Xin Chào, Con Mèo Của Tôi!
-
Quyển 14 - Chương 1
Trong mắt của Vương Viễn thoáng qua một tia không đành lòng: "Hiện trường đưa tin, Lãnh Sự quán đã bị tấn công, quốc kỳ bị thiêu, nhưng rất nhiều phần tử khủng bố ném xăng thiêu đốt, lựu đạn tự chế. Cấp trên nói không bị ảnh hưởng, không có nhân viên thương vong, nhưng trên thực tế, chúng ta có một đồng nghiệp bị hy sinh, ba đồng nghiệp bị thương nặng".
Vương Viễn dừng một chút, trái cổ trượt lên trượt xuống một chút, tiếp tục nói, "Quốc Khánh bị thương rất nặng, khi chúng tôi nhận được tin tức, hắn còn đang hôn mê bất tỉnh, cấp trên sai tôi đưa tin này nói cho các vị biết, cũng là muốn các vị chuẩn bị tâm lý, không may. . . . . ."
Hắn không nói thêm gì nữa nhưng người cả phòng ai cũng hiểu lời tiếp theo của hắn, không may, không may người đầu bạc tiễn người đầu xanh; không may, người già của Đường gia mới vừa ra đi, bây giờ một người trẻ lại phải ra đi, Trương Vân để tang chồng lại để tang con.
Thân hình Trương Vân chao chao, sắc mặt có chút xám trắng, mọi người vội túm tụm lên, cùng nhau kêu: "Bà Trương".
"Bây giờ chúng tôi có thể gặp hắn hay không?" Trương Vân nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, buồn buồn nói.
Vương Viễn có chút lo lắng: "Bà Trương, ý của cấp trên là chờ ổn định chút nữa, bên kia hiện tại đang rất loạn".
"Tôi biết rồi, mọi người giải tán thôi". Giọng nói Trương Vân không lớn, lộ ra mệt mỏi. người không biết người sống chết kia, không phải là ai khác mà là con trai của bà, là người con lớn có cuộc sống đau khổ của bà.
Đường Kiếm mắc bệnh ung thư chỉ một mình bà biết, bà ở bên cạnh lão, sáng sớm cùng đi công viên, bọn họ tựa vào nhau, nhìn những ông già, bà lão khác tập thể dục buổi sáng. Bà quý trọng mỗi phút giây bên lão, bọn họ cùng nhau vượt qua hoạn nạn, khó khăn, cùng hưởng phúc, sinh hai người con trai. Khi tuổi đã cao, bà có thể cùng lão trải qua ngày cuối đời, bà tiễn đưa lão đi, bà đã trãi nghiệm đủ mùi vị, điều này làm cho bà không tiếc nuối, thậm chí may mắn.
Bà vẫn yêu người đàn ông rất mạnh mẽ, người ngoài nhìn thấy tính khí của lão nóng nảy, không nhìn rõ tính tình của lão. Ở trong mắt bà, bất luận là quá khứ hay hiện tại, mặc dù lão đã đi đến một thế giới khác, lão cũng là người thương yêu bà, săn sóc bà, thậm chí là người đàn ông để cho bà dựa dẫm. Nếu đổi lại là lão đưa tiễn bà, bà không thể tưởng tượng, lão làm sao có thể chịu đựng nổi khổ khi mất đi bà.
Hôm nay, người nằm nơi Đất khách quê người, tính mạng đang như ngàn cân treo sợi tóc là con trai của bọn họ, Trương Vân cho là may mắn, bà gánh chịu hết thảy, không phải lão già kia.
Vương Viễn mang người lặng lẽ thối lui, lúc này nói lời an ủi đều là phí công, bọn họ chỉ có thể chờ đợi tin tức bên kia, cầu nguyện cho Đường Quốc Khánh tai qua nạn khỏi.
"Mẹ, Quốc Khánh, ông ấy, ông ấy, Quốc Khánh. . . . . ."Ánh mắt của Trương Anh Thụy đau buồn, có chút máy móc lầm bầm.
Bà làm nhiều việc như vậy, không phải là muốn chứng minh với người đàn ông này, bà muốn bò lên trên, bà yêu người đàn ông này, nhưng bà chỉ sống dưới cái bóng của một người phụ nữ khác, điều này có thể làm cho bà không phát điên sao?
Nếu Đường Quốc Khánh xảy ra chuyện, bà làm những thứ này có ý nghĩa gì chứ? Đến cuối cùng, bà không có trong lòng ông ấy, cuối cùng trong lòng ông ấy là người phụ nữ kia. Mười hai năm qua, vẫn như vậy, cho tới bây giờ vẫn như vậy.
Trương Anh Thụy ngây ngốc ra đi, Trương Vân cũng trở về phòng ngủ nghỉ ngơi, còn lại một mình Đường Tiểu Mễ.
Nàng đi tới trong sân, nhớ lại lúc còn nhỏ, ba ôm nàng chơi đùa trong sân, mặc dù khi đó còn rất nhỏ, nhưng hình ảnh đó, nàng vẫn luôn nhớ. Ông nội, bà nội đều ở đây, Chú hai cũng ở đây, mẹ ở một bên vỗ tay cười, nụ cười của ba dịu dàng cưng chìu. Rất lâu sau, nàng cảm thấy tất cả đều là một giấc mộng đẹp, hoặc chưa từng xảy ra. Ông nội không còn ở đây, mẹ cũng không trở lại nhà lớn, nàng gần như không thấy được nụ cười của ba.
Ghế mây trong sân lâu năm, ông nội thường ngồi uống trà, khi đó, ba cung kính đứng một bên. Ông ấy vẫn nghiêm túc, trong trí nhớ của nàng, ba và nàngchưa bao giờ gần gũi, thậm chí, nàng và Chú hai cùng ông nội gần gũi hơn. Lúc nhỏ, nàng cũng đã từng hận ba, nàng cho rằng, nếu không phải ba và người phụ nữ Trương Anh Thụy dính dấp chung một chỗ, gia đình của nàng cũng sẽ không tan nát, mẹ cũng sẽ không rời đi, lúc ba cho nàng rất nhiều đồ chơi. Nàng muốn gần gũi ông ấy, khát vọng ông ấy, nhưng ông ấy lại cự tuyệt nàng.
Vương Viễn dừng một chút, trái cổ trượt lên trượt xuống một chút, tiếp tục nói, "Quốc Khánh bị thương rất nặng, khi chúng tôi nhận được tin tức, hắn còn đang hôn mê bất tỉnh, cấp trên sai tôi đưa tin này nói cho các vị biết, cũng là muốn các vị chuẩn bị tâm lý, không may. . . . . ."
Hắn không nói thêm gì nữa nhưng người cả phòng ai cũng hiểu lời tiếp theo của hắn, không may, không may người đầu bạc tiễn người đầu xanh; không may, người già của Đường gia mới vừa ra đi, bây giờ một người trẻ lại phải ra đi, Trương Vân để tang chồng lại để tang con.
Thân hình Trương Vân chao chao, sắc mặt có chút xám trắng, mọi người vội túm tụm lên, cùng nhau kêu: "Bà Trương".
"Bây giờ chúng tôi có thể gặp hắn hay không?" Trương Vân nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, buồn buồn nói.
Vương Viễn có chút lo lắng: "Bà Trương, ý của cấp trên là chờ ổn định chút nữa, bên kia hiện tại đang rất loạn".
"Tôi biết rồi, mọi người giải tán thôi". Giọng nói Trương Vân không lớn, lộ ra mệt mỏi. người không biết người sống chết kia, không phải là ai khác mà là con trai của bà, là người con lớn có cuộc sống đau khổ của bà.
Đường Kiếm mắc bệnh ung thư chỉ một mình bà biết, bà ở bên cạnh lão, sáng sớm cùng đi công viên, bọn họ tựa vào nhau, nhìn những ông già, bà lão khác tập thể dục buổi sáng. Bà quý trọng mỗi phút giây bên lão, bọn họ cùng nhau vượt qua hoạn nạn, khó khăn, cùng hưởng phúc, sinh hai người con trai. Khi tuổi đã cao, bà có thể cùng lão trải qua ngày cuối đời, bà tiễn đưa lão đi, bà đã trãi nghiệm đủ mùi vị, điều này làm cho bà không tiếc nuối, thậm chí may mắn.
Bà vẫn yêu người đàn ông rất mạnh mẽ, người ngoài nhìn thấy tính khí của lão nóng nảy, không nhìn rõ tính tình của lão. Ở trong mắt bà, bất luận là quá khứ hay hiện tại, mặc dù lão đã đi đến một thế giới khác, lão cũng là người thương yêu bà, săn sóc bà, thậm chí là người đàn ông để cho bà dựa dẫm. Nếu đổi lại là lão đưa tiễn bà, bà không thể tưởng tượng, lão làm sao có thể chịu đựng nổi khổ khi mất đi bà.
Hôm nay, người nằm nơi Đất khách quê người, tính mạng đang như ngàn cân treo sợi tóc là con trai của bọn họ, Trương Vân cho là may mắn, bà gánh chịu hết thảy, không phải lão già kia.
Vương Viễn mang người lặng lẽ thối lui, lúc này nói lời an ủi đều là phí công, bọn họ chỉ có thể chờ đợi tin tức bên kia, cầu nguyện cho Đường Quốc Khánh tai qua nạn khỏi.
"Mẹ, Quốc Khánh, ông ấy, ông ấy, Quốc Khánh. . . . . ."Ánh mắt của Trương Anh Thụy đau buồn, có chút máy móc lầm bầm.
Bà làm nhiều việc như vậy, không phải là muốn chứng minh với người đàn ông này, bà muốn bò lên trên, bà yêu người đàn ông này, nhưng bà chỉ sống dưới cái bóng của một người phụ nữ khác, điều này có thể làm cho bà không phát điên sao?
Nếu Đường Quốc Khánh xảy ra chuyện, bà làm những thứ này có ý nghĩa gì chứ? Đến cuối cùng, bà không có trong lòng ông ấy, cuối cùng trong lòng ông ấy là người phụ nữ kia. Mười hai năm qua, vẫn như vậy, cho tới bây giờ vẫn như vậy.
Trương Anh Thụy ngây ngốc ra đi, Trương Vân cũng trở về phòng ngủ nghỉ ngơi, còn lại một mình Đường Tiểu Mễ.
Nàng đi tới trong sân, nhớ lại lúc còn nhỏ, ba ôm nàng chơi đùa trong sân, mặc dù khi đó còn rất nhỏ, nhưng hình ảnh đó, nàng vẫn luôn nhớ. Ông nội, bà nội đều ở đây, Chú hai cũng ở đây, mẹ ở một bên vỗ tay cười, nụ cười của ba dịu dàng cưng chìu. Rất lâu sau, nàng cảm thấy tất cả đều là một giấc mộng đẹp, hoặc chưa từng xảy ra. Ông nội không còn ở đây, mẹ cũng không trở lại nhà lớn, nàng gần như không thấy được nụ cười của ba.
Ghế mây trong sân lâu năm, ông nội thường ngồi uống trà, khi đó, ba cung kính đứng một bên. Ông ấy vẫn nghiêm túc, trong trí nhớ của nàng, ba và nàngchưa bao giờ gần gũi, thậm chí, nàng và Chú hai cùng ông nội gần gũi hơn. Lúc nhỏ, nàng cũng đã từng hận ba, nàng cho rằng, nếu không phải ba và người phụ nữ Trương Anh Thụy dính dấp chung một chỗ, gia đình của nàng cũng sẽ không tan nát, mẹ cũng sẽ không rời đi, lúc ba cho nàng rất nhiều đồ chơi. Nàng muốn gần gũi ông ấy, khát vọng ông ấy, nhưng ông ấy lại cự tuyệt nàng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook