Chu Tu Lâm nhìn cô thật sâu, khí trời ấm áp không khí mập mờ.

Khương Hiểu bất tri bất giác, hơi hơi hé miệng, “Em…” xoay chuyển lời nói, “Đương nhiên! Giải thưởng lớn nhất năm nay em thu được đó là Tiểu Đậu Nha.” Khi nói chuyện, con ngươi của cô lóe lên tia giảo hoạt.

Chu Tu Lâm cũng không nói gì, tay đặt ở trên bụng cô, như có như không vuốt ve vỗ về. Hiện tại máy thai rất rõ ràng, chung quy anh rất thích dựa sát vào cô, cảm nhận được tiểu tử kia ở bên trong nghịch ngợm.

Tiểu Đậu Nha đúng là phần thưởng lớn của hai người họ trong năm nay.

Nếu như không có Tiểu Đậu Nha, anh và Khương Hiểu không thể kết hôn.

Ánh mắt Chu Tu Lâm chặt chẽ dừng ở trên mặt cô, bốn mắt nhìn nhau, “Chẳng lẽ anh  không phải giải thưởng lớn? Ừ…” Âm cuối của anh lên cao, âm trầm thấp thật sự làm tâm cô ngứa ngáy.

Hai má của Khương Hiểu nháy mắt đỏ lên, dần dần lan tràn đến bên tai.

“Thật làm người ta quá thất vọng, vậy mà anh lại kém người này nha….” Chu Tu Lâm ý vị thâm thường.

Tầm mắt Khương Hiểu vừa vặn chạm phải ánh mắt anh, một cái chớp mắt, đột nhiên cô cảm giác nhịp tim đột nhiên tăng nhanh, giống như chạm trúng tim đen, mặt cô càng lúc càng đỏ càng nóng, cô mấp máy khóe miệng khô khốc, “Không biết Tiểu Đậu Nha lớn lên sẽ giống anh hay giống em nhiều hơn.” Nhìn từ ảnh siêu âm, chân của Tiểu Đậu Nha rất dài.

Chu Tu Lâm cười khẽ, “Giống chúng ta.” Anh rất chờ mong, cuốc sống tương lai của một nhà ba người.

Sau khi cuộc họp hằng năm của công ty kết thúc, rất nhiều người lục tục trở về nhà làm lễ mừng năm mới. Cuối cùng Chu Tu Lâm lại được nhàn rỗi, thỉnh thoảng sẽ tham dự các hoạt động cá nhân, chẳng qua phần nhiều thời gian, anh đều ở nhà cùng với Khương Hiểu.

Mạc Dĩ Hằng hẹn anh nhiều lần, đều bị anh từ chối. Thật sự tò mò, nên tự mình đến Hoa Hạ.

Chu Tu Lâm một mình ngồi ở phòng làm việc.

Mạc Dĩ Hằng đẩy cửa văn phòng ra, “Chu Tổng, nếu ngài không xuất hiện, chúng tôi phải báo cảnh sát mất.”

“Cậu thực rảnh rỗi?”

Mạc Dĩ Hằng cảm thấy một năm càng ngày càng ít tiếp xúc với Chu Tu Lâm, trước kia vài người thường tụ tập ít nhất một tháng một hai lần, hiện tại nửa năm mới gặp một hai lần, cũng đều công việc giống nhau.

“Tu Lâm, rốt cuộc cậu đang làm gì?”

“Làm việc.” Anh lời ít ý nhiều.

“Mình xem mấy bộ phim truyền hình và điện ảnh năm nay của Hoa Hạ thành tích cũng không tệ, dù sao cậu cũng thả lỏng một chút. Cứ như vậy về già mình sợ thân thể cậu có vấn đề.”

Chu Tu Lâm nhíu mày, “Hai ngày nay Triệu Hân Nhiên ở đoàn phim?”

Mạc Dĩ Hằng cười, “Đêm nay mấy người bọn họ hẹn ăn cơm, cậu cho mình chút mặt mũi đi.”

Chu Tu lâm chậm rãi đứng dậy, “Cậu đã quên đêm nay nhà họ Tấn mời khách.”

Mạc Dĩ Hằng sửng sốt, “Người ta lại không mời mình. Đạo diễn Tấn đề phòng mình, sợ mình lừa bảo bối của ông ta chạy mất.”

Chu Tu Lâm cười khẽ, “ Mình là đạo diễn Tấn, tuyệt đối sẽ không cho cậu không xuất hiện trong vòng ba thước.”

Mạc Dĩ Hằng nhún nhún vai, “Mỹ nhân nhà họ Tấn mình cũng không chạm vào, một Tấn Trọng Bắc là đủ rồi. Mình xem. Đạo diễn Tấn muốn cậu làm rể hiền của ông ta.”

Chu Tu Lâm quét mắt nhìn anh ta một cái, “Tấn Thù Ngôn còn nhỏ hơn Nhất Nghiên hai tuổi.”

“Chúng ta ở trong giới này, kém hai mươi tuổi cũng không tính là chuyện gì. Tấn Thù ngôn nhỏ tuổi hơn so với cậu tính là gì? Không phải đạo diễn Tấn lớn hơn Lương Nguyệt mười tuổi đó sao? Kỳ thật bối cảnh gia thế của hai người tương đương, trai tài gái sắt, có thể ở cùng nhau, cũng là một hỗ trợ.”

Mắt Chu Tu Lâm sa sầm lại, “Lúc nào thì cậu có hứng thú làm bà mai rồi hả?”

Khuôn mặt tuấn tú của Mạc Dĩ Hằng nháy mắng cứng đờ. Anh ta trầm mặt trong chốc lát, Mạn Kì mang một ly nước vào. Khóe miệng của anh ta nổi lên tươi cười, “Cảm ơn.”

Mạn Kì lễ phép trả lời, “Mạc tổng, ngài khách khí rồi, đây là việc tôi phải làm. Còn cần gì cứ việc gọi tôi.”

Mạc Dĩ Hằng trừng mắt nhìn cô.

Chu Tu Lâm xem ở đáy mắt, cũng khó trách, lần trước Khương Hiểu châm chọc Mạc Dĩ Hằng chính là một con công động dục, thật sự không giả.

Mạc Dĩ Hằng nhàn nhã uống một ngụm cà phê, “Ah, không phải cậu nói cái kia ….. Khương Hiểu, cô ấy đâu rồi?”

“Như thế nào? Tìm cô ấy có việc gì sao?”

“Đã lâu không gặp, cô ấy đi đâu?”

“Xuất ngoại du học.”

“Ôi, Cậu muốn đào tạo cô ấy sao?”

Chu Tu Lâm im lặng, giọng nói khí phách mạnh mẽ, “Tương lai Hoa Hạ cần một người đại diện giỏi nhất.” Cô muốn, anh vui mừng đem hết tất cả cho cô.

Mạc Dĩ Hằng chậc một tiếng, “Bản thân mình chờ mong.” Anh ta có điều nghĩ không ra, cuối cùng Chu Tu Lâm có chủ ý gì. Lần khác có thời gian, anh thật sự muốn hỏi Triệu Hân Nhiên, rốt cuộc Khương Hiểu có lai lịch gì.

Không phải Chu Tu Lâm muốn ăn cỏ gần hang chứ.

Buổi tối sinh nhật của đạo diễn Tấn, cũng không tổ chức lớn, chỉ mời một số gia đình thỉnh thoảng gặp mặt, quen biết.

Chu Tu Lâm đến không sớm cũng không muộn, được chủ nhân buổi tiệc tiếp đón, dâng quà tặng, chủ và khách đều vui vẻ. Đạo diễn Tấn và Lương Nguyệt nói chuyện với anh vài câu, lại vội vàng đi chiêu đãi người khác.

“Tu Lâm, Trọng Bắc và Thù Ngôn ở bên kia, các người tuổi trẻ cứ tự nhiên.”

Chu Tu Lâm gật đầu.

Tấn Thù Ngôn mặc một bộ lễ phục màu đen, tóc dài xõa hai bên, khí chất tao nhã, cực kỳ giống Lương Nguyệt lúc còn trẻ. Cô sớm nhìn thấy Chu Tu Lâm, một thân tây trang màu đen, dáng người nghiêm nghị, chẳng qua là rụt rè nên không đi qua.

Hiện tại thấy Chu Tu Lâm đi đến phía họ, cô không khỏi cong khóe miệng.

Chu Tu Lâm và Tấn Trọng Bắc bắt tay nhau, lại xoay qua Tấn Thù Ngôn gật đầu một cái.

Chu Tu Lâm: “Chúc mừng <thịnh thế thiên hạ> thuận lời hoàn thành, vất vả rồi.”

Tấn Trọng Bắc: “Chu Tổng khách khí rồi.”

Hai người nhìn nhau cười.

Chu Tu Lâm: “Sang năm tháng ba, cậu có lịch trình nào không?”

Tấn Trọng Bắc: “Thế nào? Lúc đó cậu có kịch bản nào à?”

Chu Tu Lâm: “Điệp Chiến.” Đạo diễn Lý đối với diễn viên và kịch bản có yêu cầu cực kỳ cao, nhìn đi nhìn lại, trước mắt chỉ có Tấn Trọng Bắc thỏa mãn yêu cầu của anh ta.

Tấn Trọng Bắc: “Tôi có chút lo lắng, sáu tháng cuối năm sau tôi có kế hoạch sang Mĩ bổ túc, còn có lồng tiếng cho <thịnh thế thiên hạ>.”

Hai người trò chuyện với nhau thật vui vẻ, Tấn Thù Ngôn không có cơ hội nói vào. “Anh à, anh và anh Chu cũng không thiếu thời gian bàn công việc tại sao bàn lúc này.”

Tấn Trọng Bắc bật cười, nha đầu kia! Rõ ràng Chu Tu Lâm mở miệng trước. Hắn cưng chìu sủng nịch sờ đầu cô, “Thật có lỗi, Tu Lâm, chúng ta đi ăn chút gì đi.” Anh ta đưa tay nhìn đồng hồ, “Trình Ảnh đến ngay thôi, tôi đi ra cửa đón cô ấy.”

Tấn Trọng Bắc vừa đi, nên chỉ còn lại Chu Tu Lâm và Tấn Thù Ngôn.

Tấn Thù Ngôn hơi hơi ngửa đầu, “Anh Chu, sao hôm nay Nhất Nghiên không đến?”

“Em ấy đang ở đoàn làm phim, hai ngày nữa mới có thể trở về.”

“Khó trách gần đây em không liên lạc được với cô ấy. Hiện tại Nhất Nghiên rất cố gắng.”

Chu Tu lâm hơi cười, “Đã quên chúc mừng em, giải thưởng về nhiếp ảnh gia mới.”

Tấn Thù Ngôn ngượng ngùng. “Đó không tính là gì, em còn phải cố gắng thêm.”

Chu Tu Lâm xem qua tác phẩm của Tấn Thù Ngôn, quả thật Tấn Thù Ngôn chụp ảnh không tệ, không có thông qua hậu kỳ chỉnh sửa, đích thực dựa vào thủ pháp tả thực mà nổi bật. Qua một thời gian nữa, cô sẽ ngày càng phát triển.

Trong đại sảnh người đến người đi, cũng có người thấy Chu Tu Lâm và Tấn Thù Ngôn, trong mắt mọi người là một đôi kim đồng ngọc nữ.

Xa xa đạo diễn Tấn và Lương Nguyệt đang nói chuyện với đạo diễn Triệu, đạo diễn Triệu cười trêu ghẹo, “Chu tổng và Thù Ngôn thật là trời đất tạo nên một đôi.”

Đạo diễn Tấn liên tục xua tay, “Bây giờ bọn chúng chỉ là bằng hữu thôi.”

Đạo diễn Triệu, “Tôi xem, cách người yêu không xa. Chu tổng, luôn giữ mình trong sạch, không tệ không tệ.”

Lương Nguyệt cười nhẹ, dịu dàng, “Ngôn Ngôn vẫn còn đi học, việc này còn sớm lắm.”

Đạo diễn Triệu lắc đầu, “Bây giờ sinh viên cũng có thể kết hôn, Cô nên thay đổi tư tưởng thôi. Chúng ta ngăn chúng kết hôn trễ, đó là không có biện pháp.”

Đạo diễn Tấn có vài phần bắc đắc dĩ, “Này lại châm chọc tôi, Trọng Bắc cũng đã 29 rồi.”

Lương Nguyệt nhìn ông, “Ông cũng đừng gấp, Trọng Bắc nó tự có chủ ý của mình.”

Đạo diễn Tấn gật đầu, “Tốt lắm, không nói đến bọn nó nữa.”

Một giờ sau, Chu Tu Lâm phải rời đi.

Trình Ảnh cười nhẹ với nhìn anh, “Chu tổng, tôi nghe Mạc tổng lén lút châm chọc anh nhiều lần, nếu chúng tôi không hiểu anh, thực sự nghĩ anh là người đàn ông đã có vợ.”

Chu Tu Lâm cười nhẹ, “Tôi đi trước, ngày khác có cơ hội lại tụ họp.”

Trình Ảnh chậc lười.

Tấn Thù Ngôn ngẩn ngơ nhìn bóng lưng của Chu Tu Lâm.

Trình Ảnh làm sao không hiểu tâm ý của cô gái nhỏ, vỗ vỗ vai của cô, “Còn nhiều thời gian mà.”

Sắc mặt Tấn Thù Ngôn phút chốc liền đỏ, “Chị Ảnh, Chị đang nói cài gì.”

Trình Ảnh biết cô gái nhỏ da mặt mỏng, chuyển đề tài, “Thù Ngôn, khi nào em có thời gian, giúp chị chụp một bộ ảnh.”

“Có thể ạ, qua tết nguyên tiêu trường của em khai giảng, dựa vào thời gian của chị thôi.”

“Là học sinh thật sự hạnh phúc mà. Theo dự đoán phải đợi đến khi về hưu chị mới có ngày nghỉ.”

Tấn Thù Ngôn: “Ai như các người đều liều mạng như vậy.”

Trình Ảnh: “Không liều mạng thì làm sao bây giờ? Một thời gian ngắn không xuất hiện, sẽ bị quên đi.”

Tấn Thù Ngôn: “Trước kia mẹ cũng như vậy, ngay từ đầu đã không dễ dàng.”

Trình Ảnh: “Nhưng mà cô Lương gặp được ba em.”

Tấn Thù Ngôn: “Cho nên, chị Ảnh chị phải cố lên, đến lúc đó cho em làm phù dâu.”

Trình Ảnh cảm thán, “Chị chỉ sợ em kết hôn rồi, chị còn không có bạn trai.”

Tấn Thù Ngôn: “Thực ra anh của em cũng không tệ.”

Trình Ảnh: “Thật xấu xa, biết lấy chị ra nói giỡn.”

Tấn Thù Ngôn đột nhiên nhớ ra cái gì đó, “Chị Ảnh, chị biết trợ lý của anh Chu sao?”

Trình Ảnh: “Mạn Kì? Hay là Tina?”

Tấn Thù Ngôn: “Không phải, là một người khác.”

Trình Ảnh suy nghĩ, “Khương Hiểu?”

Tấn Thù Ngôn: “Em không biết tên cô ấy là gì, nhưng mà quan hệ của cô ấy và anh Chu dường như không tệ. Lần đó Quốc khánh, Chúng em gặp nhau ở Cửu Vân Sơn, anh Chu ở cùng cô ấy.”

Trình Ảnh: “Khương Hiểu đã ra nước ngoài bồi dưỡng, một thời gian không có tin tức. Cô gái nhỏ rất tiến bộ, một lòng muốn làm người đại diện.”

Tấn Thù Ngôn: “Cô ấy và anh Chu không có quan hệ gì sao?”

Trình Ảnh bị hỏi ngược lại, cô cẩn thận suy nghĩ, “Chị cũng không rõ. Thù Ngôn, nếu em thích Chu tổng, hãy thổ lộ với anh ấy.”

Tấn Thù Ngôn: “Nếu anh ấy không thích em thì làm sao?”

Trình Ảnh: “Nhưng tốt hơn so với hiện tại.”

Tấn Thù Ngôn thoáng cười, “Chờ sang năm sinh nhật của em, em sẽ thổ lộ với anh ấy.”

Trong lòng Trình Ảnh khẽ thở dài, trong lời nói của Thù Ngôn có điểm khiến cô suy nghĩ. Trong buổi chụp ảnh <thịnh thế thiên hạ> Tưởng Cần xuất hiện đột ngột.

Là vì Khương Hiểu?

Nhưng lại không giống, rốt cuộc là cái gì? Cô cảm thấy mơ hồ.

Chu Tu Lâm đi được nữa đường, thì nhận được điện thoại của Khương Hiểu. Nhìn trên mành hình hiện tên của cô, anh có vài phần ngạc nhiên.

“Làm sao vậy?”

“Khi nào anh trở về?”

“Đang trên đường về, đoán chừng nửa giờ sẽ đến nhà.”

“À, tuyết rơi. Vậy anh chú ý an toàn.” Khương Hiểu vội vàng nói xong, cúp điện thoại.

Dì Kiều ngồi bên cạnh cười, “Các người đều đã làm cha mẹ đứa nhỏ, sao lại giống như tình nhân nhỏ vừa mới yêu đương như vậy.”

Trong lòng Khương Hiểu oán thầm, ai làm cho bọn họ lên xe trước mua vé sau.

Chu Tu Lâm hạ kính xe xuống, bông tuyết theo gió bay vào trong xe, rơi vào lòng bàn tay anh, tan trong nháy mắt.

Tuyết rơi, là mùa đông đầu tiên bọn họ bên nhau, trận tuyết rơi đầu tiên.

Thành phố được tô điểm bởi những ngọn đèn. Trên đường người bán khoai lang đang thu dọn hàng.

Chu Tu Lâm nói, “Ngừng một chút.”

Lái xe dừng xe bên vệ đường.

Chu Tu Lâm ở trên xe mua một túi khoai lang.

Bông tuyết rơi từng bông từng bông trên vai anh, anh nói, “Cho tôi một túi.”

“Được. Mua cho bạn gái à, tôi cho cậu một củ vừa ngọt vừa thơm.”

Chu Tu Lâm nhận lấy, trầm giọng nói, “Là bà xã của tôi thích ăn.”

Lúc Chu Tu Lâm về đến nhà, Khương Hiểu đang tập duỗi chân. Bác sĩ nói ngày thường nên vận động một chút, trợ giúp cho dễ sinh. Khương Hiểu tiếp thu ý kiến, còn cực kì để tâm.

Khương Hiểu thấy anh, thoáng cười, “Sinh nhật Tấn Đạo tiên sinh vui không?”

“Cứ như vậy.”

“Vậy có phải rất nhiều người đi hay không?”

“Chỉ một ít gia đình mà họ có giao tình thôi.”

“Tấn Đạo và cô Lương thực yêu nhau.” Lần trước sinh nhật Lương Nguyệt, Tấn Đạo bên cạnh cô ấy. Lúc này đây, sinh nhật Tấn Đạo, Lương Nguyệt vì ông mà làm một buổi tiệc nhỏ. Còn có sinh nhật Tấn Thù Ngôn, lúc ấy Tấn Trọng Bắc đã nhờ bạn bè phác hình, làm một cái bánh ngọt có hình Sailor Moon cho cô.

So với cô, Khương Hiểu không phải là một người vợ tốt, năm nay sinh nhật Chu Tu Lâm, bọn họ ăn một bữa cơm đơn giản. Mà cô cũng chỉ mua cà vạt làm quà sinh nhật, cái cà vạt kia anh đã có nhiều cái như vậy.

Khương Hiểu giật mình, lập tức cười, “Về sau sinh nhật Tiểu Đậu Nha, hàng năm chúng ta đều tổ chức cho con nha.” Câu nói lại khó có được vài phần nuông chiều.

Đột nhiên Chu Tu Lâm phát hiện ánh mắt của cô hơi hơi phiếm hồng, một bộ dáng tâm sự nặng nề, có lẽ từ nhỏ cô thiếu hụt tình cảm gia đình, cho nên càng thêm khát vọng. “Được, trước tiên chúng ta đợi cho Tiểu Đậu Nha đầy tháng. Trước tiên không vội ăn bánh sinh nhật của Tiểu Đậu Nha. Bà Chu, đêm nay anh mời em ăn khoai lang nướng.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương