Xin Anh Đứng Đắn Một Chút
-
Chương 30
Mì mới ăn gần một nửa, liền nghe mèo Đại Đại gọi trong phòng. Doãn Đình để bát xuống liền chạy tới, Cừu Chính Khanh cũng vội vàng đi theo nhìn, mèo kia không có chuyện gì, Doãn Đình vuốt đầu nó trấn an, nó liền không kêu.
“ Đại khái nó sợ một chút.” Doãn Đình nói. Theo kinh nghiệm thưa thớt của cô đối với mèo, cô cảm thấy là như thế.
“ Vậy để cho nó tự làm quen một chút đi.” Cừu Chính Khanh cho là động vật nhỏ cùng trẻ con giống nhau, không thể quá cưng chiều.
Doãn Đình suy nghĩ một chút, gật đầu một cái.
Hai người đi ra ngoài tiếp tục ăn mì, ăn không được vài miếng, lại nghe thấy meo meo gào thật to. Lần này Doãn Đình tâm mạnh mẽ không đi xem nó, quyết tâm để cho mèo Đại Đại nhanh thích ứng. Nhưng là mèo Đại Đại vẫn gọi, gọi đến khi bọn họ ăn xong còn không dừng.
Doãn Đình rất ngượng ngùng: “ Thật là rất xin lỗi, rất xin lỗi, nó có chút sợ, chờ quen rồi sẽ không kêu.” Cô vội vã trở về phòng nhìn mèo. Mèo Đại Đại nhìn thấy cô đi vào, ngồi nghiêm chỉnh, ngước mặt nhỏ nhìn cô.
“ Đại Đại.” Doãn Đình ngồi chồm hỗm xuống thương lượng với nó: “ Không được kêu có được hay không? Em ngoan ngoãn, ở chỗ này ăn ngon ở tốt, chị sẽ mua cho em món đồ chơi.”
Mèo Đại Đại đi một vòng trong phòng, ngồi xuống góc tường, lại kêu lên “ Meo meo meo meo”.
Doãn Đình vội vàng đi qua sờ đầu gãi cằm, dụ dỗ nó: “ Không được kêu nha, ảnh hưởng đến người khác sẽ không tốt. Xin Anh Đứng Đắn Một Chút là người tốt, anh ấy tốt bụng chứa chấp em, em không thể quá quấy rầy anh ấy, biết không? Em rất may mắn, em gặp được anh ấy, em muốn cám ơn người ta, không thể làm phiền nha”
Mèo Đại Đại nheo mắt nhỏ lại, đối với phục vụ sơ đầu cùng gãi cằm hiển nhiên thật hài lòng. Nó không kêu, nằm xuống tại chỗ. Doãn Đình tiếp tục sờ, mèo Đại Đại bắt đầu khò khè lên, biểu hiện này nó hiện tại rất hưởng thụ. Doãn Đình thở phào nhẹ nhõm, lại trấn an nó một hồi lâu, dừng lại, nhìn nó không kêu, lúc này mới đi ra ngoài.
Đến bên ngoài thấy Cừu Chính Khanh đang rửa bát, Doãn Đình nói xin lỗi lần nữa: “ Thật xấu hổ, nó vừa bắt đầu còn chưa quen.”
“ Không quan hệ.” Cừu Chính Khanh cầm khăn lau lên lay sạch, tay áo bị tuột xuống. Anh nâng cánh tay lên cọ cọ mặt vào tay áo, không cọ lên được. Doãn Đình rất tự nhiên đi qua, xắn tay áo cẩn thận lên giúp anh. Cô vừa xắn vừa nói: “ Nếu nó làm phiền đến anh, xin hãy tha lỗi. Tôi nghĩ nó thích ứng sẽ tốt. Tôi sẽ nhanh chóng tìm người nhận nuôi nó giúp.”
“ Ừ.” Thật ra thì Cừu Chính Khanh không có nghe quá rõ ràng cô đang nói cái gì, anh chỉ chú ý tới cô cách anh rất gần, anh cúi đầu nhìn cô, có thể thấy cái trán trơn bóng của cô, chỉ cần anh cúi đầu, là có thể hôn đến.
Có chút xung động, anh kiềm chế.
Ngón tay cô chạm vào cánh tay anh, một loại cảm giác giống như một loại dòng điện, từ nơi đầu ngón tay cô chạm vào chạy về phía trái tim anh.
Chẳng qua là động tác nhỏ xắn tay áo, nhưng là, rất nhiều năm đã không có người làm giúp anh. Rất nhiều năm, một mình anh đi học, một người làm việc, một người ăn cơm, một người ở. Công việc là đồng bạn của anh, là niềm vui thú duy nhất của anh.
Hiện tại, không giống nhau.
Cô giúp anh xắn tay áo, lảm nhảm mà nói chuyện với anh.
Rất kích thích, anh cố gắng kiềm chế.
Cô xắn tốt xong, ngẩng đầu lên, đối diện ánh mắt của anh.
Có ma lực trong nháy mắt, cô ngơ ngẩn. Ánh mắt thâm thúy cùng vẻ mặt chuyên chú, tim của cô chợt rối loạn nửa nhịp. Cô lui từng bước về phía sau, mỉm cười với anh: “ Tốt lắm. Để cho anh nấu mì cho tôi ăn còn phải phiền toái anh rửa bát, thật xấu hổ.”
Anh đối với cô lui ra một khoảng cảm thấy có chút mất mát, anh mỉm cười, nụ cười dịu dàng phải lung lay ánh mắt của cô. “ Không quan hệ. Không cần khách sáo.” Giọng nói anh trầm thấp có từ tính, Doãn Đình đỏ mặt một chút.
Cừu Chính Khanh vội vàng che giấu tâm tình của mình, không có chú ý tới cô xấu hổ, quay đầu tiếp tục đi rửa bát. Mà Doãn Đình thầm trách mình suy nghĩ lung tung, đàn ông có chút dịu dàng sẽ làm lòng phụ nữ nhảy lên là chuyện bình thường. Chẳng qua trước cô cũng không chú ý đến thì ra anh là người đàn ông rất có cảm giác thành thục.
Doãn Đình trộm trộm nhìn Cừu Chính Khanh mấy lần, nam nhân tốt như vậy cư nhiên tuổi này cũng không tìm được bạn gái, thật là đáng tiếc. Phái nữ hiện đại không phải dũng mãnh nhất sao? Thế nào lại bỏ qua thịt ngon như vậy?
Cừu Chính Khanh cảm thấy bả vai cùng gò má mình có chút nhột, trực giác giống như có tầm mắt đang nhìn anh, làm cho anh rửa cái bát còn phải bày tư thế, thật là khổ cực. Một lát sau anh nhịn không được, quay đầu xác nhận một cái cuối cùng có phải cô đang nhìn anh hay không, kết quả điện thoại di động của Doãn Đình vang lên, cô chạy đi lật túi nghe điện thoại.
“ A, cậu tìm được một nhà rất đáng tin muốn nuôi giúp?” Doãn Đình kêu, cô nhìn hướng Cừu Chính Khanh. Cừu Chính Khanh lắc đầu với cô, dùng khẩu hình nói với cô: “ Không muốn.”
Trong lòng Doãn Đình vui mừng, thật ra theo tâm tư của cô muốn để mèo Đại Đại ở chỗ này của Cừu Chính Khanh. Theo cô, nhờ người đáng tin nuôi cũng không bằng Cừu Chính Khanh. Dĩ nhiên đây chỉ là trực giác. Nếu như dùng lý trí đi phân tích, Cừu Chính Khanh không có kinh nghiệm nuôi mèo, công việc quá bận rộn không ở nhà, còn nhốt mèo Đại Đại trong phòng, các hạng điều kiện đều chưa ra hình dáng gì, nhưng Doãn Đình chính là tin tưởng anh. Tìm người nuôi mèo Đại Đại quan trọng khúc chiết, làm cho cô bây giờ có chút buồn bã. Nếu để cho cô chọn, cô chọn Cừu Chính Khanh.
Hiện tại đường lui khác biệt, mà Cừu Chính Khanh tỏ thái độ mèo Đại Đại còn có thể ở lại, dĩ nhiên Doãn Đình vui vẻ. Cô nói với bạn: “ Tớ cũng tìm được chỗ nuôi giúp, tạm thời không cần thay đổi nơi khác trước. Cám ơn cậu.” Hai bên lại hàn huyên mấy câu, nói chuyện khác.
Cừu Chính Khanh nghe ý tứ, mèo Đại Đại là sẽ lưu lại, anh thở phào nhẹ nhõm. Thật may là, anh giành trước một bước, nếu không sẽ phải bỏ qua cơ hội này. Khi anh chuẩn bị xong tâm tư, anh cũng không muốn mất đi cái “ Con tin” mèo này.
Doãn Đình trò chuyện điện thoại, lại nghe thấy mèo Đại Đại đang gọi. Cô vội vàng tạm biệt với bạn, cúp điện thoại, đi vào phòng nhìn mèo Đại Đại.
Mèo Đại Đại vẫn như vậy, một mình ngây ngô không được. Doãn Đình đi vào sờ đầu gãi cằm nó liền không kêu. Doãn Đình không có biện pháp, nói chuyện với nó dụ dỗ nó. Nó ở cạnh Doãn Đình ngoan ngoãn nằm xuống. Lúc Cừu Chính Khanh vào phòng, thấy chính là một màn này – cô gái ngọt ngào khả ái vuốt ve mèo mập nhỏ, dịu dàng nói chuyện với nó.
Anh nhìn, hoàn toàn không muốn dời ánh mắt.
Gian phòng này anh chưa bao giờ đi vào, bởi vì là trống không, không có gì để vào nhiều. Phòng ốc của anh rất lớn, nhưng mà cô tịch vắng lạnh, hiện tại cả cảm giác cũng thay đổi. Anh cảm thấy anh cũng thay đổi, trước đây anh nghĩ anh phải có cuộc sống hiệu suất có thành tựu. Mà bây giờ, anh muốn cuộc sống có Doãn Đình.
“ Anh có muốn sờ nó không?” Doãn Đình ngồi trên sàn nhà gỗ, ngửa mặt cười với anh.
“ Được.” Cừu Chính Khanh đi tới, ngồi ở bên người cô. Mèo Đại Đại nhanh chóng đứng lên, lui về phía sau mấy bước, cảnh giác mà nhìn Cừu Chính Khanh.
Cừu Chính Khanh giơ tay giữa không trung, có chút lúng túng. Doãn Đình thấy vẻ mặt của anh, mím môi cười. Cừu Chính Khanh than thở, “ Được rồi.” Anh nói với Doãn Đình: “ Tôi thử chiêu của em một chút.” Anh nháy mắt với mèo Đại Đại, nháy mắt vài cái.
Mèo Đại Đại hoàn toàn không có phản ứng. Còn nhìn chằm chằm anh.
“ Chậm một chút.” Doãn Đình chỉ đạo anh “ Có lẽ phải dịu dàng nháy mắt một chút. Có thể như vậy Đại Đại mới phát hiện được anh ở đây hôn nó. Hãy cùng người khác giống nhau, thô lỗ hung ác mà cắn trên sàn nhà cùng dịu dàng ôm tới hôn một cái hoàn toàn cảm giác không giống nhau, đúng không?”
Ví dụ này! Cừu Chính Khanh không biết loài mèo thích như thế nào. Anh chỉ biết là theo như Doãn Đình nói cái gì mà thô lỗ trên sàn nhà cùng dịu dàng ôm tới anh cũng rất nguyện ý, dĩ nhên anh sẽ không hung ác … Ho khan một cái, không cẩn thận nghĩ đến có chút xa có chút tà ác, vội vàng dừng lại.
“ Anh xem, giống như tôi như vậy.” Doãn Đình còn phải làm mẫu. Cừu Chí Khanh xấu hổ đỏ mặt nhìn cô, anh tìm lý do đứng dậy: “ Tôi áp dụng kế hoạch B đi.”
Anh đi ra ngoài, cầm đồ hộp đi vào.
“ Ba” một tiếng, mở ra trước mặt mèo Đại Đại.
Mèo Đại Đại ngửi thấy mùi, lực chú ý chuyển đến trong hộp. “ Muốn ăn không?” Cừu Chính Khanh dịu dàng hỏi. Đặt hộp ở bên cạnh tay mình. Mèo Đại Đại nhìn chằm chằm vào hộp, sau đó từ từ đi tới. Vừa bắt đầu nó chẳng qua ngửi ngửi, Cừu Chính Khanh không động. Sau đó nó yên tâm lại, cẩn thận ăn đồ hộp, chờ nó ăn vài miếng, Doãn Đình sờ sờ lưng nó, Cừu Chính Khanh cũng sờ lưng nó, nó không kháng cự, tiếp tục vùi đầu hết sức ăn.
Doãn Đình cười với Cừu Chính Khanh: “ Xem ra thức ăn có tác dụng hơn so với tình cảm.”
Cừu Chính Khanh cũng cười, cô nói thật chính xác, cô nói gì anh đều cảm thấy có ý nghĩa. Anh tiếp tục vuốt mèo Đại Đại, Doãn Đình cũng vuốt, tay hai người thỉnh thoảng đụng vào nhau một cái. Doãn Đình không để ý, bắt đầu càu nhàu: “ Hôm nay Đại Đại bị hoảng sợ, không dám để bệnh viện tắm giúp nó, tôi mua thuốc về giúp nó xử lý một chút. Thân thể cũng kiểm tra tốt lắm, móng chân cũng cắt, thuốc ngừa mới tiêm mấy ngày trước, một tháng sau tiêm mũi thứ ba là được. Trên người nó không có bệnh không có côn trùng, anh yên tâm đi. Đại Đại thích sạch sẽ, mỗi ngày liếm mình sạch sẽ, nó không bẩn.
“ Ừ.” Cừu Chính Khanh trả lời, anh không có ý nghĩ ghét bỏ con mèo này. Không phải anh đang sờ nó đây sao.
“ Nếu là anh muốn thân cận nó, nó không muốn, anh cũng đừng cưỡng ép nó. Đừng có gấp, từ từ đi. Nó sợ sẽ phản kháng, làm anh bị thương không tốt.”
“ Ừ.” Anh hiểu, cũng giống như theo đuổi con gái, anh từ từ đi, có kế hoạch ABCDEF.
“ Tôi sẽ mua món đồ chơi cho nó, mua cái bò, đúng giờ cho nó ăn, như vậy để nó không quấy rầy anh. Tôi sẽ thường đến xem nó.”
“ Ừ.” Câu cuối cùng này quan trọng nhất, anh thật vui vẻ.
Lúc này Đại Đại ăn xong, ngừng lại. Đi qua một bên bắt đầu liếm miệng liếm móng nhỏ. Doãn Đình cùng Cừu Chính Khanh cũng nhìn nó, sau đó nhìn nhau cười một tiếng.
“ Cảm ơn anh.” Doãn Đình nói.
“ Đừng khách sáo.” Anh cảm thấy hôm nay là ngày may mắn của anh.
Hai người vẫn ngồi trên sàn gỗ trong phòng chơi cùng mèo Đại Đại, mèo ăn no đồ hộp xem khắp nơi một chút, đi một chút, ngồi một chút nằm một chút, không kêu nữa. Doãn Đình thật vui vẻ, cảm thấy không có vấn đề gì. Vừa nhìn thời gian hơi muộn, cô nói cô đi về trước.
Cừu Chính Khanh muốn đưa cô, Doãn Đình vội nói: “ Không cần không cần, hôm nay đã rất làm phiền anh. Tôi đi ra ngoài gọi xe là được rồi.”
Cừu Chính Khanh rất nghiêm túc nhìn cô: “ Đã muộn thế này, em từ chỗ tôi rời đi, tôi không thể nào để cho em một thân một mình ngồi taxi, không an toàn.”
“ Vậy cũng được.” Doãn Đình nói cảm ơn.
Cừu Chính Khanh để cô từ từ, anh đi mặc áo khoác. Doãn Đình nhìn bóng lưng anh biến mất, nhỏ giọng nói với mèo Đại Đại: “ Anh ấy thật sự là một người rất tốt, đúng không?” Mèo Đại Đại không trả lời, nó nằm xuống bên người Doãn Đình ngửa cái bụng khò khè khò khè mà làm nũng.
Cừu Chính Khanh đưa Doãn Đình về. Theo thường lệ đưa đến cửa tiểu khu. Doãn ĐÌnh xuống xe nói lớn tiếng với anh qua cửa: “ Cảm ơn anh. Ngủ ngon.”
“ Ngủ ngon.” Anh trả lời. Cô không nói “ Có cơ hội tạm biệt”, anh không nhịn được cười, anh tin tưởng bọn họ ngày mai sẽ có thể gặp mặt.
Doãn Đình bước chân đi nhẹ nhàng, Cừu Chính Khanh nhìn bóng lưng của cô, cảm thấy thật không nỡ, cách ngày mai còn thật lâu. Anh than thở. Đợi cô vào tiểu khu không nhìn thấy nữa, anh lại ngồi một lúc, sau đó nổ máy xe về nhà.
Vừa vào cửa đã nghe thấy mèo Đại Đại kêu trong phòng. Cừu Chính Khanh lớn tiếng nói: “ Được rồi được rồi, tao đã về.”
Mèo Đại Đại vẫn đang kêu. Cừu Chính Khanh mở cửa phòng ra đi vào, mèo Đại Đại ngồi nghiêm chỉnh, ngước mặt nhỏ nhìn anh. Cừu Chính Khanh đóng kín cửa, ngồi chồm hỗm xuống, nói với nó: “ Tao đưa cô ấy về. Mày cũng muốn cô ấy phải không?”
Mèo Đại Đại không lên tiếng, chỉ mở to hai mắt. Bộ dáng nhỏ kia làm cho Cừu Chính Khanh cười, anh đưa tay cho nó, hỏi nó: “ Để cho sờ sao?”
Kết quả mèo Đại Đại nhìn tay anh một chút, đi tới, cọ đầu qua lại trong lòng bàn tay anh.
Mừng rỡ. Cừu Chính Khanh cười to: “ Mày đang làm nũng sao?”
Mèo Đại Đại lại đi tới đây, cọ đầu vào chân anh.
Cừu Chính Khanh vuốt ve nó, “ Mày thích tao sao?” Mèo Đại Đại lại cọ một cái. Cừu Chính Khanh cười ha ha: “ Vậy mày nói cô ấy thích tao sao?”
Mèo Đại Đại dĩ nhiên không trả lời. Cừu Chính Khanh gọi điện thoại cho Doãn Đình, Doãn Đình nhận rất nhanh: “ Đại Đại đã xảy ra chuyện gì sao?”
Cừu Chính Khanh cười: “ Mới vừa rồi nó, cọ đầu vào lòng bàn tay tôi, cái loại siêu cấp làm nũng đó.”
Doãn Đình thét chói tai: “ Thật hâm mộ!!! Tôi cũng muốn!!!”
Cừu Chính Khanh cười ha ha, nói với cô cái đó không phải là trọng điểm, trọng điểm là một câu phía sau: “ Cô nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai chúng ta gặp.”
“ Tốt.” Doãn Đình không cảm thấy có chỗ nào không đúng, còn dặn dò anh: “ Ngày mai anh đừng cho nó ăn đồ hộp, chỉ cho nó ăn thức ăn mèo, đồ hộp để tôi tới đút. Tôi cũng muốn áp dụng kế hoạch B.”
Cừu Chính Khanh cười ha ha, “ Được.” Anh đồng ý với cô. Sau khi cúp điện thoại thấy đồ hộp còn thừa lại trên đất có một chút chưa ăn. Anh tịch thu. “ Tiểu Đình nói không để cho mày ăn.” Meo Đại Đại hiện tại ăn no cũng không cần đồ hộp, chỉ chuyển vây quanh chân anh.
“ Cô ấy ngày mai còn có thể đến, mày có vui không?” Cừu Chính Khanh hỏi mèo Đại Đại, mèo Đại Đại không trả lời, lại ôm chân Cừu Chính Khanh, lại đứng thẳng lên đưa chân trước nhỏ khều chơi vạt áo của anh. Mắt nó lớn lại tròn, rất có tinh thần. Để cho Cừu Chính Khanh lại nhớ tới Doãn Đình.
Cừu Chính Khanh nhấc mèo Đại Đại lên ôm vào ngực. Mèo Đại Đại không giãy giụa, chỉ tò mò nhìn anh.
“ Mày thật may mắn, mày gặp được cô ấy.” Cừu Chính Khanh nói với mèo Đại Đại, “ Tao cũng vậy. Tao gặp được cô ấy. Thật may mắn.”
Bên kia, Doãn Đình lăn lộn trên giường trong phòng ngủ, thật vui vẻ, quá hưng phấn. Hôm nay là ngày may mắn của cô. Từ sáng sớm phát hiện Đại Đại bị đánh chạy mãi cho đến lúc tìm được Đại Đại, không ngừng gọi điện thoại nhờ giúp đỡ đến cuối cùng tìm được nơi ở cho Đại Đại, cô cảm thấy ngày hôm nay thật quá phong phú quanh co.
“ Cho nên nói sao, có quanh co liền cho thấy sau đó sẽ có hạnh phúc rất lớn.” Doãn Đình ôm gối, nghĩ đến Cừu Chính Khanh, lòng của cô tràn đầy ấm áp, anh thật quá tốt thật quá tốt.
“ Đại khái nó sợ một chút.” Doãn Đình nói. Theo kinh nghiệm thưa thớt của cô đối với mèo, cô cảm thấy là như thế.
“ Vậy để cho nó tự làm quen một chút đi.” Cừu Chính Khanh cho là động vật nhỏ cùng trẻ con giống nhau, không thể quá cưng chiều.
Doãn Đình suy nghĩ một chút, gật đầu một cái.
Hai người đi ra ngoài tiếp tục ăn mì, ăn không được vài miếng, lại nghe thấy meo meo gào thật to. Lần này Doãn Đình tâm mạnh mẽ không đi xem nó, quyết tâm để cho mèo Đại Đại nhanh thích ứng. Nhưng là mèo Đại Đại vẫn gọi, gọi đến khi bọn họ ăn xong còn không dừng.
Doãn Đình rất ngượng ngùng: “ Thật là rất xin lỗi, rất xin lỗi, nó có chút sợ, chờ quen rồi sẽ không kêu.” Cô vội vã trở về phòng nhìn mèo. Mèo Đại Đại nhìn thấy cô đi vào, ngồi nghiêm chỉnh, ngước mặt nhỏ nhìn cô.
“ Đại Đại.” Doãn Đình ngồi chồm hỗm xuống thương lượng với nó: “ Không được kêu có được hay không? Em ngoan ngoãn, ở chỗ này ăn ngon ở tốt, chị sẽ mua cho em món đồ chơi.”
Mèo Đại Đại đi một vòng trong phòng, ngồi xuống góc tường, lại kêu lên “ Meo meo meo meo”.
Doãn Đình vội vàng đi qua sờ đầu gãi cằm, dụ dỗ nó: “ Không được kêu nha, ảnh hưởng đến người khác sẽ không tốt. Xin Anh Đứng Đắn Một Chút là người tốt, anh ấy tốt bụng chứa chấp em, em không thể quá quấy rầy anh ấy, biết không? Em rất may mắn, em gặp được anh ấy, em muốn cám ơn người ta, không thể làm phiền nha”
Mèo Đại Đại nheo mắt nhỏ lại, đối với phục vụ sơ đầu cùng gãi cằm hiển nhiên thật hài lòng. Nó không kêu, nằm xuống tại chỗ. Doãn Đình tiếp tục sờ, mèo Đại Đại bắt đầu khò khè lên, biểu hiện này nó hiện tại rất hưởng thụ. Doãn Đình thở phào nhẹ nhõm, lại trấn an nó một hồi lâu, dừng lại, nhìn nó không kêu, lúc này mới đi ra ngoài.
Đến bên ngoài thấy Cừu Chính Khanh đang rửa bát, Doãn Đình nói xin lỗi lần nữa: “ Thật xấu hổ, nó vừa bắt đầu còn chưa quen.”
“ Không quan hệ.” Cừu Chính Khanh cầm khăn lau lên lay sạch, tay áo bị tuột xuống. Anh nâng cánh tay lên cọ cọ mặt vào tay áo, không cọ lên được. Doãn Đình rất tự nhiên đi qua, xắn tay áo cẩn thận lên giúp anh. Cô vừa xắn vừa nói: “ Nếu nó làm phiền đến anh, xin hãy tha lỗi. Tôi nghĩ nó thích ứng sẽ tốt. Tôi sẽ nhanh chóng tìm người nhận nuôi nó giúp.”
“ Ừ.” Thật ra thì Cừu Chính Khanh không có nghe quá rõ ràng cô đang nói cái gì, anh chỉ chú ý tới cô cách anh rất gần, anh cúi đầu nhìn cô, có thể thấy cái trán trơn bóng của cô, chỉ cần anh cúi đầu, là có thể hôn đến.
Có chút xung động, anh kiềm chế.
Ngón tay cô chạm vào cánh tay anh, một loại cảm giác giống như một loại dòng điện, từ nơi đầu ngón tay cô chạm vào chạy về phía trái tim anh.
Chẳng qua là động tác nhỏ xắn tay áo, nhưng là, rất nhiều năm đã không có người làm giúp anh. Rất nhiều năm, một mình anh đi học, một người làm việc, một người ăn cơm, một người ở. Công việc là đồng bạn của anh, là niềm vui thú duy nhất của anh.
Hiện tại, không giống nhau.
Cô giúp anh xắn tay áo, lảm nhảm mà nói chuyện với anh.
Rất kích thích, anh cố gắng kiềm chế.
Cô xắn tốt xong, ngẩng đầu lên, đối diện ánh mắt của anh.
Có ma lực trong nháy mắt, cô ngơ ngẩn. Ánh mắt thâm thúy cùng vẻ mặt chuyên chú, tim của cô chợt rối loạn nửa nhịp. Cô lui từng bước về phía sau, mỉm cười với anh: “ Tốt lắm. Để cho anh nấu mì cho tôi ăn còn phải phiền toái anh rửa bát, thật xấu hổ.”
Anh đối với cô lui ra một khoảng cảm thấy có chút mất mát, anh mỉm cười, nụ cười dịu dàng phải lung lay ánh mắt của cô. “ Không quan hệ. Không cần khách sáo.” Giọng nói anh trầm thấp có từ tính, Doãn Đình đỏ mặt một chút.
Cừu Chính Khanh vội vàng che giấu tâm tình của mình, không có chú ý tới cô xấu hổ, quay đầu tiếp tục đi rửa bát. Mà Doãn Đình thầm trách mình suy nghĩ lung tung, đàn ông có chút dịu dàng sẽ làm lòng phụ nữ nhảy lên là chuyện bình thường. Chẳng qua trước cô cũng không chú ý đến thì ra anh là người đàn ông rất có cảm giác thành thục.
Doãn Đình trộm trộm nhìn Cừu Chính Khanh mấy lần, nam nhân tốt như vậy cư nhiên tuổi này cũng không tìm được bạn gái, thật là đáng tiếc. Phái nữ hiện đại không phải dũng mãnh nhất sao? Thế nào lại bỏ qua thịt ngon như vậy?
Cừu Chính Khanh cảm thấy bả vai cùng gò má mình có chút nhột, trực giác giống như có tầm mắt đang nhìn anh, làm cho anh rửa cái bát còn phải bày tư thế, thật là khổ cực. Một lát sau anh nhịn không được, quay đầu xác nhận một cái cuối cùng có phải cô đang nhìn anh hay không, kết quả điện thoại di động của Doãn Đình vang lên, cô chạy đi lật túi nghe điện thoại.
“ A, cậu tìm được một nhà rất đáng tin muốn nuôi giúp?” Doãn Đình kêu, cô nhìn hướng Cừu Chính Khanh. Cừu Chính Khanh lắc đầu với cô, dùng khẩu hình nói với cô: “ Không muốn.”
Trong lòng Doãn Đình vui mừng, thật ra theo tâm tư của cô muốn để mèo Đại Đại ở chỗ này của Cừu Chính Khanh. Theo cô, nhờ người đáng tin nuôi cũng không bằng Cừu Chính Khanh. Dĩ nhiên đây chỉ là trực giác. Nếu như dùng lý trí đi phân tích, Cừu Chính Khanh không có kinh nghiệm nuôi mèo, công việc quá bận rộn không ở nhà, còn nhốt mèo Đại Đại trong phòng, các hạng điều kiện đều chưa ra hình dáng gì, nhưng Doãn Đình chính là tin tưởng anh. Tìm người nuôi mèo Đại Đại quan trọng khúc chiết, làm cho cô bây giờ có chút buồn bã. Nếu để cho cô chọn, cô chọn Cừu Chính Khanh.
Hiện tại đường lui khác biệt, mà Cừu Chính Khanh tỏ thái độ mèo Đại Đại còn có thể ở lại, dĩ nhiên Doãn Đình vui vẻ. Cô nói với bạn: “ Tớ cũng tìm được chỗ nuôi giúp, tạm thời không cần thay đổi nơi khác trước. Cám ơn cậu.” Hai bên lại hàn huyên mấy câu, nói chuyện khác.
Cừu Chính Khanh nghe ý tứ, mèo Đại Đại là sẽ lưu lại, anh thở phào nhẹ nhõm. Thật may là, anh giành trước một bước, nếu không sẽ phải bỏ qua cơ hội này. Khi anh chuẩn bị xong tâm tư, anh cũng không muốn mất đi cái “ Con tin” mèo này.
Doãn Đình trò chuyện điện thoại, lại nghe thấy mèo Đại Đại đang gọi. Cô vội vàng tạm biệt với bạn, cúp điện thoại, đi vào phòng nhìn mèo Đại Đại.
Mèo Đại Đại vẫn như vậy, một mình ngây ngô không được. Doãn Đình đi vào sờ đầu gãi cằm nó liền không kêu. Doãn Đình không có biện pháp, nói chuyện với nó dụ dỗ nó. Nó ở cạnh Doãn Đình ngoan ngoãn nằm xuống. Lúc Cừu Chính Khanh vào phòng, thấy chính là một màn này – cô gái ngọt ngào khả ái vuốt ve mèo mập nhỏ, dịu dàng nói chuyện với nó.
Anh nhìn, hoàn toàn không muốn dời ánh mắt.
Gian phòng này anh chưa bao giờ đi vào, bởi vì là trống không, không có gì để vào nhiều. Phòng ốc của anh rất lớn, nhưng mà cô tịch vắng lạnh, hiện tại cả cảm giác cũng thay đổi. Anh cảm thấy anh cũng thay đổi, trước đây anh nghĩ anh phải có cuộc sống hiệu suất có thành tựu. Mà bây giờ, anh muốn cuộc sống có Doãn Đình.
“ Anh có muốn sờ nó không?” Doãn Đình ngồi trên sàn nhà gỗ, ngửa mặt cười với anh.
“ Được.” Cừu Chính Khanh đi tới, ngồi ở bên người cô. Mèo Đại Đại nhanh chóng đứng lên, lui về phía sau mấy bước, cảnh giác mà nhìn Cừu Chính Khanh.
Cừu Chính Khanh giơ tay giữa không trung, có chút lúng túng. Doãn Đình thấy vẻ mặt của anh, mím môi cười. Cừu Chính Khanh than thở, “ Được rồi.” Anh nói với Doãn Đình: “ Tôi thử chiêu của em một chút.” Anh nháy mắt với mèo Đại Đại, nháy mắt vài cái.
Mèo Đại Đại hoàn toàn không có phản ứng. Còn nhìn chằm chằm anh.
“ Chậm một chút.” Doãn Đình chỉ đạo anh “ Có lẽ phải dịu dàng nháy mắt một chút. Có thể như vậy Đại Đại mới phát hiện được anh ở đây hôn nó. Hãy cùng người khác giống nhau, thô lỗ hung ác mà cắn trên sàn nhà cùng dịu dàng ôm tới hôn một cái hoàn toàn cảm giác không giống nhau, đúng không?”
Ví dụ này! Cừu Chính Khanh không biết loài mèo thích như thế nào. Anh chỉ biết là theo như Doãn Đình nói cái gì mà thô lỗ trên sàn nhà cùng dịu dàng ôm tới anh cũng rất nguyện ý, dĩ nhên anh sẽ không hung ác … Ho khan một cái, không cẩn thận nghĩ đến có chút xa có chút tà ác, vội vàng dừng lại.
“ Anh xem, giống như tôi như vậy.” Doãn Đình còn phải làm mẫu. Cừu Chí Khanh xấu hổ đỏ mặt nhìn cô, anh tìm lý do đứng dậy: “ Tôi áp dụng kế hoạch B đi.”
Anh đi ra ngoài, cầm đồ hộp đi vào.
“ Ba” một tiếng, mở ra trước mặt mèo Đại Đại.
Mèo Đại Đại ngửi thấy mùi, lực chú ý chuyển đến trong hộp. “ Muốn ăn không?” Cừu Chính Khanh dịu dàng hỏi. Đặt hộp ở bên cạnh tay mình. Mèo Đại Đại nhìn chằm chằm vào hộp, sau đó từ từ đi tới. Vừa bắt đầu nó chẳng qua ngửi ngửi, Cừu Chính Khanh không động. Sau đó nó yên tâm lại, cẩn thận ăn đồ hộp, chờ nó ăn vài miếng, Doãn Đình sờ sờ lưng nó, Cừu Chính Khanh cũng sờ lưng nó, nó không kháng cự, tiếp tục vùi đầu hết sức ăn.
Doãn Đình cười với Cừu Chính Khanh: “ Xem ra thức ăn có tác dụng hơn so với tình cảm.”
Cừu Chính Khanh cũng cười, cô nói thật chính xác, cô nói gì anh đều cảm thấy có ý nghĩa. Anh tiếp tục vuốt mèo Đại Đại, Doãn Đình cũng vuốt, tay hai người thỉnh thoảng đụng vào nhau một cái. Doãn Đình không để ý, bắt đầu càu nhàu: “ Hôm nay Đại Đại bị hoảng sợ, không dám để bệnh viện tắm giúp nó, tôi mua thuốc về giúp nó xử lý một chút. Thân thể cũng kiểm tra tốt lắm, móng chân cũng cắt, thuốc ngừa mới tiêm mấy ngày trước, một tháng sau tiêm mũi thứ ba là được. Trên người nó không có bệnh không có côn trùng, anh yên tâm đi. Đại Đại thích sạch sẽ, mỗi ngày liếm mình sạch sẽ, nó không bẩn.
“ Ừ.” Cừu Chính Khanh trả lời, anh không có ý nghĩ ghét bỏ con mèo này. Không phải anh đang sờ nó đây sao.
“ Nếu là anh muốn thân cận nó, nó không muốn, anh cũng đừng cưỡng ép nó. Đừng có gấp, từ từ đi. Nó sợ sẽ phản kháng, làm anh bị thương không tốt.”
“ Ừ.” Anh hiểu, cũng giống như theo đuổi con gái, anh từ từ đi, có kế hoạch ABCDEF.
“ Tôi sẽ mua món đồ chơi cho nó, mua cái bò, đúng giờ cho nó ăn, như vậy để nó không quấy rầy anh. Tôi sẽ thường đến xem nó.”
“ Ừ.” Câu cuối cùng này quan trọng nhất, anh thật vui vẻ.
Lúc này Đại Đại ăn xong, ngừng lại. Đi qua một bên bắt đầu liếm miệng liếm móng nhỏ. Doãn Đình cùng Cừu Chính Khanh cũng nhìn nó, sau đó nhìn nhau cười một tiếng.
“ Cảm ơn anh.” Doãn Đình nói.
“ Đừng khách sáo.” Anh cảm thấy hôm nay là ngày may mắn của anh.
Hai người vẫn ngồi trên sàn gỗ trong phòng chơi cùng mèo Đại Đại, mèo ăn no đồ hộp xem khắp nơi một chút, đi một chút, ngồi một chút nằm một chút, không kêu nữa. Doãn Đình thật vui vẻ, cảm thấy không có vấn đề gì. Vừa nhìn thời gian hơi muộn, cô nói cô đi về trước.
Cừu Chính Khanh muốn đưa cô, Doãn Đình vội nói: “ Không cần không cần, hôm nay đã rất làm phiền anh. Tôi đi ra ngoài gọi xe là được rồi.”
Cừu Chính Khanh rất nghiêm túc nhìn cô: “ Đã muộn thế này, em từ chỗ tôi rời đi, tôi không thể nào để cho em một thân một mình ngồi taxi, không an toàn.”
“ Vậy cũng được.” Doãn Đình nói cảm ơn.
Cừu Chính Khanh để cô từ từ, anh đi mặc áo khoác. Doãn Đình nhìn bóng lưng anh biến mất, nhỏ giọng nói với mèo Đại Đại: “ Anh ấy thật sự là một người rất tốt, đúng không?” Mèo Đại Đại không trả lời, nó nằm xuống bên người Doãn Đình ngửa cái bụng khò khè khò khè mà làm nũng.
Cừu Chính Khanh đưa Doãn Đình về. Theo thường lệ đưa đến cửa tiểu khu. Doãn ĐÌnh xuống xe nói lớn tiếng với anh qua cửa: “ Cảm ơn anh. Ngủ ngon.”
“ Ngủ ngon.” Anh trả lời. Cô không nói “ Có cơ hội tạm biệt”, anh không nhịn được cười, anh tin tưởng bọn họ ngày mai sẽ có thể gặp mặt.
Doãn Đình bước chân đi nhẹ nhàng, Cừu Chính Khanh nhìn bóng lưng của cô, cảm thấy thật không nỡ, cách ngày mai còn thật lâu. Anh than thở. Đợi cô vào tiểu khu không nhìn thấy nữa, anh lại ngồi một lúc, sau đó nổ máy xe về nhà.
Vừa vào cửa đã nghe thấy mèo Đại Đại kêu trong phòng. Cừu Chính Khanh lớn tiếng nói: “ Được rồi được rồi, tao đã về.”
Mèo Đại Đại vẫn đang kêu. Cừu Chính Khanh mở cửa phòng ra đi vào, mèo Đại Đại ngồi nghiêm chỉnh, ngước mặt nhỏ nhìn anh. Cừu Chính Khanh đóng kín cửa, ngồi chồm hỗm xuống, nói với nó: “ Tao đưa cô ấy về. Mày cũng muốn cô ấy phải không?”
Mèo Đại Đại không lên tiếng, chỉ mở to hai mắt. Bộ dáng nhỏ kia làm cho Cừu Chính Khanh cười, anh đưa tay cho nó, hỏi nó: “ Để cho sờ sao?”
Kết quả mèo Đại Đại nhìn tay anh một chút, đi tới, cọ đầu qua lại trong lòng bàn tay anh.
Mừng rỡ. Cừu Chính Khanh cười to: “ Mày đang làm nũng sao?”
Mèo Đại Đại lại đi tới đây, cọ đầu vào chân anh.
Cừu Chính Khanh vuốt ve nó, “ Mày thích tao sao?” Mèo Đại Đại lại cọ một cái. Cừu Chính Khanh cười ha ha: “ Vậy mày nói cô ấy thích tao sao?”
Mèo Đại Đại dĩ nhiên không trả lời. Cừu Chính Khanh gọi điện thoại cho Doãn Đình, Doãn Đình nhận rất nhanh: “ Đại Đại đã xảy ra chuyện gì sao?”
Cừu Chính Khanh cười: “ Mới vừa rồi nó, cọ đầu vào lòng bàn tay tôi, cái loại siêu cấp làm nũng đó.”
Doãn Đình thét chói tai: “ Thật hâm mộ!!! Tôi cũng muốn!!!”
Cừu Chính Khanh cười ha ha, nói với cô cái đó không phải là trọng điểm, trọng điểm là một câu phía sau: “ Cô nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai chúng ta gặp.”
“ Tốt.” Doãn Đình không cảm thấy có chỗ nào không đúng, còn dặn dò anh: “ Ngày mai anh đừng cho nó ăn đồ hộp, chỉ cho nó ăn thức ăn mèo, đồ hộp để tôi tới đút. Tôi cũng muốn áp dụng kế hoạch B.”
Cừu Chính Khanh cười ha ha, “ Được.” Anh đồng ý với cô. Sau khi cúp điện thoại thấy đồ hộp còn thừa lại trên đất có một chút chưa ăn. Anh tịch thu. “ Tiểu Đình nói không để cho mày ăn.” Meo Đại Đại hiện tại ăn no cũng không cần đồ hộp, chỉ chuyển vây quanh chân anh.
“ Cô ấy ngày mai còn có thể đến, mày có vui không?” Cừu Chính Khanh hỏi mèo Đại Đại, mèo Đại Đại không trả lời, lại ôm chân Cừu Chính Khanh, lại đứng thẳng lên đưa chân trước nhỏ khều chơi vạt áo của anh. Mắt nó lớn lại tròn, rất có tinh thần. Để cho Cừu Chính Khanh lại nhớ tới Doãn Đình.
Cừu Chính Khanh nhấc mèo Đại Đại lên ôm vào ngực. Mèo Đại Đại không giãy giụa, chỉ tò mò nhìn anh.
“ Mày thật may mắn, mày gặp được cô ấy.” Cừu Chính Khanh nói với mèo Đại Đại, “ Tao cũng vậy. Tao gặp được cô ấy. Thật may mắn.”
Bên kia, Doãn Đình lăn lộn trên giường trong phòng ngủ, thật vui vẻ, quá hưng phấn. Hôm nay là ngày may mắn của cô. Từ sáng sớm phát hiện Đại Đại bị đánh chạy mãi cho đến lúc tìm được Đại Đại, không ngừng gọi điện thoại nhờ giúp đỡ đến cuối cùng tìm được nơi ở cho Đại Đại, cô cảm thấy ngày hôm nay thật quá phong phú quanh co.
“ Cho nên nói sao, có quanh co liền cho thấy sau đó sẽ có hạnh phúc rất lớn.” Doãn Đình ôm gối, nghĩ đến Cừu Chính Khanh, lòng của cô tràn đầy ấm áp, anh thật quá tốt thật quá tốt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook