Xin Chào Tình Yêu
-
Chương 26-1
Lúc này, tôi rất nhớ Phó Quân Nhan, tuy tôi biết anh cách tôi rất gần, khoảng cách của chúng tôi nhiều nhất cũng chỉ là một con phố. Đối với tôi lúc này, giọng nói của anh là hi vọng duy nhất để cứu vớt tôi. Tôi cũng không suy nghĩ nhiều, móc điện thoại ra gọi cho anh, tôi gọi: “Phó Quân Nhan, Phó Quân Nhan.”
“Anh ở đây.” Rất nhanh anh đã nghe điện thoại, ở đầu dây bên kia nhẹ nhàng thở dài, sau đó nói: “Tiểu Ái, không cần phải sợ.” Anh vẫn luôn luôn như vậy, vẫn luôn luôn rất dễ dàng đánh vào chỗ sâu nhất, mềm mại nhất trong lòng tôi.
Ngay cả chính bản thân tôi cũng không biết, khi nhìn thấy những ảnh chụp như vậy, nhìn thấy báo chí, tôi sợ hãi, rất sợ hãi. Tôi thậm chí còn nghĩ đến kiếp trước, cả ngày tôi đều bị người khác đuổi theo hỏi, vì sao cô lại làm người thứ ba? Vì sao cô lại đi cướp người đàn ông của người khác? Tất cả, tất cả, tôi đều không có làm gì mà, tôi thực sự không có làm cái gì cả, khi mà tôi và Jay ở bên nhau, thật sự anh ta vẫn còn độc thân, thật sự vẫn còn một mình… Đúng là không có đường chối cãi…
Tôi nói năng lộn xộn, tôi nói: “Phó Quân Nhan, không phải em khổ sở. Em, không biết vì sao, em xem báo xong chỉ cảm thấy thật bẩn, thật bẩn… Rất đáng sợ, thật sự rất đáng sợ… Em biết em không thể nghĩ như vậy, đúng là nếu có một người phụ nữ, một người phụ nữ vì muốn chiếm đoạt một người đàn ông mà không từ một chuyện gì. Thậm chí còn không tiếc phá hủy người đàn ông kia, mà còn phá hủy cả chính bản thân mình, tình yêu như vậy, thực sự rất khủng khiếp… Như vậy chỉ có thể là kẻ điên, hoàn toàn chính thức là kẻ điên…”
Tôi nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của Phó Quân Nhan, anh nói: “Tình yêu, vẫn luôn là một thứ có thể khiến cho con người trở thành một kẻ điên. Bảo Bối ngốc, với kẻ điên mà nói cũng không phải là không tốt. Bởi vì điên cuồng cho nên mới bị rơi vào đau khổ, đó chính là cực hạn của tình yêu.” Giọng nói của anh rất chậm rãi bình tĩnh,diễnnnnđànnnleequýddooon, nhưng cũng rất khách quan.
Tôi sửng sốt, đột nhiên tôi lại nhớ đến cha, vì chứng minh tình yêu với mẹ, trong lòng vì giữ trọn vẹn tình cảm giành cho mẹ, mà cả cuộc đời của ông cũng không thể chấp nhận thêm bất cứ người phụ nữ nào nữa, cứ ngốc nghếch như vậy, cứ điên cuồng như vậy…
Tôi nói: “Đúng vậy, tình yêu chính là kẻ điên, chắc là muốn làm tổn thương toàn thế giới, tổn thương chính mình, cũng sẽ bảo vệ vợ của mình…” Làm sao có thể giống Jay và Từ Hồng chứ, huyên náo đến không chịu nổi, trần trụi để lộ chính mình.
“Tiểu Ái, em có thích uống rượu nho không?”
Tôi ngẩn ngơ, chó chút không theo kịp khi anh chuyển đề tài, nhưng tôi vẫn đáp lại: “Vâng, cũng được…” Tôi thích uống sữa tươi…
“Tình yêu cũng giống như rượu nho vậy, cũng là một ly rượu, nếu trong miệng có chứa pho mát mùi vị sẽ trở nên mềm mại, dịu dàng. Nếu trong miệng có chứa mùi vị của quả táo, sẽ khiến cho mùi vị của nó chua sót đến kinh người. Tất cả tình yêu đều là một dạng, chỉ nhìn em cất chứa bên trong là loại tấm lòng như thế nào. Tiểu Ái, tình yêu có trăm nghìn loại bởi vì cũng có trăm nghìn loại lòng người.”
Tôi yên lặng nghe, đột nhiên có chút hiểu rõ: “Ý anh nói là, cho dù tình yêu có bao nhiêu loại đi nữa nhưng cũng đều giống như rượu nho, lay động, luôn mang theo rất nhiều hương vị, chỉ xem người ta vui vẻ chọn loại nào mà thôi.”
“Tiểu Ái thật thông minh.” Ở đầu kia điện thoại, anh nhẹ nhàng cười rộ lên, tôi có thể tưởng tượng ra gương mặt đẹp trai của anh lúc này mê người đến nhường nào.
Tôi dừng lại một chút, cuối cùng vẫn hỏi ra: “Vậy Phó Quân Nhan, Jay phải làm thế nào bây giờ?”
Giọng nói của anh sạch sẽ mà lưu loát vang lên: “Đều đã là người trưởng thành, nên chịu trách nghiệm vì hành vi của mình.” Gánh vác chính là vấn đề, cũng chính là con đường giải quyết duy nhất…
Tôi tiếp tục duy trì trầm mặc, mãi cho đến một hôm đột nhiên tôi lại bị kéo vào. Hôm đó trước cửa khách sạn mà tổ kịch chúng tôi ở không giống như mọi hôm, đột nhiên lại chật ních, có rất nhiều phóng viên. Tôi còn đang kinh ngạc, mang theo túi sách của mình chuẩn bị rời đi bắt đầu công việc, mới đi được vài bước đã bị anh Đinh Việt túm lấy bả vai, không hề báo trước kéo vào trong phòng của anh, anh đóng của rầm một cái, nói: “Trước tiên đừng ra ngoài.”
Tôi sợ tới mức nhảy dựng,diên đàn lê quý đon, bị nhốt vào trong phòng lập tức quay đầu lại nhíu mày lườm anh, nghe xong câu nói của anh thì lại càng kinh ngạc hơn nữa. Nhìn từ trong mắt mèo an ninh ra, kinh ngạc nhìn tư thế của những phóng viên kia, chỉ trong chốc lát lại bị tách ra, tiếp theo đó là những phóng viên mang theo máy quay đi về hướng phòng tôi. Tôi lờ mờ, chỉ chỉ vào mình sau đó mới hỏi: “Anh Đinh Việt, xảy ra chuyện gì vậy, sao phóng viên lại nhằm về phía em thế?”
Anh thở dài, xoay người đưa máy tính bảng của mình cho tôi xem, trên trang web đều là hình ảnh Jay tiều tụy đang lôi kéo tay tôi. Tiêu đề rõ ràng viết: “Cố Bảo Bối, Jay, Từ Hồng. Một tình yêu tam giác, đoán một chút thử xem ai là người thứ ba?”, “Jay vừa thể hiện tình yêu với cô gái trẻ vừa thể hiện tình yêu với người phụ nữ trưởng thành, tam giác tình cảm lưu luyến khó mà phân biệt.” Bàn tay đang cầm máy tính của tôi không tránh được run rẩy, nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, lúc này mới để máy tính bảng sang một bên, ôm đầu gục xuống bàn, đột nhiên cảm thấy như mất hết sức lực, chỉ có một chút cảm giác như muốn thoát khỏi trong cơ thể tôi. Mệt chết đi được, trên đời là thế này, không tránh được nước đục, bạn không bẩn cũng bị ô uế, quá mệt mỏi rồi…
Tôi chọn nghiêm mặt, buồn rầu nói: “anh Đinh Việt, anh biết không? Bọn họ giống như cả đám sói đói vậy, cùng nhau nhào lên, người nào cũng không bỏ qua cho em. Mặc kệ em có như thế hay không, có ở trong vòng luẩn quẩn này hay không…”
Phòng Đinh Việt vẫn không mở miệng, gặp phản ứng thâm sâu của tôi như vậy cũng nhíu mày, rất lâu sau cũng không nói chuyện. Lại đột nhiên mạnh mẽ vỗ bàn, sau đó anh nói: “Nói bậy, sự việc bần thỉu như vậy đâu có quan hệ gì với em.” Sắc mặt kia rất lạnh lùng, giống như đang hạ quyết tâm gì đó. Sau khi nói xong anh lại nắm tay tôi kéo ra cửa, đi về hướng đám phóng viên kia. Tôi nghe thấy giọng nói rõ ràng của Phòng Đinh Việt: “Để tôi đến giải thích, Cố Bảo Bối và Jay chỉ có quan hệ bạn bè bình thường.” Đèn flash sáng lên, cả đám phóng viên đều chạy về phía chúng tôi. Có lẽ là do e ngại trong trí nhớ từ kiếp trước, theo bản năng tôi muốn chạy trốn, nhưng lại bị Phòng Đinh Việt giữ chặt lại.
Lúc này, tôi hơi nghiêng đầu, thấy đầu bên kia hành lang, Phó Quân Nhan đang đứng sau đám phóng viên, một người, lẻ loi đứng tại chỗ đó, thân hình thon dài, mang theo mấy phần cô độc. Không biết tại sao tôi lại có cảm giác như hơi có lỗi với anh, sử dụng tất cả sức mạnh muốn rút tay khỏi tay của Phòng Đinh Việt nhưng lại là tốn công vô ích.
Tôi nghe thấy phóng viên hỏi tiếp: “Phòng Đinh Việt, anh lấy thân phận gì để đứng lên giải thích thay cho Cố Bảo Bối.”
“Tôi là…”
Anh chưa nói hết lại thấy Phó Quân Nhan ở đầu kia nói: “Đương nhiên là lấy tư cách là người làm chứng thân phận, Tiểu Ái bị các bạn làm cho sợ hãi, nên gọi điện thoại cho hai người chúng tôi nhanh chóng đến cứu cô ấy.” Nói xong anh lại đi về hướng này, những phóng viên thấy sự xuất hiện của anh vẻ mặt đều rất đặc sắc, họ rất tự giác tạo ra một lối đi để cho anh đi vào, anh đi đến bên cạnh tôi, nắm lấy cái tay còn lại của tôi. Hai người bọn anh mỗi người nắm một tay của tôi làm cho tôi cảm thấy có chút lúng túng.
Chỉ nghe thấy Phó Quân Nhan mang theo nghi ngờ hỏi: “ Tôi xem báo thấy rất kinh ngạc, rõ ràng chúng tôi đều ở đó, nhưng vì sao mọi người lại chỉ chụp Tiểu Ái? Hôm đó là ngày ăn mừng mấy người chúng tôi đã lâu rồi không gặp lại nhau, cho nên chúng tôi cùng nhau chụp một tấm.” Nói xong anh lại lấy điện thoại ra, mở ảnh chụp ra, rõ ràng là cả bốn người chúng tôi cùng nhau đứng trong góc gara ô tô âm u kia, bốn người chúng tôi cùng nhau đứng tụ lại một chỗ, giống như đang cùng nhau bàn luận về vấn đề gì đó, tôi ngơ ngác… Ảnh này ở đâu ra vậy… Anh cứ giơ như vậy để cho đám phóng viên nhìn một hồi. Sau đó rất nhanh lại thu máy lại, khóe môi hơi nhếch lên tạo ra một nụ cười nhợt nhạt.
Sau đó tôi nghe anh nói tiếp: “ Cái gì mà vụng trộm cơ chứ, căn bản đó chỉ là giả dối bịa đặt mà thôi. Hôm đó chẳng qua là bạn bè lâu ngày không gặp bớt chút thời gian gặp gỡ mà thôi, ảnh chụp vừa rồi các bạn cũng đã xem qua, các bạn còn muốn hỏi gì nữa không? Tôi rất tò mò, không biết tòa soạn báo nào lại không biết rõ thực hư đã đưa tin nói lung tung như vậy?” Nói xong, Phó Quân Nhan quay sang nhìn Phòng Đinh Việt.
Phòng Đinh Việt hơi dừng lại một chút, tôi nhìn không hiểu được sự thay đổi trong mắt anh có nghĩa là gì, chỉ nghe thấy anh nói: “Tôi cũng muốn nói như vậy, tôi lúc đó cũng có mặt nên có thể làm nhân chứng, cho nên đương nhiên tôi cũng có thể trả lời mọi vấn đề của các bạn. Có người chụp hình lung tung, ác ý đưa tin, làm sao các bạn lại có thể hoàn toàn tin vào những lời bịa đặt như vậy cơ chứ?”
“Tại sao Jay lại tới tổ kịch tìm các bạn?”
“Đã là bạn bè, không có chuyện gì mà phải giấu nhau hết, gặp phải chuyện buồn, tìm kiếm bạn bè để được chia sẻ mà thôi.” Phó Quân Nhan nhàn nhạt nói, quay đầu liếc mắt nhìn Phòng Đinh Việt, anh Đinh Việt hơi dừng lại một chút rồi buông bàn tay tôi ra. Lại thấy Phó Quân Nhan hơi nghiêng mặt qua, hơi nhếch miệng cười với các phóng viên. “Các bạn, mọi người trong tổ diễn còn đang chờ chúng tôi, mong mọi người giúp đỡ.” Tiện tay kéo tôi đi ra khỏi vòng vây toàn súng và pháo.
Mãi khi chúng tôi đã đi xa, ngồi trên xe bảo mẫu của Phó Quân Nhan, lúc này mới nghe thấy từng đợt giọng nói chạy theo phía sau: “Mẹ nó, người đần độn nào nhường lối đi vậy, hai người bọn họ đâu có cùng một tổ diễn đâu. Nụ cười của Phó Quân Nhan đúng là khiến người khác choáng váng.”
Tôi nhanh chóng đóng của xe bảo mẫu, nhìn xe đang vù vù chạy đi, che miệng cười phá lên. Nhưng mà, cũng chỉ có mình tôi cười. Không khí trong xe rất lạnh, Phó Quân Nhan và Phòng Đinh Việt đều không nói lời nào, tôi nhìn bên trái một chút lại nhìn bên phải một chút, bên trái không chút buồn cười ánh mắt như muốn xé thịt tôi, bên phải lạnh như băng lườm tôi một cái. Tôi ngậm miệng cố gắng duy trì im lặng.
Tôi nghĩ đến nát cả óc cũng không nghĩ ra, làm sao Phó Quân Nhan lại biến được ra bức ảnh kia, bởi vì căn bản không có tấm ảnh đó mà. Chúng tôi có thể giải thích như thế nào người khác cũng không tin, nhưng khi có ảnh chụp cũng có nghĩa là có vật chứng, những chuyện như thể tam giác tình yêu đều trở thành vớ vẩn… Tôi nhịn không được nhảy nhót trong lòng, tôi kéo Phó Quân Nhan hỏi: “Phó Quân Nhan, ảnh chụp kia anh lấy ở đâu ra vậy?”
Mắt anh không hề nháy lấy một cái nói: “Ghép ảnh.” Chiêu này độc… trong lòng tôi đã sớm quỳ bái công tử Quân Nhan… quá uy vũ…
Tôi không nghĩ tới, khi chúng tôi vừa đến cửa của tổ kịch, trước cửa tổ kịch có một chiếc xe Bentley màu trắng, khóe mắt tôi co rút, hai tay che mặt, trong đầu có ý muốn chạy trốn, trong lòng vang lên một hồi chuông cảnh báo kêu không ổn. Tôi muốn làm như không có chuyện gì chạy trốn vào trong phòng diễn. Cửa xe Bentley phía bên kia bị đẩy ra một góc, từ từ xuất hiện một cái đầu nhỏ, trên gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu là đôi mắt to trong suốt. Sau một hồi, bên cạnh cậu bé lại xuất hiện một đám lông màu trắng, run lẩy bẩy, lộ ra một đôi mắt đen rưng rưng kêu lên. Toàn thân tôi đều run lên, sau đó cứng lại…
“Anh ở đây.” Rất nhanh anh đã nghe điện thoại, ở đầu dây bên kia nhẹ nhàng thở dài, sau đó nói: “Tiểu Ái, không cần phải sợ.” Anh vẫn luôn luôn như vậy, vẫn luôn luôn rất dễ dàng đánh vào chỗ sâu nhất, mềm mại nhất trong lòng tôi.
Ngay cả chính bản thân tôi cũng không biết, khi nhìn thấy những ảnh chụp như vậy, nhìn thấy báo chí, tôi sợ hãi, rất sợ hãi. Tôi thậm chí còn nghĩ đến kiếp trước, cả ngày tôi đều bị người khác đuổi theo hỏi, vì sao cô lại làm người thứ ba? Vì sao cô lại đi cướp người đàn ông của người khác? Tất cả, tất cả, tôi đều không có làm gì mà, tôi thực sự không có làm cái gì cả, khi mà tôi và Jay ở bên nhau, thật sự anh ta vẫn còn độc thân, thật sự vẫn còn một mình… Đúng là không có đường chối cãi…
Tôi nói năng lộn xộn, tôi nói: “Phó Quân Nhan, không phải em khổ sở. Em, không biết vì sao, em xem báo xong chỉ cảm thấy thật bẩn, thật bẩn… Rất đáng sợ, thật sự rất đáng sợ… Em biết em không thể nghĩ như vậy, đúng là nếu có một người phụ nữ, một người phụ nữ vì muốn chiếm đoạt một người đàn ông mà không từ một chuyện gì. Thậm chí còn không tiếc phá hủy người đàn ông kia, mà còn phá hủy cả chính bản thân mình, tình yêu như vậy, thực sự rất khủng khiếp… Như vậy chỉ có thể là kẻ điên, hoàn toàn chính thức là kẻ điên…”
Tôi nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của Phó Quân Nhan, anh nói: “Tình yêu, vẫn luôn là một thứ có thể khiến cho con người trở thành một kẻ điên. Bảo Bối ngốc, với kẻ điên mà nói cũng không phải là không tốt. Bởi vì điên cuồng cho nên mới bị rơi vào đau khổ, đó chính là cực hạn của tình yêu.” Giọng nói của anh rất chậm rãi bình tĩnh,diễnnnnđànnnleequýddooon, nhưng cũng rất khách quan.
Tôi sửng sốt, đột nhiên tôi lại nhớ đến cha, vì chứng minh tình yêu với mẹ, trong lòng vì giữ trọn vẹn tình cảm giành cho mẹ, mà cả cuộc đời của ông cũng không thể chấp nhận thêm bất cứ người phụ nữ nào nữa, cứ ngốc nghếch như vậy, cứ điên cuồng như vậy…
Tôi nói: “Đúng vậy, tình yêu chính là kẻ điên, chắc là muốn làm tổn thương toàn thế giới, tổn thương chính mình, cũng sẽ bảo vệ vợ của mình…” Làm sao có thể giống Jay và Từ Hồng chứ, huyên náo đến không chịu nổi, trần trụi để lộ chính mình.
“Tiểu Ái, em có thích uống rượu nho không?”
Tôi ngẩn ngơ, chó chút không theo kịp khi anh chuyển đề tài, nhưng tôi vẫn đáp lại: “Vâng, cũng được…” Tôi thích uống sữa tươi…
“Tình yêu cũng giống như rượu nho vậy, cũng là một ly rượu, nếu trong miệng có chứa pho mát mùi vị sẽ trở nên mềm mại, dịu dàng. Nếu trong miệng có chứa mùi vị của quả táo, sẽ khiến cho mùi vị của nó chua sót đến kinh người. Tất cả tình yêu đều là một dạng, chỉ nhìn em cất chứa bên trong là loại tấm lòng như thế nào. Tiểu Ái, tình yêu có trăm nghìn loại bởi vì cũng có trăm nghìn loại lòng người.”
Tôi yên lặng nghe, đột nhiên có chút hiểu rõ: “Ý anh nói là, cho dù tình yêu có bao nhiêu loại đi nữa nhưng cũng đều giống như rượu nho, lay động, luôn mang theo rất nhiều hương vị, chỉ xem người ta vui vẻ chọn loại nào mà thôi.”
“Tiểu Ái thật thông minh.” Ở đầu kia điện thoại, anh nhẹ nhàng cười rộ lên, tôi có thể tưởng tượng ra gương mặt đẹp trai của anh lúc này mê người đến nhường nào.
Tôi dừng lại một chút, cuối cùng vẫn hỏi ra: “Vậy Phó Quân Nhan, Jay phải làm thế nào bây giờ?”
Giọng nói của anh sạch sẽ mà lưu loát vang lên: “Đều đã là người trưởng thành, nên chịu trách nghiệm vì hành vi của mình.” Gánh vác chính là vấn đề, cũng chính là con đường giải quyết duy nhất…
Tôi tiếp tục duy trì trầm mặc, mãi cho đến một hôm đột nhiên tôi lại bị kéo vào. Hôm đó trước cửa khách sạn mà tổ kịch chúng tôi ở không giống như mọi hôm, đột nhiên lại chật ních, có rất nhiều phóng viên. Tôi còn đang kinh ngạc, mang theo túi sách của mình chuẩn bị rời đi bắt đầu công việc, mới đi được vài bước đã bị anh Đinh Việt túm lấy bả vai, không hề báo trước kéo vào trong phòng của anh, anh đóng của rầm một cái, nói: “Trước tiên đừng ra ngoài.”
Tôi sợ tới mức nhảy dựng,diên đàn lê quý đon, bị nhốt vào trong phòng lập tức quay đầu lại nhíu mày lườm anh, nghe xong câu nói của anh thì lại càng kinh ngạc hơn nữa. Nhìn từ trong mắt mèo an ninh ra, kinh ngạc nhìn tư thế của những phóng viên kia, chỉ trong chốc lát lại bị tách ra, tiếp theo đó là những phóng viên mang theo máy quay đi về hướng phòng tôi. Tôi lờ mờ, chỉ chỉ vào mình sau đó mới hỏi: “Anh Đinh Việt, xảy ra chuyện gì vậy, sao phóng viên lại nhằm về phía em thế?”
Anh thở dài, xoay người đưa máy tính bảng của mình cho tôi xem, trên trang web đều là hình ảnh Jay tiều tụy đang lôi kéo tay tôi. Tiêu đề rõ ràng viết: “Cố Bảo Bối, Jay, Từ Hồng. Một tình yêu tam giác, đoán một chút thử xem ai là người thứ ba?”, “Jay vừa thể hiện tình yêu với cô gái trẻ vừa thể hiện tình yêu với người phụ nữ trưởng thành, tam giác tình cảm lưu luyến khó mà phân biệt.” Bàn tay đang cầm máy tính của tôi không tránh được run rẩy, nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, lúc này mới để máy tính bảng sang một bên, ôm đầu gục xuống bàn, đột nhiên cảm thấy như mất hết sức lực, chỉ có một chút cảm giác như muốn thoát khỏi trong cơ thể tôi. Mệt chết đi được, trên đời là thế này, không tránh được nước đục, bạn không bẩn cũng bị ô uế, quá mệt mỏi rồi…
Tôi chọn nghiêm mặt, buồn rầu nói: “anh Đinh Việt, anh biết không? Bọn họ giống như cả đám sói đói vậy, cùng nhau nhào lên, người nào cũng không bỏ qua cho em. Mặc kệ em có như thế hay không, có ở trong vòng luẩn quẩn này hay không…”
Phòng Đinh Việt vẫn không mở miệng, gặp phản ứng thâm sâu của tôi như vậy cũng nhíu mày, rất lâu sau cũng không nói chuyện. Lại đột nhiên mạnh mẽ vỗ bàn, sau đó anh nói: “Nói bậy, sự việc bần thỉu như vậy đâu có quan hệ gì với em.” Sắc mặt kia rất lạnh lùng, giống như đang hạ quyết tâm gì đó. Sau khi nói xong anh lại nắm tay tôi kéo ra cửa, đi về hướng đám phóng viên kia. Tôi nghe thấy giọng nói rõ ràng của Phòng Đinh Việt: “Để tôi đến giải thích, Cố Bảo Bối và Jay chỉ có quan hệ bạn bè bình thường.” Đèn flash sáng lên, cả đám phóng viên đều chạy về phía chúng tôi. Có lẽ là do e ngại trong trí nhớ từ kiếp trước, theo bản năng tôi muốn chạy trốn, nhưng lại bị Phòng Đinh Việt giữ chặt lại.
Lúc này, tôi hơi nghiêng đầu, thấy đầu bên kia hành lang, Phó Quân Nhan đang đứng sau đám phóng viên, một người, lẻ loi đứng tại chỗ đó, thân hình thon dài, mang theo mấy phần cô độc. Không biết tại sao tôi lại có cảm giác như hơi có lỗi với anh, sử dụng tất cả sức mạnh muốn rút tay khỏi tay của Phòng Đinh Việt nhưng lại là tốn công vô ích.
Tôi nghe thấy phóng viên hỏi tiếp: “Phòng Đinh Việt, anh lấy thân phận gì để đứng lên giải thích thay cho Cố Bảo Bối.”
“Tôi là…”
Anh chưa nói hết lại thấy Phó Quân Nhan ở đầu kia nói: “Đương nhiên là lấy tư cách là người làm chứng thân phận, Tiểu Ái bị các bạn làm cho sợ hãi, nên gọi điện thoại cho hai người chúng tôi nhanh chóng đến cứu cô ấy.” Nói xong anh lại đi về hướng này, những phóng viên thấy sự xuất hiện của anh vẻ mặt đều rất đặc sắc, họ rất tự giác tạo ra một lối đi để cho anh đi vào, anh đi đến bên cạnh tôi, nắm lấy cái tay còn lại của tôi. Hai người bọn anh mỗi người nắm một tay của tôi làm cho tôi cảm thấy có chút lúng túng.
Chỉ nghe thấy Phó Quân Nhan mang theo nghi ngờ hỏi: “ Tôi xem báo thấy rất kinh ngạc, rõ ràng chúng tôi đều ở đó, nhưng vì sao mọi người lại chỉ chụp Tiểu Ái? Hôm đó là ngày ăn mừng mấy người chúng tôi đã lâu rồi không gặp lại nhau, cho nên chúng tôi cùng nhau chụp một tấm.” Nói xong anh lại lấy điện thoại ra, mở ảnh chụp ra, rõ ràng là cả bốn người chúng tôi cùng nhau đứng trong góc gara ô tô âm u kia, bốn người chúng tôi cùng nhau đứng tụ lại một chỗ, giống như đang cùng nhau bàn luận về vấn đề gì đó, tôi ngơ ngác… Ảnh này ở đâu ra vậy… Anh cứ giơ như vậy để cho đám phóng viên nhìn một hồi. Sau đó rất nhanh lại thu máy lại, khóe môi hơi nhếch lên tạo ra một nụ cười nhợt nhạt.
Sau đó tôi nghe anh nói tiếp: “ Cái gì mà vụng trộm cơ chứ, căn bản đó chỉ là giả dối bịa đặt mà thôi. Hôm đó chẳng qua là bạn bè lâu ngày không gặp bớt chút thời gian gặp gỡ mà thôi, ảnh chụp vừa rồi các bạn cũng đã xem qua, các bạn còn muốn hỏi gì nữa không? Tôi rất tò mò, không biết tòa soạn báo nào lại không biết rõ thực hư đã đưa tin nói lung tung như vậy?” Nói xong, Phó Quân Nhan quay sang nhìn Phòng Đinh Việt.
Phòng Đinh Việt hơi dừng lại một chút, tôi nhìn không hiểu được sự thay đổi trong mắt anh có nghĩa là gì, chỉ nghe thấy anh nói: “Tôi cũng muốn nói như vậy, tôi lúc đó cũng có mặt nên có thể làm nhân chứng, cho nên đương nhiên tôi cũng có thể trả lời mọi vấn đề của các bạn. Có người chụp hình lung tung, ác ý đưa tin, làm sao các bạn lại có thể hoàn toàn tin vào những lời bịa đặt như vậy cơ chứ?”
“Tại sao Jay lại tới tổ kịch tìm các bạn?”
“Đã là bạn bè, không có chuyện gì mà phải giấu nhau hết, gặp phải chuyện buồn, tìm kiếm bạn bè để được chia sẻ mà thôi.” Phó Quân Nhan nhàn nhạt nói, quay đầu liếc mắt nhìn Phòng Đinh Việt, anh Đinh Việt hơi dừng lại một chút rồi buông bàn tay tôi ra. Lại thấy Phó Quân Nhan hơi nghiêng mặt qua, hơi nhếch miệng cười với các phóng viên. “Các bạn, mọi người trong tổ diễn còn đang chờ chúng tôi, mong mọi người giúp đỡ.” Tiện tay kéo tôi đi ra khỏi vòng vây toàn súng và pháo.
Mãi khi chúng tôi đã đi xa, ngồi trên xe bảo mẫu của Phó Quân Nhan, lúc này mới nghe thấy từng đợt giọng nói chạy theo phía sau: “Mẹ nó, người đần độn nào nhường lối đi vậy, hai người bọn họ đâu có cùng một tổ diễn đâu. Nụ cười của Phó Quân Nhan đúng là khiến người khác choáng váng.”
Tôi nhanh chóng đóng của xe bảo mẫu, nhìn xe đang vù vù chạy đi, che miệng cười phá lên. Nhưng mà, cũng chỉ có mình tôi cười. Không khí trong xe rất lạnh, Phó Quân Nhan và Phòng Đinh Việt đều không nói lời nào, tôi nhìn bên trái một chút lại nhìn bên phải một chút, bên trái không chút buồn cười ánh mắt như muốn xé thịt tôi, bên phải lạnh như băng lườm tôi một cái. Tôi ngậm miệng cố gắng duy trì im lặng.
Tôi nghĩ đến nát cả óc cũng không nghĩ ra, làm sao Phó Quân Nhan lại biến được ra bức ảnh kia, bởi vì căn bản không có tấm ảnh đó mà. Chúng tôi có thể giải thích như thế nào người khác cũng không tin, nhưng khi có ảnh chụp cũng có nghĩa là có vật chứng, những chuyện như thể tam giác tình yêu đều trở thành vớ vẩn… Tôi nhịn không được nhảy nhót trong lòng, tôi kéo Phó Quân Nhan hỏi: “Phó Quân Nhan, ảnh chụp kia anh lấy ở đâu ra vậy?”
Mắt anh không hề nháy lấy một cái nói: “Ghép ảnh.” Chiêu này độc… trong lòng tôi đã sớm quỳ bái công tử Quân Nhan… quá uy vũ…
Tôi không nghĩ tới, khi chúng tôi vừa đến cửa của tổ kịch, trước cửa tổ kịch có một chiếc xe Bentley màu trắng, khóe mắt tôi co rút, hai tay che mặt, trong đầu có ý muốn chạy trốn, trong lòng vang lên một hồi chuông cảnh báo kêu không ổn. Tôi muốn làm như không có chuyện gì chạy trốn vào trong phòng diễn. Cửa xe Bentley phía bên kia bị đẩy ra một góc, từ từ xuất hiện một cái đầu nhỏ, trên gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu là đôi mắt to trong suốt. Sau một hồi, bên cạnh cậu bé lại xuất hiện một đám lông màu trắng, run lẩy bẩy, lộ ra một đôi mắt đen rưng rưng kêu lên. Toàn thân tôi đều run lên, sau đó cứng lại…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook