Thang Nguyênkhông màng tới lời thuyết phục của mẹ Đường, cô đứng dậy rời khỏi giường bệnh và tìm đến phòng chăm sóc đặc biệt.

Cô vừa đi qua cuối hành lang, rẽ vào một góc. Từ xa cô đã nghe thấy Triệu Kiêu lớn tiếng mắng người ở nơi đó.

"Các người làm việc thế nào vậy? Hả? Tại sao ngay từ đầu không báo cáo chuyện quan trọng như vậy với tôi?"

"Đội trưởng, chuyện này rất gấp gáp. Hơn nữa lúc đó không phải anh đang họp hay sao?”

"Đừng có ngụy biện! Đợi anh ta tỉnh lại, cậu tự mình đến xin lỗi người ta đi. Còn nữa, sau khi vụ án này kết thúc thì nộp cho tôi một bản kiểm điểm, không được dưới mười nghìn chữ đó!”

"Đội trưởng…"

"Không thương lượng nữa, quyết định như vậy đi."

Thang Nguyênnhìn thấy Trương Đào đang bị Triệu Kiêu mắng đến không ngóc đầu lên nổi, nhưng cụ thể hai người họ đang nói về chuyện gì thì cô có phần nghe không hiểu.

"Đội trưởng."

Cô bước đến và gọi một tiếng.

"Bánh Trôi, cô đã tỉnh rồi à? Cô thấy khá hơn chưa?"

Giọng điệu của Triệu Kiêu dịu đi rất nhiều khi nhìn thấy Đường Nguyên.

"Tôi không sao, lúc nãy hai người đang nói gì vậy?"

"Không có chuyện gì, trong đội còn có chuyện, tôi đi về trước nhé. Trương Đào, cậu cũng đi cùng với tôi đi. Bánh Trôi à, cô ở trong viện nghỉ ngơi cho thật tốt, tôi giao nơi này lại cho cô. Nếu Chúc Già tỉnh lại thì cô gọi điện thoại cho tôi ngay lập tức.”

Hai người họ rõ ràng đang che giấu điều gì đó với cô, đặc biệt là Trương Đào. Anh ta ngập ngừng nhìn cô trước khi rời đi với vẻ mặt âu sầu. Thang Nguyênmuốn hỏi một chút nhưng khi cô vừa nghiêng đầu thì nhìn thấy Chúc Già đang ở trong phòng giám sát qua lớp kính dày, cô lập tức đổi ý.

Cô không gặp anh chỉ mới mấy tiếng đồng hồ, dường như anh thay đổi thành một người khác hoàn toàn.

Anh nằm trên giường bệnh với đủ thứ dụng cụ y tế xung quanh. Hai mắt anh nhắm nghiền, cả người bất động trông vô cùng yếu ớt.

Nhìn cảnh này nước mắt của Thang Nguyênvô thức rơi xuống.

Cô nhớ rằng mình đã gọi cho dì Vương và hỏi dì ấy đã quen với Chúc Già như thế nào. Dì ấy đáp lại rằng:

"Vào tháng trước khi dì đi nhảy ở quảng trường bị đau chân, cậu đó đã chủ động bước đến đỡ dì và khăng khăng muốn đưa dì về nhà. Lúc đó dì cảm thấy cậu này cũng không tệ, vừa đẹp trai lại vừa tốt bụng, nên đã hỏi cậu ấy có người yêu hay chưa. Cậu ta nói cậu ta còn độc thân nên dì liền nghĩ đến con…”

Chúc Già, anh mau tỉnh dậy đi. Tại sao anh dùng trăm phương nghìn kế tiếp cận em, bằng mọi cách để đến với em? Em cần một lời giải thích.

Thang Nguyêncứ như vậy mà đứng ở bên ngoài phòng chăm sóc đặc biệt, cô nhìn chằm chằm vào bên trong phòng không chớp mắt. Trong lúc đó các bác sĩ và y tá đã vào đó hai lần, kiểm tra và tiêm cho anh một số thuốc mới.

Ba và mẹ của Thang Nguyêncũng đến và cố gắng thuyết phục cô về phòng nghỉ ngơi nhưng không thành công, vì vậy họ ngồi với cô một lúc rồi sau đó lại khuyên bảo Thang Nguyênquay về phòng trước.



Cô đứng trên hành lang bên ngoài phòng bệnh suốt cả đêm. Sáng sớm hôm sau khi cô còn đang ngủ mê man đột nhiên cảm thấy có người vỗ về gọi cô dậy. Y tá phụ trách khu phòng bệnh của Chúc Già cười nói:


“Anh ấy tỉnh rồi. Cô có thể vào được rồi."


Nghe vậy, Thang Nguyênlập tức nhìn về phía phòng bệnh, thấy các bác sĩ và y tá bên trong đều đang bận rộn. Chúc Già đã mở mắt ra và đang nhìn cô qua tấm kính.


Khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau, cả hai dường như có cả ngàn lời muốn nói, nhưng đều bị nghẹn lại trong cổ họng. Cuối cùng, khi mọi người đã đi hết, Thang Nguyênchậm rãi đi vào và đóng cửa lại.


"Anh tỉnh rồi à?"


"Em không sao chứ?”


Hai người gần như nói cùng một lúc, sau khi dứt lời bọn họ đều khẽ giật mình. Giây sau họ lại bật cười với nhau.


Thang Nguyênđi đến cạnh bên giường, cô ngồi xuống ghế rồi nhìn phần cằm đã mọc đầu râu của anh, trên mặt lại lộ ra vẻ mệt mỏi. Cô cắn môi nói:


“Em có một chuyện muốn hỏi anh.”


“Hỏi đi.” Anh gật đầu, đôi mắt dịu dàng như nước.


"Em nghe dì Vương nói rằng anh tình cờ gặp dì ấy ở trên đường. Chuyện này thật sự chỉ là trùng hợp thôi sao?”


“Không.” Anh lắc đầu.


Trái tim Thang Nguyênquặn thắt lại, cô cố nén lại sự đau khổ trong lòng sau đó hỏi anh:


Anh đã đến các hiện trường vụ án đúng không?”


"Ừ."


"Vậy thì anh có quen biết với Hứa Thanh Hoà không?”


"Có."


Mỗi câu trả lời của anh đều nhanh chóng và chắc chắn đã lấy đi tia hy vọng cuối cùng trong lòng Đường Nguyên. Cô hận anh đến mức muốn đánh và mắng chửi anh, nhưng cô nhìn bộ dạng yếu ớt của anh rồi lại nghĩ đến thân phận cảnh sát của mình. Phải khó khăn lắm cô mới kìm nén bản thân lại.


"Vì vậy những vụ án kia đều là do anh làm sao? Sao anh lại muốn làm như vậy?”


“Tại sao anh lại làm ra những sự việc tàn nhẫn như vậy? Tại sao anh lại cố tình tiếp cận em?”


"Không phải."


Dường như anh đã đoán được cô đang hỏi gì, hai chữ này đang chờ sẵn trên môi của cô.


"Không phải? Giờ thì anh lại phủ nhận, anh không cảm thấy là đã quá muộn hay sao? Anh tiếp cận em. Anh đến từng hiện trường vụ án. Anh cũng quen biết với Hứa Thanh Hoà. Công việc của anh lại rất tự do, có thời gian theo dõi người bị hại. Ngoài ra anh còn là Già La, những vụ án mà anh viết đều rất kín đáo, không thể nào nhìn thấu được…”


Lời cuối cùng nói ra thì giọng của Thang Nguyêncũng trở nên run run. Chuyện đến nước này thì cô cũng không thể lừa mình dối người được nữa.



Trước lời buộc tội của cô, Chúc Già chỉ mỉm cười. Rõ ràng bây giờ anh đang bị thương nặng, có thể một giây tiếp theo thứ chờ đợi anh sẽ là bị bắt và thẩm vấn nhưng anh vẫn luôn mỉm cười. Trong nụ cười đó hoàn toàn là sự tự mãn và cao ngạo vô cùng.


"Cục cưng à, em nói đều đúng cả nhưng em quên mất một điều – Chứng cứ đâu? Em tìm được chứng cứ chưa?”


"Chúng tôi có nhân chứng và một bức ảnh chụp chung của anh và Hứa Thanh Hoà."


"Thì sao? Đó đều là bằng chứng trực tiếp à." Trông anh kiêu ngạo và đầy tự mãn.


"Chúc Già, đừng đi quá xa. Anh có tin là bây giờ tôi vẫn có thể bắt giữ anh hay không."


Người này có khả năng chọc tức cô. Anh đã tạo nên một chút đồng cảm khi cứu lấy cô, giờ thì sự thương hại này đã hoàn toàn biến mất.


"Được rồi, anh sẽ không trêu chọc em nữa.” Chúc Già đưa tay xoa xoa đầu tóc cô, cười tủm tỉm: "Em có mang theo điện thoại không? Gọi điện thoại cho đội trưởng của em đi."


Khi được anh nhắc nhở, Thang Nguyênmới nhớ đến lời dặn của Triệu Kiêu vào tối hôm qua.


Nhưng, làm sao anh lại biết được? Không phải lúc đó anh vẫn đang hôn mê sao?


Nghĩ như thế nhưng Thang Nguyênvẫn lấy điện thoại di động ra.


"Đội trưởng, anh ấy tỉnh lại rồi."


"Thật tốt quá, cô đưa điện thoại của cô cho anh ta mau lên, để anh ta trả lời cuộc gọi này.”


Bây giờ, Thang Nguyêncó cảm giác mọi chuyện càng kỳ quái hơn. Cô miễn cưỡng đưa điện thoại cho Chúc Già. Nhưng sau đó anh lại lười duỗi tay, ý bảo cô chạm vào màn hình để mở loa lớn.


"Đội trưởng Triệu, là tôi."


"Này, chuyên gia Chúc, anh có sao không?"


Chuyên gia Chúc…


Thang Nguyênbỗng chốc không tin vào tai mình. Cô vô thức ngẩng đầu lên và nhìn chằm chằm vào Chúc Già, dùng ánh mắt để hỏi anh chuyện gì đang xảy ra. Chúc Già khẽ mỉm cười khi chạm vào mắt cô. Anh đưa tay chạm vào khuôn mặt cô, giống như đang vỗ về trấn an một chú mèo con.


"Không có chuyện gì lớn, tình hình bên các người như thế nào?”


"Dựa theo manh mối mà anh đã cung cấp thì ba nghi phạm đã được xác định. Một người là ông chủ phòng vẽ tranh của Hứa Thanh Hoà, một người là cố vấn trường đại học của cô ấy và người kia là bạn học cấp ba của cô ấy. Cả ba người bọn họ đều phù hợp với miêu tả của anh. Họ có độ tuổi từ hai mươi lăm đến ba mươi lăm tuổi, ngoại hình khá ổn và thời gian làm việc hàng ngày cũng tương đối thoải mái. Ngoài ra khả năng tài chính của họ cũng rất ổn định.”


"Ừ, vậy thì so sánh chéo các ứng dụng xã hội của những người bị hại với ba nghi phạm này. Chắc chắn hắn ta đã chọn mục tiêu thông qua mạng xã hội, sau khi tìm ra thì giám sát chặt chẽ người mà hắn ta đã liên lạc hiện nay. Cô ấy chính là mục tiêu kế tiếp của hắn ta.”


"Được, tôi sẽ sắp xếp ngay."


Kết thúc cuộc gọi xong anh ngẩng đầu nhìn lên thấy vẻ mặt tức giận đùng đùng của cô gái. Cô tức giận đến nỗi khiến cho hai má ửng đỏ, lồng ngực phập phồng lên xuống một cách nhanh chóng. Chúc Già nóng lòng muốn hôn cô, đè cô ở dưới người mà yêu thương cô. Nhưng anh biết bây giờ không phải lúc làm chuyện như vậy.


Hừ, bây giờ cảnh sát Đường rất tức giận, cực kỳ tức giận... đến mức muốn giết người!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương