Xích Ái Sát Thủ
Chương 197: Không thể thay thế

Có thể vui vẻ được một ngày thì đỡ một ngày, có thể không đối mặt thì sẽ không đối mặt, hắn đang giúp Phong Triển Nặc trốn tránh.

Có thể nhìn thấy cảm xúc mâu thuẫn phức tạp từ trong ánh mắt của Glen, Feston bình thản ra hiệu cho Glen ra ngoài, hắn không hy vọng cuộc đối thoại của bọn họ bị một người ở bên ngoài nghe thấy.

“Vậy anh nói cho tôi biết rốt cục cậu ấy bị sao vậy, kết quả xét nghiệm rốt cục đã nói cái gì?” Cho là tò mò cũng được, quan tâm cũng được, Glen muốn biết Feston giấu diếm sự thật gì.

“Kết quả….” Feston nhìn ra một hướng không biết tên, “Biết kết quả thì sao, bất cứ kẻ nào cũng không thể giúp được gì cho cậu ấy, có nói cũng vô dụng.”

Hắn thử xong nước ấm, tắt đi vòi sen, theo giọng điệu của hắn thì không thể nhìn ra tâm tình vào giờ phút này của hắn, bóng dáng cao lớn lộ ra vẻ lạnh lùng, nếu không nghe xong lời nói của hắn thì e rằng không ít người đều nghĩ rằng đó là một người đàn ông lạnh lùng vô tình.

Glen nhịn không được mà nghĩ như vậy, sau đó hắn thức thời lui ra ngoài trước khi Feston mất kiên nhẫn.

Đóng cửa lại, hắn vừa xoay người thì liền bị một đôi mắt màu xanh biển làm cho giật mình, Phong Triển Nặc ở ngay sau lưng hắn, không biết đến trước cửa phòng tắm từ khi nào, dựa vào lưng ghế sô pha, lười biếng khoanh cánh tay trước ngực, hất cằm lên rồi nghiêng đầu nhìn hắn.

Glen thản nhiên cười nhẹ, “Muốn đi vào tắm một chút, không ngờ ngài cảnh sát của cậu đã ở trong đó.”

“Ngài cảnh sát?” Phong Triển Nặc xoay bả vai, cười đến nheo cả mắt, nhưng ánh mắt lại lạnh lùng, Glen cũng không xa lạ gì ánh mắt như vậy, “Có lẽ cậu không phát hiện, kỳ thật cậu rất ít khi dùng giọng điệu như vậy để nói đùa, như thế nào, chột dạ à?”

Cậu ấy đã nghe thấy!

Trong lòng của Glen trở nên trầm xuống, sắc mặt bên dưới bóng đèn bịt kín một màu xanh mờ mịt, có một vẻ u buồn phảng phất, hắn thở dài, “Cậu đã nghe thấy, vậy tốt nhất đừng để cho người ở bên trong biết là tôi nói cho cậu nghe, chuyện của hai người thì hai người tự giải quyết đi.”

“Kỳ thật cậu chưa nói cái gì cả.” Rất khó xác định đây là cảm xúc gì, tư thế của Phong Triển Nặc vẫn giữ nguyên, vẫn lười biếng như vậy, chỉ là thu hồi ý cười, thong thả mà nhàn nhã ngã ra sau sô pha rồi nằm xuống.

“….Nghe nói tình hình vẫn chưa quá tệ.” Nói cái gì cũng đều vô nghĩa, Glen tìm từ ngữ thích hợp, Phong Triển Nặc khoát tay chặn lại rồi cười khẽ, “Không cần phải nói, kỳ thật tôi đã sớm biết.”

“Đã sớm biết?” Glen không hiểu, cũng có một chút kinh ngạc.

Phong Triển Nặc tùy tiện rút ra một khẩu súng từ trong khe hở của tấm đệm và ghế sô pha, thản nhiên ngắm nghía, “Thân thể là của tôi, trước kia khi chúng ta được huấn luyện thì chúng ta đã sớm quen thuộc từng phần trên thân thể, thần kinh cột sống bị chấn thương, trước kia đã từng gặp phải, chẳng lẽ lần này lại không biết hay sao?”

Hắn giống như đùa cợt mà nhìn Glen, “Hiện tại tôi gặp phải, xem như xui xẻo đi.”

“Người của CIA ra tay quả nhiên rất tàn nhẫn.” Hắn gỡ xuống viên đạn, đếm từng viên trong lòng bàn tay, như cười như không, theo lời nói của hắn có thể nghe ra ý tứ bội phục, Glen cau mày không đồng ý, “Cậu vẫn vậy, không hề thay đổi.” fynnz.wordpress.com

“Chẳng lẽ muốn tôi khóc lóc than thở? Hay là buồn bực không vui?” Phong Triển Nặc có vẻ rất phối hợp, “Cậu muốn thế nào, cậu nói cho tôi biết đi, tôi sẽ làm cho cậu vừa lòng.”

“Không phải là tôi, là chính bản thân cậu.” Glen cúi đầu nhìn khẩu súng trong tay của Phong Triển Nặc, “Cậu biết chuyện này từ khi nào, vì sao không nói?”

“Không nói với anh ấy?” Ngón tay cọ xát trên khẩu súng, Phong Triển Nặc cúi mắt xuống, “Bị chấn thương đã hơn một tháng mà cảm giác vẫn chưa lành lặn, nó ảnh hưởng đến tốc độ của tôi, tôi đương nhiên không phải không có cảm giác, khả năng lớn nhất chính là chấn thương thần kinh cột sống, nhát dao kia quả thật rất chính xác, tôi chỉ không xác định chắc chắn, cho đến khi Feston giở trò lừa bịp.”

Ánh sáng kim loại lạnh lẽo phản xạ trên mặt, hắn vuốt ve khẩu súng như thể đang âu yếm một người phụ nữ, thong thả mà cẩn thận, “Anh ấy không muốn làm cho tôi đau khổ, anh ấy muốn gạt tôi, vậy cứ để anh ấy làm như vậy đi, chỉ cần trong lòng của anh ấy có thể dễ chịu một chút là được rồi.”

Glen chấn động, nhìn trên mặt của Phong Triển Nặc hiện lên một chút bi ai, nhanh đến mức hắn tưởng mình bị ảo giác, hoặc có lẽ hắn quả thật nhìn thấy ảo giác cũng không chừng, bởi vì nó nhanh chóng bị nụ cười ung dung che giấu, “Gặp phải tôi xem như là anh ấy quá xui xẻo.”

Hắn cười khẽ, tiếng cười thản nhiên nhẹ nhàng, không biết phải mang tâm trạng như thế nào mới có thể làm cho hắn cười như vậy trong thời điểm hiện tại, làm cho hắn cam tâm tình nguyện giả vờ như không biết tình cảnh của mình.

Hắn từng là một người đàn ông được gọi là U Linh, đi lại tựa như một cơn gió.

Glen đi ngang qua người hắn, có một chút không thể chịu nổi nữa, “Nhìn thấy bộ dáng này của cậu quả thật khiến người ta không quen, nhanh nghĩ cách đi, bằng không sớm muộn gì cũng có một ngày cậu sẽ giống tôi, chẳng qua đợi đến lúc cậu rơi vào vũng bùn thì đừng hy vọng xa vời là tôi sẽ kéo cậu lên.”

“Uổng công tôi xem cậu là bạn, đúng là kẻ vô tình.” Phong Triển Nặc liếc mắt nhìn Glen, Glen nhún vai, “Nếu có một ngày cậu sa đọa, cho dù tôi muốn báo đáp thì e rằng cũng không đến phiên tôi.”

Có người nhất định sẽ tranh giành trước hắn, tầm mắt của Glen chuyển ra phía sau, Phong Triển Nặc cũng nhìn theo, lúc này phòng tắm đã được mở cửa, Feston đứng ở nơi đó, vẻ mặt tối tăm chứng tỏ hắn đã nghe thấy bọn họ nói chuyện với nhau.

“Hai người chậm rãi tán gẫu.” Glen thức thời quay về phòng, Nile đi chân không đứng trước cửa cũng bị hắn kéo trở về.

“Cậu đã sớm biết?” Feston cau mày đi đến, Phong Triển Nặc nghiêng người dựa vào tay vịn của ghế sô pha, nắm lấy mái tóc rối bời, hắn nhướng mắt lên, “Anh nói thử xem, chẳng phải là anh nghe thấy hết rồi sao?”

Mái tóc của Phong Triển Nặc hơi ẩm ướt, mái tóc màu trà một lần nữa lại mọc ra chân tóc, phần màu đen mà hắn từng nhuộm trước kia đã bị cắt ngắn, lưu lại phần màu trà ngẳn ngủn, vừa rối vừa hỗn độn, vài sợi tóc dán trước trán, vừa rồi vận động một trận, hiện tại hắn rất thả lỏng, trong thái độ dường như có một chút sắc thái khiêu khích.

U Linh mà Feston quen biết chính là bộ dạng này, “Thu hồi lại vẻ mặt của cậu đi, đây không phải chuyện nhỏ.”

Cau mày, Feston túm Phong Triển Nặc từ ghế sô pha lên, “Cậu luôn thờ ơ như vậy, mặc dù chuyện này xảy ra trên người cậu, như vậy là không được!”

Hắn nắm lấy tóc của Phong Triển Nặc, làm cho Phong Triển Nặc phải ngẩng đầu, “Nhìn tôi cho kỹ!”

Vẻ mặt của Feston rất nghiêm túc, giọng điệu thâm trầm, “Cậu đoán đúng, là chấn thương thần kinh cột sống, nhưng đây không phải là bệnh nan y, cậu sẽ khỏi bệnh, chỉ cần thời gian, đối với cậu không nghiêm trọng như vậy…”

“Không nghiêm trọng cho nên anh không nói cho tôi biết?” Nhìn thấy sắc mặt nháy mắt trở nên cứng ngắc của Feston, Phong Triển Nặc cũng nắm lấy cổ áo sơ mi của đối phương, bốn mắt nhìn nhau như thể có tia lửa xẹt ra, “Quên đi, đây là chuyện riêng của tôi.”

“Cậu lặp lại một lần nữa xem?!” Dường như Feston bị lời nói của hắn chọc giận, “Nói cho cậu biết, đây cũng là chuyện của tôi!”

Đôi môi của Feston lạnh như băng, lạnh lùng chạm vào khóe miệng của Phong Triển Nặc, Phong Triển Nặc bị hắn cắn vào đầu lưỡi một cách hung hăng, cơ hồ có thể nếm được mùi máu tươi, “Chuyện của cậu chính là chuyện của tôi, đừng phân biệt rõ ràng như vậy, tôi hy vọng cậu an toàn mà không phải giả vờ chẳng có chuyện gì xảy ra.”

Hắn hận thói quen này của Phong Triển Nặc, “Tôi ở đây không phải không có lý do, bởi vì cậu, cậu cần có tôi, một ngày nào đó cậu sẽ phát hiện không có tôi là không được.” fynnz810

“Không có anh là không được, tôi đã phát hiện ra điều đó…” Ngọn lửa vừa được dập tắt lại bị châm ngòi, mùi rỉ sắt trong khoang miệng kích thích Phong Triển Nặc, hắn mạnh mẽ cướp lấy đôi môi của Feston.

Hắn không có Feston là không được.

Tâm lý không chấp nhận, sinh lý cũng không thể chấp nhận, ghế sô pha bị hơi nước thấm ướt, không ngừng lõm xuống vì trọng lượng của hai người, khẩu súng trong tay của Phong Triển Nặc đã sớm bị ném sang một bên.

Tay hắn không ngừng vuốt ve những chỗ mẫn cảm của Feston, từng đợt sóng tiếp tục dâng cao, Feston bẻ hai tay của hắn ra phía sau rồi đặt hắn nằm sấp xuống sô pha.

Lồng ngực chạm vào lớp da thật của ghế sô pha, “Không lầm chứ? Lần này lại là anh nữa hả…” Vừa rồi còn bừng bừng phấn chấn, Phong Triển Nặc liền phát hiện tình huống bất lợi cho mình, lập tức có ý đồ thay đổi cục diện, dưới thân của Feston dán sát vào sau lưng của hắn, “Tôi chỉ muốn cho cậu nhận rõ, nếu tình hình của cậu vẫn không chuyển biến tốt thì cậu sẽ phải chấp nhận sự thật–”

Sự thật là cho dù khả năng của hắn ngang ngửa với Feston nhưng hiện tại chỉ cần tác động đến thần kinh cột sống thì dưới chân của hắn sẽ trở nên đau đớn như bị rút gân, cảm giác hoàn toàn chết lặng, lại giống như bị thiêu đốt, như vậy nhất định hắn sẽ rơi vào hoàn cảnh xấu.

Nhằm vào nhược điểm của hắn, Feston bắt chéo hai tay của hắn ra sau lưng, làm cho hắn quỳ trên ghế sô pha rồi nâng lên thắt lưng của hắn, Phong Triển Nặc nhấc chân đá ra sau, vừa thở hổn hển vừa hừ cười, “Nếu như vậy thì coi chừng tôi sẽ kiện anh vì tội cưỡng bức….”

Không thể dùng sức quá mức cho nên đôi chân nhanh chóng bị Feston chế ngự, “Tùy cậu muốn kiện thế nào cũng được.”

Feston kề sát vào mặt của Phong Triển Nặc, đầu lưỡi lướt qua sau lỗ tai, “Nếu không cam lòng thì sớm trị liệu đi, nhanh chóng khỏe lại cho tôi, đến lúc đó cậu muốn làm gì tôi cũng được.”

Đó là một loại cám dỗ hay là cảnh cáo? Cảnh cáo hắn phải khỏe lại? Tiếp theo Phong Triển Nặc căn bản không rảnh đi lo lắng đến vấn đề này, Feston dùng cách thức đặc biệt để bắt hắn phải nhận rõ sự thật.

Feston một là không nói, nếu đã muốn nói thì sẽ làm cho Phong Triển Nặc phải hiểu triệt để, đáng giận là phương phương này có hiệu quả rất thần kỳ, nếu đối mặt với một mâm cỗ lớn nhưng chỉ có thể nhìn mà không được ăn thì sẽ có cảm giác bị dày vò đến mực nào, hiện tại Phong Triển Nặc hoàn toàn lĩnh hội được điều đó.

Sau lần thứ hai hắn bị Feston hưởng thụ xong, đối phương chỉnh lại quần áo rồi đứng lên từ ghế sô pha, ánh mắt cúi đầu nhìn hắn tựa như muốn nói nếu hắn không có chí tiến thủ thì cả đời này hắn chỉ có thể ngẩng đầu nhìn Feston đứng dậy từ trên người của hắn, mang theo độ cong hơi nhếch lên nơi khóe miệng.

Khi Feston cười rộ lên thì rất quyến rũ, tất cả vẻ thản nhiên lạnh lùng và cứng rắn đều được nhu hòa, “Bắt đầu từ ngày mai sẽ tiếp nhận quá trình trị liệu, nếu cậu dám bỏ dở nửa chừng…”

“Đừng nói trước như vậy quá sớm.” Phong Triển Nặc đánh về phía Feston, bóp cổ của hắn, hai người cùng ngã lăn xuống thảm, cười nhẹ một cách nguy hiểm, “Thử xem thì sẽ biết tôi có bỏ dở nửa chừng hay không.”

Hắn sẽ không bỏ cuộc, bao gồm cả việc chế ngự Feston, lại tiếp tục trò chơi đối kháng trên mặt đất cho đến khi hai người bọn họ đều cạn kiệt sức lực, bồn nước ấm cũng đã nguội lạnh.

…………

P/S: Cái cảnh anh Phê chỉnh lại quần áo rồi nhếch miệng cười đứng lên trông đểu dã man.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương