Xin Chào, Ngày Xưa Ấy
-
Quyển 4 - Chương 34: Bệnh tình chuyển xấu: Thời thơ ấu không thể quay lại - Đường về Nhà
Edit: Pi sà Nguyệt
Beta: Pi sà Nguyệt + Đậu Đậu
“Hiện thực có thể không tuyệt vời, nhưng nhất định tàn khốc”
Dư Châu Châu không vội cất đàn khi xong buổi tập luyện với dàn nhạc. Hôm nay cô cầm đàn của mình đến tập chứ không dùng đàn chung của dàn nhạc.
Mười lăm phút nữa cô còn phải tham gia buổi luyện tập biểu diễn. Dư Châu Châu tham gia buổi tập diễn bốn khúc tứ tấu [1] với đám Trần An.
[1] Bốn khúc tứ tấu (Four Quatets) – là một trường ca gồm 4 phần Bumt Norton (1935), East Coker (1940), The Dry Salvages (1941) và Little Gidding (1942) của nhà thơ Mỹ đạt giải Nobel Văn học năm 1948 T. S. Eliot.
Sau khi mọi người đi về hết cô mới cẩn thận ôm đàn mang cặp chuyển sang phòng tập lớn hơn, Trần An và hai thành viên khác trong dàn nhạc đang ngồi nói chuyện với nhau. Năm nay Trần An học lớp mười một, hai người còn lại cũng chuẩn bị lên cấp ba, chỉ có mình Dư Châu Châu là một con nhóc chưa lên cấp hai thôi.
“Anh Trần An, trong vòng hai ngày này có thể để ba em gọi gặp anh không? Anh nói ba má em đừng gây thêm phiền phức cho em nữa giùm em với, họ hi vọng em đậu trường Chấn Hoa nhưng kì thi thử vừa rồi em không lọt top 500, ba em suýt nữa đánh chết em rồi ấy. Em vốn không định tới dàn nhạc trong thời gian này đâu, nhưng họ nghe bảo có năng khiếu là được cộng điểm thi nên cứ ép em tới tập hoài à. Ba em muốn hỏi anh về chuyện thầy cô dạy học ấy, nghe bảo dạo này thầy cô lớp 12 cứ xuống lớp nhỏ dạy, ổng sợ dạy không tốt nên muốn hỏi anh trước khi cho em thi vào trường ấy.” Anh trai mặt béo vừa cầm đàn violin kéo kéo vừa nói với Trần An.
Chị gái tóc ngắn cầm đàn đứng cạnh cười lớn, “Cha cậu nghĩ xa thật đấy, cậu có vào được Chấn Hoa không mới là vấn đề cần quan tâm bây giờ đấy! Chưa vào đã nghĩ phân lớp kiểu gì rồi, nghĩ xa quá đi mất!”
Anh mặt tròn khó chịu, “Có gì đâu, cùng lắm là đưa chút tiền để vào ấy mà, chỉ có mấy vạn thôi chứ nhiêu đâu.”
“Mấy vạn thôi? Được rồi, biết nhà cậu có tiền rồi.” Chị gái tóc ngắn bĩu môi.
Trần An vẫn im lặng ngồi nghe, mỉm cười nhìn hai người cãi nhau. Lúc thấy Dư Châu Châu đang cầm đàn cello đứng ngoài cửa thì mới cắt ngang lời cãi nhau của hai người, “Bắt đầu luyện thôi, Châu Châu, em vào đi. Chúng ta tập nhanh để xong sớm, nếu không em ấy sẽ không kịp về xem phim hoạt hình lúc sáu giờ mất.”
Hai người kia bật cười, anh trai mặt tròn quái dị nói, “Tuổi trẻ ơi là tuổi trẻ, đó mới là tuổi trẻ chân chính kìa…”
Mặt Dư Châu Châu đỏ bừng, trừng mắt với Trần An. Anh lấy tay sờ mũi, nhếch môi cười với Châu Châu.
Quá trình tập luyện rất thuận lợi, trong lúc tập bị Trần An cắt ngang mấy lần, phải tập đi tập lại phần phối âm không tốt mấy lần. Khoảng năm giờ mười lăm phút, anh mới tuyên bố kết thúc buổi tập.
Hai người kia vội vàng cầm cặp chạy sang lớp ôn thi ở gần cung thiếu nhi, còn Trần An thì mang đàn về chung với Châu Châu.
“Không cần phiền phức thế đâu ạ.” Dư Châu Châu ngại ngùng nói.
“Trời lạnh đường trơn, một mình em cầm đàn bự như thế không an toàn đâu.” Hơi thở của Trần An phả ra giữa trời không lạnh lẽo, tạo những vòng khói trắng bay bổng giữa không trung. Dư Châu Châu nhìn ánh mắt ấm áp của anh, đột nhiên cô cảm thấy rất ấm lòng.
“Cảm ơn anh.”
Trần An xoa đầu Dư Châu Châu mấy cái rồi phủi những hạt tuyết đang lấm tấm trên cái mũ len nhỏ của cô.
“Em không cần khách sáo với anh vậy đâu.”
Mùa đông ở phương Bắc làm trời tối rất sớm, những ánh đèn đường bật sáng, Dư Châu Châu cẩn thận nhìn đường dưới chân, hôm nay cô mang ủng tuyết đế bằng nên luôn cảm giác dưới chân rất trơn.
Đột nhiên cô cảm nhận được một bàn tay lớn đang cầm lấy tay mình, Trần An dùng bàn tay đang mang găng tay màu xám đậm cầm lấy bàn tay phải mang găng tay xám nhạt của cô. Cô cười khẽ, “Cảm ơn anh, đường này hơi bị trơn.”
“Nên anh mới bảo nếu để em đi một mình còn mang theo cái đàn bự này sẽ nguy hiểm mà.” Bọn họ cùng đi ra sân cung thiếu nhi, sau đó đi ra khỏi cửa, Trần An vẫy tay gọi taxi.
“Châu Châu, bây giờ em đang xem phim hoạt hình gì đó?” Trần An ngồi cạnh tài xế quay đầu lui hỏi Châu Châu.
Vẻ mặt của Châu Châu lúc này không bình tĩnh như ban nãy nữa, “Phim Slamdunk ạ, rất rất là hay luôn ấy.”
Trần An cười khẽ, “À, là phim ấy à, anh cũng thích phim đó.”
Mỗi khi Dư Châu Châu nói phim hoạt hình Sailor Moon thì Trần An chỉ có thể dở khóc dở cười nghe cô kể chuyện, nhưng lần này anh bảo, anh cũng thích phim đó. Dư Châu Châu vui vẻ đến mức nhảy dựng lên, kết quả cái đầu nhỏ đánh lên trần xe một cái bốp.
“Em không sao chứ? Sao lại nhảy dựng lên thế chứ?”
Dư Châu Châu đau tới mức gần chảy nước mắt, cô ngẩng đầu lên nhìn đèn xe trên trần xe, đôi mắt sáng lên như hai ngọn hải đăng ngoài biển xa.
“Bởi vì… Rất hay.”
Trần An cười lớn, anh biết Dư Châu Châu trưởng thành sớm hơn đám nhỏ cùng lứa của mình, nói chuyện hay làm việc gì đều có chủ kiến, nhưng mỗi khi nói đến những chuyện và việc mà cô thích thì cách dùng từ của cô rất tệ. Cô thường dùng những từ đơn giản và mộc mạc nhất để biểu đạt sự yêu thích của mình.
“Đúng thế. Hồi trước anh có xem trên TV, sau đó chạy đi thuê nguyên bộ rồi còn đi mua cả truyện tranh để xem nữa. Đúng là…” Trần An dừng một lát, sau đó cúi đầu bật cười, học Dư Châu Châu nói, “Đúng là… rất hay.”
Tính cách nhiều chuyện của một cô thiếu nữ trong người Dư Châu Châu đột nhiên bộc phát, “Thế, thế anh thích ai?”
Trần An giả vờ làm bộ mặt đau buồn, “Anh biết ngay mà, đám nhóc các em xem Slamdunk đều vì trai đẹp hết.”
“Em không có!” Dư Châu Châu nghiêm túc trợn mắt.
“Ồ?” Trần An híp mắt, “Thế sao em lại hỏi anh thích nhân vật nào?”
Dư Châu Châu sửng sốt, há mồm một lát nhưng chỉ có thể đưa tay níu áo của anh, hỏi cố, “Nói chung là anh thích nhân vật nào?”
Trần An nhún vai, “Anh thích Hanamichi và Mito Youhei.“
Đây là đáp án ngoài ý muốn của Dư Châu Châu. Đúng là những người xung quanh cô đều thích Hanamichi, nhân vật chính của câu chuyện, nhưng không ai thích Hanamichi nhất cả. Cậu ta là một nhân vật chính nhưng bọn họ thích hắn chứ không yêu hắn.
Trần An cũng đã đoán được dự tính của cô, “Em thấy chưa, anh nói rồi mà, mấy đứa chỉ xem vì có nhân vật đẹp trai thôi. Em thích ai? Kaede Rukawa à?”
Dư Châu Châu lắc đầu.
“Akira Sendoh?”
Dư Châu Châu lại lắc đầu.
“Thế là ai?”
Dư Châu Châu nghiêng đầu nghĩ một hồi, sau đó mới nghiêm túc trả lời, “Em không thích riêng bất kì ai cả. Em thích tất cả bọn họ. Em thích tất cả dáng vẻ của họ. Dáng vẻ đến trường hàng ngày, dáng vẻ chơi bóng, còn cả, bọn họ dám thử thách, dám nói phét nhưng họ sẽ cố gắng làm hết sức, không sợ thua hay sợ xấu mặt. Bọn họ có thể chấp nhận sự thất bại của bản thân.”
Trần An sửng sốt, quay đầu nhìn Dư Châu Châu nghiêm túc.
Cô bé trước mắt anh rất nghiêm túc, đôi mắt của cô bé đầy kiên định dưới ánh cam của đèn xe, trong mắt lóng lánh một ánh sáng đầy nghiêm túc, giống như chỉ cần bất cẩn là chìm đắm trong đấy.
Trần An quay đầu không nhìn cô, hỏi, “Châu Châu, em không chấp nhận sự thất bại của bản thân chứ?”
Dư Châu Châu gật đầu, “Em không chấp nhận.”
Trần An không nói gì nữa.
Đến gần nhà bà ngoại, Trần An trả tiền cho tài xế sau đó mới mở cửa xe, ôm hộp đàn cello của Dư Châu Châu vào lòng.
“Anh không đi xe về ạ?”
“Anh đưa em vào nhà đã.” Trần An cầm đàn cello của Châu Châu rồi bảo, “Đợi em lên nhà rồi anh sẽ về.”
Dư Châu Châu không từ chối nữa. Có điều này lần cô chủ động cầm tay Trần An.
Cô chợt nhớ tới một ngày tuyết như vậy mấy năm trước, cô vừa đi đường vừa đắm chìm trong thế giới nhỏ của riêng mình, nhưng lúc đó cô chỉ có thể nhìn anh từ xa mà thôi. Còn lần này, họ có thể cầm tay về nhà với nhau.
Dư Châu Châu bỗng thấy một niềm vui vẻ thuần túy tràn ngập trái tim, không biết đây là cảm giác gì nhưng rất chân thật, an toàn. Mỗi khi thấy Trần An, anh luôn ra vẻ bình tĩnh, thờ như mọi thứ chẳng có gì quan trọng. Lúc đó Dư Châu Châu luôn cảm thấy, thế giới này chẳng có gì đáng sợ cả. Cô phụ trách đội soi mói nóng tính, cô chủ nhiệm lạnh lùng ích kỉ, bạn học trong lớp dễ thay lòng, những thứ khiến Dư Châu Châu khó chịu trong lòng ở trước mắt anh chỉ là một thứ gì đó không quan trọng.
Trần An là tấm gương của cô. Dư Châu Châu luôn tự nói với mình, mày phải giống như anh Trần An, phải học theo anh ấy.
Nhưng cô chỉ biết mô phỏng theo anh một cách vụng về, cô có thể nở nụ cười giả tạo nhưng nó chỉ là đồ giả mà thôi, cô vẫn đau lòng, vẫn buồn và vẫn tức giận.
“Châu Châu.” Đến cửa nhà, Trần An đưa hộp đàn cello cho cô, “Quên nói với em, sau buổi diễn ở tết Nguyên Đán này, anh sẽ rời dàn nhạc.”
Dư Châu Châu dừng động tác của mình lại, “Sao vậy ạ?”
“Anh sắp tham gia cuộc thi toán và vật lý, tham gia những giải đấu này để kiếm cơ hội tuyển thẳng vào đại học. Anh tính chỉ cần thi tốt nghiệp ở đây thôi nên anh quyết định hủy hợp đồng với dàn nhạc. Với lại, năm đó anh thi lên cấp ba cũng không cần năm điểm cộng thêm của dàn nhạc nên dù giờ có thể sẽ thấp hơn điểm hồi đó nhưng chẳng ảnh hưởng gì kết quả thi của anh cả. Có điều, do thầy Cốc và cô Giang đã dạy anh violin từ bé nên anh mới nể họ mà ở lại dàn nhạc. Bây giờ thầy Cốc và cô Giang đều về hưu rồi, anh ở lại cũng chẳng còn ý nghĩa gì.”
Dư Châu Châu ngẩn người một hồi mới phản ứng lại, gật gù bảo, “A, cũng phải.” Cô bối rối lắc đầu, “Cũng tốt.”
Trần An mỉm cười nhìn cô bé vừa lắc đầu vừa bảo ‘Cũng tốt’ trước mặt, anh đưa tay xoa đầu cô, “Sau này nếu rảnh anh sẽ đến dàn nhạc chơi, chúng ta còn gặp nhau mà.”
Lời hứa kiểu này là lời hứa không đáng tin nhất.
Dư Châu Châu ngửa đầu mỉm cười, “Em biết mà. Anh phải cố học cho tốt đấy.”
Cô đeo hộp đàn cello lên vai, sau đó vẫy tay quay người lên lầu.
“Châu Châu!”
Dư Châu Châu quay đầu, Trần An đứng dưới đèn đường mỉm cười với cô.
“Châu Châu, thật ra em là đứa nhóc có thể chấp nhận sự thất bại của mình. Phim hoạt hình thường có xu hướng khuếch đại hơn so với đời thật, nhưng đời thật còn tàn khốc hơn hoạt hình rất nhiều. Đừng mơ mộng mình giống họ, cũng đừng tưởng tượng em đang sống trong đó.”
Dư Châu Châu đang định nói gì thì cảm thấy sống mũi cay cay, cô vội vàng xoay lưng về cửa như thể muốn để lại một bóng lưng phóng khoáng – giống như sự kiên cường tự tin của những chàng trai trong Slamdunk, tay trái của Dư Châu Châu cầm dây an toàn của hộp đàn cello tay phải làm bộ như đang đập bóng, tiếng gió bên tai cô như một tiếng ai oán bi tráng dũng cảm, cũng là tiếng hát vang của nhiệt huyết tuổi trẻ.
Sau đó cô trượt chân.
Ngã nhào vào đống rác bên cạnh.
Trần An nói đúng, Dư Châu Châu nghĩ, hiện thật đúng là tàn khốc hơn phim hoạt hình rất nhiều.
Hoặc phải nói là, nó có thể không tuyệt vời, nhưng nhất định sẽ tàn khốc hơn nhiều lắm.
Beta: Pi sà Nguyệt + Đậu Đậu
“Hiện thực có thể không tuyệt vời, nhưng nhất định tàn khốc”
Dư Châu Châu không vội cất đàn khi xong buổi tập luyện với dàn nhạc. Hôm nay cô cầm đàn của mình đến tập chứ không dùng đàn chung của dàn nhạc.
Mười lăm phút nữa cô còn phải tham gia buổi luyện tập biểu diễn. Dư Châu Châu tham gia buổi tập diễn bốn khúc tứ tấu [1] với đám Trần An.
[1] Bốn khúc tứ tấu (Four Quatets) – là một trường ca gồm 4 phần Bumt Norton (1935), East Coker (1940), The Dry Salvages (1941) và Little Gidding (1942) của nhà thơ Mỹ đạt giải Nobel Văn học năm 1948 T. S. Eliot.
Sau khi mọi người đi về hết cô mới cẩn thận ôm đàn mang cặp chuyển sang phòng tập lớn hơn, Trần An và hai thành viên khác trong dàn nhạc đang ngồi nói chuyện với nhau. Năm nay Trần An học lớp mười một, hai người còn lại cũng chuẩn bị lên cấp ba, chỉ có mình Dư Châu Châu là một con nhóc chưa lên cấp hai thôi.
“Anh Trần An, trong vòng hai ngày này có thể để ba em gọi gặp anh không? Anh nói ba má em đừng gây thêm phiền phức cho em nữa giùm em với, họ hi vọng em đậu trường Chấn Hoa nhưng kì thi thử vừa rồi em không lọt top 500, ba em suýt nữa đánh chết em rồi ấy. Em vốn không định tới dàn nhạc trong thời gian này đâu, nhưng họ nghe bảo có năng khiếu là được cộng điểm thi nên cứ ép em tới tập hoài à. Ba em muốn hỏi anh về chuyện thầy cô dạy học ấy, nghe bảo dạo này thầy cô lớp 12 cứ xuống lớp nhỏ dạy, ổng sợ dạy không tốt nên muốn hỏi anh trước khi cho em thi vào trường ấy.” Anh trai mặt béo vừa cầm đàn violin kéo kéo vừa nói với Trần An.
Chị gái tóc ngắn cầm đàn đứng cạnh cười lớn, “Cha cậu nghĩ xa thật đấy, cậu có vào được Chấn Hoa không mới là vấn đề cần quan tâm bây giờ đấy! Chưa vào đã nghĩ phân lớp kiểu gì rồi, nghĩ xa quá đi mất!”
Anh mặt tròn khó chịu, “Có gì đâu, cùng lắm là đưa chút tiền để vào ấy mà, chỉ có mấy vạn thôi chứ nhiêu đâu.”
“Mấy vạn thôi? Được rồi, biết nhà cậu có tiền rồi.” Chị gái tóc ngắn bĩu môi.
Trần An vẫn im lặng ngồi nghe, mỉm cười nhìn hai người cãi nhau. Lúc thấy Dư Châu Châu đang cầm đàn cello đứng ngoài cửa thì mới cắt ngang lời cãi nhau của hai người, “Bắt đầu luyện thôi, Châu Châu, em vào đi. Chúng ta tập nhanh để xong sớm, nếu không em ấy sẽ không kịp về xem phim hoạt hình lúc sáu giờ mất.”
Hai người kia bật cười, anh trai mặt tròn quái dị nói, “Tuổi trẻ ơi là tuổi trẻ, đó mới là tuổi trẻ chân chính kìa…”
Mặt Dư Châu Châu đỏ bừng, trừng mắt với Trần An. Anh lấy tay sờ mũi, nhếch môi cười với Châu Châu.
Quá trình tập luyện rất thuận lợi, trong lúc tập bị Trần An cắt ngang mấy lần, phải tập đi tập lại phần phối âm không tốt mấy lần. Khoảng năm giờ mười lăm phút, anh mới tuyên bố kết thúc buổi tập.
Hai người kia vội vàng cầm cặp chạy sang lớp ôn thi ở gần cung thiếu nhi, còn Trần An thì mang đàn về chung với Châu Châu.
“Không cần phiền phức thế đâu ạ.” Dư Châu Châu ngại ngùng nói.
“Trời lạnh đường trơn, một mình em cầm đàn bự như thế không an toàn đâu.” Hơi thở của Trần An phả ra giữa trời không lạnh lẽo, tạo những vòng khói trắng bay bổng giữa không trung. Dư Châu Châu nhìn ánh mắt ấm áp của anh, đột nhiên cô cảm thấy rất ấm lòng.
“Cảm ơn anh.”
Trần An xoa đầu Dư Châu Châu mấy cái rồi phủi những hạt tuyết đang lấm tấm trên cái mũ len nhỏ của cô.
“Em không cần khách sáo với anh vậy đâu.”
Mùa đông ở phương Bắc làm trời tối rất sớm, những ánh đèn đường bật sáng, Dư Châu Châu cẩn thận nhìn đường dưới chân, hôm nay cô mang ủng tuyết đế bằng nên luôn cảm giác dưới chân rất trơn.
Đột nhiên cô cảm nhận được một bàn tay lớn đang cầm lấy tay mình, Trần An dùng bàn tay đang mang găng tay màu xám đậm cầm lấy bàn tay phải mang găng tay xám nhạt của cô. Cô cười khẽ, “Cảm ơn anh, đường này hơi bị trơn.”
“Nên anh mới bảo nếu để em đi một mình còn mang theo cái đàn bự này sẽ nguy hiểm mà.” Bọn họ cùng đi ra sân cung thiếu nhi, sau đó đi ra khỏi cửa, Trần An vẫy tay gọi taxi.
“Châu Châu, bây giờ em đang xem phim hoạt hình gì đó?” Trần An ngồi cạnh tài xế quay đầu lui hỏi Châu Châu.
Vẻ mặt của Châu Châu lúc này không bình tĩnh như ban nãy nữa, “Phim Slamdunk ạ, rất rất là hay luôn ấy.”
Trần An cười khẽ, “À, là phim ấy à, anh cũng thích phim đó.”
Mỗi khi Dư Châu Châu nói phim hoạt hình Sailor Moon thì Trần An chỉ có thể dở khóc dở cười nghe cô kể chuyện, nhưng lần này anh bảo, anh cũng thích phim đó. Dư Châu Châu vui vẻ đến mức nhảy dựng lên, kết quả cái đầu nhỏ đánh lên trần xe một cái bốp.
“Em không sao chứ? Sao lại nhảy dựng lên thế chứ?”
Dư Châu Châu đau tới mức gần chảy nước mắt, cô ngẩng đầu lên nhìn đèn xe trên trần xe, đôi mắt sáng lên như hai ngọn hải đăng ngoài biển xa.
“Bởi vì… Rất hay.”
Trần An cười lớn, anh biết Dư Châu Châu trưởng thành sớm hơn đám nhỏ cùng lứa của mình, nói chuyện hay làm việc gì đều có chủ kiến, nhưng mỗi khi nói đến những chuyện và việc mà cô thích thì cách dùng từ của cô rất tệ. Cô thường dùng những từ đơn giản và mộc mạc nhất để biểu đạt sự yêu thích của mình.
“Đúng thế. Hồi trước anh có xem trên TV, sau đó chạy đi thuê nguyên bộ rồi còn đi mua cả truyện tranh để xem nữa. Đúng là…” Trần An dừng một lát, sau đó cúi đầu bật cười, học Dư Châu Châu nói, “Đúng là… rất hay.”
Tính cách nhiều chuyện của một cô thiếu nữ trong người Dư Châu Châu đột nhiên bộc phát, “Thế, thế anh thích ai?”
Trần An giả vờ làm bộ mặt đau buồn, “Anh biết ngay mà, đám nhóc các em xem Slamdunk đều vì trai đẹp hết.”
“Em không có!” Dư Châu Châu nghiêm túc trợn mắt.
“Ồ?” Trần An híp mắt, “Thế sao em lại hỏi anh thích nhân vật nào?”
Dư Châu Châu sửng sốt, há mồm một lát nhưng chỉ có thể đưa tay níu áo của anh, hỏi cố, “Nói chung là anh thích nhân vật nào?”
Trần An nhún vai, “Anh thích Hanamichi và Mito Youhei.“
Đây là đáp án ngoài ý muốn của Dư Châu Châu. Đúng là những người xung quanh cô đều thích Hanamichi, nhân vật chính của câu chuyện, nhưng không ai thích Hanamichi nhất cả. Cậu ta là một nhân vật chính nhưng bọn họ thích hắn chứ không yêu hắn.
Trần An cũng đã đoán được dự tính của cô, “Em thấy chưa, anh nói rồi mà, mấy đứa chỉ xem vì có nhân vật đẹp trai thôi. Em thích ai? Kaede Rukawa à?”
Dư Châu Châu lắc đầu.
“Akira Sendoh?”
Dư Châu Châu lại lắc đầu.
“Thế là ai?”
Dư Châu Châu nghiêng đầu nghĩ một hồi, sau đó mới nghiêm túc trả lời, “Em không thích riêng bất kì ai cả. Em thích tất cả bọn họ. Em thích tất cả dáng vẻ của họ. Dáng vẻ đến trường hàng ngày, dáng vẻ chơi bóng, còn cả, bọn họ dám thử thách, dám nói phét nhưng họ sẽ cố gắng làm hết sức, không sợ thua hay sợ xấu mặt. Bọn họ có thể chấp nhận sự thất bại của bản thân.”
Trần An sửng sốt, quay đầu nhìn Dư Châu Châu nghiêm túc.
Cô bé trước mắt anh rất nghiêm túc, đôi mắt của cô bé đầy kiên định dưới ánh cam của đèn xe, trong mắt lóng lánh một ánh sáng đầy nghiêm túc, giống như chỉ cần bất cẩn là chìm đắm trong đấy.
Trần An quay đầu không nhìn cô, hỏi, “Châu Châu, em không chấp nhận sự thất bại của bản thân chứ?”
Dư Châu Châu gật đầu, “Em không chấp nhận.”
Trần An không nói gì nữa.
Đến gần nhà bà ngoại, Trần An trả tiền cho tài xế sau đó mới mở cửa xe, ôm hộp đàn cello của Dư Châu Châu vào lòng.
“Anh không đi xe về ạ?”
“Anh đưa em vào nhà đã.” Trần An cầm đàn cello của Châu Châu rồi bảo, “Đợi em lên nhà rồi anh sẽ về.”
Dư Châu Châu không từ chối nữa. Có điều này lần cô chủ động cầm tay Trần An.
Cô chợt nhớ tới một ngày tuyết như vậy mấy năm trước, cô vừa đi đường vừa đắm chìm trong thế giới nhỏ của riêng mình, nhưng lúc đó cô chỉ có thể nhìn anh từ xa mà thôi. Còn lần này, họ có thể cầm tay về nhà với nhau.
Dư Châu Châu bỗng thấy một niềm vui vẻ thuần túy tràn ngập trái tim, không biết đây là cảm giác gì nhưng rất chân thật, an toàn. Mỗi khi thấy Trần An, anh luôn ra vẻ bình tĩnh, thờ như mọi thứ chẳng có gì quan trọng. Lúc đó Dư Châu Châu luôn cảm thấy, thế giới này chẳng có gì đáng sợ cả. Cô phụ trách đội soi mói nóng tính, cô chủ nhiệm lạnh lùng ích kỉ, bạn học trong lớp dễ thay lòng, những thứ khiến Dư Châu Châu khó chịu trong lòng ở trước mắt anh chỉ là một thứ gì đó không quan trọng.
Trần An là tấm gương của cô. Dư Châu Châu luôn tự nói với mình, mày phải giống như anh Trần An, phải học theo anh ấy.
Nhưng cô chỉ biết mô phỏng theo anh một cách vụng về, cô có thể nở nụ cười giả tạo nhưng nó chỉ là đồ giả mà thôi, cô vẫn đau lòng, vẫn buồn và vẫn tức giận.
“Châu Châu.” Đến cửa nhà, Trần An đưa hộp đàn cello cho cô, “Quên nói với em, sau buổi diễn ở tết Nguyên Đán này, anh sẽ rời dàn nhạc.”
Dư Châu Châu dừng động tác của mình lại, “Sao vậy ạ?”
“Anh sắp tham gia cuộc thi toán và vật lý, tham gia những giải đấu này để kiếm cơ hội tuyển thẳng vào đại học. Anh tính chỉ cần thi tốt nghiệp ở đây thôi nên anh quyết định hủy hợp đồng với dàn nhạc. Với lại, năm đó anh thi lên cấp ba cũng không cần năm điểm cộng thêm của dàn nhạc nên dù giờ có thể sẽ thấp hơn điểm hồi đó nhưng chẳng ảnh hưởng gì kết quả thi của anh cả. Có điều, do thầy Cốc và cô Giang đã dạy anh violin từ bé nên anh mới nể họ mà ở lại dàn nhạc. Bây giờ thầy Cốc và cô Giang đều về hưu rồi, anh ở lại cũng chẳng còn ý nghĩa gì.”
Dư Châu Châu ngẩn người một hồi mới phản ứng lại, gật gù bảo, “A, cũng phải.” Cô bối rối lắc đầu, “Cũng tốt.”
Trần An mỉm cười nhìn cô bé vừa lắc đầu vừa bảo ‘Cũng tốt’ trước mặt, anh đưa tay xoa đầu cô, “Sau này nếu rảnh anh sẽ đến dàn nhạc chơi, chúng ta còn gặp nhau mà.”
Lời hứa kiểu này là lời hứa không đáng tin nhất.
Dư Châu Châu ngửa đầu mỉm cười, “Em biết mà. Anh phải cố học cho tốt đấy.”
Cô đeo hộp đàn cello lên vai, sau đó vẫy tay quay người lên lầu.
“Châu Châu!”
Dư Châu Châu quay đầu, Trần An đứng dưới đèn đường mỉm cười với cô.
“Châu Châu, thật ra em là đứa nhóc có thể chấp nhận sự thất bại của mình. Phim hoạt hình thường có xu hướng khuếch đại hơn so với đời thật, nhưng đời thật còn tàn khốc hơn hoạt hình rất nhiều. Đừng mơ mộng mình giống họ, cũng đừng tưởng tượng em đang sống trong đó.”
Dư Châu Châu đang định nói gì thì cảm thấy sống mũi cay cay, cô vội vàng xoay lưng về cửa như thể muốn để lại một bóng lưng phóng khoáng – giống như sự kiên cường tự tin của những chàng trai trong Slamdunk, tay trái của Dư Châu Châu cầm dây an toàn của hộp đàn cello tay phải làm bộ như đang đập bóng, tiếng gió bên tai cô như một tiếng ai oán bi tráng dũng cảm, cũng là tiếng hát vang của nhiệt huyết tuổi trẻ.
Sau đó cô trượt chân.
Ngã nhào vào đống rác bên cạnh.
Trần An nói đúng, Dư Châu Châu nghĩ, hiện thật đúng là tàn khốc hơn phim hoạt hình rất nhiều.
Hoặc phải nói là, nó có thể không tuyệt vời, nhưng nhất định sẽ tàn khốc hơn nhiều lắm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook