Xin Chào, Ngày Xưa Ấy
Quyển 6 - Chương 94: Trăm sông đổ về một biển

Edit: Pi sà Nguyệt

Beta: Pi sà Nguyệt + Too Meo

“Tháng ngày trước kia không dễ chịu chút nào”

Điện thoại nhà vang lên, mợ đang nấu nước nóng, bác cả đang ở nhà vệ sinh, Dư Châu Châu thả bút xuống, chạy ra phòng khách nghe điện thoại.

“Xin chào.”

“Xin chào… Xin hỏi, đây có phải nhà của Dư Châu Châu không?”

“Là tôi, xin hỏi ai vậy ạ?”

“…Là ba đây.”

Dư Châu Châu im lặng mấy giây, sau đó bình tĩnh nói.

“À, chào ông.”



Mùa đông năm nay, Trần An không về nhà. Bây giờ anh làm việc ở Thượng Hải, xa xôi đến mức làm Dư Châu Châu nghi ngờ có phải anh đã đến một thế giới khác rồi không, giống như con chim đi trú nơi phương Nam, rời xa phương Bắc lạnh lẽo.

Cô cẩn thận bấm số điện thoại của anh, lúc tiếng chuông vang lên một lát, Trần An cúp điện thoại. Dư Châu Châu thả điện thoại xuống, không quá nửa phút sau, điện thoại vang lên, không cần xem cũng biết là Trần An gọi lại.

Trần An luôn tri kỉ như thế, anh biết Dư Châu Châu ở nhà bác cả, nếu có thể tiết kiệm khoản tiền nào thì sẽ tiết kiệm, cho nên anh luôn là người gọi cho cô.

Dư Châu Châu bình tĩnh lại.

“Alo.”

“Châu Châu, năm mới vui vẻ.”

“…Năm mới vui vẻ.” Dư Châu Châu cười cười hai tiếng.

“Gần đây học hành có tốt không? Tình huống của bà ngoại có tốt hơn không?”

“Tốt hết ạ.”

“Em gọi anh có chuyện phải không?”

“Vâng,” Dư Châu Châu nhìn song cửa sổ chằm chằm, “Lúc nãy…. ba em… gọi cho em, nói muốn gặp em —-“

Sau tết nguyên đán thì sẽ học một tuần, rồi đến kì thi cuối kỳ.

Lâm Dương bị đám Đường Vũ Ninh và Tưởng Xuyên đá khỏi hội ăn cơm chung.

“Cậu làm cái mặt này làm gì? Tới từ đâu thì về chỗ đó mà ăn!”

Lúc cậu bưng mâm đồ ăn đi dạo một vòng quanh căn tin, không biết đang tìm cái gì. Lâm Dương liếc mắt nhìn mấy chỗ ngồi quen thuộc kia, nhưng không thể tìm được vị trí làm cậu hài lòng.

Hai cô bé học lớp mười đi lướt qua cậu, sơ ý đổ chén canh cà chua trứng lên người Lâm Dương.

Ký ức quen thuộc ào về, Lâm Dương kinh ngạc nhìn cà chua trứng trên nền đất, cô bé ở cạnh xin lỗi mấy lần nhưng cậu vẫn lạnh mặt không chút phản ứng, lúc đối phương chuẩn bị khóc thì cậu đột nhiên đứng dậy, chạy ra khỏi căn tin.

Những lời nói tháng trước của Dư Châu Châu đã dập tắt ngọn lửa nhiệt tình của cậu, Lâm Dương tự nhủ, Dư Châu Châu thật sự không cần cậu.

Cô có thế giới riêng của mình. Cô sống bình thản như vậy, chỉ cần cho cô thời gian thì cô có thể quên hết những nỗi đau kia. Cứ như hồi học xong tiểu học vậy, cậu biết tình huống gia đình Dư Châu Châu qua lời nói của Lăng Tường Xuyến và Tưởng Xuyên, thương xót cho cô vô cùng, sau đó xem cô là cô bé bán diêm cần được yêu thương và bảo vệ như truyện cổ tích. Nhưng không ngờ lúc gặp cô ở sơ trung, cô có thể nở nụ cười rực rỡ và tự do với những người bạn khác như vậy.

Cô không cần đền bù.

Lúc này Lâm Dương mới hiểu được: Có thể cô không cần cậu, nhưng cậu lại cần cô.

Cậu lao nhanh tới cửa lớp ban bảy, cái lạnh giá của ngày đông cộng thêm tốc độ chạy nhanh của cậu, lúc cậu dừng lại phải đỡ tường, ngực đau đến mức muốn nôn sạch ra.

“Hôm nay Dư Châu Châu không đi học, cậu tới cũng như không.” Cô bạn học tóc ngắn, mắt đen láy đứng dựa vào cửa lớp, cả người cô bạn gầy gò như người nghiện ma túy vậy. Cô bạn mặc ngược chiếc áo khoác lại, hai tay xỏ vào tay áo, để phần lưng áo lên trước ngực.

“….Sao cậu biết tôi sẽ đến?”

“Không phải cậu đang theo đuổi cậu ấy à? Tớ đã lâu không thấy cậu, cho là cậu từ bỏ rồi, đang tiếc hận nghị lực của cậu thì cậu xuất hiện, không tệ, không tệ.”

Lâm Dương suýt nữa sặc nước miếng của mình. Cậu vừa quyết định hai phút trước mà cô bạn này lại làm cái bộ mặt như biết trước rồi là sao? Còn nói thẳng như vậy nữa…

“Sao cậu biết tôi…” Nghĩ một lát, hai mắt sáng rực, “Là Dư Châu Châu nói với cậu à?”

Cô bạn nở nụ cười mang hàm ý sâu xa, Lâm Dương đột nhiên thấy lạnh sống lưng.

“Đừng nói nhiều thế, cần tôi giúp đỡ không?”

Lâm Dương lắc đầu, cậu biết thủ đoạn ồn ào của mấy cô bạn nữ này, hồi học sơ trung cậu từng được một cô bạn lớp khác theo đuổi, vì ngại người ta là con gái nên cậu không tính toán cái gì, nhưng cô bạn kia và đám chị em của cổ được nước lấn tới, suýt nữa làm cậu phải nhảy lầu để chứng minh thanh danh trong sạch của mình.

“Người quân sư như tôi không ngu xuẩn như đám nữ sinh kia đâu,” Cô bạn cười đầy thần bí, “Nhìn bộ dạng cậu thì biết cậu có quyết tâm nhưng không có kế hoạch, chỉ làm theo bản năng mà đòi tỏ tình à? Chậc chậc, lo cho tình yêu của cậu vờ lờ. Chỉ chút sách lược của cậu mà đòi theo đuổi cô bạn ngốc kia của tôi á? Thề là sẽ chậm bỏ mọe luôn cho coi, có khi tôi xuống mồ rồi hai người còn chưa cầm tay nhau nữa ấy chứ, hoặc khi tôi đã chuyển kiếp thứ hai rồi, hai tên đần các cậu còn chưa cưới nhau nữa ấy chứ chả đùa. Còn lúc hai người có con, hừ, trực tiếp đốt tờ giấy ghi tên con hai người xuống cho tôi coi nhé!”

Đoạn văn lẫm liệt của cô bạn làm Lâm Dương suýt hộc ba thước máu rồi.

“Sao nào? Cần nghĩ không?”

Bản năng của Lâm Dương bảo nên tin cô bạn này.

“Cái này, làm ơn, cảm ơn…” Cậu nghiêm mặt nói.

“Tôi không thích nghe mấy lời nói bình thường đó đâu,” Cô bạn nở nụ cười, sau đó quay vào lớp, lúc đi ra cầm ba tờ bài thi lịch sử, “Tối nhớ làm cho xong, mai chúng tớ phải nộp rồi.”

Mặt Lâm Dương đen lại, “Tớ cũng phải làm bài lịch sử của tớ.”

“Không không không, ông thầy lịch sử Võ Văn Lục của tụi này có vấn đề về thần kinh, mấy bài này làm nhiều lần rồi, chỉ có tráo câu thôi,” Cô bạn đưa cho cậu thêm ba tờ bài khác, trên ba tờ đầy chữ, “Cậu chép theo đây là được.”

“Sao cậu lại lười thế? Có đáp án rồi còn gì?”

“Đương nhiên là lười chép rồi, nếu không tôi cần gì giúp cậu chứ? Làm bạn bàn sau của Dư Châu Châu, tôi mà không giúp được chắc méo ai giúp nổi, cậu còn ý kiến ý cò gì? Bây giờ cậu cũng có thể đổi ý, tôi không ngăn đâu, nhưng tin tôi đi, có tôi ở đây, cậu đừng hòng theo đuổi cậu ấy.”

Đầu óc Lâm Dương lộn tùng phèo, cậu không nhớ nổi hình ảnh của một con người tự do đã trở thành nô lệ từ khi nào.

“Cho nên, vì để tên Bao Công mặt đen không gây chuyện với tôi hàng ngày, cậu ngoan ngoãn chép bài thi cho tôi đi – cậu biết ba tờ giấy thi trên tay cậu là của ai không?”

Lúc này Lâm Dương mới cầm tờ bài thi lên xem tên chủ nhân của nó.

Mấy chữ Dư Châu Châu được viết ngay ngắn, sạch sẽ ở bên góc.

“Tớ trộm từ hộc bàn của cậu ấy đấy.”

Mặc dù giọng nói của cô bạn hơi chột dạ nhưng khá lớn, chuyện như vậy còn hô to cho cả thế giới biết, Lâm Dương lấm lét nhìn xung quanh xem có ai quen cậu đứng đấy không.

“Nhớ kĩ, trước khi tan học, tốt nhất là đưa bài trước buổi tự học tối cho tôi, đừng tới muộn đấy!”

Lâm Dương gật đầu như giã tỏi.

“Đúng rồi, tôi tên là Mễ Kiều, là bạn tốt của Dư Châu Châu, à, bây giờ chưa phải, qua mấy ngày nữa là phải rồi, cậu nhớ kĩ, theo tớ thì sẽ có thịt ăn.”

Sau khi nói xong, Mễ Kiều ho mấy cái, nhỏ giọng mắng, “Hành lang lạnh bỏ mọe.”, sau đó ung dung đi vào lớp.

Lâm Dương cầm mấy tờ bài thi về lớp như bị mộng du.

Đột nhiên cậu cong môi lên, cứ như đã tìm thấy được mục tiêu ngọt ngào nào đó.

Sau đó mới nhớ tới, Mễ Kiều chưa hỏi tên cậu, thế thì giúp cậu kiểu gì?

Có phải… bị troll rồi hông?

Điện thoại Dư Châu Châu rung lên, vừa cầm lên thì thấy tin nhắn của Lâm Dương.

“Cậu bị ốm à?”

“Chắc là bị cảm, bị sốt, không sao đâu.”

“Uống thuốc đúng giờ nhé, uống nước ấm nhiều vào, mặc ấm vào, đừng đọc sách, ngủ nhiều vào sẽ nhanh hết bệnh. Nghe lời!”

Dư Châu Châu có cảm giác bị sét đánh, cô không nhịn được mà nhắn lại một tin, “Cậu có biết tại sao Quan Thế Âm lại muốn bóp chết Đường Tăng không?”

Cô tin Lâm Dương đã xem [Đại Thoại Tây Du] rồi.

Lâm Dương trả lời rất nhanh, “Nhưng cuối cùng vẫn không ra tay được.”

Dư Châu Châu liếc một cái, sau đó nằm lên giường.

Không hiểu sao, sau khi nhận cuộc điện thoại của ba hôm qua, cô bị sốt cả tối, sáng nay mới khỏe một chút.

Trên người có mùi dầu. Chắc là tối qua mợ đã bôi dầu cho cô, trên người, trán, tai, cổ, lòng bàn tay bàn chân… Mợ sử dụng hết các cách giảm sốt trên mạng lên người cô. Dư Châu Châu cảm giác được mẹ trở lại trong lúc mê mang, hồi năm lớp chín cô bị sốt cao sau khi khỏi thủy đậu, cũng trong cái đêm tối tăm như vậy, bóng người bên giường khá mơ hồ nhưng lại có một bàn tay dịu dàng luôn cầm tay cô.

Cô đột nhiên khóc cả đêm.

Trong điện thoại, ba bảo hi vọng Dư Châu Châu có thể ăn tết với gia đình ông, lúc đó cô chưa gọi cho Trần An, nhưng đã tự động từ chối. Bên kia im lặng một lát, bảo, năm sau ba phải đi công tác, chỉ rảnh lúc tết thôi.

Dư Châu Châu đột nhiên muốn cười, “Thật à? Nhưng tôi không rảnh.”

Bên kia im lặng một lát, “Được rồi, sau tết ba sẽ liên lạc với con. Học tốt, nhớ giữ sức khỏe.”

“Cảm ơn, tạm biệt.”

Nửa đêm nằm mơ, Dư Châu Châu thừa nhận, cô có chút vui vẻ.

Cô không nói cho Trần An biết, lúc ấy cảm giác hưng phấn vì có thể trả thù làm cô giật nảy mình, thậm chí dưới cơn sốt cao kia, cô vẫn muốn thử bò dậy – mặc dù không biết tại sao phải bò dậy.

Thì ra cô vẫn còn chút chấp niệm, vẫn còn muốn làm cái gì đó, dù chỉ là một cái tát, hoặc một câu nói tàn nhẫn nào đó, hoặc là dùng cách nhục mạ và khoe khoang cực hèn hạ kia.

Cô muốn gặp ông ta và gia đình của ông ta. Bây giờ cô không thể lùi được nữa, phá phủ trầm châu [1], ngoài cô ra, cô chẳng không còn người nào để cô lo lắng và để ý nữa.

[1] Phá phủ trầm châu: hoặc là đập nồi dìm thuyền, đây là một tích kể về Hạng Vũ mang quân đi đánh Cự Lộc, sau khi qua sông thì dìm hết thuyền, đập vỡ nồi niêu để binh sĩ không có đường lui, phải quyết tâm đánh thắng giặt.

Dư Châu Châu biết rõ, lúc đó, cô cam tâm trở thành một người lính ôm bom.

Cô đợi thời khắc bom được nhen lửa —

Tân Duệ đứng ở trạm xe buýt, lạnh cóng người, cô chỉ có thể đứng dậy đi tới đi lui để làm ấm người.

Ánh đèn đường ngoài cửa sổ chiếu lên cửa sổ xe buýt, chiếu thành một ánh hào quang. Hôm nay có tiết ngoại khóa, cô phải làm các bài toán giải tích, làm nhiều đến mức chỉ cần thấy trục toạ độ thì muốn nôn sạch ra.

Trong tiết nghệ thuật, lúc cô giáo đang chiếu một video trên màn hình, cô ngồi cúi người học thuộc các từ vựng tiếng Anh, cô lúc này cứ như bị Thẩm Dương nhập vào vậy. Càng đừng nói mấy tiết thể dục nữa, cô trốn ở trong lớp không ra sân thể dục luôn. Chỉ có tiết tiếng anh là cô tích cực một chút, vì cô cảm thấy phát âm tiếng anh cũng là một kỹ năng và bề ngoài quan trọng.

Bề ngoài. Để cô có được bề ngoại ‘đẳng cấp cao’ như Dư Châu Châu và Lăng Tường Xuyến vậy.

Chỉ có Tân Duệ biết rằng, cô đã phải cố gắng cỡ nào để thành một con người khác. Lúc trước, Dư Châu Châu giúp đỡ cô chỉ nghĩ rằng cô cần thành tích học tập tốt và sức khỏe tốt mà thôi.

Nhưng những thứ mà Tân Duệ muốn còn nhiều hơn thế nữa.

Mỗi khi cô đứng im như tảng đá rồi ngồi xuống năm ấy, cô luôn nhắm mắt lại, dùng trí tưởng tượng để xóa bỏ đoạn kí ức đấy. Trong thế giới ảo tưởng hắc ám kia, cô nói rất lưu loát, tiếng vỗ tay bốn phía vang lên, thậm chí cô còn trả lời giúp Dư Châu Châu nữa cơ.

Những lúc đấy, cô luôn có thể thấy được ánh mắt trốn tránh của Ôn Miểu.

Tân Duệ có rất nhiều kiểu tưởng tượng. Tưởng tượng cô xuất hiện như nữ hoàng vào các tiết âm nhạc, hoặc là có tay nghề tuyệt vời như Van Gogh trong những tiết học hội họa, thậm chí mỗi khi thấy cái chân mập của mình ở tiết thể dục, cô cũng có thể tưởng tượng rằng chân cô dài ra một chút, thon đi một ít…

Dư Châu Châu sao có thể biết rằng, ngoài thành tích học ra, cô còn cố gắng chạy vòng vòng hằng ngày để giảm béo, thậm chí còn tìm hiểu về lịch sử và thường thức nghệ thuật, nghe nhiều các bài hát và bài nói tiếng anh, tìm hiểu thường thức bên ngoài để biến tưởng tượng của cô thành sự thật, để biến cô thành nhân vật trung tâm trong các cuộc nói chuyện của mọi người chứ không phải trở thành một kẻ chỉ biết lắng nghe, không hiểu chuyện gì như trước nữa.

Tân Duệ luôn cho rằng, bi kịch lớn nhất của đời cô là việc cô là Tân Mỹ Hương mà không phải người nào khác.

Không phải là người nào khác, chỉ là Tân Mỹ Hương mà thôi.

Tân Duệ bị khẩu âm ‘xinh đẹp’ của Lăng Tường Xuyến ‘trách móc’ một trận, cô đứng sững tại chỗ, não trống rỗng, đột nhiên cảm thấy sợ hãi như bị kính chiếu yêu chiếu vào vậy.

Từ lần đầu gặp nhau, trực giác đã bảo với cô rằng, sẽ có ngày như vậy xuất hiện. Cô đánh nát tấm gương của Hà Dao Dao, nhưng tấm gương của Lăng Tường Xuyến thì phải đánh thế nào mới nát đây?

Tân Duệ bước vào căn nhà mới nhỏ hẹp, lúc móc chìa khóa trong túi áo ra thì nghe thấy tiếng ném đồ trong nhà vang ra.

“Tôi con mọe nó ốm thế này, ông còn ra ngoài uống rượu à? Sao ông không uống chết mọe luôn đi?”

Nghèo khốn, uất ức, cãi vã.

Nếu vậy sao hai người không ly hôn đi? Sao hai người không chết đi?

Tân Duệ dựa đầu vào cửa nhà, cái suy nghĩ hư đốn này lại khiến cô thấy sảng khoái trong sự xấu hổ.

Dư Châu Châu không biết rằng, cho dù cô bạn mất mẹ, nhưng cô lại luôn ao ước mình có sự tự do như cô bạn.

Tiếng mắng chửi nhau của hai người trong nhà không ngừng vọng ra ngoài, đấy là người thân yêu nhất của cô, cũng là chỗ bẩn nhất trong đời cô —

“Hôm nay ba bận à?”

“Ba ở trong phòng sách tiếp khách rồi, mẹ thấy không kết thúc sớm được đâu, cho nên mới gọi con tự gọi xe về. Tới đây nào, cởi áo khoác ra, rửa tay rồi ra bếp ăn cơm.”

Lăng Tường Xuyến để hai tay dưới dòng nước ấm áp, mu bàn tay trắng nõn, móng tay béo mập mạnh khỏe, cô nhìn đi nhìn lại, đến khi mẹ kêu cô mới lau tay rồi ra ngoài.

“Sắp tới kì thi cuối kì rồi nhỉ?” Mẹ gắp cho cô một miếng sườn, “Ôn tập thế nào rồi?”

“Dạ, vẫn như thế ạ.”

“Cái gì gọi là vẫn như thế?”

Lăng Tường Xuyến ngẩng đầu, nhìn gương mặt kích động của mẹ, thịt ở gò má trái rung rung, sau đó lan dần từ mí mắt tới miệng.

Chưa tới ba câu đã vậy, một giây trước còn hiền lành.

“Rất tốt, ý con là rất tốt.” Lăng Tường Xuyến thầm than trong lòng.

Đi Bắc Kinh để phẫu thuật, nghỉ ngơi nửa tháng, đợi sau khi cảm thấy khỏi hẳn thì lại phát bệnh lần nữa, càng lúc càng nặng hơn.

Bác sĩ bảo không được để mẹ kích động.

Lăng Tường Xuyến rất muốn hỏi bác sĩ, mỗi một người phụ nữ trung niên có gương mặt co giật sẽ thường được tặng kèm thần kinh không ổn sao? Vậy có cách gì để bọn họ không kích động với thần kinh mỏng manh yếu đuối như thủy tinh kia không?

Cuộc sống của cô vừa kích thích lại vừa dằn vặt. Huống chi mẹ cô luôn dễ nổi giận chỉ vì một con ruồi con muỗi đậu ở rèm cửa sổ, cũng sẽ vì một câu ‘vẫn như thế’ mà bực bội, gương mặt trái của mẹ luôn ‘chấn động’ như vậy – cô phải làm gì thì mẹ cô mới không kích động đây?

Lăng Tường Xuyến cúi đầu ăn cơm, đột nhiên cảm thấy mệt mỏi vô cùng, cô nhắm mắt lại.

Lúc người đối mặt với bóng tối thì thường dễ thất thần hơn, cũng càng thành thật hơn nhiều.

Cô nhỏ giọng hỏi, “Mẹ, nếu lần này con không đứng đầu thì sao?”

Người ngồi đối diện im lặng, Lăng Tường Xuyến mở mắt, người phụ nữ đối diện nhìn cô với ánh mắt phức tạp, “Tuần trước mẹ đã gọi cho giáo viên lớp con, thầy chủ nhiệm bảo lần trước thi đứng đầu nên con hơi kiêu ngạo, thường hay trốn tiết, không chú tâm học hành. Xuyến Xuyến, ba mẹ trước giờ không ép con thi đứng đầu đứng hai gì, nhưng con phải cố gắng hết sức, đừng nghĩ mấy chuyện linh tinh lẩn vẩn, nếu con không có vấn đề gì thì sao lại hỏi mẹ câu này?”

Lăng Tường Xuyến nhắm mắt, cúi đầu im lặng.

Lại như vậy nữa rồi.

Nói gì cũng uổng phí hết.

Cô nhắm mắt, im lặng hất hất cơm trong bát.

Tâm trạng luôn kích động, gò má luôn rung rung, ra ngoài luôn phải mang kính râm, cùng ba từ một thư kí nhỏ tại một thôn nhỏ trở thành phó chủ tịch một thành phố, thích nói câu ‘Ba mẹ đã tốn nửa đời vì con’, thậm chí còn đứng cười thắt cà vạt cho chồng mình sau khi đi đánh tình nhân nhỏ của ông chảy máu đầu bên ngoài, những thứ đó đều để diễn tả mẹ cô.

Cô đột nhiên nhớ tới một câu nói của Trương Ái Linh, không nhớ rõ nguyên văn, nhưng ý chính là, cuộc sống như chiếc áo choàng xinh đẹp bên ngoài, nhưng ở trong lại có đầy rận đang bò.

Cô ăn cơm thật nhanh, sau đó trở về phòng, đóng cửa lại nhưng không dám khóa cửa, bởi vì nếu mẹ không mở cửa được sẽ hét ầm ở ngoài.

Lăng Tường Xuyến lấy điện thoại ra, do dự một lát rồi nhắn cho Sở Thiên Khoát một tin.

“Cậu biết không, tớ luôn thấy cuộc sống của mình rất mệt mỏi.”

Ngón cái đặt ở trên chữ gửi, nhưng mãi vẫn không bấm vào. Mấy giây sau, ánh đèn đường chiếu vào mắt thức tỉnh cô, Lăng Tường Xuyến vội vàng xóa những chứ trên dòng tin nhắn đi, đang định tắt điện thoại thì không cam lòng, từ từ đánh lại, “Chuẩn bị cho kì thi thế nào rồi?”

Cô đặt điện thoại lên bàn, lướt nhìn sách lịch sử và chờ đợi, hơi hai mươi phút sau mới có tin nhắn trả lời, điện thoại rung rung trên bàn.

“Cũng được, cố lên nhé!”

Cái tin nhắn trả lời này còn không thèm hỏi lại câu ‘Cậu thế nào rồi?’, trực tiếp chặt đứt cuộc nói chuyện, không để cô nhắn tin lần nữa.

Lăng Tường Xuyến vừa nở nụ cười khổ, vừa thấy vui vẻ, cũng may không gửi tin lúc nãy, nếu không sẽ bị đối phương chửi là đứa thần kinh rồi.

Lăng Tường Xuyến nằm nhoài lên bàn, mùa đông luôn làm người khác cảm thấy buồn ngủ, càng nghĩ càng thấy bực cô, cô cầm điện thoại, gọi cho Lâm Dương.

“Alo?”

Giọng Lâm Dương dịu dàng, mang theo một chút vui vẻ.

“Cậu đang vui cái gì à?” Giọng điệu Lăng Tường Xuyến không tốt.

“Tớ vui cậu cũng quản à? Sao thế? Có gì khó chịu à?”

“Không vui chút nào.”

“Chuyện gì làm cậu bực bội? Nói cho tớ vui với.”

“Lâm Dương!” Lăng Tường Xuyến không dám nói to, chỉ có thể nhỏ giọng mắng.

“Tớ nói này, cậu đang dằn vặt cái quái gì thế? Cậu đứng đầu năm nay rồi còn gì, bề ngoài lại xinh đẹp, đa tài đa nghệ, gia đình mĩ mãn, tình yêu… mặc dù chưa có, nhưng người theo đuổi cậu có thể xếp thành một hàng dài rồi, có chỗ nào không có làm cậu bực mình chứ?”

Lăng Tường Xuyến im lặng không trả lời.

Lâm Dương, tại sao cậu cũng nói thế chứ?

Cứ như không ai chịu quan sát những chi tiết nhỏ trong đời sống của người khác hết vậy. Lăng Tường Xuyến là bạn từ bé với Tưởng Xuyến và Lâm Dương, nhưng cô luôn che giấu tình huống thật của gia đình mình, cô hi vọng bọn họ có thể đoán được những đau khổ bị đè nén trong lòng cô qua những chi tiết nhỏ nhặt bên ngoài.

Cô cúp điện thoại, ném điện thoại sang một bên, cúi đầu lật sách liên tục.

Lâm Dương không gọi lại. Điều này làm Lăng Tường Xuyến thấy cô đang gây sự vậy, nước mắt ứ lại nơi vành mắt, đột nhiên điện thoại rung lên.

Cô cầm lấy thì thấy Tưởng Xuyên gọi tới.

“Tớ nghe Lâm Dương bảo cậu không vui à? Sao thế? Có phải áp lực lắm không? Không thi được hạng nhất thì thôi, xem như nhường cho người khác một lần, tích đức cho sau này.”

Lăng Tường Xuyến nở nụ cười mếu máo, nước mắt rơi xuống.

Tri kỉ như thế làm cô thấy cảm động.

Mặc dù cảm động nhưng cô hơi thất vọng, vì người mang sự cảm động này đến là Tưởng Xuyên mà không phải người cô mong chờ.

Tưởng Xuyên ở đầu kia điện thoại không ngừng hít hít cái mũi, Lăng Tường Xuyến đột nhiên thấy cô đang gây chuyện, nhỏ giọng hỏi, Tưởng Xuyên, cậu có thể đừng hít mũi như đứa nhỏ chưa vắt sạch nước mũi được không?

Cô không hiểu sao những lời tàn nhẫn kia lại khiến cô sung sướng vô cùng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương