Xin Chào, Chàng Trai Của Tôi
-
Chương 2
“Bạn ơi, cho mình trả lại vé.”
Anh chàng kia ngẩng đầu, nói, cậu đùa à.
Cơn tức của tôi cứ như vậy liền nổi lên.
Tôi đập đập vé ngay trước ô bán vé, bạn ơi, trả tiền lại cho tôi!
Hắn ta dừng lại một chút, dùng giọng điệu như cũ nói, cậu đùa à.
Tôi nhìn hắn ta, hắn ta cũng nhìn tôi.
Mặt hắn ta không thể hiện gì nhưng ánh mắt và giọng điệu của hắn ta khiến tôi cảm thấy mình là người cố ý tới gây sự để moi tiền vậy.
Tôi rất tức, giọng to hơn rất nhiều, tôi nói, các cậu phục vụ kiểu gì vậy? Trong đó ánh sáng, hiệu ứng không tốt, sàn lại nhỏ, bây giờ lại không cho trả vé à?
Hắn ta đưa ra một quyển sổ nhỏ, lạnh nhạt nói, điều thứ mười trong đây, vé nào đã quá hạn thì không thể trả lại. Vé này của cậu hạn chót là bảy giờ tối nay.
Hắn ta lại chỉ vào đồng hồ treo trên tường nói, đã quá hạn.
Tôi thừa nhận lúc đó cảm xúc của tôi không ổn định cho lắm, tư tưởng có chút cực đoan. Ngay lúc đó tôi cảm thấy điều gì cũng không thuận lợi, toàn thế giới đều làm khó tôi, người trước mặt tôi đang đối nghịch với tôi.
Tôi lớn tiếng nói, quá hạn gì mà quá hạn, chỗ các cậu ánh sáng không tốt, hiệu ứng không tốt, sàn hẹp!
Tôi cứ lặp đi lặp lại lý do vớ vẩn đó, chất lượng phục vụ đã không tốt rồi, bây giờ còn không được trả vé à?
Cuối cùng, tôi tức giận tới mức chịu không được, ngực thở phập phồng, nhưng hắn ta lại vô cùng bình tĩnh thoải mái, tôi càng tức hơn, tôi muốn khiếu nại cậu! Tôi muốn khiếu nại cậu với Trung tâm!
Hắn ta lườm tôi một cái, nói, tôi là Tần Khoa ở Học viện Sinh Vật. Sổ khiếu nại ở bên kia, quản lý sẽ có mặt ở đây vào thứ ba, thứ năm, thứ sáu.
Sau đó lại cúi đầu xuống không biết làm gì, một bộ dạng “Mời cậu tự nhiên”.
Tôi không giỏi lý luận cãi nhau cho lắm. Đứng bất động trước ô bán vé, không biết nên làm gì bây giờ.
Tôi nghĩ, dù gì đi nữa thì tôi cũng phải lấy lại mặt mũi đúng không.
Vì vậy lại lấy ra năm đồng, tôi muốn mua vé hôm sau.
Hắn ta giương mắt, trông có vẻ rất kinh ngạc, nhưng vẫn đưa vé cho tôi.
Tôi nhe răng ra cười với hắn ta, giơ tay lên xé chiếc vé đó, còn vô cùng hùng dũng vung lên trước ô bán vé, sau đó hất mặt lên đi ra ngoài.
Giây phút đó, tôi nhất thời có sự sung sướng như nông dân được xoay người làm địa chủ vậy.
Một tháng sau khi khai giảng có thể nói là không có thu hoạch gì, chớp mắt liền tới kỳ nghỉ lễ mùng một tháng mười.
Nằm nhà nửa ngày liền nhận được điện thoại của lớp trưởng năm cấp 3, nói là sắp tổ chức họp lớp.
Lại nói tiếp lớp cấp 3 của tôi thật đúng là một lớp “lực ngưng tụ tràn đầy”, từ hồi tốt nghiệp tới bây giờ đều kiên trì một năm họp lớp hai lần.
Năm nay khá đặc thù, xem như lần họp đầu tiên sau khi tốt nghiệp Đại Học, tụ họp cũng khá đông đủ.
Vừa vào phòng thuê riêng liền nghe mùi bia đập vào mặt. Ngay cửa đứng hai đứa con trai đang cởi trần so găng. Ừm, đây cũng coi như là ao rượu rừng thịt đi.
Ngồi xuống khu dành cho nữ, đầu tiên là bị nhéo má, sau đó liền bị hỏi “Chắc chắn là chưa có người yêu đúng không?”
Tôi xấu hổ.
Lại chợt nghe thấy một giọng nói xinh đẹp gọi tên tôi, không cần nhìn tôi cũng biết là ai.
Nhan Nhất Nhất, giọng nói xinh đẹp, người cũng xinh đẹp, dịu dàng lại thông minh.
Người tốt như vậy từng là bạn thân nhất của tôi.
Nhưng, sau khi kì thi Đại Học kết thúc, sau khi tôi nói cho cô ta tôi thích người đó, tôi lại nghe thấy tin cô ta và người đó thành một đôi.
Đại khái ở thời cấp 3 ai cũng sẽ thích một người như vậy, hoặc là lớp trưởng, hoặc là đại diện cho cả khối, hoặc là một người học tập đứng đầu tư chất lại nổi trội. Tóm lại, trong mắt mỗi người, người đó hoàn mĩ như vậy, cho dù có khuyết điểm thì khuyết điểm đó cũng có vẻ đáng yêu.
Tình yêu mới nảy mầm của thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi, sẵn sàng gửi gắm tất cả sự hâm mộ, sùng bái, tình yêu say đắm của bản thân lên người đó. Nhưng lại còn mắc cỡ, không cho người đó biết, liền biến thành yêu thầm.
Tiểu Quyển chính là hoàng từ trong lòng tôi thời cấp 3.
Vì vậy khi Nhan Nhất Nhất nói cho tôi chuyện của cô ta và Tiểu Quyển tôi liền mất ngủ một đêm.
Thật ra, tôi không có tư cách gì để trách móc. Dù gì tôi cũng là người yêu thầm, người ta mới là ngươi tình ta nguyện.
Sau đó cô ta hỏi, cậu có trách mình không.
Tôi cười nói, không đâu.
Tôi lại còn vô cùng dối trá nữa, làm sao không trách được, cho dù tôi và cô ta có thân thiết tới mức nào, người đó và cô ta yêu nhau như thế nào đi chăng nữa thì trong lòng tôi vẫn oán trách.
Trên thực tế, tôi thật sự rất oán trách, làm cũng rất quyết đoán. Sau khi học Đại Học, cô ta gửi tin nhắn, gọi điện thoại, tôi đều trả lời qua loa cho xong, rõ ràng lạnh nhạt đi rất nhiều.
Cho dù hai năm sau hai người chia tay, tôi cũng vẫn rất lạnh nhạt như cũ.
Ăn cơm xong, tôi là “đứa con gái duy nhất chưa yêu đương lần nào” trong lớp, bị chọc quê mấy lần.
Có một tên cười tới mức có hạt bắp vọt ra từ lỗ mũi, tạo ra một tràng cười khác. Đúng là báo ứng.
Về nhà lên mạng, trong lòng cảm thấy rất khó chịu, vào Sina, Sohu, QQ và mấy trang xem đường tình duyên. Bấm vài quẻ, chọn quẻ tốt nhất, đại khái nói là hoa đào sắp nở, chuyện tốt tới gần.
Hài lòng tắt máy tính, chuẩn bị tắm rửa đi ngủ thì nhận được một tin nhắn, là Tiểu Quyển.
Hai năm gần đây bình thường chúng tôi cũng hay nhắn tin liên lạc.
Hắn nói; không sợ bọn nó cười, thứ tốt nhất luôn được giữ lại cuối cùng.
Tôi trả lời; mình không thèm sợ, Jesus nói chuyện tốt của mình sắp tới rồi.
Mấy ngày lễ sống rất dễ chịu lại rất bừa bãi.
Đột nhiên tỉnh lại phát hiện, à, đây là ngày cuối cùng.
Sau khi quay lại trường, mỗi ngày cứ trôi đi như bình thường.
Tuy nhiên tôi không đi Trung tâm sinh hoạt nữa, tôi sợ phiền.
Sau đó có kì thi giành cúp cờ tướng gì gì đó, bạn cùng phòng xúi tôi tham gia.
Tôi nói trình độ của tao đối phó bọn mày còn được, đi ra đấu với người ta chỉ có nước xách dép.
Nó nói, sợ gì, đâu có tốn tiền đăng ký đâu, ba người đứng đầu còn có phần thưởng nữa đó.
Tôi nghĩ, cũng đúng, vì vậy liền đi đăng kí.
Tôi vốn ôm suy nghĩ sẽ bị loại ngay từ vòng đầu đi thi. Nhưng, khi người ta gặp thời thì có ngăn cũng ngăn không kịp nha.
Vòng một đối thủ là một cô gái, có lẽ mới biết quy tắc “Mã đi nhật, Tượng đi điền”(*) đã vội đi thi, tôi thắng áp đảo.
Đối thủ thứ hai là một anh chàng đeo kính, đánh được nửa ván tôi vốn ở thế dưới, kết quả một cuộc điện thoại liền khiến anh ta bỏ chạy. Tôi tự động vào vòng sau.
Tình trường thất ý, quả nhiên những trường khác phải đắc ý.
Tôi hăng hái chuẩn bị thi vòng ba, chỉ cần qua được vòng ba thì ít nhất cũng được một chiếc khăn mặt.
Ngày thi đấu, tôi cố ý mang theo một chiếc quạt giấy nhỏ, pha một tách “Trà Đa Đa” vào nơi thi đấu.
Có một từ gọi là gì nhỉ? Oan gia ngõ hẹp! Há há, từ này được tạo ra không phải để chơi không.
Tôi ngồi trên chiếc ghế gỗ nhỏ, đặt tách trà xuống. Vị trọng tài sinh viên đứng cạnh chuẩn bị giới thiệu đối thủ, tôi khoát tay nhìn về phía đối diện, “Không cần không cần, tôi biết cậu ta. Tần Khoa Học viện Sinh Vật đúng không.”
Người đối diện cũng nhận ra tôi, gật gật đầu hỏi, vậy cậu tên gì?
Tôi nói, Giang Văn.
Trọng tài sinh viên nói vài quy tắc liền bắt đầu trận đấu.
Truy ngược mọi bi kịch đều có một nguồn bắt đầu của nó.
Sự thất bại của ván cờ này bắt đầu từ một nước đi sơ sẩy của tôi, xe bị ăn, sau đó binh bại như núi đổ.
Thật ra ván cờ này thua cũng không có vấn đề gì, dù gì cũng do thực lực của tôi.
Nhưng điều làm tôi tức giận là, người đối diện không giống như để ý tới kẻ sắp chết là tôi đây, mà cứ từ từ chậm rãi giết chết tôi.
Vốn có thể chấm dứt chiến cuộc từ tám trăm năm trước, hắn ta lại cố tình tránh đi chỗ hiểm, chỉ ăn mấy rìa xung quanh.
Tôi bất lực ngồi nhìn quân sĩ cuối cùng bị ăn.
Rốt cuộc, tôi chỉ còn một vị lão tướng.
Tôi ngẩng đầu, người đối diện cười nhạt.
Hắn ta nâng tay gọi trọng tài sinh viên tới, trọng tài ngạc nhiên nói, chưa từng thấy ván cờ nào thua thảm thiết như vậy.
Đây rõ rành rành là sỉ nhục tôi.
Tần Khoa vẫn cười nhạt với tôi, đa tạ.
Tôi cũng cười, không khách sáo.
Tôi nói với chính mình, nhẫn nhịn nhẫn nhịn, còn nhiều thời gian.
Tôi có một ưu điểm, nếu như người đụng chạm mình thì mình đương nhiên phải trả lại.
Kiểu đáng ghét như Tần Khoa như vậy còn dám đụng chạm tôi hai lần, tôi nhất định phải kéo hắn ta chết theo, hóa thành oan hồn cũng phải quấn quýt theo gắn ta.
Buổi tối thứ sáu đầu tiên sau khi thi cờ, tôi chạy tới Trung tâm sinh hoạt, thấy người ngay ô bán vé chính là Tần Khoa.
Tôi nói, một vé xem phim.
Một vé xem phim giá chỉ có hai đồng, tờ tôi đưa ra là tờ 100 đỏ rực.
Hành vi như của tôi có một từ ngữ chuyên nghiệp để miêu tả nó, gọi là “quấy rối”.
Tần Khoa cũng hiểu được, thấy người đến là tôi thì nên tự hiểu rằng mình đang bị quấy rối.
Hắn ta lục lục hộp đựng tiền (đúng là đồ keo kiệt), mặc dù động tác rõ ràng là làm bộ làm tịch, sau đó lắc lắc đầu nói, xin lỗi, không có tiền lẻ.
Thứ tôi muốn chính là “không có tiền lẻ” nha.
Tôi cầm tờ 100 tệ quạt quạt, liếc nhìn hắn ta, ái chà, vậy làm sao bây giờ?
Hắn ta giật vé ra, như vậy đi, tiền tôi đưa trước hộ cậu.
Vậy sao được, tôi nói.
Lại chỉa chỉa quyển sổ hắn ta đặt cạnh ô bán vé, trong đó không phải có nội quy sao? Phải làm theo nội quy chứ.
Tôi lại dùng tờ tiền quạt quạt, hơn nữa, chúng ta đâu có quen biết gì đâu.
À, tôi chỉ đùa một chút thôi mà. Mặc dù nói như vậy, nhưng tôi lại không hề thấy hắn ta cười.
Người đứng sau tôi bắt đầu thúc giục, hắn ta lại liếc tôi một cái, đứng dậy, gọi vọng ra ngoài, Sở Giang, lại đây bán hộ mình một lát.
Một tên con trai hồng hộc chạy tới, đi vào quầy vé.
Hắn ta cầm tờ 100 trong tay tôi, chỉa chỉa băng ghế bên cạnh nói, xin mời qua bên kia ngồi một lát.
Không biết có phải vì trong lòng có chụt chột dạ hay không mà tôi thấy chữ “xin mời” của anh ta đi kèm vô số nhát dao.
Tần Khoa chạy ra ngoài đổi tiền lẻ.
Tôi ngửa đầu ngồi trên băng ghế của Trung tâm sinh hoạt xem Hoàn Châu Cách Cách (phần ba).
Cô bé ở Trung tâm sinh hoạt đúng là chả có tí thưởng thức nào, sao lại xem thứ này?
Tôi không dám ý kiến với cô ta, vì từ ban nãy cô ta liền nhìn chằm chằm vào tôi một cách vô cùng hung dữ.
Tôi không để đắc tội với quá nhiều người tại cùng một nơi, hơn nữa, xét cho cùng thì tôi là kẻ “đuối lý”.
Lúc Tần Khoa trở lại tóc mái dính bệt lên trán, khuôn mặt trắng nhỏ cũng đỏ ửng.
Trên cơ bản tôi là người tốt, hồi học Tiểu học năm nào tôi cũng là học sinh ba tốt.
Vì vậy khi nhìn thấy bộ dạng này của hắn ta tôi vẫn có chút áy náy. Tôi nói thầm trong lòng, chỉ cần hắn đừng chọc tôi, sau này chúng tôi coi như huề hau.
Tần Khoa tự tay giao vé cho tôi, còn cười khanh khách.
Lông mi hắn ta cong cong, khóe miệng cong cong, cười còn hiền lành hơn Phật Di Lặc: “Còn chưa xong đâu.” hắn ta cười lau mồ hôi “Ý tôi là bộ phim, đi nhanh đi, coi chừng không chiếm được chỗ.”
Hắn ta đứng ở đó cười, tôi chỉ cảm thấy bốn chữ to thoáng hiện lên trong đầu.
“Tiếu lí tàng đao”(**) nha ~~
Sau đó, tôi trở thành khách quen của Trung tâm sinh hoạt.
Tôi không lấy tờ 100 để mua vé nữa, dù gì thì cầm một mớ tiền lẻ cũng không tiện cho lắm.
Nhưng mỗi khi tôi tới chỗ hắn ta mua vé, Tần Khoa luôn luôn nghịch một chiếc hộp sắt trước mặt tôi.
Chiếc hộp sắt đó, chiếc hộp sắt mới đầu dùng để đựng bánh trung thu đó, ở trong đựng hơn trăm đồng tiền xu.
Tôi nghĩ, may mà tôi hiền lành, nếu tôi tiếp tục dùng tờ 100 mua vé thì tôi lấy gì đựng 98 cục sắt kia nha.
Mỗi lần Tần Khoa lấy tiền của tôi đều cười vô cùng hiền lành tới mức tiếc hận “Sao không phải là tờ 100?”
Mỗi khi tới lúc này tôi không phát uy là không được.
Tôi nói với em gái, trong trường tao hả, có một cái Trung tâm sinh hoạt, trong Trung tâm sinh hoạt hả, có một quầy bán vé, trong quầy bán vé đó hả, có một tên tên là Tần Khoa. Thằng cha đó hư hỏng vô cùng, chả thích lắc lắc cái hộp sắt nói: gì, sao lần này không phải là tờ 100?
Em gái tôi nghĩ nghĩ nói, chị, thật ra tác giả câu chuyện “Ngày xưa có một ngọn núi, trên ngọn núi có một ngôi miếu” là chị đúng không?
Tôi kéo kéo gối xoay người sang phía khác.
Em gái tôi còn nói, chị, mùa xuân đầu tiên của chị rốt cuộc cũng tới rồi. Chị, như bọn chị thì trong tiểu thuyết ngôn tình gọi là “Vui mừng oan gia”.
Tôi kéo chăn lên che đầu.
Em gái nói, gái già mà còn bày đặt mắc cỡ.
Tôi một cước đạp nó xuống giường, tôi nói ra từ trong chăn “Mày không lo tích chút đức đi thì cuối cùng cũng đi lên con đường của tao thôi.”
Chưa ăn thịt heo thì cũng từng ăn thịt bò, tôi biết trong đầu tôi toàn những thứ này là vì kẻ họ Tần nào đó.
Đúng vậy đúng vậy, tôi có ý nghĩ không an phận với hắn ta!
Tôi cũng không biết tại sao mọi chuyện lại trở nên như vậy, cũng không biết bắt đầu từ khi nào. Tóm lại nó là như vậy đó.
Tôi đang lo lắng không biết làm cách nào để thần phục hắn ta.
Viết thư tình đầy triền miên âu yếm? Tỏ tình nhiệt tình như lửa?
Lúc không có mục tiêu thì ra chiêu lung tung, tới khi có mục tiêu thì lại do dự không làm.
Lỡ may hắn ta từ chối thì sao? Lỡ may hắn ta bị hù chạy thì sao?
Đây là tệ nạn chưa từng yêu đương lần nào, thấp thỏm lo âu, kiềm lư kỹ cùng(***).
Trái tim thiếu nữ lo âu thấp thỏm của tôi nha.
Lũ bạn tôi nói, đối với mấy tên con trai mình vừa ý phải như sói vồ mồi, phải vừa bình tĩnh vừa chính xác lại vừa quyết đoán.
Câu này khiến tôi thú huyết sôi trào, hận không thể chui vào phòng Tần Khoa ngay lập tức.
Ngày hôm sau, tôi khí thế hừng hực ngăn hắn ta lại, nói muốn tới tiệm trà sữa uống gì đó với hắn ta.
Lúc đó, hắn còn cười tủm tỉm hỏi, là hắn mời hay tôi mời.
Tôi nhìn hắn không nói gì, nghĩ rằng, tới lúc đó anh mời hay em mời đều như nhau.
Tới tiệm trà sữa, ngồi xuống, gọi hai ly gì đó.
Hắn ngồi đối diện tôi nở nụ cười thuần khiết nhìn tôi, tôi chỉ có thể nhìn ly đồ uống trong tay mình, trong lòng nhắc đi nhắc lại “Bình tĩnh chính xác quyết đoán bình tĩnh chính xác quyết đoán”.
Không biết có phải là có tật giật mình hay không, tôi không dám ngẩng đầu lên nhìn hắn.
“Thổ lộ chân tình” viết hai lần tối qua nghẹn trong cổ họng, không cách nào phun ra được.
Tôi không khỏi cảm thấy bi ai cho bản thân, giận chính mình kém cỏi, làm sao tôi có thể làm hỏng chuyện ngay lúc mấu chốt cơ chứ?
Tôi vẫn còn ngồi ngay đó rối rắm, người đối diện lại nói chuyện.
“Cậu thích tôi đúng không?”
Tôi hoảng hồn, ngụm trà sữa nguyên vị vẫn còn trong cổ họng liền ngược dòng dâng lên theo khoang mũi.
Tôi nhớ tới đứa phun bắp từ lỗ mũi, hiệu quả kì diệu như nhau!
Tôi không nói gì, ngừa đầu liều mạng hút, muốn hút hết ngụm trà sữa kia về lại.
Đợi tới khi hút xong rồi, tôi vẫn ngửa đầu, mũi ngửa lên trời.
Tôi không thể tưởng được mọi chuyện sẽ trở thành như thế này, tôi không phải là một người nhanh trí, tôi đang nghĩ xem làm sao bây giờ.
Tôi liếc nhìn hắn, hắn dùng tay trái chống đầu, cười vô cùng thong dong.
Lúc này rồi mà còn cười, hắn nghĩ mình kiếp trước là Phật Di Lặc à?
Tôi ngồi thẳng lại, bất chấp tất cả nói: “Đúng thì sao?”
“Tôi đồng ý cậu nha.” Nói xong bàn tay đang chống đầu kia liền đặt trên tay tôi.
Ôi mẹ ơi, mười vạn Volt nha!
Sau đó tôi hỏi hắn, sao lúc đó dám hỏi có phải tôi thích hắn không.
Hắn nói : “Tại em không soi gương đó thôi. Nhìn vẻ mặt của em lúc đó là biết ngay em tới để làm gì. Nghẹn nửa ngày trời cũng nói không ra, cuối cùng vẫn là anh giúp em, thấy anh tốt không?”
Hắn cười vô cùng gian xảo, tôi chưa từ bỏ ý định, lại hỏi : “Vậy anh thích em không?”
Hắn nói: “Nếu không thích em làm sao ở bên em lâu như vậy được?”
Tôi vừa lòng, đạt được mục đích, khóe miệng kéo tới tận mang tai.
A, cái tên có làn da trắng nõn trước mặt tôi đây từ bây giờ liền là của tôi.
Anh chàng kia ngẩng đầu, nói, cậu đùa à.
Cơn tức của tôi cứ như vậy liền nổi lên.
Tôi đập đập vé ngay trước ô bán vé, bạn ơi, trả tiền lại cho tôi!
Hắn ta dừng lại một chút, dùng giọng điệu như cũ nói, cậu đùa à.
Tôi nhìn hắn ta, hắn ta cũng nhìn tôi.
Mặt hắn ta không thể hiện gì nhưng ánh mắt và giọng điệu của hắn ta khiến tôi cảm thấy mình là người cố ý tới gây sự để moi tiền vậy.
Tôi rất tức, giọng to hơn rất nhiều, tôi nói, các cậu phục vụ kiểu gì vậy? Trong đó ánh sáng, hiệu ứng không tốt, sàn lại nhỏ, bây giờ lại không cho trả vé à?
Hắn ta đưa ra một quyển sổ nhỏ, lạnh nhạt nói, điều thứ mười trong đây, vé nào đã quá hạn thì không thể trả lại. Vé này của cậu hạn chót là bảy giờ tối nay.
Hắn ta lại chỉ vào đồng hồ treo trên tường nói, đã quá hạn.
Tôi thừa nhận lúc đó cảm xúc của tôi không ổn định cho lắm, tư tưởng có chút cực đoan. Ngay lúc đó tôi cảm thấy điều gì cũng không thuận lợi, toàn thế giới đều làm khó tôi, người trước mặt tôi đang đối nghịch với tôi.
Tôi lớn tiếng nói, quá hạn gì mà quá hạn, chỗ các cậu ánh sáng không tốt, hiệu ứng không tốt, sàn hẹp!
Tôi cứ lặp đi lặp lại lý do vớ vẩn đó, chất lượng phục vụ đã không tốt rồi, bây giờ còn không được trả vé à?
Cuối cùng, tôi tức giận tới mức chịu không được, ngực thở phập phồng, nhưng hắn ta lại vô cùng bình tĩnh thoải mái, tôi càng tức hơn, tôi muốn khiếu nại cậu! Tôi muốn khiếu nại cậu với Trung tâm!
Hắn ta lườm tôi một cái, nói, tôi là Tần Khoa ở Học viện Sinh Vật. Sổ khiếu nại ở bên kia, quản lý sẽ có mặt ở đây vào thứ ba, thứ năm, thứ sáu.
Sau đó lại cúi đầu xuống không biết làm gì, một bộ dạng “Mời cậu tự nhiên”.
Tôi không giỏi lý luận cãi nhau cho lắm. Đứng bất động trước ô bán vé, không biết nên làm gì bây giờ.
Tôi nghĩ, dù gì đi nữa thì tôi cũng phải lấy lại mặt mũi đúng không.
Vì vậy lại lấy ra năm đồng, tôi muốn mua vé hôm sau.
Hắn ta giương mắt, trông có vẻ rất kinh ngạc, nhưng vẫn đưa vé cho tôi.
Tôi nhe răng ra cười với hắn ta, giơ tay lên xé chiếc vé đó, còn vô cùng hùng dũng vung lên trước ô bán vé, sau đó hất mặt lên đi ra ngoài.
Giây phút đó, tôi nhất thời có sự sung sướng như nông dân được xoay người làm địa chủ vậy.
Một tháng sau khi khai giảng có thể nói là không có thu hoạch gì, chớp mắt liền tới kỳ nghỉ lễ mùng một tháng mười.
Nằm nhà nửa ngày liền nhận được điện thoại của lớp trưởng năm cấp 3, nói là sắp tổ chức họp lớp.
Lại nói tiếp lớp cấp 3 của tôi thật đúng là một lớp “lực ngưng tụ tràn đầy”, từ hồi tốt nghiệp tới bây giờ đều kiên trì một năm họp lớp hai lần.
Năm nay khá đặc thù, xem như lần họp đầu tiên sau khi tốt nghiệp Đại Học, tụ họp cũng khá đông đủ.
Vừa vào phòng thuê riêng liền nghe mùi bia đập vào mặt. Ngay cửa đứng hai đứa con trai đang cởi trần so găng. Ừm, đây cũng coi như là ao rượu rừng thịt đi.
Ngồi xuống khu dành cho nữ, đầu tiên là bị nhéo má, sau đó liền bị hỏi “Chắc chắn là chưa có người yêu đúng không?”
Tôi xấu hổ.
Lại chợt nghe thấy một giọng nói xinh đẹp gọi tên tôi, không cần nhìn tôi cũng biết là ai.
Nhan Nhất Nhất, giọng nói xinh đẹp, người cũng xinh đẹp, dịu dàng lại thông minh.
Người tốt như vậy từng là bạn thân nhất của tôi.
Nhưng, sau khi kì thi Đại Học kết thúc, sau khi tôi nói cho cô ta tôi thích người đó, tôi lại nghe thấy tin cô ta và người đó thành một đôi.
Đại khái ở thời cấp 3 ai cũng sẽ thích một người như vậy, hoặc là lớp trưởng, hoặc là đại diện cho cả khối, hoặc là một người học tập đứng đầu tư chất lại nổi trội. Tóm lại, trong mắt mỗi người, người đó hoàn mĩ như vậy, cho dù có khuyết điểm thì khuyết điểm đó cũng có vẻ đáng yêu.
Tình yêu mới nảy mầm của thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi, sẵn sàng gửi gắm tất cả sự hâm mộ, sùng bái, tình yêu say đắm của bản thân lên người đó. Nhưng lại còn mắc cỡ, không cho người đó biết, liền biến thành yêu thầm.
Tiểu Quyển chính là hoàng từ trong lòng tôi thời cấp 3.
Vì vậy khi Nhan Nhất Nhất nói cho tôi chuyện của cô ta và Tiểu Quyển tôi liền mất ngủ một đêm.
Thật ra, tôi không có tư cách gì để trách móc. Dù gì tôi cũng là người yêu thầm, người ta mới là ngươi tình ta nguyện.
Sau đó cô ta hỏi, cậu có trách mình không.
Tôi cười nói, không đâu.
Tôi lại còn vô cùng dối trá nữa, làm sao không trách được, cho dù tôi và cô ta có thân thiết tới mức nào, người đó và cô ta yêu nhau như thế nào đi chăng nữa thì trong lòng tôi vẫn oán trách.
Trên thực tế, tôi thật sự rất oán trách, làm cũng rất quyết đoán. Sau khi học Đại Học, cô ta gửi tin nhắn, gọi điện thoại, tôi đều trả lời qua loa cho xong, rõ ràng lạnh nhạt đi rất nhiều.
Cho dù hai năm sau hai người chia tay, tôi cũng vẫn rất lạnh nhạt như cũ.
Ăn cơm xong, tôi là “đứa con gái duy nhất chưa yêu đương lần nào” trong lớp, bị chọc quê mấy lần.
Có một tên cười tới mức có hạt bắp vọt ra từ lỗ mũi, tạo ra một tràng cười khác. Đúng là báo ứng.
Về nhà lên mạng, trong lòng cảm thấy rất khó chịu, vào Sina, Sohu, QQ và mấy trang xem đường tình duyên. Bấm vài quẻ, chọn quẻ tốt nhất, đại khái nói là hoa đào sắp nở, chuyện tốt tới gần.
Hài lòng tắt máy tính, chuẩn bị tắm rửa đi ngủ thì nhận được một tin nhắn, là Tiểu Quyển.
Hai năm gần đây bình thường chúng tôi cũng hay nhắn tin liên lạc.
Hắn nói; không sợ bọn nó cười, thứ tốt nhất luôn được giữ lại cuối cùng.
Tôi trả lời; mình không thèm sợ, Jesus nói chuyện tốt của mình sắp tới rồi.
Mấy ngày lễ sống rất dễ chịu lại rất bừa bãi.
Đột nhiên tỉnh lại phát hiện, à, đây là ngày cuối cùng.
Sau khi quay lại trường, mỗi ngày cứ trôi đi như bình thường.
Tuy nhiên tôi không đi Trung tâm sinh hoạt nữa, tôi sợ phiền.
Sau đó có kì thi giành cúp cờ tướng gì gì đó, bạn cùng phòng xúi tôi tham gia.
Tôi nói trình độ của tao đối phó bọn mày còn được, đi ra đấu với người ta chỉ có nước xách dép.
Nó nói, sợ gì, đâu có tốn tiền đăng ký đâu, ba người đứng đầu còn có phần thưởng nữa đó.
Tôi nghĩ, cũng đúng, vì vậy liền đi đăng kí.
Tôi vốn ôm suy nghĩ sẽ bị loại ngay từ vòng đầu đi thi. Nhưng, khi người ta gặp thời thì có ngăn cũng ngăn không kịp nha.
Vòng một đối thủ là một cô gái, có lẽ mới biết quy tắc “Mã đi nhật, Tượng đi điền”(*) đã vội đi thi, tôi thắng áp đảo.
Đối thủ thứ hai là một anh chàng đeo kính, đánh được nửa ván tôi vốn ở thế dưới, kết quả một cuộc điện thoại liền khiến anh ta bỏ chạy. Tôi tự động vào vòng sau.
Tình trường thất ý, quả nhiên những trường khác phải đắc ý.
Tôi hăng hái chuẩn bị thi vòng ba, chỉ cần qua được vòng ba thì ít nhất cũng được một chiếc khăn mặt.
Ngày thi đấu, tôi cố ý mang theo một chiếc quạt giấy nhỏ, pha một tách “Trà Đa Đa” vào nơi thi đấu.
Có một từ gọi là gì nhỉ? Oan gia ngõ hẹp! Há há, từ này được tạo ra không phải để chơi không.
Tôi ngồi trên chiếc ghế gỗ nhỏ, đặt tách trà xuống. Vị trọng tài sinh viên đứng cạnh chuẩn bị giới thiệu đối thủ, tôi khoát tay nhìn về phía đối diện, “Không cần không cần, tôi biết cậu ta. Tần Khoa Học viện Sinh Vật đúng không.”
Người đối diện cũng nhận ra tôi, gật gật đầu hỏi, vậy cậu tên gì?
Tôi nói, Giang Văn.
Trọng tài sinh viên nói vài quy tắc liền bắt đầu trận đấu.
Truy ngược mọi bi kịch đều có một nguồn bắt đầu của nó.
Sự thất bại của ván cờ này bắt đầu từ một nước đi sơ sẩy của tôi, xe bị ăn, sau đó binh bại như núi đổ.
Thật ra ván cờ này thua cũng không có vấn đề gì, dù gì cũng do thực lực của tôi.
Nhưng điều làm tôi tức giận là, người đối diện không giống như để ý tới kẻ sắp chết là tôi đây, mà cứ từ từ chậm rãi giết chết tôi.
Vốn có thể chấm dứt chiến cuộc từ tám trăm năm trước, hắn ta lại cố tình tránh đi chỗ hiểm, chỉ ăn mấy rìa xung quanh.
Tôi bất lực ngồi nhìn quân sĩ cuối cùng bị ăn.
Rốt cuộc, tôi chỉ còn một vị lão tướng.
Tôi ngẩng đầu, người đối diện cười nhạt.
Hắn ta nâng tay gọi trọng tài sinh viên tới, trọng tài ngạc nhiên nói, chưa từng thấy ván cờ nào thua thảm thiết như vậy.
Đây rõ rành rành là sỉ nhục tôi.
Tần Khoa vẫn cười nhạt với tôi, đa tạ.
Tôi cũng cười, không khách sáo.
Tôi nói với chính mình, nhẫn nhịn nhẫn nhịn, còn nhiều thời gian.
Tôi có một ưu điểm, nếu như người đụng chạm mình thì mình đương nhiên phải trả lại.
Kiểu đáng ghét như Tần Khoa như vậy còn dám đụng chạm tôi hai lần, tôi nhất định phải kéo hắn ta chết theo, hóa thành oan hồn cũng phải quấn quýt theo gắn ta.
Buổi tối thứ sáu đầu tiên sau khi thi cờ, tôi chạy tới Trung tâm sinh hoạt, thấy người ngay ô bán vé chính là Tần Khoa.
Tôi nói, một vé xem phim.
Một vé xem phim giá chỉ có hai đồng, tờ tôi đưa ra là tờ 100 đỏ rực.
Hành vi như của tôi có một từ ngữ chuyên nghiệp để miêu tả nó, gọi là “quấy rối”.
Tần Khoa cũng hiểu được, thấy người đến là tôi thì nên tự hiểu rằng mình đang bị quấy rối.
Hắn ta lục lục hộp đựng tiền (đúng là đồ keo kiệt), mặc dù động tác rõ ràng là làm bộ làm tịch, sau đó lắc lắc đầu nói, xin lỗi, không có tiền lẻ.
Thứ tôi muốn chính là “không có tiền lẻ” nha.
Tôi cầm tờ 100 tệ quạt quạt, liếc nhìn hắn ta, ái chà, vậy làm sao bây giờ?
Hắn ta giật vé ra, như vậy đi, tiền tôi đưa trước hộ cậu.
Vậy sao được, tôi nói.
Lại chỉa chỉa quyển sổ hắn ta đặt cạnh ô bán vé, trong đó không phải có nội quy sao? Phải làm theo nội quy chứ.
Tôi lại dùng tờ tiền quạt quạt, hơn nữa, chúng ta đâu có quen biết gì đâu.
À, tôi chỉ đùa một chút thôi mà. Mặc dù nói như vậy, nhưng tôi lại không hề thấy hắn ta cười.
Người đứng sau tôi bắt đầu thúc giục, hắn ta lại liếc tôi một cái, đứng dậy, gọi vọng ra ngoài, Sở Giang, lại đây bán hộ mình một lát.
Một tên con trai hồng hộc chạy tới, đi vào quầy vé.
Hắn ta cầm tờ 100 trong tay tôi, chỉa chỉa băng ghế bên cạnh nói, xin mời qua bên kia ngồi một lát.
Không biết có phải vì trong lòng có chụt chột dạ hay không mà tôi thấy chữ “xin mời” của anh ta đi kèm vô số nhát dao.
Tần Khoa chạy ra ngoài đổi tiền lẻ.
Tôi ngửa đầu ngồi trên băng ghế của Trung tâm sinh hoạt xem Hoàn Châu Cách Cách (phần ba).
Cô bé ở Trung tâm sinh hoạt đúng là chả có tí thưởng thức nào, sao lại xem thứ này?
Tôi không dám ý kiến với cô ta, vì từ ban nãy cô ta liền nhìn chằm chằm vào tôi một cách vô cùng hung dữ.
Tôi không để đắc tội với quá nhiều người tại cùng một nơi, hơn nữa, xét cho cùng thì tôi là kẻ “đuối lý”.
Lúc Tần Khoa trở lại tóc mái dính bệt lên trán, khuôn mặt trắng nhỏ cũng đỏ ửng.
Trên cơ bản tôi là người tốt, hồi học Tiểu học năm nào tôi cũng là học sinh ba tốt.
Vì vậy khi nhìn thấy bộ dạng này của hắn ta tôi vẫn có chút áy náy. Tôi nói thầm trong lòng, chỉ cần hắn đừng chọc tôi, sau này chúng tôi coi như huề hau.
Tần Khoa tự tay giao vé cho tôi, còn cười khanh khách.
Lông mi hắn ta cong cong, khóe miệng cong cong, cười còn hiền lành hơn Phật Di Lặc: “Còn chưa xong đâu.” hắn ta cười lau mồ hôi “Ý tôi là bộ phim, đi nhanh đi, coi chừng không chiếm được chỗ.”
Hắn ta đứng ở đó cười, tôi chỉ cảm thấy bốn chữ to thoáng hiện lên trong đầu.
“Tiếu lí tàng đao”(**) nha ~~
Sau đó, tôi trở thành khách quen của Trung tâm sinh hoạt.
Tôi không lấy tờ 100 để mua vé nữa, dù gì thì cầm một mớ tiền lẻ cũng không tiện cho lắm.
Nhưng mỗi khi tôi tới chỗ hắn ta mua vé, Tần Khoa luôn luôn nghịch một chiếc hộp sắt trước mặt tôi.
Chiếc hộp sắt đó, chiếc hộp sắt mới đầu dùng để đựng bánh trung thu đó, ở trong đựng hơn trăm đồng tiền xu.
Tôi nghĩ, may mà tôi hiền lành, nếu tôi tiếp tục dùng tờ 100 mua vé thì tôi lấy gì đựng 98 cục sắt kia nha.
Mỗi lần Tần Khoa lấy tiền của tôi đều cười vô cùng hiền lành tới mức tiếc hận “Sao không phải là tờ 100?”
Mỗi khi tới lúc này tôi không phát uy là không được.
Tôi nói với em gái, trong trường tao hả, có một cái Trung tâm sinh hoạt, trong Trung tâm sinh hoạt hả, có một quầy bán vé, trong quầy bán vé đó hả, có một tên tên là Tần Khoa. Thằng cha đó hư hỏng vô cùng, chả thích lắc lắc cái hộp sắt nói: gì, sao lần này không phải là tờ 100?
Em gái tôi nghĩ nghĩ nói, chị, thật ra tác giả câu chuyện “Ngày xưa có một ngọn núi, trên ngọn núi có một ngôi miếu” là chị đúng không?
Tôi kéo kéo gối xoay người sang phía khác.
Em gái tôi còn nói, chị, mùa xuân đầu tiên của chị rốt cuộc cũng tới rồi. Chị, như bọn chị thì trong tiểu thuyết ngôn tình gọi là “Vui mừng oan gia”.
Tôi kéo chăn lên che đầu.
Em gái nói, gái già mà còn bày đặt mắc cỡ.
Tôi một cước đạp nó xuống giường, tôi nói ra từ trong chăn “Mày không lo tích chút đức đi thì cuối cùng cũng đi lên con đường của tao thôi.”
Chưa ăn thịt heo thì cũng từng ăn thịt bò, tôi biết trong đầu tôi toàn những thứ này là vì kẻ họ Tần nào đó.
Đúng vậy đúng vậy, tôi có ý nghĩ không an phận với hắn ta!
Tôi cũng không biết tại sao mọi chuyện lại trở nên như vậy, cũng không biết bắt đầu từ khi nào. Tóm lại nó là như vậy đó.
Tôi đang lo lắng không biết làm cách nào để thần phục hắn ta.
Viết thư tình đầy triền miên âu yếm? Tỏ tình nhiệt tình như lửa?
Lúc không có mục tiêu thì ra chiêu lung tung, tới khi có mục tiêu thì lại do dự không làm.
Lỡ may hắn ta từ chối thì sao? Lỡ may hắn ta bị hù chạy thì sao?
Đây là tệ nạn chưa từng yêu đương lần nào, thấp thỏm lo âu, kiềm lư kỹ cùng(***).
Trái tim thiếu nữ lo âu thấp thỏm của tôi nha.
Lũ bạn tôi nói, đối với mấy tên con trai mình vừa ý phải như sói vồ mồi, phải vừa bình tĩnh vừa chính xác lại vừa quyết đoán.
Câu này khiến tôi thú huyết sôi trào, hận không thể chui vào phòng Tần Khoa ngay lập tức.
Ngày hôm sau, tôi khí thế hừng hực ngăn hắn ta lại, nói muốn tới tiệm trà sữa uống gì đó với hắn ta.
Lúc đó, hắn còn cười tủm tỉm hỏi, là hắn mời hay tôi mời.
Tôi nhìn hắn không nói gì, nghĩ rằng, tới lúc đó anh mời hay em mời đều như nhau.
Tới tiệm trà sữa, ngồi xuống, gọi hai ly gì đó.
Hắn ngồi đối diện tôi nở nụ cười thuần khiết nhìn tôi, tôi chỉ có thể nhìn ly đồ uống trong tay mình, trong lòng nhắc đi nhắc lại “Bình tĩnh chính xác quyết đoán bình tĩnh chính xác quyết đoán”.
Không biết có phải là có tật giật mình hay không, tôi không dám ngẩng đầu lên nhìn hắn.
“Thổ lộ chân tình” viết hai lần tối qua nghẹn trong cổ họng, không cách nào phun ra được.
Tôi không khỏi cảm thấy bi ai cho bản thân, giận chính mình kém cỏi, làm sao tôi có thể làm hỏng chuyện ngay lúc mấu chốt cơ chứ?
Tôi vẫn còn ngồi ngay đó rối rắm, người đối diện lại nói chuyện.
“Cậu thích tôi đúng không?”
Tôi hoảng hồn, ngụm trà sữa nguyên vị vẫn còn trong cổ họng liền ngược dòng dâng lên theo khoang mũi.
Tôi nhớ tới đứa phun bắp từ lỗ mũi, hiệu quả kì diệu như nhau!
Tôi không nói gì, ngừa đầu liều mạng hút, muốn hút hết ngụm trà sữa kia về lại.
Đợi tới khi hút xong rồi, tôi vẫn ngửa đầu, mũi ngửa lên trời.
Tôi không thể tưởng được mọi chuyện sẽ trở thành như thế này, tôi không phải là một người nhanh trí, tôi đang nghĩ xem làm sao bây giờ.
Tôi liếc nhìn hắn, hắn dùng tay trái chống đầu, cười vô cùng thong dong.
Lúc này rồi mà còn cười, hắn nghĩ mình kiếp trước là Phật Di Lặc à?
Tôi ngồi thẳng lại, bất chấp tất cả nói: “Đúng thì sao?”
“Tôi đồng ý cậu nha.” Nói xong bàn tay đang chống đầu kia liền đặt trên tay tôi.
Ôi mẹ ơi, mười vạn Volt nha!
Sau đó tôi hỏi hắn, sao lúc đó dám hỏi có phải tôi thích hắn không.
Hắn nói : “Tại em không soi gương đó thôi. Nhìn vẻ mặt của em lúc đó là biết ngay em tới để làm gì. Nghẹn nửa ngày trời cũng nói không ra, cuối cùng vẫn là anh giúp em, thấy anh tốt không?”
Hắn cười vô cùng gian xảo, tôi chưa từ bỏ ý định, lại hỏi : “Vậy anh thích em không?”
Hắn nói: “Nếu không thích em làm sao ở bên em lâu như vậy được?”
Tôi vừa lòng, đạt được mục đích, khóe miệng kéo tới tận mang tai.
A, cái tên có làn da trắng nõn trước mặt tôi đây từ bây giờ liền là của tôi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook