Xin Anh Đứng Đắn Một Chút
-
Chương 1
Cừu Chính Khanh đánh tay lái, để xe quẹo qua khúc quanh. Lúc này xa xa anh thấy một bóng dáng nhìn rất quen, trên đường đối diện, vừa đúng ngược lại hướng anh. Anh lái xe hơi, mà cô cưỡi xe đạp.
Là Doãn Đình.
Lái tới gần thì anh nhìn rõ, khẳng định là cô.
Doãn Đình mặc T-Shirt quần jean đơn giản, buộc đuôi ngựa phía sau, cưỡi một chiếc xe đạp hơi cũ. Lúc này mông cô rời khỏi yên, thân thể nghiêng về phía trước, hai chân ra sức đạp trên bàn đạp. Bởi vì từ chỗ cô tiến lên, là đoạn đường dốc rất dài.
Xe hơi của Cừu Chính Khanh cách xe đạp của cô bằng chiều rộng nửa con phố, lướt nhau mà qua.
Thời gian ngắn ngủi, cự ly không xa, mấy lần đã để Cừu Chính Khanh thấy rõ ràng, ánh mặt trời hắt lên trên người Doãn Đình, trông cô thật rạng ngời, nhìn qua thật đúng là —— tương đối có sức sống.
Nữ sinh này là bạn tốt của đại tiểu thư Tần Vũ Phi công ty anh nhậm chức, bọn họ từng gặp mặt mấy lần, không tính là rất quen, không có giao tình gì, nhưng ấn tượng khắc sâu. Cô và Tần Vũ Phi đều là thiên kim nhà giàu, không ngờ lại có thể biết cưỡi xe đạp chạy ở trên đường.
Công ty Cừu Chính Khanh làm tên Vĩnh Khải, là tập đoàn buôn bán nổi tiếng trong nước, phía dưới có nhiều nhãn hiệu nổi tiếng. Nghề nghiệp của Cừu Chính Khanh là quản lí, ba mươi ba tuổi đã nhậm chức Phó tổng tập đoàn, khiến rất nhiều người hâm mộ. Hơn nữa anh còn do chính ông chủ Tần Văn Dịch bồi dưỡng và nâng lên vị trí này, thật sự gặt hái thành công trong sự nghiệp.
Hôm nay là chủ nhật, thời gian nghỉ ngơi. Bình thường cuộc sống như thế đối với Cừu Chính Khanh mà nói cũng chỉ là đem công việc từ công ty chuyển về nhà, nhưng hôm nay hiếm khi anh ra cửa, cũng ít khi bởi vì có hẹn riêng.
Người hẹn anh là bạn học thời đại học Mao Tuệ Châu. Cô như anh, điều kiện gia đình đều không tốt, năm đó học đại học dựa vào học bổng và làm việc ngoài giờ để kiếm tiền sống qua ngày. Danh sách học bổng có hạn, cho nên hai người bọn họ tranh rất khổ sở, chỉ sợ không lấy được. Mấy năm bọn họ học đại học, các bạn học gọi đùa hai người bọn họ là song sát học phách. Phòng tự học, thư viện, trong đám người chịu khó học tập đến đêm khuya, luôn có bóng dáng của hai người bọn họ.
Tuy là đối thủ cạnh tranh, nhưng bởi vì bối cảnh khá giống nhau, cũng đều là người khắc khổ nỗ lực, cho nên giữa bọn họ mặc dù không nói rõ, nhưng sinh ra một phần cảm tình tương liên. Nếu như đối phương biết có cơ hội làm việc vặt, cũng sẽ nói tin tức cho đối phương biết, hoặc là tranh thủ đề cử đối phương. Nhưng vừa quay đầu, lại liều mạng học tập, trên thành tích đánh nhau sống chết.
Sau khi tốt nghiệp, mọi người đường ai nấy đi, anh và cô đều tìm được công việc phù hợp, không gặp nhau ăn mừng, nhưng cũng gọi điện thoại nói chúc mừng. Mao Tuệ Châu còn nói với anh ở trong điện thoại, cám ơn tồn tại đối thủ là anh, nếu như bốn năm này không có anh cạnh tranh làm bạn, cô nhất định sẽ không có thành tích xuất sắc nhất như bây giờ, không có phiếu điểm xinh đẹp này, cô cũng không thể nào tiến vào công ty lớn ước mơ tha thiết mưu chức (tìm cách lên chức) được.
Mà thật ra thì những lời này, Cừu Chính Khanh cũng nói trong lòng. Sau nhiều năm ngẫm lại, suy nghĩ những nữ sinh từng xuất hiện trong cuộc đời anh, có lẽ Mao Tuệ Châu là một tồn tại rất đặc biệt.
Mấy năm đại học, Cừu Chính Khanh toàn thân toàn ý vùi đầu vào học tập và làm việc kiếm tiền ra thì hoàn toàn chưa từng nghĩ đến yêu đương. Sau khi tốt nghiệp lập tức làm việc, lại gặp phải cạnh tranh kinh doanh tàn khốc, anh lại toàn tâm ra nhập, thề phải làm tốt nhất, tranh một lần, bất tri bất giác, công việc đã mười một năm, anh trở thành tinh anh trong kinh doanh, tình cảm lại không có chút nào.
Mà hai năm sau Mao Tuệ Châu có được một cơ hội thăng chức trong công việc, cô bị cấp trên cử ra nước ngoài thường trú. Vì vậy liên lạc vốn không nhiều nay lại thành cắt đứt liên lạc với Cừu Chính Khanh. Năm nay cô trở về nước, gửi thư điện tử cho Cừu Chính Khanh, nhiều năm như vậy, địa chỉ hòm thư của Cừu Chính Khanh vẫn không đổi, vì vậy hai người lại liên lạc lần nữa.
Hai người trao đổi điện thoại, tăng thêm vào khoản mục Internet, thuật lại tình hình của mình những năm này, rốt cuộc lại tương tự đến kinh người. Sự nghiệp thành công, thành tích mở rộng, cũng chưa từng yêu đương. Cừu Chính Khanh không khỏi bật cười, hai người bọn họ thật là rất giống, cô như là một giới tính khác của anh.
Liên lạc trên web một khoảng thời gian, hai người phân tích từ kinh tế đến chính trị đến ngành nghề phát triển cũng nói vô cùng hợp, mấy ngày trước Mao Tuệ Châu điện thoại tới hẹn anh chủ nhật gặp mặt, Cừu Chính Khanh hớn hở đồng ý.
Mặc dù Mao Tuệ Châu nói hẹn hò, nhưng thân là đàn ông, Cừu Chính Khanh vẫn chủ động đưa ra yêu cầu anh mời khách cùng với phụ trách đưa đón. Anh bao một gian phòng ăn rất nổi tiếng, trước kia từng ăn cơm bàn việc với vài người, thiết bị lắp đặt trong tiệm rất đẳng cấp, hoàn cảnh cũng an tĩnh.
Mao Tuệ Châu rất hài lòng đối với sắp xếp của Cừu Chính Khanh, cô cũng không có bắt tội khiến Cừu Chính Khanh đợi cô lâu. Xe anh vừa đến, cô đã đi xuống dưới. Sau khi tốt nghiệp đại học đây là lần đầu tiên hai người gặp mặt. Thấy đối phương không khỏi bật cười.
Lột đi trẻ trung của thanh xuân, mười năm xã hội tôi luyện khiến bọn họ đều dát lên một tầng ánh sáng tinh anh, tự tin, lão luyện, dĩ nhiên, còn có thành thục. Hai người đều thay đổi rất nhiều, chỉ là từ vẻ bề ngoài vẫn có thể nhận ra đối phương.
Hai người cười một hồi lâu, ngồi lên xe liền bắt đầu tán gẫu. Mao Tuệ Châu cảm thán thời gian qua mau, Cừu Chính Khanh nói: "Không sống uổng là tốt rồi."
Mao Tuệ Châu cười: "Nói chuyện với cậu quả nhiên vẫn có phong cách và giọng nói như trước!"
Cừu Chính Khanh cũng cười: "Vậy cũng coi là bảo trì được đặc sắc riêng mình. Thật ra cậu thay đổi rất nhiều, trước kia nói chuyện khá cứng ngắc."
"Tớ là con gái đấy, ra ngoài xã hội đánh liều, cứng ngắc sẽ bị người ta giết chết. Luôn luôn khôn khéo chút. Phương diện này đàn ông các cậu chiếm tiện nghi rồi, coi như đùa bỡn, xã hội này bao dung với các cậu hơn nhiều so với con gái."
"Có không?" Cừu Chính Khanh nổ máy xe lên đường, "Tớ ngược lại cảm thấy, giới tính không quan trọng, bối cảnh và lai lịch lại có ảnh hưởng rất lớn."
Lời nói này vào trong lòng Mao Tuệ Châu, người không có bối cảnh không có lai lịch, muốn bọn họ để thành tích dưới mắt, quả thật phải bỏ ra rất rất nhiều cố gắng. "Chúng ta đều khổ cực." Cô mỉm cười, nhìn Cừu Chính Khanh một cái.
Cừu Chính Khanh cũng liếc nhìn cô một cái, nghĩ đến chuyện cũ: "Là rất cực khổ, ban đầu ở phòng tự học gặp cậu, tớ nghĩ tớ sẽ thua bởi cậu."
"Haiz, tớ cũng thế."
Hai người cùng cười, một đường trò chuyện vui vẻ, Cừu Chính Khanh chợt phát hiện có một bóng dáng nhìn quen thuộc ven đường.
Sao cô vẫn còn ở chỗ này?
Cừu Chính Khanh thả chậm tốc độ xe, lái tới gần nhìn. Bây giờ anh quay về chốn cũ, mới vừa lái qua đường dốc dài lại xoay nhìn, nhìn Doãn Đình mới vừa rồi còn tràn đầy sức sống đạp xe đi lên nay ngồi ở dưới bóng cây, xe đạp của dừng ở ven đường. Lái tới gần rồi, anh nhìn thấy hoá ra xe đạp bị đứt xích.
Cừu Chính Khanh do dự một chút, cuối cùng vẫn quyết định qua hỏi một câu. Anh lái xe qua đó rồi dừng lại. Lúc này Doãn Đình đang đứng lên vỗ vỗ quần jean, thấy có xe hơi dừng ở bên cạnh xe đạp của cô, cô dừng động tác lại.
Tiếp đó cửa xe bên ghế lái xe hơi mở ra, cô nhìn thấy Cừu Chính Khanh từ trong xe ra ngoài, hỏi cô: "Xe của cô sao vậy?"
Hai mắt Doãn Đình sáng lên, nét mặt kia quả thật viết lên trên mặt ba chữ" thấy cứu tinh" rồi.
"Thù tổng! ! !" Ngay cả giọng nói cũng lộ ra hàm nghĩa"thấy cứu tinh" này.
Cừu Chính Khanh bị biểu hiện kích động của cô làm cho bật cười, anh chỉ chỉ xe đạp của cô: "Hỏng à?"
"Đúng vậy!" Đây không phải là rất rõ ràng sao? Doãn Đình nhảy đến trước mặt Cừu Chính Khanh, "Thật vất vả đạp lên sườn núi, kết quả nó lại hỏng." Dây xích đứt, phanh xe đứt, bị chết rất bi tráng.
"Vậy cô làm sao? Sẽ có bạn hoặc là người nhà tới đón cô chứ?" Cừu Chính Khanh hỏi.
"Không mang điện thoại." Doãn Đình đáp rất rõ ràng.
Cừu Chính Khanh nhăn chân mày, đang suy nghĩ là mượn điện thoại cho cô dùng hay tiễn cô đoạn đường, kết quả Doãn Đình chủ động nói: "Cừu tổng, anh có thể giúp tôi chuyển xe một đoạn không? Công viên phía trước có cửa hàng sửa xe. Anh đưa tôi đến đó được không?"
Tiếng nói còn chưa xuống, cửa xe bên này mở ra, Mao Tuệ Châu từ trong xe xuống. Lúc này Doãn Đình mới thấy trên xe còn có người, còn là cô gái mặc trang phục lộng lẫy, tóc ngắn già giặn, khuôn mặt tinh sảo, đồ công sở hàng hiệu.
Hẹn hò? Tinh thần bát quái của Doãn Đình nhất thời cháy hừng hực, ánh mắt của cô sáng lên, nhưng còn nhớ rõ phải cố gắng khắc chế, vội vàng có khí chất có lễ phép hỏi một câu nữa: "Có được hay không?"
"Có thể. Dù sao cũng thuận đường." Cừu Chính Khanh đặt phòng ăn vừa đúng gần công viên. Anh gật đầu với Mao Tuệ Châu một cái, chỉ chỉ Doãn Đình: "Đây là bạn đồng nghiệp tớ, tên Doãn Đình."
Doãn Đình toét ra nụ cười nhiệt tình chào hỏi: "Xin chào, xin chào, ngại quá, làm phiền hai người, hi vọng không có quá quấy rầy." Nụ cười quá rực rỡ, làm cho mặt Cừu Chính Khanh đen lại. Anh giới thiệu tiếp: "Vị này là bạn tôi. . . . . ."
Anh còn chưa nói hết, Mao Tuệ Châu liền tiếp lời nói: "Xin chào, tôi tên là Zoe."
Cừu Chính Khanh ngẩn ra, nhớ tới ký tên dưới thư sau khi về nước Mao Tuệ Châu gửi cho anh, ID Internet còn có điện thoại tới tự xưng thì quả thật đều là Zoe, lại nghĩ tới lúc đại học tên Mao Tuệ Châu từng bị bạn học cười nhạo là quê mùa, anh cũng hiểu được. Xem ra cô vẫn rất để ý cái này.
Anh cũng không nhiều lời, theo ý Mao Tuệ Châu nói: "Zoe, xe Doãn Đình hỏng, chúng ta đưa cô ấy một đoạn nhé."
Mao Tuệ Châu dĩ nhiên không hai lời, vì vậy Cừu Chính Khanh giúp Doãn Đình nhét xe đạp vào cốp xe của anh. Ba người lên xe, tiếp tục đi.
Doãn Đình ngồi ở ghế sau, tò mò ngắm nghía hai người trước mặt. Cừu tổng đại nhân cư nhiên hẹn hò! Bát quái này thật sự chấn động, phải nhớ gọi điện thoại báo cáo cho Tần Vũ Phi! Đáng tiếc không mang điện thoại di động.
Cừu Chính Khanh lái xe, cảm giác sau lưng có tầm mắt nhìn chằm chằm anh. Anh liếc mắt nhìn kính chiếu hậu, chỗ ngồi phía sau vẻ mặt bát quái kích động của Doãn Đình thật sự khiến anh muốn thở dài. Thật nên trách anh trước lúc chìa tay giúp đỡ lại không do dự một chút, đại tiểu thư Tần Vũ Phi là người không thể trêu chọc. . . .
Là Doãn Đình.
Lái tới gần thì anh nhìn rõ, khẳng định là cô.
Doãn Đình mặc T-Shirt quần jean đơn giản, buộc đuôi ngựa phía sau, cưỡi một chiếc xe đạp hơi cũ. Lúc này mông cô rời khỏi yên, thân thể nghiêng về phía trước, hai chân ra sức đạp trên bàn đạp. Bởi vì từ chỗ cô tiến lên, là đoạn đường dốc rất dài.
Xe hơi của Cừu Chính Khanh cách xe đạp của cô bằng chiều rộng nửa con phố, lướt nhau mà qua.
Thời gian ngắn ngủi, cự ly không xa, mấy lần đã để Cừu Chính Khanh thấy rõ ràng, ánh mặt trời hắt lên trên người Doãn Đình, trông cô thật rạng ngời, nhìn qua thật đúng là —— tương đối có sức sống.
Nữ sinh này là bạn tốt của đại tiểu thư Tần Vũ Phi công ty anh nhậm chức, bọn họ từng gặp mặt mấy lần, không tính là rất quen, không có giao tình gì, nhưng ấn tượng khắc sâu. Cô và Tần Vũ Phi đều là thiên kim nhà giàu, không ngờ lại có thể biết cưỡi xe đạp chạy ở trên đường.
Công ty Cừu Chính Khanh làm tên Vĩnh Khải, là tập đoàn buôn bán nổi tiếng trong nước, phía dưới có nhiều nhãn hiệu nổi tiếng. Nghề nghiệp của Cừu Chính Khanh là quản lí, ba mươi ba tuổi đã nhậm chức Phó tổng tập đoàn, khiến rất nhiều người hâm mộ. Hơn nữa anh còn do chính ông chủ Tần Văn Dịch bồi dưỡng và nâng lên vị trí này, thật sự gặt hái thành công trong sự nghiệp.
Hôm nay là chủ nhật, thời gian nghỉ ngơi. Bình thường cuộc sống như thế đối với Cừu Chính Khanh mà nói cũng chỉ là đem công việc từ công ty chuyển về nhà, nhưng hôm nay hiếm khi anh ra cửa, cũng ít khi bởi vì có hẹn riêng.
Người hẹn anh là bạn học thời đại học Mao Tuệ Châu. Cô như anh, điều kiện gia đình đều không tốt, năm đó học đại học dựa vào học bổng và làm việc ngoài giờ để kiếm tiền sống qua ngày. Danh sách học bổng có hạn, cho nên hai người bọn họ tranh rất khổ sở, chỉ sợ không lấy được. Mấy năm bọn họ học đại học, các bạn học gọi đùa hai người bọn họ là song sát học phách. Phòng tự học, thư viện, trong đám người chịu khó học tập đến đêm khuya, luôn có bóng dáng của hai người bọn họ.
Tuy là đối thủ cạnh tranh, nhưng bởi vì bối cảnh khá giống nhau, cũng đều là người khắc khổ nỗ lực, cho nên giữa bọn họ mặc dù không nói rõ, nhưng sinh ra một phần cảm tình tương liên. Nếu như đối phương biết có cơ hội làm việc vặt, cũng sẽ nói tin tức cho đối phương biết, hoặc là tranh thủ đề cử đối phương. Nhưng vừa quay đầu, lại liều mạng học tập, trên thành tích đánh nhau sống chết.
Sau khi tốt nghiệp, mọi người đường ai nấy đi, anh và cô đều tìm được công việc phù hợp, không gặp nhau ăn mừng, nhưng cũng gọi điện thoại nói chúc mừng. Mao Tuệ Châu còn nói với anh ở trong điện thoại, cám ơn tồn tại đối thủ là anh, nếu như bốn năm này không có anh cạnh tranh làm bạn, cô nhất định sẽ không có thành tích xuất sắc nhất như bây giờ, không có phiếu điểm xinh đẹp này, cô cũng không thể nào tiến vào công ty lớn ước mơ tha thiết mưu chức (tìm cách lên chức) được.
Mà thật ra thì những lời này, Cừu Chính Khanh cũng nói trong lòng. Sau nhiều năm ngẫm lại, suy nghĩ những nữ sinh từng xuất hiện trong cuộc đời anh, có lẽ Mao Tuệ Châu là một tồn tại rất đặc biệt.
Mấy năm đại học, Cừu Chính Khanh toàn thân toàn ý vùi đầu vào học tập và làm việc kiếm tiền ra thì hoàn toàn chưa từng nghĩ đến yêu đương. Sau khi tốt nghiệp lập tức làm việc, lại gặp phải cạnh tranh kinh doanh tàn khốc, anh lại toàn tâm ra nhập, thề phải làm tốt nhất, tranh một lần, bất tri bất giác, công việc đã mười một năm, anh trở thành tinh anh trong kinh doanh, tình cảm lại không có chút nào.
Mà hai năm sau Mao Tuệ Châu có được một cơ hội thăng chức trong công việc, cô bị cấp trên cử ra nước ngoài thường trú. Vì vậy liên lạc vốn không nhiều nay lại thành cắt đứt liên lạc với Cừu Chính Khanh. Năm nay cô trở về nước, gửi thư điện tử cho Cừu Chính Khanh, nhiều năm như vậy, địa chỉ hòm thư của Cừu Chính Khanh vẫn không đổi, vì vậy hai người lại liên lạc lần nữa.
Hai người trao đổi điện thoại, tăng thêm vào khoản mục Internet, thuật lại tình hình của mình những năm này, rốt cuộc lại tương tự đến kinh người. Sự nghiệp thành công, thành tích mở rộng, cũng chưa từng yêu đương. Cừu Chính Khanh không khỏi bật cười, hai người bọn họ thật là rất giống, cô như là một giới tính khác của anh.
Liên lạc trên web một khoảng thời gian, hai người phân tích từ kinh tế đến chính trị đến ngành nghề phát triển cũng nói vô cùng hợp, mấy ngày trước Mao Tuệ Châu điện thoại tới hẹn anh chủ nhật gặp mặt, Cừu Chính Khanh hớn hở đồng ý.
Mặc dù Mao Tuệ Châu nói hẹn hò, nhưng thân là đàn ông, Cừu Chính Khanh vẫn chủ động đưa ra yêu cầu anh mời khách cùng với phụ trách đưa đón. Anh bao một gian phòng ăn rất nổi tiếng, trước kia từng ăn cơm bàn việc với vài người, thiết bị lắp đặt trong tiệm rất đẳng cấp, hoàn cảnh cũng an tĩnh.
Mao Tuệ Châu rất hài lòng đối với sắp xếp của Cừu Chính Khanh, cô cũng không có bắt tội khiến Cừu Chính Khanh đợi cô lâu. Xe anh vừa đến, cô đã đi xuống dưới. Sau khi tốt nghiệp đại học đây là lần đầu tiên hai người gặp mặt. Thấy đối phương không khỏi bật cười.
Lột đi trẻ trung của thanh xuân, mười năm xã hội tôi luyện khiến bọn họ đều dát lên một tầng ánh sáng tinh anh, tự tin, lão luyện, dĩ nhiên, còn có thành thục. Hai người đều thay đổi rất nhiều, chỉ là từ vẻ bề ngoài vẫn có thể nhận ra đối phương.
Hai người cười một hồi lâu, ngồi lên xe liền bắt đầu tán gẫu. Mao Tuệ Châu cảm thán thời gian qua mau, Cừu Chính Khanh nói: "Không sống uổng là tốt rồi."
Mao Tuệ Châu cười: "Nói chuyện với cậu quả nhiên vẫn có phong cách và giọng nói như trước!"
Cừu Chính Khanh cũng cười: "Vậy cũng coi là bảo trì được đặc sắc riêng mình. Thật ra cậu thay đổi rất nhiều, trước kia nói chuyện khá cứng ngắc."
"Tớ là con gái đấy, ra ngoài xã hội đánh liều, cứng ngắc sẽ bị người ta giết chết. Luôn luôn khôn khéo chút. Phương diện này đàn ông các cậu chiếm tiện nghi rồi, coi như đùa bỡn, xã hội này bao dung với các cậu hơn nhiều so với con gái."
"Có không?" Cừu Chính Khanh nổ máy xe lên đường, "Tớ ngược lại cảm thấy, giới tính không quan trọng, bối cảnh và lai lịch lại có ảnh hưởng rất lớn."
Lời nói này vào trong lòng Mao Tuệ Châu, người không có bối cảnh không có lai lịch, muốn bọn họ để thành tích dưới mắt, quả thật phải bỏ ra rất rất nhiều cố gắng. "Chúng ta đều khổ cực." Cô mỉm cười, nhìn Cừu Chính Khanh một cái.
Cừu Chính Khanh cũng liếc nhìn cô một cái, nghĩ đến chuyện cũ: "Là rất cực khổ, ban đầu ở phòng tự học gặp cậu, tớ nghĩ tớ sẽ thua bởi cậu."
"Haiz, tớ cũng thế."
Hai người cùng cười, một đường trò chuyện vui vẻ, Cừu Chính Khanh chợt phát hiện có một bóng dáng nhìn quen thuộc ven đường.
Sao cô vẫn còn ở chỗ này?
Cừu Chính Khanh thả chậm tốc độ xe, lái tới gần nhìn. Bây giờ anh quay về chốn cũ, mới vừa lái qua đường dốc dài lại xoay nhìn, nhìn Doãn Đình mới vừa rồi còn tràn đầy sức sống đạp xe đi lên nay ngồi ở dưới bóng cây, xe đạp của dừng ở ven đường. Lái tới gần rồi, anh nhìn thấy hoá ra xe đạp bị đứt xích.
Cừu Chính Khanh do dự một chút, cuối cùng vẫn quyết định qua hỏi một câu. Anh lái xe qua đó rồi dừng lại. Lúc này Doãn Đình đang đứng lên vỗ vỗ quần jean, thấy có xe hơi dừng ở bên cạnh xe đạp của cô, cô dừng động tác lại.
Tiếp đó cửa xe bên ghế lái xe hơi mở ra, cô nhìn thấy Cừu Chính Khanh từ trong xe ra ngoài, hỏi cô: "Xe của cô sao vậy?"
Hai mắt Doãn Đình sáng lên, nét mặt kia quả thật viết lên trên mặt ba chữ" thấy cứu tinh" rồi.
"Thù tổng! ! !" Ngay cả giọng nói cũng lộ ra hàm nghĩa"thấy cứu tinh" này.
Cừu Chính Khanh bị biểu hiện kích động của cô làm cho bật cười, anh chỉ chỉ xe đạp của cô: "Hỏng à?"
"Đúng vậy!" Đây không phải là rất rõ ràng sao? Doãn Đình nhảy đến trước mặt Cừu Chính Khanh, "Thật vất vả đạp lên sườn núi, kết quả nó lại hỏng." Dây xích đứt, phanh xe đứt, bị chết rất bi tráng.
"Vậy cô làm sao? Sẽ có bạn hoặc là người nhà tới đón cô chứ?" Cừu Chính Khanh hỏi.
"Không mang điện thoại." Doãn Đình đáp rất rõ ràng.
Cừu Chính Khanh nhăn chân mày, đang suy nghĩ là mượn điện thoại cho cô dùng hay tiễn cô đoạn đường, kết quả Doãn Đình chủ động nói: "Cừu tổng, anh có thể giúp tôi chuyển xe một đoạn không? Công viên phía trước có cửa hàng sửa xe. Anh đưa tôi đến đó được không?"
Tiếng nói còn chưa xuống, cửa xe bên này mở ra, Mao Tuệ Châu từ trong xe xuống. Lúc này Doãn Đình mới thấy trên xe còn có người, còn là cô gái mặc trang phục lộng lẫy, tóc ngắn già giặn, khuôn mặt tinh sảo, đồ công sở hàng hiệu.
Hẹn hò? Tinh thần bát quái của Doãn Đình nhất thời cháy hừng hực, ánh mắt của cô sáng lên, nhưng còn nhớ rõ phải cố gắng khắc chế, vội vàng có khí chất có lễ phép hỏi một câu nữa: "Có được hay không?"
"Có thể. Dù sao cũng thuận đường." Cừu Chính Khanh đặt phòng ăn vừa đúng gần công viên. Anh gật đầu với Mao Tuệ Châu một cái, chỉ chỉ Doãn Đình: "Đây là bạn đồng nghiệp tớ, tên Doãn Đình."
Doãn Đình toét ra nụ cười nhiệt tình chào hỏi: "Xin chào, xin chào, ngại quá, làm phiền hai người, hi vọng không có quá quấy rầy." Nụ cười quá rực rỡ, làm cho mặt Cừu Chính Khanh đen lại. Anh giới thiệu tiếp: "Vị này là bạn tôi. . . . . ."
Anh còn chưa nói hết, Mao Tuệ Châu liền tiếp lời nói: "Xin chào, tôi tên là Zoe."
Cừu Chính Khanh ngẩn ra, nhớ tới ký tên dưới thư sau khi về nước Mao Tuệ Châu gửi cho anh, ID Internet còn có điện thoại tới tự xưng thì quả thật đều là Zoe, lại nghĩ tới lúc đại học tên Mao Tuệ Châu từng bị bạn học cười nhạo là quê mùa, anh cũng hiểu được. Xem ra cô vẫn rất để ý cái này.
Anh cũng không nhiều lời, theo ý Mao Tuệ Châu nói: "Zoe, xe Doãn Đình hỏng, chúng ta đưa cô ấy một đoạn nhé."
Mao Tuệ Châu dĩ nhiên không hai lời, vì vậy Cừu Chính Khanh giúp Doãn Đình nhét xe đạp vào cốp xe của anh. Ba người lên xe, tiếp tục đi.
Doãn Đình ngồi ở ghế sau, tò mò ngắm nghía hai người trước mặt. Cừu tổng đại nhân cư nhiên hẹn hò! Bát quái này thật sự chấn động, phải nhớ gọi điện thoại báo cáo cho Tần Vũ Phi! Đáng tiếc không mang điện thoại di động.
Cừu Chính Khanh lái xe, cảm giác sau lưng có tầm mắt nhìn chằm chằm anh. Anh liếc mắt nhìn kính chiếu hậu, chỗ ngồi phía sau vẻ mặt bát quái kích động của Doãn Đình thật sự khiến anh muốn thở dài. Thật nên trách anh trước lúc chìa tay giúp đỡ lại không do dự một chút, đại tiểu thư Tần Vũ Phi là người không thể trêu chọc. . . .
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook