Xin Chào, Ngày Xưa Ấy
-
Quyển 7 - Chương 5: Ngoại truyện 5: Chiêm Yến Phi (2)
Edit: Pi sà Nguyệt
Beta: Pi sà Nguyệt + Lâm Khiết
“Canh giờ”
“Tối nay tớ tới nhà cô tớ nơi bờ sông á, cùng đường với cậu nên đi chung đi!”
Chiêm Yến Phi hồi phục tinh thần, công cuộc dọn vệ sinh đã đi vào thời khắc kết thúc, giáo viên đã cho bọn họ về, đám chị em của cô vui vẻ nhảy nhót dọn dẹp đồ đạc chuẩn bị đem đi trả, Thẩm Thanh có quan hệ rất tốt với cô đi tới kéo cô một cái, hẹn cô cùng đi về nhà chung.
“Nhà cô cậu ở đâu?”
“Cái khu tập thể đằng sau nhà cậu đấy, đi khoảng năm phút đồng hồ.” Thẩm Thanh nói xong, nhún vai, thất vọng nói thêm, “Tổ tông nhỏ nhà cô tớ gần đây làm tớ phiền kinh khủng, đứa nhỏ hay người lớn đều đáng ghét như nhau.”
Tất cả mọi người luôn thích tìm Chiêm Yến Phi để kể lể oán giận của mình, cô rất ôn hòa, lúc cười còn có lúm đồng tiền, bộ dạng hiền lành ấm áp, cho dù những lời nói ra chỉ mang tính chất an ủi nhưng lại khiến lòng của người nghe thấy thoải mái, đây mới là vấn đề quan trọng.
Cô nở nụ cười nhạt, hỏi tiếp, “Sao vậy? Khó chịu lắm à?”
Thẩm Thanh làm ra vẻ đắc ý, nghểnh đầu, rướn cái cổ lên, con mắt nhìn xuống, dùng lỗ mũi hếch về phía Chiêm Yến Phi, lúc đi còn hếch cái mông lên một cái.
“Thấy không? Đây là đức hạnh của thằng em họ nhà tớ đấy. Lúc cả nhà ăn cơm không ai nói gì, chỉ nghe cô chú tớ khen nó, nói văng nước miếng, nói liên tục cả tiếng đồng hồ, hận không thể dán một tờ giấy ‘Nhà nghệ thuật nhân dân’ lên gáy tổ tông nhỏ nhà họ rồi nhét lên bàn thờ thờ cúng ba nén nhang một ngày đấy!”
Thẩm Thanh nói chuyện rất nhanh, Chiêm Yến Phi cười nghiêng ngã không đứng được, cuối cùng mới nhớ mà hỏi thêm, “Nhưng mà cậu ta kiêu ngạo cái gì thế?”
“Nói tới thì tớ cảm thấy buồn cười vờ lờ ấy,” Thẩm Thanh nở nụ cười, “Cung thiếu nhi chọn người đi diễn, thằng nhóc đó được chọn làm người dẫn đầu hợp xướng nhi đồng của đoàn hợp xướng. Cậu biết đấy, trong đoàn hát hợp xướng nhi đồng, giọng nam đều giống như thái giám á, không chỉ mấy thằng nhóc, mà mấy đứa nhóc cả nam cả nữ sau khi huấn luyện xong đều giống như một cái khuôn in ra vậy, toàn bộ đều cùng một kiểu giọng. Có cái gì mà điên cuồng chứ? Cứ làm như có tương lai rộng mở lắm không bằng? Cung thiếu nhi ở cái thành phố nhỏ của tụi mình thì được cái gì chứ, tớ nói thật ấy, chú tớ còn bảo cho thằng nhóc đó tham gia showbiz cơ – buồn cười!….”
Thẩm Thanh vẫn còn nả pháo liên hồi, Chiêm Yến Phi ngẩn người khi nghe hai câu ‘tương lai rộng mở’ và ‘showbiz’, hai cụm từ đó cứ như nam châm vậy, kéo lại những đoạn ký ức rơi rớt khắp nơi lại với nhau, chắp vá lại quá khứ nặng nề của cô.
“Đứa nhỏ này là hạt giống tốt, tương lai sáng rạng. Cũng có tiếng trong giới văn nghệ tỉnh, mấy đứa nhóc bình thường cũng thích con bé!”
Bọn họ đã từng biết đến Tiểu Yến Tử. Nhưng mà sau đó lại quên mất.
Chiêm Yến Phi chưa từng ‘vênh vang đắc ý’ như Thẩm Thanh diễn. Cô nhớ ba từng cổ vũ cô, “Ở trong cái vòng này, không thể vội vàng làm cái gì được.” – Nhưng mà dù ba có nói thế nào cũng không làm mẹ hiểu ra. Chiêm Yến Phi không biết những người thân thích khác trong nhà mình có từng ở sau lưng nhà cô để oán thầm mấy lời nói liên hồi của mẹ hay không, câu nói cửa miệng của mẹ khi ấy là “Yến Yến nhà chúng tôi….” đã làm hỏng bao nhiêu trái tim của đứa nhỏ, cô vĩnh viễn không biết được.
Sau này khi lớn lên, đọc tạp chí, trong phần kỳ văn dị sự từng viết, mỗi khi Michael Jackson nhảy từ trên sân khấu xuống dưới tiếng hoan hô của mấy vạn người, ánh đèn tắt, khán giả rời khỏi khán phòng đều phải tiêm thuốc an thần để khôi phục tình trạng. Cô không biết có bao nhiêu phần trăm sự thật trong chuyện này, nhưng có thể hiểu rằng – Đứng nơi được nhiều người vây quanh, cứ như đang đứng nơi trung tâm vũ trụ, được thành thần được cúng bái, nếu là cô, cô nghĩ mình cũng cần một liều thuốc an thần.
Cô cũng cần. Không phải tiêm vào cho cô, mà tiêm vào cho người mẹ không chấp nhận được sự thật con gái không thể xuất hiện trên sân khấu nữa.
Có lúc cô cũng nghĩ lung tung. Mẹ kiêu ngạo vì cô, hay là những câu nói như “Nhìn kìa, đó là Tiểu Yến Tử, đó là người nhà của Tiểu Yến Tử phải không?” sau khi buổi biểu diễn kết thúc, cô không dám nghĩ sâu. Người làm con không bao giờ có tư cách để phỏng đoán chiều sâu và động cơ của tình mẹ.
“Chiêm Yến Phi?”
Cô lấy lại tinh thần, hơi lúng túng, không biết Thẩm Thanh nói đến đâu rồi.
“Lúc nãy tớ…. hơi choáng đầu.” Cô giải thích lung tung.
“A, không sao chứ?” Thẩm Thanh ngạc nhiên, chạy tới kiểm tra, cô lắc tay liên tục, bảo không sao, ổn rồi.
“Cậu nói tới đau đầu tớ mới nhớ ra một chuyện. Thật ra tổ tông nhỏ nhà cô tớ có thể làm dẫn đầu cũng do nhà cô ấy bỏ không ít tiền ra nịnh nọt giáo viên nơi cung thiếu nhi. Chú tớ không đưa tiền trực tiếp, mà gửi cho thầy Lý cô Trịnh gì đấy của đoàn hợp xướng kia không ít đồ đạc, có khi còn mời đi ăn cơm, cô tớ lâu lâu cũng đến đưa quà cáp, nhà tớ cũng hay nói chuyện, có lần nghe được, cô Trịnh bên đấy bị đau đầu, đi tới bệnh viện cô tớ kiểm tra không mất tiền…”
Chiêm Yến Phi cảm thấy lạnh lẽo. Thành phố phương Bắc nhỏ bé này đã chuyển sang ngày đông lạnh, mang theo gió thu cuối tháng mười, cô nắm chặt quần áo, bình tĩnh bình luận lúc Thẩm Thanh đang nghỉ ngơi thở dốc, “Xấu thật. Nhưng mà đó cũng là đồ cúng mà cô chú cậu tự nguyện bỏ ra.”
“Còn không phải à!” Thẩm Thanh thấy có người chung chí hướng, lập tức kể cho cô biết mấy tấm màn đen ở cung thiếu nhi. Chiêm Yến Phi vừa nghe vừa cúi đầu cười, khóe miệng của cô hơi xệ xuống.
Không biết cô Trịnh này có phải cô Trịnh kia không.
“Cung thiếu nhi còn có mấy cô Trịnh chứ?”
Cứ như vừa mở mắt thì thấy ông cụ trong phòng thu âm, nhíu mày đặt câu hỏi.
Sau lần biểu diễn đầu tiên, Trịnh Bác Thanh để lại số điện thoại của cô, đưa cho ba của Chiêm Yến Phi, “Nếu như muốn đứa nhỏ có tương lai thì giao cho cô ấy.”
Người nhiệt huyết nhất là mẹ, người không đi xem buổi diễn. Bà gọi cho đối phương, nói chuyển lảm nhảm nhưng cũng có chút câu nệ, giọng nói lạnh nhạt ở đầu dây bên kia làm bà không thể giữ được nụ cười trên môi, lúc cúp điện thoại thì mắng to nửa tiếng, sau đó kéo cô đến cung thiếu nhi.
Không biết họ tên thật của đối phương, không biết ngành chính, chỉ biết họ Trịnh, là nữ. Cười hỏi ông lão bảo vệ, “Cung thiếu nhi chúng ta có cô giáo nào họ Trịnh không ạ?”, sau đó nhận lại nụ cười khinh thường của ông lão.
Cung thiếu nhi có mấy cô Trịnh chứ?
Chiêm Yến Phi không hiểu giọng điệu phức tạp này, sợ hãi ở cạnh hỏi, thế rốt cuộc… có mấy người ạ?
Ông lão cười ha ha, xem ra cô bé còn đáng yêu hơn người lúc nãy.
“Đứa nhóc ngốc….” Ông ngẩng đầu nhìn mẹ của Chiêm Yến Phi một cái, thay đổi vẻ mặt khó chịu, “Phòng thứ hai từ cầu thang đi lên.”
Mẹ giận vô cùng, không thèm nói cảm ơn mà kéo Chiêm Yến Phi đi luôn.
Đằng sau cánh cửa vang lên giọng nói lạnh lùng, “Mời vào.” Làm Chiêm Yến Phi nhớ lại gương mặt lạnh lùng kia.
Nói rõ ý đồ tới, Trịnh Bác Thanh cũng không nói vòng vèo, đưa các hạng mục phụ đạo của việc làm MC đoàn hợp xướng cho mẹ Chiêm Yến Phi, “Đây là các chương trình học cơ sở, vì tốt cho đứa nhỏ, nếu không nắm vững cơ bản thì sẽ không thể phát triển hơn được.”
Mẹ bị dọa tới sững người, gật đầu như giã tỏi, sau đó bị học phí của các chương trình bồi dưỡng tố chất này làm phân vân, đang phân vân có nên ‘đầu tư dạy dỗ’ hay không thì thấy Chiêm Yến Phi ngây thơ hỏi, cô ơi, phát triển hơn là gì ạ?
Mẹ đánh lên tay cô một cái, bảo cô im miệng, Trịnh Bác Thanh hơi nhếch môi, nở nụ cười qua loa cứ như lười trả lời câu hỏi đơn giản này, vấn đề chỉ đứa nhỏ mới không hiểu.
Nhiều năm sau, Chiêm Yến Phi không chắc mình có từng hỏi câu này chưa. Đây là nghi vấn ban đầu của cô, cũng là kết cục cuối cùng.
Người lớn cũng là kẻ lừa đảo.
Có thể bọn họ không thừa nhận điều đấy. Bọn họ sẽ nói, không có ‘phát triển hơn’, không phải bọn họ nói dối, chỉ có thể trách bản thân không thể thành công.
Mẹ về nhà thương lượng với ba trong căn phòng đóng cửa rất lâu, trong thời gian đó cũng cãi nhau mấy trận, cuối cùng quyết tâm dùng tiền để cho Chiêm Yến Phi đi học làm MC.
Từ cách đứng, vẻ mặt tới ngữ điệu ngữ âm, tốc độ nói rồi biểu cảm thế nào, Chiêm Yến Phi không thể học được kiểu trầm bổng du dương khuếch đại kia, mặc dù giáo viên dạy cho rằng làn điệu kia ‘sinh động và tình cảm’. Cô quá nhỏ, không có ai nghiêm khắc bắt cô đọc một đoạn từ xâu chuỗi dài dòng, cô cũng vui vẻ tới ngồi xem, xem những đứa nhỏ choi choi kia muốn thử. Nhưng thời gian đó cô thật sự rất may mắn, lúc đài truyền hình đến chọn MC cho chương trình [Cô bé quàng khăn đỏ], cô trở thành người may mắn – nguyên nhân rất đơn giản, bọn họ muốn tìm một đứa nhỏ bốn hoặc năm tuổi, mà cô vừa đúng năm tuổi, chỉ có cô thôi.
Cho đến khi lên sơ trung, có một hôm học được từ mới trong tiết ngữ văn, cô mới phân biệt rõ một từ, cảm thấy đọc rất quen, lúc này mới nhớ tới, lần đầu cô đi diễn, cái từ mà đạo diễn cười hì hì để nói với biểu hiện ngốc nghếch ngu đần của cô lúc đó mang hàm nghĩa gì.
Ngọc thô chưa mài dũa.
Đáng tiếc, khi đó cô không biết người ta đang khen mình, nếu không cô sẽ rung đùi đắc ý chứ không phải tự ti vì không thể làm tốt bằng hai MC nhỏ tuổi còn lại.
Trương Ái Linh từng bảo, nổi tiếng phải nổi tiếng đúng thời.
Nếu quá muộn thì sẽ không vui vẻ như thế nữa.
Chiêm Yến Phi cũng có chút tiếc nuối.
Cũng không thể tới quá sớm.
Sớm đến mức không biết danh lợi là gì, cũng không thể hiểu vui vẻ là gì.
Cô là khách quen của đài truyền hình, lúc ra cửa sẽ có dì ở phòng thu gật đầu chào cô và mẹ, khi đó mẹ sẽ đứng thẳng eo, bà luôn là nhân vật đề tài trong bàn cơm lúc cả nhà họp mặt, lúc ăn cơm ở quán cơm xong, mọi người sẽ đến karaoke, sau đó người lớn sẽ bảo cô cầm microphone để làm MC bữa tiệc, hát mua vui. Lúc cô còn nhỏ cũng có lịch trình, mỗi tuần sẽ đi quay chương trình ở đài truyền hình bốn buổi, diễn xuất đủ thứ, diễn tập các buổi dạ hội, tối thứ sáu phải đến cung thiếu nhi học làm MC và đọc biểu cảm…
Lúc mọi người khen cô, chỉ có mỗi Trịnh Bác Thanh không cho cô sắc mặt tốt, vẫn lạnh lùng như trước, vẫn đối xử với cô bình đẳng như thế, có khi cũng nở một nụ cười kì dị. Mỗi khi cô tham gia hoạt động nào đó, sẽ luôn bị Trịnh Bác Thanh tìm nói chuyện riêng một lát, nói cho cô biết, không thể cong lưng, tốc độ nói phải vừa phải, không được nháy mắt quá nhiều, không được để lộ tiếng thở…
Cô nói tới đâu, Chiêm Yến Phi sẽ gật đầu tới đó, ngoan ngoãn chỉnh sửa.
Niềm vui lớn nhất không phải trở thành một ngôi sao nhỏ nổi tiếng. Mà có một ngày, cô Trịnh hời hợt nói, tạm ổn, còn nghe thấy tiếng thở, sửa lại một chút, đừng kiêu ngạo.
Cô vui vẻ cả ngày.
Có lúc cũng bị chê trách, nghe người lớn bảo cô không có bản lãnh gì, bởi vì, “Đi cửa sau!”
Bảo cô đi cửa sau để vào đài truyền hình, đi cửa sau để vào trường tiểu học trực thuộc đại học sư phạm, đi cửa sau để làm trung đội trưởng…
Cô cảm thấy tủi thân, muốn cãi nhau với người ta, cô dựa vào bản thân mình – nhưng nghĩ lại, có thể đi cửa sau cũng không phải chuyện gì xấu, hình như còn rất vinh quang, thôi thì để họ hiểu nhầm cũng được.
Đố kỵ, toàn là đố kỵ. Chiêm Yến Phi học bộ dạng thẳng người của mẹ mình.
Sau này khi lớn lên, cô mới dần cảm nhận được niềm vui do sự nổi tiếng mang đến. So với việc không thấy khán giả sau khi kết thúc, các bạn trong lớp chen chúc và thường xuyên vây quanh cô rất chân thật, thấy rõ chưa, lúc nào cũng có nhiều người xúm quanh cô. Chiêm Yến Phi nhớ lời dạy của ba, không được kiêu căng cũng không được vội vàng, không được ỷ thế hiếp người, thậm chí không được ngẩng cao đầu quá mức, phải làm người hiền lành. Cô dùng giọng nói ‘không có gì ghê gớm’ để kể chuyện lý thú khi quay chương trình ở đài truyền hình, lúc học được một nửa, sẽ đi ra ngoài lớp do giáo viên phụ trách đội gọi trong ánh mắt hâm mộ của cả lớp, được mọi người yêu thích, được mọi người bàn tán.
Nhưng khi lớn lên, Chiêm Yến Phi rất ít khi nhớ lại thời gian tốt đẹp này.
Bởi vì cô biết kết thúc. Cứ như xem phim vậy, nếu như khán giả thấy được thời khắc huy hoàng và đắc ý của nhân vật chính ở đầu phim, thì ngang hai phần ba sẽ biết người này gặp chuyện xui, sau đó bắt đầu thời kì thảm họa, cuối cùng sẽ chào đón kết thúc xoay chuyển.
Chiêm Yến Phi không thể nào chìm đắm trong hồi ức này, sự vui sướng đó bị đè ép xuống.
Năm tháng giống như hai mặt giấy, cô muốn rời khỏi những nỗi đau thì phải buông bỏ những vui sướng kia.
“Đúng rồi, có anh chị khóa trên đậu trường đại học Phục Đán [1]hồi năm ngoái về tọa đàm đấy, cậu có đi nghe không? Thứ sáu tuần này.”
[1] Đại học Phục Đán: là một đại học có trụ sở tại Thượng Hải, Trung Quốc, thành lập năm 1905 không lâu trước khi nhà Thanh sụp đổ, đại học Phục Đán là một trong những đại học hiện đại đầu tiên của Trung Quốc, đến bây giờ vẫn là một trường đại học hàng đầu.
Không biết Thẩm Thanh kết thúc những lời phê phán em họ mình từ hồi nào, cô bạn đã chuyển sang chủ đề khác.
“Tớ nghĩ chúng ta không đậu nổi Phục Đán đâu.” Chiêm Yến Phi thở dài.
“Nghĩ nghĩ cái gì? Cho dù đám ‘trâu bò’ của Chấn Hoa cũng có người đậu mấy trường đại học tệ hại đấy thôi, vương hầu tướng tướng trữ hữu chủng hồ [2]?” Thẩm Thanh vênh mặt giống cậu em họ nhà cô bạn.
[2] Đây là một câu danh ngôn trong sử kí của Tư Mã Thiên.
Vương hầu tướng tướng trữ hữu chủng hồ! (Trần Thiệp thế gia) – Dịch tạm: Vương, hầu, tướng, tướng, há cứ phải là con dòng cháu giống?
Chiêm Yến Phi đột nhiên ngẩn người.
Lúc tốt nghiệp tiểu học, trong buổi lễ cuối cùng, cô và Dư Châu Châu ôm nhau nói lời tạm biệt sau sân khấu.
Bọn họ không thể học ở những trường tốt như trường trung học trực thuộc đại học sư phạm hay trường số tám, phải học những trường tệ hơn, nói đúng ra là bị đánh về nguyên hình.
Cô tiếc nuối nói với đối phương rằng, tiếc là cậu không thể học ở trường trung học trực thuộc đại học sư phạm.
Dư Châu Châu là một cô bé thông minh và chói mắt vô cùng.
Nhưng Dư Châu Châu luôn có suy nghĩ kì lạ lại nhìn cô, lắc đầu bảo, “Có gì tiếc cơ chứ?”
Cô vĩnh viễn nhớ đến ánh mắt sáng rực của cô bạn trước mặt mình năm đó, trong đôi mắt ấy cứ như có hai ngọn lửa nóng bỏng vô tận, tràn ngập sự hi vọng mà cô không thể hiểu được.
“Đâu phải cứ học ở trung học trực thuộc đại học sư phạm thì mới có tương lai sáng lạn chứ? Có gì đặc biệt cơ chứ?”
Chiêm Yến Phi thất vọng trong lòng, vỗ vai cô bạn bảo, “Tớ tin cậu.”
Đôi cánh của chim én nhỏ [3] đã phải đóng lại, chỉ còn giấc mơ khác biệt mà người khác không buông tay. Cô tiếc rằng mình không còn cảm xúc mãnh liệt như trước kia, bởi vì đã trải qua cuộc sống luân hồi của lòng người thay đổi.
[3] Đây là cách chơi chữ, Tiểu Yến Tử là con chim én nhỏ, mà chim thì sẽ có cánh. Chiêm Yến Phi trước kia có nghệ danh là Tiểu Yến Tử, vậy nên ý đôi cánh của chim én đóng lại nghĩa là tương lai kia của Chiêm Yến Phi cũng ngừng lại lúc đấy rồi.
Tuổi thơ của Chiêm Yến Phi thật sự rất tàn khốc.
Nhớ lại năm đó khi cô đang có tương lai sáng lạn, cô và Dư Châu Châu ngồi sóng vai ở sau sân khấu lớn để đợi tới lượt mình thì cô bạn kia đột nhiên hỏi cô rằng, Chiêm Yến Phi, sau này khi lớn lên, cậu muốn làm gì?
Cô bạn hỏi cô một vấn đề chưa ai từng hỏi cô cả.
Mọi người thường sẽ bỏ qua việc hỏi dò cô mà trực tiếp cười bảo, sau này Tiểu Yến Tử có thể vào đài truyền hình làm, làm một minh tinh nổi tiếng, sau đó tham gia các chương trình cuối năm.
Giống như cô Trịnh từng nói, phát triển lớn.
Chiêm Yến Phi cũng từng nghĩ đến điều này, dù sao đứa trẻ nào cũng có kiêu ngạo be bé trong người, có một chút hư vinh chưa từng bị lộ ra ngoài. Cô thích chụp ảnh chung với các ca sĩ tỉnh, thích được các lãnh đạo đứng trên cao cầm tay mình trước mặt nhiều người. Còn những cái cao cả như lý tưởng thì cô chưa từng nghĩ tới.
Cô dần lớn lên, dần bước lên sân khấu cả nước. Cô trở thành thư kí của các buổi lễ thanh thiếu niên toàn quốc – đương nhiên có rất nhiều thư kí.
Thì ra Trung Quốc có rất nhiều đứa trẻ như cô, Trương Tam mồ côi cha mẹ dù làm việc ngoài giờ nhưng vẫn đứng trong top mười thành viên gương mẫu của đội thiếu niên tiền phong làm cảm động mọi người khắp cả nước Trung Quốc, Lý Tứ có gia thế giàu có lâu đời đã từng nói chuyện với đại sứ nước Mỹ, Vương Ngũ Tố được nhận giải người mới tốt nhất.
Cô thật sự không là cái gì cả.
Một con cóc ngồi đáy giếng nhưng lại có ước mơ quá lớn, đó là một cái tội.
Từ đó về sau, mỗi khi người khác khen cô sau này là minh tinh thì cô sẽ cúi đầu.
Lần này là khiêm tốn thật.
Cho nên khi nghe Dư Châu Châu hỏi, Chiêm Yến Phi nghĩ nát óc cũng không tìm ra được đáp án.
Một đứa nhỏ thì có ánh mắt xa cỡ nào chứ?
Chiêm Yến Phi lại thấy rõ sương mù trong cảnh phồn hoa như gấm trước mắt mình.
Cô bắt đầu lo lắng, ánh sáng như này có thể chiếu rọi trong bao lâu?
Đúng là không lâu thật.
Chương trình [Cô bé quàng khăn đỏ] thay đổi. Ba MC đều lớn hết rồi. Cô nổi mụn trong một đêm, vóc người của cô cũng nở nang hơn, không thể bước trên con đường đáng yêu nữa rồi. Ngôi sao nhỏ tuổi phải bụ bẫm đáng yêu, thiếu nữ thì phải thanh tú thon gầy, nhưng họ lại không cho Chiêm Yến Phi thời gian để chuyển biến.
Chiêm Yến Phi cầm cục gôm xóa mọi thứ, cô dùng sức xóa hết dấu vết có liên quan tới khoảng thời gian đó trong trí nhớ của mình. Cô trở nên khiêm tốn hòa ám, các bạn học lại thường xuyên cười trên nỗi đau của cô. Các giáo viên thì trở mặt còn nhanh hơn cách lật sách, bọn họ như trở thành Gia Cát Lượng có tầm nhìn xa trông rộng, “Tôi đã nói em tiếp tục như vậy là không ổn.” – những lời khen cô có tương lai sáng lạn trước kia là lời nói dối hết à?
Nhưng mà điều làm cô không chấp nhận được là sự thay đổi của mẹ mình.
Cô không còn nghe thấy câu nói “Yến Yến nhà chúng tôi…”, mẹ nhìn mặt cô cứ như cô là đứa nhỏ vô dụng trước kia.
“Mày cũng giống như ba mày vậy, đúng là người nhà họ Chiêm!”
Lúc đó cô ngoan ngoãn thừa nhận mọi thứ như hồi bé, giống như lúc cô chịu đựng năm đó mà nhặt được kỳ ngộ vậy. Chẳng qua có rất nhiều chuyện cô không nghĩ tới nhưng không có nghĩa là cô quên.
Đoạn cuối của kí ức này dù có xóa kiểu nào cũng không xóa hết, rõ mồn một như mới xảy ra ngày hôm qua.
Cô ngồi trong nhà hát nhỏ, Trịnh Bác Thanh đang chỉ cho mấy đứa nhỏ cách xâu chuỗi chữ. Ngày hôm sau là buổi biểu diễn hàng năm của cung thiếu nhi. Chiêm Yến Phi bị mẹ ép tới hỏi cô Trịnh có thể cho cô tham gia hoạt động ở trường trung học trực thuộc đại học sư phạm hay không – “Cứ như năm đó cô ta đã đưa con vào trường tiểu học trực thuộc đại học sư phạm vậy, dù sao hai người cũng từng là cô trò cơ mà, sao có thể trơ mắt không giúp con được!”
Thật ra mẹ biết là không thể. Mẹ không xuất hiện vì sợ Trịnh Bác Thanh đòi quà của mình.
Cho nên Chiêm Yến Phi ngồi một mình ở hàng cuối, Trịnh Bác Thanh thấy cô, nói với cô, tự tìm một chỗ ngồi xem, cô đang bận.
Cô mỉm cười nhìn đám nhỏ xung quanh, mỗi người đều mang vẻ mặt ‘Tui quan trọng nhất’, vểnh mặt, kiêu ngạo bước vào ‘giới showbiz’.
Cứ như ngẩng đầu lên là thấy ánh sáng vạn trượng trước mắt.
Chiêm Yến Phi cười cười, nước mắt chảy khỏi khóe mắt, nóng bỏng.
Nhà hát lạnh hơn một chút. Cô không biết mình ngồi bao lâu, cuối cùng diễn viên diễn tập cũng ít dần, Trịnh Bác Thanh cúi người dọn dẹp đạo cụ trên sân khấu, chuẩn bị đi về.
“Cô giáo.”
Cô đi tới, nhỏ giọng gọi, không ai trên sân khấu để ý một ngôi sao nhỏ tuổi hết thời như cô.
Trịnh Bác Thanh quay đầu, gương mặt vẫn lạnh như trước.
Người này đã từng dùng giọng nói lạnh lùng nói với cô rằng, “Vậy gọi là Tiểu Yến Tử đi.”
Cái tên gọi này vẫn còn đấy, nhưng nó không còn thuộc về cô nữa rồi.
“Em tìm tôi có chuyện gì?”
Chiêm Yến Phi thong dong lắc đầu một cái.
“Không có chuyện gì. Không có chuyện gì cả. Cô giáo, em chỉ muốn nói lời tạm biệt với cô.”
Trịnh Bác Thanh lúc này mới chịu nhìn thẳng vào cô, trợn to hai mắt đầy kinh ngạc, nhìn Chiêm Yến Phi cong người 90 độ với mình.
“Em, đứa nhỏ này…..”
Nhưng không nói tiếp. Trịnh Bác Thanh nhìn khán đài đen kịt một hồi, nở nụ cười dịu dàng với cô.
“Chiêm Yến Phi, học cho tốt vào.”
Cô dùng ánh mắt ra hiệu nhìn xung quanh, nói, “Những thứ dằn vặt người này chỉ là hư vô mà thôi. Tương lai quan trọng, em đã lớn rồi, học tập mới là quan trọng nhất.”
Cuối cùng trịnh trọng nói, “Cho nên phải học tốt vào.”
Cuối cùng cô giáo cũng nói lời thật. Liên quan đến tương lai sáng lạn, phát triển to lớn sau này.
Cô nói, những thứ này đều là hư vô. Chiêm Yến Phi biết mình nên cảm ơn lời dạy dỗ và căn dặn của cô giáo, nhưng lúc đó, cô run người, cố gắng kiềm chế mình mới không xông lên tát cho cô giáo một bạt tai.
Cô chỉ là một đứa trẻ vô tội. Sao bọn họ lại đối xử với cô như vậy?
Chiêm Yến Phi lau nhẹ gương mặt mình, lòng bàn tay lành lạnh, toàn lòng bàn tay là nước mắt.
Thẩm Thanh đứng ở cạnh thất kinh. Cô bạn hỏi Chiêm Yến Phi “Cậu muốn thi trường nào, muốn làm gì” – không ngờ cô bạn tốt tính này lại nhìn cô ngẩn người, sau đó chảy nước mắt.
“Chiêm Yến Phi? Chiêm Yến Phi? Cậu sao thế? Sao cậu lại khóc —-“
Chiêm Yến Phi vẫy vẫy tay, nở nụ cười.
“… Không, không, chỉ nhớ một số chuyện cũ thôi.”
Cô hít hít mũi, lớn tiếng nói.
“Tớ muốn thi trường sư phạm, làm một giáo viên chân chính.”
Thẩm Thanh nhìn cô với ánh mắt hỏi dò, Chiêm Yến Phi trước mắt không giống với Chiêm Yến Phi ngày thường, trên người tản ra ánh sáng mà cô bạn chưa từng thấy, cứ như một đóa hoa tỏa hương tỏa sáng trong hàng vạn người.
“Tớ muốn làm một giáo viên chân chính, làm một người mẹ thật sự.”
Cô nói lại lần nữa.
Đây là lời cam kết với những đứa bé trong tương lai.
Như vậy, cô mới có thể đem tất cả tình yêu và tôn trọng cô chưa từng nhận được giành cho đứa bé đó.
Beta: Pi sà Nguyệt + Lâm Khiết
“Canh giờ”
“Tối nay tớ tới nhà cô tớ nơi bờ sông á, cùng đường với cậu nên đi chung đi!”
Chiêm Yến Phi hồi phục tinh thần, công cuộc dọn vệ sinh đã đi vào thời khắc kết thúc, giáo viên đã cho bọn họ về, đám chị em của cô vui vẻ nhảy nhót dọn dẹp đồ đạc chuẩn bị đem đi trả, Thẩm Thanh có quan hệ rất tốt với cô đi tới kéo cô một cái, hẹn cô cùng đi về nhà chung.
“Nhà cô cậu ở đâu?”
“Cái khu tập thể đằng sau nhà cậu đấy, đi khoảng năm phút đồng hồ.” Thẩm Thanh nói xong, nhún vai, thất vọng nói thêm, “Tổ tông nhỏ nhà cô tớ gần đây làm tớ phiền kinh khủng, đứa nhỏ hay người lớn đều đáng ghét như nhau.”
Tất cả mọi người luôn thích tìm Chiêm Yến Phi để kể lể oán giận của mình, cô rất ôn hòa, lúc cười còn có lúm đồng tiền, bộ dạng hiền lành ấm áp, cho dù những lời nói ra chỉ mang tính chất an ủi nhưng lại khiến lòng của người nghe thấy thoải mái, đây mới là vấn đề quan trọng.
Cô nở nụ cười nhạt, hỏi tiếp, “Sao vậy? Khó chịu lắm à?”
Thẩm Thanh làm ra vẻ đắc ý, nghểnh đầu, rướn cái cổ lên, con mắt nhìn xuống, dùng lỗ mũi hếch về phía Chiêm Yến Phi, lúc đi còn hếch cái mông lên một cái.
“Thấy không? Đây là đức hạnh của thằng em họ nhà tớ đấy. Lúc cả nhà ăn cơm không ai nói gì, chỉ nghe cô chú tớ khen nó, nói văng nước miếng, nói liên tục cả tiếng đồng hồ, hận không thể dán một tờ giấy ‘Nhà nghệ thuật nhân dân’ lên gáy tổ tông nhỏ nhà họ rồi nhét lên bàn thờ thờ cúng ba nén nhang một ngày đấy!”
Thẩm Thanh nói chuyện rất nhanh, Chiêm Yến Phi cười nghiêng ngã không đứng được, cuối cùng mới nhớ mà hỏi thêm, “Nhưng mà cậu ta kiêu ngạo cái gì thế?”
“Nói tới thì tớ cảm thấy buồn cười vờ lờ ấy,” Thẩm Thanh nở nụ cười, “Cung thiếu nhi chọn người đi diễn, thằng nhóc đó được chọn làm người dẫn đầu hợp xướng nhi đồng của đoàn hợp xướng. Cậu biết đấy, trong đoàn hát hợp xướng nhi đồng, giọng nam đều giống như thái giám á, không chỉ mấy thằng nhóc, mà mấy đứa nhóc cả nam cả nữ sau khi huấn luyện xong đều giống như một cái khuôn in ra vậy, toàn bộ đều cùng một kiểu giọng. Có cái gì mà điên cuồng chứ? Cứ làm như có tương lai rộng mở lắm không bằng? Cung thiếu nhi ở cái thành phố nhỏ của tụi mình thì được cái gì chứ, tớ nói thật ấy, chú tớ còn bảo cho thằng nhóc đó tham gia showbiz cơ – buồn cười!….”
Thẩm Thanh vẫn còn nả pháo liên hồi, Chiêm Yến Phi ngẩn người khi nghe hai câu ‘tương lai rộng mở’ và ‘showbiz’, hai cụm từ đó cứ như nam châm vậy, kéo lại những đoạn ký ức rơi rớt khắp nơi lại với nhau, chắp vá lại quá khứ nặng nề của cô.
“Đứa nhỏ này là hạt giống tốt, tương lai sáng rạng. Cũng có tiếng trong giới văn nghệ tỉnh, mấy đứa nhóc bình thường cũng thích con bé!”
Bọn họ đã từng biết đến Tiểu Yến Tử. Nhưng mà sau đó lại quên mất.
Chiêm Yến Phi chưa từng ‘vênh vang đắc ý’ như Thẩm Thanh diễn. Cô nhớ ba từng cổ vũ cô, “Ở trong cái vòng này, không thể vội vàng làm cái gì được.” – Nhưng mà dù ba có nói thế nào cũng không làm mẹ hiểu ra. Chiêm Yến Phi không biết những người thân thích khác trong nhà mình có từng ở sau lưng nhà cô để oán thầm mấy lời nói liên hồi của mẹ hay không, câu nói cửa miệng của mẹ khi ấy là “Yến Yến nhà chúng tôi….” đã làm hỏng bao nhiêu trái tim của đứa nhỏ, cô vĩnh viễn không biết được.
Sau này khi lớn lên, đọc tạp chí, trong phần kỳ văn dị sự từng viết, mỗi khi Michael Jackson nhảy từ trên sân khấu xuống dưới tiếng hoan hô của mấy vạn người, ánh đèn tắt, khán giả rời khỏi khán phòng đều phải tiêm thuốc an thần để khôi phục tình trạng. Cô không biết có bao nhiêu phần trăm sự thật trong chuyện này, nhưng có thể hiểu rằng – Đứng nơi được nhiều người vây quanh, cứ như đang đứng nơi trung tâm vũ trụ, được thành thần được cúng bái, nếu là cô, cô nghĩ mình cũng cần một liều thuốc an thần.
Cô cũng cần. Không phải tiêm vào cho cô, mà tiêm vào cho người mẹ không chấp nhận được sự thật con gái không thể xuất hiện trên sân khấu nữa.
Có lúc cô cũng nghĩ lung tung. Mẹ kiêu ngạo vì cô, hay là những câu nói như “Nhìn kìa, đó là Tiểu Yến Tử, đó là người nhà của Tiểu Yến Tử phải không?” sau khi buổi biểu diễn kết thúc, cô không dám nghĩ sâu. Người làm con không bao giờ có tư cách để phỏng đoán chiều sâu và động cơ của tình mẹ.
“Chiêm Yến Phi?”
Cô lấy lại tinh thần, hơi lúng túng, không biết Thẩm Thanh nói đến đâu rồi.
“Lúc nãy tớ…. hơi choáng đầu.” Cô giải thích lung tung.
“A, không sao chứ?” Thẩm Thanh ngạc nhiên, chạy tới kiểm tra, cô lắc tay liên tục, bảo không sao, ổn rồi.
“Cậu nói tới đau đầu tớ mới nhớ ra một chuyện. Thật ra tổ tông nhỏ nhà cô tớ có thể làm dẫn đầu cũng do nhà cô ấy bỏ không ít tiền ra nịnh nọt giáo viên nơi cung thiếu nhi. Chú tớ không đưa tiền trực tiếp, mà gửi cho thầy Lý cô Trịnh gì đấy của đoàn hợp xướng kia không ít đồ đạc, có khi còn mời đi ăn cơm, cô tớ lâu lâu cũng đến đưa quà cáp, nhà tớ cũng hay nói chuyện, có lần nghe được, cô Trịnh bên đấy bị đau đầu, đi tới bệnh viện cô tớ kiểm tra không mất tiền…”
Chiêm Yến Phi cảm thấy lạnh lẽo. Thành phố phương Bắc nhỏ bé này đã chuyển sang ngày đông lạnh, mang theo gió thu cuối tháng mười, cô nắm chặt quần áo, bình tĩnh bình luận lúc Thẩm Thanh đang nghỉ ngơi thở dốc, “Xấu thật. Nhưng mà đó cũng là đồ cúng mà cô chú cậu tự nguyện bỏ ra.”
“Còn không phải à!” Thẩm Thanh thấy có người chung chí hướng, lập tức kể cho cô biết mấy tấm màn đen ở cung thiếu nhi. Chiêm Yến Phi vừa nghe vừa cúi đầu cười, khóe miệng của cô hơi xệ xuống.
Không biết cô Trịnh này có phải cô Trịnh kia không.
“Cung thiếu nhi còn có mấy cô Trịnh chứ?”
Cứ như vừa mở mắt thì thấy ông cụ trong phòng thu âm, nhíu mày đặt câu hỏi.
Sau lần biểu diễn đầu tiên, Trịnh Bác Thanh để lại số điện thoại của cô, đưa cho ba của Chiêm Yến Phi, “Nếu như muốn đứa nhỏ có tương lai thì giao cho cô ấy.”
Người nhiệt huyết nhất là mẹ, người không đi xem buổi diễn. Bà gọi cho đối phương, nói chuyển lảm nhảm nhưng cũng có chút câu nệ, giọng nói lạnh nhạt ở đầu dây bên kia làm bà không thể giữ được nụ cười trên môi, lúc cúp điện thoại thì mắng to nửa tiếng, sau đó kéo cô đến cung thiếu nhi.
Không biết họ tên thật của đối phương, không biết ngành chính, chỉ biết họ Trịnh, là nữ. Cười hỏi ông lão bảo vệ, “Cung thiếu nhi chúng ta có cô giáo nào họ Trịnh không ạ?”, sau đó nhận lại nụ cười khinh thường của ông lão.
Cung thiếu nhi có mấy cô Trịnh chứ?
Chiêm Yến Phi không hiểu giọng điệu phức tạp này, sợ hãi ở cạnh hỏi, thế rốt cuộc… có mấy người ạ?
Ông lão cười ha ha, xem ra cô bé còn đáng yêu hơn người lúc nãy.
“Đứa nhóc ngốc….” Ông ngẩng đầu nhìn mẹ của Chiêm Yến Phi một cái, thay đổi vẻ mặt khó chịu, “Phòng thứ hai từ cầu thang đi lên.”
Mẹ giận vô cùng, không thèm nói cảm ơn mà kéo Chiêm Yến Phi đi luôn.
Đằng sau cánh cửa vang lên giọng nói lạnh lùng, “Mời vào.” Làm Chiêm Yến Phi nhớ lại gương mặt lạnh lùng kia.
Nói rõ ý đồ tới, Trịnh Bác Thanh cũng không nói vòng vèo, đưa các hạng mục phụ đạo của việc làm MC đoàn hợp xướng cho mẹ Chiêm Yến Phi, “Đây là các chương trình học cơ sở, vì tốt cho đứa nhỏ, nếu không nắm vững cơ bản thì sẽ không thể phát triển hơn được.”
Mẹ bị dọa tới sững người, gật đầu như giã tỏi, sau đó bị học phí của các chương trình bồi dưỡng tố chất này làm phân vân, đang phân vân có nên ‘đầu tư dạy dỗ’ hay không thì thấy Chiêm Yến Phi ngây thơ hỏi, cô ơi, phát triển hơn là gì ạ?
Mẹ đánh lên tay cô một cái, bảo cô im miệng, Trịnh Bác Thanh hơi nhếch môi, nở nụ cười qua loa cứ như lười trả lời câu hỏi đơn giản này, vấn đề chỉ đứa nhỏ mới không hiểu.
Nhiều năm sau, Chiêm Yến Phi không chắc mình có từng hỏi câu này chưa. Đây là nghi vấn ban đầu của cô, cũng là kết cục cuối cùng.
Người lớn cũng là kẻ lừa đảo.
Có thể bọn họ không thừa nhận điều đấy. Bọn họ sẽ nói, không có ‘phát triển hơn’, không phải bọn họ nói dối, chỉ có thể trách bản thân không thể thành công.
Mẹ về nhà thương lượng với ba trong căn phòng đóng cửa rất lâu, trong thời gian đó cũng cãi nhau mấy trận, cuối cùng quyết tâm dùng tiền để cho Chiêm Yến Phi đi học làm MC.
Từ cách đứng, vẻ mặt tới ngữ điệu ngữ âm, tốc độ nói rồi biểu cảm thế nào, Chiêm Yến Phi không thể học được kiểu trầm bổng du dương khuếch đại kia, mặc dù giáo viên dạy cho rằng làn điệu kia ‘sinh động và tình cảm’. Cô quá nhỏ, không có ai nghiêm khắc bắt cô đọc một đoạn từ xâu chuỗi dài dòng, cô cũng vui vẻ tới ngồi xem, xem những đứa nhỏ choi choi kia muốn thử. Nhưng thời gian đó cô thật sự rất may mắn, lúc đài truyền hình đến chọn MC cho chương trình [Cô bé quàng khăn đỏ], cô trở thành người may mắn – nguyên nhân rất đơn giản, bọn họ muốn tìm một đứa nhỏ bốn hoặc năm tuổi, mà cô vừa đúng năm tuổi, chỉ có cô thôi.
Cho đến khi lên sơ trung, có một hôm học được từ mới trong tiết ngữ văn, cô mới phân biệt rõ một từ, cảm thấy đọc rất quen, lúc này mới nhớ tới, lần đầu cô đi diễn, cái từ mà đạo diễn cười hì hì để nói với biểu hiện ngốc nghếch ngu đần của cô lúc đó mang hàm nghĩa gì.
Ngọc thô chưa mài dũa.
Đáng tiếc, khi đó cô không biết người ta đang khen mình, nếu không cô sẽ rung đùi đắc ý chứ không phải tự ti vì không thể làm tốt bằng hai MC nhỏ tuổi còn lại.
Trương Ái Linh từng bảo, nổi tiếng phải nổi tiếng đúng thời.
Nếu quá muộn thì sẽ không vui vẻ như thế nữa.
Chiêm Yến Phi cũng có chút tiếc nuối.
Cũng không thể tới quá sớm.
Sớm đến mức không biết danh lợi là gì, cũng không thể hiểu vui vẻ là gì.
Cô là khách quen của đài truyền hình, lúc ra cửa sẽ có dì ở phòng thu gật đầu chào cô và mẹ, khi đó mẹ sẽ đứng thẳng eo, bà luôn là nhân vật đề tài trong bàn cơm lúc cả nhà họp mặt, lúc ăn cơm ở quán cơm xong, mọi người sẽ đến karaoke, sau đó người lớn sẽ bảo cô cầm microphone để làm MC bữa tiệc, hát mua vui. Lúc cô còn nhỏ cũng có lịch trình, mỗi tuần sẽ đi quay chương trình ở đài truyền hình bốn buổi, diễn xuất đủ thứ, diễn tập các buổi dạ hội, tối thứ sáu phải đến cung thiếu nhi học làm MC và đọc biểu cảm…
Lúc mọi người khen cô, chỉ có mỗi Trịnh Bác Thanh không cho cô sắc mặt tốt, vẫn lạnh lùng như trước, vẫn đối xử với cô bình đẳng như thế, có khi cũng nở một nụ cười kì dị. Mỗi khi cô tham gia hoạt động nào đó, sẽ luôn bị Trịnh Bác Thanh tìm nói chuyện riêng một lát, nói cho cô biết, không thể cong lưng, tốc độ nói phải vừa phải, không được nháy mắt quá nhiều, không được để lộ tiếng thở…
Cô nói tới đâu, Chiêm Yến Phi sẽ gật đầu tới đó, ngoan ngoãn chỉnh sửa.
Niềm vui lớn nhất không phải trở thành một ngôi sao nhỏ nổi tiếng. Mà có một ngày, cô Trịnh hời hợt nói, tạm ổn, còn nghe thấy tiếng thở, sửa lại một chút, đừng kiêu ngạo.
Cô vui vẻ cả ngày.
Có lúc cũng bị chê trách, nghe người lớn bảo cô không có bản lãnh gì, bởi vì, “Đi cửa sau!”
Bảo cô đi cửa sau để vào đài truyền hình, đi cửa sau để vào trường tiểu học trực thuộc đại học sư phạm, đi cửa sau để làm trung đội trưởng…
Cô cảm thấy tủi thân, muốn cãi nhau với người ta, cô dựa vào bản thân mình – nhưng nghĩ lại, có thể đi cửa sau cũng không phải chuyện gì xấu, hình như còn rất vinh quang, thôi thì để họ hiểu nhầm cũng được.
Đố kỵ, toàn là đố kỵ. Chiêm Yến Phi học bộ dạng thẳng người của mẹ mình.
Sau này khi lớn lên, cô mới dần cảm nhận được niềm vui do sự nổi tiếng mang đến. So với việc không thấy khán giả sau khi kết thúc, các bạn trong lớp chen chúc và thường xuyên vây quanh cô rất chân thật, thấy rõ chưa, lúc nào cũng có nhiều người xúm quanh cô. Chiêm Yến Phi nhớ lời dạy của ba, không được kiêu căng cũng không được vội vàng, không được ỷ thế hiếp người, thậm chí không được ngẩng cao đầu quá mức, phải làm người hiền lành. Cô dùng giọng nói ‘không có gì ghê gớm’ để kể chuyện lý thú khi quay chương trình ở đài truyền hình, lúc học được một nửa, sẽ đi ra ngoài lớp do giáo viên phụ trách đội gọi trong ánh mắt hâm mộ của cả lớp, được mọi người yêu thích, được mọi người bàn tán.
Nhưng khi lớn lên, Chiêm Yến Phi rất ít khi nhớ lại thời gian tốt đẹp này.
Bởi vì cô biết kết thúc. Cứ như xem phim vậy, nếu như khán giả thấy được thời khắc huy hoàng và đắc ý của nhân vật chính ở đầu phim, thì ngang hai phần ba sẽ biết người này gặp chuyện xui, sau đó bắt đầu thời kì thảm họa, cuối cùng sẽ chào đón kết thúc xoay chuyển.
Chiêm Yến Phi không thể nào chìm đắm trong hồi ức này, sự vui sướng đó bị đè ép xuống.
Năm tháng giống như hai mặt giấy, cô muốn rời khỏi những nỗi đau thì phải buông bỏ những vui sướng kia.
“Đúng rồi, có anh chị khóa trên đậu trường đại học Phục Đán [1]hồi năm ngoái về tọa đàm đấy, cậu có đi nghe không? Thứ sáu tuần này.”
[1] Đại học Phục Đán: là một đại học có trụ sở tại Thượng Hải, Trung Quốc, thành lập năm 1905 không lâu trước khi nhà Thanh sụp đổ, đại học Phục Đán là một trong những đại học hiện đại đầu tiên của Trung Quốc, đến bây giờ vẫn là một trường đại học hàng đầu.
Không biết Thẩm Thanh kết thúc những lời phê phán em họ mình từ hồi nào, cô bạn đã chuyển sang chủ đề khác.
“Tớ nghĩ chúng ta không đậu nổi Phục Đán đâu.” Chiêm Yến Phi thở dài.
“Nghĩ nghĩ cái gì? Cho dù đám ‘trâu bò’ của Chấn Hoa cũng có người đậu mấy trường đại học tệ hại đấy thôi, vương hầu tướng tướng trữ hữu chủng hồ [2]?” Thẩm Thanh vênh mặt giống cậu em họ nhà cô bạn.
[2] Đây là một câu danh ngôn trong sử kí của Tư Mã Thiên.
Vương hầu tướng tướng trữ hữu chủng hồ! (Trần Thiệp thế gia) – Dịch tạm: Vương, hầu, tướng, tướng, há cứ phải là con dòng cháu giống?
Chiêm Yến Phi đột nhiên ngẩn người.
Lúc tốt nghiệp tiểu học, trong buổi lễ cuối cùng, cô và Dư Châu Châu ôm nhau nói lời tạm biệt sau sân khấu.
Bọn họ không thể học ở những trường tốt như trường trung học trực thuộc đại học sư phạm hay trường số tám, phải học những trường tệ hơn, nói đúng ra là bị đánh về nguyên hình.
Cô tiếc nuối nói với đối phương rằng, tiếc là cậu không thể học ở trường trung học trực thuộc đại học sư phạm.
Dư Châu Châu là một cô bé thông minh và chói mắt vô cùng.
Nhưng Dư Châu Châu luôn có suy nghĩ kì lạ lại nhìn cô, lắc đầu bảo, “Có gì tiếc cơ chứ?”
Cô vĩnh viễn nhớ đến ánh mắt sáng rực của cô bạn trước mặt mình năm đó, trong đôi mắt ấy cứ như có hai ngọn lửa nóng bỏng vô tận, tràn ngập sự hi vọng mà cô không thể hiểu được.
“Đâu phải cứ học ở trung học trực thuộc đại học sư phạm thì mới có tương lai sáng lạn chứ? Có gì đặc biệt cơ chứ?”
Chiêm Yến Phi thất vọng trong lòng, vỗ vai cô bạn bảo, “Tớ tin cậu.”
Đôi cánh của chim én nhỏ [3] đã phải đóng lại, chỉ còn giấc mơ khác biệt mà người khác không buông tay. Cô tiếc rằng mình không còn cảm xúc mãnh liệt như trước kia, bởi vì đã trải qua cuộc sống luân hồi của lòng người thay đổi.
[3] Đây là cách chơi chữ, Tiểu Yến Tử là con chim én nhỏ, mà chim thì sẽ có cánh. Chiêm Yến Phi trước kia có nghệ danh là Tiểu Yến Tử, vậy nên ý đôi cánh của chim én đóng lại nghĩa là tương lai kia của Chiêm Yến Phi cũng ngừng lại lúc đấy rồi.
Tuổi thơ của Chiêm Yến Phi thật sự rất tàn khốc.
Nhớ lại năm đó khi cô đang có tương lai sáng lạn, cô và Dư Châu Châu ngồi sóng vai ở sau sân khấu lớn để đợi tới lượt mình thì cô bạn kia đột nhiên hỏi cô rằng, Chiêm Yến Phi, sau này khi lớn lên, cậu muốn làm gì?
Cô bạn hỏi cô một vấn đề chưa ai từng hỏi cô cả.
Mọi người thường sẽ bỏ qua việc hỏi dò cô mà trực tiếp cười bảo, sau này Tiểu Yến Tử có thể vào đài truyền hình làm, làm một minh tinh nổi tiếng, sau đó tham gia các chương trình cuối năm.
Giống như cô Trịnh từng nói, phát triển lớn.
Chiêm Yến Phi cũng từng nghĩ đến điều này, dù sao đứa trẻ nào cũng có kiêu ngạo be bé trong người, có một chút hư vinh chưa từng bị lộ ra ngoài. Cô thích chụp ảnh chung với các ca sĩ tỉnh, thích được các lãnh đạo đứng trên cao cầm tay mình trước mặt nhiều người. Còn những cái cao cả như lý tưởng thì cô chưa từng nghĩ tới.
Cô dần lớn lên, dần bước lên sân khấu cả nước. Cô trở thành thư kí của các buổi lễ thanh thiếu niên toàn quốc – đương nhiên có rất nhiều thư kí.
Thì ra Trung Quốc có rất nhiều đứa trẻ như cô, Trương Tam mồ côi cha mẹ dù làm việc ngoài giờ nhưng vẫn đứng trong top mười thành viên gương mẫu của đội thiếu niên tiền phong làm cảm động mọi người khắp cả nước Trung Quốc, Lý Tứ có gia thế giàu có lâu đời đã từng nói chuyện với đại sứ nước Mỹ, Vương Ngũ Tố được nhận giải người mới tốt nhất.
Cô thật sự không là cái gì cả.
Một con cóc ngồi đáy giếng nhưng lại có ước mơ quá lớn, đó là một cái tội.
Từ đó về sau, mỗi khi người khác khen cô sau này là minh tinh thì cô sẽ cúi đầu.
Lần này là khiêm tốn thật.
Cho nên khi nghe Dư Châu Châu hỏi, Chiêm Yến Phi nghĩ nát óc cũng không tìm ra được đáp án.
Một đứa nhỏ thì có ánh mắt xa cỡ nào chứ?
Chiêm Yến Phi lại thấy rõ sương mù trong cảnh phồn hoa như gấm trước mắt mình.
Cô bắt đầu lo lắng, ánh sáng như này có thể chiếu rọi trong bao lâu?
Đúng là không lâu thật.
Chương trình [Cô bé quàng khăn đỏ] thay đổi. Ba MC đều lớn hết rồi. Cô nổi mụn trong một đêm, vóc người của cô cũng nở nang hơn, không thể bước trên con đường đáng yêu nữa rồi. Ngôi sao nhỏ tuổi phải bụ bẫm đáng yêu, thiếu nữ thì phải thanh tú thon gầy, nhưng họ lại không cho Chiêm Yến Phi thời gian để chuyển biến.
Chiêm Yến Phi cầm cục gôm xóa mọi thứ, cô dùng sức xóa hết dấu vết có liên quan tới khoảng thời gian đó trong trí nhớ của mình. Cô trở nên khiêm tốn hòa ám, các bạn học lại thường xuyên cười trên nỗi đau của cô. Các giáo viên thì trở mặt còn nhanh hơn cách lật sách, bọn họ như trở thành Gia Cát Lượng có tầm nhìn xa trông rộng, “Tôi đã nói em tiếp tục như vậy là không ổn.” – những lời khen cô có tương lai sáng lạn trước kia là lời nói dối hết à?
Nhưng mà điều làm cô không chấp nhận được là sự thay đổi của mẹ mình.
Cô không còn nghe thấy câu nói “Yến Yến nhà chúng tôi…”, mẹ nhìn mặt cô cứ như cô là đứa nhỏ vô dụng trước kia.
“Mày cũng giống như ba mày vậy, đúng là người nhà họ Chiêm!”
Lúc đó cô ngoan ngoãn thừa nhận mọi thứ như hồi bé, giống như lúc cô chịu đựng năm đó mà nhặt được kỳ ngộ vậy. Chẳng qua có rất nhiều chuyện cô không nghĩ tới nhưng không có nghĩa là cô quên.
Đoạn cuối của kí ức này dù có xóa kiểu nào cũng không xóa hết, rõ mồn một như mới xảy ra ngày hôm qua.
Cô ngồi trong nhà hát nhỏ, Trịnh Bác Thanh đang chỉ cho mấy đứa nhỏ cách xâu chuỗi chữ. Ngày hôm sau là buổi biểu diễn hàng năm của cung thiếu nhi. Chiêm Yến Phi bị mẹ ép tới hỏi cô Trịnh có thể cho cô tham gia hoạt động ở trường trung học trực thuộc đại học sư phạm hay không – “Cứ như năm đó cô ta đã đưa con vào trường tiểu học trực thuộc đại học sư phạm vậy, dù sao hai người cũng từng là cô trò cơ mà, sao có thể trơ mắt không giúp con được!”
Thật ra mẹ biết là không thể. Mẹ không xuất hiện vì sợ Trịnh Bác Thanh đòi quà của mình.
Cho nên Chiêm Yến Phi ngồi một mình ở hàng cuối, Trịnh Bác Thanh thấy cô, nói với cô, tự tìm một chỗ ngồi xem, cô đang bận.
Cô mỉm cười nhìn đám nhỏ xung quanh, mỗi người đều mang vẻ mặt ‘Tui quan trọng nhất’, vểnh mặt, kiêu ngạo bước vào ‘giới showbiz’.
Cứ như ngẩng đầu lên là thấy ánh sáng vạn trượng trước mắt.
Chiêm Yến Phi cười cười, nước mắt chảy khỏi khóe mắt, nóng bỏng.
Nhà hát lạnh hơn một chút. Cô không biết mình ngồi bao lâu, cuối cùng diễn viên diễn tập cũng ít dần, Trịnh Bác Thanh cúi người dọn dẹp đạo cụ trên sân khấu, chuẩn bị đi về.
“Cô giáo.”
Cô đi tới, nhỏ giọng gọi, không ai trên sân khấu để ý một ngôi sao nhỏ tuổi hết thời như cô.
Trịnh Bác Thanh quay đầu, gương mặt vẫn lạnh như trước.
Người này đã từng dùng giọng nói lạnh lùng nói với cô rằng, “Vậy gọi là Tiểu Yến Tử đi.”
Cái tên gọi này vẫn còn đấy, nhưng nó không còn thuộc về cô nữa rồi.
“Em tìm tôi có chuyện gì?”
Chiêm Yến Phi thong dong lắc đầu một cái.
“Không có chuyện gì. Không có chuyện gì cả. Cô giáo, em chỉ muốn nói lời tạm biệt với cô.”
Trịnh Bác Thanh lúc này mới chịu nhìn thẳng vào cô, trợn to hai mắt đầy kinh ngạc, nhìn Chiêm Yến Phi cong người 90 độ với mình.
“Em, đứa nhỏ này…..”
Nhưng không nói tiếp. Trịnh Bác Thanh nhìn khán đài đen kịt một hồi, nở nụ cười dịu dàng với cô.
“Chiêm Yến Phi, học cho tốt vào.”
Cô dùng ánh mắt ra hiệu nhìn xung quanh, nói, “Những thứ dằn vặt người này chỉ là hư vô mà thôi. Tương lai quan trọng, em đã lớn rồi, học tập mới là quan trọng nhất.”
Cuối cùng trịnh trọng nói, “Cho nên phải học tốt vào.”
Cuối cùng cô giáo cũng nói lời thật. Liên quan đến tương lai sáng lạn, phát triển to lớn sau này.
Cô nói, những thứ này đều là hư vô. Chiêm Yến Phi biết mình nên cảm ơn lời dạy dỗ và căn dặn của cô giáo, nhưng lúc đó, cô run người, cố gắng kiềm chế mình mới không xông lên tát cho cô giáo một bạt tai.
Cô chỉ là một đứa trẻ vô tội. Sao bọn họ lại đối xử với cô như vậy?
Chiêm Yến Phi lau nhẹ gương mặt mình, lòng bàn tay lành lạnh, toàn lòng bàn tay là nước mắt.
Thẩm Thanh đứng ở cạnh thất kinh. Cô bạn hỏi Chiêm Yến Phi “Cậu muốn thi trường nào, muốn làm gì” – không ngờ cô bạn tốt tính này lại nhìn cô ngẩn người, sau đó chảy nước mắt.
“Chiêm Yến Phi? Chiêm Yến Phi? Cậu sao thế? Sao cậu lại khóc —-“
Chiêm Yến Phi vẫy vẫy tay, nở nụ cười.
“… Không, không, chỉ nhớ một số chuyện cũ thôi.”
Cô hít hít mũi, lớn tiếng nói.
“Tớ muốn thi trường sư phạm, làm một giáo viên chân chính.”
Thẩm Thanh nhìn cô với ánh mắt hỏi dò, Chiêm Yến Phi trước mắt không giống với Chiêm Yến Phi ngày thường, trên người tản ra ánh sáng mà cô bạn chưa từng thấy, cứ như một đóa hoa tỏa hương tỏa sáng trong hàng vạn người.
“Tớ muốn làm một giáo viên chân chính, làm một người mẹ thật sự.”
Cô nói lại lần nữa.
Đây là lời cam kết với những đứa bé trong tương lai.
Như vậy, cô mới có thể đem tất cả tình yêu và tôn trọng cô chưa từng nhận được giành cho đứa bé đó.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook