Ha nhìn người đàn ông nói mà không biết ngượng này này.

Vừa mới nãy hắn còn tức giận gọi điện thoại lôi cổ hết người ở trụ sở cảnh sát đến còn lôi cả người thư kí của mình đang ngủ ngon lành ở nhà đến giải quyết việc
thế mà bây giờ lại cư nhiên nói ra lời này.

Tên đàn ông không biết ngượng a !
“ Vậy giờ chú đi đâu ? Không về nhà ?”- Mộng Đình thấy mình hỏi hơi ngớ ngẩn người như anh thì thiếu gì chỗ đi .
“ Đến nhà người mang ơn .”
“ à ..

vậy tôi đi trước.”
Nói rồi Mộng Đình quay người lại tiếp tục bước.

Nhưng vừa mới đi được hai bước bỗng nghĩ ngợi điều gì rồi khựng lại quay người nhìn Lăng Quân, ngón tay tự động chỉ lên mặt mình như có ý hỏi .
Lăng Quân cong môi cười nhàn nhạt bước đến chỗ cô :
“ Đi thôi .”
“ Hả ? Chú đến nhà tôi ? Tại sao ?”
“ Tôi không nói lại lần nữa “.
“ Ơ… Tôi không có đồng ý ….” – Mộng Đình khó hiểu nhìn người đàn ông đang đi trước cô .
Cả hai vừa bước đi vừa tranh luận không thôi chẳng mấy chốc đã tới nhà cô .
“ Chú thật sự muốn ở đây ?”

Lăng Quân nhún vai thản nhiên như không nhìn cô gái nhỏ trước mặt .
“Nhưng nhà tôi chỉ có một giường ….

.” – Mộng Đình kể một tràng đầy đủ các lí do mình nghĩ ra có thể làm anh không thoải mái mà từ chối .
“ Vậy gia chủ nên nhường khách .”
Cô cũng thật là hết cách với người đàn ông này.

Đương nhiên
cô cũng không phải người có thể dễ dàng mang người khác về nhà mình vào đêm hôm
thế này nếu không phải chuyện vừa nãy anh giúp cô hay nói cách khách nếu không
phải là anh chưa chắc cô đã mềm lòng .
“ Được thôi thấy không thoải mái cũng mặc xác chú.

Tôi đồng ý cho chú ở đây coi như là tôi đã trả ơn cho chú rồi đấy nhé ! Không nợ nần gì nữa đó “.
Mộng Đình nói dứt khoát rồi đẩy cửa nhà ra thái độ cứng kính mà như trêu chọc nói :
“Mời ngài Lăng.”
Trong nhà Mộng Đình cũng trang trí gì nhiều cảm giác lạnh nhiều hơn ấm nếu không muốn nói là hơi thở của căn nhà này quá lạnh lẽo khi có một cô gái trẻ đang sống ở đây.

Nhưng nào có mấy người biết được rằng tâm gan cô gái trẻ này còn lạnh lẽo hơn như thế gấp vạn lần .
Lăng Quân lặng lẽ đảo mắt qua căn nhà một lượt rồi bước tới chiếc tủ kính đựng toàn bộ những thứ đồ độc đáo mà Mộng Đình lấy về từ chỗ Hứa San.

Anh nhìn lướt qua một lượt rồi dừng lại chỗ bàn cờ vây bằng gỗ rất nhỏ được
chạm khắc đẹp mắt chợt thoáng nghĩ đến bàn cờ hôm trước.

Anh thản nhiên mở của tử lấy nó ra cầm trên tay bàn cờ nhỏ nằm trên bàn tay anh gần như vừa vặn chắc chỉ to hơi bàn tay anh một chút.

Mộng Đình rót nước bưng tới thấy anh hành động của anh thì vội đặt cốc nước xuống bàn đấy lấy lại đồ nói :
“Chú lại muốn cướp đồ ?” - Mộng Đình nhăn mày lườm anh một phát .
“ Thích nó đến vậy ?”
“Chú kệ tôi “.

Mộng Đình nói rồi lại lẩm bẩm nhỏ “ còn không phải do chú cướp “.
“ Tôi có hàng thật sao phải cướp “ - Lăng Quân vẻ mặt đầy gợi đòn trong mắt Mộng Đình tiếp lời .
Thật đúng là quá quắt tay đàn ông này là tính trêu ngươi cô có đúng không.

Cô mới không cần hắn gãi ngứa .
“Tự làm ? “

“ Hưm không thích trả lời .”
Mộng Đình nguýt anh thêm mấy phát rồi đi thẳng vào phòng ngủ mang ra một chiếc gối đặt xuống ở phòng khách .
“ Giường chú nằm trong kia tuỳ ý sử dụng “
“ Được.

Tôi đi tắm trước .”
“Tắm ?”
“Có việc gì sao ?”
“Quần áo của chú …”
“ Quần áo của cô “.

- anh cư nhiên không ái ngại gì trả lời
.
“ Chú mặc vừa?”
“ Thử là sẽ biết “ - Lăng Quân cười gian xảo đáp lời .
Aaaaa Mộng Đình trong đầu vẫn đang nảy số cô thật không thể tin nổi người đàn ông này đã không biết xấu hổ mà còn rất biến thái .
Nhưng nói cũng nói vậy một hồi sau cô lẽo đẽo moi trong tủ chiếc áo phông cỡ lớn nhất mà cô có cùng
chiếc quần chun rộng theeng thâng so với người mình lúc cô mặc ra đưa cho anh .
Thoáng chốc sau Lăng Quân bước ra trên tóc nước vẫn đang nhỏ xuống áo và quần cô đưa cũng vẫn quá nhỏ so với thân hình to lớn vạm vỡ của người đàn ông.

Mộng Đình đánh giá một lượt nhưng cô vẫn là không thể phủ nhận người đàn ông này thật quá quyến rũ đúng là hại mắt người.

Cô dúi máy sấy tóc qua cho anh rồi lăn nhanh lên ghế chui tọt vào trong chăn mỏng tim đập loạn xạ .
Chẳng biết qua bao lâu lúc Mộng Đình đang thiu thiu ngủ thì bỗng cảm thấy cả người mình như lâng lâng trên không trung có bàn tay bên dưới đỡ ôm chặt lấy cô.

Mộng Đình hoảng loạn cựa mạnh mở to mắt nhìn .

“ Chú … làm gì … thả tôi xuống “.
“ Đừng loạn.”
Lăng Quân bế cô như không sải bước vào phòng ngủ đặt cô xuống giường .
“ Tôi không có nhu cầu nằm chung giường với chú “.
Mộng Đình Đang định nằm dậy thì bị người đàn ông dúi lại xuống giường .
“ Tôi cũng không có ý định.

Ngủ đây đi “.
“ Chẳng phải chú đòi nằm giường sao “.
“ Tôi cũng không phải loại đàn ông hèn mọn “.
“Ngủ đi”

Lăng quân đáp lời rồi quay ra phòng khách mặc cho cô gái nhỏ mặt vẫn ngơ ngác không hiểu chuyện gì nằm trên giường “ đồ khó hiểu“.
9:00 sáng Mộng Định lười biếng thức dậy vươn vai một cái bước xuống giường.

Cô ngó đầu ra phòng khách tìm kiếm bóng dáng Lăng Quân nhưng không thấy.

Cô chợt nhớ ra người ta là ông chủ gương mẫu đương nhiên phải đi làm đúng giờ.

Thấy trên bàn có bánh mì với sữa cô nghĩ chắc là anh để lên nên cũng không ngại gì vệ sinh cá nhân xong cầm lên đánh chén trong lòng còn có chút vui vui .

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương