Xích Ái Sát Thủ
Chương 205: Vừa yêu vừa hận

Phong Triển Nặc nhìn Feston, hơi hơi chấn động, “Anh….”

“Không cần phải vội vàng để ý chuyện trước mắt, tôi không sợ phiền phức theo đuôi cậu, mặc kệ là tổ chức trước kia của cậu hay là Bạch quỷ, nếu tìm tới cậu thì có nghĩa là tìm tới tôi.” Đôi mắt chim ưng lạnh lùng lóe sáng.

Khuôn mặt của Feston phóng đại ở trước mặt Phong Triển Nặc, “Cậu muốn bảo vệ tôi nhưng đừng quên tôi cũng muốn bảo vệ cậu.”

Trước ngực của Phong Triển Nặc bỗng nhiên phập phồng vài cái, sau đó hắn bắt đầu cười khẽ, “Nói cái gì mà bảo vệ với không bảo vệ, bị người ta nghe thấy thì sẽ cười thúi đầu cho mà xem, anh mà cần tôi bảo vệ à? Anh, Feston Kada, có thể thẳng tay vứt bỏ tập đoàn Kada, có thể mặc kệ mệnh lệnh của cục trưởng cục điều tra liên bang, người đàn ông như vậy mà cần tôi bảo vệ hay sao?”

Lộ ra khuôn mặt buồn cười, hắn kéo lấy tay của Feston rồi hôn một chút, “Tôi chỉ không muốn để cho anh rước thêm phiền phức mà thôi, anh đã quá xui xẻo rồi, Caesar.”

“Thật sự nhớ cách xưng hô này.” Feston nắm lấy mái tóc màu trà của Phong Triển Nặc, “Thuận tiện nhắc nhở cậu một chút, tôi cũng không phải là xui xẻo, mà ngược lại tôi cảm thấy tôi rất may mắn vì khi đó đã không bắn chết cậu, nếu không thì làm sao có ngày hôm nay.”

Nhướng mày, trong đôi mắt dài mảnh của Feston tràn đầy ý cười, vài ngày không gặp lại tựa như đã qua mười mấy ngày, Phong Triển Nặc rốt cục không thể nhẫn nại được nữa mà lập tức đẩy ngã Feston xuống thảm, chính hắn cũng lăn từ phía trên xuống dưới.

“Chẳng phải anh muốn tôi muốn chết luôn sao?” Giống như có một chút tự đắc, hắn cười đến mức chấn động, dùng sống mũi cọ sát gò má của Feston, Feston vừa yêu vừa hận đối với khả năng dễ dàng thay đổi cảm xúc này của Phong Triển Nặc, hung hăng đánh mấy cái lên mông của đối phương, “Cậu nói thử xem?”

Ánh mắt luôn cất giấu vài phần khó lường bỗng nhiên nổi lên một trận sóng ngầm mãnh liệt, hắn bất ngờ bế Phong Triển Nặc đứng dậy rồi đi vào phòng ngủ, sau đó ném đối phương lên giường, không biết đã chuẩn bị sẵn một sợi dây xích từ khi nào rồi dùng tốc độ sấm sét mà xích tay của Phong Triển Nặc lại.

“Đùa cái gì vậy?!” Phong Triển Nặc nhảy dựng lên, một chân đá về phía Feston, đáng tiếc là bị chặn lại.

Feston nắm mắt cá chân của hắn, “Đừng lãng phí sức lực, cho dù tôi ngủ không đủ giấc nhưng xem ra vẫn còn tốt hơn tình trạng hiện tại của cậu rất nhiều.” Dừng lại một chút, hắn tiếp tục nhéo nhéo chân của Phong Triển Nặc rồi mới buông ra, “Được rồi, ít nhất tôi cũng biết là cậu vẫn còn đi đứng được.”

Nếu lần này bị đá trúng thì Feston tin tưởng chính mình sẽ không quá dễ chịu, “Tôi đi tắm một chút đây, cậu nghỉ ngơi trước đi.”

“Nghỉ ngơi như vậy à?” Lắc lắc cổ tay, xiềng xích phát ra âm thanh trong trẻo, “Có phải tôi nên cám ơn vì lần này anh đã đổi sợi dây xích mảnh hơn trước kia hay không?” Phong Triển Nặc liếc nhìn sợi dây xích trên tay một cách trào phúng.

“Vì an toàn của cậu.” Feston trả lời đơn giản rồi dừng lại bước chân đi vào nhà tắm, hắn quay đầu lại, “Dù sao cũng không phải là lần đầu tiên, chắc là cậu cũng đã quen.”

Gương mặt với góc cạnh kiên nghị rõ ràng, giờ khác này nụ cười kia lại làm cho người ta cảm thấy có một chút đáng giận, Phong Triển Nặc rõ ràng cảm nhận được tính kiên nhẫn của Feston đã dùng hết.

“Xem ra anh thật sự đã không thể tiếp tục nhịn được nữa.” Lúc này mà còn có thể nói đùa như thế, Phong Triển Nặc cũng cảm thấy nghi ngờ, hắn khiêu khích Feston.

“Dù sao tôi cũng sắp từ chức, dùng thủ đoạn nào cũng không thành vấn đề, chỉ cần có thể cho cậu được tốt, yên ổn ở chỗ này thì tôi có thể làm bất cứ điều gì.” Bình tĩnh lý trí như Feston, quả cảm lạnh lùng lại cứng rắn như Feston, người đàn ông như vậy mà cũng có một ngày nói ra những lời này. fynnz.wordpress.com

Phong Triển Nặc đầu tiên là kinh ngạc, sau đó nở nụ cười, “Nếu không thì sao?”

“Vậy cho dù chân của cậu có bị tàn phế cũng không thành vấn đề, như thế cậu cũng sẽ không thể đi lại được nữa, tôi sẽ trở thành chân của cậu, tôi sẽ bảo đảm an toàn cho cậu, ngược lại cậu cũng sẽ bị nhốt cả đời.” Những lời này mơ hồ có vài phần chân thật, giọng điệu nhẹ nhàng của Feston lại khiến người ta có cảm giác bị uy hiếp.

Nhìn thân ảnh đứng trước cửa phòng ngủ của Feston, Phong Triển Nặc cười một cách thâm trầm, “….Bị người như tôi hấp dẫn thì căn bản mà nói anh cũng chẳng phải là người vô tư, chẳng qua tôi nghi ngờ anh có thể nỡ lòng nào hay sao?

Nỡ lòng nào làm như vậy hay sao, nỡ lòng nào làm cho người quan trọng nhất của mình mất đi tự do, trở nên sa đọa? Feston quay lại, “Tôi yêu sự tự do của cậu, cũng hận sự tự do của cậu, nếu chuyện này có thể làm cho tôi mất cậu thì tôi tình nguyệt hủy diệt tự do của cậu.”

“Cho dù tôi sẽ mất đi chính mình, biến thành một người mà ngay cả anh cũng không quen biết?” Một sát thủ sa đọa, bọn họ đã gặp qua rất nhiều.

“Cậu sẽ không.” Không biết Feston dựa vào điều gì mà lại chắc chắn như vậy, “Bởi vì cậu là Phong Triển Nặc, người tôi coi trọng sẽ không nhu nhược như vậy.”

Người trên giường thấp giọng cười, “Tôi nghe thấy anh nói với Rắn mối rằng chúng ta là bạn đời của nhau? Nói cách khác anh muốn nhốt tôi lại suốt đời? Không sợ tôi buồn chán rồi tiếp tục bỏ trốn hay sao?”

“Cậu cảm thấy buồn chán à?” Giống như nhìn thấy đáy lòng của Phong Triển Nặc, Feston dựa vào trên cửa mà nhìn hắn, “Nếu cậu buồn chán thì cậu sẽ không vội vã trở về, cậu nhìn đi, cậu đã bị tôi biến thành cái gì rồi?”

Feston mở ra hai tay, đáy mắt còn vương tơ máu, “Triển Nặc, không chỉ một mình tôi không muốn rời xa cậu mà cậu cũng sẽ không muốn rời xa tôi, điểm ấy chính cậu cũng đã phát hiện, cậu nói cậu không biết cách yêu, cậu có thể cảm thấy không có gì có thể đền bù cho tôi, cậu cố hết sức làm cho tôi rời xa thế giới của cậu, không muốn làm cho tôi bị liên lụy vào chuyện của cậu, chẳng qua tôi phải nói rằng cậu hoàn toàn không cần phải làm như vậy.”

Ánh mắt của Feston rất lạnh nhưng lại truyền đến một loại nhiệt độ kỳ dị nào đó, “Chẳng qua là cậu tự mình thỏa mãn, vì chuyện này mà cậu làm cho người ta phải lo lắng, tôi thấy là cậu quả thật cần phải bị dạy dỗ thì mới được.”

Không phải là lần đầu tiên bị đánh giá như vậy, lúc này Phong Triển Nặc cũng không hề để ý, ánh mắt sáng quắc, hắn bước xuống giường, “Kỳ thật tôi đã sớm sa đọa, tôi không còn đủ tư cách để làm một sát thủ.”

“Cái gì? Không đủ tư cách?” Feston dường như rất hứng thú để lắng nghe, ánh mắt có chứa trọng lượng dần dần trở nên sâu sắc, “Vì sao không đủ tư cách? Đó là chuyện từ khi nào?” Hắn biết rất rõ đáp án.

Phong Triển Nặc kéo sợi dây xích trên tay rồi đến gần, giống như một con thú hoang được đeo trang sức lộng lẫy, “Vì một người, đó là một tay thợ săn, sau khi tên sát thủ chỉ chuyên săn bắn người khác trở thành con mồi của anh ta, khi cậu ấy nuốt anh ta thì chính cậu ấy cũng bị anh ta nuốt mất….”

“Nghe có vẻ như muốn cùng hủy diệt.” Feston dùng ánh mắt tỉ mỉ lướt trên những vết sẹo của Phong Triển Nặc, những vết sẹo này rất nhỏ, Phong Triển Nặc trừng mắt nhìn một cách xảo quyệt, “Quả thật là muốn cùng hủy diệt–”

Hắn bỗng nhiên biến đổi vẻ mặt, mạnh mẽ vạch ra áo sơ mi của Feston rồi ép đối phương vào vách tường, “Dám xích tôi lại, Feston, anh nói xem tôi nên làm cái gì bây giờ? Anh có biết mấy ngày nay tôi bận làm cái gì hay không, tôi vội vàng trở về để gặp anh, còn anh thì sao? Anh đối xử với tôi như vậy à?!”

Trước khi mất đi tự do thì sẽ giãy dụa, hồ ly cũng rất hung dữ, chẳng qua Feston đã sớm quen thuộc với điều này.

“Tôi đã quá kiên nhẫn đối với cậu, thậm chí là tôi còn cho cậu tự mình đi ra ngoài, nhưng cậu xem lại đi–” Trên người của Feston nồng nặc mùi thuốc lá, hắn hung hăng thì thầm, nắm lấy cổ của Phong Triển Nặc, “Cậu dẫn theo một cái đuôi ngưỡng mộ trở về, còn làm cho mình biến thành như vậy, nói cho cậu biết, tôi thật sự rất tức giận!”

Hắn quyết định cảnh cáo Phong Triển Nặc một chút, “Tôi không muốn làm như vậy nhưng ai bảo cậu cứ trêu chọc tôi, cậu có biết hay không, cậu rất biết cách quyến rũ tôi.”

Rốt cục xem như cảnh cáo hay là trấn an, Phong Triển Nặc không có thời gian để đi xác nhận, hắn vạch ra áo sơ mi của Feston, nhìn thấy ***g ngực rắn chắc, đôi mắt lạnh lùng hỗn loạn giữa lửa giận và dục vọng, Feston cũng mạnh mẽ kéo quần của Phong Triển Nặc xuống, dùng miệng an ủi hắn, nhưng không tính tiến sâu thêm nữa, cũng không để cho Phong Triển Nặc được thỏa mãn trọn vẹn.

Nếu đây là trừng phạt thì Phong Triển Nặc có thể nói đây là một màn trừng phạt vô cùng nghiêm khắc, hắn nhịn không được mà mắng chửi, “Chết tiệt, Feston! Tôi thề lần sau tôi sẽ làm cho anh mấy ngày không thể bước xuống giường!”

“Chờ có lần sau thì hẳn nói.” Feston đứng lên, ngay cả hắn cũng chịu không nổi, Phong Triển Nặc bị dây xích khóa lại, bị hạn chế hành động, muốn phản kích lại Feston nhưng lại bị ảnh hưởng.

Có một chuyện mà Feston quả thật nói đúng, hắn thật sự rất mệt, thế nên rất khó ngăn cản thế tấn công của Feston, chẳng qua bản tính xảo quyệt và không chịu thua khiến cho hắn cũng không dễ dàng để Feston tiến hành thuận lợi, chỉ cần hắn lộ ra bộ dáng chịu không nổi thì Feston tự nhiên sẽ do dự một chút, mỗi khi như vậy thì hắn sẽ xoay chuyển tình thế. fynnz810

Hai người bọn họ trần trụi dựa vào cánh cửa tủ quần áo, cả hai đều thở hổn hển, trong gương phản chiếu ánh mắt bất đắc dĩ của Feston, đôi mắt màu xám tro không còn dấu hiệu của bình tĩnh, hắn muốn chấm dứt trò chơi tra tấn này, nhưng không phải bằng cách mà Phong Triển Nặc đã nghĩ.

“Đừng nhúc nhích.” Khàn giọng đè vai của Phong Triển Nặc lại, Feston dùng tay giúp hắn phóng thích, sau đó mới thối lui, “Tôi đi tắm nước lạnh một chút, cậu lên giường nghỉ ngơi dùm tôi đi.”

Theo giọng nói có thể đoán được Feston đang cố kiềm chế, Phong Triển Nặc lại cảm thấy muốn tán thưởng khả năng kiềm chế của Feston, “Anh có thể chịu nổi hay sao?” Giọng điệu của hắn cũng khàn đặc.

“Đến đây đi, dù sao cũng đã thành như vậy.” Rút ra vài tờ khăn giấy để lau chùi, Phong Triển Nặc dựa vào trên cánh cửa tủ, Feston nghi ngờ có bao nhiêu người có thể kháng cự được người này trong tư thế như vậy, thân thể thon cao cân xứng, cơ bắp rắn chắc, còn có dấu hôn rải rác khắp người, trên làn da nhợt nhạt bị lây nhiễm một ít màu sắc khác….

Phong Triển Nặc bỗng nhiên bị ném lên giường, tấm ra giường quấn chặt lên người hắn, Feston đè hắn xuống, giọng điệu có một chút run rẩy, “Tôi bảo cậu đừng nhúc nhích rồi mà!”

Nhắm mắt làm ngơ, Feston rời khỏi phòng ngủ, trong phòng tắm nhanh chóng truyền đến tiếng nước chảy, nghĩ đến việc Feston vì hắn mà kiềm chế dục vọng, hiện tại đang tắm nước lạnh để giải quyết nhu cầu thì trong người của Phong Triển Nặc lại dâng lên nhiệt độ nóng bức.

Giật giật cổ tay, hắn nhắm mắt lại, cảm giác tê dại và nóng rát quen thuộc lại trỗi dậy từ lòng bàn chân, hắn chỉ có thể thả lỏng chính mình, không quá bao lâu thì cảm giác buồn ngủ lại tấn công, mà tấm nệm cũng lõm xuống một chút.

Một cánh tay vòng qua thắt lưng của hắn, bờ môi của Feston hơi mang theo cảm giác mát lạnh, khẽ hôn lên sau cổ của hắn, giống như cảm giác được hắn vẫn còn thức, “Mau ngủ đi.”

Phong Triển Nặc chìm vào giấc ngủ, đây là một đêm an ổn nhất sau mấy đêm bôn ba, không cần phải đề cao cảnh giác, không cần phải đề phòng người đồng hành, một giấc ngủ thả lỏng thoải mái, cổ tay bị xích nhưng hắn vẫn không hề cảm thấy bị trói buộc.

Dây xích lạnh lẽo bị nhiệt độ thân thể của Feston sưởi ấm, thật sự là một giấc ngủ ngon.

Ngày hôm sau, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, Feston mở dây xích cho hắn, “Lần sau mà còn xảy ra chuyện như vậy nữa thì tôi sẽ thật sự xích cậu lại cả đời.”

“Chỉ cần anh có bản lĩnh đó.” Muốn xích người giống như hắn cũng không phải chuyện dễ dàng, Feston cũng biết, vì vậy chỉ có thể lắc đầu, nhìn Phong Triển Nặc đã khôi phục lại sắc mặt, “Không thành vấn đề, nếu không tin thì đến lúc đó có thể thử xem.”

Thử xem của Feston cũng không giống như thử xem của người khác, Phong Triển Nặc nhún vai, chuyển đề tài, “Bob đã kể với anh những chuyện xảy ra, anh còn muốn biết gì nữa không?”

“Có một chuyện mà cậu nên biết.” Ăn mặc chỉnh tề, rốt cục không còn luộm thuộm như tối hôm qua, Feston gõ bàn phím, mở ra một lá thư điện tử, “Cậu tới xem thử.”

Hình như là chuyện lớn, Phong Triển Nặc đi đến trước máy tính, lá thư được gửi từ Stephanie, Feston từng nhờ cô ta điều tra tung tích của Phong Triển Nặc, không ngờ người của Stephanie không tìm được Phong Triển Nặc nhưng lại phát hiện ra một chuyện khác.

“Rick đã chết?!” Ánh mắt của Phong Triển Nặc trở nên lạnh lùng.

………

P/S: em Nặc gian manh, mỗi lần ăn xôi là giả vờ chịu ko nổi để anh Phê rũ lòng thương.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương