Xin Chào, Con Mèo Của Tôi!
-
Quyển 1 - Chương 5
Edit : Nancy
Đường Tiêu Mễ nhìn người mẫu trong cửa tủ cách đó không xa mặc áo đầm có áo khoác ngắn màu vàng nhạt, rất thanh nhã nhưng không mất vẻ đáng yêu, là phong cách mà Triệu Vi nha đầu kia yêu thích, Đường Tiêu Mễ hào hứng đi tới :
“ Làm phiền cô, lấy cái đó cho tôi xem thử”
"Em muốn món đó!"
Đường Tiêu Mễ kinh ngạc mà nhìn người xinh đẹp lại kiêu ngạo trước mặt, tay 2 người chỉ cùng 1 hướng. Nhân viên phục vụ khổ sở nhìn 2 người, hướng Đường Tiêu Mễ nói :
“ Xin lỗi, y phục trong tiệm chúng tôi mỗi loại chỉ có 1 cái, cho nên giá tiền cũng không…”
Đường Tiêu Mễ vốn không thích tranh giành cái gì, thế nhưng nhân viên phục vụ lại nói chuyện với cô, hơn nữa còn nói giá tiền không phải rẻ. Đường Tiêu Mễ nghi ngờ nhìn áo lông có chút cũ trên người mình, sau khi trở về thành phố N cô không có mua quần áo, cái áo lông này vội vàng mua ở Jeanswest, cô cảm thấy có chút buồn cười, dung ngón trỏ xoa xoa mũi, mím môi, sau đó ngẩng đầu lại đánh giá nhân viên phục vụ:
“ Cô sợ tôi không có tiền sao?”
Nhân viên phục vụ không nghĩ tới cô sẽ hỏi trực tiếp như vậy, trên mặt có chút ngượng ngùng
“ Thụy Dương, anh nói bộ y phục này có được không?”
Người phụ nữ xinh đẹp đó lôi kéo một người đàn ông cao lớn, lạnh lung đến gần. Đường Tiêu Mễ kinh ngạc nhìn người đàn ông mang theo nụ cười trước mặt, mày kiếm, mắt to, song mũi thật cao, đôi môi hơi bạc, trên sách nói người như vậy rất bạc tình, nhưng không thể phủ nhận, người đàn ông trước mặt thật anh tuấn, thậm chí so với Sơ Nhất có hơn chứ không kém, chỉ là nụ cười của hắn quá thâm trầm , mặc dù là đang cười, nhưng đáy mắt không có ý cười. Thậm chí không có chút nhiệt độ, Đường Tiêu Mễ tự mình hiểu rõ, người đàn ông như vậy, quá khứ nàng không chọc được, bây giờ cũng vậy.
Phó Thụy Dương nghiêng đầu nhìn qua Đường Tiêu Mễ, ánh mắt dò xét không chút che giấu, trong nháy mắt, Đường Tiêu Mễ tự nói với mình phải mau chóng rời khỏi nơi này, nhưng đôi chân lại bất động. Cả người giống như bị thiêu đốt, nóng hừng hực, chỉ cảm thấy không khí trong tiệm quá nóng. Chuông điện thoại kịp thời vang lên, Đường Tiêu Mễ thở phào nhẹ nhõm, cảm ơn nhân phẩm mình tốt, thời điểm này còn có người gọi điện thoại đến giải vây
“ Tiêu Mễ, em đang ở đâu a, anh đến đón em”
Thanh âm ầm ầm ĩ ĩ của Dương Sơ Tam từ trong ống nghe truyền đến. Nếu là bình thường, cô nhất định sẽ sẽ chế giễu anh ta vài câu, nhưng bây giờ cô hận không được hôn Dương Sơ Tam 2 cái
“ Em ở Kim Ưng, ừ, lầu ba, anh đến đón em đi”
Đường Tiêu Mễ vừa lùi lại, ánh mắt của Phó Thụy Dương có lực sát thương quá mức. Quân lính của cô tan rã rồi. Đường Tiêu Mễ đang âm thầm cảm thấy may mắn vì thoát khỏi miệng hùm, một bàn tay đã bắt được tay cô
"Chúng ta đã gặp nhau ở nơi nào sao?" Thanh âm trầm thấp, nhưng dồi dào từ tính của Phó Thụy Dương vang lên
Đường Tiêu Mễ cả kinh trong long, cơ hồ theo bản năng muốn tránh khỏi đôi tay đó, nhưng đáng tiếc cái nắm tay kia quá chặt, cô không phải đối thủ của anh ta
Lòng của cô không nhịn được đập nhanh, chỉ cảm thấy mặt của mình nóng muốn chết : “ Không có, chúng ta chưa từng gặp mặt”
“ Thụy Dương, anh làm sao biết loại phụ nữ này”
Người phụ nữ xinh đẹp rầu rĩ đi giày cao rót tới, cả người cơ hồ muốn dán chặt trên người Phó Thụy Dương
Đường Tiêu Mễ chưa bao giờ cảm thấy người phụ nữ này đáng yêu như bây giờ, mặc dù mùi nước hoa trên người nồng đậm làm cho cô rất muốn nhảy mũi, nhưng trong long vẫn nói thầm, mang theo người đàn ông của cô đi nhanh lên đi, hình tượng của lão nương toàn bộ hủy hết trên người anh ta rồi
Phó Thụy Dương cũng không để ý người phụ nữ kia, ngược lại nhìn chằm chằm Đường Tiêu Mễ : “ Chưa từng gặp mặt” Tuy là câu hỏi, nhưng lại mang theo giọng khẳng định
Đường Tiêu Mễ cảm thấy mình ở dưới ánh mắt của anh ta không thể che giấu chuyện gì được, thanh âm cũng trở nên lắp bắp
“ Tôi, tôi, tôi, là bạn tốt của Nguyệt Như”
Lời nói của cô cũng không có vô cùng rõ rang, nhưng Phó Thụy Dương là người thong minh, lập tức suy nghĩ cẩn thận, khó trách nhìn thấy cô quen mặt như vậy
“ Nguyệt Như?. Cô cũng học ở Tiểu Cao?”
Đường Tiêu Mễ nhìn người mẫu trong cửa tủ cách đó không xa mặc áo đầm có áo khoác ngắn màu vàng nhạt, rất thanh nhã nhưng không mất vẻ đáng yêu, là phong cách mà Triệu Vi nha đầu kia yêu thích, Đường Tiêu Mễ hào hứng đi tới :
“ Làm phiền cô, lấy cái đó cho tôi xem thử”
"Em muốn món đó!"
Đường Tiêu Mễ kinh ngạc mà nhìn người xinh đẹp lại kiêu ngạo trước mặt, tay 2 người chỉ cùng 1 hướng. Nhân viên phục vụ khổ sở nhìn 2 người, hướng Đường Tiêu Mễ nói :
“ Xin lỗi, y phục trong tiệm chúng tôi mỗi loại chỉ có 1 cái, cho nên giá tiền cũng không…”
Đường Tiêu Mễ vốn không thích tranh giành cái gì, thế nhưng nhân viên phục vụ lại nói chuyện với cô, hơn nữa còn nói giá tiền không phải rẻ. Đường Tiêu Mễ nghi ngờ nhìn áo lông có chút cũ trên người mình, sau khi trở về thành phố N cô không có mua quần áo, cái áo lông này vội vàng mua ở Jeanswest, cô cảm thấy có chút buồn cười, dung ngón trỏ xoa xoa mũi, mím môi, sau đó ngẩng đầu lại đánh giá nhân viên phục vụ:
“ Cô sợ tôi không có tiền sao?”
Nhân viên phục vụ không nghĩ tới cô sẽ hỏi trực tiếp như vậy, trên mặt có chút ngượng ngùng
“ Thụy Dương, anh nói bộ y phục này có được không?”
Người phụ nữ xinh đẹp đó lôi kéo một người đàn ông cao lớn, lạnh lung đến gần. Đường Tiêu Mễ kinh ngạc nhìn người đàn ông mang theo nụ cười trước mặt, mày kiếm, mắt to, song mũi thật cao, đôi môi hơi bạc, trên sách nói người như vậy rất bạc tình, nhưng không thể phủ nhận, người đàn ông trước mặt thật anh tuấn, thậm chí so với Sơ Nhất có hơn chứ không kém, chỉ là nụ cười của hắn quá thâm trầm , mặc dù là đang cười, nhưng đáy mắt không có ý cười. Thậm chí không có chút nhiệt độ, Đường Tiêu Mễ tự mình hiểu rõ, người đàn ông như vậy, quá khứ nàng không chọc được, bây giờ cũng vậy.
Phó Thụy Dương nghiêng đầu nhìn qua Đường Tiêu Mễ, ánh mắt dò xét không chút che giấu, trong nháy mắt, Đường Tiêu Mễ tự nói với mình phải mau chóng rời khỏi nơi này, nhưng đôi chân lại bất động. Cả người giống như bị thiêu đốt, nóng hừng hực, chỉ cảm thấy không khí trong tiệm quá nóng. Chuông điện thoại kịp thời vang lên, Đường Tiêu Mễ thở phào nhẹ nhõm, cảm ơn nhân phẩm mình tốt, thời điểm này còn có người gọi điện thoại đến giải vây
“ Tiêu Mễ, em đang ở đâu a, anh đến đón em”
Thanh âm ầm ầm ĩ ĩ của Dương Sơ Tam từ trong ống nghe truyền đến. Nếu là bình thường, cô nhất định sẽ sẽ chế giễu anh ta vài câu, nhưng bây giờ cô hận không được hôn Dương Sơ Tam 2 cái
“ Em ở Kim Ưng, ừ, lầu ba, anh đến đón em đi”
Đường Tiêu Mễ vừa lùi lại, ánh mắt của Phó Thụy Dương có lực sát thương quá mức. Quân lính của cô tan rã rồi. Đường Tiêu Mễ đang âm thầm cảm thấy may mắn vì thoát khỏi miệng hùm, một bàn tay đã bắt được tay cô
"Chúng ta đã gặp nhau ở nơi nào sao?" Thanh âm trầm thấp, nhưng dồi dào từ tính của Phó Thụy Dương vang lên
Đường Tiêu Mễ cả kinh trong long, cơ hồ theo bản năng muốn tránh khỏi đôi tay đó, nhưng đáng tiếc cái nắm tay kia quá chặt, cô không phải đối thủ của anh ta
Lòng của cô không nhịn được đập nhanh, chỉ cảm thấy mặt của mình nóng muốn chết : “ Không có, chúng ta chưa từng gặp mặt”
“ Thụy Dương, anh làm sao biết loại phụ nữ này”
Người phụ nữ xinh đẹp rầu rĩ đi giày cao rót tới, cả người cơ hồ muốn dán chặt trên người Phó Thụy Dương
Đường Tiêu Mễ chưa bao giờ cảm thấy người phụ nữ này đáng yêu như bây giờ, mặc dù mùi nước hoa trên người nồng đậm làm cho cô rất muốn nhảy mũi, nhưng trong long vẫn nói thầm, mang theo người đàn ông của cô đi nhanh lên đi, hình tượng của lão nương toàn bộ hủy hết trên người anh ta rồi
Phó Thụy Dương cũng không để ý người phụ nữ kia, ngược lại nhìn chằm chằm Đường Tiêu Mễ : “ Chưa từng gặp mặt” Tuy là câu hỏi, nhưng lại mang theo giọng khẳng định
Đường Tiêu Mễ cảm thấy mình ở dưới ánh mắt của anh ta không thể che giấu chuyện gì được, thanh âm cũng trở nên lắp bắp
“ Tôi, tôi, tôi, là bạn tốt của Nguyệt Như”
Lời nói của cô cũng không có vô cùng rõ rang, nhưng Phó Thụy Dương là người thong minh, lập tức suy nghĩ cẩn thận, khó trách nhìn thấy cô quen mặt như vậy
“ Nguyệt Như?. Cô cũng học ở Tiểu Cao?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook