Thời gian làm việc buổi chiều dường như rất dài, ánh mặt trời lười nhác ngoài cửa sổ, trong phòng làm việc tràn ngập bầu không khí buồn ngủ.
Đào Tri Việt thấy nhiều đồng nghiệp của cậu như đang lang thang khắp nơi trong cõi thần thiên, còn có trộm ngủ gà ngủ gật, Vương Hằng là một người lập kế hoạch thường tìm cậu nói chuyện phiếm nay cũng không thấy bóng dáng tăm hơi, chắc là còn chưa viết xong các yêu cầu cho phiên bản tiếp theo rồi.
Đào Tri Việt thiếu chút nữa là ngủ thiếp đi, cậu ép mình phải vực dậy tinh thần, nếu như ngủ quên thì buổi tốt sẽ mất ngủ, như vậy thì sẽ tạo thành một vòng luẩn quẩn.
Thật sự là không có việc gì để làm, diễn đàn Tiểu Lục Điểu cũng không có đề tài kỹ thuật nào nóng hổi để cậu khám phá, Đào Tri Việt đơn giản mở Weibo chính thức của trò chơi, xem phản hồi của người chơi trong khu bình luận.
Đại đa số bình luận đều nhục mạ bên phía chính thức của trò chơi keo kiệt hẹp hòi, tỷ lệ cảm động sụt giảm khiến hình thức quá khó coi, nhưng cũng có một số bình luận phàn nàn về bug trò chơi, Đào Tri Việt đã xem xét rất kỹ lưỡng, viết ra tất cả các bug liên quan đến đoạn mã mà cậu viết.
Mặc dù các công năng đều đã được kiểm tra trước khi đưa lên mạng, đặc biệt là Đào Tri Việt sẽ còn kiểm tra nhiều lần, nhưng trong quá trình sử dụng thực tế thì sẽ khó tránh khỏi những sự cố hay các vấn đề như vậy.
Có đôi khi là do vấn đề thích ứng với mô hình, cũng có đôi khi là mã cũ bị ghi đè lên, cũng có rất nhiều lúc không thể tìm ra nguyên nhân ngay lập tức.
Mặc dù kiếp trước cậu làm việc quá liều mạng nên dẫn đến cái chết đột ngột, nhưng Đào Tri Việt vẫn cứ dành một tình yêu thuần túy đối với công việc lập trình.
Khi còn nhỏ cậu thích nhìn các đội thi công xây nhà, nhìn mọi người kết hợp từng viên gạch mái ngói không có gì nổi bật thành tòa nhà cao tầng tráng lệ, quả thực giồng như là phép thuật vậy.
Lập trình đối với Đào Tri Việt mà nói cũng như thế, dữ liệu phức tạp và vô nghĩa được xây dựng thành một chuỗi logic rõ ràng, không ngừng tìm ra con đường tối ưu hóa, cuối cùng sẽ thu được một bộ mã đơn giản và đẹp mắt, điều này khiến Đào Tri Việt có được một niềm thỏa mãn và sung sướng cực lớn.
Đào Tri Việt nghiêm túc phân tích nguyên nhân của những bug này, sau đó bắt đầu lên kế hoạch tối ưu hóa, tiện tay gửi một tin nhắn cho Vương Hằng, hỏi hắn liệu có thể thêm chúng vào các yêu cầu và giải quyết vấn đề này trong phiên bản mới không.
Sau đó cậu nhìn thấy Vương Hằng giật bắn lên từ chỗ ngồi của mình, vẻ mặt ân cần vẫy tay với cậu.
Đào Tri Việt:......?
Nhìn đến khuôn mặt đầy dấu chấm hỏi của Đào Tri Việt đầy, Vương Hằng nhanh chóng cong lưng gửi tin nhắn cho cậu.
[ Lập kế hoạch - Vương Hằng: Đào ca, ra ngoài tản bộ nha.
]
[ Lập kế hoạch - Vương Hằng: Châm một điếu thuốc cho đại lão.jpg]
Một lát sau, Đào Tri Việt đứng ở ven đường, trong tay cầm ly trà sữa của Vương Hằng đưa cho cậu, mờ mịt mà uống một ngụm.
Vị sữa ngọt ngào bao lấy cả tim gan phèo phổi, khoai viên mềm mại ăn cũng rất ngon.
Đào Tri Việt rất có lễ phép, "Cảm ơn, ngon lắm."
Vương Hằng lập tức hưng phấn, "Đào ca, sau này anh có nghĩ đến việc trở thành nhà sản xuất không?"
"Hả?" Đào Tri Việt cảm thấy suy nghĩ của mình đang nhảy dựng lên, "Nhà sản xuất cho cái gì?"
"Trò chơi đó!" Vương Hằng tràn đầy nhiệt huyết, "Đào ca, năng lực của anh mạnh như vậy, nhất định sẽ không làm công cho người khác hoài đúng không.
Hiện tại mọi người đều bóp mũi trò chơi thay da đổi thịt này, ngay cả nhà sản xuất cũng không quan tâm đến phản hồi và cảm xúc của người chơi, hoàn toàn là muốn vớt một làn sóng kiếm tiền nhanh chóng, nhưng Đào ca anh có trách nhiệm như vậy, nếu chính anh thực hiện dự án của riêng mình thì nhất định có thể tạo ra một trò chơi tốt."
Đào Tri Việt vốn định giải thích, cậu chỉ là thấy nhàm chán nên tìm cái gì đó để làm thôi, nếu không phải sợ làm mất lòng đồng nghiệp, cậu cũng muốn giải quyết luôn những bug do lập trình viên khác để lại.
Nhưng nhìn ánh mắt nghiêm túc của Vương Hằng, cậu lại có chút nói không nên lời.
Nếu như xếp lập trình viên vào dạng người sáng tạo, hẳn là một nhà sáng tạo đều có thể hình dung thế này: Vứt bỏ ông chủ, vứt bỏ bên A, chỉ làm những gì bắt nguồn từ sở thích và những thứ mình yêu thích.
Vương Hằng quan sát vẻ mặt của cậu, có chút kinh ngạc, "Chẳng lẽ Đào ca anh không tính đến phương hướng phát triển trong tương lại sao? Rất nhiều chương trình đều sẽ tự chuyển mình ở độ tuổi ba mươi mà."
Đào Tri Việt quả thực không nghĩ đến tương lai, cậu luôn cảm thấy cuộc sống hiện tại giống như là ăn trộm mà có, có thể bình an sống đến hết cốt truyện là tốt rồi.
Cậu còn chưa mở miệng, Vương Hằng đã bước lên tự kiểm điểm: "Thực xin lỗi, là tôi quá ngốc, tôi quên Đào ca mới 22 tuổi......!Tôi cứ quên điều này hoài, nhưng chắc do lúc tôi 22 tuổi thì còn đang đứng trên bờ vực QAQ."
Tổ hạng mục lúc trước thiếu lập trình viên, vất vả lắm mới tuyển được một người mới, nghe nói là vẫn còn nhỏ tuổi.
Vốn dĩ ban đầu một đám người bọn họ đoán già đoán non là đứa nhỏ này sẽ không chịu đựng được thực tế phũ phàng là tiền ít mà việc nhiều, nhưng kết quả thì hiện thực đã dạy cho họ một bài học tàn khốc: Đại thần căn bản là không giống như phàm nhân.
"......" Đào Tri Việt chột dạ nói, "Vậy cho nên cậu không cần gọi tôi là Đào ca đâu."
Kiếp trước lúc cậu đột ngột qua đời là năm 26 tuổi, cùng tuổi với Vương Hằng, là một người đã trải qua bão táp mưa sa của xã hội, bây giờ lại biến thành một "Cậu bạn nhỏ" trong mắt mọi người ở nơi làm việc thiệt khiến Đào Tri Việt thẹn thùng làm sao.
"Không, đây là vì kính trọng đại thần." Vương Hằng nhấn mạnh, sau đó thấp thỏm nói, "Nếu như Đào ca anh tạm thời không có suy nghĩa kia, vậy anh có muốn xem dự án kế hoạch mà tôi đang làm không? Tôi đang làm việc với một người bạn làm bên mảng mỹ thuật, muốn tạo ra một game mobile với chiến lược chơi sáng tạo."
Hắn sợ Đào Tri Việt sẽ cự tuyệt, vội vàng bổ sung: "Tôi tuyệt đối không có suy nghĩ muốn ép anh tham gia đâu! Nếu như anh rảnh thì hãy xem ý tưởng của chúng tôi thôi, có thể cho lời phê bình gì đó là tôi rất cảm kích rồi, vì hiện tại tôi còn chưa tìm được chương trình, không biết nếu thực hiện thì độ khó có tăng lên không nữa."
Đào Tri Việt rất quen thuộc với kiểu đối thoại này, cậu cũng đã nhận được rất nhiều lời mời như vậy, không chỉ có chính thức gây dựng sự nghiệp mà còn có một nhóm nghiệp dư vì hứng thú.
Khi đó có một ý tưởng game mà cậu rất thích, lúc gia nhập cũng làm rất vui vẻ, trở thành một người bạn có mối quan hệ tốt với những người cùng nhau kề vai chiến đấu.
Rất nhiều trò chơi độc lập xuất hiện sau này đều được thành lập bởi những nhóm nghiệp dư này, cho dù những trò chơi này cuối cùng gặp phải nhiều trở ngại khác nhau mà không thể thực hiện được thì cũng có không ít người vì điều này mà trở thành những người bạn cùng chung chí hướng.
Bạn bè à, đối với cậu mà nói đây là một từ có hơi xa vời.
.
truyện tiên hiệp hay
Đào Tri Việt im lặng một chút, uyển chuyển nói: "Gần đây trong nhà có chút chuyện, có hơi gấp, có lẽ sẽ không có sức lực để tiếp quản hạng mục được.
Nếu cậu có yêu cần gì thì tôi có thể xem dùm kế hoạch dự án, nhưng không nhất định là sẽ đưa ra bất kỳ kiến nghị hữu ích nào."
Vương Hằng cũng không nghĩ nhiều, đương nhiên cho rằng thế giới của đại thần nhất định là bận rộn, nghe Đào Tri Việt nói như thế, hắn vẫn rất kích động: "Được nha được nha, cảm ơn Đào ca, tôi sẽ gửi cho anh trên pp, cái này dùng trong công ty không tốt lắm.
Đúng rồi, tôi còn chưa kết bạn với anh trên pp đâu."
Nói xong, Vương Hằng móc điện thoại ra, chuẩn bị mở mã QR của pp.
Đào Tri Việt kịp thời ngăn cản hắn, tiếp tục mặt không đổi sắc nói bậy, "Lâu rồi tôi không dùng pp.
Cậu gửi mail cho tôi đi, chờ lúc trở lại công ty thì tôi viết cho cậu."
Vương Hằng cũng không nghi ngờ gì, gật đầu đáp ứng.
Dù sao thì Đào Tri Việt cũng chưa thêm pp của công ty, vừa tan làm là hoàn toàn mất hút, đây là chuyện mà mọi người trong công ty đều biết.
"Đào ca, nếu gần đây anh bận rộn quá thì xem sau cũng không sao, chúng tôi không vội đâu.
Tôi thấy sáng nay anh buồn ngủ như vậy, chắc là hôm qua thức khuya lắm, phải chú ý nghỉ ngơi nha, chờ khi nào hết bận xong tôi sẽ mời anh ăn cơm." Vương Hằng phi thường chân thành mà quan tâm nói.
Tay cầm trà sữa của Đào Tri Việt run run, nhớ tới cái "Bận rộn đến khuya" của mình chính là nói chuyện phiếm với người ta trên pp, tức khắc cảm thấy trà sữa trong tay sao mà nặng trĩu quá, "Không cần không cần, khi nào có cơ hội thì mời cậu ăn cơm."
Mặc dù cậu cũng không biết cơ hội này khi nào mới tới......!
Tán gẫu xong rồi trở về công ty, Đào Tri Việt nhanh chóng tiến vào trạng thái làm việc, thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã đến 6 giờ.
Đào Tri Việt vẫn như thường lệ, đúng giờ tắt máy tính, vặn nắp lại ly nước, cầm túi đồ trên bàn lên, chỉ là tâm trạng trạng hôm nay không được vui vẻ như vậy, ngược lại là có chút phiền muộn.
Tiết Hoa Xán ở bên cạnh cậu thò đầu ra, cười như không cười mà đánh giá cậu: "Lại đúng giờ tan làm rồi mua đồ ăn à?" Đào Tri Việt nhìn hắn một cái, cảm giác như hắn có chút hơi đắc ý, không biết đã đang chơi trò quỷ gì.
Nhưng mà cậu cũng lười nói chuyện, chỉ nở một nụ cười cho có lệ rồi xoay người rời đi.
Khi đưa tay quét máy chấm công, Đào Tri Việt bất giác quay đầu nhìn về phía chỗ ngồi của Vương Hằng, hắn đang nói chuyện với một người lập kế hoạch khác bên cạnh, sau đó hai người vừa nói vừa cười đứng dậy đi về phía cửa, hẳn là muốn cùng nhau đi ăn tối.
Vương Hằng nhìn thấy cậu đứng chỗ cửa, còn rất nhiệt tình vẫy vẫy tay với cậu.
Mà tiếp đó Đào Tri Việt sẽ bắt xe buýt đến siêu thị mua đồ ăn, về nhà nấu cơm, sau đó ăn cơm, rửa chén, chơi máy tính, tắm rửa, rồi lên giường ngủ.
Trong lòng Đào Tri Việt mơ hồ sinh ra một cảm xúc hâm mộ.
Khi cậu ngồi trên xe buýt, cơn gió lành lạnh bên cửa sổ thổi qua, tay lại không biết từ khi nào đã mở ra pp "Đã lâu không dùng".
Từ góc độ nào đó mà nói, cậu cũng không nói dối Vương Hằng.
Trong danh sách bạn bè của Đào Tri Việt chỉ có hai loại, một loại có tên "Cuộc sống", trong đó có tài khoản siêu thị thường xuyên đăng thông tin khuyến mãi, Đào Tri Việt biết đây là do một cô gái quản lý, bởi vì cậu từng thấy cô từng đăng bài "A a a chồng ơi giết em đi", cùng với một bức tranh hoạt hình của một nam minh tinh, quả thực rất đẹp trai.
Ngoài ra còn có một huấn luyện viên nam thể hình thường gửi thời gian biểu cho nhóm và súp gà linh hồn* mỗi ngày, nhưng bởi vì hắn nhắn tin quá nhiệt tình và mải miết theo đuổi không bỏ, cho nên Đào Tri Việt cũng không dám trả lời.
*Dạng chia sẻ tâm hồn và quà tặng cuộc sống.
Ngoài ra còn có anh chàng môi giới lúc liên hệ thuê nhà, cùng với một người chuyển phát nhanh có lần làm mất đồ nên mới kết bạn để trả lại tiền......!
Một loại khác có tên "Bạn bè của tôi" ngầm thừa nhận, bên trong chỉ có một người, chính là anh chàng HR được thêm vào tối hôm qua.
Đột nhiên Đào Tri Việt vẫn chưa nghĩ ra là nên xếp hắn vào loại nào, HR hẳn không phải là thuộc chủ đề "Cuộc sống", nhưng cũng không xem như "Bạn bè của tôi", hắn giống như một tai nạn ngoài ý muốn ập đến trong cuộc đời cậu.
Đang suy nghĩ miên man, tấm hình đại diện phong cảnh của HR đột nhiên liên tục lóe sáng lên, khiến Đào Tri Việt sửng sốt.
[ HR: Bác sĩ Đào, anh tan làm chưa! ]
[ HR: Mặc dù đã 6 giờ rồi nhưng tôi sợ anh đang trên đường về sau khi tan sở, nên không dám quấy rầy anh.
]
[ HR: Nhưng mà anh đã vỗ vỗ* tôi, nên hẳn là đang rảnh đúng không! ]
*Một dạng kiểu thông báo.
[ HR: / đáng yêu ]
Đào Tri Việt sửng sốt, cậu nhìn lên trên, mới để ý tới trên đó có một tin nhắn.
[ Tôi vỗ vỗ "HR".
]
Đây là tính năng mới mà pp đã phát hành cách đây ít lâu, click đúp vào ảnh đại diện của đối phơng là sẽ xuất hiện thông báo vỗ vỗ với bên kia.
Đào Tri Việt gần như không sử dụng chức năng nói chuyện phiếm của pp, nhưng trong diễn đàn từng có người đăng bài phun tào vì cái vỗ vỗ này, cùng từng thấy huấn luyện viên mãnh nam đăng động thái với canh gà: Có khách hàng cứ luôn do dự, sau khi kết bạn rồi im ru luôn, càng ngày càng ngượng ngùng khi thay đổi bản thân, bây giờ có vỗ vỗ rồi, chỉ cần vỗ với tôi thì tôi sẽ chủ động dẫn đi lột xác luôn!
Khẳng định là lúc đó cậu phát ngốc nhìn vào danh sách bạn bè, không cẩn thận đã chạm vào hình đại diện của HR rồi.
Đào Tri Việt mới đầu là cảm thấy xấu hổ, cậu nhìn chằm chằm vào tin nhắn của HR, có chút không biết làm sao.
Xung quanh ồn ào náo nhiệt, làn gió đen từ cửa sổ xe đang mở, mềm nhẹ quét qua khuôn mặt cậu.
Từ từ, nỗi buồn trong lòng đã biến mất một cách kỳ diệu.
Đào Tri Việt cảm thấy, đại khái là bởi vì biểu cảm của icon mặt vàng gương mặt đỏ và nụ cười ngầm kia, thật sự có một chút đáng yêu.
[ Đào: Chào buổi tối.
]
[ Đào: Tôi có rảnh, hôm nay không có nấu cơm.
]
[ Đào: Gặp được chuyện gì sao? ]
Đào Tri Việt nhìn hàng quán san sát hai bên đường, đèn neon trên bảng hiệu lập lòe trong đêm, các hàng ăn uống mở cửa đón khách, có nhân viên quán ăn nhiệt tình đứng ở cửa thét to, trên những bộ bàn ghế đơn sơ bày biện ngoài trời đã có vài thực khách cởi trần uống bia, hương thơm của các món ăn thoang thoảng khắp nơi.
Thỉnh thoảng lười biếng chắc cũng không sao đâu nhỉ, cậu nghĩ..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook