Hễ là một người bình thường thì ai cũng có những lúc để tâm tới những chuyện vụn vặt, hơn nữa những chuyện này thường khiến những người xung quanh cảm thấy khó hiểu và vô nghĩa.

Tôi cảm thấy bạn Tần Khoa của chúng ta về vấn đề Tiểu Quyển chính là chui vào sừng trâu, hơn nữa lại vô cùng bảo thủ.

Nhưng mà tôi lại không thể như Đường Tam Tạng, phe phẩy cây quạt hương bồ ngồi chờ Tôn Hầu Tử tự tỉnh ngộ, tôi nhịn không được nữa nha.

Được rồi, tôi thừa nhận mình là người không hề có chí khí. Những ngày không có hắn, không có tin nhắn, điện thoại của hắn đặc biệt khổ sở, tôi thậm chí còn cảm thấy ngay cả mặt trời cũng có nỗi buồn không nói nên lời.

Hắn ăn chắc tôi rồi, mà tôi thì không có biện pháp nào với hắn.

Có đôi khi nghĩ nghĩ một hồi tôi sẽ cảm thấy vô cùng tức giận, hận tới mức nghiến răng nghiến lợi, Tần Khoa đồ khốn nạn! Cũng đủ tuyệt tình! Nói không gặp thì không gặp! Tốt! Đủ đàn ông! Đủ quyết đoán!

“Bí quá hóa liều” là bản năng của tất cả những người từng rơi vào đường cùng.

Khi tôi đi được vài lần vòng tuần hoàn nhớ hắn – giận hắn – mắn hắn – lại muốn hắn thì tôi cảm thấy đã tới lúc sử dụng mưu kế.

Tôi không am hiểu lĩnh vực nào, ngoại trừ ngủ và giả vờ đáng thương.

Tôi mua kem bỏ lên trên đầu, để rốn trước quạt điện thổi gió, tắm không dùng nước nóng, kết quả thân thể vô cùng tốt không hề có bệnh tật gì.

Sau đó gấp quá chịu không nổi nữa, tìm một đứa con gái đang bị cảm trong lớp nói chuyện.

Tôi nói, cậu bỏ khẩu trang xuống, tụi mình nói chuyện đi.

Mặt dù mặt cô ta phần lớn bị khẩu trang che khuất, nhưng chỉ riêng phần mắt bị lộ ra cũng đủ nói lên cô ta đã dọa mất hồn.

Cô ta nghiêng đầu nói, cậu điên rồi, tôi bị cảm nặng đó!

Giọng mũi đậm đặc vô cùng êm tai.

Tôi chỉnh chỉnh đầu cô ta lại, kéo khẩu trang xuống rồi dí sát người vào người cô ta nói, ôi, bọn mình tâm sự đi.

Cô ta không biết động cơ của tôi, hành vi của tôi trong mắt cô ta có lẽ là vừa kỳ quái vừa quỷ dị.

Vì vậy cô ta lấy cớ có việc bỏ chạy, hơn nữa cho tới bây giờ vẫn không cho tôi cơ hội tiếp xúc cô ta.

Tôi vẫn vô cùng khỏe mạnh. Nói chứ nếu tôi biết tố chất cơ thể mình tốt như vậy thì tôi đã đi thi làm nhà du hành vũ trụ rồi, biết đâu được người cùng Dương Lợi Vĩ xuống phi thuyền chính là tôi không chừng.

Trong lúc này, Tiểu Quyển có gọi điện thoại cho tôi vài lần, tôi đều nói không có chuyện gì. Cậu ấy cũng từng hẹn tôi ra ngoài giải sầu nhưng tôi không dám đi.

Không phải sợ bị Tần Khoa bắt gặp, mà là sợ nhìn thấy mái tóc của Tiểu Quyển thì sẽ nhịn không được nói với cậu ấy, Tần Khoa cảm thấy bọn mình không thích hợp gặp nhau nữa, từ nay về sau cậu đi đường cậu, mình đi đường mình, cúi đầu không thấy ngẩng đầu cũng không cần gặp, có thấy cũng coi như không phát hiện!

Hôm đó, Tiểu Quyển gọi điện thoại nói, vài ngày nữa mình phải đi về, bọn mình gặp nhau một lần đi, coi như tiễn mình.

Hôm gặp nhau, thời tiết không tốt lắm, trời âm u.

Tôi ngửa đầu nói với ông trời, tôi đi gặp cậu ấy mà ông cũng mặt nặng mày nhẹ cho tôi xem à. Có bản lĩnh thì ông trút xuống vài giọt mưa đi, trút đi! Trút đi!

Điền Lan kéo tôi ra xa cửa sổ, nói, Văn Văn đáng thương, tại sao Tần Khoa lại kích thích cậu thành như vậy chứ.

Tôi ô cũng không thèm mang, trực tiếp tới tiệm cà phê gặp Tiểu Quyển.

Tiểu Quyển nói, trông cậu có vẻ không có tinh thần lắm.

Tôi cười cười.

Tiểu Quyển cũng cười, cậu ấy nói, cậu đừng cười nữa, trông toàn thấy nhe răng trợn mắt thôi.

Tôi thu lại vẻ mặt, phờ phạc ỉu xìu ngồi nghịch khăn giấy.

Tiểu Quyển nói, thật ra, mình biết mình chính là nguyên nhân khiến cậu và Tần Khoa mâu thuẫn.

Tôi nhìn hắn, hắn nói, vì mình đúng không.

Tôi vội vàng nói, không đúng không đúng, cậu đừng để ý, mình cũng không biết anh ấy nghĩ gì nữa, đầu óc cấu tạo kiểu gì không biết, toàn suy nghĩ mấy thứ vớ vẩn.

Tiểu Quyển cười cười, để mình kể cho cậu một câu chuyện.

Tôi hơi run run, vừa nghe lời mở đầu này, tôi liền hơi hơi có dự cảm có điềm xấu, nhưng tôi vẫn khách sáo nói, ha ha, vậy cậu kể đi.

Tiểu Quyển hơi nghiêng đầu sang phải, mí mắt cụp xuống nhìn ngoài cửa sổ, giống như đang chìm vào một đoạn ký ức nào đó vậy.

Hắn chậm rãi nói, vậy mình bắt đầu kể đây. X và Y…

Tôi ngắt lời hắn, chờ chút, đổi chữ cái nào hay dùng lúc kể chuyện đi, mình sợ số học, cậu vừa nói XY mình liền lạnh run.

Tiểu Quyển quay đầu nhìn tôi một cái thật trịnh trọng, ánh mắt kia vô cùng quen thuộc, là ánh mắt mà Tần Khoa hay dùng để nhìn tôi.

Đừng nghĩ nhiều, nó không liên quan chút nào tới tình yêu cả.

Lần đó vì đề phòng Tần Khoa ăn vụng quả táo của tôi, tôi dùng lưỡi liếm trái táo một vòng lại nhìn hắn cười ngây ngô thì hắn liền dùng ánh mắt đó để nhìn tôi.

Tôi ngồi ngay ngắn lại, không nói gì nữa, Tiểu Quyển bắt đầu câu chuyện của cậu ấy.

A và B là bạn quen biết nhiều năm.

Lúc A mới bắt đầu tiếp xúc với B, A không có nhận xét gì, chỉ thấy B là một cô gái kì quái, tư tưởng kì quái hành vi lại càng kì quái.

A cảm thấy rất mới mẻ, bắt đầu vụng trộm quan sát B.

Cứ như vậy từng ngày từng ngày trôi qua, A chậm rãi phát hiện B có rất nhiều sở thích nho nhỏ.

Ví dụ như, trước khi đi thi A sẽ mang theo một trái trứng luộc, vẽ một ký hiệu bùa mà cô tự nghĩ ra trên vỏ trứng để cầu kết quả thi tốt. Lúc làm nháp rõ ràng có rất nhiều giấy nháp nhưng lại thích dùng nhiều màu bút khác nhau viết đè hết lớp này tới lớp khác trên một tờ nháp duy nhất. Vào mùa đông thì thích mang một lúc ba đôi bao tay, nói là như vậy thì có thể “Tuyệt đối giữ ấm”.

Nghe tới đó, tim tôi đều co lại, đây không phải tôi sao?

Tiểu Quyển cúi đầu nhìn tách cà phê của cậu ấy tiếp tục nói, làm sao lại có người như vậy cơ chứ? A không nghĩ ra, việc cậu càng không nghĩ ra là, cậu lại cảm thấy B như vậy cũng rất đáng yêu.

A ghi lại những gì mình quan sát được, xem đấy là bí mật riêng của cậu, bí mật chỉ có mình cậu biết, cũng vì ý nghĩ đó mà cảm thấy vô cùng sung sướng.

Lúc này A mới nhận ra, thì ra cậu đã thích B.

Cứ như vậy mãi cho tới khi tốt nghiệp, A và B đều thi đậu trường khá tốt.

A suy nghĩ xem không biết đây có phải lúc để thổ lộ với B không. Về vấn đề này, A lo lắng rất nhiều.

Nếu cô ấy không thích mình thì làm sao bây giờ? Nếu thổ lộ bị cự tuyệt thì làm sao bây giờ?

Trên mọi phương diện A đều rất thuận lợi, lòng tự trọng cũng rất lớn, vì sợ bị cự tuyệt nên suy nghĩ về vấn đề này rất lâu, chuyện thổ lộ cũng bị trì hoãn.

Lúc này bạn thân của B là C nói với A rằng B thích một cậu con trai khác trong lớp, còn hỏi A có thể làm bạn gái của A không.

A nghe xong cảm thấy bị tổn thương, có chút hoang mang.

Nếu B thích người khác thì cậu còn cần đi thổ lộ sao?

Con người mỗi khi mất đi thứ gì đó đều sẽ kiếm cớ cho bản thân để lấp đầy sự mất mát đó.

A nghĩ, bây giờ mình thích B chưa chắc gì là chân chính thích, hoặc có lẽ là một loại thích có thể thay thế được, có lẽ cô gái trước mặt cậu cũng có thể khiến cậu có cảm giác động lòng này.

Cái “Có lẽ” như vậy, do dự như vậy, khiến A từ bỏ ý định thổ lộ với B, tiếp nhận C.

Câu chuyện cũng chưa kết thúc tại đó.

Sau đó, vô tình A biết được người năm đó B thích không phải ai khác mà là chính cậu.

A rất tức giận, giận C, càng giận bản thân.

Cậu phát hiện đáy lòng mình vẫn thích B, không hề vì những năm nay mà thay đổi.

A không hỏi gì cũng không nói cho C lí do gì liền chia tay.

Sau khi về quê, A biết B vẫn cô đơn một mình.

A bắt đầu tiếp cận B với tư cách bạn bè.

Nhưng cậu không dám thổ lộ vì sự lùi bước và lựa chọn năm đó có vẻ ti tiện, như vậy cậu có còn tư cách không?

Nhoáng lên một cái lại là hai năm, trong hai năm đó quan hệ giữa A và B gần lại rất nhiều.

Ngay tại khi A cảm thấy thời cơ thành thục, suy nghĩ tới việc thổ lộ thì lại nghe được tin B yêu đương.

Cuộc sống đều có nhân quả tuần hoàn, lúc trước cậu từ bỏ cơ hội đó, mà bây giờ cơ hội đó lại bỏ rơi cậu.

Nhưng lần này A không muốn như vậy liền từ bỏ, mỗi người chỉ sống một lần, cậu không muốn lại từ bỏ.



Ai, vậy nên tôi mới ghét nhất là nghe kể chuyện.

Tờ khăn giấy trong nay bị tôi vò rách bươm, lộn xộn như câu chuyện Tiểu Quyển kể cho tôi nghe vậy.

Hay thật, hai năm trước tốn nhiều tiền mua xổ số tới hôm nay mới nói cho tôi biết mình trúng năm trăm vạn, nhưng đã quá hạn rồi.

Những gì Tiểu Quyển kể khiến tôi giật mình, tiếc nuối lại mừng thầm, nhưng chỉ không có ý muốn đáp lại.

Tôi nói với Tiểu Quyển, à ừm, Lí Minh Vũ, thật xin lỗi.

Qua hồi lâu, khi tim tôi treo tới tận cổ họng thì Tiểu Quyển thở dài nói, cậu cũng quá trực tiếp.

Hắn hỏi, một chút cơ hội cũng không có sao?

Tôi cúi đầu nói, thật xin lỗi.

Tiểu Quyển cười cười, nói, ai, cậu đừng áy náy. Mình cũng nghĩ tới việc bị từ chối rồi, nhưng luôn muốn thử một lần mới cam tâm, không ngờ thái độ của cậu cũng quá quyết đoán.

Tôi vội vàng nói, Lí Minh Vũ cậu tốt như vậy nên chắc chắn sau này sẽ tìm được một người thật tốt. Mình lại không được, mình là người cộc cằn, nếu cậu ở cạnh mình thì cậu sớm muộn gì cũng sẽ ngoại tình.

Tiểu Quyển cười lắc đầu nói, kiểu an ủi của cậu đúng là mới mẻ.

Tôi nói, không phải an ủi cậu, mình nói thật lòng mà.

Tiểu Quyển ngửa đầu, giọng tiếc nuối nói, làm uổng phí mình duyệt đi duyệt lại mấy lần trong đầu, cật lực xây dựng câu chuyện này trong một bầu không khí ưu thương đẹp đẽ, mình còn nghĩ cô gái nào nghe cũng sẽ cảm động, chẳng lẽ cậu không có chút cảm xúc nào sao.

Tôi gãi gãi đầu nói, từ hồi học Đại Học mình không đọc sách nữa, có đọc thì chỉ đọc Tạp chí Văn Nghệ thôi, ngữ cảm đã mất từ lâu.

Tiểu Quyển cười, tôi cũng ngượng ngùng cười.

Gió ngoài đường thổi khiến cửa sổ kêu lách cách, trời sắp mưa, tốt hơn hết là mình đưa cậu về sớm.

Tôi gật đầu đồng ý.

Trên đường đi Tiểu Quyển hỏi, nếu không có Tần Khoa, cậu có chọn mình không?

Tôi nói, trăm phần trăm.

Tiểu Quyển cười, có những lời này của cậu thì không uổng phí công lao mình tới đây một chuyến.

Một lát sau, Tiểu Quyển còn nói, về Tần Khoa, không phải mình chia rẽ các cậu, Tần Khoa tốt thì tốt, nhưng mình cảm thấy cậu ta khá nham hiểm, cậu ở bên cậu ta chỉ sợ sẽ luôn chịu thiệt.

Miệng tôi nói sao vậy được nhưng trong lòng lại nghĩ chứ còn gì nữa, mình bị lỗ to rồi.

Tôi hỏi, cậu phải về thì về đi, chừng nào đi thì nói mình, mình tiễn cậu.

Tiểu Quyển nói, đại khái trong mấy ngày này thôi, thời gian cụ thể mình sẽ nói cho cậu sau.

Tới ký túc xá, tôi muốn Tiểu Quyển chờ tôi một lát, đi lên lấy ô đưa cho cậu ấy.

Tiễn Tiểu Quyển đi rồi quay lại phòng ngủ, tôi nghĩ lại, duyên phận đúng là thứ gì đó thật kì diệu.

Tôi từng thích Tiểu Quyển, mà cậu ấy không biết, cậu ấy từng thích tôi, tôi cũng không biết.

Bây giờ, khi chúng tôi đều biết, thì đã là cục diện này.

Quả nhiên thứ duyên phận sợ nhất chính là bỏ lỡ, một sai lầm nhất thời sẽ tạo thành sự mất mát cả đời.

Tôi nhìn gương nói với người bên trong, mặc dù mày không đẹp lắm, nhưng vẫn được hoan nghênh như vậy, đúng là tai họa.

Chuyện của Tiểu Quyển được giải quyết, còn lại chính là Tần Khoa khó giải quyết.

Bây giờ không thể trực tiếp ra tay từ chuyện của Tiểu Quyển, vì tôi đuối lý, nếu như bị hắn nắm nhược điểm này thì sau này không còn đường sống gì nữa.

Tốt nhất vẫn là đường vòng cứu quốc đi.

Thừa dịp trời đang mưa to, tôi liền tận tình chạy rong dưới mưa.

Sau khi tắm mưa, lên lầu bật quạt tới số lớn nhất, bị cơn gió này thổi rồi, tôi cũng không tin còn không thể bị cảm.

Đợi tới khi bọn Điền Lan trở về thì tôi đã bị hong khô.

Có chí thì nên.

Thượng Đế thấy tôi thành tâm như vậy, rốt cục thưởng cho tôi bị cảm.

Tôi vốn muốn cảm mạo một chút, ho khan một chút, hắt xì một chút, chảy nước mũi một chút, hôm sau tranh thủ sự đồng tình của Tần Khoa liền ok.

Nhưng tôi không ngờ rằng ông Jesus chơi rất high, thưởng luôn cho tôi vì mấy lần cố gắng trước luôn.

Vì vậy tôi phát sốt.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương