Xiềng Xích Dịu Dàng
Chương 1: Mây trôi qua thiên thai

Một ngày cuối tuần năm 2008, bầu trời rất xanh, xanh thăm thẳm.

.

Tu ngồi trước bàn làm việc, ngón tay dài nhỏ lướt trên bàn phím. Phòng làm việc của y ở tầng trên cùng, đây vốn là tòa nhà cao nhất ở thành phố này.

.

Chủ tịch trong lúc thuê mặt bằng, đã đem ba tầng cao nhất của tòa nhà này thuê trọn gói, bởi vì hắn thích đứng trước cửa sổ nhìn xuống dưới, uống trà ngắm mây bay. Tu cũng thích nơi này, y thích nhìn bóng mây phản chiếu trên vách kính, lững lờ trôi. Ở nơi này, bầu trời không hề xa xôi.

.

Trong phòng đặt hơn mười cái bàn làm việc chỉ có duy nhất một mình Tu, tiếng động khi ngón tay gõ lên bàn phím có vẻ trở nên vang dội hơn nhiều. Hôm nay là cuối tuần, công ti được nghỉ, thế nhưng Tu lại đặc biệt đến công ty tăng ca gởi email chào hàng. Cũng không phải y cần phải đến văn phòng mới có thể viết, mà là bởi vì y biết, hôm nay Thu Sơn đi công tác trở về sẽ đến đây trước.

.

Nghĩ đến Thu Sơn, khóe miệng của Tu không khỏi có chút cong lên.

.

Thu Sơn vốn là giám đốc bán hàng, là cấp trên của Tu, vốn là một người thích cười thích chọc ghẹo người khác. Nhưng trong ấn tượng của Tu, trên hơn cả chính là sự ôn nhu của Thu Sơn.

.

Ngón tay nhất thời quên gõ phím, văn phòng chợt yên tĩnh lại, yên tĩnh đến làm cho người ta hoảng hốt.

.

Ngài Thu Sơn…

.

Tu nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng không khỏi cảm thấy cay đắng.

.

Trong nửa tháng Thu Sơn đi công tác, Tu chung qui cứ cảm thấy được cuộc sống thiếu vắng gì đó. Nhàn nhạt, trống rỗng, không ra sao cả.

.

Thật nhớ hắn.

.

Tu dựa vào ghế nhắm mắt lại, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve theo viền môi của mình, đó là chuyện Thu Sơn thích làm với y. Y nhớ lại nụ cười của Thu Sơn, vươn đầu lưỡi, giống như vẫn thường liếm ngón tay Thu Sơn lúc trước mà liếm láp ngón tay của mình.

.

Thật nhớ hắn.

.

Ngón tay ướt át mơn trớn dọc theo cằm, men theo đường nét nơi cổ trượt xuống. Tháo cà vạt ra, cởi bỏ hai hạt nút áo sơ mi phía trên, đầu ngón tay còn đọng nước miếng khẽ chuyển đến hai điểm lồi lên trên ngực nhẹ vân vê. đầu v* mẫn cảm rất nhanh trở nên cương cứng dựng thẳng, lộ ra trong không khí, giống như đang run nhè nhẹ. Mỗi một lần khiêu khích, đều giống như có một dòng điện kích thích.

.

Thật nhớ hắn. Đột nhiên nhớ đến da diết, không thể ngừng được, ngọn lửa dục vọng theo đó liền bùng lên.

.

Hạ thân bắt đầu nóng lên. Tu tưởng tượng đó ngón tay linh hoạt của Thu Sơn, một giày vò đầu nhũ của mình, tay kia chậm rãi đi xuống bụng dưới. Cách một lớp quần, Tu dùng sức xoa nắn gốc rễ giữa hai bắp đùi. Cảm giác được phân thân của mình như có như không vì cọ xát mà ngẩng đầu lên, Tu cuối cùng không nhịn được mà tháo thắt lưng, luồn tay vào trong.

.

“Uhm…”

.

Dùng tay nắm lấy phân thân của mình trong nháy mắt, cảm giác bị kích thích từ lâu làm cho cả người Tu run lên, khóe miệng không khỏi thoát ra một tiếng rên nhẹ.

.

Y tạm dừng một chút, không có gấp gáp phát tiết, mà kiên nhẫn chơi đùa chậm rãi. Y nhớ lại khi phân thân của mình trong tay Thu Sơn, bị xoa nắn từng đợt khi nhanh khi chậm. Linh khẩu tràn ra dịch lỏng, đầu ngón tay liền hứng lấy dịch lỏng kia rồi đảo quanh linh khẩu, nhào nặn vân vê.

.

Hơi thở ngày càng dồn dập, Tu cảm giác bản thân mình sắp không nhịn được rồi, nhưng lại nắm chặt lấy âm hành của mình. Y không muốn cứ như vậy mà phát tiết, cái này không phải là cảm giác mà y muốn.

.

Khóe miệng Tu tuôn ra từng hơi thở đứt quãng, kiệt lực khắc chế dục vọng của mình. Y đứng lên kéo quần xuống đến chân, thân người dựa vào bàn làm việc, để cho cái mông của mình có thể vểnh lên trên. Y nhìn không thấy phía sau của mình, ngón trỏ dính dịch lỏng lần mò, tìm được cửa động còn đang khép chặt, liền hướng xuyên vào trong.

.

Hậu đình nửa tháng không có sử dụng, nhất thời toàn thân vẫn chưa thích ứng được sự xâm nhập của ngoại vật. Dưới dịch thể bôi trơn, Tu gian nan đem ngón trỏ hoàn toàn luồn vào trong cúc huyệt của hậu đình, lại bắt đầu đem ngón giữa đi vào.

.

Dũng đạo khô khốc bắt đầu trở nên ướt át, dần dần buông lỏng phòng bị. Số lượng ngón tay không ngừng gia tăng, hết ra lại vào, Tu hưởng thụ cảm giác đã lâu không gặp. Có thể là do dùng chính ngón tay của mình cho nên rất khó khăn, không cách nào thỏa mãn được dục vọng của Tu.

.

Tu thở dốc quờ quạng trên bàn làm việc, cuối cùng nắm được điện thoại di động của mình.

.

Đây là một cái điện thoại di động nắp bật hình chiếc lá, khi gập lại thì lớn hơn trái trứng gà một chút, dày khoảng chừng 3cm.

.

Tu cầm điện thoại di động lên, vươn đầu lưỡi liếm láp, dùng nước miếng làm ướt vỏ máy, đem đặt trước cửa vào cúc huyệt. Điện thoại di động không giống như phân thân chuyên nghiệp có qui đầu lồi lên, muốn cho nó tiếng vào trong hậu đình ban đầu có chút khó khăn. Tu chỉ có thể dùng một tay xoa nắn, mở rộng động khẩu của mình, một tay cầm điện thoại dùng sức đẩy vào trong.

.

Huyệt khẩu bị điện thoại di động xâm nhập ra sức bài xích rất lớn, cảm giác sưng đau truyền lên từng đợt, nhưng dục vọng thì càng lúc càng trở nên mãnh liệt xu thế không thể chống đỡ. Tu nhắm mắt nghiến răng một cái, dùng sức đẩy toàn bộ cái điện thoại vào trong.

.

“Uhm… Uhm… A…” Cảm giác xé rách đớn đau cùng khoái cảm được lấp đầy đồng thời dâng lên.

.

Khí lực của Tu lúc nãy đã cạn kiệt, không thể không nằm ra bàn thở dốc. Hậu đình sau khi thừa nhận cả cái điện thoại di động thì lập tức khép chặt, chỉ còn thừa ra sợi dây móc ở bên ngoài. Tu chống tay, để cho cơ thể cách một khoảng với bàn làm việc.

.

Từ khoảng cách này, Tu nhìn thấy hai điểm đỏ au đang dựng thẳng trên ngực của mình, là ngọc hành nơi bụng dưới cương cứng thẳng tắp, nơi đỉnh không ngừng rỉ ra dịch lỏng. Vòng tay ra sau, lôi kéo điện thoại còn nằm trong cơ thể, nhìn thấy búp bê thỏ con cảm ứng giữa hai chân không ngừng lay động.

.

Búp bê thỏ con giữa mỗi lần lay động, cũng kéo theo điện thoại còn trong hậu đình tạo nên một trận kích thích.

.

Tu cảm thấy hai chân của mình có chút nhũn ra, y sắp không thể cố được nữa.

.

Đột nhiên, hai mắt của búp bê thỏ con không ngừng lóe sáng, đó là cảm ứng khi có cuộc gọi đến. Tu còn chưa kịp phản ứng, bên trong hạ thể đã truyền lên từng đợt rung động mãnh liệt. Y cũng không chống đỡ được nữa, một lần nữa té sấp xuống bàn.

.

Điện thoại di động trong cơ thể vẫn rung lên không ngừng, Tu nghe thấy ngoài cửa vang lên tiếng cười khẽ. Y cố gắng xoay qua, dưới lớp mắt kính mờ mịt hai mắt nhìn thấy một người đã không biết tựa cửa từ khi nào, đang cầm điện thoại nhìn về phía y mỉm cười.

.

“Ngài… Ngài Thu Sơn…” Tu nhẹ giọng kêu sợ hãi.

.

Thu Sơn đóng cửa lại, đi đến bên cạnh Tu, vuốt ve sống lưng bóng loáng của y: “Tu, ngươi đang làm gì đó?”

.

“Tôi…” Mặt Tu liền ửng hồng, vội vàng vùng vẫy muốn đứng lên khỏi bàn.

.

Nhưng Thu Sơn không có tắt điện thoại, những đợt rung liên tục đầy mãnh liệt từ trong hậu đình làm cho chân Tu mềm nhũn, suýt nữa thì ngã nhào xuống. Thu Sơn nhanh tay lẹ mắt, liền ôm ngay y vào trong lòng.

.

“Nhìn thấy ta liền kích động như thế sao? Tu, ngươi thật đáng yêu.” Thu Sơn cưng chiều mà vuốt theo gương mặt Tu.

.

Tu bẽn lẽn đem khuôn mặt dấu trong vòm ngực Thu Sơn, thấp giọng nói: “Làm ơn… Mau tắt điện thoại…”

.

“Ngươi còn chưa có trả lời ta mà.” Thu Sơn cười đem điện thoại sắp tự động kết thúc cuộc gọi bấm gọi lại, “Không thành thật trả lời ta vẫn sẽ tiếp tục gọi đó.”

.

“Ngài… Sao lại như vậy…” Tu cắn môi, nhìn Thu Sơn đầy phức tạp.

.

“Thế nào, nói cho ta biết đi.” Thu Sơn đem môi kề sát vào vành tai Tu, thanh âm đầy ôn nhu pha lẫn ngọt ngào, “Ngươi lúc nãy vì sao lại phải làm như vậy?”

.

“Bởi vì… Bởi vì tôi… Bởi vì tôi nhớ ngài.” Tu nhìn vào con ngươi đen nhánh của Thu Sơn, mắc cỡ trả lời.

.

“Bé ngoan.” Thu Sơn hài lòng nói, đem điện thoại còn đang không ngừng gọi đến mà vất qua một bên, nâng cằm Tu lên hôn xuống thật sâu.

.

Đây là một nụ hôn chứa đầy thâm tình ngọt ngào. Đầu lưỡi Thu Sơn mạnh mẽ mà vẫn dịu dàng đảo qua từng ngóc ngách trong miệng Tu, khiêu khích đầu lưỡi của y. Tu nhịn không được trước công kích thành thục của Thu Sơn, không khỏi vươn đầu lưỡi đáp lại, nhưng mà lúc này người kia lại thu hồi đầu lưỡi trở về.

.

Một sợi chỉ bạc mỏng như tơ kéo ra, kết nối đôi môi hồng nhuận của hai người rồi biến mất trong chớp mắt.

.

Tu khó hiểu nhìn Thu Sơn, trong mắt lúc này là thống khổ và bất mãn.

.

Thu Sơn cười, đầu ngón tay mơn trớn vành môi mỏng của Tu, lần nữa lại hôn xuống thật sâu. Hai đầu lưỡi nồng nhiệt quấn quít lại với nhau, khó lòng tách rời. Tu nắm chặt quần áo của Thu Sơn, chìm đắm trong lòng hắn.

Đây là một nụ hôn dài làm cho kẻ khác hít thở không thông, bao nhiêu khát khao cùng bất mãn tích tụ trong nửa tháng chia lìa theo động tác mút mát nhấm nháp mà phát tiết ra ngoài. Một dòng chất lỏng trong suốt chảy ra từ khóe miệng hai người, nương theo khóe miệng Tu mà chảy xuống. Thu Sơn cuối cùng mới tách ra khỏi môi Tu, đầu lưỡi theo dấu vết chất lỏng kia bắt đầu nhấm nháp đến cần cổ mảnh khảnh của Tu.

.

“Ngài Thu Sơn… Tôi…” Khuôn mặt của Tu vì thiếu không khí mà chuyển sang thành màu rượu chát mê người. Y vô lực mà ngồi phịch trong lòng Thu Sơn, há miệng để bổ sung không khí cho buồng phổi, hai mắt nhìn Thu Sơn mê đắm.

.

Thu Sơn làm bộ như không biết chuyện gì cứ vùi đầu vào cổ Tu mút liếm, một tay duỗi ra sau thắt lưng y mà vuốt xuống dưới, nhẹ nhàng bóp lấy cánh mông trắng mềm co dãn.

.

“Uh? Muốn nói ta làm cái gì?” Giọng nói của Thu Sơn cùng động tác đều vô cùng ôn nhu, nhưng kiểu gì cũng đều làm cho Tu chống đỡ k

291065

phatxxdda95

hông được.

.

“Làm ơn… Ngài làm ơn…”

.

“Nói rõ ràng chút, ta nghe không hiểu đâu.” Thu Sơn nhẹ nhàng kéo, đung đưa búp bê thỏ con bên ngoài cúc huyệt.

.

Động khẩu sau khi nuốt lấy điện thoại di động vào trong đã hoàn toàn đóng chặt, khi dây treo điện thoại bên ngoài chuyển động kéo theo điện thoại còn đang rung bên trong đi đến cửa huyệt động, kích thích mãnh liệt cùng cảm giác kháng cự ngăn cản cử động mở ra. Lúc này, Thu Sơn mới ngưng lại động tác lôi kéo, hạ thể của Tu lập tức đem điện thoại nuốt sâu vào bên trong.

.

“A a…” Liên tiếp mấy lượt không cách nào thành công đem dị vật bài trừ ra ngoài, lại hết lần này đến lần khác càng hút sâu vào bên trong, một điểm nào đó cực kì mẫn cảm bên trong huyệt động bị điện thoại cọ qua khiến cho chấn động, khiến Tu không khỏi rên rỉ thành tiếng.

.

“Ngài Thu Sơn, ngài Thu Sơn…” Tu cũng không nhịn được, đầu hàng rồi, “Tôi không chịu được nữa đâu, ngài làm ơn…”

.

“Muốn ta làm gì sao? Nói đi.”

.

“Ngài làm ơn thỏa mãn tôi.” Cuối cùng Tu cũng nói.

.

“Bé ngoan.” Thu Sơn nhẹ hôn lên hai mắt Tu, ôn nhu hỏi, “Vô luận ta làm cái gì ngươi cũng nguyện ý sao?”

.

“Đúng vậy, tôi nguyện ý.” Tu trả lời lại.

.

“Tốt lắm.” Thu Sơn cuối cùng thả Tu ra, ngắt điện thoại di động, tựa vào cạnh bàn nói, “Trước tiên ngươi cởi quần áo ra.”

.

Tu nghe lời đem quần áo trên người đã sớm xộc xệch toàn bộ cởi ra, cúi đầu đứng trước mặt Thu Sơn. Da y không tính là trắng lắm, nhưng rất nuột nà mềm mịn. Ánh nắng buổi xế chiều rực rỡ xuyên qua lớp cửa thủy tinh, phủ lên người Tu, những đường cong trên cơ thể như lóe sáng.

.

“Quì lên trên bàn đi, đem cái mông nhấc lên, ta giúp ngươi lấy điện thoại cầm tay ra trước.” Thu Sơn nói.

.

Động tác này so với lúc nãy Tu nằm ra bàn còn muốn xấu hổ hơn rất nhiều, nhưng Tu vẫn làm theo, bởi vì đây vốn là yêu cầu của ngài Thu Sơn. Tu nằm lên bàn, cúi đầu quì xuống, cố gắng ép đầu xuống sát mặt bàn để cho cái mông có thể vểnh lên cao.

.

“Uh, xem ra có chút khó khăn đây.” Thu Sơn thử kéo dây đeo điện thoại di động một chút, nhưng vẫn không thành công.

.

Điện thoại di động so với cửa động đúng là bề mặt quá lớn, muốn cho cửa động đã đóng chặt đột nhiên mở rộng ra, thật sự không được.

.

Thu Sơn cẩn thận quan sát, ngón tay quệt chút nước miếng dò xét vào bên trong động khẩu đo đạc các cạnh của điện thoại một chút, nói: “Tu, ta muốn ngươi hỗ trợ một chút.”

.

“Dạ? Phải làm sao?” Tu xấu hổ nói.

.

“Tự ngươi lấy ngón tay mở cửa động ra một chút.

.

“Cái này…” Tu xấu hổ quay đầu lại liếc mắt nhìn Thu Sơn một cái.

.

“Như vậy ta mới có thể giúp ngươi lấy điện thoại cầm tay ra ngoài.” Thu Sơn nhào nặn hai cánh mông của Tu rồi nói.

.

Tu cắn môi dưới, mỗi khi gặp việc gì khó, y cũng có thói quen cắn môi. Y cuối cùng vẫn thỏa hiệp. Y dùng bả vai chống đỡ sức nặng của cơ thể, vươn tay lần mò đến khe mông, gian nan dùng ngón tay luồn vào cửa động mà tách ra hai bên, để cho cúc huyệt vốn khép chặt có thể mở ra.

.

Đột nhiên, một luồng khí lạnh đảo qua cửa động. Đó là Thu Sơn đang thổi hơi vào huyệt động của mình.

.

“Bé ngoan, đem cửa động mở ra chút nữa.”

.

Tu nhắm mắt lại, tăng lên lực ở ngón tay.

.

“Đúng vậy, chính là như thế này.” Ngón tay của Thu Sơn vẽ trên cửa động, “Điện thoại di động cản trở tầm nhìn rồi, ta nhìn không thấy màu sắc bên trong nội bích, ta cũng nên bắt nó ra ngoài thôi.”

.

Thu Sơn xoa nắn cửa động, chậm rãi kéo dây móc điện thoại ra.

.

“Uhm…”

.

Tu cố nén cảm giác trướng đau không ngừng tăng mạnh nơi cửa động, kiên trì không thay đổi lực đặt trên các ngón tay.

.

“Thả lỏng, đừng sợ.” Một tay cầm lấy phân thân của Tu, Thu Sơn thuần thục vuốt ve, đem lửa dục của Tu chia tách.

.

Thân thể bị dục vọng chiếm lĩnh, cơ thể Tu dần dần thả lỏng, tựa hồ tất cả năng lượng đều tập trung vào phân thân đang nằm trong tay của Thu Sơn.

.

“A, a…” Tiếng Tu rên rỉ đứt quãng, cảm giác tình cảm nồng nhiệt của mình đang gào thét trong cơ thể, “Ngài Thu Sơn, tôi, tôi không được -”

.

Dưới động tác mạnh mẽ đem điện thoại rút ra của Thu Sơn, đồng thời ngay trong lúc đó, một cổ nhiệt lưu cũng lao ra khỏi linh khẩu, bắn tung tóe trong tay Thu Sơn.

.

Tu đem dịch thể phát tiết liền vô lực trong nháy mắt, co quắp ngã xuống trên bàn, hơi thở đứt quãng.

.

“À, nội bích chuyển thành màu hồng phấn, thật sự rất mê người.”

.

Cửa vào cúc huyệt truyền đến cảm xúc ướt át, đầu lưỡi của Thu Sơn liếm láp quanh cửa động, cũng không ngừng tìm đường chui vào bên trong.

.

“Ngài Thu Sơn… Ngài…” Tu xấu hổ mà vặn vẹo cái mông, nghĩ muốn thoát khỏi cảm giác hạ thể bị một vật còn sống xâm chiếm.

.

Thu Sơn nâng Tu dậy, để cho y quì thẳng trên bàn: “Tu, ngươi thỏa mãn rồi hay vẫn còn đói, làm gì vậy? Ngươi lúc nãy có phải đã đáp ứng, vô luận ta làm cái gì ngươi cũng nguyện ý?”

.

Tu nhìn ánh mắt ôn nhu của Thu Sơn, gật đầu.

.

“Như vậy, trước làm sạch thứ gì đó của ngươi đi.” Thu Sơn đưa bàn tay dính đầy dịch thể đến trước mặt Tu.

.

Tu nâng tay của Thu Sơn, vươn đầu lưỡi cuốn lấy chất lỏng của mình vào trong miệng, học theo động tác như mèo vẫn thường liếm ngón tay của chủ nhân. Y làm thật cẩn thận, sau khi liếm hết lòng bàn tay thì mút từng ngón tay, mỗi kẽ tay cũng không bỏ sót.

.

“Tốt lắm.” Khi dịch thể trên tay đã bị nước miếng thay thế, Thu Sơn để cho Tu dừng lại, “Bé ngoan, ta có quà cho ngươi này.”

.

Thu Sơn mở túi xách theo mình đi công tác về, lấy từ bên trong ra một khí cụ màu đen sáng bóng.

.

“Cái này là sản phẩm mới nhất ta lấy từ phòng phát triển của tổng bộ, ta nghĩ muốn cho ngươi thử xem trước thế nào.” Thu Sơn đầu tiên cầm ra một sợi xích có một đầu nối vào vòng đeo cổ, đưa đến trước mặt Tu, “Đến đây, để ta đeo cái này trước cho ngươi.”

.

Tu ngẩng đầu nghiêng về phía trước, đem cổ duỗi thẳng ra, để cho Thu Sơn đem vòng cổ đen nhánh đeo lên cổ thật tốt.

.

“Dưới ánh sáng ưu nhã này cùng với hào quang từ xiềng xích, không hổ là tác phẩm cao cấp của thiết kế sư.” Thu Sơn cười vươn ngón tay trỏ vuốt ve vành môi của Tu, cưng chiều nói: “Ngươi giống như là một sủng vật cao quí, bất kể làm cái gì vì ngươi cũng đáng giá, cũng đừng mong ta để lại cho ai.”

.

Tu vươn đầu lưỡi liếm ngón tay trên môi, dùng đôi con ngươi màu nâu ngọt ngào nhìn Thu Sơn, cũng không biết ánh mắt hạnh phúc ấy vốn có bao nhiêu hấp dẫn cùng khiêu khích.

.

“Còn có cái khác nữa.” Thu Sơn lại cầm ra món thứ hai.

.

Đây là hai chiếc kẹp nhỏ màu đỏ dùng để kẹp đầu nhũ, nhìn không ra có chỗ nào đặc biệt, chỉ là trên cách cái kẹp chừng một ngón tay út có một bóng đèn nhỏ không biết dùng làm gì.

.

“Cái này không giống như kẹp đầu nhũ bình thường.” Thu Sơn lần lượt kẹp vào hai điểm dựng đứng, “Nó có thể dựa trên tâm tình của người sử dụng mà phóng thích dòng điện với cường độ khác nhau.”

.

Nói xong, Thu Sơm nhẹ nhàng búng lên phân thân Tu một chút. Kích thích bất thình lình làm cho Tu giật mình, ngay cả trống ngực của y cũng tăng tốc, trên đầu nhũ truyền đến cảm giác hai dòng điện đang giật lên nhè nhẹ, làm cho cả người y run lên.

.

“A, đây là?” Tu lại càng hoảng sợ.

.

“Tim của ngươi đập càng nhanh, thì cái kẹp đầu nhũ này sẽ giải phóng dòng điện kích thích càng lớn. Như vậy đó, thú vị không?” Thu Sơn cười, rất hài lòng với phản ứng của Tu.

.

“Điện lưu sao? Tôi hơi sợ một chút.” Tu nhỏ giọng nói.

.

“Yên tâm đi, đây là một trong những sản phẩm chủ lực của công ti trong quí này đó, đã trải qua kiểm tra chất lượng cực kì gắt gao, sẽ không làm tổn thương đến cơ thể của ngươi đâu.”

.

Nghe thấy Thu Sơn giải thích, Tu mới có chút yên tâm gật đầu.

.

“Tiếp theo, cho ngươi xem sản phẩm chủ lực này.”

.

Thu Sơn từ trong túi lấy ra một hộp còn đóng gói kín đưa qua cho Tu, Tu tò mò mở giấy gói ra, lấy ra một cái dương khối thô to. Dương khối cũng không bóng loáng, phía trên phủ những hạt nhỏ, phía dưới có đế chống đỡ, thuận tiện cho người sử dụng đặt nó xuống dưới đất, ngồi lên trên sử dụng.

.

“Cái này không phải cũng giống như cái dương khối lần trước công ti sản xuất sao, có chỗ nào đặc biệt à?” Tu khó hiểu hỏi.

.

“Ngươi mang nó vào trước đi, ta sẽ nói cho ngươi biết.” Thu Sơn nháy mắt với Tu mấy cái, thừa nước đục thả câu.

.

Tu nâng cái dương khối thô to có chút do dự, lại nhìn đến Thu Sơn cười đầy ôn nhu, thế là bắt đầu liếm láp bề mặt dương khối. Trải qua mấy lần phun ra ngậm vào trong miệng, nước miếng cũng đã thấm ướt. Tu đem cái dương khối đặt lên bàn, để cho qui đầu của dương khối nhắm ngay vào cúc huyệt của mình.

.

Thân thể chậm rãi hạ xuống, đỉnh nhọn của dương khối từ từ cắm vào hậu đình của Tu. Còn chưa đi vào được một nửa, Tu bởi vì sợ đau mà không dám tiếp tục. Y đáng thương đưa ánh mắt nhìn về phía Thu Sơn tìm kiếm trợ giúp, nhưng Thu Sơn lại chỉ mỉm cười mà lắc đầu.

.

“Phải tự mình cố gắng lên chứ, ta cũng sẽ không giúp ngươi.”

.

Tu thất vọng mà cúi đầu xuống, cắn răng một cái, không dùng tay chống đỡ cơ thể nữa. Nương theo một cơn đau đớn đến rách toạc, trong nháy mắt dùng sức nặng cơ thể giải phóng ra để cho động khẩu mạnh mẽ đè xuống dương khối thô to, toàn bộ dương khối lập tức cắm vào trong cơ thể của y.

.

“A -” kích thích nơi hạ thể tác động đến cái kẹp nơi đầu nhũ phóng xuất ra một dòng điện mãnh liệt, Tu la hoảng lên.

.

“Ngươi quá tuyệt vời, Tu!”

.

Thu Sơn nói tán thưởng, đem Tu ôm xuống khỏi bàn, vuốt ve mái tóc đen dày mềm mượt của y.

.

“Văn phòng cũng không tiện lắm, ta đưa ngươi đến một nơi, Tu.”

.

Cũng không chờ Tu trả lời, Thu Sơn rút cà vạt trên cổ Tu xuống, bịt lấy hai mắt y rồi cột ra sau đầu, đem ánh mắt của y ngăn lại.

.

“Ngài muốn đưa tôi đi đâu, ngài Thu Sơn?” Tu mất đi thị giác có chút sợ hãi.

.

“Đi theo ta là được.” Thu Sơn kéo sợi xích nối với vòng cổ của Tu, nói.

.

“Nhưng mà…” Tu vươn hai tay sờ loạn về phía trước, không dám đi tới, “Nhìn không thấy đường, tôi sợ bị té.”

.

“Vậy ngươi dùng tay bò theo đi, như vậy mới giống sủng vật, hơn nữa sẽ không sợ bị té nữa.” Thu Sơn nói, “Yên tâm, ta sẽ không để cho ngươi bị thương đâu.”

.

Giọng nói của Thu Sơn làm cho Tu an tâm hơn, y liền quì xuống, như mèo con chó con dùng tay chân quì rạp trên mặt đất.

.

“Bé ngoan, đi theo ta.” Thu Sơn nắn nắn cằm Tu, kéo xích đi.

.

Tu theo hướng xiềng xích kéo tới, chậm rãi bò về phía trước. Y cảm giác được mình là sủng vật hạnh phúc nh

ất, được chủ nhân dắt đi tản bộ, có thể được chủ nhân sủng ái.

.

Dương khối thô to nhét trong hạ thể, dưới mỗi lần bò liền không ngừng cọ xát, trong đớn đau mang theo cảm giác kích thích đầy sảng khoái. Đôi mắt bị bịt chặt liền mất đi phương hướng, Tu chỉ có thể nghe theo lời Thu Sơn thỉnh thoảng cất lời nhắc nhở “Coi chừng cầu thang”, “Bò qua cánh cửa” rồi từ tốn bò theo. Khi Thu Sơn dừng lại, Tu đã không biết bản thân mình đang ở đâu. Y cảm giác nơi này không khí chuyển động rất nhanh, có thể nghe thấy âm thanh nơi ngã tư đường phía xa xa.

.

“Chúng ta tới rồi.” Thu Sơn dịu dàng nói, đem cà vạt đang che mắt của Tu cởi xuống.

.

“Đây là -”

.

Tu kinh ngạc phát hiện, bọn họ đã đi đến sân thượng của tòa nhà Thiên Thai, đây là tòa nhà cao nhất ở thành phố này.

Sân thượng tòa nhà Thiên Thai rất rộng, sạch sẽ bằng phẳng bao phủ một lớp nắng mặt trời ánh vàng. Bên ngoài Thiên Thai là một hàng rào bảo vệ cao khoảng nửa người thường. Thu Sơn đem đầu kia của xiềng xích buộc lên hàng rào, Tu quì gối bên cạnh đó, nhìn những bóng người bé xíu như kiến con qua lại trên đường dưới xa xa kia, cảm giác bản thân mình lúc này vẫn như là trần như nhộng trước mặt đám đông.

.

“Ngài Thu Sơn, không nên ở nơi này…” Tu đỏ hồng mặt cúi đầu xuống, thỉnh cầu.

.

“Vì sao?” Thu Sơn cố ý hỏi, “Hôm nay mặt trời rất rực rỡ mà, rất hợp với màu da của ngươi.”

.

“Tôi cứ cảm thấy sẽ bị người khác nhìn.” Tu thấp giọng nói.

.

Thu Sơn cười rộ lên, vuốt đầu Tu nói: “Yên tâm, nơi này là tòa nhà cao nhất thành phố, không ai có thể nhìn thấy thân hình xinh đẹp của ngươi.”

.

“Nhưng mà…” Tu ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời rực rỡ, lộ ra thần sắc lo lắng.

.

“Được rồi, đừng nhúc nhích nữa. Lại đây, ngồi xuống chỗ này.” Thu Sơn chỉ vào hàng rào bảo vệ nói.

.

Tu nghe lời mà bò qua, quì ngồi xuống.

.

“Không phải ngồi như thế này, không được dùng đầu gối chống đỡ cơ thể.” Thu Sơn lắc đầu, “Phải đem chân tách ra, ngồi xuống bằng mông.”

.

Tu rõ ràng ý tứ của Thu Sơn, liền đem trọng tâm chậm rãi chuyển ra phía sau thắt lưng, khi sức nặng cơ thể đè xuống, không khỏi nhíu mày. Mới vừa nãy khi bò, dương khối chôn trong cúc huyệt vì cọ xát mà tuột ra khỏi cơ thể hơn phân nửa, lúc này theo động tác ngồi xuống chậm chạp của Tu, đế giữ dương khối nằm trên mặt đất, đầu còn lại một lần nữa tiến nhập vào trong cơ thể y.

.

“Tách chân ra thêm chút nữa.” Thu Sơn ra lệnh.

.

Tu đành phải đem chân mở ra thật rộng, để cho toàn bộ sức nặng cơ thể đều dồn lên mông, dương khối ban đầu còn chưa vào hết trong hậu đình y, dưới áp lực liền cắm vào thật sâu trong cơ thể.

.

“A a -” Hạ thể của Tu chẳng những phải chống đỡ lại sức nặng của cơ thể, còn phải chịu đựng thêm sự hành hạ của dương khối cứng rắn, nhất thời khó nhịn được đau đớn, mà trên hai đầu nhũ phóng ra hai dòng điện như có như không mang đến càng nhiều kích thích.

.

Thu Sơn gật đầu, móc ra một bộ còng tay, đem hai tay của Tu vòng ra sau lưng khóa vào hàng rào bảo vệ, lại lấy ra hai cái vòng da có khóa tương tự như vòng cổ, lần lượt đem hai chân của Tu tách ra khóa lại hai bên hông. Như vậy, Tu không cách nào có thể đứng dậy, cũng không có cách khép chân lại, chỉ có thể duy trì tư thế hai chân mở rộng, nơi tư mật trên cơ thể đều có thể nhìn không sót chỗ nào. Trên cổ, cổ tay cùng mắt cá chân đều có khóa, dưới ánh nắng càng tỏa ra hào quang lóng lánh đặc thù của kim loại.

.

“Hình như vẫn thiếu cái gì đó.” Thu Sơn sờ sờ cằm, “Đúng rồi, chỗ này còn thiếu chút phụ kiện.”

.

Thế là, Thu Sơn lại móc ra một cái kẹp có thể sản sinh ra dòng điện cảm ứng, nâng phân thân không hề có gì che lấp giữa hai chân Tu, nhẹ nhàng kẹp vào lỗ nhỏ trên linh khẩu.

.

“A -”

.

“Như vậy liền hoàn mĩ.” Thu Sơn thán thưởng nói, nhẹ nhàng kích thích cái kẹp trên linh khẩu của Tu, ngọc hành Tu theo đó mà cũng run rẩy, “Ngươi cực kì xinh đẹp, Tu. Ngay bây giờ chúng ta chậm rãi chơi đùa nào.”

.

“Không cần mà, ngài Thu Sơn…” Tu cố gắng vùng vẫy cơ thể, xiềng xích trên người phát ra tiếng vang thanh thúy của kim loại.

.

“Sao vậy, ngươi không muốn sao?”

.

“Không phải vậy… Nhưng mà… Email chào hàng của tôi còn chưa hoàn thành, trước buổi tối hôm nay phải gởi rồi.”

.

Tu biết mình lúc này không nên nhắc tới email chào hàng, nhưng y cũng biết rõ, Thu Sơn một khi đã hưng phấn, không làm cho y bò dậy không nổi thì tuyệt đối sẽ không dừng tay. Nếu như bởi vì chuyện này mà làm cho y không viết email xong, y sẽ rất khó xử.

.

“Thư chào hàng gì vậy?” Thu Sơn chớp mắt mấy cái, đứng dậy, “Được rồi, ta sẽ giúp ngươi viết, ngươi ở đây chờ ta.”

.

“Hả? Cái gì?” Tu lấy làm kinh hãi, “Ngài muốn để tôi ở lại đây một mình?”

.

“Đừng lo lắng, trong cơ thể của ngươi vẫn còn một tiểu gia khỏa đáng yêu mà, ngươi cứ từ từ nếm thử chỗ lợi hại của thứ này đi.” Thu Sơn lấy ra một cái remote, nói: “Đây là sản phẩm công nghệ cao, có thể thay đổi nhiều hình thức chuyển động khác nhau, mang đến những hiệu quả rất khác biệt. Còn mùi vị như thế nào, ngươi lát nữa cứ chậm rãi mà trải nghiệm.”

.

Thu Sơn bấm vào remote, dương khối trong hạ thân Tu liền khởi động, khi vừa mới bắt đầu chỉ là những dao động rất nhỏ.

.

“Ta đã thay ngươi mở chương trình được lập trình sẵn, sẽ do computer quyết định hầu hạ ngươi như thế nào.”

.

“Không, ngài Thu Sơn, đừng để tôi lại đây.” Tu gọi theo, năn nỉ.

.

“Không, đừng như vậy, ngươi đáng lẽ phải yên lặng mà hưởng thụ mới đúng.” Thu Sơn nâng cằm Tu lên, “Như vậy, cho ngươi thêm một món quà nữa.”

.

Vật cuối cùng bị móc ra chính là một cái khóa miệng màu đen. Giữa sợi dây da sáng bóng có gắn một trái bóng kim loại màu bạc. Thu Sơn đem trái bóng kim loại nhét vào trong miệng Tu, đem sợi dây da vòng ra sau đầu khóa lại.

.

“Tốt lắm, trong lúc chờ ta thì tắm nắng đi! Ta sẽ cố gắng trở lại trong vòng hai mươi phút.” Thu Sơn hôn lên khóe mắt của Tu, liền đung đưa tay đi xuống Thiên Thai.

.

Tu dựa vào hàng rào bảo vệ, nhìn lên bầu trời trên cao. Rất cao, rất xanh, thêm những đám mây trắng tinh phụ trợ. Hôm nay quả thật là một ngày rất tốt để tắm nắng, nhưng Tu lúc này không có tâm tình như vậy.

.

Cho dù sớm biết sẽ không có ai nhìn thấy, nhưng lấy tư thế lồ lộ cùng bề ngoài trần trụi, Tu cảm giác tủi hổ mãnh liệt. Bên ngoài hàng rào bảo vệ chính là đô thị phồn hoa, xéo bên kia là tòa nhà Lâm Lập, bên dưới tòa nhà người qua lại vô số. Tu cảm giác bản thân mình như đang bị trưng bày, toàn bộ ánh mắt trên thế giới đều đang nhìn về y. Những con người bé như kiến con dưới kia cũng đang nhìn y, những con chim đang nô đùa bên cạnh cũng đang nhìn y, người ngồi trên máy bay trên trời cũng đang nhìn y, ngay cả những áng mây tưởng chừng như rất bình thường cũng đang nhìn y, chắc chắn là đang nhìn y.

.

Cảm giác bị bóc trần tủi hổ, dần chuyển hóa thành một loại khoái cảm hãi hùng khiếp vía. Tu nhắm mắt lại, tinh tế cảm thụ thể nghiệm chưa bao giờ có được trước đây.

.

Dương khối bên trong hạ thể chuyển động càng lúc càng kịch liệt, giống như một cái máy trộn đang không ngừng hoạt động, chà đạp nội bích của Tu. Mỗi khi chạm vào điểm mẫn cảm của Tu, thân thể Tu không kềm được liền run lên, nhưng run rẩy chỉ càng làm cho dương khối đang hoạt động trong mông càng mãnh liệt tiến sâu vào bên trong. Chuyển động của dương khối càng lúc càng phức tạp, càng lúc càng nhanh, bắt đầu trở nên thô bạo không có qui luật.

.

“Uhm… Uhm… A…” Khóa miệng có thể ngăn trở lời nói của Tu, nhưng không thể ngăn được tiếng rên rỉ.

.

Cơ thể dưới hoạt động của dương khối mà xảy ra phản ứng, Tu nhìn thấy phân thân của mình chậm rãi ngẩng đầu. Cùng lúc đó, trên hai đầu nhũ cùng lỗ nhỏ trên linh khẩu đều cùng lúc phóng điện, làm cho cả người Tu run rẩy.

.

Tu bắt đầu không ngừng vùng vẫy thân hình, bây giờ y cũng không biết là muốn thoát khỏi sự chà đạp của thứ đang vùi trong cơ thể kia, hay là muốn phối hợp với nó để đạt được nhiều khoái cảm hơn. Cơ thể cũng bởi vì nó mà nóng cháy đau đớn không nhịn được, rồi lại hi vọng nhận được thêm nhiều công kích thật mạnh để có thể giảm bớt rối loạn trong người lúc này.

.

Ngay khi Tu chuẩn bị sẵn sàng cho việc tiếp nhận động tác kích động thô bạo tiếp theo của dương khối thì cái thứ này lại đột nhiên dừng lại.

.

Tu có chút ngoài ý muốn, cơ thể mặc dù nhờ đó mà giảm bớt một chút thống khổ, nhưng mà *** dâng trào lại hành hạ y. Y đột nhiên kì vọng dương khối trong hạ thể lại hoạt động trở lại, tiếp tục chà đạp y.

.

Dương khối quả nhiên lại chậm rãi hoạt động tiếp, cũng không xoay tròn như cũ, mà là rung lên giống như điện thoại di động khi có cuộc gọi đến. Nhưng chiều dài cùng kích thước của dương khối đều lớn hơn điện thoại di động rất nhiều, cảm giác mang đến đương nhiên là điện thoại chẳng thể có cửa so sánh cùng.

.

Ngay từ đầu, Tu chỉ cảm thấy hạ thân bị rung có chút tê dại. Theo cường độ tăng dần, cả cái dương khối giống như máy khoan, hình như muốn xuyên sâu vào trong cơ thể Tu, xuyên thấu thân thể của y. Tu bị chấn động không chịu được nữa, y muốn đứng dậy, nhưng cả người bị khóa cứng làm cho y không cách chi nhúc nhích. Y đành phải phối hợp theo tần số của dương khối, cả cơ thể cùng nhau run run. Dòng điện cũng phối hợp ăn ý mà chạy loạn khắp người, kích thích mãnh liệt cùng khoái ý làm cho y cơ hồ quên mất bản thân.

.

Nhẫn nại như đã đến cực hạn, Tu thầm nghĩ muốn cầm âm hành của mình lên mà phóng thích, nhưng hai tay đã bị khóa ra sau lưng. Y dùng sức lôi kéo còng tay, muốn thoát khỏi nó, nhưng còng tay giống như càng xiết chặt lại, ghìm chặt cổ tay y đến đau đớn. Tu không thèm để ý đến cơn đau ấy, đau đớn gia tăng có lẽ có thể ngăn cản một chút thống khổ khi không thể phát tiết.

.

Y càng dùng sức để giãy dụa, hai bắp đùi cũng lung tung khua khoắn, mỗi một điểm đau đớn đều chuyển sang thành khoái cảm, rồi lại dẫn dắt dục vọng càng trở nên mãnh liệt.

Chấn động giằng co vài phút, ngay khi dục vọng của Tu gần đến đỉnh thì vô tình cắt ngang.

.

Lúc này mà bị ép dừng lại không thể nghi ngờ gì chính là hành hạ thống khổ nhất, cả người Tu không nhịn được mà run nhè nhẹ, cả thể xác và tinh thần vùng vẫy trên ranh giới của sự giải thoát. Khoảng cách để phóng thích được chỉ cách một bước ngắn ngủi, nhưng Tu không cách nào tự mình giải quyết, thậm chí ngay cả sức để vùng vẫy cơ t

hể cũng không có. Y gục đầu xuống, hư thoát dựa vào hàng rào bảo vệ, để xiềng xích tùy ý trói buộc tứ chi vô lực. Khóa miệng làm cho miệng của y không cách nào ngậm lại, trong lúc thở dốc, nước miếng đọng đầy khoang miệng, theo khóe miệng tràn ra.

.

Tu không đoán ra được cái dương khối kia tiếp theo sẽ có động tác như thế nào, nhưng y biết, nếu cái thứ kia không nhanh nhanh tiếp tục công việc của nó một chút, y sẽ điên mất thôi.

.

Người lập trình cho cái dương khối này nhất định là một kẻ điên cuồng, nhưng hoạt động không theo trình tự của nó thật sự không có làm cho người ta nổi điên thật sự. Dương khối không có phụ lòng kì vọng của Tu, một lần nữa hoạt động trong cơ thể của y.

.

“A!” Hạ thể của Tu thình lình bị đụng chạm kinh người, cơ thể giống như nhảy dựng lên.

.

Lúc này đây, dương khối lại như máy đóng cọc, duỗi hết chiều dài đâm thẳng vào chỗ sâu nhất trong hạ thể Tu, rồi chậm rãi lùi ra sau. Một kích đột ngột này rất mãnh liệt, không chút lưu tình mà đánh thẳng vào nơi yếu ớt sâu nhất trong nội bích, đau đến nước mắt y đong đầy trong hốc mắt.

.

Nhưng qua một kích này, thời gian dừng lại của dương khối rất dài. Tu cũng có đủ thời gian để tiêu hóa cơn thống khổ của đòn tấn công trước, đã chuẩn bị tốt cho đợt tấn công tiếp theo, nhưng dương khối vẫn lặng yên không một tiếng động. Mùi vị chờ đợi liên hồi làm cho Tu sợ hãi trong lòng, thần kinh của y căng lên, trong lòng run rợ nhưng không cách nào giải tỏa.

.

“A a!”

.

Dương khối dưới tình trạng không hề hoạt động, lại đột nhiên đâm liền hai cái. Nó chộp lấy khoảnh khắc mà Tu yếu ớt nhất, trong lòng tràn ngập sợ hãi cùng thần phục đối với nó mà ban cho y hai đòn tấn công không chút lưu tình.

.

Tu giống như một tên nô lệ bé nhỏ, không cách nào đoán trước được tương lai của mình, chỉ có thể để cho cơ thể lúc nào cũng trong tình trạng sẵn sàng, khi quân vương đột nhiên hứng khởi mà tiếp nhận lấy đùa bỡn không thể tưởng tượng trước được.

.

Dương khối tấn công không có qui luật, có khi chính là một đợt yên tĩnh sau đòn tấn công đáng giá, có khi là cuồng loạn liên tục nhồi xuống, ra sức tàn phát bừa bãi cơ thể Tu.

.

Cổ Tu vươn dài ngửa ra sau, mỗi một cú đánh cũng đem Tu nhảy dựng lên. Mỗi một lần *** dâng trào, dòng điện mãnh liệt cũng theo đó mà phóng ra.

.

Tiếng rên rỉ trong miệng đã yếu ớt, nước miếng đã đem trái bóng kim loạt ướt đẫm, không ngăn được mà chảy xuôi ra ngoài. Cằm và cổ bởi vì vậy mà ướt át, khuôn mặt vì thống khổ cùng điên cuồng mà tăng thêm sắc thái *** loạn. Chất lỏng nơi linh khẩu không ngừng tuôn ra, nhưng hết lần này đến lần khác không thể phóng xuất.

.

Cực hình như vậy cơ hồ cướp đi tia lí trí cuối cùng của Tu, y không muốn phải tiếp tục chịu đựng cái thứ lạnh lẽo tồi tàn này, y muốn gào lên, để cho ngài Thu Sơn quay lại. Y muốn hắn.

.

“Uhm… Uhm!” Khóa miệng tước đoạt quyền cất tiếng của y, y kêu không ra câu muốn nói, chỉ có thể phát ra một ít âm tiết vô nghĩa.

.

Ngài Thu Sơn… Làm ơn quay lại… Tôi không chịu được nữa…

.

Không phải ngài thì không được…

.

Tôi muốn ngài… Ngài Thu Sơn…

.

Tu gục đầu xuống, trong lòng gào thét.

.

Lúc này, mỗi một giây cũng gian nan như cả một ngày. Cũng không biết đã qua bao lâu, dương khối trong hậu đình cũng không đâm nữa mà bắt đầu bành trướng, Tu trong cơn đau đớn mà mở mắt ra, nhìn thấy một đôi chân đứng trước mặt mình.

.

Y ngẩng đầu lên thật mạnh, nước mắt lúc này vỡ òa rơi xuống.

.

“Uhm uhm!” Y ngậm theo khóa miệng hướng đến người đàn ông trước mặt mà gào khóc.

.

“Ta thay ngươi hoàn thành email chào hàng rồi, Tu. À à, bộ dáng của ngươi bây giờ thật sự là *** loạn cực kì.” Thu Sơn đứng giữa hai chân Tu, một chân nâng cằm Tu lên, “Nhưng mà, cũng cực kì xinh đẹp.”

.

Tu dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn Thu Sơn, thỉnh cầu hắn thả y ra.

.

Nhưng Thu Sơn lại làm như hồn nhiên không biết, từ trong túi móc ra một cái camera kĩ thuật số: “Cảnh đẹp như vậy, nhất định phải lưu lại mới được. Nào, Tu, nhìn qua đây nào.”

.

Thu Sơn khoái trá quay lại Tu cùng xiềng xích trói buộc, đặc biệt lưu lại vẻ mặt cùng âm hành đang chờ đợi cùng vài nơi khác.

.

Ngài Thu Sơn… Cầu xin ngài…

.

Thu vừa khóc vừa lắc đầu, nước mắt hòa quyện cùng nước miếng chảy ra.

.

“Sao vậy, ngươi muốn nói gì sao?” Thu Sơn lúc này mới đem khóa miệng của Tu tháo xuống, lau nước miếng dính trên miệng y hỏi.

.

“Cầu xin ngài…” Tu há miệng mà thở, khóc nói, “Làm cho nó dừng lại… Tôi không làm được…”

.

“À, ngươi không thích cái này sao? Nhưng mà ta cảm thấy cơ thể của ngươi giống như rất hưởng thụ mà.” Thu Sơn nói.

.

“Không, tôi không cần nó…”

.

“Vậy ngươi muốn cái gì? Hử?” Thu Sơn liếm nước mắt trên khóe mắt Tu, ôn nhu hỏi.

.

“Tôi muốn… Tôi muốn ngài Thu Sơn… Không phải là ngài Thu Sơn thì không chịu được…” Tu run run theo, nước mắt rơi ra càng nhiều.

.

“Bé ngoan, đừng khóc, ta cũng nên giúp ngươi tháo ra.”

.

Thu Sơn tháo bỏ xiềng xích trên tay chân Tu, Tu vùng vẫy quì đứng lên, giảm bớt hành hạ đến từ dương khối trong hạ thể.

.

“Ngài Thu Sơn, còn có cái này, xin cho nó dừng lại…” Tu chỉ vào dương khối vẫn còn cắm ở trong cúc huyệt của mình, nói.

.

“Oh, cái kia à, để ta tìm remote. A, ở đây.”

.

Thu Sơn móc remote ở trong túi ra, vứt vứt trong tay chơi đùa. Nhưng tay “không cẩn thận” chụp hụt, remote rơi cách đó không xa.

.

“A, rớt rồi. Có thể giúp ta nhặt trở về không Tu?” Thu Sơn ngồi dưới, chỉ vào cái cái remote cách đó không xa, dùng vẻ mặt vô tội nói với Tu, “Phải làm như sủng vật nhặt đồ về cho chủ nhân, hiểu không?”

“Dạ được…”

.

Tu nghe theo mà nằm xuống. Dương khối trong hạ thể y đã bành trướng bằng cỡ cổ tay thiếu niên, hung hăng hành hạ hậu đình của y. Y chỉ có thể cắn chặt răng, cố nén đau đớn bò đến cái remote cách đó không xa.

.

Nhưng Thu Sơn chỉ cởi bỏ xiềng xích nơi tay chân y, đầu kia của sợi xích nối với vòng cổ vẫn còn được cột vào hàng rào bảo vệ. Khi y chỉ còn cách cái remote một bước ngắn, sợi xích nối với vòng cổ đã căng ra hết mức. Y không thể không quì rạp xuống đất, tận lực duỗi cổ ra thật dài, dùng đầu lưỡi kéo cái remote lại ngậm chặt giữa hai hàm răng. Khi y cuối cùng cũng có thể cắn cái remote, ngậm nó vào trong miệng, cổ của y đã bị vòng cổ thít lại đến nóng rực.

.

Tu ngậm theo cái remote bò đến chỗ Thu Sơn, đem thứ kia đặt lên trên tay hắn. Thu Sơn hài lòng mà vuốt ve mái tóc đen mềm mại của y, cuối cùng ấn vào nút stop, dương khối trong cơ thể Tu lại trở về bộ dạng ban đầu, không hề nhúc nhích.

.

Hành hạ kéo dài suốt nửa giờ đồng hồ cuối cùng cũng ngưng lại, nhưng Tu cũng không có vì vậy mà phóng thích. Y dùng ánh mắt khát cầu nhìn Thu Sơn, đôi môi hơi mỏng có chút hé ra, mang theo hơi thở đứt quãng nóng rực.

.

“Ngươi đang câu dẫn ta sao?” Thu Sơn không nhịn được đưa tay vuốt ve cánh môi của Tu, “Nói cho ta biết, muốn ta làm cái gì, Tu.”

.

Tu liếm ngón tay của Thu Sơn, nói: “Làm ơn thỏa mãn tôi, ngài Thu Sơn.”

.

“Tiếp tục nói.”

.

“Đi vào cơ thể của tôi.”

.

“Còn gì nữa?”

.

“Làm ơn thượng tôi, chà đạp tôi, để cho tôi nhớ kĩ mùi vị của ngài.”

.

“Tốt, ta đáp ứng ngươi. Ngươi đầu tiên muốn làm cái gì, nói rõ xem?” Thu Sơn ngồi xuống, mở hai chân ra, chỉ thẳng vào hạ bộ của mình.

.

Tu bò qua, ghé vào giữa hai chân Thu Sơn. Y dùng hàm răng cắn khóa quần kéo xuống, dưới quần lót của Thu Sơn, liền nhìn thấy phân thân đã sớm cương cứng của hắn.

.

Cách một lớp quần lót, Tu bắt đầu liếm láp âm hành của Thu Sơn. Đầu lưỡi mềm mại hướng dọc lên nam căn, làm quần lót Thu Sơn trở nên ướt át, phân thân càng cương hơn. Tu chậm rái kéo quần lót ra, phân thân cực đại thẳng tắp của Thu Sơn lập tức vọt ra. Tu nắm lấy âm hành cực nóng, mở rộng miệng, thuần thục mút vào phun ra, ngón tay lại không ngừng hướng xuống dưới hai quả cầu bên dưới mà xoa bóp.

.

“Quá tuyệt vời, Tu.” Thu Sơn túm tóc Tu, để cho y có thể nuốt phân thân vào thật sâu.

.

Tu phun ra nuốt vào càng lúc càng nhanh, cũng không chỉ mút mát còn cắn nhẹ, y biết làm như thế nào để lấy được lòng Thu Sơn, như thế nào thì làm cho hắn đạt được khoái cảm nhanh hơn. Nam căn đâm sâu vào trong cổ họng y, đem cái miệng y mở rộng ra đến đau đớn, nhưng y không cần để ý tới.

.

Quả nhiên, không bao lâu Thu Sơn liền kéo căng tóc Tu để giật đầu y lại.

.

“Đủ rồi, quay qua.” Thu Sơn ra lệnh ngắn gọn.

.

Tu vội vàng xoay người quì xuống, hạ thấp đầu, đem cái mông vểnh lên cao cao trước mặt Thu Sơn. Thu Sơn cầm lấy dương khối, nhẹ nhàng chuyển động, liền hung hăng rút ra một cái, rút ra khỏi hạ thể của Tu. Tu cảm giác cơ thể trống rỗng, một luồng không khí ùa vào trong hậu đình, cảm giác lạnh lẽo. Cúc huyệt không ngừng khép mở, giống như đang thở dốc.

.

“Tu, cái miệng nhỏ phía sau của ngươi đang vội vàng cầu xin ta này.”

.

Thu Sơn vỗ vỗ hai cánh mông của Tu, lấy tay tách ra hai bên, vươn đầu lưỡi nhấm nháp. Đầu lưỡi cố gắng chui vào trong, khi cúc huyệt khép lại thì rút ra, một lần lại một lần cường thế mà thăm dò vào thật sâu bên trong động khẩu.

.

“Làm ơn… Nhanh nhét vào tôi.” Cảm giác trống rỗng khi dương khối bị rút ra làm cho Tu khó nhịn, y nỉ non.

.

Vừa dứt lời, một côn th*t cực nóng liền hung hăng đâm vào hậu đình của y.

.

“Uhm a -”

.

Khác với dương khối lạnh lẽo, côn th*t của Thu Sơn vừa nóng rực lại kích tình, trong nháy mắt đem Tu tống vào hư vô.

.

“Sao vậy, vừa mới cắm vào, ngươi liền sướng đến hét lên sao?” Thu Sơn cười nói, “Nói cho ta biết, cảm giác của ngươi bây giờ.”

.

“Ngài Thu Sơn đang trong cơ thể của tôi… Tôi cảm thấy… Thật nóng, thật đầy…” Tu nói.

.

“Bé ngoan.”

.

Thu Sơn bắt đầu chuyển động, rất thong thả, mỗi một lần đâm xuống đều rất mạnh mẽ.

.

“Uhm… Uhm…” Tiếng rên rỉ của Tu bật ra.

.

“Thật là ngon… Tu, nơi này nửa tháng nay ngươi không có dùng qua sao?”

.

“Không… Không có… Ta một lòng chờ ngài Thu Sơn…” Tu nói.

.

“Bé ngoan, đi về phía trước.” Thu Sơn dùng hạ thể đẩy Tu, đẩy y đi về phía trước.

.

Tu dưới động tác của Thu Sơn, bò đến bên cạnh hàng rào bảo vệ, hai tay nắm lấy lan can.

.

“Kêu lên, dùng tiếng thật lớn mà kêu lên!”

.

“Ngài… Ngài Thu Sơn…” Tu mở hai mắt, từ trên cao nhìn xuống dòng người qua lại dưới những con phố phồn hoa, cảm giác khuất nhục cùng bối rối.

.

“Sao vậy, không có nghe thấy sao, Tu?” Thu Sơn cúi xuống d

ưới lưng Tu, một tay nắm lấy phân thân của y, một tay luồn vào trong miệng Tu, đem miệng y mở ra, bản thân cũng dùng sức đâm vào ngay lúc đó.

.

“A – a -” Tu cuối cùng nhịn không được mà hét lên.

.

“Đúng vậy, lớn hơn một chút.”

.

Thu Sơn nắm lấy tóc Tu, đem mặt của y áp lên hành lang bảo vệ, tốc độ xỏ xuyên tăng nhanh.

.

“Uhm – a a -”

.

Tu thỏa thích hét to lên, dưới mỗi cú đâm vào của Thu Sơn, lần lượt đập vào hàng rào bảo vệ, xiềng xích trên cổ cũng rung động lách cách.

.

“Ngươi quá tuyệt vời!” Thu Sơn áp vào bên tai Tu, thở dốc nói, “Tu, nói với toàn bộ thế giới này, ngươi là của ta.”

.

“Tôi… Tôi là của ngài Thu Sơn…”

.

“Cơ thể của ngươi, lòng của ngươi, đều là của ta.”

.

Tu đã không quan tâm người dưới lầu có thể nghe thấy được lời nói của y hay không, mây trôi trên trời có đang nhìn đến bộ dáng *** loạn của y hay không. Y chỉ muốn tuyên bố với thế giới:

.

“Cơ thể của ta… Trái tim của ta… Đều là của Thu Sơn.”

.

Khi Thu Sơn hung hăng đâm vào, đem dịch thể nóng rực phóng vào trong chỗ sâu nhất nơi thân thể của Tu, Tu cũng nhìn lên bầu trời xanh ngắt cùng áng mây trắng tinh mà bắng ra ái dịch của mình.

.

Sau đợt kích tình mãnh liệt, Tu ngay tức khắc kiệt sức nằm xoài xuống dưới sàn. Thu Sơn đem nam căn thu hồi khỏi cơ thể Tu, ôm y vào trong lòng, nhẹ nhàng lau đi những giọt mồ hôi trên mặt y.

.

“Tu, lúc ta đi công tác có nhớ ta không?” Thu Sơn hỏi.

.

“Không có giây nào không nhớ đến.” Tu vùi vào cổ Thu Sơn, ngực vẫn còn đang phập phồng.

.

“Chuẩn bị cái gì để chào đón ta không?”

.

“Dạ, tối nay tôi sẽ chuẩn bị một bữa ăn thật ngon cho ngài.”

.

“Bất cứ món ăn nào, cũng không so được với mĩ vị của ngươi.”

.

“Ngài Thu Sơn…” Đôi mắt của Tu *** vẫn còn chưa tan mang theo một tầng sương mù, thẹn thùng nhìn Thu Sơn.

.

“Ta yêu ngươi, Tu.” Thu Sơn nâng mặt Tu lên, nhẹ hôn một cái.

.

“Tôi cũng vậy, ngài Thu Sơn.”

.

Mặt trời đã ngã về Tây, trên sân thượng tòa nhà Thiên Thai in bóng hình ảnh hai người đang ôm chặt lấy nhau. Áng mây xem xong hết đợt kích tình mãnh liệt trên nóc Thiên Thai, theo làn gió nhẹ chậm rãi trôi về phía Tây, đi về phía vầng dương nơi đường chân trời.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương