôi là kẻ địch, cô chính là sợ hãi, cô chưa bao giờ bắt lấy, lại cứ khẳng định đó là tình yêu.” Giống như trong kiếp trước tôi luôn hi vọng anh ta tuyệt tình, anh ta có thể hư hỏng, chẩng cần anh ta phải khoan dung, chẳng cần anh ta mềm lòng, liệu có người phụ nữ nào có thể chịu được chồng mình đối với người phụ nữ khác cũng luôn dịu dàng, quan tâm như vậy?
Cho nên, lúc đầu, tôi luôn dựa vào Phó Quân Nhan, không phải vì anh luôn đối tốt với tôi, đối tốt với An Am. Mà bởi vì dựa vào kiếp trước nên tôi biết anh là một người đàn ông có tiếng tốt, anh không có liên quan gì với những chuyện xấu về phụ nữ, anh dịu dàng nhưng cũng thanh cao. Cho nên trong lúc tôi sợ hãi, kiệt sức, khi anh duỗi tay về phía tôi, tôi cũng lần mò mà đi về phía anh, thậm chí còn quên đi sự kính trọng thần tượng như trong kiếp trước để dựa vào anh. Theo thởi gian trôi qua, anh luôn đứng ở phía sau thấu hiểu tôi, ủng hộ tôi, anh khiến cho trái tim tôi ấm áp dần lên, đây chính là điều mà tôi luôn mong muốn có được trong tình yêu. Rồi khi anh lạnh lùng từ chối Quý Khiết Nhi, cảm giác của tôi với anh không còn dừng lại ở sự dựa vào nữa mà nó chuyển thành không muốn xa rời. Anh khiến cho tôi hiểu rằng tôi rất ích kỉ, tôi muốn người đàn ông của tôi chỉ đối tốt với một mình tôi, trong lòng luôn luôn chỉ có một mình tôi.
Tôi nhìn thấy trong đáy mắt của Từ Hồng ánh mắt mang theo sự ảm đạm, tinh thần hoàn toàn suy sụp, giống như không còn một chút sức lực nào cả, cô ta nói: “Cố Bảo Bối, tôi đang mang thai con của anh ấy.”
Trong lòng tôi kêu lộp bộp một tiếng, cảm thấy quá buồn cười. Nhìn xem, trái đất đâu có gì thay đổi, vẫn là cái vòng tuần hoàn như vậy mà thôi. Tôi cố gắng khiến cho vẻ mặt mình không thay đổi chút nào, nói: “Vậy chúc mừng cô.” Lại gật gật đầu, tôi không còn lời nói tốt đẹp nào để nói cả nên quay đầu nhìn về phía Phòng Đinh Việt, anh nhìn tôi một cái, nói: “Chúng ta đi thôi.”
Lúc tôi xoay người nghe thấy giọng nói của Từ Hồng vang lên ở phía sau lưng: “Thật ra tôi biết anh ấy yêu nhất là chính bản thân anh ấy. Cô xem, anh ấy nói thích cô, yêu cô, nhưng vào lúc hỗn loạn như vậy vẫn kéo theo cô đi vào, xem cô như tấm gỗ đúng không? Vậy mà anh ấy còn nói yêu cô? Cố Bảo Bối, tôi thật sự rất ghen tị với cô… ghen tị vì cô không yêu anh ấy…” Cả lòng bàn chân của tôi cũng run lên, Từ Hồng ơi là Từ Hồng, thông báo trên trang wed chính thức kia là cô thay đổi đúng không? Có mấy người được quyền làm như vậy chứ? Sao cô lại ép buộc anh ta như vậy chứ? Vậy mà chỉ vì níu kéo người đàn ông này mà cô lại nói xấu anh ta trước mặt tôi, nói anh ta không chịu trách nghiệm.
Tôi quay đầu lại nhìn cô ta một cái, chỉ lưu lại một nụ cười lạnh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook